Chương 132: Không Nơi Nương Tựa (16)
Đám đông tản ra, Trần Tranh nhìn thấy Dịch Lỗi hốt hoảng chạy vào. Giữa trời đông giá rét, Dịch Lỗi chỉ mặc một chiếc áo khoác màu xám xịt, quần áo dính đầy bụi bẩn, nhưng nếu chỉ nhìn ngoại hình, người đàn ông này có ngũ quan sáng sủa, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời. Chỉ cần ăn mặc một chút, anh ta sẽ là một người đàn ông trung niên rất được lòng người khác.
“Mọi người…” Dịch Lỗi không giống như những người dân làng khác, tay lăm lăm vũ khí, anh ta đi đến trước mặt mẹ Dịch, “Mọi người thực sự là cảnh sát?”
Trần Tranh hỏi: “Phải, chúng tôi là cảnh sát, đến tìm Chúc Y để tìm hiểu một số việc.”
Dịch Lỗi chạy đến mặt đỏ bừng, nghe thấy tên Chúc Y, trong mắt anh ta hiện lên vẻ đau buồn, “Tiểu Y…. cô ấy, cô ấy đã đi rồi.”
“Hừ!” Mẹ Dịch đột nhiên nói: “Mày còn gọi cô ta thân thiết như vậy! Mày quên cô ta đã làm chuyện gì rồi sao? Làm mày mất mặt như vậy, khiến mày cả đời không ngẩng mặt lên được, mày còn nhớ đến cô ta!”
“Mẹ! Bây giờ mẹ còn nói những lời này làm gì? Người ta đã không còn nữa!” Dịch Lỗi nói xong lại nói với dân làng: “Mọi người về trước đi, tôi xin mọi người đấy!”
Có chuyện náo nhiệt ai mà không muốn xem, dân làng chen lấn xô đẩy, nấn ná hồi lâu mới chịu ra khỏi sân nhà họ Dịch. Trần Tranh có thể nhận ra, Dịch Lỗi là người có chút nhu nhược, dân làng chịu bỏ đi không phải vì anh ta năn nỉ ỉ ôi, mà là vì trong nhà có bốn cảnh sát đang đứng, một người trong số đó còn đeo súng ở thắt lưng.
Sau khi khuyên giải dân làng rời đi, Dịch Lỗi lại bảo A Quỳnh đưa mẹ Dịch và con vào phòng trong. Đứa trẻ dỗ mãi không nín, cứ khóc mãi, mẹ Dịch cũng không ngừng cằn nhằn, A Quỳnh tuy không nói gì, nhưng trong mắt toàn là bất mãn. Trần Tranh nhìn Dịch Lỗi làm tất cả những điều này, cảm thấy anh ta rất mệt mỏi, dường như tinh thần và sức lực đều bị gia đình này rút cạn.
Cuối cùng cũng lo liệu ổn thỏa cho mẹ và vợ con, Dịch Lỗi thở dài, đưa tay lau mặt, “Cảnh sát Trần, anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi. Chuyện của Tiểu Y, có lẽ tôi là người rõ nhất.”
Khẩu âm của anh ta nhẹ hơn mẹ Dịch một chút, dù không có Văn Ngộ, Trần Tranh vẫn có thể giao tiếp với anh ta.
“Khẩu âm của anh không nặng như những người khác.” Trần Tranh thuận miệng nói.
Dịch Lỗi ngẩn người, thở dài, “Ngày nào Tiểu Y cũng sửa giọng cho tôi, nếu cô ấy an phận thủ thường….. Haizz!”
Từ “an phận” thốt ra từ miệng Dịch Lỗi, khiến Trần Tranh cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, một ngôi làng như thế này, yêu cầu một người phụ nữ có học thức cao phải an phận thủ thường, có thể tưởng tượng được, đó không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Trần Tranh hỏi: “Không an phận? Chúc Y không an phận như thế nào?”
Dịch Lỗi cúi đầu, vẻ mặt chán nản, Văn Ngộ đứng ở cửa, nhìn anh ta không chút biểu cảm, đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy ngoại tình?”
Dịch Lỗi như bị kích thích, cả người giật bắn như bị điện giật, “Cô ấy, cô ấy..…”
Trần Tranh lại hỏi: “Cô ấy chết như thế nào? Gia đình cô ấy đâu?”
Sự lúng túng và tự ti thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt Dịch Lỗi, anh ta siết chặt nắm đấm, tự lẩm bẩm: “Thực ra người không nên trách cô ấy nhất chính là tôi, cô ấy vốn dĩ không thuộc về nơi như chúng tôi, tất cả đều là vì tôi, cô ấy mới miễn cưỡng ở lại.”
Năm đó, bảy thực tập sinh đầy nhiệt huyết đến thôn Viên Thụ lạc hậu, tìm kiếm những người cần hỗ trợ pháp lý. Bọn họ đã hình dung rất tốt đẹp, đặc biệt là ở những nơi nghèo khó, pháp luật lại càng phát huy tác dụng, nhất định sẽ có người trẻ không làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ già, nhất định sẽ có trẻ em trong độ tuổi đi học bị tước đoạt quyền được đến trường, nhất định sẽ có phụ nữ bị bạo hành gia đình, nhất định sẽ có bé gái bị cha mẹ bán cho ông già, nhất định sẽ có người lao động bị nợ lương mà không biết kêu ai….
Nhưng mà, bọn họ đã đi khắp thôn Viên Thụ rồi mà vẫn không có ai cần đến sự giúp đỡ. Bọn họ cảm thấy thật khó tin, bắt đầu châm ngòi ly gián giữa những người dân làng, nhất quyết bắt người phụ nữ thừa nhận bị chồng đánh, bắt đứa trẻ thừa nhận mình không được đi học.
Dân làng rất không chào đón bọn họ, nhưng Dịch Lỗi lại rất hợp ý với Chúc Y. Chúc Y không hung hăng giống những người khác, sau khi đến thôn, cô ấy chỉ im lặng quan sát, không bao giờ chủ động gây chuyện.
Cha Dịch Lỗi mất sớm, nhiều năm qua anh ta vẫn luôn sống nương tựa vào mẹ, tuy học vấn không cao nhưng anh ta rất thích đọc sách, mỗi lần lên thị trấn, anh ta đều mua về một đống sách cũ rẻ tiền. Vì từng bị bệnh nặng nên sức khỏe không được tốt, không đi làm ăn xa, sống bằng nghề sửa chữa đồ điện, đường ống nước cho người dân trong thôn. Đến mùa thu hoạch nông sản, anh ta cũng sẽ cùng mọi người đi thu gom nông sản, mang ra thị trấn bán.
Hồi hơn hai mươi tuổi, anh ta bị thương trên núi, mất khả năng sinh con. Chuyện này đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng anh ta, cũng là nỗi nhục nhã của anh ta. Trong một thời gian dài, dân làng bàn tán xôn xao về việc anh ta “không được”, cũng vì vậy mà anh ta không lấy được vợ. Sau này, anh ta dứt khoát từ bỏ ý định lấy vợ.
Khi anh ta đang rửa và phơi nông sản ngoài sân, Chúc Y đến để phổ biến pháp luật. Vì bệnh tật, anh ta thực sự không muốn tiếp xúc với phụ nữ. Nhưng Chúc Y nói năng nhỏ nhẹ, hiểu biết uyên bác, khi nói về những vấn đề chuyên môn, cô ấy như tỏa sáng. Anh ta không khỏi bị Chúc Y thu hút.
Thực ra năm đó anh ta cũng có cơ hội tiếp tục học lên, chỉ là gia đình không có điều kiện, bên cạnh cũng không có ai học tiếp. Bấy lâu nay anh ta vẫn luôn tìm kiếm niềm an ủi trong sách vở, trốn tránh hiện thực, cũng là muốn bù đắp cho nỗi tiếc nuối vì không thể thoát khỏi vùng núi nhờ con đường học hành.
Sự xuất hiện của Chúc Y như thắp lên tia sáng cho cuộc đời tẻ nhạt của anh ta, anh ta như một học sinh khát khao kiến thức, ngưỡng mộ Chúc Y, mong chờ mỗi lần cô ấy xuất hiện.
Nhưng lúc đó anh ta chưa từng dám suy nghĩ xa vời rằng, có một ngày Chúc Y sẽ trở thành vợ mình, anh ta chưa từng bày tỏ tình cảm, anh ta biết mình không xứng.
Điều khiến anh ta bất ngờ là, Chúc Y lại có thiện cảm với anh ta. Anh ta thực sự không hiểu nổi, anh ta có tài có đức gì chứ?
Các thực tập sinh sắp đến làng khác, Chúc Y lại nói muốn ở lại thêm vài ngày, mượn tạm nhà anh ta. Anh ta như một đứa trẻ lúng túng, trưng ra cả nhà sách cũ cho Chúc Y xem. Chúc Y hâm mộ nói rằng, hồi bé cô ấy rất muốn có một căn nhà chứa đầy sách, cô ấy muốn trốn trong căn phòng đầy sách đó mà không muốn ra ngoài.
Anh ta kích động nói với cô ấy: “Vậy thì chúng ta hãy ở lại đây, không đi đâu nữa!”
Nói xong, anh ta cảm thấy thật xấu hổ, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, anh ta đã hơn ba mươi tuổi, lại không có khả năng sinh con, lại còn là một người nông dân nghèo khó, anh ta lấy tư cách gì để giữ Chúc Y ở lại? Sau này Chúc Y sẽ trở thành luật sư giỏi, tỏa sáng rực rỡ, kiếm được rất nhiều tiền, gặp được người thực sự xứng đáng với cô ấy.
Chúc Y lại mỉm cười nói: “Được.”
Anh ta không dám tin Chúc Y cũng có tình cảm với mình, Chúc Y nói anh ta rất tự ti, nhưng anh ta đủ tốt, điều kiện ở nông thôn có hạn, anh ta đọc được nhiều sách như vậy đã là rất không dễ dàng rồi. Nói chuyện phiếm với anh ta, cô ấy cảm thấy rất vui, dù là bạn học trong trường hay là đồng nghiệp ở chỗ thực tập hiện tại, mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, đã lâu lắm rồi cô ấy không được tận hưởng cảm giác nói chuyện thoải mái như vậy, hơn nữa khi cô ấy nói, lúc nào anh ta cũng đều chăm chú lắng nghe, cô ấy cảm thấy mình được tôn trọng.
Cuối cùng anh ta cũng không nhịn được nữa, thổ lộ tình cảm với Chúc Y, đồng thời thề rằng mình sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ, phấn đấu để được cùng cô ấy ra ngoài. Cô ấy lại nói, bản thân cô ấy không luyến tiếc cuộc sống bên ngoài, nếu có thể an ổn sống ở thôn Viên Thụ cả đời thì cũng không phải là chuyện xấu.
Quyết định của Chúc Y vấp phải sự phản đối kịch liệt từ các thực tập sinh, bọn họ không hiểu, nói Chúc Y đúng là điên rồi, một người đàn ông lớn tuổi không có gì trong tay như vậy mà cũng đáng để cô ấy từ bỏ cuộc đời mình sao?
Chúc Y bình tĩnh nói: “Tôi không từ bỏ cuộc đời mình, tôi chỉ đang theo đuổi cuộc sống mà tôi muốn. Từ nhỏ tôi đã không có ai yêu thương, bây giờ có người yêu thương tôi rồi, như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Chúc Y từng nói với Dịch Lỗi rồi, cô ấy là trẻ mồ côi, vừa sinh ra mẹ đã mất, cô ấy sống với bố được vài năm, cho đến nay đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô ấy. Bố cô ấy tuy nghèo nhưng rất tốt với cô ấy, dốc hết sức muốn cho cô ấy một cuộc sống đầy đủ.
Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi, bố cô ấy vì lao lực quá độ mà qua đời, cô ấy được đưa vào cô nhi viện, vì thành tích học tập xuất sắc, các loại học bổng, trợ cấp đã giúp cô ấy có được ngày hôm nay. Cô ấy giả vờ vui vẻ, hoạt bát, nhưng thực chất rất cô đơn.
“Anh Lỗi, sau khi gặp anh, em mới có cảm giác được yêu thương.” Cô ấy nói: “Thỉnh thoảng anh khiến em nhớ đến bố của mình.”
Dịch Lỗi nghe mà chua xót trong lòng, hóa ra tình cảm của Chúc Y dành cho anh ta không hề thuần khiết. Nhưng anh ta vẫn rất mãn nguyện.
Chúc Y quyết tâm ở lại, các thực tập sinh thất vọng rời đi. Hai người bọn họ tổ chức tiệc rượu tại nhà, dân làng lần lượt đến chúc mừng. Dịch Lỗi nhớ có một luật sư cao ráo từng đến tìm Chúc Y, chất vấn cô ấy tại sao lại muốn gả cho một người nông dân, anh ta rất sợ đối phương sẽ đưa Chúc Y đi, nhưng Chúc Y vẫn quay về bên cạnh anh ta.
Cuộc sống ở nông thôn tuy nhàm chán nhưng cũng rất hạnh phúc, Chúc Y cùng anh ta lên núi hái nông sản, lúc rảnh rỗi hai người lại cùng nhau đọc sách. Điều kỳ diệu là, “Bệnh” của anh ta vậy mà khỏi hẳn, bọn họ có con với nhau. Khi Chúc Y sinh con trai, anh ta xúc động quỳ rạp xuống đất dập đầu, cảm tạ trời đất đã cho nhà họ Dịch có người nối dõi.
Chúc Y ở cữ rất vất vả, anh ta và mẹ thay nhau chăm sóc. Nhưng có lẽ vì cuối cùng cũng chán ghét cuộc sống ở làng quê, Chúc Y dần trở nên lạnh nhạt với anh ta, bộc lộ ý định muốn trở về thành phố.
Anh ta rất đau khổ, nhưng cũng hiểu cho Chúc Y. Bọn họ chưa đăng ký kết hôn, việc không đăng ký kết hôn là do anh ta kiên quyết từ đầu, bởi vì tự ti nên anh ta không dám tin rằng Chúc Y sẽ mãi mãi yêu mình, không có ràng buộc hôn nhân, Chúc Y sẽ được tự do. Đây là đường lui mà anh ta dành cho Chúc Y.
Anh ta vốn nghĩ, đợi khi nào sức khỏe Chúc Y tốt hơn một chút, anh ta sẽ đích thân đưa Chúc Y về, bây giờ con còn nhỏ, anh ta và mẹ đều hy vọng Chúc Y có thể ở bên con thêm một thời gian nữa.
Nhưng tình yêu của Chúc Y đến nhanh mà đi cũng nhanh, một khi đã hết yêu anh ta, chỉ còn lại sự căm hận, căm hận anh ta ngon ngọt lừa gạt cô ấy, căm hận bản thân vì thứ tình yêu nực cười này mà từ bỏ tương lai. Rõ ràng là quyết định của cả hai người, vậy mà trong mắt Chúc Y, tất cả đều là lỗi của anh ta!
Anh ta không muốn Chúc Y phải khổ sở như vậy, nhận hết mọi trách nhiệm về mình, mẹ anh ta nhìn mà rơi nước mắt.
Anh ta ngàn vạn lần không ngờ, Chúc Y lại ở sau lưng anh ta dan díu với người đàn ông trẻ tuổi ở thị trấn. Anh ta chất vấn Chúc Y, cô ấy chế giễu, khinh thường anh ta từ đầu đến chân. Anh ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, đã tát Chúc Y một cái.
Từ đó về sau, Chúc Y càng ngày càng đối đầu với anh ta, thường xuyên ở lại thị trấn, dan díu với nhiều người đàn ông.
Anh ta thà rằng Chúc Y trở về thành phố, từ nay về sau không gặp lại anh ta nữa, cũng không muốn Chúc Y tự hủy hoại bản thân như vậy. Nhưng Chúc Y đã nói gì?
“Anh nghĩ tôi không muốn sao? Nhưng tôi còn đường nào để quay lại nữa? Tôi không thể làm luật sư được nữa rồi! Anh hủy hoại tôi rồi, Dịch Lỗi! Sao anh có thể ích kỷ như vậy? Anh sắp chết rồi, tại sao còn muốn dụ dỗ tôi?”
Anh ta bị mắng cho một trận te tua, trở về nhà trong trạng thái chán nản. Một thời gian sau, anh ta lại nghe được tin tức về Chúc Y, người phụ nữ từng linh động xinh đẹp ấy, vậy mà lại mắc phải “bệnh lây qua đường sinh dục”.
Anh ta đón Chúc Y về, tận tâm chăm sóc. Nhưng Chúc Y đã không còn sức sống, cơ thể bị bệnh tật giày vò, ngày càng tiều tụy, cô ấy từ chối điều trị, cuối cùng qua đời trên giường bệnh.
Lúc Chúc Y trút hơi thở cuối cùng, anh ta nghe thấy cô ấy nói: “Bố, con xin lỗi….”
Trong phòng im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi, hai nắm tay siết chặt của Dịch Lỗi run lên, anh ta nghiến răng, “Tôi có lỗi với cô ấy, là tôi đã hủy hoại cô ấy, năm đó tôi nên kiên quyết đẩy cô ấy trở về bên cạnh đám bạn của cô ấy, cô ấy căn bản không thuộc về nơi này.”
Mẹ Dịch từ phòng trong lao ra, vừa khóc vừa đánh anh ta, “Nó hại con chưa đủ thảm hay sao mà con còn bênh vực nó!”
A Quỳnh cũng bế con đi ra, đứa bé đã được dỗ nín, trên tay cầm một con chó bông. Trần Tranh nhìn bọn họ, ánh mắt A Quỳnh vô hồn, như thể trong đầu không nghĩ gì cả.
Trần Tranh hất cằm về phía A Quỳnh, hỏi Dịch Lỗi: “Hai người kết hôn rồi sao?”
Dịch Lỗi gật đầu, “Kết hôn rồi.” Nói xong, anh ta lấy từ trong ngăn kéo cũ kỹ ra một cuốn sổ hộ khẩu, nói A Quỳnh là do người quen giới thiệu, hiền lành, hiếu thảo, anh ta cũng dần già đi rồi, cần tìm một người để chăm sóc cho mình và mẹ, nhà A Quỳnh có hai em trai, đang vội gả cô ấy đi, hai bên đều rất vừa lòng.
Khi anh ta nói những lời này, Trần Tranh để ý thấy A Quỳnh mím chặt môi, vén tóc ra sau tai, không nhìn ra vui buồn, cứ như thể những lời này rất bình thường.
Nhưng nghe những lời này, Trần Tranh lại cảm thấy khó chịu giống như lúc trước Dịch Lỗi nói cảm ơn trời đất đã cho nhà họ Dịch có người nối dõi vậy, đây căn bản không phải là lời nói bình thường, con người bị biến thành công cụ, công cụ lại còn phải biết ơn.
“Tang lễ của Chúc Y được tổ chức như thế nào?” Trần Tranh hỏi: “Chỉ có mọi người sao? Bạn bè của cô ấy có đến tiễn cô ấy lần cuối không?”
Dịch Lỗi lại dỗ dành mẹ Dịch, sau đó đi ra sân cùng Trần Tranh, chỉ tay về phía ngọn núi bên ngoài làng nói: “Tiểu Y được chôn ở đó, đó là nghĩa trang của nhà họ Dịch, cô ấy không còn nơi nào để đi, điều cuối cùng tôi có thể làm cho cô ấy, cũng chỉ có thể để cô ấy yên nghỉ nơi đất mẹ.”
Chúc Y không có người thân, vốn dĩ còn có một nhóm bạn bè, bạn học, nhưng quyết định kết hôn với Dịch Lỗi của cô ấy không ai hiểu được, dần dà, cô ấy cũng không còn liên lạc với bọn họ nữa, ban đầu là vì cảm thấy bọn họ coi thường Dịch Lỗi, sau này là vì cô ấy cảm thấy xấu hổ, bạn bè đều thành đạt cả rồi, còn cô ấy lại trở thành một người phụ nữ nông thôn. Dịch Lỗi tận mắt nhìn thấy Chúc Y xóa số liên lạc của bạn bè, cứ như thể chỉ cần không nhìn thấy thành công của bọn họ thì cô ấy sẽ không phải hổ thẹn.
Vì vậy, Chúc Y bị bệnh, qua đời, bạn bè trước đây của cô ấy đều không biết. Trong lòng Dịch Lỗi cũng hiểu rõ, cô ấy không muốn bọn họ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình. Khi còn tỉnh táo, Chúc Y có dặn Dịch Lỗi, sau này hỏa táng cô ấy rồi, rắc tro cốt xuống đất.
Nhưng rốt cuộc Dịch Lỗi cũng không nỡ, anh ta làm theo phong tục ở quê, tổ chức đám tang linh đình suốt ba ngày, lúc còn sống Chúc Y cô đơn, lúc ra đi cả làng đều đến tiễn biệt cô ấy. Lúc hạ huyệt, Dịch Lỗi đã đốt pháo suốt cả buổi sáng, đợi mọi người giải tán hết, anh ta mở một chai rượu trên mộ, ngồi một mình cho đến tận đêm khuya.
“Đến bây giờ tôi vẫn không thể quên cô ấy.” Dịch Lỗi đỏ hoe mắt nói: “Tôi muốn chữa khỏi bệnh cho cô ấy, ở bên cạnh cô ấy cả đời, nhưng cô ấy không chịu đựng nổi tôi, cứ thế mà ra đi.”
Người đàn ông mệt mỏi nói năng chân thành, như thể là một người si tình hiếm có, nhưng ánh mắt Trần Tranh lại càng ngày càng lạnh lùng.
Chuyện này có vấn đề.
Cho dù không có chuyện trên “Trang viên Vi Mạt”, cái chết của Chúc Y cũng rất kỳ lạ. Hơn nữa, tình yêu của Chúc Y và Dịch Lỗi vốn dĩ đã không có sức thuyết phục. Trong lời kể của Hà Mỹ, Chúc Y là người xuất sắc nhất trong số bảy thực tập sinh.
Xuất sắc là gì? Chắc chắn không chỉ là thành tích, mà còn là tư tưởng, phẩm chất, một cô gái có học thức như vậy, sao có thể dễ dàng muốn ở nơi khép kín như vậy? Đồng nghiệp của cô ấy đều nhìn ra nơi đây còn tồn tại những hủ tục phong kiến nghiêm trọng, con dâu phải làm trâu làm ngựa, chẳng lẽ cô ấy không nhìn ra?
Trần Tranh bình tĩnh lại, hỏi tiếp: “Chúc Y có để lại gì không?”
Dịch Lỗi gật đầu, “Ảnh của cô ấy tôi đều giữ lại, còn có kẹp tóc, đồ trang điểm cô ấy từng dùng nữa.”
Trần Tranh nói: “Đưa tôi đi xem.”
Hai người lại vào nhà, lần này là vào phòng của Dịch Lỗi và A Quỳnh, đồ đạc rất cũ kỹ, trong không khí thoang thoảng mùi hôi khó chịu. Khi bọn họ bước vào, A Quỳnh cũng đi tới, đứng ở cửa nhìn. Dịch Lỗi quay người lại, xua tay như đuổi chó, cô ta bĩu môi, lùi lại mấy bước.
Dịch Lỗi lấy ra một cuốn album mỏng từ trong tủ đầu giường, bên trong toàn là ảnh của Chúc Y. Dịch Lỗi lại lấy ra một chiếc hộp sắt, tìm kiếm một hồi, có lẽ là phát hiện thiếu đồ, liền quát ra ngoài cửa: “Cô đúng là đồ đàn bà thối tha, có phải cô lấy rồi không?”
Trần Tranh nhìn thấy, bên trong là mấy chiếc kẹp tóc, dây buộc tóc không đáng tiền, lúc nãy anh có để ý thấy A Quỳnh cài một chiếc kẹp màu xanh lam.
A Quỳnh không nói gì, dường như Dịch Lỗi muốn ra ngoài dạy dỗ cô ta, nhưng ngại có cảnh sát ở đây nên thôi, nói: “Đây đều là đồ của Tiểu Y, khi nào nhớ cô ấy, tôi lại lấy ra xem. A Quỳnh không hiểu chuyện, thường hay lén lấy ra dùng.”
Trần Tranh nói: “Anh để đồ của Chúc Y ở đây, A Quỳnh không nói gì sao?”
“Cô ta có thể nói gì?” Dịch Lỗi nói: “Cô ta chỉ là một người phụ nữ, không đến lượt cô ta lên tiếng.”
Mục đích chuyến đi này của Trần Tranh là tìm Chúc Y, việc cô ấy đã chết nằm ngoài dự liệu của cảnh sát, phương hướng điều tra cần phải điều chỉnh cho phù hợp, Trần Tranh đành tạm thời rời đi. Một số người dân làng vẫn vây quanh ngoài sân nhà họ Dịch, nhìn thấy cảnh sát đi ra, tất cả đều rụt cổ lại, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Trần Tranh quay đầu lại nhìn, A Quỳnh đang nhón chân nhìn về phía bọn họ.
“Anh Trần, bây giờ chúng ta về luôn sao?” Văn Ngộ hỏi.
Trần Tranh nói: “Chưa vội, hôm nay không về nữa, tìm một chỗ nào đó ở lại thị trấn một đêm. Bây giờ vẫn còn thời gian, chúng ta đến ngọn núi mà Dịch Lỗi nói.”
Văn Ngộ do dự một lúc, Trần Tranh nói: “Sao thế?”
Văn Ngộ lắc đầu, “Anh Trần, tối nay anh thực sự muốn ở lại thị trấn sao?”
Trần Tranh ngạc nhiên, “Tại sao lại không thể ở lại?”
Văn Ngộ lại lắc đầu, “Không phải là không thể ở lại, chỉ là điều kiện ở thị trấn rất kém.”
Trần Tranh bật cười, “Tôi là loại người bắt buộc phải ở khách sạn năm sao sao?”
Văn Ngộ không biết đang nghĩ gì, Trần Tranh nói: “Đừng có nghe Điểu ca nhà cậu nói bậy, tôi cũng là cảnh sát hình sự, cảnh sát hình sự mà không chịu được khổ thì làm sao làm việc được.”
“Tôi biết rồi.” Văn Ngộ đạp ga, lái xe về phía nghĩa trang ngoài làng.
Những ngôi làng nhỏ như thôn Viên Thụ, phần mộ tư nhân vẫn còn khá nhiều, nhưng người chết đều được hỏa táng rồi chôn hộp tro cốt xuống, không còn chôn quan tài như trước nữa.
Đi một đoạn trên nghĩa trang là có thể nhìn thấy các ngôi mộ, được phân bố theo dòng họ. Văn Ngộ tìm mộ còn thành thạo hơn cả Trần Tranh, không lâu sau đã lên tiếng: “Anh Trần, anh xem đây có phải là mộ của nhà họ Dịch không?”
Trần Tranh đi tới, nhìn thấy một dãy mộ liền kề, chủ nhân đều họ Dịch, trên bia mộ của một trong số đó có ghi: Con trai Dịch Lỗi, xem ra người được chôn cất ở đây là cha của Dịch Lỗi.
Cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố cũng đi tới, bốn người cùng nhau tìm kiếm một hồi, nhưng không thấy mộ của Chúc Y đâu.
Văn Ngộ nói: “Dịch Lỗi nói dối?”
Trần Tranh nói: “Chuyện anh ta nói dối có thể không chỉ có một.”
Văn Ngộ hỏi: “Cái chết của Chúc Y cũng có vấn đề?”
Lúc này, Trần Tranh không thể đưa ra kết luận, nhưng nếu Chúc Y không phải chết vì bệnh, vậy thì việc đám người Đô Ưng đã né tránh nhắc đến cô ấy khi nói về trải nghiệm thực tập, cộng thêm việc Đổng Kinh, Chu Tiểu Địch mất tích, không ai nói rõ được chiều ngày 18 rốt cuộc đã làm gì, những manh mối này càng trở nên đáng nghi ngờ.
Ở nông thôn trời tối sớm, một đoàn người vội vàng đến thị trấn Qua Tử, ở trong nhà khách của đồn cảnh sát. Trần Tranh định sáng mai sẽ đến gặp cảnh sát khu vực để tìm hiểu tình hình của thôn Viên Thụ, tối nay sẽ liên lạc với thành phố để trao đổi manh mối trước.
Lúc này, cảnh sát thành phố Cư Nam đang đau đầu vì Thư Tuấn, người này vừa từ cục cảnh sát thành phố trở về đã lên mạng viết một bài thật dài, nói rằng không tin tưởng cảnh sát, công khai kêu gọi mọi người cung cấp manh mối, nếu ai có thể điều tra rõ chân tướng, sẽ nhận được phần thưởng kếch xù từ anh ta.
Vì Thư Tuấn, vô số ánh mắt đổ dồn về thành phố Cư Nam, trước đây cục cảnh sát thành phố chưa từng xử lý tình huống hóc búa như vậy, ngay cả Lê Chí cũng có chút khó xử.
“Không cần quan tâm đến gã ta.” Minh Hàn có kinh nghiệm, “Bây giờ muốn gã ta không lên tiếng là điều không thực tế, thực ra gã ta không phải là hoàn toàn không biết chừng mực, ít nhất là không vạch trần vấn đề của nhà họ Hoắc. Cứ chờ xem, biết đâu gã ta có thể cung cấp manh mối cho chúng ta.”
Trần Tranh gọi điện cho Minh Hàn, Minh Hàn biết tin Chúc Y đã chết, cũng rất bất ngờ, “Chẳng lẽ việc tất cả bọn họ rời khỏi văn phòng luật sư đều có liên quan đến Chúc Y?”
“Anh cảm thấy vụ án của Cố Cường có khi cũng có vấn đề.” Trần Tranh nói: “Nhưng anh tạm thời vẫn chưa lý giải được mối liên hệ giữa việc Đổng Kinh, Chu Tiểu Địch mất tích và những chuyện này. Đúng rồi, em đi tìm hiểu xem luật sư bào chữa cho Liêu Hoài Mạnh là ai, con cái của bà ta đều mặc kệ sống chết của bà ta, luật sư bào chữa có thể làm đến mức này là rất hiếm thấy.”
Minh Hàn ghi nhớ, “Ngày mai em sẽ đi điều tra.”
Tiếp đó, Minh Hàn kể cho Trần Tranh nghe về vụ án mất tích trẻ vị thành niên ở xưởng trà Hồ Vận, Trần Tranh cau mày, “Mấy người Chu Hà hoàn toàn không nhắc đến việc đến “Trang viên Vi Mạt” đón năm mới là hoạt động tập thể của nhóm tương trợ, bọn họ không muốn chúng ta biết chuyện xảy ra với bọn họ.”
Minh Hàn đột nhiên nói: “Vụ án mất tích vẫn luôn chưa phá được, vụ án Cố Cường có điểm đáng ngờ, cộng thêm cái chết của Chúc Y, những chuyện này đều được coi là “nghiệp vụ” của viện nghiên cứu các anh, có nên để cậu nhóc kia đi công tác một chuyến không?”
“Ai cơ?” Trần Tranh nói xong mới phản ứng lại, “Ý em là Hứa Xuyên?”
Minh Hàn nói: “Chẳng phải cậu ta muốn để viện nghiên cứu thực sự phát huy tác dụng hay sao? Hỏi cậu ta một tiếng cũng không mất gì.”
Lúc này Hứa Xuyên thực sự đang xem vụ án Cố Cường. Gần đây viện nghiên cứu không quá bận rộn, còn vụ án của Hoắc Diệp Duy thì đã lan truyền khắp cả tỉnh, cậu ta liền tìm những vụ án mấy năm gần đây ở thành phố Cư Nam ra xem xét, bên cạnh vang lên giọng nói của đồng nghiệp Tiểu Tạ: “Đây là Chúc Y sao?”
Tiểu Tạ tên đầy đủ là Tạ Vũ Minh, hai mươi chín tuổi, là tiền bối của Hứa Xuyên, làm việc đâu ra đấy, trên mặt ít khi nở nụ cười.
Ban đầu, Hứa Xuyên rất sợ cô ấy, lúc đó vụ án của Triệu Thủy Hà vừa được gửi đến, Hứa Xuyên phát biểu không đúng chỗ trong cuộc họp, bị cô ấy mỉa mai một trận, có một thời gian Hứa Xuyên nhìn thấy cô ấy là đi đường vòng. Nhưng từ sau khi cậu ta bày tỏ với Trần Tranh rằng mình muốn để viện nghiên cứu thực sự phát huy tác dụng, Tạ Vũ Minh là người đầu tiên đứng ra ủng hộ cậu ta – không phải là ủng hộ bằng lời nói, mà là hành động thiết thực.
Lâu dần, Hứa Xuyên cũng không còn sợ cô ấy nữa, có suy nghĩ gì cũng đều tìm cô ấy bàn bạc, vụ án Cố Cường lần này cũng là hai người cùng nhau xem.
Tạ Vũ Minh nhìn thấy là một bức ảnh tập thể, trên đó có Cố Cường, có vẻ như Chúc Y chỉ vô tình lọt vào ống kính. Hứa Xuyên lục tung toàn bộ văn bản cũng không tìm thấy tên của Chúc Y.
“Chị, chị quen cô ấy sao?” Hứa Xuyên hỏi.
Hết chương 132.