Chương 133: Không Nơi Nương Tựa (17)

 

Chương 133: Không Nơi Nương Tựa (17)

 

Tạ Vũ Minh nhíu mày. “Tôi không chắc lắm, nhìn có chút giống. Tôi có một cô em học chung trường tên là Chúc Y, sau khi tốt nghiệp thì mất liên lạc.”

 

Hứa Xuyên nói: “Vậy em hỏi thăm Chủ nhiệm Trần thử xem!”

 

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Tranh gọi đến. Hứa Xuyên hai mắt sáng lên, vừa bắt máy đã tuôn ra một tràng: “Chủ nhiệm Trần! Gần đây anh vẫn khỏe chứ? Bên thành phố Cư Nam có lạnh không? Em cũng đang định gọi cho anh đây! Em với chị Tạ đang xem xét vụ án bên thành phố Cư Nam, Chị Tạ phát hiện trong hồ sơ vụ án có một người là đàn em học chung trường với chị ấy…”

 

Trần Tranh đưa điện thoại ra xa một chút, định chờ Hứa Xuyên “oanh tạc” xong rồi mới lên tiếng, bỗng nghe Hứa Xuyên nói: “Đàn em học cùng trường với chị Tạ tên là Chúc Y!”

 

Trần Tranh lập tức đưa điện thoại lại gần, “Cậu đưa máy cho Tiểu Tạ.”

 

Hứa Xuyên ngơ ngác, “Hả?”

 

Tạ Vũ Minh đã nghe thấy lời Trần Tranh, trực tiếp lấy điện thoại từ tay Hứa Xuyên, “Chủ nhiệm Trần, em là Tiểu Tạ đây.”

 

Trần Tranh nói: “Vừa rồi Hứa Xuyên nói, cô quen biết Chúc Y?”

 

Tim Tạ Vũ Minh đập nhanh hơn, “Vâng, cô ấy và em đều tốt nghiệp Đại học Chính trị và Pháp luật tỉnh Hàm, em lớn hơn cô ấy ba khóa. Chủ nhiệm Trần, Chúc Y xảy ra chuyện gì sao?”

 

Trần Tranh ngừng một chút, “Ban đầu chúng tôi đang điều tra vụ án của Hoắc Diệp Duy, nhưng manh mối liên quan lại dẫn đến Văn phòng Luật sư Vĩnh Thân, Chúc Y từng thực tập tại đó.”

 

Cổ họng Tạ Vũ Minh khô khốc, “Rồi sao nữa ạ?”

 

“Trong thời gian thực tập, Chúc Y quen biết một người đàn ông ở thôn Viên Thụ, sau đó từ bỏ công việc ở văn phòng luật.” Trần Tranh nói: “Hiện tại….. cô ấy đã mắc bệnh qua đời.”

 

Tạ Vũ Minh trợn tròn mắt, từ từ ngồi xuống, nhất thời khó mà tiếp nhận nổi, “Sao có thể như vậy?”

 

Hứa Xuyên ở bên cạnh sốt ruột gãi tai, “Cái gì? Chị, cho em nghe với!”

 

Trần Tranh tóm tắt tình hình của Chúc Y và Dịch Lỗi, sau đó nói: “Trên người Chúc Y có rất nhiều điểm đáng ngờ, đồng thời liên quan đến sáu người bạn thực tập cùng thời với cô ấy, manh mối quá phức tạp, nhất thời khó mà nói rõ. Tiểu Tạ, Chúc Y lúc còn học đại học là người như thế nào?”

 

Đầu óc Tạ Vũ Minh rối bời, vẫn còn chìm trong cơn choáng váng, “Trần, chủ nhiệm Trần, bây giờ em không thể nói rõ được.”

 

Trần Tranh nói: “Không sao, vậy tôi nói với Hứa Xuyên vài câu.”

 

Hứa Xuyên nhận điện thoại, “Alo alo! Chủ nhiệm Trần!”

 

Trần Tranh nói ra ý định muốn Viện nghiên cứu tham gia vào cuộc điều tra lần này, Hứa Xuyên phấn khích vô cùng, không chút dè dặt nói: “Em đã nói là anh rất hữu dụng mà! Anh chính là lá bài sáng nhất của Viện chúng ta!”

 

Trần Tranh: “…”

 

Hứa Xuyên che miệng, “Chủ nhiệm Trần, em lỡ lời! Vậy em đi thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ đến!”

 

Tạ Vũ Minh nói: “Chủ nhiệm Trần, tôi cũng đến, tối nay tôi sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện của Chúc Y.”

 

Các nghiên cứu viên muốn đi công tác cần phải xin ý kiến cấp trên, lúc này không phải giờ hành chính, Hứa Xuyên đi tìm Tân Pháp, cánh cửa văn phòng sở trưởng đóng im ỉm, gọi điện thoại, Tân Pháp cũng không bắt máy. “Chị, chúng ta đợi đến mai Sở trưởng Tân đi làm rồi xin ông ấy có được không?”

 

Tạ Vũ Minh chỉ muốn lập tức lên đường đến thành phố Cư Nam, “Không được, như vậy thì mất thời gian quá.”

 

“Hay là chúng ta cứ đi luôn?”

 

“Gần đây Sở trưởng Tân không đến, ngày mai cũng chưa chắc đã đến.”

 

Hứa Xuyên nhớ lại, “Đúng ha, dạo này em cũng không thấy Sở trưởng Tân đâu. Ông ấy bận gì nhỉ? Thôi kệ, dù sao cấp trên trực tiếp của chúng ta là chủ nhiệm Trần, coi như chủ nhiệm Trần đã phê duyệt cho chúng ta đi công tác rồi!”

 

Sáng ngày 22, Trần Tranh đang định đến đồn cảnh sát thị trấn Qua Tử thì nhận được điện thoại của Hứa Xuyên, người này như được lắp động cơ, buổi tối thì tinh thần phơi phới, ban ngày thì hăng hái, “Chủ nhiệm Trần, em với chị Tạ đến rồi!”

 

Trần Tranh nói: “Đến nhanh vậy?”

 

Hứa Xuyên nói: “Chị Tạ không chờ được, nửa đêm đã giục em xuất phát rồi! Haiz, lái xe đến đau lưng mỏi gối, em còn chưa ăn sáng đây này!”

 

Trần Tranh gửi địa chỉ, “Qua đây, mời hai người ăn sáng.”

 

Quán ăn sáng trong thị trấn nhỏ đông nghịt người, Trần Tranh và Văn Ngộ cùng nhau đi từ nhà khách ra, Văn Ngộ quen thuộc khu vực này, gọi bốn bát bánh xếp canh gà. Hứa Xuyên biết được Văn Ngộ là đồng đội của Minh Hàn, ánh mắt sùng bái không giấu nổi, hai con ngươi như đèn pin chiếu thẳng vào Văn Ngộ, nhìn Văn Ngộ bưng bát đi đến một bàn khác, Hứa Xuyên vội vàng đuổi theo.

 

Trần Tranh nói: “Kệ bọn họ, chúng ta cứ ăn ở đây. Tiểu Tạ, trước đây cô biết bao nhiêu chuyện về Chúc Y?”

 

Sau một đêm, Tạ Vũ Minh đã bình tĩnh lại, “Chúc Y muốn trở thành luật sư là vì muốn giúp đỡ những người giống như cô ấy. Ngay cả tôi cũng chưa thoát khỏi vòng luẩn quẩn của luật pháp, cô ấy càng không nên từ bỏ vì cái gọi là tình yêu.”

 

Trần Tranh nói: “Những người giống như cô ấy?”

 

Tạ Vũ Minh gật đầu, “Chúc Y lớn lên ở cô nhi viện….”

 

Câu chuyện Tạ Vũ Minh kể có khác biệt so với những gì Dịch Lỗi nghe được từ Chúc Y. Chúc Y lớn lên ở cô nhi viện, nhưng không phải sau khi bố mất mà là sau khi mẹ mất. Mẹ của Chúc Y rất xinh, mười mấy tuổi đã đến Lạc Thành làm công, học vấn thấp, chỉ có thể tìm được công việc lương cao ở quán bar.

 

Trước khi sinh Chúc Y, mẹ cô ấy đã mang thai vài lần, lần cuối cùng, bác sĩ nói với bà ấy, nếu phá thai nữa thì sau này sẽ không thể mang thai được nữa. Mẹ Chúc Y không nỡ, quyết định nghỉ việc, sinh đứa bé.

 

Chúc Y sinh ra đã không có bố, mẹ cô ấy chưa bao giờ nói với cô ấy bố của cô ấy là ai, có lẽ chính mẹ cô ấy cũng không biết. Công việc của mẹ Chúc Y không vẻ vang gì, nhưng bà chưa bao giờ bạc đãi Chúc Y, cố gắng hết sức để Chúc Y có một cuộc sống bình thường. Nhưng mà, khi Chúc Y lên năm tuổi, bà ấy đã qua đời.

 

Chúc Y không còn cách nào khác ngoài việc phải sống ở cô nhi viện, mà cô nhi viện chỉ có thể cung cấp những thứ cơ bản nhất cho cuộc sống. Bạn bè của mẹ cô ấy đã giúp đỡ cô ấy, bọn họ đã thay phiên nhau đưa cô ấy ra ngoài chơi, tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thành tích cấp 2, cấp 3 của cô ấy rất tốt, bọn họ còn thưởng tiền cho cô ấy, thậm chí còn góp tiền cho cô ấy đi học thêm.

 

Bọn họ thường nói với cô ấy rằng: “Tiểu Y, chúng ta đều là những người có số phận long đong, chúng ta cũng không muốn sống như thế này, nhưng đã không còn lựa chọn nào khác, cháu còn nhỏ, cháu còn có tương lai, nhất định không được sa ngã.”

 

Chúc Y gật đầu thật mạnh, nói rằng sau này không những phải tự mình đứng lên, còn phải giúp đỡ thêm nhiều người khác.

 

Nhưng sau khi Chúc Y trưởng thành, bạn bè của mẹ cô ấy đã chủ động cắt đứt liên lạc với cô ấy, họ nói rằng nghề nghiệp của bọn họ không quang minh chính đại, Chúc Y thi đỗ đại học đường đường chính chính, đã có khả năng tự lực cánh sinh, sau này đừng nên qua lại với những người như bọn họ nữa.

 

Đây đều là những gì Chúc Y đã nói với Tạ Vũ Minh sau khi quen biết cô.

 

Lúc đó Chúc Y mới học năm nhất, Tạ Vũ Minh đã năm tư, đang lo lắng về công việc, một mặt cô muốn thử sức làm luật sư, mặt khác gia đình mong cô lựa chọn con đường an ổn hơn, làm nghiên cứu viên cũng không tồi.

 

Cô không còn nhiều thời gian ở lại trường, một lần được hội sinh viên mời đến thuyết trình cho tân sinh viên năm nhất, Chúc Y với nụ cười rạng rỡ khi nói về ước mơ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô. Năm nhất đại học, cô cũng là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, sau này dần dần bị hiện thực mài giũa, luật sư không còn là lựa chọn hàng đầu của cô, nhưng nhìn thấy người toả sáng như ánh mặt trời, vẫn không nhịn được mà muốn đến gần.

 

Chúc Y làm thêm ở một quán trà sữa bên ngoài trường, thỉnh thoảng cô sẽ đến đó ngồi, Chúc Y rảnh rỗi sẽ trò chuyện với cô. Rõ ràng cô mới là đàn chị, nhưng kinh nghiệm sống của Chúc Y lại phong phú hơn cô nhiều, nói về vấn đề gì cũng rất lý trí và rành mạch.

 

Lúc này cô mới hiểu, chủ nghĩa lý tưởng của cô lúc năm nhất là vì còn quá ngây thơ, chưa trải qua thất bại, còn chủ nghĩa lý tưởng của Chúc Y là thứ kiên cường hơn được tôi luyện từ những khổ đau mà cô ấy đã trải qua và chấp nhận.

 

Cô cảm thấy Chúc Y đang tỏa sáng.

 

Nhưng thời gian bọn họ ở bên nhau thật sự không nhiều, trước khi tốt nghiệp, cô đến thành phố Trúc Tuyền thực tập, đến tháng 8 mới quay về lấy bằng tốt nghiệp, gặp được Chúc Y vẫn ở lại trường học dù đang trong kỳ nghỉ hè.

 

Nghe nói cô đã tìm được việc, Chúc Y rất vui mừng cho cô. Còn cô ấy lại có chút buồn bã, mặt trời nhỏ bé này đã soi sáng cô, nhưng lại không thể thay đổi cô. Cô mời Chúc Y đi ăn đồ ngọt, Chúc Y tiễn cô ra bến xe. Sau khi lên xe, cô vẫn nhìn thấy Chúc Y mỉm cười vẫy tay với cô.

 

Đó là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau. Nhưng lúc ấy cô không hề biết đó là lần cuối cùng.

 

Bước chân vào xã hội, mọi thứ thời sinh viên dường như đều phai nhạt, Tạ Vũ Minh lặp đi lặp lại công việc nhàm chán ở Viện nghiên cứu, dần dần mất liên lạc với phần lớn bạn bè, có lúc muốn trò chuyện với Chúc Y, nhưng nhìn avatar đã chìm xuống đáy danh sách, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.

 

Bây giờ cô có thể trò chuyện gì với Chúc Y đây? Từng là đàn chị mà Chúc Y ngưỡng mộ, giờ chỉ là một “người làm công ăn lương” nhàm chán. Vội vàng gửi một câu “Đang online hả” “Dạo này thế nào”, chỉ khiến cả hai thêm ngại ngùng.

 

Nhưng mà, hai năm trước, cô có về Lạc Thành một chuyến, đi trên con đường quen thuộc trong khuôn viên trường, cô lại nhớ đến Chúc Y. Chúc Y đã tốt nghiệp rồi, đang làm luật sư ở đâu? Đã giúp đỡ được bao nhiêu người? Cuối cùng cô không nhịn được gửi tin nhắn cho Chúc Y, nhưng lại nhìn thấy dòng chữ đỏ chói mắt. Chúc Y đã xóa cô rồi.

 

Nỗi thất vọng khó tả lan tràn trong lòng, tại sao Chúc Y lại xóa cô? Dọn dẹp những người lâu ngày không liên lạc? Hay là biết cô đang sống uổng phí thời gian? Cô tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ đến Chúc Y.

 

Không lâu sau, do công việc, cô quen biết một người bạn học cùng khóa với Chúc Y, trong lúc trò chuyện, cô giả vờ vô ý nhắc đến Chúc Y, người bạn kia có chút kinh ngạc, “Đàn chị, chị cũng biết Chúc Y sao?”

 

“Tôi nhớ cô ấy từng nói muốn làm luật sư.” Cô mỉm cười.

 

Người bạn kia lại thở dài, “Bọn em cũng không biết cô ấy đi đâu, vừa tốt nghiệp là cô ấy biến mất, hình như không liên lạc với ai cả.”

 

“Chắc là cô ấy đang làm việc gì đó quan trọng.” Mắt Tạ Vũ Minh hơi đỏ lên, “Không ngờ… tại sao cô ấy lại đột nhiên kết hôn với người ta?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Hai câu chuyện được đặt cạnh nhau, đương nhiên Trần Tranh càng tin tưởng những gì Tạ Vũ Minh nói hơn. Về thân thế của Chúc Y, Tạ Vũ Minh và Dịch Lỗi đều nghe từ chính miệng Chúc Y. Năm đó Chúc Y mới học năm nhất, không cần thiết phải nói dối Tạ Vũ Minh – một đàn chị năm tư, cùng nhau trò chuyện về gia đình, về quá trình trưởng thành, là chuyện giao tiếp bình thường giữa những người bạn thân thiết.

 

Còn khi Chúc Y kể với Dịch Lỗi, cô ấy đã là người trưởng thành, chín chắn về mọi mặt, đang tính đến chuyện kết hôn. Với tính cách của cô ấy, việc cô ấy yêu Dịch Lỗi đã là một nghi vấn lớn, những gì cô ấy nói với Dịch Lỗi lại càng khó có thể là sự thật. Hoặc cũng có thể, những lời này là do Dịch Lỗi bịa ra để lừa gạt cảnh sát.

 

“Chủ nhiệm Trần, Chúc Y không phải loại người như Dịch Lỗi nói.” Tạ Vũ Minh kiên định nói, “Tôi có thể chấp nhận việc cô ấy đột nhiên yêu một người… không xứng với cô ấy, nhưng Dịch Lỗi nói rằng sau khi sinh con, cô ấy chán ghét cuộc sống nông thôn, tự sa ngã rồi mắc bệnh, điều này là không thể nào!”

 

Hôm qua Trần Tranh đã cảm thấy điểm này rất vô lý, hôm nay biết được chuyện của mẹ Chúc Y, cùng những người từng giúp đỡ cô ấy, anh càng đồng tình với suy nghĩ của Tạ Vũ Minh.

 

“Hai người ăn sáng trước đi.” Trần Tranh nói: “Lát nữa đến đồn công an tìm tôi.”

 

Trưởng đồn Chu của đồn công an thị trấn Qua Tử tiếp đón Trần Tranh, hiện tại Trần Tranh có rất nhiều danh phận, nhưng chỉ nói với Trưởng đồn Chu rằng mình là người của Viện nghiên cứu thành phố Trúc Tuyền, đến điều tra một số vụ án cũ ở một vài ngôi làng thuộc thị trấn Qua Tử.

 

Trần Tranh lấy ảnh của Chúc Y ra, hỏi: “Ông có ấn tượng gì về cô ấy không?”

 

Trưởng đồn Chu lắc đầu, lại tìm kiếm trong hệ thống một lượt, “Chúng tôi chưa từng tiếp nhận vụ án nào liên quan đến cô ấy.”

 

Trần Tranh lại nhắc đến Dịch Lỗi, nhưng vẫn không có ghi chép.

 

Trưởng đồn Chu có chút sốt ruột, “Chủ nhiệm Trần, rốt cuộc thì anh muốn điều tra chuyện gì?”

 

Trần Tranh nói: “Bốn năm nay, ở thôn Viên Thụ có xảy ra chuyện gì không?”

 

Trưởng đồn Chu vừa nghe, lập tức nhíu mày.

 

Trần Tranh hỏi: “Có không?”

 

Trưởng đồn Chu thở dài, “Chủ nhiệm Trần, anh không biết đấy thôi, những ngôi làng nhỏ ở thôn Viên Thụ rất khó quản lý!”

 

Do kinh tế kém phát triển, các thôn xóm do trấn Qua Tử quản lý ít nhiều gì cũng còn lưu giữ những hủ tục, muốn thay đổi không phải là chuyện ngày một ngày hai, chỉ cần hành động hơi lớn một chút, sẽ gặp phải sự phản kháng kịch liệt của người dân.

 

Những nơi như thôn Viên Thụ, thôn Viên Chi, thôn Viên Diệp, cho đến nay, địa vị của phụ nữ vẫn rất thấp kém. Bọn họ làm lụng vất vả ở nhà, đến khi trở thành mẹ chồng lại ức hiếp con dâu. Đồn cảnh sát năm nào cũng đến các thôn làng kiểm tra, tuyên truyền, nói là không có chút cải thiện nào thì cũng không đúng, nhưng chắc chắn là không thể so sánh với thành phố được.

 

Mà những người phụ nữ bị bắt phải dậy sớm thức khuya hầu hạ chồng con từ nhỏ đã chứng kiến mẹ mình làm những việc tương tự, coi đó là chuyện bình thường, không hề cảm thấy có gì không đúng, ngược lại còn căm ghét cảnh sát phá hoại cuộc sống bình thường của bọn họ, mỗi lần cảnh sát đến, bọn họ đều tìm mọi cách bênh vực những người ức hiếp mình.

 

Giữa các thôn làng còn có tục lệ kết hôn chéo, thực chất là “Bán” con gái của mình, để đổi lấy một người con dâu cho con trai. Hôn nhân hạnh phúc là điều không có, người cảm thấy hạnh phúc có lẽ chỉ có đàn ông và nhà chồng. Còn nhà mẹ đẻ của người phụ nữ thì tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì cho con gái mình, trong mắt bọn họ, con gái gả đi rồi, chính là người của nhà người ta, không còn liên quan gì đến mình nữa.

 

Trưởng đồn Chu than thở với Trần Tranh, “Chúng tôi thật sự rất khó làm, muốn quản, nhưng dùng biện pháp nhẹ nhàng thì không có tác dụng, dùng biện pháp mạnh tay một chút, bọn họ lại biết cách báo cáo lên trên, nói chúng tôi hà khắc với dân chúng, haiz…. Còn có những tổ chức dân sự kia nữa, bọn họ lấy danh nghĩa giúp đỡ để vào đây, cho dân làng ăn uống, giống như đang làm việc thiện, nhưng trên thực tế, bọn họ không hề quan tâm đến vấn đề thực sự của làng, quay phim chụp ảnh xong là đi.”

 

Trần Tranh nói: “Bốn năm trước, Chúc Y đến đây tham gia phổ biến pháp luật, lúc đó không gây ra chuyện gì chứ?”

 

Trưởng đồn Chu nói không có, nhưng đột nhiên lại nói: “Anh đợi chút, lúc đó ở thôn Viên Thụ có một người phụ nữ bị lừa bán đến đây, sau đó được bố mẹ cô ấy đón về.”

 

Trần Tranh lập tức hỏi: “Là ai? Chuyện là như thế nào?”

 

Trưởng đồn Chu vội vàng lật tìm hồ sơ lúc đó, nhưng trong hồ sơ không hề có chữ “Mua bán người”. Nhân vật chính trong sự kiện này tên là Mai Thụy, lúc đó 22 tuổi, quê ở thành phố Cư Nam, đã sống ở thôn Viên Thụ được ba năm, là vợ chồng trên thực tế với người trong thôn tên là Lý Giang Bảo, đã có với nhau một trai một gái.

 

Bố mẹ của Mai Thụy tìm đến đồn cảnh sát, nói rằng bọn họ nhận được tin, con gái đã mất tích nhiều năm của bọn họ có thể đang ở thôn Viên Thụ, yêu cầu cảnh sát đòi lại công bằng. Quả như dự đoán, đồn cảnh sát đã tìm thấy Mai Thụy ở nhà họ Lý. Hai ông bà già ôm chầm lấy Mai Thụy mà khóc, cảnh tượng vô cùng cảm động.

 

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Mai Thụy bị lừa bán đến thôn Viên Thụ, đồn cảnh sát cũng định tiến hành điều tra, nhưng một ngày sau, Mai Thụy một mực khẳng định, cô không phải bị lừa bán đến thôn Viên Thụ. Năm 17 tuổi, cô cãi nhau với bố mẹ, không muốn ở nhà thêm một phút nào nữa, bỏ nhà ra đi, gặp phải rắc rối, may mà gặp được Lý Giang Bảo, nếu không cô có thể đã bị bọn côn đồ đánh chết. Cô rất biết ơn Lý Giang Bảo, cùng Lý Giang Bảo trở về thôn Viên Thụ.

 

Sống ở thành phố, nhưng cô cảm thấy nơi đây mới là nơi mình nên ở, Lý Giang Bảo rất hiếu thảo với bố mẹ, cô học theo Lý Giang Bảo, toàn tâm toàn ý hầu hạ người nhà, dần dần nhận ra cuộc sống như vậy rất có ý nghĩa.

 

Cô liên tục nhấn mạnh bản thân tự nguyện ở lại, nhà họ Lý rất tốt. Còn bố mẹ Mai Thụy rõ ràng đã bàn bạc điều kiện với Lý Giang Bảo, cũng giúp Lý Giang Bảo nói chuyện.

 

Trưởng đồn Chu phỏng đoán, có lẽ là hai đứa con đã trở thành ràng buộc của Mai Thụy, bố mẹ Mai Thụy cũng đành phải chấp nhận, nếu Lý Giang Bảo bị kết tội mua bán người, vậy sau này hai đứa trẻ phải làm sao?

 

Đồn cảnh sát không có lý do gì để nhúng tay vào, Trưởng đồn Chu chỉ biết, Mai Thụy và con gái được bố mẹ đón về Cư Nam, còn con trai thì ở lại nhà họ Lý. Hai năm nay, khi đồn cảnh sát đến thôn Viên Thụ kiểm tra, cậu con trai đó đã trở thành một đứa trẻ ngỗ ngược, hống hách.

 

Nghe thấy cái tên Mai Thụy, Trần Tranh đã lập tức cảnh giác. Trong vụ án mất tích ở xưởng trà Hồ Vận, người vị thành niên cuối cùng mất tích tên là Mai Thụy, còn bố mẹ của Mai Thụy là Mai Phong, Lý Bình cũng đã không thấy đâu.

 

Trần Tranh hỏi: “Bố mẹ của Mai Thụy đã tìm đến đây như thế nào?”

 

Trưởng đồn Chu lắc đầu, “Tôi cũng đã hỏi họ, nhưng họ nhất quyết không chịu nói.”

 

Trần Tranh nghiêm mặt nói: “Thực ra chúng tôi cũng đang theo dõi vụ án của Mai Thụy, trong khu dân cư nhỏ của cô ấy, còn có sáu người cùng độ tuổi mất tích.”

 

Trưởng đồn Chu căng thẳng nuốt nước bọt, vội vàng lật sổ ghi chép, “À, đúng rồi, có chuyện này. Mai, Mai Phong đã nói với tôi, sau đó, sau đó lại có một số người đến tìm con, chúng tôi cũng đã hỗ trợ, nhưng con của họ không có ở đây.”

 

Trần Tranh hỏi: “Là những ai?”

 

Trưởng đồn Chu chỉ vào sổ ghi chép cho Trần Tranh xem, trên đó ghi rõ: Chu Hà, Tằng Hồng, Cung Tiểu Dương, Lư Phong, Uông Vạn Kiện.

 

Trưởng đồn Chu lo lắng nói, thái độ của họ rất kiên quyết, đặc biệt là Chu Hà và Cung Tiểu Dương, nói rằng đã tìm thấy Mai Thụy ở thị trấn Qua Tử, những người khác nhất định cũng vậy, nhưng sau một hồi tìm kiếm, không ai tìm thấy người nào cả. Hình như là bên thành phố Cư Nam có manh mối khác, họ lại ùa nhau quay về, từ đó về sau không thấy xuất hiện nữa.

 

Trần Tranh để ý đến thời gian Mai Thụy trở về nhà, chính là bốn tháng sau khi Chúc Y đến thôn Viên Thụ, còn việc Chúc Y sinh con cho Dịch Lỗi, là một năm sau đó.

 

Trần Tranh lại hỏi: “Ở thôn Viên Thụ và một số thôn khác còn có tình huống tương tự không? Những người phụ nữ từ nơi khác đến bị người nhà đón về.”

 

Trưởng đồn Chu nói: “Không còn, chúng tôi chỉ biết đến trường hợp này. Nếu không phải bố mẹ Mai Thụy đã từng đến đây, tự họ bàn bạc xong rồi đón người về, chúng tôi cũng không có cách nào biết được.”

 

Nhìn thấy Trần Tranh cau mày, Trưởng đồn Chu hỏi: “Chủ nhiệm Trần, xưởng trà Hồ Vận kia có vấn đề gì lớn sao? Xưởng trà đó rất nổi tiếng.”

 

Đúng vậy, xưởng trà Hồ Vận rất nổi tiếng và có lịch sử lâu đời, rất được ưa chuộng ở tỉnh Hàm, có loại trà cao cấp dùng để làm quà biếu, thể hiện đẳng cấp, cũng có loại trà đã được cải tiến, phù hợp với khẩu vị của giới trẻ. Lư Hạ Kinh đã uống hồng trà của xưởng trà Hồ Vận mấy chục năm nay, Trần Tranh cũng đã tặng ông ấy vài lần.

 

Vấn đề không nằm ở xưởng trà Hồ Vận, mà là ở những người từ xưởng trà này đi ra.

 

Bốn du khách mất tích ở “Trang viên Vị Mạt” trong quá trình điều tra trước đó có mối liên hệ rất mong manh, phải nói là, họ chỉ tình cờ cùng ở tại homestay “Sơn Thủy Lâu”. Nhóm người của Tư Vy không quen biết Chu Hà và những người khác, vòng tròn sinh hoạt cũng khác nhau, cùng lắm chỉ là từng chạm mặt nhau ở đại sảnh.

 

Mà hiện tại, mối liên hệ giữa bọn họ đang dần dần lộ diện.

 

Tại thành phố Cư Nam, Minh Hàn dựa theo tư liệu vụ án của Cố Cường, tìm kiếm luật sư từng bào chữa cho Liêu Hoài Mạnh, người này tên là Chu Hi Quân. Lúc đó 27 tuổi, làm việc tại một văn phòng luật sư vô danh. Hiện tại, văn phòng luật sư đó đã đóng cửa, ông chủ chuyển sang kinh doanh ăn uống, công việc làm ăn cũng khá tốt.

 

“Cậu tìm Chu Hi Quân?” Ông chủ tự mình xào cho Minh Hàn một đĩa thức ăn, lắc đầu nói: “Uầy, tôi nghe nói cậu ta đã ra nước ngoài rồi. Cụ thể ở đâu thì tôi không biết. Sao thế, cậu ta gây chuyện à?”

 

Minh Hàn nói: “Ông có biết vụ án của Cố Cường không?”

 

Ông chủ kéo ghế “Xoẹt” một tiếng, kinh ngạc nói: “Tất nhiên là biết, Chu Hi Quân còn là luật sư bào chữa. Không phải chứ, chẳng lẽ vụ án đó có vấn đề?”

 

Minh Hàn nói: “Lúc đó ông nhận vụ án đó như thế nào?”

 

Ông chủ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói rằng văn phòng luật sư kinh doanh không thuận lợi, bao gồm cả ông ấy, mọi người đều không nhận được việc, chỉ có thể nhận một số vụ án trợ giúp pháp lý không kiếm được tiền, trước vụ án của Cố Cường, ông ấy đã tính đến chuyện đóng cửa rồi. Chu Hi Quân còn trẻ, rất muốn làm nên nghiệp lớn, mọi người đều làm qua loa cho xong chuyện đối với các vụ án trợ giúp pháp lý, nhưng chỉ có cậu ta là lần nào làm cũng đều tận tâm tận lực, vô cùng nỗ lực.

 

Cố Cường bị giết, trong giới luật sư ở thành phố Cư Nam là một chuyện động trời, các luật sư đều đang bàn tán xem cuối cùng ai sẽ nhận được đơn bào chữa, trong lòng ông chủ rất muốn tranh thủ, nhưng cũng hiểu rõ chuyện tốt đẹp như vậy chắc chắn sẽ không đến lượt một luật sư nhỏ bé như ông ấy. Thế nhưng ông ấy không ngờ rằng, Liêu Hoài Mạnh lại không mời luật sư bào chữa, cuối cùng chỉ có thể do tòa án chỉ định luật sư trợ giúp pháp lý, vừa hay Chu Hi Quân đang chờ việc, công việc bào chữa cho Liêu Hoài Mạnh liền rơi vào tay cậu ta.

 

Cả giới luật sư đều xôn xao, đều cho rằng Liêu Hoài Mạnh chắc chắn sẽ bị kết án tử hình ngay lập tức, nhưng Chu Hi Quân ngày đêm làm việc, “Chống đối” với bên công tố, khéo léo lợi dụng dư luận, cuối cùng đã giành được án chung thân cho Liêu Hoài Mạnh.

 

Trong phút chốc, Chu Hi Quân trở nên nổi tiếng, ông chủ cũng được thơm lây, thậm chí còn cảm thấy văn phòng luật sư không cần phải đóng cửa nữa. Mỗi ngày ông ấy đều bàn bạc với Chu Hi Quân về tương lai, còn mời Chu Hi Quân làm cổ đông, ban đầu Chu Hi Quân còn nhiệt tình hưởng ứng, sau đó dần dần bắt đầu lảng tránh ông ấy. Ông ấy gặng hỏi, bấy giờ Chu Hi Quân mới nói, mình muốn ra nước ngoài.

 

Chu Hi Quân nói đi là đi, văn phòng luật sư mất đi luật sư ngôi sao cũng nhanh chóng đi đến hồi kết.

 

Ông chủ sờ sờ sau gáy, cười khổ, “Haiz, cũng tại tôi nghĩ quá đẹp, một luật sư như cậu ta, sao có thể cam tâm tình nguyện làm cổ đông cho tôi chứ.”

 

Chu Hi Quân là người tỉnh khác, vừa đi là bặt vô âm tín, Minh Hàn chỉ tra được lúc đó cậu ta đến nước A, hiện tại không liên lạc được. Cậu ta xuất thân trong một gia đình bố mẹ ly hôn, cả bố và mẹ đều đã có gia đình mới, cũng có con riêng. Bọn họ biết Chu Hi Quân đã ra nước ngoài, nhưng không rõ tình hình hiện tại của cậu ta.

 

Việc Chu Hi Quân đột ngột ra nước ngoài và biến mất khiến cho vụ án của Cố Cường càng trở nên ly kỳ. Vào lúc này, đội đặc nhiệm gửi đến một tin tức quan trọng – hôm qua, cảnh sát đã tìm thấy một loại thuốc khả nghi tại một nơi ở của Hoắc Diệp Duy, sau khi kiểm tra, phát hiện đó chính là loại thuốc gây ảo giác còn sót lại trong cơ thể hắn ta. Loại thuốc này rất giống với loại thuốc mà Trần Tranh đã gửi từ Nam Sơn về trước đó, là phiên bản nâng cấp và cải tiến của nó.

 

Hơn mười năm trước, khi Tiết Thần Văn rơi vào tình trạng tâm lý tổn thương nghiêm trọng đã sử dụng một lượng lớn thuốc gây ảo giác không rõ nguồn gốc, cuối cùng suy kiệt mà chết trong trại giam. Giờ đây, Hoắc Diệp Duy – người cũng có vấn đề về tâm lý – lại sử dụng phiên bản nâng cấp của nó. Hoắc Diệp Duy không chết vì thuốc như Tiết Thần Văn, có lẽ là vì thời gian sử dụng chưa lâu, cũng có thể là vì độc tính của thuốc đã giảm.

 

Nhưng một sự thật đáng sợ đã xuất hiện, một loại ma túy nào đó đang âm thầm tiến hóa trong vùng cấm của cảnh sát, vươn móng vuốt tội ác ra.

 

Hết chương 133.

Chương 133: Không Nơi Nương Tựa (17)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên