Chương 136: Không Nơi Nương Tựa (20)
Trở về thôn, Tạ Vũ Minh hỏi thăm nhà họ Lý. Hóa ra nhà bọn họ nằm ở một con hẻm khác với nhà họ Dịch. Việc cảnh sát tỉnh đến đã lan truyền khắp làng. Vừa đến cổng nhà họ Lý, Tạ Vũ Minh đã bị người nhà họ Lý nhìn chằm chằm đầy cảnh giác.
“Lý Giang Bảo đâu? Chúng tôi có việc cần gặp một lát.” Tạ Vũ Minh trực tiếp gọi tên.
Một người đàn ông gầy gò khoảng ba mươi tuổi, tóc tai bù xù như rơm rạ, chen ra, cau có hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Muốn hỏi anh một chút về tình hình của Mai Thụy.” Tạ Vũ Minh vừa nhắc đến Mai Thụy, cả nhà họ Lý như bị ấn nút tạm dừng, ai nấy đều im bặt. Lý Giang Bảo mặt mày tái mét, lắp bắp: “Mai, Mai Thụy à, cô ấy không sống ở đây.”
Tạ Vũ Minh nói: “Hai người không phải yêu đương tự nguyện chung sống sao? Cô ấy còn sinh con cho anh, tại sao lại không sống cùng nhau?”
“Cô ta bỏ đi rồi, cô muốn tìm thì đi mà tìm cô ta!” Lý Giang Bảo nói xong định chuồn mất, nhưng đã bị Hứa Xuyên chặn lại: “Chúng tôi đến điều tra vụ án, đề nghị anh hợp tác.”
Lý Giang Bảo đẩy Hứa Xuyên ra, Hứa Xuyên tuy không cao nhưng lại rất khỏe, anh ta không tài nào đẩy ra được.
Tạ Vũ Minh nói: “Anh hợp tác thì chúng ta nói chuyện ở đây, còn nếu không hợp tác thì phải mời anh về đồn công an một chuyến.”
Văn Ngộ tiến lên, cậu ta vốn là người của đội cơ động, khi hành động cùng đồng đội thì giống như em út, nhưng khi làm việc độc lập, khí chất lập tức trở thành đại ca. Ánh mắt lạnh lùng của cậu ta quét qua, đám người nhà họ Lý hung hăng lúc nãy đều lùi lại phía sau.
Con người có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm, Lý Giang Bảo cũng biết, người cảnh sát này không thể chọc vào.
“Hợp tác thì hợp tác!” Lý Giang Bảo lùi vào trong sân, ngồi phịch xuống ghế: “Mai Thụy đã về nhà bố mẹ cô ta mấy năm rồi, chuyện nhà cô ta tôi không quản được! Hơn nữa, năm đó chúng tôi cũng đã nói rõ ràng ở đồn công an, cô ta tự nguyện chung sống với tôi, không ai ép buộc cô ta!” Nói rồi, Lý Giang Bảo nhìn về phía cảnh sát: “Có chuyện này đúng không? Tôi nhớ lúc đó anh còn ghi lời khai cho chúng tôi.”
Vị cảnh sát đó gật đầu, chuyện này nói ra cũng ấm ức, lúc đó bọn họ rất muốn điều tra, nhưng Mai Thụy cứ khóc lóc nói mình không bị lừa bán, cô ta và Lý Giang Bảo tự do yêu đương.
Tạ Vũ Minh hỏi: “Hai người quen nhau như thế nào?”
Lý Giang Bảo kể lại gần giống với lời khai ở đồn công an lúc trước, anh ta nhấn mạnh mình đã cứu Mai Thụy, Mai Thụy mang ơn nên chủ động đề nghị sinh con báo đáp.
Tạ Vũ Minh kiên nhẫn nghe xong, hỏi tiếp: “Vậy hai người tình cảm tốt như thế, tại sao Mai Thụy còn muốn quay về?”
“Cô ta còn bố mẹ già phải chăm sóc, nhà bọn họ chỉ có mỗi mình cô ta là con gái.” Lý Giang Bảo đang nói thì một cậu bé chạy đến: “Bố ơi, mọi người đang nói về mẹ con ạ?”
Tạ Vũ Minh hất hất cằm về phía cậu bé: “Đứa bé này là con của anh và Mai Thụy?”
Lý Giang Bảo có vẻ không muốn con trai tiếp xúc với cảnh sát, bảo người nhà bế cậu bé đi. Cậu bé giơ tay vẫy vẫy: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ!”
Tạ Vũ Minh hỏi: “Sau đó Mai Thụy không về thăm con sao?”
Lý Giang Bảo cúi đầu: “Xa quá, đi xe cũng không tiện, thôi vậy.”
Tạ Vũ Minh lại hỏi: “Vậy hai người còn liên lạc không? Con trai nhớ mẹ, con gái cũng nhớ bố chứ?”
Lý Giang Bảo cáu kỉnh: “Tùy tiện đi, dù sao cũng là đứa con gái nuôi tốn tiền.”
Tạ Vũ Minh nói: “Con gái là đứa con gái nuôi tốn tiền, nên để Mai Thụy mang về cũng không sao?”
Lý Giang Bảo gãi đầu: “Không phải ý đó. Rốt cuộc thì cô muốn hỏi gì? Cô muốn tìm Mai Thụy thì đến đây cũng vô ích!”
Tạ Vũ Minh nói: “Mai Thụy để đồng nghiệp của tôi đi tìm, tôi đến tìm anh, ngoài chuyện của anh và Mai Thụy, tôi còn muốn hỏi anh chuyện khác, Chúc Y và Mai Thụy có quan hệ thế nào?”
Lý Giang Bảo đang cúi gằm mặt bỗng chốc thẳng lưng: “Chúc Y?”
“Anh còn nhớ cô ấy, tốt lắm.” Tạ Vũ Minh nói: “Bốn năm trước, cô ấy cùng một nhóm sinh viên luật đến thôn Viên Thụ thực tập, muốn giúp đỡ những người cần giúp đỡ, chắc hẳn Mai Thụy cũng là đối tượng cô ấy đặc biệt quan tâm nhỉ?”
Lý Giang Bảo đột nhiên đứng phắt dậy, cái ghế ngã lăn ra đất.
“Đừng kích động, quan hệ giữa anh và Mai Thụy là gì, tôi không nói rõ, nhưng trong lòng anh tự hiểu.” Tạ Vũ Minh nói: “Bố mẹ Mai Thụy tìm đến thị trấn Qua Tử là sau khi Chúc Y gả vào nhà họ Dịch, giữa hai chuyện này tôi không tin là không có liên quan.”
Trong mắt Lý Giang Bảo chấn động: “Cô, cô…”
“Tôi đến đây để điều tra xem tại sao Chúc Y lại chết ở thôn của các anh.” Tạ Vũ Minh nhìn chằm chằm anh ta: “Cô ấy đã làm gì, trải qua những gì ở thôn này, tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Lý Giang Bảo lùi lại, ngay cả Hứa Xuyên cũng ngẩn người, chị Tạ tuy thường xuyên mắng cậu, nhưng chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy. Cô như đang lập lời thề, thề với chính bản thân mình, và cả với sinh mạng đã sớm lụi tàn kia.
“Bây giờ anh nói, tôi coi như anh cung cấp manh mối hữu ích.” Tạ Vũ Minh từng bước ép sát: “Chúc Y có tiếp xúc với Mai Thụy không?”
Lý Giang Bảo sợ hãi nhìn Tạ Vũ Minh, sau đó ngã phịch xuống đất. Trong tầm mắt anh ta nhìn thấy Dịch Lỗi đang đứng ở cổng, sắc mặt u ám nhìn anh ta.
*****
Ở cục cảnh sát thành phố Cư Nam, cuối cùng Chu Hà cũng bình tĩnh trở lại.
Trần Tranh nói: “Tôi không phải cảnh sát ở thành phố Cư Nam, nhưng cách đây không lâu tôi có điều tra một vụ án ở thành phố Nam Sơn, có liên quan đến một thành viên trong nhóm hỗ trợ của các người.”
Chu Hà hít sâu một hơi, người nhoài ra khỏi bàn, suýt chút nữa thì đập mặt vào Trần Tranh: “Có phải có tin tức của Bình Bình rồi không? Có phải…..”
“Hồ Trường Tuyền đã mất.” Trần Tranh nói.
Đồng tử Chu Hà co rút, mấy giây sau mới chậm rãi ngồi thẳng dậy: “Lão Hồ… Lão Hồ chết rồi? Chết như thế nào?”
Trần Tranh hỏi: “Sau khi ông ấy rời khỏi thành phố Cư Nam, không liên lạc lại với mọi người sao?”
Chu Hà lắc đầu, cười khan: “Vốn dĩ Lão Hồ không thích ở cùng với chúng tôi, ông ấy nói ngay cả cảnh sát còn không tìm thấy, chúng tôi còn có thể làm gì?” Chu Hà lau nước mắt: “Ông ấy chỉ biết trốn tránh.”
Trần Tranh lại hỏi: “Trong nhóm hỗ trợ của các người còn có bố mẹ của một đứa trẻ cũng đã rời khỏi thành phố Cư Nam, bà còn nhớ không?”
Vai Chu Hà đang chùng xuống bỗng chốc cứng đờ: “Cậu nói Mai Phong và Lý Bình?”
Trần Tranh hỏi: “Bọn họ đã đưa Mai Thụy đi đâu?”
Chu Hà như bị đánh một gậy vào đầu: “Mai, Mai Thụy…”
“Tìm được Mai Thụy rồi, sau đó thì sao?”
“Mai Thụy, cô ta đã không còn nữa rồi!” Giọng Chu Hà cao vút, mang theo chút run rẩy.
Trần Tranh hỏi: “‘Không còn nữa’ là có ý gì?”
Chu Hà nói: “Không còn nữa là không còn nữa, cô ấy chết rồi!”
“Chết rồi?” Trong một phòng thẩm vấn khác, Lý Sơ nhìn chằm chằm Uông Vạn Kiện: “Chết như thế nào?”
Uông Vạn Kiện ngồi không yên: “Mấy người hỏi cô ta làm gì? Cô ta chết bao nhiêu năm rồi.”
Lý Sơ nói: “Bây giờ là tôi đang hỏi anh! Mai Thụy chết như thế nào?”
“Tự sát!” Tằng Hồng cao giọng: “Cô ta ôm đứa con gái bị sứt môi của mình tự sát!”
Trần Tranh hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao lại tự sát?”
Ánh mắt Chu Hà lảng tránh: “Mới trở về không lâu thì chết! Tôi, tôi cũng không biết tại sao, tôi đâu phải người nhà cô ta. Cậu, cậu đi hỏi người khác đi!”
Cả ba người đều nói Mai Thụy tự sát, nhưng đều không nói rõ nguyên nhân, hơn nữa trong lời nói đều có ý né tránh. Lý Sơ rời khỏi phòng thẩm vấn, chạy như bay trên hành lang: “Thầy Trần, chuyện của Mai Thụy này…”
Trần Tranh đang xem video thẩm vấn Uông Vạn Kiện và Tằng Hồng: “Đội trưởng Lý, tôi muốn đến xưởng trà Hồ Vận một chuyến.”
Lý Sơ hiểu ý: “Được, tôi cử người đi cùng anh!”
Trần Tranh gật đầu: “Ở ‘Trang viên Vi Mạt’ cũng cần tăng cường thêm cảnh sát, tiếp tục tìm kiếm.”
Lý Sơ nói: “Còn khả năng tìm thấy nạn nhân sao?”
Vẻ mặt Trần Tranh nghiêm trọng: “Tôi nghi ngờ đây là một vụ trả thù, bắt nguồn từ Chúc Y.”
*****
Xưởng trà Hồ Vận và hồ Cư Nam nằm ở hai đầu thành phố, sáng sớm ngày 23, Trần Tranh đã đến nơi.
Xưởng trà đã được xây dựng từ rất lâu, trước đây tự trồng chè, sau khi trải qua khủng hoảng kinh doanh những năm gần đây, hiện tại đã tách ra Dược phẩm Nam Phong, xưởng trà chuyển sang thu mua trà rồi chế biến, phát triển những sản phẩm hướng đến giới trẻ. Hầu hết công nhân cũ đều mất việc, chưa đến tuổi nghỉ hưu đã phải nghỉ, may mà năm đó xưởng trà có xây dựng cả khu nhà tập thể, đến tuổi nghỉ hưu, họ không lo không có chỗ ở.
Dưới khu nhà tập thể có rất nhiều ông bà lão đang ngồi chơi, Trần Tranh hỏi thăm tình hình nhà Mai Thụy, mấy bà lão thở dài: “Con bé Mai Thụy đó thật đáng thương, bố mẹ nó vừa tìm được nó về không lâu thì nó đã xảy ra chuyện rồi!”
Trần Tranh hỏi: “Tôi nghe nói cô ấy tự sát, đang êm đẹp sao tự dưng lại tự sát?”
Một bà lão họ Tiêu tự xưng là công nhân cùng phân xưởng với Mai Phong, bố của Mai Thụy, dẫn Trần Tranh đến trước một tòa nhà cũ kỹ: “Trước đây nhà Mai Phong ở đây, là hàng xóm mấy chục năm với nhà tôi rồi, nói thật, số Mai Phong đúng là khổ mà!”
Bà Tiêu kể, bà chính là người mai mối cho Mai Phong và vợ là Lý Bình, hai người đều là người hiền lành, chăm chỉ, sau khi kết hôn sinh hạ được Mai Thụy. Lúc Mai Thụy còn học tiểu học, là nữ sinh được yêu mến nhất lớp. Con trai bà Tiêu học cùng lớp với Mai Thụy, lúc nào về nhà cũng kể Mai Thụy làm gì, bà Tiêu và chồng trêu chọc: “Con suốt ngày chỉ để ý con bé Tiểu Mai thôi sao?”
Con trai bà lầm bầm: “Mai Thụy xinh mà.”
Chính vì xinh đẹp, từ nhỏ đã được tung hô, lên cấp 2, Mai Thụy trở nên rất hư hỏng, không còn tập trung vào việc học, suốt ngày la cà với đám thanh niên bất hảo trong và ngoài trường. Mai Phong và Lý Bình tìm đủ mọi cách, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng Mai Thụy vẫn chứng nào tật nấy, càng đánh càng phản nghịch.
Bà Tiêu thường xuyên nghe thấy tiếng cãi nhau từ nhà họ Mai, Mai Thụy khinh thường bố mẹ cả đời làm công nhân nghèo hèn, Mai Phong muốn con gái học hành cho tốt, cô ta liền cãi lại: “Bố học hành giỏi giang thì kiếm được nhiều tiền à? Con 16 tuổi rồi mà vẫn phải chen chúc trong căn nhà rách nát này! Không có bản lĩnh thì đừng có sinh con!”
Cảnh Mai Thụy bỏ nhà ra đi, bà Tiêu đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào Lý Bình cũng đều khuyên nhủ được con gái quay về. Thế nhưng lên lớp 11, sau khi cãi nhau một trận với Mai Phong, Mai Thụy đã không trở về nữa.
Chuyện này lúc bấy giờ gây xôn xao cả xưởng trà, bởi vì trước khi Mai Thụy mất tích, xưởng trà cũng có mấy đứa trẻ khác mất tích, thời gian đó công nhân ai nấy đều trông chừng con cái rất kỹ, sợ tai họa ập đến nhà mình.
Sau khi Mai Thụy mất tích, Mai Phong như biến thành người khác, trước đây rất nhiệt tình với mọi người, bây giờ nhìn ai cũng đầy cảnh giác, cứ như thể người ta bắt cóc con gái ông ta vậy. Còn Lý Bình thì xin nghỉ hưu sớm, dành toàn bộ thời gian để tìm kiếm Mai Thụy.
Bà Tiêu nhớ rất rõ, có một thời gian Mai Phong rất kỳ lạ, đi làm thì lơ đễnh, suýt chút nữa bị máy móc làm thương, lúc đi đường thì cứ thích đi theo con cái nhà người ta, con trai bà cũng từng bị Mai Phong bám theo, bà sợ quá vội vàng đẩy Mai Phong đang như người mất hồn ra: “Ông làm gì vậy?”
Mai Phong nhìn bà ngơ ngác, lắc đầu rồi xoay người bỏ đi.
“Lúc đó chúng tôi đều bàn tán, cho rằng Mai Phong bị bệnh tâm lý rồi, con gái mình mất tích, nên muốn hại con cái nhà người ta.” Bà Tiêu nói: “Con người đều ích kỷ, hay ghen ghét, người ta có thì mình cũng phải có.”
Trần Tranh khẽ nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh người cha gầy gò, u ám.
Bà Tiêu nói tiếp, nếu không phải vì mưu sinh, chắc Mai Phong cũng xin nghỉ việc, mấy năm đó hai vợ chồng họ sống không bằng chết, may mà trời không phụ lòng người, bốn năm trước, bọn họ cũng đã tìm được Mai Thụy, lúc trở về còn dắt theo một đứa cháu gái.
Chuyện này kỳ lạ lắm, trên dưới xưởng trà đều biết Mai Thụy bị người ta lừa bán, nhưng khi cô ta trở về, Mai Phong gặp ai cũng giải thích, con gái ông ta không bị lừa bán, mà là tự đi lạc, sau đó được người tốt bụng cứu giúp.
Bà Tiêu thở dài liên tục, nói rằng bà hoàn toàn hiểu cho Mai Phong, con gái tìm được đã là may mắn lắm rồi, chuyện quá khứ không nên nhắc lại nữa. Hơn nữa, tính tình Mai Thụy đã thay đổi rất nhiều, không thể giao tiếp với người khác, rõ ràng là đã phải chịu nhiều đau khổ, vậy tại sao còn phải vạch trần nỗi đau của cô ấy? Có lẽ đứa bé kia không phải Mai Thụy tự nguyện sinh ra, nhưng biết làm sao được? Đã sinh ra rồi, chính là máu mủ của mình.
Lúc Mai Thụy mới trở về, trên mặt Mai Phong và Lý Bình cuối cùng cũng có nụ cười, Mai Phong vốn dĩ không hút thuốc, nhưng lúc nào cũng thủ sẵn thuốc lá trong người, gặp ai cũng đưa. Con gái của Mai Thụy có đôi mắt rất giống cô ta hồi nhỏ, rất xinh đẹp, nhưng tiếc là bị sứt môi. Lý Bình nói, lão Mai dự định đi làm ăn xa, Mai Thụy nghỉ ngơi một thời gian, cũng sẽ tìm việc làm phù hợp, để dành tiền phẫu thuật cho con.
Thế nhưng mấy tháng sau, Mai Thụy đột nhiên bỏ nhà ra đi, nhưng cô ta không phải đi tìm việc làm, mà là ôm đứa con gái đang khóc lóc giãy giụa, gieo mình từ trên tầng thượng xuống. Hôm đó bà Tiêu đang chơi mạt chược dưới lầu, hai con người sống sờ sờ ngã xuống cách bà chưa đầy ba mét, máu chảy ra lênh láng, tanh nồng, như thể bịt kín thính giác của tất cả mọi người.
Tiếng hét của mọi người xé toạc không gian yên tĩnh, bàn ghế bị đá ngã lăn, tiếng thét kinh hãi như sóng triều cuồn cuộn…
Xe cấp cứu đến, sau đó là xe cảnh sát, bác sĩ xem xét rồi lắc đầu, không cứu được nữa rồi.
Không ai ngờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy nửa năm, gia đình họ Mai đã trải qua niềm vui rồi lại đến nỗi đau tột cùng, và lần này, Mai Phong và Lý Bình đã thực sự không thể nào tìm lại được con gái của họ nữa.
Trần Tranh hỏi: “Bây giờ Mai Phong và Lý Bình đang ở…”
Bà Tiêu lắc đầu: “Tôi không biết, không ai biết, sau khi Mai Thụy mất hơn một tháng thì bọn họ chuyển đi.”
Trần Tranh hỏi: “Tôi nghe nói Mai Phong và Chu Hà có lập một nhóm hỗ trợ?”
Bà Tiêu gật đầu lia lịa, nói rằng bà cũng từng giúp đỡ tìm kiếm, nhưng nhà nào cũng có nỗi khổ riêng, con cái mất tích không phải con mình, bà không thể suốt ngày đi theo bọn họ được. Nói đến đây, bà có chút ấp úng, muốn nói lại thôi.
Trần Tranh hỏi: “Sau này mọi người xảy ra mâu thuẫn gì sao?”
“À, không, không có mâu thuẫn gì, chỉ là… haiz!” Bà Tiêu nói, trước đây bà và Lý Bình rất thân thiết, nhưng sau này bà phát hiện Lý Bình nhìn thấy bà đều đi đường khác, đặc biệt là khi bà dẫn con trai theo, có phải hạnh phúc của bà đã đả kích đến Lý Bình hay không? Bà nghĩ vậy, nên cũng vô thức xa lánh Lý Bình.
Bà còn nói, trước đây Lý Bình không thích Chu Hà và Tằng Hồng, bọn họ từ thời còn trẻ đã là người hung hăng, ngoa ngoắt, thích bắt nạt công nhân khác. Nhưng bây giờ Lý Bình lại ngày ngày ở bên cạnh bọn họ, có lẽ chỉ có bọn họ mới có thể hiểu được bà.
Trần Tranh hỏi: “Sau khi Mai Thụy trở về, những người khác, ví dụ như Chu Hà, Tằng Hồng, bọn họ có thường xuyên đến nhà Mai Thụy không?”
Bà Tiêu trừng mắt: “Ôi chao, cậu nói đúng lắm! Tôi sống ở tòa nhà này, ngày nào tôi cũng thấy bọn họ đến tìm Mai Thụy, giọng nói còn to hơn cả tiếng chúng tôi chơi mạt chược!”
Trần Tranh hỏi: “Họ nói gì với cô ấy?”
“Chẳng phải là hỏi có biết con nhà họ ở đâu không sao?” Bà Tiêu nói: “Bọn họ cứ nghĩ, con gái nhà anh đã trở về, tại sao con nhà tôi lại không tìm được? Anh phải nói cho tôi biết, con nhà tôi đang ở đâu! Nói thật, chuyện này thật vô lý, ngay cả người ngoài như tôi còn biết, Mai Thụy là tự mình bỏ nhà ra đi, cô ấy với Từ Tân Hinh, Nghiêm Bình, ngày thường không có qua lại gì. Nhưng tôi cũng chỉ dám nói với chồng tôi thôi, dù sao con cái người ta mất tích, chúng ta phải thông cảm.”
Trần Tranh suy nghĩ một lát: “Sau khi Mai Thụy trở về, có xảy ra chuyện gì lớn không?”
Bà Tiêu nói: “Chuyện lớn nhất chẳng phải là cô ta ôm con gái nhảy lầu sao? Ôi, thật là thảm, mấy ngày liền tôi không ngủ được.”
“Vậy trước khi cô ấy nhảy lầu thì sao?” Trần Tranh nói: “Ví dụ như Chu Hà có xảy ra xung đột gì với nhà Mai Thụy không?”
Mấy người công nhân lớn tuổi bàn tán một lúc, nói là không tận mắt chứng kiến, nhưng chắc chắn là có, đặc biệt là người như Chu Hà, bà ta nhìn thấy Mai Thụy trở về, chắc chắn sẽ bám riết không tha.
Trần Tranh lại hỏi thăm tình hình gia đình của Cung Tiểu Dương và những người khác, được biết việc con cái mất tích đã khiến những gia đình này tan vỡ, gần như đều ly hôn, hiện tại họ đều sống một mình.
Trần Tranh bảo cảnh sát hình sự đi cùng tiếp tục điều tra ở xưởng trà, còn mình thì đến đồn công an gần đó.
Trưởng đồn Lưu rất quen thuộc với mấy vụ mất tích ở xưởng trà, bởi vì lúc bấy giờ vụ việc rất ầm ĩ. Ông ta tìm lại hồ sơ vụ án trước đây: “Chúng tôi phân tích, vụ án của Mai Thụy có lẽ là một vụ án riêng biệt, sau khi Mai Phong và Lý Bình tìm được Mai Thụy, chúng tôi đã hỏi han tình hình cụ thể, nhưng Mai Phong không chịu hợp tác, cứ liên tục nói con gái ông ta bị lạc đường, sau đó được người ta cứu giúp. Chúng tôi hỏi rất lâu, ông ta mới nói ra thôn Viên Thụ. Nơi đó xa xôi, hẻo lánh, chúng tôi đến đồn công an thị trấn Qua Tử, xác nhận mấy đứa trẻ khác đều không có ở đó.”
Trưởng đồn Lưu kể lại toàn bộ quá trình điều tra cho Chu Hà và những người khác, nhưng họ không tin, còn tự mình đến thôn Viên Thụ, kết quả không thu hoạch được gì, vậy mà vẫn cho rằng nhà họ Mai che giấu điều gì đó, cứ cách dăm ba ngày lại đến nhà họ Mai gây sự.
Nói đến đây, Trưởng đồn Lưu không khỏi thở dài: “Bọn họ trách chúng tôi không tìm được con cái của bọn họ, nhưng vụ án mất tích nào mà dễ điều tra? Thầy Trần, anh là người rõ nhất, không có thi thể, chúng tôi muốn xin thêm nguồn lực điều tra cũng không được. Năm đó bọn họ đã không tin tưởng chúng tôi, nên mới tự mình thành lập nhóm hỗ trợ.”
Nhóm hỗ trợ hình như do Chu Hà và Mai Phong đứng ra thành lập, xưởng trà lúc bấy giờ rất khó khăn, nhưng công đoàn cũng trích một khoản tiền cho bọn họ, bọn họ đã đi khắp nơi, liên lạc với những bậc cha mẹ có con cái mất tích khác, chỉ duy nhất không chịu tiết lộ thông tin cho cảnh sát, cho rằng cảnh sát và bọn buôn người là một giuộc. Nhóm hỗ trợ nhiều năm qua vẫn rất đoàn kết, hoạt động rất tích cực, đã giúp đỡ hơn chục gia đình tìm được con cái, nhưng bảy đứa trẻ bị mất tích ở xưởng trà thì không tìm được đứa nào.
Nhưng mà, sự trở về của Mai Thụy đã khiến nhóm hỗ trợ rạn nứt, tinh thần Mai Thụy không ổn định, không thể tiếp xúc với người lạ, nhưng Chu Hà và những người khác cứ chặn ở cổng nhà họ Mai. Vì vậy, thậm chí Mai Phong đã báo công an. Hai bên ẩu đả ở đồn công an, Cung Tiểu Dương đấm một phát vỡ kính của Mai Phong. Cảnh sát hòa giải cũng vô ích, mấy ngày sau bọn họ lại đến nhà họ Mai.
Trần Tranh hỏi: “Vụ Mai Thụy nhảy lầu là do mọi người đến hiện trường đúng không? Nguyên nhân là gì?”
Thật ra không cần Trưởng đồn Lưu nói, Trần Tranh cũng đã đoán được.
“Con bé đó cũng là người đáng thương, trở về rồi nếu có thể sống yên ổn, chắc chắn sẽ không đi đến bước đường cùng.” Trưởng đồn Lưu cay đắng nói, Mai Phong và Lý Bình không chịu nói ra những gì Mai Thụy đã trải qua, chắc hẳn là rất đau khổ, mà Chu Hà và những người khác lại ngày đêm quấy rầy, ngay cả những bậc cha mẹ từng được bọn họ giúp đỡ cũng đến tận nhà, chỉ cần Mai Thụy vừa xuất hiện, sẽ bị vây quanh.
Đứa con gái của Mai Thụy cũng là nỗi đau của cô ấy, bị sứt môi, đối với gia đình giàu có thì có lẽ không đáng là bao, nhưng đối với gia đình Mai Thụy, chi phí phẫu thuật là một gánh nặng. Trước khi Mai Thụy nhảy lầu, Lý Bình còn vì làm lụng vất vả mà phải nhập viện, đây có lẽ là giọt nước tràn ly.
Ngày xảy ra chuyện, Mai Phong đến bệnh viện đưa cơm cho Lý Bình, ở nhà không có ai, Mai Thụy cứ thế nhảy xuống, chỉ để lại một mẩu giấy: “Bố, mẹ, con xin lỗi.”
Trần Tranh nghe xong, cổ họng khô khốc: “Ông có biết Mai Phong và Lý Bình chuyển đi đâu không?”
Trưởng đồn Lưu lắc đầu: “Chuyện bọn họ chuyển đi tôi cũng là rất lâu sau này tôi mới biết, mọi người trong xưởng trà nói có lẽ bọn họ đã về quê của Mai Phong, nhưng tôi đã hỏi thăm rồi, bọn họ không về đó.”
Rời khỏi đồn công an, trong đầu Trần Tranh vẽ ra một đường thẳng, trong lòng Mai Phong và Lý Bình, kẻ đã cướp đi sinh mạng của con gái và cháu gái bọn họ rất có thể chính là Chu Hà và những người khác, chính sự vô lý, ghen ghét của mấy người đó đã đẩy Mai Thụy đến đường cùng, tội ác của bọn họ còn lớn hơn Lý Giang Bảo ở thôn Viên Thụ rất nhiều.
Hiện tại năm thành viên của nhóm hỗ trợ đang tụ tập đón năm mới ở “Trang viên Vi Mạt”, Cung Tiểu Dương và Lư Phong mất tích, có khả năng là Mai Phong và Lý Bình đang trả thù cho Mai Thụy sao?
Ban đầu khi cảnh sát lấy lời khai của Chu Hà và những người khác, bọn họ đều không hề nhắc đến chuyện con cái mất tích, là vì không tin tưởng cảnh sát, hay là vì áy náy với cái chết của Mai Thụy?
Nhưng Đổng Kinh là ai giết? Chu Tiểu Địch cũng chưa tìm thấy.
Chúc Y và Mai Thụy, điểm chung của bọn họ là thôn Viên Thụ, một người mãi mãi nằm lại nơi đó, một người được giải cứu, nhưng lại tự mình chọn cái chết ngay tại chính ngôi nhà của mình.
Bây giờ, những người bạn thực tập năm xưa của Chúc Y, người chết, người mất tích, Cung Tiểu Dương và Lư Phong cũng mất tích. Nếu không phải xảy ra vụ án Hoắc Diệp Duy, có lẽ số người mất tích sẽ còn tăng thêm.
Lúc này, vụ án Hoắc Diệp Duy lại xuất hiện manh mối mới.
Dấu chân khả nghi xuất hiện tại nhà Hoắc Diệp Duy có tổng cộng hai nhóm, một nhóm đã xác định là của Lưu Tình, nhóm còn lại đang nghi vấn, ban đầu Minh Hàn xem qua cho rằng giống với vân đế giày thể thao ở nhà Lẫm Đông, hiện tại sau khi giám định, xác định đó chính là đôi giày thể thao phiên bản giới hạn mà Lẫm Đông đã mang khi mất tích. Kết hợp với mâu thuẫn giữa Hoắc Diệp Duy và Lẫm Đông, người có mặt tại hiện trường lúc đó rất có thể là Lẫm Đông.
Ở Lạc Thành, Minh Hàn đưa báo cáo giám định DNA cho Hoắc Hi Linh. Hoắc Hi Linh không thèm nhìn. Trên mặt bà ta gần như không nhìn ra nỗi đau mất con, nhưng nếu bà ta không đặc biệt trân trọng đứa con trai chưa từng gọi bà ta một tiếng mẹ này, thì sao lại giấu Hoắc Diệp Duy kỹ đến vậy?
Minh Hàn nhìn thấy trong đáy mắt bà ta ẩn chứa một loại cảm xúc phức tạp, bà ta cắn răng, cố gắng che giấu những cảm xúc đó.
“Bà không có động cơ giết hại Hoắc Diệp Duy.” Minh Hàn nói: “Nhưng có lẽ bà chính là nguyên nhân khiến hắn ta bị hại.”
Hết chương 136.