Chương 135: Không Nơi Nương Tựa (19)
Lúc này, Trần Tranh đang ở thị trấn Qua Tử, Minh Hàn thì ở Lạc Thành, nhưng Hứa Xuyên và Tạ Vũ Minh đã tiếp quản việc điều tra ở thị trấn Qua Tử, Trần Tranh và Minh Hàn thảo luận xong, quyết định nhanh chóng quay về thành phố Cư Nam.
Nhiệt độ trên núi rất thấp, thi thể vẫn chưa đến mức phân hủy đến mức không thể nhận dạng. Tóc nạn nhân rối bời, sau khi được vén ra, có thể nhận ra đó chính là Đổng Kinh, người đã mất tích. Trên cổ nạn nhân có vết hằn rõ ràng, nghi ngờ là bị siết cổ bằng dây, thi thể đã được đưa về cơ quan điều tra để khám nghiệm tử thi.
Nơi giấu xác cách nhà hàng và đài ngắm cảnh ven hồ không xa, xung quanh có dấu chân của khách du lịch, nhưng nó không phải là nơi dễ thấy nhất, cách con đường ven hồ một khu rừng rậm rạp. Khi màn đêm buông xuống, du khách xem pháo hoa ven hồ chỉ cần không đi qua khu rừng, cơ bản sẽ không để ý đến những gì đang xảy ra ở đây.
Pháp y xác định, thời gian tử vong của Đổng Kinh là từ tối ngày 18 đến rạng sáng ngày 19. Khoảng thời gian này có rất nhiều du khách tập trung xem pháo hoa ở ven hồ, tiếng pháo hoa đủ lớn để át đi tiếng động mà hung thủ gây ra sau rừng cây.
Khu vực này có nhiều hố đất, trước Tết, công nhân làm vườn đang thi công, gần đây được nghỉ, phải đợi sau kỳ nghỉ mới tiếp tục lấp đất. Sau khi Đổng Kinh chết, hung thủ đã lợi dụng những hố đất này để chôn anh ta xuống. Ban ngày, du khách đi qua khu rừng đã xóa mất dấu vết của hung thủ và Đổng Kinh để lại.
Hình ảnh Tư Vy, Đô Ưng, Lý Nhân, Trương Phẩm, Chu Tiểu Địch hiện lên trong đầu Trần Tranh. Anh vốn đã cảm thấy khó hiểu khi bọn họ tụ tập đón giao thừa với nhau sau nhiều năm như vậy, sau khi điều tra ra manh mối về Chúc Y, anh càng nghi ngờ mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản.
Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch mất tích, Đổng Kinh đã sớm đặt phòng ở homestay “Sơn Thủy Lâu”, có vẻ như là người khởi xướng cuộc tụ họp này, nhưng hiện tại Đổng Kinh đã chết. Một “Trang viên Vi Mạt” lớn như vậy, có lẽ người quen duy nhất của anh ta là những người bạn thực tập cùng anh ta. Bao gồm cả Chu Tiểu Địch mất tích đang mất tích, năm thực tập sinh cở văn phòng luật sư Vĩnh Thân đều có nghi vấn.
Nghĩ đến bọn họ, Trần Tranh không khỏi nhíu mày. Nếu Hoắc Diệp Duy không gặp nạn, cảnh sát không đối chiếu thông tin du khách của “Trang viên Vi Mạt”, vậy việc Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch mất tích sẽ không thể bị phát hiện kịp thời, còn có cả đoàn du lịch người già đó nữa….
Trần Tranh day day mi tâm đang đau nhức. Đúng vậy, anh quay về thành phố Cư Nam còn có một mục tiêu quan trọng là điều tra Mai Thụy vừa được tự do quay về từ thôn Viên Thụ. Rất có thể cô ta có quen biết Chúc Y, người truyền tin cho bố mẹ cô ta chỉ có thể là Chúc Y.
Rạng sáng ngày 23, tổ chuyên án họp khẩn. Hiện tại, đối với vụ án Đổng Kinh, mọi người có hai hướng điều tra: Thứ nhất, hung thủ là Chu Tiểu Địch, người đã mất tích; Thứ hai, Chu Tiểu Địch cũng đã gặp chuyện không may, hung thủ là một trong bốn người còn lại hoặc bốn người còn lại cùng nhau ra tay.
Thời gian Đổng Kinh bị sát hại là vào đêm ngày 18, bốn người Tư Vy ăn lẩu thịt dê, xem pháo hoa ven hồ, có vẻ như không có thời gian gây án, nhưng sau khi xem pháo hoa xong, bọn họ quay về homestay “Sơn Thủy Lâu”, sau đó tách nhau ra hoạt động, vẫn có cơ hội giết Đổng Kinh.
Nhưng mà, điều đáng lưu tâm là chiều ngày 18, Đô Ưng, Trương Phẩm, Lý Nhân đều không ở cùng những người khác, lời giải thích của bọn họ cũng không đủ thuyết phục, nếu bọn họ là hung thủ, vậy thì thời gian Đổng Kinh tử vong rất có thể là chiều ngày 18.
Vì lúc đó là ban ngày, không tiện ra tay, nên dù có ý định gây án thì bọn họ vẫn phải trì hoãn đến tối?
Sáng hôm sau, nhóm Tư Vy và nhóm Chu Hà được đưa về cơ quan điều tra. Nghe tin Đổng Kinh bị hại, Lý Nhân và Đô Ưng im lặng không nói gì, Tư Vy tái mặt, Trương Phẩm thì la hét om sòm. Còn bên phía Chu Hà thì mắng chửi cảnh sát nhiều chuyện, coi bọn họ như tội phạm.
“Chị Chu, lần trước chúng tôi lấy lời khai, chị không nói thật phải không?” Trần Tranh tiến đến trước mặt Chu Hà đang lải nhải.
Lời mắng chửi của Chu Hà nghẹn lại, bà ta cau mày nhìn chằm chằm Trần Tranh, vô thức lùi lại một bước. Tằng Hồng phía sau nhẹ nhàng đỡ bà ta, Uông Vạn Kiện ngồi trên ghế, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn sang.
“Cái, cái gì không nói thật?” Chu Hà yếu ớt nói: “Ý cậu là gì?”
“Mọi người không phải là bạn bè bình thường, mà là thành viên của nhóm hỗ trợ tìm con.” Trần Tranh ôn hòa nói: “Đúng không?”
Ba người lập tức sững sờ, Uông Vạn Kiện đứng dậy, môi run run. Tằng Hồng nhìn đi chỗ khác, bà ta cũng giống Uông Vạn Kiện, rất ít nói, già yếu và nhu nhược, như thể không có chính kiến, cái gì cũng nghe theo Chu Hà.
Sau một hồi ngẩn người, Chu Hà đột nhiên hét lên: “Phải! Con của chúng tôi đều mất tích! Mất tích tám năm rồi! Tại sao chúng tôi phải thành lập nhóm hỗ trợ? Chẳng phải vì lũ cảnh sát các cậu bất tài, không tìm được con của chúng tôi sao? Bây giờ các cậu muốn thế nào? Tôi không nói thật thì các cậu muốn nhốt tôi lại phải không? Được, đến đây, nhốt tôi đi!”
Nói xong, Chu Hà ngồi phịch xuống đất, vừa đập tay vào đùi vừa khóc than: “Những kẻ thực sự làm chuyện xấu, các người không bắt được ai! Chỉ biết ức hiếp người dân lương thiện như chúng tôi! Tôi muốn hỏi các người, bao giờ mới trả con tôi về cho tôi!”
Tằng Hồng vội vàng ngồi xổm xuống, Uông Vạn Kiện cũng bước tới, hai người muốn đỡ Chu Hà dậy, nhưng Chu Hà hất hai người ra, nước mắt lưng tròng: “Bình Bình của mẹ! Con đang ở đâu?”
Lê Chí chạy tới, nhìn thấy Chu Hà như vậy, biết là tạm thời không thể hỏi cung, liền gọi nữ cảnh sát đến, cùng nhau đưa ba người đến phòng nghỉ ngơi để an ủi. Trần Tranh lắc đầu, tập trung chú ý vào Đô Ưng và những người khác.
Đô Ưng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy. Trong bức ảnh mà Hà Mỹ cung cấp, Đô Ưng và Chúc Y thoạt nhìn giống hệt nhau, nhưng lúc này Trần Tranh nhìn chằm chằm vào Đô Ưng, lại không thấy trên mặt cô ta có chút nào giống Chúc Y. Bọn họ là hai người hoàn toàn khác biệt.
“Anh muốn hỏi tôi điều gì? Cảnh sát Trần.” Đô Ưng nói: “Tôi không biết ai đã giết Đổng Kinh.”
Nhưng mà, Trần Tranh lại không đề cập đến Đổng Kinh: “Cô còn nhớ Chúc Y chứ?”
Trong mắt một người vốn luôn bình tĩnh như Đô Ưng, bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng, như thể có một lực vô hình đang vặn vẹo khuôn mặt cô ta.
Trần Tranh lặp lại: “Cô còn nhớ Chúc Y chứ?”
Đô Ưng thở ra một hơi dài, dường như đã thoát khỏi trạng thái tê liệt vừa rồi, cô ta nhìn xuống, không dám nhìn thẳng vào Trần Tranh: “Chúc Y… chúng tôi quen nhau. Cô ấy là đồng nghiệp của tôi khi tôi thực tập tại văn phòng luật sư Vĩnh Thân.”
Trần Tranh nói: “Vậy tại sao lần họp mặt bạn bè cũ này các người lại không gọi cô ấy?”
Đô Ưng mím môi: “Tôi không biết, cô ấy không đến dự đám cưới của luật sư Hà, cũng đã sớm không liên lạc với chúng tôi nữa.”
Trần Tranh nói: “Cô ấy lấy chồng ở thôn Viên Thụ, nên các người mất liên lạc?”
Ba chữ “thôn Viên Thụ” khiến Đô Ưng bất an cử động cơ thể: “Các anh, các anh biết chuyện của cô ấy ở thôn Viên Thụ sao?”
“Biết sơ sơ thôi, vì vậy tôi mới từ thôn Viên Thụ quay về, hỏi han những người bạn cùng khóa với các người về tin tức của cô ấy.” Trần Tranh cố tình nhấn mạnh chữ “quay về”.
Đô Ưng ngẩng đầu lên: “Anh đã đến thôn Viên Thụ rồi sao? Vậy, vậy Chúc Y vẫn ổn chứ?”
Trần Tranh lắc đầu: “Rất tiếc, cô ấy đã qua đời rồi.”
Đô Ưng há hốc mồm, dường như muốn tỏ ra kinh ngạc: “Thật, thật sao… Không trách những năm nay không nghe được tin tức gì về cô ấy. Cô ấy, cô ấy chết như thế nào?”
Trần Tranh nói: “Chồng cô ấy, Dịch Lỗi, nói rằng sau khi sinh con, cô ấy hối hận vì đã ở lại thôn Viên Thụ, muốn quay về thành phố tiếp tục làm luật sư, nhưng không thành. Bị hiện thực giáng cho một đòn, cô ấy bắt đầu tự hủy hoại bản thân, đồng thời qua lại với nhiều người đàn ông khác nhau, rồi mắc bệnh qua đời.”
Bàn tay Đô Ưng đặt dưới bàn siết chặt, nắm chặt lấy quần.
Trần Tranh hỏi: “Cô ấy có từng cầu cứu cô không? Khi đến thôn Viên Thụ, cô ấy vẫn chỉ là một thực tập sinh, chưa thực sự bước chân vào nơi làm việc, mạng lưới quan hệ của cô ấy chỉ có bạn học và các người.”
Đô Ưng vội vàng lắc đầu: “Tôi không biết, cô ấy không hề gọi điện thoại cho tôi.”
Trần Tranh ngừng một lúc: “Cô Đô, hôm nay sao cô lại căng thẳng như vậy?”
Đô Ưng chớp chớp mắt, lắc đầu: “Vậy sao? Có lẽ là do tôi chưa nghỉ ngơi đầy đủ.”
“Chúng tôi sẽ sớm điều tra rõ chân tướng, để mọi người có thể yên tâm ngủ ngon.” Trần Tranh nói: “Nhưng mà, tiền đề là cô không được giấu diếm điều gì.”
Vai Đô Ưng run lên: “Tôi thực sự không biết chuyện của cô ấy sau khi đến thôn Viên Thụ! Cô ấy đột ngột nói muốn gả cho người đàn ông kia, chúng tôi cũng rất bất ngờ.”
Trần Tranh lấy ra bức ảnh đã nhận được từ chỗ Hà Mỹ, đặt trước mặt Đô Ưng. Đô Ưng liếc nhìn, khó hiểu nhìn Trần Tranh.
Trần Tranh nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này, tôi đã nhầm Chúc Y thành cô, sau đó tôi nhìn sang bên cạnh, hửm? Sao lại có hai Đô Ưng?”
Đô Ưng chết lặng, không nói nên lời.
“Nhìn xem, kiểu tóc của hai người gần như giống hệt nhau.” Trần Tranh nói: “Là trùng hợp, hay là một trong hai người học theo người kia?”
Đô Ưng mặt mày tái mét: “Lâu quá rồi, tôi không nhớ nữa, có thể lúc đó kiểu tóc này đang thịnh hành.”
Trần Tranh nói: “Lúc các người đến thôn Viên Thụ phổ biến pháp luật, có gặp chuyện gì đáng nhớ không?”
Đô Ưng lại cúi đầu: “Nơi đó rất lạc hậu, địa vị phụ nữ rất thấp, rõ ràng họ là nạn nhân, nhưng lại rất bài xích chúng tôi giúp đỡ họ.”
Trần Tranh hỏi: “Các người đã giúp đỡ họ như thế nào?”
Đô Ưng nói: “Không giúp được.”
“Không giúp được?”
“Bọn họ không hợp tác, chúng tôi có tích cực đến mấy cũng vô dụng.”
“Vậy nên các người rời khỏi thôn Viên Thụ, đến ngôi làng tiếp theo?”
“Vâng.”
Trần Tranh lại hỏi: “Chúc Y mâu thuẫn với các người từ khi nào thì?”
“Mâu thuẫn?” Đô Ưng cau mày: “Cũng không hẳn là mâu thuẫn, cô ấy chỉ đột nhiên nói rằng, cảm thấy cuộc sống ở nông thôn cũng rất tốt, người tên Lỗi kia đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy muốn ở lại.”
Trần Tranh nói: “Dịch Lỗi. Các người có khuyên cô ấy không?”
Đô Ưng nói: “Tôi và Tư Vy đều đã khuyên, cô ấy, cô ấy không nghe, còn nổi giận với chúng tôi, nói chúng tôi không hiểu cô ấy.”
Trần Tranh dùng giọng điệu khó hiểu nói: “Tôi cũng không thông, tại sao cô ấy lại từ bỏ tương lai xán lạn, gả đến nơi lạc hậu như vậy. Cô ấy là người có thành tích tốt nhất trong số các người phải không? Hình như luật sư Hà rất thích cô ấy. À đúng rồi, tôi còn xem được một bức ảnh, cô ấy được một vị luật sư lớn của Vĩnh Thân gọi đi giúp việc.”
Toàn thân Đô Ưng căng lên: “Cô ấy… trường học rất tốt, năng lực cũng rất mạnh.”
Trần Tranh sắc bén nói: “Vậy nếu cô ấy không ở lại thôn Viên Thụ, có phải trong số các người sẽ có người không được chuyển chính thức?”
Mồ hôi trên trán Đô Ưng tuôn ra: “Chuyện đó không liên quan đến tôi, chỗ chuyển chính thức không phải chỉ có một!”
Trần Tranh nói: “Tôi đâu có nói người không được chuyển chính thức là cô.”
Đô Ưng sững sờ, nhận ra mình đã mất bình tĩnh: “Tôi, tôi chỉ giải thích một chút.”
Trần Tranh nói: “Việc Chúc Y lựa chọn ở lại, có khả năng nào không phải vì yêu Dịch Lỗi? Cô ấy có mục đích khác, để hoàn thành kế hoạch, cô ấy phải tiếp cận Dịch Lỗi trước?”
Đô Ưng bối rối: “Tôi không biết!”
“Ví dụ như thực sự hòa nhập với nhóm phụ nữ bị pua từ nhỏ ở thôn Viên Thụ.” Trần Tranh nói: “Người theo chủ nghĩa lý tưởng vì lý tưởng sẽ làm những điều mà người thường không thể tưởng tượng nổi, có lẽ Chúc Y là một người theo chủ nghĩa lý tưởng.”
Đô Ưng lắc đầu: “Tôi không hiểu anh đang nói gì!”
“Giả sử Chúc Y thực sự có suy nghĩ như vậy, cô ấy nên bàn bạc với nhóm bạn bè như các người.” Trần Tranh nói: “Xét cho cùng thì, mối quan hệ của các người rất tốt, tin tưởng lẫn nhau, nhiều năm sau vẫn còn tụ họp đón giao thừa. Nếu Chúc Y còn sống, cô ấy cũng sẽ tham gia phải không?”
“Không!” Đô Ưng hoảng hốt đứng dậy: “Cô ấy chẳng hề nói gì với chúng tôi! Cô ấy chỉ là yêu Dịch Lỗi, chúng tôi có khuyên thế nào cô ấy cũng không nghe!”
Cảm xúc của Đô Ưng quá kích động, Trần Tranh để cô ta nghỉ ngơi một lúc rồi bước vào phòng thẩm vấn khác. Khi Tư Vy đối mặt với câu hỏi tương tự, phản ứng còn mãnh liệt hơn cả Đô Ưng, cô ta cũng nói rằng Chúc Y nhất quyết muốn ở lại thôn Viên Thụ, cô ta và Đô Ưng có khuyên can nhưng vô dụng.
Trần Tranh hỏi: “Cô, Đô Ưng, Trương Phẩm, Lý Nhân, trong bốn người các cô, cô là người hiểu rõ Đổng Kinh nhất phải không?”
Tư Vy mới đi nhìn thi thể của Đổng Kinh không lâu, lúc này nghe đến cái tên này không khỏi rùng mình: “Cũng coi là vậy.”
“Vậy cô có biết giữa Đổng Kinh và Chúc Y đã xảy ra chuyện gì không?” Trần Tranh hỏi.
Tư Vy trợn to hai mắt: “Cảnh sát Trần, ý anh là sao? Tôi không hiểu.”
“Sự thay đổi trong cuộc đời của Chúc Y xảy ra vào lúc cô ấy đi cùng các người đến thôn Viên Thụ, nếu lúc đó cô ấy không ở lại, sau này cũng sẽ không chết vì bệnh.” Trần Tranh nói: “Còn bây giờ Đổng Kinh đã chết, chết trong buổi tụ họp của các người. Tôi rất khó không ghép hai chuyện này lại với nhau để phân tích.”
Tư Vy ngạc nhiên nói: “Ý anh là có người cho rằng chuyện Chúc Y gặp nạn là do chúng tôi? Nên đã giết Đổng Kinh để trả thù? Làm sao có thể!”
Trần Tranh nói: “Tại sao lại không thể?”
“Là Chúc Y tự ý ở lại, cô ấy là người trưởng thành, chúng tôi còn có thể trói cô ấy về hay sao?” Tư Vy thở hổn hển: “Không thể nào, nhất định là các anh đã nhầm.”
Trần Tranh nói: “Vậy tôi lại tiết lộ cho cô một chi tiết nữa, cuối tháng 11 năm ngoái, Đổng Kinh đã đặt phòng ở homestay “Sơn Thủy Lâu”, anh ta đã sớm biết các người sẽ đón giao thừa ở đây. Nhưng không hiểu vì lý do gì, anh ta lại gặp nạn.”
Đồng tử của Tư Vy co rút lại, mãi một lát sau vẫn không nói nên lời.
“Nếu Chúc Y cùng các người quay về văn phòng luật sư Vĩnh Thân, cơ hội chuyển chính thức của cô có phải sẽ nhỏ đi không?” Trần Tranh nói.
Tư Vy mất kiểm soát: “Liên quan gì đến tôi? Tôi căn bản không cần công việc đó! Là tôi tự nguyện xin nghỉ việc!”
Trong hai phòng thẩm vấn kia, Lý Nhân và Trương Phẩm cũng đang bị điều tra, số lần bọn họ tiếp xúc với Chúc Y không nhiều như Tư Vy và Đô Ưng, nhưng có một sự thật là, Trương Phẩm nhất định sẽ không được chuyển chính thức vì Chúc Y, Lý Nhân cơ bản không bị ảnh hưởng đến việc chuyển chính thức, nhưng thứ hạng sẽ bị ảnh hưởng. Khi nghe đến tên Chúc Y, phản ứng của bọn họ đều không tự nhiên, giống như Tư Vy, Đô Ưng, đều có điều gì đó giấu giếm.
Khi được hỏi về mối quan hệ giữa Đổng Kinh và Chúc Y, Lý Nhân đột ngột nói: “Thực ra ban đầu Đổng Kinh theo đuổi Chúc Y.”
Là bạn cùng phòng của Đổng Kinh, Lý Nhân hiểu rõ về Đổng Kinh hơn những người khác. Đổng Kinh dựa vào gia đình có điều kiện, ngoại hình khá khá, trong thời gian học đại học đã yêu rất nhiều bạn gái.
Những người đầu tiên đến văn phòng luật sư Vĩnh Thân thực tập là Đổng Kinh, Đô Ưng và Chúc Y, Đổng Kinh không có hứng thú với kiểu người lạnh lùng như Đô Ưng, chỉ chú ý đến Chúc Y, thường xuyên tỏ tình với Chúc Y, nhưng Chúc Y chỉ biết dồn tâm sức vào công việc, không để ý đến anh ta. Chuyện này khiến Đổng Kinh rất nản chí, đến nỗi sau này bắt đầu theo đuổi Tư Vy, còn tâm sự với Lý Nhân rằng, Chúc Y không biết điều.
“Đổng Kinh chắc chỉ nói với tôi chuyện này.” Lý Nhân nói: “Những người khác không biết.”
Những người khác thực sự không biết sao? Trần Tranh nghĩ, ít nhất Đô Ưng phải biết, lúc đó chỉ có ba thực tập sinh, Đô Ưng chỉ cần quan sát là có thể nhận ra. Vậy với mối quan hệ giữa Đô Ưng và Tư Vy, cô ta có nói với Tư Vy không?
“Đổng Kinh anh ta…” Tư Vy trừng mắt nhìn Trần Tranh: “Tôi không biết anh ta từng theo đuổi Chúc Y, chuyện này liên quan gì đến tôi? Tôi và Đổng Kinh cũng đâu có thành đôi!”
Trần Tranh hỏi: “Đô Ưng không hề nói với cô sao?”
Tư Vy phản ứng rất kích động: “Không! Cô ấy không phải loại người thích nói xấu sau lưng người khác!”
Thế nhưng Đô Ưng sau một hồi lâu im lặng lại gật đầu: “Có thể tôi đã lỡ miệng, là lỗi của tôi, lúc đó có thể Tư Vy đã có chút động lòng, nếu cô ấy không biết Đổng Kinh từng theo đuổi Chúc Y, có lẽ họ đã ở bên nhau.”
Trần Tranh nhìn sơ đồ quan hệ nhân vật trên tường, giữa bốn người này đang xuất hiện vết nứt, Lý Nhân là người đầu tiên đâm vào vết nứt, Đô Ưng sau khi do dự cũng đã thừa nhận, chỉ còn Tư Vy không chịu nhận.
Tại sao? Bởi vì với Lý Nhân và Đô Ưng, manh mối này không quan trọng, còn với Tư Vy, nó rất quan trọng, hay nói cách khác, cô ta cho rằng nó quan trọng.
Trần Tranh nheo mắt suy nghĩ, cô ta biết Đổng Kinh từng theo đuổi Chúc Y, cô ta không biết Đổng Kinh từng theo đuổi Chúc Y, lần lượt sẽ dẫn đến kết quả gì?
Vòng thẩm vấn mới tiếp tục diễn ra, lần này Trần Tranh để Lý Sơ đi hỏi, bản thân anh thì ở trước màn hình giám sát quan sát. Thời gian Đổng Kinh tử vong là từ tối ngày 18 đến rạng sáng ngày 19, bốn người bọn họ ăn lẩu xong quay về “Sơn Thủy Lâu” là 9 giờ rưỡi, ai cũng có thời gian gây án.
Đô Ưng nói, cô ta đi dạo trên núi cả buổi chiều, rất mệt, sau khi về phòng tắm rửa xong liền đi ngủ, trước khi ngủ cô ta còn xem giờ, mới có 10 giờ.
Tư Vy lại trái ngược với cô ta, cứ ngồi chơi điện thoại, đến hơn 2 giờ sáng mới đi ngủ.
Cả hai đều khăng khăng nói mình ở trong phòng, nhưng vì phòng là loại phòng khách sạn có hai phòng ngủ, một khi đã đóng cửa lại, không ai có thể chứng minh được người kia không hề ra ngoài.
Lý Nhân nói giống như Đô Ưng, cũng là đi ngủ từ sớm.
Trương Phẩm ở dưới lầu chơi bài với những vị khách khác, chơi đến hơn 1 giờ sáng mới lên lầu, trong phòng không bật đèn, trong phòng chỉ có một mình anh ta.
Những manh mối hiện có đã tập trung nghi ngờ vào bốn người họ, cái gọi là buổi tụ họp đón giao thừa này, thực chất là một âm mưu được lên kế hoạch từ trước. Ánh mắt của Trần Tranh dừng lại trên bức ảnh của Chúc Y, rốt cuộc thì năm đó là vì chuyện gì mà Chúc Y ở lại thôn Viên Thụ?
………..
Ở thôn Viên Thụ, sau khi Trần Tranh quay về thành phố Cư Nam, Tạ Vũ Minh và Hứa Xuyên đã đến nhà họ Dịch.
A Quỳnh đang làm việc ở ngoài sân, đứa nhỏ đứng trên ghế an toàn, vừa chơi vừa xoay quanh cô ta. Trên mặt cô ta không có biểu cảm gì, dù đứa nhỏ có vướng víu, cô ta cũng chỉ lần lượt bế nó ra chỗ khác, không thấy cô ta kiên nhẫn, cũng không thấy cô ta khó chịu.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô ta dừng lại, nhìn thấy Tạ Vũ Minh. Tạ Vũ Minh không mặc đồng phục của viện nghiên cứu, mà mặc bộ đồ bình thường, áo hoodie dày màu xanh rêu, bên ngoài mặc áo gile lông vu màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa tùy ý, giày thể thao nền trắng có sọc vàng.
Ở thành phố Trúc Tuyền, đây là cách ăn mặc rất phổ biến, nhưng ở thôn Viên Thụ, không có phụ nữ nào ăn mặc như vậy, vì thế A Quỳnh nhìn cô, trong đôi mắt vô cảm cuối cùng cũng xuất hiện ánh sáng.
Mẹ Dịch vừa mắng chửi vừa đi ra, nhìn thấy người lạ, lập tức cảnh giác. Tạ Vũ Minh hỏi: “Dịch Lỗi đâu? Tôi có chút chuyện muốn tìm anh ta.”
Cảnh sát của đồn cảnh sát thị trấn Qua Tử cũng đi theo, dùng tiếng địa phương gọi Dịch Lỗi ra. Mẹ Dịch lại định giở trò làm ầm ĩ, nhưng Tạ Vũ Minh không thèm đếm xỉa, trực tiếp đi vào trong nhà tìm người. Mẹ Dịch lao vào người Tạ Vũ Minh, Hứa Xuyên còn trẻ, phản ứng nhanh hơn ai hết, lập tức xông lên cản lại, hùng hổ nói: “Này bà lão, chúng tôi đến để điều tra vụ án, bà muốn làm gì, hành hung cảnh sát à?”
Dịch Lỗi từ thư phòng đi ra, bỗng dưng nhìn thấy có nhiều người như vậy thì nhíu mày: “Hôm qua không phải tôi đã nói rõ rồi sao?”
“Nói rõ lúc nào?” Trong lòng Tạ Vũ Minh đầy nghi vấn, cô không chỉ là nghiên cứu viên mà còn là bạn học của Chúc Y, vừa nghĩ đến Chúc Y chết ở nơi này, cô rất khó kiềm chế cơn giận, “Anh nói Chúc Y được chôn cất trong phần mộ tổ tiên nhà họ Dịch, tại sao tôi không thấy?”
Dịch Lỗi nhìn Tạ Vũ Minh từ trên xuống dưới, nhận ra nữ cảnh sát này còn hung dữ hơn nam cảnh sát đến hôm qua.
“Đưa tôi đi xem, tôi còn có vài câu hỏi muốn hỏi anh.” Tạ Vũ Minh nói.
Rõ ràng là Dịch Lỗi không muốn, nhưng cảnh sát đến đông quá, anh ta cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo: “Vậy thì đi thôi.”
Không ít người trong thôn kéo đến, trên đường đi, Tạ Vũ Minh có thể cảm nhận được ánh mắt thiếu thiện cảm của bọn họ. Trong đám đông có một số phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, bọn họ cũng nhìn cô, ánh mắt trống rỗng, nhưng trong sự trống rỗng đó dường như lại có gì đó khác thường. Khi cô nhìn bọn họ, bọn họ lại vội vàng quay mặt đi, dường như sợ phải nhìn trực diện với cô.
Lúc đến nghĩa trang, Tạ Vũ Minh mới phát hiện A Quỳnh vẫn luôn đi theo phía sau, nhìn từ xa, cô ta gầy như cành cây khô trên núi, gió thổi qua là gãy.
Dịch Lỗi nói chuyện với cảnh sát, liên tục nhấn mạnh bản thân luôn sống lương thiện, cảnh sát có chút ngại ngùng: “Anh nói với lãnh đạo tỉnh đến đây đi.”
Dịch Lỗi nhìn sang Tạ Vũ Minh, Tạ Vũ Minh chỉ vào hàng bia mộ: “Mộ Chúc Y ở đâu?”
Dịch Lỗi “Ừm ừm” hai tiếng, dẫn mọi người len lỏi qua những hàng bia mộ, cuối cùng đến nghĩa trang phía sau núi, nơi đó có một ngôi mộ nằm lẻ loi, không có khắc tên.
“Chính là ở đây?” Giọng Tạ Vũ Minh lớn hẳn lên: “Không phải anh nói chôn cất cô ấy trong phần mộ tổ tiên nhà họ Dịch sao?”
Dịch Lỗi rụt rè co rúm tay, nói dù sao Chúc Y cũng chưa chính thức gả vào nhà họ Dịch, cuối cùng lại làm ra chuyện không ra gì, anh ta muốn chôn Chúc Y vào phần mộ tổ tiên, tổ tiên cũng không đồng ý, phải nghĩ rất nhiều cách mới chôn cô ấy được ở đây, tuy không phải phần mộ tổ tiên, nhưng mỗi lần đến thắp hương cho tổ tiên, anh ta đều đến thăm cô ấy, coi như đã hậu táng rồi.
Lời nói của anh ta biểu lộ rõ ràng sự ban ơn, như thể việc dựng cho Chúc Y một ngôi mộ cô độc lẻ loi như thế này là ân huệ dành cho cô ấy.
“Chúc Y có từng nhắc đến tôi không?” Tạ Vũ Minh đột nhiên hỏi: “Tôi là bạn học của cô ấy. Trước đây quan hệ của chúng tôi rất tốt.”
Dịch Lỗi sững sờ, ánh mắt nhìn Tạ Vũ Minh lập tức thay đổi: “Cô…”
Tạ Vũ Minh lại hỏi: “Khi cô ấy muốn làm lại cuộc đời, có từng nghĩ đến chuyện tìm tôi giúp đỡ không?”
“Cái này…” Dịch Lỗi nói: “Cô ấy cảm thấy xấu mặt không dám gặp lại các người, các người đều rất tốt, cô ấy tự ti.”
Tạ Vũ Minh hỏi: “Cô ấy xóa liên lạc của tôi vào lúc nào?”
Dịch Lỗi lắc đầu không biết gì cả: “Cảnh sát Tạ, chuyện này tôi thực sự không biết.”
Tạ Vũ Minh nhìn sang A Quỳnh đang đứng ở xa: “Anh có vợ mới nhanh chóng như vậy.”
Dịch Lỗi vừa nói vừa sờ tay: “Tôi cũng đã có tuổi rồi, không lấy vợ sẽ bị người ta nói ra nói vào.”
“À đúng rồi, hỏi anh thêm một chuyện nữa, anh có biết Mai Thụy không?” Ánh mắt Tạ Vũ Minh sắc lẹm nhìn sang, Dịch Lỗi theo bản năng nhìn sang cảnh sát khác.
Vị cảnh sát đó nói: “Chẳng phải mấy năm trước trong thôn các người có chuyện ồn ào sao? Bố mẹ Mai Thụy đã đón cô ấy về rồi.”
“À, tôi nhớ ra rồi.” Dịch Lỗi nói, anh ta đã gặp Mai Thụy, nhưng chưa từng nói chuyện, Mai Thụy là vợ của Lý gia, sau đó không biết vì sao lại không sống ở trong thôn nữa.
“Không biết vì sao?” Tạ Vũ Minh nói: “Nhưng tôi nghe nói, Mai Thụy bị bán đến thôn của các người?”
Dịch Lỗi hoảng hốt vẫy tay: “Ôi chao, chuyện này không thể nói bậy được, cô ấy là vợ chính thức được Lý gia cưới hỏi đàng hoàng!”
Tạ Vũ Minh hỏi: “Chúc Y và cô ấy có quen biết không?”
Dịch Lỗi lắc đầu: “Có lẽ cũng chỉ là nói chuyện qua loa thôi.”
Hết chương 135.