Chương 130: Không Nơi Nương Tựa (14)

 

Chương 130: Không Nơi Nương Tựa (14)

 

Theo lời kể của Hà Mỹ, Cố Cường là một người đàn ông chất lượng cao có phẩm vị. Tuy tuổi đã cao nhưng ông ta rất biết giữ gìn vóc dáng, không giống như bạn trai mà cô ta từng quen. Cố Cường gần như có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Cô ta không phải là người tham lam, chỉ cần Cố Cường tiếp tục cung cấp tài nguyên cho cô ta, thì cô ta có thể ở bên cạnh ông ta mãi mãi.

 

Trần Tranh chen vào: “Lúc đó cô đã có bạn trai sao?”

 

Hà Mỹ đáp: “Là bạn học đại học. Anh ấy không có gì là không tốt, nhưng hai sinh viên nghèo thì có tương lai gì?”

 

Bạn trai cô ta không muốn chia tay, bị Cố Cường chặn đứng con đường trong giới luật sư, cuối cùng phải bỏ đi trong tủi nhục. Nói đến đây, Hà Mỹ có chút xúc động, lắc đầu, không cho rằng mình đã làm gì sai.

 

Lúc Cố Cường qua đời, cũng là lúc Vĩnh Thân đang trên đà phát triển mạnh mẽ, cả giới luật sư tỉnh Hàm không ai là không biết đến Cố Cường. Lúc bấy giờ, Hà Mỹ dồn hết tâm sức cho sự nghiệp, đã là một luật sư chính thức, Cố Cường yên tâm giao công việc cho cô ta, số lần cô ta ở bên ông ta ngày càng ít đi.

 

Cố Cường có người mới, nhưng cô ta không hề ghen tuông. Những gì cô ta muốn, cô ta đã có được.

 

Nhưng nếu có thể, cô ta không muốn Cố Cường chết. Cô ta có tình cảm với ông ta. Nói về lợi ích, nếu Cố Cường còn sống, một ngày nào đó cô ta cũng sẽ trở thành cổ đông, hoặc tích lũy đủ mối quan hệ để ra ngoài tự mình lập nghiệp.

 

Trần Tranh hỏi: “Cô đã từng tiếp xúc với Liêu Hoài Mạnh chưa?”

 

Nghe đến cái tên này, Hà Mỹ có chút ảm đạm, cúi đầu hồi lâu mới nói: “Tôi có lỗi với chị Liêu, chị ấy là người tốt.”

 

Trong ký ức của Hà Mỹ, Liêu Hoài Mạnh còn sống động hơn nhiều so với những gì Trần Tranh nhìn thấy trong báo cáo điều tra, thậm chí còn sống động hơn cả Liêu Hoài Mạnh mà anh vừa gặp. Dù không có học vấn cao nhưng bà ấy rất biết cách kể chuyện, không vì Cố Cường kiếm được nhiều tiền mà an phận tiêu xài. Bà ấy viết tiểu thuyết trên mạng, mỗi tháng cũng kiếm được vài nghìn tệ, còn nhiều hơn cả cô ta – một luật sư non nớt.

 

Trong nhóm của Cố Cường có không ít người trẻ tuổi, Liêu Hoài Mạnh cảm thấy những người trẻ tuổi lập nghiệp không dễ dàng, thỉnh thoảng lại mời bọn họ ăn cơm, nói với bọn họ rằng, không thành công cũng không sao, người ta chỉ cần sống trọn vẹn với bản thân là được.

 

Sau khi trở thành tình nhân của Cố Cường, Hà Mỹ không dám gặp lại Liêu Hoài Mạnh. Dường như Liêu Hoài Mạnh biết mối quan hệ của bọn họ, nhưng suy xét đến một gia đình hoàn chỉnh, bà ấy đã âm thầm nhẫn nhịn. Đối với Hà Mỹ, tình cảm chỉ là bàn đạp cho công việc. Về sau, Cố Cường ngày càng quá đáng, không hề che giấu sự khinh thường đối với Liêu Hoài Mạnh, đến cô ta cũng có chút không đành lòng. Nhưng cô ta biết rõ ngày hôm nay của mình là do ai cho, nên cô ta chọn cách im lặng.

 

Liêu Hoài Mạnh giết chết Cố Cường như giáng cho cô ta một đòn chí mạng. Chỗ dựa của cô ta không còn, bản thân cô ta cũng bị điều tra vì thân phận tình nhân, suýt chút nữa đã mất việc. Lúc đó, cô ta hận Liêu Hoài Mạnh đến tận xương tủy, những cảm giác tội lỗi, biết ơn trước đây đều tan biến hết, cô ta mong Liêu Hoài Mạnh bị kết án tử hình.

 

Vụ án cuối cùng cũng khép lại, vì nắm trong tay thông tin của hầu hết khách hàng của Cố Cường, Cố Cường chết đi, người đáng tin cậy nhất trở thành cô ta. Nhờ vậy, cô ta không những không bị giáng chức ở Vĩnh Thân, mà còn được thăng tiến, có đội ngũ của riêng mình. Thời gian trôi qua, cô ta lại bắt đầu cảm thấy có lỗi với Liêu Hoài Mạnh, là phụ nữ, cô ta có thể hiểu được nỗi đau của bà ấy.

 

Trần Tranh nói: “Theo góc nhìn của một luật sư như cô, vụ án của Cố Cường có vấn đề gì không?”

 

Hà Mỹ sững sờ: “Cảnh sát Trần, tôi không phải là luật sư hình sự.”

 

Trần Tranh nói: “Nhưng cô quen thuộc với Cố Cường và Liêu Hoài Mạnh, kiến thức cơ bản của nghề luật sư cũng tương đồng.”

 

Hà Mỹ lại cúi đầu: “Được rồi. Việc chị Liêu bị kết án tử hình, chung thân hay tù có thời hạn đều liên quan rất lớn đến luật sư. Nếu có luật sư bào chữa giỏi, ít nhất cũng có thể đấu tranh cho án treo. Có lẽ hai đứa con của chị ấy muốn chị ấy chết. Chị ấy đã cắt đứt con đường làm giàu của cả nhà bọn họ, con cái hận chị ấy cũng là chuyện bình thường. Suy cho cùng thì, trong mắt con cái, chị ấy là một người mẹ bất tài, Cố Cường là một người cha giàu có và ưa nhìn. May là luật sư chỉ định rất có trách nhiệm, đã đấu tranh cho án chung thân. Thật lòng mà nói, khi biết người đến là luật sư chỉ định, tôi đã nghĩ chị Liêu chắc chắn tiêu đời rồi.”

 

Trần Tranh hỏi: “Liêu Hoài Mạnh có khả năng bị lợi dụng không?”

 

Hà Mỹ nhướng mày: “Cảnh sát Trần, lời này tôi không dám nói bừa.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy dựa theo hiểu biết của cô về Liêu Hoài Mạnh thì cô nghĩ sao?”

 

Hà Mỹ im lặng hồi lâu: “Nếu Cố Cường chỉ có mình tôi, tôi nghĩ chị ấy sẽ nhịn mãi. Nhưng sau này Cố Cường….. thực sự rất quá đáng. Nhưng tính cách của chị Liêu có chút nhu nhược. Tôi đã từng nghĩ rằng, có thể chị ấy bị ảnh hưởng bởi một tư tưởng nào đó. Nếu chỉ có một mình, chị ấy không thể nào nghĩ đến chuyện giết Cố Cường. Cố Cường nói chị ấy có vấn đề tâm lý, có thể đã đi khám bác sĩ tâm lý. Có lẽ lời khuyên của bác sĩ tâm lý đã bị chị ấy hiểu nhầm thành giết Cố Cường? Tôi không biết, người làm luật phải có bằng chứng, tôi không có bằng chứng.”

 

Trần Tranh lại nói: “Tôi nghe Tư Vy nói, cô rất xinh đẹp trong đám cưới, sống rất hạnh phúc với chồng hiện tại. Chồng cô có biết chuyện của cô và Cố Cường không?”

 

Hà Mỹ bình tĩnh nói: “Biết. Anh ấy là luật sư của công ty tôi, nhưng không chỉ là luật sư, công ty là do nhà anh ấy mở. Chúng tôi đến với nhau một phần là vì lợi ích, mỗi người đều có mục đích riêng. Cảnh sát Trần, tôi đã nói rồi, tôi là người lý trí và thực tế. Tôi không tin vào tình yêu thuần túy.”

 

Trần Tranh nói: “Xin lỗi, tôi đã hỏi cô rất nhiều câu hỏi liên quan đến đời tư.”

 

“Không sao.” Hà Mỹ tưởng Trần Tranh sắp đi, thả lỏng người: “Tôi thực sự không biết Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch vì sao mất tích, có phải liên quan đến vụ án của minh tinh kia không. Nếu tôi tìm được tung tích của bọn họ, tôi sẽ liên lạc với các anh ngay lập tức.”

 

“Cảm ơn.” Trần Tranh hỏi: “Ở đây cô có ảnh hoặc tài liệu nào khác của bọn họ hồi còn thực tập không? Tôi muốn xem qua.”

 

Nửa tiếng sau, Trần Tranh nhìn thấy một bức ảnh tập thể trong đống tài liệu. Hà Mỹ đứng giữa, bên cạnh là các thực tập sinh. Lúc đó Hà Mỹ trông còn non nớt, không biết cách ăn mặc như bây giờ. Đổng Kinh đứng sau Tư Vy, lén giơ tay làm tai thỏ, Đô Ưng tóc mái che gần hết mắt, đang khoác tay Hà Mỹ. Cách ăn mặc của Lý Nhân quê mùa nhất. Trương Phẩm cười ngây ngô trước ống kính. Chu Tiểu Địch thì toàn thân đồ hiệu.

 

Đột nhiên, ánh mắt Trần Tranh dừng lại trên người cô gái bên phải bức ảnh, đó là Đô Ưng. Ánh mắt nhanh chóng chuyển động, người đang khoác tay Hà Mỹ là ai?

 

Nhìn kỹ lại, người bên cạnh Hà Mỹ không phải là Đô Ưng. Cô ấy có kiểu tóc giống hệt Đô Ưng, nhưng khóe môi hơi cong lên, đang mỉm cười, còn Đô Ưng thì vô cảm, lạnh lùng như hiện tại.

 

“Đây là…?” Trần Tranh chỉ vào người phụ nữ giống Đô Ưng hỏi.

 

Hà Mỹ vừa nhìn đã nhíu mày: “Cô ấy…”

 

Trần Tranh nói: “Cô ấy cũng là thực tập sinh? Cùng khóa với Đổng Kinh và Tư Vy? Nhưng sao cô ấy không đi cùng bọn họ đến ‘Trang viên Vi Mạt’?”

 

Không chỉ không đến “Trang viên Vi Mạt”, bốn người còn lại đều không hề nhắc đến cô ấy. Nếu không nhìn thấy bức ảnh này, Trần Tranh căn bản không biết năm đó thực tập cùng nhau không chỉ có sáu người.

 

“Cô ấy… cũng là thực tập sinh, tên là Chúc Y.” Giọng điệu của Hà Mỹ khi nói về Chúc Y khác hẳn lúc nói về Cố Cường, mang theo một nỗi buồn khó tả: “Thật ra cô ấy mới là người xuất sắc nhất trong số các thực tập sinh khóa đó, kiểu tóc của Đô Ưng là học theo cô ấy.”

 

Trần Tranh vội hỏi: “Vậy bây giờ cô ấy còn ở Vĩnh Thân không? Cô ấy có đến dự đám cưới không?”

 

Hà Mỹ lắc đầu: “Cô ấy là người đầu tiên từ bỏ nghề luật sư.”

 

“Từ bỏ?” Trần Tranh hỏi: “Khi nào?”

 

Hà Mỹ tìm kiếm trong tài liệu một lúc, đưa sơ yếu lý lịch năm đó của Chúc Y cho Trần Tranh: “Anh xem đi, cô ấy là sinh viên giỏi của Đại học Chính trị và Pháp luật tỉnh Hàm, năm nào cũng nhận học bổng. Cô ấy có rất nhiều cơ hội để đến những văn phòng luật sư tốt hơn, nhưng tính cô ấy hay cả nể, nhà lại gần thành phố Cư Nam, vậy nên mới đến chỗ chúng tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

 

Hà Mỹ hồi tưởng, Chúc Y, Đô Ưng, Đổng Kinh là những người đến thực tập sớm nhất. Chúc Y và Đổng Kinh đều rất hoạt bát, Đô Ưng trầm tính hơn. Gia đình Đổng Kinh giàu có nhất, hai cô gái thì điều kiện kinh tế bình thường, cậu ta thường xuyên mời bọn họ ăn uống, khiến hai cô gái rất ngại. Đô Ưng không nói gì, nhưng Chúc Y đã dạy dỗ Đổng Kinh một trận, nói rằng chăm sóc con gái người ta không phải như vậy.

 

Vì danh tiếng của Cố Cường, Vĩnh Thân mấy năm đó phát triển rất nhanh, thực tập sinh đến cũng nhiều, riêng Hà Mỹ đã tiếp nhận bảy người. Nhưng trên thực tế, các cổ đông không mấy coi trọng thực tập sinh, chỉ coi trọng nhân tài được đào tạo bài bản, được trả lương cao. Vì vậy, các thực tập sinh chỉ được giao toàn những việc lặt vặt. Ngoài miệng thì Hà Mỹ an ủi bọn họ, nói ai cũng phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất, nhưng trong lòng rất rõ ràng, bọn họ cứ như vậy sẽ không được rèn luyện.

 

Hà Mỹ muốn tìm cơ hội cho bọn họ nên đã bóng gió hỏi Cố Cường. Cố Cường còn cười nhạo cô ta, nói không ngờ cô ta lại là người quan tâm đến thực tập sinh như vậy. Cô ta nói mình mê tín, làm việc xấu thì phải làm việc thiện để bù đắp, nếu không chết sẽ xuống địa ngục.

 

Cố Cường không để tâm, nhưng không lâu sau lại đề nghị với cô ta rằng, văn phòng nhận được một dự án công ích, đến vùng nông thôn lạc hậu để phổ biến pháp luật và trợ giúp pháp lý. Nếu cô ta muốn, có thể sắp xếp cho các thực tập sinh đi.

 

Hà Mỹ từng trải, biết đây là công việc không ai muốn làm, nhưng giai đoạn này, việc duy nhất các thực tập sinh có thể rèn luyện có lẽ chỉ có việc này. Cô ta suy nghĩ kỹ lưỡng, nói chuyện riêng với từng người, nhưng chỉ có Lý Nhân là không muốn đi.

 

Cô ta rất hiểu cho Lý Nhân. Gia đình Lý Nhân rất nghèo, học luật chỉ vì muốn trở thành người như Cố Cường, kiếm thật nhiều tiền, đổi đời. Nhưng đến ngày xuất phát, Lý Nhân vẫn đến. Đổng Kinh khoác vai anh ta, cười ha hả: “Phải như vậy chứ, tất cả chúng ta đều đi, cậu ở lại một mình, thế thì còn gọi là tình nghĩa anh em gì nữa?”

 

Điểm dừng chân đầu tiên Hà Mỹ đưa bọn họ đến là thôn Viên Thụ. Đây là một ngôi làng xa xôi hẻo lánh, dân phong thuần phác, người dân sống bằng nghề khai thác lâm sản từ đời này qua đời khác. Những năm gần đây, làng xã đứng ra kêu gọi trồng trọt, không ít thanh niên đi làm ăn xa đã trở về. Nhưng phát triển cần có thời gian, trong mắt Hà Mỹ và các thực tập sinh, nơi đây thực sự quá nghèo. Dân làng rất nhiệt tình, nghĩ rằng họ đều là người có học thức, mời bọn họ về nhà chơi, còn cho con cái học tập theo.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Nhưng mọi người lặn lội đường xa đến đây không phải để làm khách. Tư Vy rất hăng hái, vội vàng giảng giải cho người dân về tầm quan trọng của pháp luật, hỏi có gia đình nào cần trợ giúp pháp lý không. Dân làng nhìn nhau, ánh mắt nhìn bọn họ cũng thay đổi.

 

Hà Mỹ thực sự không muốn ở lại nơi này, nói với bọn họ những ngôi làng tiếp theo sẽ đến rồi rời đi trước. Tuy cô ta không có mặt, nhưng các thực tập sinh mỗi ngày đều chia sẻ những điều mắt thấy tai nghe trong nhóm, rảnh rỗi cô ta sẽ xem qua. Tư Vy rất không được chào đón ở thôn Viên Thụ. Dân làng cho rằng cô ta đến gây chuyện, cả làng sống yên ổn, cần gì phải trợ giúp.

 

Không lâu sau, các thực tập sinh nghe ngóng được tình trạng trọng nam khinh nữ ở thôn Viên Thụ rất nghiêm trọng, hình như còn có những người phụ nữ bị bán từ nơi khác đến, nhưng phụ nữ ở đây không ai chịu nói gì. Đổng Kinh tận mắt chứng kiến cảnh con dâu sáng sớm quỳ lạy cha mẹ chồng, một tay quán xuyến hết việc nhà. Anh ta và Tư Vy muốn giúp đỡ người phụ nữ đáng thương đó, nhưng đối phương lại không chịu, nói rằng đó là việc cô ấy nên làm.

 

Các thực tập sinh không làm được gì ở thôn Viên Thụ, không lâu sau liền đến các thôn làng khác. Những thôn làng này phong tục tập quán tương tự như thôn Viên Thụ, cũng vì lạc hậu, khép kín nên còn lưu giữ rất nhiều hủ tục phong kiến, tình trạng đánh đập phụ nữ diễn ra phổ biến. Các thực tập sinh không thể nhúng tay vào, chỉ biết đứng nhìn. May mắn thay, có một trưởng thôn tương đối cởi mở, nhờ bọn họ hòa giải cho mấy cặp vợ chồng đang muốn ly hôn.

 

Một tháng sau, các thực tập sinh trở về văn phòng luật sư, mỗi người đều có những cảm nhận riêng. Nhưng điều khiến Hà Mỹ ngạc nhiên là Chúc Y lại không trở về. Cô ta hỏi những người khác chuyện gì đã xảy ra, Đô Ưng nói Chúc Y đã phải lòng một người dân họ Dịch ở thôn Viên Thụ, muốn ở lại đó.

 

Không chỉ Hà Mỹ kinh ngạc, Trần Tranh cũng cảm thấy khó tin: “Cô ấy… làm sao bọn họ có thể đến với nhau được?”

 

Hà Mỹ cũng từng hỏi câu hỏi tương tự. Các thực tập sinh ấp úng, đại khái là Chúc Y đến từng nhà phổ biến pháp luật, quen biết Dịch Lỗi. Người này đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa có vợ, ở nông thôn gần như là độc nhất vô nhị. Dịch Lỗi hiền lành chất phác, ở nhà chăm sóc mẹ già, thích đọc sách nhưng chỉ học hết tiểu học. Có lẽ vì thấy Dịch Lỗi đáng thương, lại ham học hỏi, Chúc Y quan tâm đến anh ta hơn so với những người dân khác, dần dần nảy sinh tình cảm, quyết định ở lại giúp thôn Viên Thụ đổi mới.

 

Hà Mỹ như bị sét đánh ngang tai, lập tức liên lạc với Chúc Y, nhưng điện thoại Chúc Y tắt máy. Cô ta rất bận, không có thời gian đích thân đến thôn Viên Thụ. Đợi đến lúc cô rảnh rỗi đến đó, Chúc Y đang đứng bên cạnh Dịch Lỗi – người mà trong mắt cô chẳng ra gì, trên mặt rạng rỡ nở nụ cười hạnh phúc, nói với cô ta rằng cô ấy đã quyết định gả vào nhà họ Dịch, chăm sóc Dịch Lỗi và mẹ của anh ta.

 

“Cảnh sát Trần, tôi không nói quá đâu, tôi suýt nữa thì nôn ra.” Hà Mỹ thở dài: “Chúc Y và tôi đều là người học hành đàng hoàng, tôi thà nhìn cô ấy giống tôi, còn hơn là nghe cô ấy nói ra những lời như ‘Chăm sóc’ ai đó. Tại sao chứ? Tôi thật sự rất thất vọng về cô ấy.”

 

Sự lựa chọn của Chúc Y giống như hòn đá ném xuống mặt nước, các thực tập sinh bề ngoài không có phản ứng gì, nhưng Hà Mỹ biết, tất cả bọn họ đều đang suy nghĩ. Cô ta bắt đầu hối hận vì đã để bọn họ đến vùng quê đó, bởi vì chuyến đi này đã khiến bọn họ nhìn thấy rất nhiều điều bất lực. Bọn họ nghĩ rằng trở thành luật sư là đứng trên tòa án hùng biện, nhưng thực tế không phải vậy, những người làm luật bình thường không những không có thu nhập như Cố Cường, mà còn phải đối mặt với vô số những chuyện vụn vặt. Nghề luật sư, trong mắt bọn họ bỗng chốc không còn cao đẹp nữa. Sau đó, những công việc lặt vặt ở văn phòng luật sư cứ thế tiếp diễn, cô ta không thể tranh thủ thêm cơ hội nào khác cho các thực tập sinh.

 

Người đầu tiên quyết định chuyển nghề là Đổng Kinh, nhà anh ta giàu có, đủ sức lo cho anh ta. Tiếp theo là Tư Vy, Lý Nhân, Trương Phẩm, cuối cùng là Chu Tiểu Địch và Đô Ưng. Còn Chúc Y, cô ấy không bao giờ quay lại văn phòng luật sư nữa. Hà Mỹ nghe nói năm đó cô ấy đã kết hôn với Dịch Lỗi.

 

Nhiều năm qua, các thực tập sinh thỉnh thoảng vẫn liên lạc trong nhóm, nhưng Chúc Y không bao giờ xuất hiện nữa. Về sau, không biết từ lúc nào, cô ấy đã âm thầm rời khỏi nhóm. Hà Mỹ đoán, có lẽ cô ấy đã hối hận về con đường mình đã chọn.

 

Trần Tranh trở lại xe, không ngừng nghĩ về Chúc Y – người thực tập sinh đã biến mất. Trong một nhóm người, có người bỏ cuộc là chuyện rất bình thường, nhưng tại sao những người khác lại hoàn toàn không nhắc đến cô ấy? Trần Tranh cố gắng tìm thôn Viên Thụ trên bản đồ, cảm thấy cần phải đến đó một chuyến. Lúc này, Minh Hàn gọi điện đến: “Anh, anh đang ở đâu vậy? Thư Tuấn đã về nước rồi, đang khóc lóc đòi báo thù cho Hoắc Diệp Duy.”

 

“Khóc lóc đòi báo thù?” Phản ứng của Thư Tuấn khiến Trần Tranh có chút ngạc nhiên.

 

Trước đó, cảnh sát đã cố gắng liên lạc với Thư Tuấn, nhưng nhân viên bên cạnh Thư Tuấn lấy lý do gã ta đang đi nghỉ ở nước ngoài để từ chối điều tra. Điều này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến ý của Thư Tuấn. Tiểu Hưởng – trợ lý của Hoắc Diệp Duy – cũng chỉ nói rằng Hoắc Diệp Duy và Thư Tuấn là bạn nhậu, Hoắc Diệp Duy còn bất mãn vì chuyện Thư Tuấn theo đuổi Lẫm Đông. Sao mới nửa ngày trôi qua, Thư Tuấn đã đòi báo thù cho Hoắc Diệp Duy rồi?

 

Lúc này Minh Hàn đang ở hồ Cư Nam, vừa nhận được tin của Thư Tuấn, đang định đến Cục cảnh sát xem tình hình: “Em cũng không biết gã ta đang diễn trò gì, nhưng tính thời gian thì Thư Tuấn trước tiên là đáp máy bay về Lạc Thành, sau đó lập tức lái xe đến thành phố Cư Nam, có lẽ là vừa biết tin Hoắc Diệp Duy gặp nạn đã lập tức về nước.”

 

Trần Tranh không hiểu rõ về Thư Tuấn, không nghĩ ra được manh mối nào: “Vậy thì trước tiên cứ xem phản ứng của gã ta đã, nếu cần thiết thì đưa gã ta đến biệt thự của Hoắc Diệp Duy, nhớ dẫn dắt gã ta nói ra mối quan hệ với Lẫm Đông.”

 

Minh Hàn đồng ý: “Vâng, anh. Anh không quay về sao?”

 

Trần Tranh nhìn đồng hồ: “Bên này anh có chút manh mối mới.” Anh kể cho Minh Hàn nghe những gì mình đã biết được từ Hà Mỹ, nhấn mạnh về Chúc Y – người đã “Ẩn mình”: “Bây giờ anh sẽ đến thôn Viên Thụ xem sao. Em tạm thời đừng nói với Tư Vy là anh đã tìm được Chúc Y.”

 

“Em biết rồi!”

 

Minh Hàn vừa đến Cục cảnh sát thành phố Cư Nam, đã nhìn thấy một chiếc G-Class hầm hố, hai người đàn ông dáng vẻ như vệ sĩ đứng trước sau chiếc xe sang trọng, cảnh tượng có chút buồn cười. Trong tòa nhà văn phòng của Đội Hình sự vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết. Minh Hàn lần theo tiếng khóc, nhìn thấy Thư Tuấn tóc tai bù xù, đang gào khóc thảm thiết.

 

Minh Hàn đã từng xem qua anh chàng minh tinh không nổi tiếng này, điều gây chú ý nhất ở gã ta chính là thân phận công tử nhà giàu. Mỗi lần xuất hiện đều diện nguyên cây đồ hiệu xa xỉ, hoàn toàn không tương xứng với độ nổi tiếng. Gã ta chưa bao giờ che giấu việc mình chỉ vào giới giải trí cho vui, nhưng vì quá mờ nhạt, cho dù gã ta có làm gì cũng không thể gây ra sóng gió quá lớn. Không ngờ anh chàng ăn chơi này không chỉ thích làm mình làm mẩy trong giới giải trí, mà ở Cục cảnh sát cũng giỏi làm trò như vậy.

 

“Tôi là cảnh sát điều tra vụ án của Hoắc Diệp Duy.” Minh Hàn bước đến trước mặt Thư Tuấn, từ trên cao nhìn xuống gã ta: “Nào, chúng ta thẩm vấn thôi.”

 

Trước đó đã có mấy cảnh sát hình sự định lấy lời khai của Thư Tuấn, nhưng đều bị gã ta từ chối. Gã ta ngang ngược ngồi ở phòng tiếp khách, yêu cầu lãnh đạo Cục cảnh sát trực tiếp đến cho gã ta một lời giải thích. Chẳng nói đến việc này không đúng quy định, cho dù có đúng quy định, thì tạm thời gã ta cũng không gặp được ai. Lãnh đạo Cục cảnh sát phụ trách vụ án này là Lê Chí, người trực tiếp thực hiện là Lý Sơ, cả hai đều không có mặt ở Cục.

 

Nghe vậy, Thư Tuấn ngẩng đầu lên, im lặng đánh giá Minh Hàn, mãi một lúc sau mới bất mãn xua tay: “Cậu là ai? Cậu cũng xứng để nói chuyện với tôi sao?”

 

Minh Hàn cười khẩy một tiếng, phản ứng này rõ ràng đã chọc giận Thư Tuấn. Gã ta đập bàn, đứng bật dậy, ỷ mình là một tay quyền anh nghiệp dư, định cho Minh Hàn một bài học. Nhưng Minh Hàn sao có thể để gã ta tác oai tác quái ở Cục cảnh sát. Ngay khoảnh khắc nắm đấm của gã ta vung ra, đã bị Minh Hàn chặn lại, hóa giải sức mạnh. Gã ta trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng, Minh Hàn đã khóa chặt hai tay, ấn gã ta úp mặt xuống bàn.

 

“Tôi khuyên anh nên thành thật một chút.” Minh Hàn nói: “Tôi không quan tâm anh lái xe gì, gia đình anh làm ăn lớn đến đâu. Ở địa bàn của tôi, không ai được phép làm càn.”

 

“Cậu…” Thư Tuấn vùng vẫy, định chửi bới, nhưng tay Minh Hàn như gọng kìm sắt, ghì chặt đến mức gã ta không thể động đậy. Vài phút sau, cuối cùng gã ta cũng nhận thức được tình thế, thái độ dịu xuống: “Vậy cậu thả tôi ra trước đã, tôi đã đến đây rồi, chẳng lẽ còn không phối hợp sao?”

 

Minh Hàn buông tay, Thư Tuấn vừa đứng thẳng người đã đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, vai và lưng như muốn gãy. Gã ta trừng mắt nhìn Minh Hàn, lần này đã thận trọng hơn nhiều, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt Minh Hàn, có lẽ cảm thấy Minh Hàn còn trẻ, không phải nhân vật lớn nào, khí thế lại nổi lên: “Cậu là ai? Biết tôi là ai không?”

 

Minh Hàn ném thẻ ngành lên bàn: “Minh Hàn – Tiểu đội cơ động, đủ tư cách lấy lời khai của anh chưa?”

 

Thư Tuấn không biết Tiểu đội cơ động là gì, nhưng liếc mắt nhìn thấy dòng chữ “Công an tỉnh Hàm”, sắc mặt liền thay đổi: “Cậu, cậu là người của tỉnh phái đến?”

 

Minh Hàn nghiêm túc nói: “Vụ án của Hoắc Diệp Duy do cảnh sát địa phương và tỉnh phối hợp điều tra. Thư Tuấn, hôm qua chúng tôi đã liên lạc với anh, hình như anh không muốn hợp tác, sao hôm nay lại đột nhiên trở về?”

 

“Tôi không hề không muốn!” Thư Tuấn kích động nói: “Tôi đang ở nước ngoài, lệch múi giờ, căn bản không biết lão Hoắc xảy ra chuyện! Vừa biết tin, tôi lập tức bay về ngay! Tôi còn sốt ruột hơn cả cảnh sát mấy người!”

 

Minh Hàn nheo mắt: “Ồ? Tại sao? Anh và Hoắc Diệp Duy có quan hệ gì?”

 

Trong phòng thẩm vấn, thiết bị ghi âm được bật lên, Thư Tuấn lau nước mắt: “Hoắc Diệp Duy là bạn thân từ nhỏ đến lớn của tôi, chúng tôi… gần đây có chút xích mích, nhưng tôi thật sự không ngờ anh ấy lại xảy ra chuyện!”

 

Theo lời Thư Tuấn, nhà họ Thư và nhà họ Hoắc trước đây có rất nhiều giao dịch kinh doanh, gã ta và Hoắc Diệp Duy cũng có thể xem là “Môn đăng hộ đối”, chơi thân với nhau từ rất lâu. Trong mắt người ngoài, gã ta và Hoắc Diệp Duy đều là những công tử bột ăn chơi, nhưng gã ta biết rất rõ, chỉ có mình gã ta là vậy, cuộc sống của Hoắc Diệp Duy không hề dễ dàng. Bởi vì bố gã ta là người nắm quyền hành ở Thư gia, còn bố Hoắc Diệp Duy lại là người nhu nhược, cả nhà đều phải nhìn sắc mặt Hoắc Hi Linh.

 

Chính vì vậy, Hoắc Diệp Duy đã trưởng thành từ rất sớm, muốn thoát khỏi Hoắc gia, tự lập môn hộ. Nhưng bước chân vào giới giải trí không những không khiến Hoắc Diệp Duy tự lập, mà ngược lại càng bị trói buộc sâu sắc với Tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải. Hoắc Hi Linh nghĩ đủ mọi cách lợi dụng danh tiếng của hắn ta, tiêu hao danh tiếng của hắn ta. Nhiều năm qua, trong mắt công chúng, hắn ta chỉ là linh vật được tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải lăng xê.

 

Tài năng sao? Không ai công nhận tài năng của Hoắc Diệp Duy.

 

Thư Tuấn càng nói càng phẫn nộ, trong mắt gã ta, Hoắc Diệp Duy là người có tài, nhưng vì lợi ích của tập đoàn, Hoắc Hi Linh đã điên cuồng bóc lột Hoắc Diệp Duy. Bất kể Hoắc Diệp Duy là nổi tiếng thật sự hay nổi tiếng nhờ scandal, chỉ cần có thể mở rộng danh tiếng của Khoa học kỹ thuật Vị Hải, bà ta đều ép Hoắc Diệp Duy làm. Giờ đây, thậm chí còn có người nghi ngờ mấy bài hát nổi tiếng khắp phố phường của Hoắc Diệp Duy trước đây là do “người viết nhạc thuê” sáng tác, điều này khiến Hoắc Diệp Duy rất đau khổ.

 

Gã ta đã nghĩ ra rất nhiều cách để an ủi Hoắc Diệp Duy, nhưng đều vô dụng, Hoắc Diệp Duy cứ khăng khăng muốn tự mình sáng tác ra những tác phẩm bùng nổ, nhưng luôn không như ý muốn.

 

Minh Hàn càng nghe càng thấy kỳ lạ, quan hệ của Thư Tuấn và Hoắc Diệp Duy tốt đến thế à? Vậy tại sao chiều ngày 17, Hoắc Diệp Duy lại phải rời khỏi bữa tiệc của Thư Tuấn? Tại sao Tiểu Hưởng lại có nhiều lời phàn nàn về Thư Tuấn như vậy?

 

Thư Tuấn lại nói, gã ta bước chân vào giới giải trí cũng là vì muốn ở bên cạnh Hoắc Diệp Duy, gã ta căn bản không cần nổi tiếng, chỉ cần có thể khiến Hoắc Diệp Duy cảm thấy không cô đơn là được. Khi cần thiết, gã ta thậm chí còn có thể làm “nhóm đối chứng” cho Hoắc Diệp Duy.

 

Minh Hàn ngắt lời: “Khoan đã, mục tiêu anh bước chân vào giới giải trí không phải là để chơi đùa với trai đẹp gái xinh sao?”

 

Thư Tuấn sững sờ, mãi một lúc sau mới kích động hỏi: “Ai nói với cậu vậy?”

 

Minh Hàn quan sát anh ta: “Sao hả? Bị nói trúng tim đen rồi à? Không diễn tiếp được nữa sao?”

 

Cơ mặt Thư Tuấn giật giật: “Lão Hoắc nói sao? Không đúng, là mấy tên trợ lý của anh ấy nói sao? Tôi không có! Anh ấy hiểu lầm tôi rồi!”

 

Hết chương 130.

 

Chương 130: Không Nơi Nương Tựa (14)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên