Chương 131: Ngọn Lửa

 

Chương 131: Ngọn Lửa

 

Lời của Chu Kỳ An vừa dứt, một người chơi cười phụ họa, thuận miệng nói: “Vẫn là cậu lợi hại.”

 

Chu Kỳ An nhướng mày, làm Nhóm trưởng cũng không tệ, thế này cũng có người khen.

 

Diên tiếp tục nói: “Tôi đã trèo lên cây đối diện xem, bên trong có người, hơn nữa còn không chỉ một người.”

 

Vài bóng người đi đi lại lại, giống như một tòa soạn báo đang hoạt động bình thường.

 

“Không đúng lắm.”

 

“Hình như có vấn đề.”

 

Hai giọng nói vang lên gần như cùng lúc, Thẩm Tri Ngật lên tiếng trước, sau đó là Trần Tố.

 

Thấy Thẩm Tri Ngật không có ý định nói thêm, Trần Tố hạ thấp giọng: “Ông chủ tòa soạn chết trong đám cháy.”

 

Cũng giống như ở bể bơi, năng lực và sức mạnh của quỷ đều liên quan đến cách thức tử vong, khung cảnh trải qua cuối cùng khi còn sống có thể tăng cường oán niệm của chúng, hỏa hoạn thường tương ứng với nóng bức và khô hạn.

 

Nhưng hiện tại, cơn mưa như trút nước vẫn chưa dừng lại.

 

Phó bản không có lý do gì để tạo ra điều kiện thuận lợi cho sự tồn tại của người chơi.

 

Những người khác nghe vậy đều cảm thấy kỳ quái.

 

Chu Kỳ An lúc này giống như một người quan sát hơn, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa Trần Tố và Lục Gia.

 

Phong cách hành động của hai người này là hai thái cực, Trần Tố đưa ra lời khuyên rất chu đáo, còn Lục Gia lại quá mức khiêm tốn.

 

Điều này khác với thiết lập nhân vật của họ khi mới vào phó bản, lúc đầu Lục Gia còn âm thầm tranh giành quyền lên tiếng trong nhóm, Trần Tố lại chọn cách tiêu cực kéo dài thời gian sống sót.

 

Sự thay đổi về tính cách khiến Chu Kỳ An nhất thời không dám chắc chắn, là do giữa đường có người bị quỷ thay thế, hay vốn dĩ đã là quỷ rồi?

 

Hay nói cách khác, quỷ của tòa soạn báo đã trà trộn vào?

 

Thẩm Tri Ngật như biết được cậu đang nghĩ gì, hắn khẽ lắc đầu, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy: “Tờ báo trên tay ông chủ tòa soạn và ông ta là một thể.”

 

Theo một nghĩa nào đó, tờ báo mới là vật mang sức mạnh thực sự, đi đâu cũng phải mang theo.

 

Chu Kỳ An: “Cũng đúng…”

 

Trần Tố và Lục Gia không hề kiêng kỵ gì mà tắm rửa trong phòng tắm, hiện tại cũng đang đi dưới mưa, nếu thực sự là con quỷ cầm báo, ít nhiều gì cũng phải tránh né một chút.

 

Cuối cùng, cậu cười nhạo một tiếng.

 

Bất kể ai là nội gián, trên người cậu hiện giờ có hai quyền kinh doanh, nếu có thể nhịn được mà không ra tay, vậy thì không phải là quỷ, mà là thánh nhân rồi. Thực ra trong lòng cậu đã có đáp án nghiêng về phía ai, chỉ là, còn cần xác nhận thêm một chút.

 

Giết người không thể giết nhầm được.

 

Lúc Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu đột nhiên trở nên sắc bén.

 

Trên tầng hai, sau khung cửa sổ bị mưa làm mờ, dường như có vài… không, là mười mấy bóng người đang đứng, những bóng người đó chen chúc cùng một chỗ, từng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm xuống dưới.

 

Chu Kỳ An nhắm chuẩn mục tiêu, trừng mắt,

 

Tầng hai: “…”

 

Tiếp tục dầm mưa cũng chẳng có ý nghĩa gì, Chu Kỳ An trực tiếp bước vào.

 

Rất nhanh, mọi người cũng lần lượt bước theo, hành lang cổ kính im ắng mang đến cảm giác của những năm bốn mươi, năm mươi thế kỷ trước.

 

Không ai lên tiếng, tâm trạng của người chơi rất phức tạp. Vừa hy vọng có thể trực tiếp nhìn thấy ông chủ tòa soạn báo, tương tự như trước đây ở những cửa hàng khác, tuân theo quy tắc để giải quyết đối phương; vừa hy vọng ông chủ tòa soạn báo không có ở đây, dù sao độ khó khi đối phó với con quỷ này cũng quá lớn.

 

Cuối cùng cũng lên đến tầng hai, cánh cửa sắt hé mở bị gió thổi kêu lên ken két, cửa là mới, nhưng Chu Kỳ An tinh ý nhận ra, khung cửa gần như bị cháy đen biến dạng, khiến cánh cửa sắt mãi không thể đóng kín khít được.

 

Đang lúc cậu quan sát, một bàn tay đen sì đột nhiên thò từ trong cửa ra.

 

Chu Kỳ An lùi lại một bước, một cái đầu hơi dị dạng thò ra, như thể lúc nãy ở bên cửa sổ nhìn xuống không có anh ta vậy, hỏi rất lịch sự:

 

“Mấy vị là…”

 

Chu Kỳ An: “Tìm ông chủ của các người.”

 

“Phải muộn một chút nữa Xã trưởng mới về, ông ấy không thích trời mưa.”

 

Vì đeo khẩu trang nên giọng nói của nhân viên tòa soạn rất ngột ngạt, phải hết sức chú ý mới có thể nghe rõ.

 

Mọi người nghe vậy trong lòng đều hiểu rõ, trận mưa này đã ngăn cách khả năng họ gặp mặt ông chủ tòa soạn báo vào ban ngày.

 

Còn có thể ngăn cách bao lâu thì không biết.

 

“Vào trong đợi.”Lúc này nhân viên chủ động mở cửa, một mùi khét lẹt xộc vào mũi.

 

Dưới cái nhìn chăm chú của anh ta, mọi người chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi bước vào trong.

 

Cấu trúc bên trong tòa soạn báo rất rõ ràng, khu vực văn phòng khá lớn, từng chiếc bàn làm việc bằng gỗ được bài trí ngay ngắn, phía sau là những chiếc tủ cao hai ba mét.

 

Trên bàn, những tách trà nóng bốc khói trắng. Vài cây cột thô vô hình chung phân chia không gian, phía bên trái là lối đi nối liền với nhà vệ sinh, ngoài ra còn có một căn phòng nhỏ riêng biệt, từ đây có thể nhìn thấy một chiếc ghế sofa da cao cấp, ước chừng là phòng tiếp khách.

 

Các nhân viên đều ở vị trí làm việc của mình, người đàn ông đeo khẩu trang dẫn bọn họ vào khàn khàn lên tiếng: “Tòa soạn vừa mới sửa sang lại, mùi hơi nồng.”

 

Nào chỉ là hơi nồng.

 

Mùi vị kỳ lạ trong không khí, hít một hơi cũng khiến người ta nghẹt thở.

 

Trên đường bị dẫn đến phòng tiếp khách, Chu Kỳ An quay đầu lại nhìn, nhân viên khu vực văn phòng đang bận rộn làm việc, mí mắt hơi nhướng lên, lòng trắng lộ ra như thể thay thế luôn con ngươi nhìn chằm chằm vào bọn họ.

 

Nhưng mà, cậu chỉ liếc mắt nhìn một cái, người đàn ông đeo khẩu trang đã lập tức khó chịu bước tới.

 

“Bản thảo của tòa soạn chưa được gửi đi, cần phải giữ bí mật nghiêm ngặt, mọi người đừng nhìn Đông ngó Tây.”

 

Chu Kỳ An nhướng mày, liếc mắt nhìn cũng không được, vậy còn thăm dò thế nào?

 

Nhân viên vẫn đang nói đủ loại quy định, tóm lại là trước khi Xã trưởng đến, bọn họ không được hỏi, không được nhìn, không được đi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên ở phòng tiếp khách.

 

Chu Kỳ An trầm mặc: “Đây là phó bản ngột ngạt nhất.”

 

Thẩm Tri Ngật hiểu ý cậu, bởi vì nơi này đã bị thiêu rụi một lần, cho dù có đốt lửa lần nữa, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với phó bản.

 

“Nén bi thương.” Hắn nói.

 

Chu Kỳ An: “…”

 

Mùi khói trong phòng tiếp khách càng nồng nặc hơn, mọi người phải kìm nén hơi thở, ngửi nhiều sẽ khó thở.

 

Người đàn ông đeo khẩu trang ngồi đối diện bọn họ, giám sát người chơi như camera.

 

Không biết có phải là ảo giác hay không, nước mưa bên ngoài dường như không còn lớn như trước, nhưng sắc trời đúng là đang tối nhanh hơn so với tốc độ bình thường.

 

Viên Niệm Thư đột nhiên ho khan một tiếng, sau đó cố ý dậm chân xuống đất.

 

Theo chỗ cô ta dẫm chân, có thể nhìn thấy gạch men lát nền đang nứt ra từng chút, không chỉ là gạch men, cả thùng nhựa trên máy nước nóng bên cạnh cũng đang tan chảy.

 

Tích tắc tích tắc.

 

Kim giây gần như nhảy vọt qua năm vạch một lần, thời gian trôi qua nhanh chóng, âm khí lạnh đến mức Viên Niệm Thư rùng mình một cái.

 

Những vết thi ban trên người cô càng trở nên đậm hơn.

 

Trên người lạnh lẽo thì không sao, nhưng lục phủ ngũ tạng lại nóng rực, như thể đang bị nung chảy vậy.

 

Tất nhiên những người khác cũng cảm nhận được điều bất thường, phiền phức là hiện tại không có bất kỳ lời nhắc nhở nào của hệ thống truyền đến, làm thế nào để khai thông đột phá là một vấn đề nan giải.

 

Giữa chừng, Trần Tố đã thử sử dụng kỹ năng, hương thơm thoang thoảng xua tan mùi vị kỳ lạ trong không khí, người đàn ông đeo khẩu trang ngẩn người một lúc, làm theo chỉ thị của cô rời khỏi phòng tiếp khách. Nhưng mà chưa đầy hai giây sau, người đàn ông đeo khẩu trang đi rồi lại đến, thay vào đó là một người phụ nữ đeo khẩu trang cao lớn hơn.

 

Sau khi người phụ nữ đeo khẩu trang bước vào, nhiệt độ trong phòng tiếp khách giảm mạnh, rõ ràng là khó đối phó hơn người trước.

 

Người chơi nhìn nhau, sắc mặt bọn họ đều không tốt lắm.

 

Tổng cộng chỉ mới có qua ba phút, bề mặt da vốn dĩ nhẵn nhụi của ghế sofa da thật bắt đầu trở nên mềm nhũn sụp xuống. Tòa soạn báo từng giây từng phút đều đang biến dị, một khi nơi này hoàn toàn khôi phục lại hiện trường vụ cháy, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

 

Trầm tư hai giây, Chu Kỳ An đột nhiên đứng dậy.

 

Người phụ nữ đeo khẩu trang phản ứng rất nhanh, tiến lên một bước ngăn cậu lại, cô ta quát lớn: “Cậu muốn…”

 

“Xoẹt” một tiếng, khóa kéo được kéo thẳng lên đầu, Chu Kỳ An mở ba lô ra, hai cái đầu quái vật đáng sợ không báo trước xuất hiện trước mắt người phụ nữ đeo khẩu trang.

 

“?”

 

Chu Kỳ An chớp chớp mắt: “Chúng tôi đến đây là để sưởi ấm cho Xã trưởng.”

 

Người phụ nữ đeo khẩu trang vẫn đang nhìn chằm chằm vào ba lô.

 

Nhìn lâu, gò má cô ta dần dần biến dạng, giống như bị khơi gợi lại ký ức đau khổ, trong mắt tràn ngập thù hận và khoái trá.

 

Cho dù hộp sọ đã không còn nguyên vẹn, người phụ nữ đeo khẩu trang vẫn nhận ra khuôn mặt của hai cái đầu lâu này.

 

Chính là đám súc sinh đã phóng hỏa năm đó!

 

Phớt lờ sự thay đổi sắc mặt của cô ta, Chu Kỳ An làm động tác im lặng: “Ông chủ của cô bị quy tắc ở đây ép buộc, đã thuê người giết quỷ, nhất định không thể để người quản lý chợ quỷ biết được.”

 

Chưa đợi người phụ nữ đeo khẩu trang phản ứng, cậu lại nói: “May mà chuyện này trời biết đất biết, chúng ta biết, cô biết, tiết lộ ra ngoài chính là cô nói.”

 

“Cô muốn giết tôi à?” Chu Kỳ An lịch sự hỏi ý kiến ​​đối phương: “Giết tôi, cô sẽ là ông chủ của hai cửa hàng.”

 

Người phụ nữ đeo khẩu trang làm việc ở đây lâu như vậy, nhất định biết cách để quyền kinh doanh đổi chủ.

 

Chỉ trong nháy mắt, lượng thông tin tràn vào não quá lớn, người phụ nữ đeo khẩu trang còn chưa kịp xử lý, đã nghe thấy Chu Kỳ An nói: “Xin lỗi, tôi lỡ lời rồi, nhưng tôi tin rằng Xã trưởng của cô không phải người keo kiệt, sẽ không vì lo lắng nhân viên tố cáo với người quản lý chợ quỷ mà ra tay độc ác đâu.”

 

Hàm ý rất sâu xa.

 

Miệng người phụ nữ đeo khẩu trang mấp máy, dù cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong biểu cảm của cô ta.

 

Cô ta rất muốn giết Chu Kỳ An, nhưng nghĩ kỹ thì lại chùn bước, đối phương cầm theo hai cái đầu, đại diện cho việc đã giết chết hai con quỷ.

 

Vấn đề là bây giờ bản thân biết nhiều chuyện như vậy, Xã trưởng có thật sự buông tha cho cô ta không?

 

Bộ não đã bị thiêu rụi đang cố gắng vận động.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Phía sau, người đàn ông đang ngồi ung dung như thượng khách đột nhiên lên tiếng:

 

“Giúp ai mà chẳng phải giúp? Chúng ta hợp tác giết Xã trưởng, cô lên nắm quyền… sau đó cùng nhau san bằng con phố này, cô làm người quản lý.”

 

Lần này không chỉ người phụ nữ đeo khẩu trang, mà ngay cả mí mắt Chu Kỳ An cũng giật giật.

 

Âm hiểm vẫn là ngài âm hiểm.

 

Loại bánh vẽ này mà ngài cũng vẽ ra được.

 

Người phụ nữ đeo khẩu trang có lẽ chưa từng được ăn bánh vẽ bao giờ, nhất thời có chút choáng váng.

 

Trong lúc cô ta còn đang ngẩn người, Lục Gia và Kiều Tùng đứng dậy khỏi ghế sofa, nói chính xác là nhịn đau đứng dậy, chỗ bọn họ ngồi đột nhiên nóng chảy, suýt chút nữa thì bị bỏng da.

 

Không ai dám thúc giục người phụ nữ đeo khẩu trang quá, dù trong lòng đã nóng như lửa đốt, nhưng vẫn giữ hình tượng cao nhân.

 

Chu Kỳ An cố ý kéo khóa ba lô lại một cách chậm rãi, ánh mắt lướt qua người phụ nữ đeo khẩu trang, liếc nhìn người nào đó phía sau: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

 

Người phụ nữ đeo khẩu trang do dự một chút, nhưng không ngăn cản, dường như ngầm đồng ý cho cậu ra ngoài thăm dò.

 

Ánh mắt giao nhau giữa không trung, Thẩm Tri Ngật mượn cớ đi vệ sinh để đi ra ngoài cùng Chu Kỳ An.

 

Vừa đến cửa phòng tiếp khách, Chu Kỳ An đã nhanh chóng nói nhỏ hai câu.

 

Thẩm Tri Ngật gật đầu: “Được.”

 

Thấy vậy, có người chơi cũng muốn nhân cơ hội ra ngoài đi dạo một vòng, nào ngờ người phụ nữ đeo khẩu trang lại khôi phục vẻ hung dữ ban đầu, trực tiếp ngăn cản: “Xin đừng đi lung tung!”

 

Biết hai người ra ngoài chính là giới hạn của quái vật hoặc có thể nói là của phó bản, những người còn lại đều từ bỏ ý định vừa mới manh nha trong lòng.

 

Kim đồng hồ chạy càng lúc càng nhanh.

 

Khoảng bảy phút trôi qua, nên nói là đồng hồ đã chạy bảy phút, tính toán bình thường chỉ khoảng hai ba phút, người phụ nữ đeo khẩu trang dần dần không còn vẻ choáng váng như vừa rồi, trên người cô ta tỏa ra mùi hôi nồng nặc.

 

Không chỉ là cô ta, những nhân viên vốn đang làm việc bên ngoài, từng người từng người một bắt đầu làm việc một cách điên cuồng.

 

Ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào đồng hồ, con ngươi giống như thạch, bất cứ lúc nào cũng có thể tan chảy.

 

Oán niệm vô biên toát ra từ lỗ chân lông.

 

Người chơi đã đoán được bọn họ đang chờ đợi điều gì——

 

Thời điểm xảy ra vụ cháy!

 

“Khụ khụ…”

 

Từ cửa đột nhiên truyền đến làn khói đen khét lẹt, tia lửa không biết từ đâu bốc lên, bên ngoài đã có nơi bốc cháy.

 

Ngày nào tòa soạn báo cũng trải qua một lần tua ngược thời gian quay về vụ cháy ngày đó.

 

Người chơi thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trong lúc mong ngóng, cuối cùng Chu Kỳ An cũng quay lại. Nhưng mà chỉ có một mình cậu, khói mù mịt quá, cậu cũng không chịu nổi, khom lưng, che miệng che mũi ho khan không ngừng.

 

“A!” Kiều Tùng vốn định mở cửa sổ, rõ ràng ngọn lửa hoàn toàn chưa lan đến xung quanh cửa sổ, nhưng vừa chạm vào, tay đã bị bỏng một mảng da.

 

Bên ngoài không biết thứ gì đang nổ tung trong biển lửa, ngọn lửa kinh khủng bùng lên, khói đen mù mịt khắp nơi.

 

Đúng lúc người chơi đang tiến thoái lưỡng nan, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cuối cùng cũng vang lên——

 

【Chào mừng đến với biển lửa trong tòa soạn báo.】

 

【Bạn đã kích hoạt trò chơi nhỏ: Tìm điểm khác biệt.】

 

【Tìm điểm khác biệt: Là nội gián được ông chủ tòa soạn báo cử đến hồ bơi số 33, chắc chắn các bạn đều có khả năng quan sát hơn người; hãy quan sát kỹ bản vẽ do hệ thống cung cấp, so sánh với hiện trường trước khi xảy ra hỏa hoạn, tìm ra điểm khác biệt trong đó.】

 

【Nhắc nhở thân thiện: 1. Tìm ra ba điểm khác biệt có thể rời khỏi hiện trường vụ cháy; tìm ra năm điểm khác biệt có thể nhận được manh mối bổ sung; 2. Bạn có một cơ hội tìm sai; 3. Mỗi điểm khác biệt chỉ có thể được tìm thấy một lần.】

 

【Gợi ý, mọi thay đổi về ngoại hình và hành động của nhân vật trong hình vẽ đều không được tính là điểm khác biệt!】

 

【Hình ảnh đã được gửi đi.】

 

Lúc này, một bức tranh vẽ cảnh bên trong tòa soạn báo hiện ra, phía trên cùng có ghi thời gian: 【12:24】.

 

Bức tranh vẽ cảnh tượng bên trong tòa soạn báo lúc mười hai giờ hai mươi bốn phút, khi đám cháy còn chưa xảy ra.

 

Trần Tố phản ứng nhanh nhất, nhắm vào chiếc ghế sofa trong phòng tiếp khách trên bức tranh: “Đệm ghế sofa khác nhau.”

 

Tuy một chiếc đệm ghế sofa đã bị nung chảy, nhưng cô nhớ rõ trên đó là hình hoa sen, còn trên bức tranh là hoa hồng.

 

【Chính xác】

 

【Tìm điểm khác biệt 1/3】

 

Bên kia có người chơi sắc mặt không được tốt lắm, hiển nhiên là cũng có phát hiện tương tự, nhưng lại chậm hơn một nhịp.

 

Chu Kỳ An lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, vòng này chính là tranh giành thời gian, không chỉ phải tranh giành với tốc độ cháy lan của ngọn lửa, mà còn phải tranh giành với đồng đội.

 

Cậu xoay người bước vào làn khói mù mịt bên ngoài.

 

Thẩm Tri Ngật trước đó không vào, hắn đang đứng cách đó không xa, xuyên qua làn khói, Chu Kỳ An vẫn nhận ra bóng dáng có phần mờ ảo đó chỉ trong nháy mắt.

 

Chu Kỳ An chỉ vào một khu vực văn phòng khác, ra hiệu mình sẽ đến đó trước.

 

Không ngờ Thẩm Tri Ngật lại không đi theo, chỉ nhìn cậu rời đi.

 

Ở một nơi khác, người chơi lần lượt bước ra khỏi phòng tiếp khách, người đàn ông vô tình nhìn thấy hướng Chu Kỳ An đang đi, liền bước theo.

 

Người chơi phần lớn thời gian đều ở trong phòng tiếp khách, không ai biết lúc mười hai giờ hai mươi bốn phút, tình hình cụ thể bên trong tòa soạn báo sẽ như thế nào. Tuy nhiên, cách bài trí bàn ghế và một số đồ dùng cố định thì không thay đổi, hơn nữa lại không cần để ý đến hành động thay đổi của nhân viên tòa soạn báo, nhân lúc ngọn lửa này còn chưa bao trùm toàn bộ tòa soạn báo, bọn họ có cơ hội đối chiếu lần cuối.

 

Chu Kỳ An đi đến một vị trí khá khuất, ánh mắt lướt qua chậu cây cảnh trên tủ, đột nhiên khựng lại.

 

Cậu bước về phía trước vài bước, dưới chân giẫm lên mảnh vỡ thủy tinh không biết từ đâu ra, đúng lúc cậu đang so sánh chậu cây cảnh trong hiện thực với chậu cây cảnh trên bản vẽ do hệ thống cung cấp, một cái bóng đen thui bỗng lao tới.

 

Là nhân viên tòa soạn báo.

 

Cổ họng nó phát ra tiếng gào thét như dã thú, bàn tay giống như móng gà duỗi ra, móng tay dài đến mười phân, chộp về phía cổ Chu Kỳ An.

 

Về mặt tốc độ thì Chu Kỳ An chưa bao giờ thua kém ai, cậu lập tức né sang một bên. Nhưng mà, ngay khi cậu di chuyển nhanh chóng sang phía bên phải, sau cây cột thô to, bóng người vẫn luôn trốn ở đó lộ ra nụ cười nham hiểm, nắm lấy cơ hội tấn công vào lưng cậu…

 

Do quán tính, thậm chí Chu Kỳ An còn chưa kịp đứng vững, giữa cậu và cây cột chỉ còn cách một khoảng trống, căn bản không thể né tránh được. Đồng thời, con quái vật dị hình cũng nhanh chóng bò dậy, phát động đợt tấn công thứ hai.

 

Bị kẹp trước sau, Chu Kỳ An lại vẫn không để ý đến hai bàn tay đang đánh lén sau lưng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khác hẳn ngày thường.

 

………..

 

Trong làn khói mù mịt, phần lớn tầm nhìn đều bị che khuất.

 

Cách đó khoảng mười mấy mét, dường như Thẩm Tri Ngật cũng nghe thấy động tĩnh bên đó, hắn nhìn sang đầy ẩn ý.

 

Lúc này, hắn đang đứng trước tủ tài liệu, con ngươi nơi đáy mắt bị ánh lửa làm mờ đi, dường như chuẩn bị bước tới.

 

Nhưng mà, khi ánh mắt liếc qua chiếc điện thoại đang sạc pin đang bốc cháy bên cạnh, tim Thẩm Tri Ngật đột nhiên thắt lại, cơ thể hành động theo bản năng nhanh hơn lý trí một chút, vội vàng lùi về phía sau vài bước.

 

Rầm!

 

Không đến vài giây sau, khu vực gần tủ tài liệu đột nhiên xảy ra một vụ nổ nhỏ, mảnh vỡ thủy tinh và vụn gỗ sắc nhọn dưới tốc độ cao đã biến thành hung khí sắc bén nhất.

 

Tuy Thẩm Tri Ngật đã nhanh chóng giơ một chiếc bàn lên chắn trước người, nhưng trong nháy mắt chiếc bàn vỡ tan, vẫn có mảnh vỡ ghim vào da.

 

Cũng may da dẻ hắn nhìn thì mỏng, nhưng thực tế lại dày hơn trước rất nhiều, độ đàn hồi cũng cực tốt, mảnh vỡ không ghim sâu vào da thịt, nếu không hậu quả thật khó lường.

 

Bị luồng nhiệt đẩy vào tường, đầu hắn va vào tường, nhất thời cảm thấy hơi choáng váng.

 

“Xẹt…”

 

Trong lúc xoa trán, cúi đầu xuống, một khuôn mặt đen nhẻm đang ngửa lên trời.

 

Phần thịt trên mặt của nhân viên tòa soạn báo bị luồng nhiệt đẩy tới đã cứng lại, khóe miệng vẫn đang cố gắng kéo sang hai bên, trong nụ cười méo mó đáng sợ, nhân viên tòa soạn báo nhanh chóng phát động tấn công, lao về phía con mồi trước mặt.

 

Răng nanh còn chưa kịp chạm vào chiếc cổ thon dài, cả đầu nó đã bị một bàn tay khác siết chặt.

 

“Có một cửa hàng coi như là có một chỗ dựa rồi.” Người tóm lấy con quái vật hoàn toàn không để ý đến ngọn lửa ngùn ngụt xung quanh, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn nhân viên tòa soạn báo lấy một cái, nhìn bóng dáng bên cạnh con quái vật, nói: “Có thể trở thành trạm trung chuyển của công ty.”

 

Ánh mắt Thẩm Tri Ngật lóe lên.

 

Sếp cười lạnh: “Sao không nói gì?”

 

Vẻ mặt “Thẩm Tri Ngật” thật phức tạp.

 

Không thể nào, không thể nào. Đã thay đổi trang phục, Chu Kỳ An thậm chí còn chi mạnh tay ba nghìn điểm tích lũy mua đạo cụ gây nhiễu trước, thế này mà vẫn nhận ra được?

 

Cách đây không lâu, lợi dụng việc đi vệ sinh, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật đã tạm thời hoán đổi thân phận.

 

Lý do rất đơn giản… câu nội gián ra.

 

Nội gián tám chín phần mười sẽ nhân cơ hội này ra tay với cậu, Chu Kỳ An lại không giống Thẩm Tri Ngật, cái bóng cũng mọc mắt.

 

Chuyện phòng bị đánh lén sau lưng thế này, vẫn nên tìm người chuyên nghiệp làm.

 

Lúc này cậu đang quay lưng về phía người đàn ông, hít sâu một hơi, xoay người cười gượng nói: “Không ngờ ngài lại nhận ra.”

 

Khả năng phân biệt của người đàn ông này rất bình thường, không có cách nào khắc chế ảo giác, nếu không cũng sẽ không bị lừa ở quán thịt nướng, vậy nên, dựa vào cảm giác để nhận ra sao?!

 

“Mỗi một nhân viên, cho dù hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra.” Giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng và ôn hòa vô cùng: “Tiểu Chu, đi theo tôi làm việc cho tốt, sau này công ty đặt chân vào thế giới mới, cậu chính là nhân viên kỳ cựu, công ty sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

 

“…”

 

Mẹ nó.

 

Miệng Chu Kỳ An mấp máy, suýt chút nữa thì chửi thề.

 

Vẽ bánh xong cho người phụ nữ đeo khẩu trang kia xong, anh còn quay sang vẽ bánh cho tôi.

 

Tên chủ nô này, anh muốn lên trời à?

 

Hết chương 131.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: Điều đáng sợ hơn cả ngày tận thế chính là ngày tận thế đến rồi mà tên tư bản kia vẫn còn sống.

 

Chương 131: Ngọn Lửa

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên