Chương 130: Tòa Soạn Báo
Khi đi qua hành lang, Chu Kỳ An đã cố ý giảm tốc độ dù đang chạy hết tốc lực.
Cậu muốn tự tay giết chết người phụ trách bể bơi, quyền kinh doanh của Quỷ Thị chỉ là phụ, thứ Chu Kỳ An quan tâm hơn là [Thân phận] này.
Đối với người chơi, trở thành ông chủ chắc chắn sẽ có thêm lợi ích nào đó.
Ví dụ như khi ở trong cửa hàng trải nghiệm cuộc sống, hệ thống đã nhắc nhở thể chất của cậu được tăng nhẹ.
Chuyện sở hữu Thánh Khí sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ, trong bóng tối còn có Hiệp hội săn cá voi không rõ đang âm mưu điều gì, Chu Kỳ An không có hứng thú xây dựng thế lực riêng, chỉ riêng việc lo lắng cho những người xung quanh đã khiến cậu kiệt sức rồi.
“Sức mạnh cá nhân tuyệt đối đủ để chi phối mọi thứ.”
Chu Kỳ An thực sự đồng ý với suy nghĩ này của Thẩm Tri Ngật.
Sột soạt, sột soạt.
Bóng đen khổng lồ trườn trên trần nhà không có hình dạng cụ thể, âm thanh ma sát phát ra khiến người ta lạnh cả tóc gáy.
Trước đó, cái bóng này còn chậm hơn Chu Kỳ An nửa nhịp, khi phát hiện con mồi chạy chậm lại, nó mừng rỡ, lập tức chớp lấy cơ hội:
“Chết—”
Rất khó hình dung đó là âm thanh gì, như thể cổ họng bị nhét đầy bọt biển, chỉ có vài luồng gió len lỏi qua khe hở, miễn cưỡng kết hợp thành một chữ.
Chu Kỳ An bật đèn báo hiệu cầu cứu cướp được từ con thủy quỷ.
Trong hành lang tối tăm, dấu vết của cái bóng càng thêm rõ ràng, giúp cậu phán đoán vị trí của con quái vật. Bóng đen ập đến, Chu Kỳ An di chuyển cực kỳ chính xác, không né tránh hoàn toàn, chỉ để lộ nửa vai trong phạm vi tấn công.
Trong nháy mắt, máu tươi bắn ra từ cánh tay, những chiếc chân mềm mại còn ghê tởm hơn cả cá mút đá xuyên qua da thịt.
“Mẹ kiếp.”
Đau đớn khiến Chu Kỳ An hít vào một ngụm khí lạnh.
Khi khoảng cách gần hơn, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ khuôn mặt kỳ dị của người phụ trách bể bơi, cùng với đôi mắt tham lam kia nữa.
… Đó là một khuôn mặt bánh bao khổng lồ, to gấp mấy lần người bình thường.
Con quái vật được đằng chân lân đằng đầu, những chiếc chân mềm mại chui vào da thịt định tiếp tục giải phóng độc tố, làm tan chảy máu thịt của con mồi.
Bất chợt, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trong đôi mắt đục ngầu của nó.
Đã quen nhìn thấy con mồi đau đớn kêu gào trước khi chết, nụ cười khó hiểu này khiến con quái vật ngạc nhiên, động tác chậm lại nửa nhịp. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi 0,x giây đó, ánh sáng vàng chói mắt đâm thẳng vào hai con ngươi to lớn kia.
Tay trái Chu Kỳ An cầm cây đinh ba, phối hợp với nụ cười, lúc này cậu mới giống quỷ đoạt mạng.
Cho dù cơ chế sinh tồn mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi sự suy yếu sau khi vi phạm quy tắc, huống hồ gì những sợi tóc hỗ trợ người phụ trách bể bơi giết chóc đang bị sếp giật mạnh ở cửa ra vào.
Cái đầu này—
“Chắc chắn là lấy được.”
【Máu của ngài đã giảm 400cc.】
Khoảnh khắc Thánh Khí đâm xuyên qua cơ thể con quái vật, cơ thể khổng lồ lập tức tan chảy như sáp, những khối thịt trên đầu rơi xuống lả tả, máu đen chảy dọc theo tròng kính, tầm nhìn của Chu Kỳ An trở nên mờ nhạt, cơ thể cậu chỉ hơi chao đảo một chút rồi nhanh chóng đứng vững.
Lần này mất máu quá nhiều, so với tình trạng choáng váng trước đây, cậu lại cảm thấy đỡ hơn một chút.
“Thể chất được nâng cao, chức năng tạo máu dường như cũng mạnh hơn…”
Chủ tiệm của mỗi cửa hàng đều có những khả năng đặc biệt, với tư cách là người chơi, khi đã sở hữu nhiều kỹ năng, trò chơi khó có thể cho cậu thêm kỹ năng bá đạo nào khác.
Chỉ có tăng cường thể chất mới không ảnh hưởng đến sự cân bằng dữ liệu.
Trong lúc những cục máu rơi xuống, Chu Kỳ An lùi lại một bước, dùng lụa trắng tao nhã lau mắt kính.
Vải lụa như được hấp thụ dinh dưỡng từ máu thịt, nhanh chóng lau sạch vết bẩn trên kính.
Chu Kỳ An đeo kính lại.
Nhìn thứ gì đó méo mó trên mặt đất, cậu ân cần hỏi: “Này anh bạn, cổ của anh nằm ở đâu vậy?”
Không xác định được vị trí thì không thể cắt đầu mang đi được.
Lúc này, người phụ trách bể bơi gần như đã hóa thành vũng nước, những miếng thịt béo ngậy chất đống, chỉ có đôi mắt đỏ như máu ở giữa là nổi bật.
Trong ánh mắt oán độc đó, nó bất ngờ tự cắt đứt mái tóc, phần còn lại đâm thẳng về phía Chu Kỳ An.
Nhìn thấy mái tóc ngày càng đến gần, Chu Kỳ An không né tránh… bởi vì cậu vừa nhìn thấy cánh cửa mở ra.
Điều đó có nghĩa là sếp sắp bước vào.
Cánh cửa không mở theo cách thông thường, mà là trực tiếp vỡ thành bốn mảnh.
Tốc độ không phải là điểm mạnh của sếp, ông ta vẫn đứng ở cửa, nhưng từ góc độ của Chu Kỳ An, có thể thấy rõ ràng vũng máu trên mặt đất đang dần kết tinh thành băng.
Âm khí là biểu hiện trực tiếp nhất cho sức mạnh của quái vật, Chu Kỳ An không thể duỗi thẳng lưng vì lạnh.
Mái tóc vốn đang hung hăng, lúc nãy bỗng héo úa, màu sắc khô héo, con quái vật đang giãy chết vẫn cố chấp điều khiển mái tóc, nhưng tốc độ tấn công của nó lúc này chẳng khác gì máy kéo.
Giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên từ phía sau: “Cậu còn chần chừ gì nữa?”
Chu Kỳ An cười gượng.
Giây tiếp theo, lụa trắng bay ra.
Nó sinh ra là để siết cổ.
Lụa trắng cũng không phụ sự kỳ vọng của Chu Kỳ An, nó quấn quanh người con quái vật một vòng, cuối cùng khóa chặt một chỗ, tự động thắt nút hai vòng rồi siết chặt lại, người phụ trách bể bơi gầm rú giận dữ.
Chu Kỳ An đứng trước mặt người phụ trách bể bơi: “Xác chết đuối trước đây anh giấu ở đâu?”
Đáp lại cậu là những tiếng nguyền rủa vô cùng cố chấp: “Chết đi, không được chết tử tế…”
Chu Kỳ An cúi người xuống, cố tình lắc lắc chùm chìa khóa cửa hàng trải nghiệm cuộc sống trước mặt nó, sau đó cúi người xuống lục lọi trong đống thịt nhầy nhụa. Giữa một đống bầy nhầy ghê tởm, một bàn tay trắng nõn thò ra.
Trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa bằng đồng cổ.
Gần như cùng lúc đó, dải lụa trắng cũng đã hoàn thành một cú siết cổ vô cùng tàn nhẫn.
Cái đầu dị hình rũ xuống, cơ bắp co giật, hình ảnh cuối cùng phản chiếu trong đôi mắt nó là hai chiếc chìa khóa, nó chết không nhắm mắt.
“Đã cho anh cơ hội nói lời cuối rồi mà không biết trân trọng.”
Biết bao con quỷ vì không có cơ hội mở miệng trước khi chết mà phải nuối tiếc cả đời.
【Bạn đã thành công giết chết người phụ trách bể bơi số 33.】
【Bạn đã có được tư cách kinh doanh cửa hàng này.】
【Thể chất của bạn đã được tăng nhẹ.】
Giống như lần trước, vẫn có một lá thư gửi cho chủ tiệm tương lai, nội dung cũng na ná như vậy.
Lông mày Chu Kỳ An nhíu lại suy tư, Quỷ Thị ban phát tư cách chủ tiệm hào phóng như vậy, khiến cậu có chút “Thụ sủng nhược kinh”.
“A—”
Một tiếng thét nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Kỳ An.
Không biết Viên Niệm Thư đã xuất hiện cách đó vài mét từ lúc nào.
Vừa rồi động tĩnh quá lớn, cô ta được Trần Tố phái đến xem xét tình hình, tiện thể kiểm tra xem có thi thể nào trong hành lang hay không. Trò chơi này rất thích chơi trò trốn tìm, giấu đồ ở nơi dễ thấy nhất nhưng cũng dễ bị bỏ qua nhất.
Kết quả vừa đến đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô ta nhớ tới già:
Hai người đàn ông, một người mặc âu phục chỉnh tề, trong tay cầm đầu của ông chủ quán thịt nướng, trên mặt mang theo chút mất kiên nhẫn; Bên cạnh, trong tay chàng trai là một cái đầu dị hình còn tươi rói, máu của con quái vật này có màu nâu vàng, bắn lên đôi giày vải trắng, trong không khí ngập tràn mùi hôi thối.
Trong hành lang trống trải không một bóng người, hai người họ trông vô cùng tà ác.
Chu Kỳ An là người đầu tiên ngẩng đầu lên: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi à?”
Viên Niệm Thư ngơ ngác lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói: “… Vẫn chưa.”
Chu Kỳ An thản nhiên nói: “Có thuốc không?”
Nửa cánh tay của cậu như thể đã bị phế, toàn là máu đen, độc tố không ngừng lan ra. Giây phút máu chảy qua móng tay, có một loại cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời được.
Loại hình ảnh kinh dị đánh sâu vào thị giác như vậy, đương nhiên là phải có!
Viên Niệm Thư lấy đạo cụ trị liệu duy nhất còn sót lại ra: “Có thể giúp vết thương mau lành, nhưng độc thì…”
Chu Kỳ An hài lòng gật đầu: “Đủ rồi.”
Xử lý vết thương sạch sẽ, Thẩm Tri Ngật sẽ không nói gì nữa, cậu vẫn còn nhớ lời đe dọa của đối phương trước khi đến thôn Phong Thủy, nếu cậu làm quá đáng, hắn sẽ có sắp xếp khác.
Mặt đất, tường, trần nhà… đâu đâu cũng là nước bẩn.
Chu Kỳ An cố gắng rút chân ra khỏi đống thịt vụn, trực tiếp đi ra ngoài.
Viên Niệm Thư đột nhiên nói: “Ông chủ đã chết rồi, nhiệm vụ có phải…”
Chu Kỳ An không nói gì.
Kẻ nội gián không phải là Viên Niệm Thư.
Nếu là cô ta, thì tâm kế của cô ta quá đáng sợ.
Cậu đã lấy được quyền kinh doanh, nhân vật chính trong báo cáo kiểm tra sức khỏe do hệ thống hứa hẹn đã đổi thành cậu. Báo cáo có chứa điểm yếu của ông chủ, chắc chắn nội gián sẽ rất quan tâm.
Nếu Viên Niệm Thư là nội gián, bây giờ cô ta nên tích cực hoàn thành nhiệm vụ mới đúng.
“Tiếp tục đi.” Cậu nói.
Những việc còn lại, cậu tin là Thẩm Tri Ngật sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Tầng ba.
Độ ẩm trong không khí đột ngột giảm xuống, không biết đã xảy ra chuyện gì ở tầng dưới, những sợi tóc đen lan trên tường cũng đã ngừng phát triển.
Lục gia lấy điện thoại ra, đang định hỏi tình hình bên dưới.
Nhưng Thẩm Tri Ngật đã giơ tay ngăn cản: “Không cần hỏi, tôi sẽ tự đi lấy báo cáo giám định, ông đi giúp bọn họ tìm thi thể.”
Hắn biết rõ Chu Kỳ An lại dùng thủ đoạn giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm.
Lục gia ngẩn người.
Còn cần tìm sao? Quản lý đã rời đi, đẩy cửa vào là được rồi.
Nhưng mà, Thẩm Tri Ngật đứng ở cửa, hoàn toàn không có ý định nhường đường, trong mắt hắn tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.
Xung đột có thể tránh thì nên tránh, tuy Lục gia có chút khó chịu nhưng vẫn quay người rời đi, gửi tin nhắn hỏi tình hình của Trần Tố và những người khác.
Cả tầng chỉ còn lại Thẩm Tri Ngật, tiếp theo chỉ cần chờ nhiệm vụ chụp ảnh là hoàn thành, sau đó đuổi hết người ra ngoài là được, báo cáo kiểm tra sức khỏe sẽ chỉ được gửi cho nội gián còn ở trong hồ bơi.
Thứ này có lợi cho Kỳ An, có thể giúp cậu ấy nắm bắt tình trạng cơ thể tốt hơn.
Điện thoại đột nhiên reo lên.
Khuôn mặt tràn đầy sức sống xuất hiện.
Bên ngoài trời đang mưa, Chu Kỳ An đứng dưới mái hiên, trong mắt tràn đầy ý cười rạng rỡ: “Tôi đã giải quyết xong ông chủ rồi.”
Trong quá trình đó, ống kính luôn cố tình lia đến các bộ phận trên người cậu, hận không thể cho người ta một cái nhìn toàn cảnh, ống tay áo xắn cao, áo sơ mi tuy có máu nhưng không có vết thương.
Thẩm Tri Ngật liếc mắt một cái đã nhìn thấu: Em ấy đang khoe khoang.
Khoe khoang rằng mình không bị thương.
Nhưng càng thể hiện điều gì, càng chứng tỏ thiếu điều đó, chỉ là hành động khoe khoang trẻ con hiếm hoi này khiến trái tim hắn chợt mềm nhũn.
Nghĩ đến đây, có lẽ cũng nằm trong tính toán của em ấy.
Thẩm Tri Ngật khẽ thở dài.
Vừa rồi hắn còn đang nghĩ muốn để Chu Kỳ An đi theo con đường cướp đoạt, nhanh chóng hoàn thành hành trình tiếp theo, giờ lại do dự.
“Đừng cho người khác xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của tôi.” Những hạt mưa li ti thổi vào mặt, lông mi Chu Kỳ An khẽ run lên: “Tôi không tin tưởng bọn họ.”
Thẩm Tri Ngật gật đầu.
Đều nghe theo em.
——————
Thời tiết ngày mưa dường như phóng đại tất cả các loại mùi vị.
Mưa càng lúc càng lớn, cuối cùng thi thể cũng được tìm thấy. Sau khi chụp ảnh xong, Trần Tố và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi hồ bơi. Trò chơi quả nhiên đã lừa gạt bọn họ, sau khi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thi thể lại được tìm thấy trong phòng tắm.
Sau đó, lúc bọn họ còn ở trong nhà tắm, Thẩm Tri Ngật trở thành người thứ hai sử dụng loa phát thanh sau Chu Kỳ An.
“Những người không liên quan xin rời khỏi đây, một phút sau, những ai còn ở lại sẽ tự chịu hậu quả.”
Người chơi bất đắc dĩ phải bước ra ngoài.
Dù có tốt tính đến đâu, Lục gia cũng có chút câm nín: “Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”
Chu Kỳ An không để ý.
Khoảng năm phút sau, Thẩm Tri Ngật bước ra ngoài, phía sau là một vùng bóng đen dày đặc.
Nhìn thấy hắn, Chu Kỳ An lên tiếng: “Ba con quỷ đã được giải quyết rồi.”
Vì vẫn chưa giao nộp đầu, tiến độ nhiệm vụ chính vẫn dừng lại ở (1/3).
Bây giờ đã trả thù xong cho ông chủ tòa soạn báo, có lẽ con quỷ cầm báo sẽ sớm đến giết bọn họ.
“Điều quan trọng nhất tiếp theo là tìm ra cách đối phó với ông chủ tòa soạn báo.”
Mọi người đều ngầm hiểu, không nhắc đến lý do ông chủ tòa soạn báo trở mặt, Chu Kỳ An vừa dứt lời, Trần Tố lập tức nói: “Chúng ta phải vào trong tòa soạn báo.”
Vào trong tòa soạn báo, tìm ra cách kiềm chế ông chủ tòa soạn báo, giết chết con quỷ cầm báo, làm vậy mới có thể chấm dứt mối đe dọa lớn nhất của phó bản này.
Lục gia: “Nếu con quỷ cầm báo chết rồi, tập đoàn bên kia thì sao?”
Chu Kỳ An nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm nhau vài giây, Lục gia đột nhiên vỗ đầu: “Tôi đúng là lú lẫn rồi.”
Theo suy đoán trước đó của bọn họ, ông chủ tòa soạn báo đang độc quyền giết người, những xác chết nhân viên được giấu kín chính là do ông ta mang ra bày biện ở sảnh lớn.
Giả sử ông chủ tòa soạn báo chết đi, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Chu Kỳ An dứt khoát lấy chiếc túi mà Ứng Vũ đã đưa cho, nhét hai cái đầu lâu vào trong, sau đó ung dung đeo lên lưng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu lên tiếng:
“Còn có một chuyện, tờ báo của ông chủ tòa soạn báo có thể nuốt chửng đầu lâu để có được năng lực của những con quỷ khác.”
Mỗi khi cậu nói ra một chữ, sắc mặt của những người chơi khác lại khó coi hơn một phần.
Nếu không giao nộp đầu lâu, ngày hôm sau sẽ có người chơi chết dưới tay nhân viên tập đoàn Hác Hội Sa, giao nộp, chẳng khác nào đang củng cố sức mạnh cho ông chủ tòa soạn báo.
Chu Kỳ An lại rất lạc quan: “Trước khi tìm ra điểm yếu, thì đây là một con quỷ bất khả chiến bại.”
Dù có giết bằng vũ lực cũng không được.
Nghĩ theo một hướng khác, đầu lâu chính là thời gian đệm, vì nhiệm vụ chính là săn lùng ba con quỷ, cho dù có giao nộp đầu lâu cuối cùng, ông chủ tòa soạn báo cũng sẽ không ngay lập tức giết chết bọn họ.
Ở giữa chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian để vùng vẫy.
Trần Tố gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa nếu mọi chuyện suôn sẻ, hôm nay chúng ta có thể tìm thấy lối thoát trong tòa soạn báo.”
Bầu không khí trở nên nặng nề.
Phó bản sinh tồn sáu ngày còn hai ngày nữa, ai biết hai ngày này sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhật báo Phong Đô cách đây một đoạn, trên đường đi Trần Tố liên lạc với bé gái dắt theo con chó săn và Kiều Tùng, thông báo cho bọn họ tập hợp ở cổng tòa soạn báo.
Chu Kỳ An khóa cửa hồ bơi, cậu đi cuối cùng, đang xem báo cáo kiểm tra sức khỏe mà Thẩm Tri Ngật đưa cho.
Cậu lướt qua phần giải thích về bộ phận tiến hóa, chủ yếu là xem xét điểm yếu trước.
Thông thường, điểm yếu của con người là trái tim, sự tồn tại của Mắt cá cấp năm sao khiến Chu Kỳ An cảm thấy dù trái tim có bị xuyên thủng thì cậu vẫn có thể sống sót.
【Điểm yếu: Đôi mắt (Bạn có biết bên trong nó chứa đựng bao nhiêu thứ không?)】
“?”
Thẩm Tri Ngật im lặng bước đi bên cạnh.
Hắn hiểu rõ cơ thể của Chu Kỳ An hơn cả bản thân cậu, sống lại một đời, tất cả sức mạnh của Chu Kỳ An đều bị trò chơi phong ấn trong đôi mắt, biến cậu từ một một người tiến hóa thành người bình thường. Nếu năng lượng được giải phóng, và cậu sử dụng nó, điều đó sẽ phá vỡ tính công bằng của trò chơi, rất có thể sẽ phải đối mặt với việc bị khóa tài khoản hoặc thậm chí là bị xóa sổ.
Tất nhiên Thẩm Tri Ngật sẽ không để chuyện đó xảy ra, hắn đã chia nhỏ sức mạnh đó thành hai tầng nông và sâu, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù gặp nguy hiểm, thứ bộc phát cũng chỉ là sức mạnh tầng nông.
Chu Kỳ An còn chưa biết đôi mắt của mình đã bị lên kế hoạch và tính toán kỹ lưỡng.
Dòng chữ khác trên báo cáo kiểm tra sức khỏe mới thực sự khiến cậu giật mình: Não của bạn đang trải qua quá trình tê liệt trí nhớ, thuốc gây mê bình thường không thể tác động được đến hệ thần kinh trung ương.
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến cậu tỉnh táo sau khi bị gây mê.
“Tê liệt trí nhớ…” Khớp xương ngón tay hơi nhô ra khi cậu siết chặt, nhưng trên mặt Chu Kỳ An không hề để lộ chút cảm xúc nào.
Có phải ai đó đã động tay động chân vào ký ức của cậu không?
Hay nói cách khác, phương pháp làm tê liệt trí nhớ một cách thần không biết quỷ không hay này, có thực sự là do “Con người” làm ra?
Mọi người im lặng tiếp tục bước đi.
Hệ thống thoát nước của phố Phong Đô quá tệ, nước mưa tích tụ trên mặt đất, giẫm lên có thể ngập đến ống quần.
Vừa lúc sắp đến giờ ăn trưa, hầu hết du khách đều chọn quán ăn ven đường để trú mưa, nhóm người bọn họ vội vã đi trong mưa trông vô cùng lạc lõng.
Cả nhóm như những bóng ma, men theo con đường tiến về phía trước.
Sắp đến nơi, một bóng dáng nhỏ nhắn đứng sừng sững ở đằng xa.
Bé gái đã đến, nó đang ngẩng đầu nhìn tòa soạn báo, con chó săn thì nằm im lặng bên cạnh cô bé.
Âm thanh bước chân hoàn toàn không thể che giấu được trong cơn mưa, Diên quay đầu lại, trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Trong điện thoại, Trần Tố nói rằng hai con quỷ đã được giải quyết, nếu không phải biết người chơi sẽ không lấy chuyện này ra nói đùa, nó đã lên tiếng chất vấn ngay lập tức rồi.
Lúc này, nó vẫn không nhịn được mà hỏi lại: “Ông chủ quán thịt nướng và hồ bơi…”
Trần Tố: “Đã chết.”
Diên nói: “Cách đây không lâu, cô còn gửi tin nhắn cầu cứu.”
Trần Tố liếc nhìn sếp và Chu Kỳ An phía sau, ý tứ không cần nói cũng hiểu, là có người đã giúp giải quyết.
Diên: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết.”
“Làm sao bọn họ làm được?”
“Không biết.”
Diên trầm mặc.
Có một khoảnh khắc, nó muốn thay Chu Kỳ An hỏi bọn họ một câu: Các người có ích lợi gì?
Dù sao thì trong phó bản này, nó cũng tự nhận thấy bản thân mình không có nhiều tác dụng.
Trần Tố nói: “Đừng tự ti.”
Việc giết chết người phụ trách bể bơi, ngoại trừ Chu Kỳ An, những người chơi khác không thể nào làm được. Bởi vì chỉ có quyền kinh doanh mới có thể khiến quản lý bất chấp tất cả để bản thân mắc câu.
Diên gật đầu: “Ít ra cô còn lạc quan.”
Nói thẳng ra là đem hai từ vô dụng ra nói một cách mới mẻ thoát tục.
Trần Tố: “…”
“Kiều Tùng đâu?” Chu Kỳ An vừa xem xong báo cáo kiểm tra sức khỏe thì bỗng lên tiếng hỏi.
Vừa dứt lời, một bóng người đang chạy tới trong màn mưa, Kiều Tùng cầm ô, còn thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, anh ta bất đắc dĩ nói: “Vết thương trên lưng không lành, chỉ có thể kỹ tính một chút.”
Viên Niệm Thư không nhịn được cúi đầu nhìn vết bầm tím trên tay, tỏ vẻ rất hiểu.
Phớt lờ ánh mắt của Diên và Kiều Tùng đang nhìn chằm chằm vào ba lô của mình, Chu Kỳ An trực tiếp kéo câu chuyện về chủ đề chính: “Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, chúng ta cùng nhau xông vào tòa soạn báo thôi.”
Hương trong lư hương ở cửa tự bốc cháy, tòa soạn báo ở tầng hai, nhìn từ đây, cửa sổ đóng kín mít, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong cửa sổ dường như có dán giấy hoa văn chưa hoàn chỉnh, trên tường bên ngoài còn có vết cháy đen bất thường.
Đột nhiên Chu Kỳ An đưa tay lên che mắt, trong nháy mắt cậu như nhìn thấy một biển lửa, như dung nham nóng bỏng, tất cả đều bị phong ấn trong cửa sổ.
Diên luôn chú ý đến cậu, thấy vậy thì hỏi: “Anh cũng nhìn thấy, đúng không?”
Những người khác kinh ngạc nhìn bọn họ, nhìn thấy gì cơ?
“Lửa.” Diên im lặng một lúc: “Giống như ngọn lửa thật, lại giống như ảo giác.”
Đó rất có thể là quy tắc tử vong được sử dụng để đối phó với người chơi.
“Con quỷ này… khó đối phó quá.” Đột nhiên Chu Kỳ An hít vào một ngụm khí lạnh: “Nó đã thiêu rụi hết rồi, vậy tôi đốt cái gì đây?”
“…”
Hết chương 130.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Vậy tôi chỉ có thể hát thôi, em giống như ngọn lửa trong mùa đông giá rét—
Người chơi: ??? Không hiểu, thật sự không hiểu.