Chương 135: Chu Hồ Ly
Nhận lấy cái đầu của Lục gia từ tay Viên Niệm Thư, Chu Kỳ An trầm mặc trong “Vang dội”.
Ánh mắt là thứ không thể lừa dối được, từ ánh mắt phức tạp của cậu, những người khác cũng dần dần nhận ra điều gì đó.
Trên mặt Trần Tố và những người khác thoáng hiện lên chút chột dạ, đạo cụ thuần tấn công bọn họ không thiếu, lúc trước gần như mỗi người ném một cái, vậy nên hiệu quả mới mãnh liệt như thế.
Bên trong các tòa nhà ở Quỷ thị tất nhiên sẽ không bị hư hại bởi một vụ nổ do con người tạo ra.
Tòa soạn… Nói chính xác là hầu hết các cửa hàng trong chợ quỷ, giống như có một lớp kết giới, ngăn chặn sóng xung kích mạnh mẽ. Nhưng mặt tiền đã bị phá hủy hoàn toàn, nhìn một lượt, tất cả đều là đống đổ nát.
Trời đã tối, chính là lúc yêu ma quỷ quái sắp hoạt động, động tĩnh thu hút mấy ông chủ của cửa hàng khác tức giận chạy tới.
Chu Kỳ An ra vẻ người xấu mách lẻo trước: “Ông chủ tòa soạn đã nói, lúc tuyết lở, không có một bông tuyết nào là vô tội hết, vậy nên hãy để bọn họ nhìn thấy ngọn lửa này mà tự kiểm điểm đi.”
Năm đó tòa soạn thương vong nặng nề, nghe như thể bọn họ đang trả thù cho tòa soạn vậy.
Nhân lúc những con quỷ này còn chưa kịp phản ứng, Chu Kỳ An đã tăng tốc chạy như bay.
Phía trước là ngã tư, đi qua đó thì coi như là rời khỏi phố Phong Đô.
Mặt trời cả ngày nay không lộ diện, nhân lúc bọn họ chưa đi đã trốn sau đám mây đen lặng lẽ lặn xuống. Lợi dụng chút ánh sáng le lói cuối cùng, Chu Kỳ An đã dồn một hơi chạy hết mấy chục mét cuối cùng, xông ra ngoài.
Âm phong đã giảm bớt, gió tự nhiên từ thế giới bên ngoài tương đối ôn hòa hơn một chút.
Xác định đã thoát khỏi phạm vi phố Phong Đô, cậu mạnh dạn quay đầu lại nhìn.
Những tia lửa lúc trước vẫn ngoan cường nhảy nhót dưới nhiệt độ cực thấp ở đây, cậu là người đầu tiên xông ra ngoài.
Con chó săn chạy cuối cùng thậm chí còn cách nơi này mười lăm mét, vào khoảnh khắc con chó săn chạy ra, Chu Kỳ An bất đắc dĩ nói: “Chạy chậm như thế, sao mày làm chó được vậy?”
Chó săn: “…”
Những người chơi khác chạy chậm, cảm thấy như mình cũng bị chỉ trích chung.
Chu Kỳ An không chạy nữa, nếu ra ngoài mà vẫn chưa thoát khỏi phạm vi tấn công của zombie cầm báo, tiếp tục chạy trốn nữa cũng vô nghĩa.
May mắn thay, sau khi thở hổn hển một lúc, ngoại trừ phố Phong Đô phía sau càng thêm âm u, ngũ cảm của người chơi không bị mất đi, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần ấm lên.
Viên Niệm Thư không còn giữ hình tượng nữa, gần như ngồi phịch xuống đất: “Cuối cùng cũng…”
Trong một ngày, từ quán thịt nướng chạy đến hồ bơi, trải qua chuyến du lịch trải nghiệm hỏa hoạn nửa ngày ở tòa soạn báo, cuối cùng còn xông vào miếu quỷ. Ở trong trạng thái căng thẳng trong một thời gian dài, bây giờ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như người sắp hỏng mất rồi.
Nhưng mà, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, Chu Kỳ An đã khoanh tay, nói: “Tốc độ thời gian trôi qua vẫn đang tăng tốc, mau trở về giao nhiệm vụ bảo hiểm trước đã.”
Vừa nói vừa nhìn Kiều Tùng và cô bé.
Hai người gật đầu, ý là buổi sáng đã giải quyết xong doanh số.
Mọi người cố gắng tập trung tinh thần trở lại, bắt một chiếc xe màu đen, trên đường về xe tắt máy mấy lần, cả thế giới dường như đang cố tình làm chậm tốc độ của bọn họ. May mà Kiều Tùng rất rành về sửa xe, vội vàng chạy tới chạy lui, cuối cùng cũng quay lại công ty lúc tám giờ rưỡi.
………
Mấy chữ tập đoàn Hác Hội Sa thật lớn đứng sừng sững trong gió. Mặt ngoài của công ty được làm rất đẹp, cho dù trong thời tiết không có ánh sáng thì tường kính vẫn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Vừa mới trải qua một phen thập tử nhất sinh ở Quỷ thị, hiện tại mọi người nhìn trụ sở tập đoàn, ai cũng đều cảm thấy có chút xinh đẹp.
Thang máy đi thẳng lên tầng mười.
“Sao giờ này mới đến?” Cửa vừa mở đã nghe thấy tiếng quát lớn.
Hôm nay lại đổi một người quản lý khác, còn họ gì, trông như thế nào, người chơi đều không để ý, dự đoán cái đầu của người này không bao lâu nữa sẽ bị ông chủ tòa soạn lấy đi.
Cơ chế nguy hiểm của công ty rất cố định, trước khi người quản lý rời đi, cũng giống như hai người trước, nhìn Trần Tố với vẻ không có thiện ý.
Trần Tố tức đến mức bật cười, những NPC này cứ nhằm vào một mục tiêu là nhất định phải giết chết.
Chu Kỳ An tiếp tục xem thời gian: “Đi lên tầng mười bốn.”
Vừa rồi người quản lý chỉ nói một câu uy hiếp, thời gian đã bắt đầu làm loạn, trực tiếp nhảy đến tám giờ năm mươi.
Theo bố cục trên sổ tay nhân viên, tầng mười bốn là không gian riêng tư của ông chủ tập đoàn.
Ngoài văn phòng, chủ yếu phân bố phòng lưu trữ, ngoài ra còn có khu vực tập thể dục trên không và khu vực đọc sách nghỉ ngơi, diện tích đều không nhỏ.
Do tính chất đặc thù của phó bản, mấy ngày nay mọi người trực tiếp bỏ qua phần khám phá bản đồ, bây giờ chỉ có thể mù mờ tiến về phía trước.
Thang máy lên đến tầng mười bốn, cửa vừa mở, mọi người lạnh đến run người, giống như trở lại chợ quỷ vậy.
Kiều Tùng liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tường: “Chín giờ rồi.”
Mỗi lần xem thời gian giống như đang mở hộp Pandora, cứ như vậy, đến mười hai giờ, bọn họ sẽ nhanh chóng phải đối mặt với zombie cầm báo.
Lúc này chỉ có thể chia nhau hành động.
Câu trả lời của bức tượng chỉ nói đến tầng mười bốn của công ty, còn việc cụ thể làm thế nào để tiêu hủy được giấy phép kinh doanh thì không nói, vậy nên chỉ có thể dựa vào vận may để kích hoạt nhiệm vụ.
Trần Tố dùng đạo cụ kiểm tra một chút, sau đó lắc đầu: “Tầng này âm khí cực kỳ nặng.”
Các khu vực gần như bằng phẳng, muốn dựa vào tỷ lệ âm khí để phán đoán nơi nào có khả năng kích hoạt nhiệm vụ nhất là gần như không thể. Xét riêng về kinh nghiệm, văn phòng và phòng lưu trữ có khả năng nhất, nhưng hai nơi còn lại cũng phải có người đi.
May mắn thay ở đây có bốn địa điểm, cộng thêm con chó săn nữa thì bọn họ vừa vặn có thể chia thành hai người một nhóm.
Chu Kỳ An: “Tôi và anh ấy đi đến văn phòng.”
Vừa nói vừa nhìn Thẩm Tri Ngật.
Nơi có thể gặp ông chủ tập đoàn, tự nhiên phải đi cùng với nhân vật lợi hại nhất rồi, sếp thì cậu không chỉ huy được, nhưng Thẩm Tri Ngật thì khác, thường thì hắn đều sẽ nghe lời cậu. Quan trọng là, dường như kiến thức về quỷ quái của hắn thì rất rộng.
Ngay từ khi Chu Kỳ An chưa kịp mở miệng, Thẩm Tri Ngật đã bước tới.
“Đi thôi.”
Mọi người chia đội như thế nào là chuyện của bọn họ.
Chu Kỳ An đã ghi nhớ sơ đồ cấu trúc cơ bản của tòa nhà trong sổ tay, văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn và ba khu vực còn lại cách nhau khá xa, nằm ở phía Tây … Là một nơi rất tốt để lên đường đến Tây Thiên.
Bên ngoài trời đã tối mịt, vì là những nhân viên lén lút đi lên, bọn họ không thể bật đèn.
Gạch lát sàn cực kỳ nhẵn bóng, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, hai bên đều được ngăn cách bằng kính trong suốt, bên trong có thể nhìn thấy cảnh quan nhân tạo bao gồm cả vườn trong nhà.
Đi trong môi trường như vậy, có loại cảm giác bồng bềnh thật khó tả.
Chu Kỳ An siết chặt nắm tay.
“Ký túc xá của nhân viên và môi trường văn phòng tồi tàn như vậy, nhưng ông chủ chết tiệt kia lại một mình độc chiếm vườn treo.”
Thật muốn xông lên cho hắn ta mấy đấm.
Thẩm Tri Ngật thưởng thức phẩm hạnh căm ghét cái ác như thù của cậu, thấp giọng nhắc nhở đã đến văn phòng.
Cách đó ba mét, là một cánh cửa gỗ rất khí phái nhưng màu sắc lại thật kỳ lạ.
Giống như vỏ cây bạch dương, màu trắng xám. Chu Kỳ An đưa tay đẩy Thẩm Tri Ngật ra sau lưng mình rồi lấy cây gậy ra, chuẩn bị mở cửa.
Thẩm Tri Ngật: “…”
Âm thanh đẩy cửa kẽo kẹt nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối.
“Kỳ lạ.”
Cửa không khóa.
Chu Kỳ An nheo mắt nhìn vào trong, cuối cùng là cửa sổ sát đất giống hệt như tầng dưới, có thể nhìn xuống các tòa nhà cao tầng bên ngoài bất cứ lúc nào. Toàn bộ văn phòng có diện tích rất lớn, có thể sánh ngang hoặc thậm chí còn vượt qua cả khu vực văn phòng tập thể bên dưới.
Cậu cẩn thận đi vào trong, tiếng bước chân bị tấm thảm lông cừu trên mặt đất nuốt chửng hết.
Không khóa, không có người, trên mặt đất còn có thảm lông cừu để giảm bớt động tĩnh, nhìn kiểu gì cũng giống như thiên đường tạo ra cho tên trộm.
Chu Kỳ An càng thêm cẩn thận.
Cậu tranh thủ thời gian lục soát từ bàn làm việc trước, thử tìm kiếm một số tư liệu sâu hơn về tập đoàn Hác Hội Sa, Thẩm Tri Ngật thì ở bên cạnh tủ, cẩn thận quan sát từng món đồ trưng bày trên đó.
Ngăn kéo bị khóa thu hút sự chú ý của Chu Kỳ An.
Cậu tùy ý cạy một cái, dụng cụ cắt móng tay, truyện tranh, vậy mà còn có cả hương liệu… Có thể thấy đây là một ông chủ ngày nào cũng đi làm nhưng lại lười biếng trốn việc.
Ánh trăng đêm nay rất lớn và tròn, ánh trăng le lói chiếu vào trong, tạo điều kiện cho việc thăm dò thuận lợi hơn.
Khi Chu Kỳ An cạy đến ngăn kéo thứ hai, động tác đột nhiên khựng lại.
Âm phong ào ào thổi ra từ một góc nào đó không rõ, tâm thần của cậu như bị thứ gì đó nắm chặt chỉ trong nháy mắt, hai mắt lập tức mất đi thần sắc.
Không một chút báo trước, chàng trai giơ tay lên, cái bóng dưới ánh trăng có phần dữ tợn, trong bóng đen, [Cây búa nhỏ] đã được giơ cao lên.
“Thẩm Tri Ngật!”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Chu Kỳ An toát mồ hôi lạnh, phải dùng hết sức lực tự chủ trong đời mình.
Cậu không nhịn được muốn đập gãy cánh tay còn lại của mình.
Một bóng người chợt lóe lên, một bàn tay thon dài nắm chặt lấy cánh tay cầm đầu búa của Chu Kỳ An.
Gió lạnh thổi qua, phía sau vang lên tiếng ‘Cạch’ giòn tan. Cánh cửa ban đầu chỉ khép hờ bỗng nhiên đóng sầm lại, cửa tự động khóa trái, âm thanh cài then cửa vang vọng khắp tầng mười bốn.
Ý nghĩ tự sát vẫn đang ngày càng mạnh mẽ, Chu Kỳ An liều mạng muốn thoát khỏi bàn tay Thẩm Tri Ngật đang giữ mình, thậm chí còn vì thế mà muốn sử dụng vũ khí.
Cơ thể giống như một kẻ điên, một nửa não bộ vẫn đang hoạt động bình thường.
Chu Kỳ An cố gắng suy nghĩ ngược lại, tại sao nhất định phải nhốt bọn họ trong không gian này? Có phải là nói chỉ cần rời khỏi đây, ý nghĩ tự sát sẽ biến mất?
Ngay lúc này, Thẩm Tri Ngật đột nhiên xoay cổ tay Chu Kỳ An lại, để tay cầm đầu búa hướng về phía mình.
Dị trạng tương tự cũng đang bao phủ lấy hắn, đại biểu cho việc hai người đã đồng thời kích hoạt một loại quy tắc nào đó.
Nhận ra trạng thái của Thẩm Tri Ngật có chút không đúng, Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào chiếc tủ mà Thẩm Tri Ngật vừa kiểm tra.
Mình chỉ làm một chuyện quá đáng là cạy khóa, vậy Thẩm Tri Ngật là vì cái gì?
Cùng lúc đó, Thẩm Tri Ngật cũng đang nhìn bàn làm việc mà Chu Kỳ An vừa lục soát ở đối diện.
Đột nhiên, hắn buông tay đang nắm lấy cánh tay Chu Kỳ An ra, trong tích tắc đối phương không khống chế được mà hạ búa xuống, hắn mượn lực đó nắm lấy cổ tay thon dài, nhắm thẳng vào hai ngăn kéo còn lại mà đập.
Thứ bị khóa bên trong, dù sao cũng phải xem là cái gì mới được.
Thẩm Tri Ngật dồn người vào góc chết, một tay ôm lấy chàng trai, khống chế động tác của đối phương.
Sau đó, một tay còn đang rảnh nhanh chóng lục soát hai ngăn kéo còn lại, ngoại trừ những vật dụng linh tinh, chỉ có một xấp giấy trắng. Trong nháy mắt chạm vào nó, Thẩm Tri Ngật nhướng mày: “Thì ra là thế.”
Chu Kỳ An bị giam cầm đang ngẩng đầu lên, vì ức chế ham muốn tự sát, chỉ trong chốc lát toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, khóe miệng bị cắn đến chảy máu.
May mà tiểu não tiến hóa, khiến cho ý chí của cậu được nâng cao một bậc.
Rõ ràng Chu Kỳ An cũng có phát hiện.
Cậu liếm đi vết máu ngọt ngào nơi khóe môi, lên tiếng trước một bước: “Đưa tôi đến chỗ đặt chậu cây.”
Lời nói rất lý trí, nhưng cơ thể lại giống như con cá mắc cạn, vùng vẫy điên cuồng.
Chậu cây được đặt ở góc tường, Thẩm Tri Ngật bất đắc dĩ phải tạm thời cướp lấy cây búa của Chu Kỳ An, trực tiếp khiêng người đến đó.
Đến góc tường, ý muốn tự sát của Chu Kỳ An đã giảm bớt một chút, cậu khàn giọng, nói: “Anh xem.”
Vị trí bọn họ vừa đứng, cái bóng do tủ trưng bày hắt xuống không phù hợp với vật thật, đầu người sáu tay đang nhe nanh múa vuốt, nhìn thoáng qua, rất giống với bức tượng trong miếu quỷ.
Lúc trước Thẩm Tri Ngật cũng bị một con búp bê sứ không có ngũ quan, thiết kế đặc biệt được trưng bày ở giữa tủ hấp dẫn, mới đi kiểm tra nơi đó trước.
Mặc dù được làm rất qua loa, nhưng lúc này nhìn lại, con búp bê sứ quả thật có vài phần giống với bức tượng, mức độ ánh trăng chiếu sáng trên người nó vượt xa những tác phẩm nghệ thuật khác.
Mà cái bóng của những đồ vật khác dường như đều bị nó hút hết, lấy con búp bê sứ làm trung tâm, cái bóng hắt xuống hiện ra hình dạng sơ khai của bức tượng.
Chu Kỳ An đã từng bị cái bóng của bức tượng bao phủ một lần lúc ở trong miếu quỷ, khi ấy đã nảy sinh một loại xúc động muốn biến mình thành vật hiến tế, dâng hiến cho bức tượng.
“Con búp bê đó được nung bằng tro cốt.” Vì Chu Kỳ An xảy ra chuyện, Thẩm Tri Ngật không kịp nhìn kỹ, chỉ có thể xác định được chất liệu.
Hắn đưa đồ vật khác đang cầm trên tay cho cậu, đó là một tờ giấy trắng vừa lấy ra từ ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc.
Đầu ngón tay vừa chạm vào, vẻ mặt Chu Kỳ An có chút kinh ngạc.
Cảm giác của tờ giấy này, lạnh lẽo trơn trượt, mấu chốt là cực kỳ dai, căn bản không xé rách được.
Sao lại giống…
“Giấy phép kinh doanh?”
Lời vừa dứt, âm thanh thông báo lạnh lẽo hơn đột nhiên vang lên:
【Chúc mừng bạn đã tìm thấy một trong bốn bảo vật thư phòng độc quyền của ông chủ tập đoàn Hác Hội Sa: Giấy】
【Tìm thấy ba bảo vật còn lại nằm rải rác ở tầng này, có thể nhận được mật mã máy hủy tài liệu】
【Mật mã máy hủy tài liệu: Là một chuỗi số không thể thiếu khi sử dụng máy hủy tài liệu, đương nhiên bạn cũng có thể thử khởi động trực tiếp, hí hí~】
Hí hí cái ông nội nhà mày.
Nói như vậy rồi, khởi động trực tiếp tám chín phần mười là chết.
Tim Chu Kỳ An đập nhanh hơn bình thường một chút, trong nháy mắt nảy sinh không ít nghi vấn.
Nguyên liệu mà người quản lý Quỷ thị dùng để làm giấy phép kinh doanh, tại sao lại xuất hiện ở tập đoàn Hác Hội Sa? Chẳng lẽ hai bên ngầm hợp tác với nhau, tập đoàn là nhà cung cấp?
Sắc mặt cậu vẫn còn mang theo vài phần nhợt nhạt, sau mấy lần thở dốc, một suy đoán táo bạo hơn đã nảy sinh.
Chu Kỳ An nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ngật: “Anh nói xem… ông chủ tập đoàn có phải là người quản lý chợ quỷ không?”
Ngoại trừ người quản lý, còn ai có tư cách chế tạo và ban hành giấy phép kinh doanh cho chợ quỷ?
Giấy phép kinh doanh mà bản thân đã thử đủ mọi cách đều không thể phá hủy, vậy mà máy hủy tài liệu ở đây lại làm được.
Cửa gỗ của văn phòng dường như cũng được làm từ tro cốt, Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, màu sắc của rất nhiều đồ trang trí giống hệt nhau, trong đó còn có cả đồ điêu khắc bằng xương.
Tượng của người quản lý chợ quỷ cũng được xây dựng trên hố xương trắng.
“Miếu quỷ quá cũ nát, kém xa so với cửa hàng ở Quỷ thị.”
Chỉ huy nhiều quỷ như vậy, ít nhiều gì cũng phải có chút đẳng cấp. Cậu không tin một người quản lý có thể chịu đựng được môi trường làm việc của cấp dưới còn tốt hơn mình.
Thẩm Tri Ngật im lặng một lát, sau đó gật đầu: “Rất có khả năng.”
Phó bản này nhìn như không có nhân viên công tác, nhưng từ quy tắc thắp hương có thể nhìn ra, người quản lý chợ quỷ đang thao túng tất cả trong vô hình.
Có lẽ cũng giống như Ông vua sân khấu kịch, nó du ngoạn bên ngoài vở kịch, nhìn người chơi và những con quỷ quái khác chém giết cầu sinh trong quy tắc mà nó đặt ra.
Trong lúc suy nghĩ, tay cậu cũng không hề nhàn rỗi.
Chu Kỳ An nhanh chóng gõ chữ, gửi tin nhắn cho những người khác: 【Đã tìm được cách phá hủy giấy phép kinh doanh】.
Giải thích đơn giản tình huống, đặc biệt gửi ba lần nhấn mạnh: 【Tìm bút, mực, nghiên mực】.
Âm thanh thông báo nói tìm thấy ba bảo vật còn lại nằm rải rác ở tầng này, khả năng tất cả đều ở trong văn phòng là không lớn.
Lúc nhấn nút gửi đi, ánh mắt cậu cũng trở nên sắc bén.
Mười một giờ ba mươi rồi.
Thời gian trôi qua thật là ‘nhanh’.
Bạch Lăng cũng không thể ngăn cản cái bóng, Chu Kỳ An thử sử dụng đạo cụ cuộn nó lại rồi đập vỡ, thế nhưng con búp bê sứ vẫn trơ trơ trước mọi sự tấn công, vẫn luôn đứng ở đó bất động.
Sau hai lần công kích, cái bóng hắt ra từ tủ trưng bày bắt đầu phình to nhanh chóng, không ngừng ép về phía góc tường, nơi còn sót lại chút không gian sinh tồn cuối cùng.
Khoảnh khắc cái bóng bao phủ đến gần, ham muốn tự hủy diệt không thể khống chế của Chu Kỳ An lại trỗi dậy.
Cậu không dám điều khiển vũ khí nữa, trước tiên không nói đến việc phá hủy con búp bê sứ có tác dụng gì hay không, bây giờ vừa nghĩ đến vũ khí, Chu Kỳ An đã muốn tự đâm thủng người mình.
“Thời gian hoàn toàn không đủ dùng.”
Cậu cố gắng xua tan ý chí uể oải, có chút bất đắc dĩ.
Cùng với tốc độ thời gian trôi qua ngày càng nhanh, e rằng chưa đến năm, sáu phút nữa có thể sẽ trực tiếp chuyển sang mười hai giờ. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, muốn tìm đủ bộ bút, mực, nghiên mực, căn bản là điều không tưởng.
Trước đó, bọn họ nhất định sẽ phải đối mặt với con zombie cầm báo trước.
Thẩm Tri Ngật: “Không sao, em nghỉ ngơi một chút đi.”
Quy tắc tử vong không ảnh hưởng đến hắn quá nhiều.
Thẩm Tri Ngật thử đi mở cửa trước, quả nhiên, không có cách nào dựa vào sức mạnh để mở ra. Không chỉ là cửa, bao gồm cả cửa sổ sát đất đối diện, tất cả đều bị bao phủ trong quy tắc vô hình.
Trước khi cái bóng chiếm cứ toàn bộ không gian, phòng ngừa trò chơi giấu nghề, văn phòng vẫn phải lục soát.
Sau khi cái bóng từ cửa hàng trải nghiệm cuộc sống của người khác ra ngoài, hiện tại vẫn đang dưỡng thương nghỉ ngơi.
Tầm nhìn của Thẩm Tri Ngật hoàn toàn không bị bóng tối ảnh hưởng, hắn nhanh chóng rà soát từng ngóc ngách trong văn phòng.
Bên kia, Chu Kỳ An tháo ba lô xuống đặt trước người, cứ như vậy có thể ngăn cản cái bóng đến gần muộn một chút.
Nhìn bóng tối xâm chiếm từng chút một, cậu cúi đầu, ôm chặt ba lô.
Kỳ thật còn có thể trì hoãn thêm một chút.
Dưới cái bóng của bức tượng, Chu Kỳ An đột nhiên mở miệng nói: “Quỷ nhảy lầu.”
Theo như kinh nghiệm mấy ngày nay, quỷ nhảy lầu được hình thành sau khi người chơi chết sẽ xuất hiện trước ông chủ tòa soạn một bước. Thứ đó thích nhất là gõ cửa, có lẽ bọn họ có thể mượn việc này để trốn thoát khỏi văn phòng.
Nói cái gì thì cái đó đến, không lâu sau, thời gian trên màn hình điện thoại giống như nốt nhạc nhảy nhót, ‘Tinh’ một tiếng, đã đến mười hai giờ.
Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.
Cũng trong khoảnh khắc này, toàn bộ không gian đã bị cái bóng đen vô hình bao phủ hoàn toàn.
Chu Kỳ An không giống như thường ngày phớt lờ quỷ nhảy lầu, bây giờ không còn đường nào để trốn, cậu dứt khoát chủ động di chuyển đôi chân cứng đờ, đi về phía cửa, vừa đi đến trung tâm cái bóng của bức tượng, toàn thân đã căng cứng.
Lúc trước chỉ muốn đập tay, bây giờ cậu hận không thể tìm một sợi dây thừng treo cổ tự sát luôn.
“Chờ một chút, tôi đến ngay đây.” Khác với vẻ mặt vặn vẹo đau đớn, giọng điệu của Chu Kỳ An nghe có vẻ rất ôn hòa.
Thẩm Tri Ngật nắm lấy cổ tay cậu, sức mạnh không thể kháng cự ở cửa đang dần suy yếu.
Chứng minh rằng lúc này cửa có thể mở ra được.
Nhưng mở cửa cho quỷ nhảy lầu, là quy tắc tử vong chắc chắn phải chết, cho dù có thánh khí cũng vô dụng.
Chu Kỳ An nhỏ giọng nói: “Vừa rồi tôi đã gửi tin nhắn, cầu xin sếp đến đây bóp chết nó.”
Người chơi bên trong cửa không thể giết nó, vậy thì để người bên ngoài đến.
“…”
Thời gian chờ đợi luôn khiến người ta cảm thấy đặc biệt dài, dài đằng đẵng, Chu Kỳ An dịu dàng dỗ dành con quỷ nhảy lầu, sợ nó bỏ đi.
“Ôi chao, sao tay nắm cửa này lại không vặn ra được nhỉ?”
“Chờ chút, để tôi thử dùng sức lại.”
Con quỷ nhảy lầu bên ngoài đã ngừng gõ cửa, có lẽ đang cảm thấy kỳ quái vì những lời nói khó hiểu này.
Giọng của Chu Kỳ An ngày càng nhẹ nhàng, rõ ràng bản thân đang cực kỳ đau đớn, nhưng vẫn kiên nhẫn như đang dỗ dành đứa trẻ.
Thẩm Tri Ngật nhíu mày, lúc trước khi bản thân mình biến thành quỷ, sao lại không có đãi ngộ này nhỉ?
Con quỷ nhảy lầu bị hắn căm hận đến tận xương tủy, sau hai phút, đột nhiên bắt đầu cào cửa, âm thanh móng tay cào xuống từng chút một, khuếch đại vô hạn trong hành lang.
Sếp đến rồi sao?
Đôi mắt Chu Kỳ An sáng lên, suy nghĩ thoát khỏi sự khống chế của lý trí, khiến cậu bất chợt điều khiển dải lụa trắng siết cổ chính mình.
Bạch Lăng: “?”
Chất lỏng tanh hôi chảy vào qua khe cửa, xuyên qua cánh cửa, Chu Kỳ An đang bị cái bóng của bức tượng ăn mòn, cậu vừa ra lệnh cho Bạch Lăng, vừa liều mạng muốn kéo nó ra.
Hai người mặt đối mặt, Thẩm Tri Ngật giúp cậu khống chế dải lụa trắng.
Chu Kỳ An bên trong cửa đau đớn giãy giụa, cảm giác như sắp bị siết chết đến nơi.
Con quỷ nhảy lầu bên ngoài cửa thì ra sức cào cửa, cũng đã sắp bị bóp chết.
Chất lỏng nặng mùi hòa lẫn máu đen từ khe cửa chảy vào ngày càng nhiều, là con quỷ nhảy lầu đang bước vào thời khắc đếm ngược của cuộc đời làm quỷ.
Một giây sau, Thẩm Tri Ngật ước chừng thời gian gần được rồi, hắn ôm Chu Kỳ An vào lòng, trực tiếp mở cửa văn phòng.
Một cái bóng chỉ thuộc về sếp chiếu vào.
Một bên đế giày của người đàn ông trời sinh đã mang khuôn mặt tư bản giẫm lên thi thể con quỷ nhảy lầu, cau mày nhìn chăm chú vào cảnh tượng bên trong.
Nhìn Chu Kỳ An đang cố gắng dùng dải lụa trắng siết cổ chính mình, sếp âm trầm nói: “Ngạt thở do quan hệ thể xác thuộc về hành vi tình dục biến thái, bảo hiểm nhân viên không bao gồm tự sát.”
Thoát khỏi cái bóng đáng sợ, rốt cuộc Chu Kỳ An cũng khôi phục lại ý thức, cậu vội vàng lảo đảo lùi về phía cửa hai bước, cúi người thở hổn hển.
Bạch Lăng.
Mi muốn siết chết tao hả?
Đồ ăn cháo đá bát.
Bạch Lăng: “…”
Ngay lúc Chu Kỳ An vẫn còn ù tai vì ngạt thở trong thời gian ngắn, cho dù là sếp hay Thẩm Tri Ngật gì cũng đều đồng thời nhìn về một hướng.
Chất lỏng tanh hôi dưới chân ngưng tụ thành băng sương, cái lạnh đó khiến Chu Kỳ An rùng mình một cái… Zombie cầm báo đến rồi sao?
Vậy cũng quá thiếu kiên nhẫn đi, mấy con quỷ nhảy lầu khác còn chưa ra sân mà.
Chu Kỳ An nhanh chóng xem tin nhắn trong nhóm chat.
Không lâu trước, Diên đã gửi một tin nhắn: 【Đã tìm thấy mực ở phòng lưu trữ】.
Bộ văn phòng tứ bảo còn thiếu một nửa.
Tắm mình trong hơi lạnh của hàn khí, Chu Kỳ An ngẩng đầu lên lần nữa, vết đỏ trên cổ đặc biệt rõ ràng.
Nhìn theo hướng Thẩm Tri Ngật và sếp đang nhìn, ở phía xa, bóng dáng quen thuộc đang cầm tờ báo đang đến gần.
Bước chân của nó không còn chậm chạp nặng nề như trước, ngược lại, nhẹ nhàng, nhanh chóng, trên tờ báo có thể cướp đi sinh mạng người khác vẫn được nắm chặt trong tay, những chữ cái dày đặc màu đỏ đen xen kẽ nhau.
Gió lạnh tự động thổi tới, giống như dao cạo xương, cạo đi da thịt người ta từng lớp từng lớp một.
Lần này cho dù là sếp cũng hơi nhíu mày.
Khác với trước đây, đêm nay ông ta cảm nhận được uy hiếp to lớn từ con quỷ này.
Lộc cộc.
Một cái đầu lăn đến dưới chân cậu, đến trước con zombie một bước, trên mặt đất có thêm một vệt máu. Khoảnh khắc cái đầu dừng lại, đôi mắt trợn to vừa vặn nhìn thẳng vào Chu Kỳ An.
Là vị quản lý mới nhậm chức hôm nay không biết họ tên là gì.
Zombie cầm báo không lập tức phát động năng lực.
Theo bước chân nó đến gần, Chu Kỳ An có thể cảm nhận được, ánh mắt ẩn giấu sau tờ báo vẫn luôn dòm ngó chiếc ba lô trong lòng cậu.
Thẩm Tri Ngật tiến lên trước nửa bước, che chắn tầm mắt của nó, lạnh lùng nhìn con zombie cầm báo.
Chu Kỳ An hơi nheo mắt lại, có ý đồ chạm vào cánh tay Thẩm Tri Ngật, ra hiệu cho hắn không cần để ý, sau đó đột nhiên chủ động rời khỏi sự bảo vệ của đối phương.
Cậu đứng ở vị trí cách con zombie cầm báo không xa cũng không gần, trong tay cậu xuất hiện một chiếc đồng hồ quả quýt.
“Đừng qua đây!”
Vừa rồi đã bị ham muốn tự sát dày vò một lần, lúc này không cần phải giả vờ thêm nữa, khuôn mặt tái nhợt trời sinh đã mang theo một chút cảm giác hung ác nham hiểm.
Chu Kỳ An hít sâu một hơi, giọng run run, nói: “Mày, mày mà dám qua đây, tao sẽ hủy hai cái đầu này. Dù sao tao cũng có thể khiến thời gian đảo ngược, hoàn toàn có thời gian để làm…”
Cậu cố gắng chống đỡ, hình tượng yếu đuối lại lỗ mãng, giống hệt cậu sinh viên đại học phiên bản khác. Loại ngụy trang hổ giấy này, cũng là loại dễ khiến quái vật khinh thường nhất.
Quả nhiên, con zombie cầm báo đứng im tại chỗ, sự tĩnh lặng này đại diện cho hành động mười phần chế giễu.
Lông mi và giọng nói của Chu Kỳ An run rẩy, hoàn toàn là hình tượng một nhân viên nhỏ bé sụp đổ: “Nếu không phải đến cái nơi quỷ quái này, tôi sẽ không gặp phải những chuyện này…”
Thẩm Tri Ngật lựa chọn im lặng, yên lặng lắng nghe tiếng khóc của cậu.
Con zombie cầm báo đã đợi đến mất kiên nhẫn, nhìn cánh tay sắp giơ lên.
“Ở chỗ tao có hai cái đầu,” Chu Kỳ An cố gắng chịu đựng khuôn mặt sắp sụp đổ, lau đi một giọt nước mắt, ném ra mồi nhử đầu tiên: “Có thể cho mày hết.”
Năng lực của Lục gia cũng không yếu, mua một tặng một, con zombie cầm báo không có lý do gì mà không động lòng.
Vừa nói vừa cố ý lôi cái đầu này ra, máu tươi độc nhất vô nhị của quái vật không thể giả được, nồng đậm hơn máu của quỷ nhảy lầu trên mặt đất rất nhiều.
Trong mắt con zombie cầm báo lóe lên vẻ tham lam, móng tay đang cầm tờ báo hơi dùng sức.
Chu Kỳ An đã sớm nhìn ra sự tham lam của con quỷ này, vừa kiềm chế ham muốn tự sát còn sót lại, trên mặt vì hô hấp không đều mà trông có vẻ rất đáng thương.
Nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: “Đừng quên giao ước giết người lúc đầu của chúng ta.”
“… Làm giao dịch, mục tiêu giết chóc trao đổi thứ ba, tao muốn mày mang đầu của ông chủ tập đoàn Hác Hội Sa đến đây.”
Ánh mắt Thẩm Tri Ngật trong nháy mắt trở nên kỳ quái.
Con zombie cầm báo sẽ không biết được mối liên hệ giữa Quỷ thị và tập đoàn Hác Hội Sa, nếu không sẽ không ngu ngốc đến mức tìm nhân viên ở đây để trao đổi giết quỷ.
Nếu nó thật sự dám ra tay, vậy thì đúng là tự đào mồ chôn mình.
“Tất cả đều là do cái nơi chết tiệt này! Do cái công ty thối nát này! Bóc lột sức lao động của tao còn muốn lấy mạng tao, cho dù tao có chết cũng phải lôi ông chủ xuống địa ngục!”
Mấy chữ cuối cùng, Chu Kỳ An mang theo phẫn nộ vô hạn đối với công ty.
Sếp lớn đứng bên cạnh nheo mắt lại, diễn quá nhập tâm, chẳng lẽ là diễn xuất chân thật?
Giết ông chủ tập đoàn?
Không biết vì sao, con zombie cầm báo lại có chút cảm động.
Một con người vậy mà dám ra điều kiện với mình, nó tức giận. Từng chữ trên tờ báo bắt đầu trở nên sống động, không bao lâu sau, tất cả các chữ in đều thoát ra khỏi mặt giấy, bay lượn dày đặc trong không khí, bao vây cả ba người.
Ánh sáng đỏ mà các chữ cái tỏa ra kết hợp thành sát khí vô hạn.
Chỉ cần ở lại cửa văn phòng, sẽ không thể thoát khỏi ham muốn tự hủy diệt bản thân mình hoàn toàn.
Giọng nói của Chu Kỳ An xen lẫn đau đớn, nhưng trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh.
Cậu giơ chiếc đồng hồ quả quýt lên, nhẹ giọng ném ra mồi nhử thứ hai: “Giết ông chủ tập đoàn, chiếc đồng hồ này tao cũng tặng cho mày.”
Con zombie cầm báo đang định tước đoạt ngũ giác của con mồi thì hơi dừng động tác lại.
“Chọn đi. Lấy đầu của ông chủ tập đoàn đến đổi, mày sẽ có thêm hai cái đầu khác và chiếc đồng hồ này, nếu không, đảo ngược thời gian lại thì ít nhất tao cũng có thể hủy được một cái đầu.”
Chu Kỳ An vuốt ve vỏ đồng hồ, “Chắc mày cũng biết giá trị của chiếc đồng hồ này.”
Con zombie cầm báo đương nhiên biết, trong mắt nó lóe lên vẻ thèm muốn càng sâu hơn.
Chu Kỳ An đã từng sử dụng [Bút máy mộng tưởng] ở miếu quỷ, tất cả những miêu tả về chiếc đồng hồ bỏ túi đều khắc sâu trong tâm trí con zombie cầm báo.
Con quỷ tham lam vô độ này đã bắt đầu dao động.
“Tao chỉ muốn lôi kẻ cầm đầu xuống địa ngục để chúng ta cùng nhau chịu tội,” Chu Kỳ An chậm rãi nói, “Bảo bối nghịch thiên này chỉ có thể sử dụng một lần, lãng phí trên người một cái đầu thật sự không đáng.”
“Chỉ là giết một tên tổng giám đốc tập đoàn cỏn con, đổi lấy ba bảo bối, mày quá hời rồi còn gì.”
Hốc mắt Chu Kỳ An càng thêm đỏ bừng, ngay cả chính cậu cũng cảm động bởi những lời mình vừa nói.
Một giọt nước mắt cá voi rơi xuống, rơi trúng mu bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Tri Ngật bên cạnh.
Thẩm Tri Ngật: “…”
Cái bóng trong văn phòng vẫn đang chậm rãi lan ra bên ngoài.
Nâng hàng mi run rẩy lên, Chu Kỳ An ngừng điên cuồng khóc lóc kể lể, nội tâm cậu không ngừng chống lại sự xâm chiếm của ham muốn tự sát, nhưng sâu thẳm bên trong linh hồn thì lại cực kỳ bình tĩnh.
Cả người giống như bị cậu tàn nhẫn chia thành hai phần, lúc này, cậu tung ra toàn bộ mồi nhử từng bước một, chỉ chờ con zombie cầm báo rơi vào cái bẫy của cuộc đàm phán này.
Hết chương 135.