Chương 136: Thành Công
Mấy năm làm trâu làm ngựa chốn công sở không phải là vô ích.
Thứ mà Chu Kỳ An giỏi nhất chính là nịnh nọt, mỗi câu nói đều có thể chính xác cân nhắc cho đối phương, đồng thời truyền đạt ý đồ của bản thân giữa những dòng chữ đó, khiến người bị nịnh hót tự cho mình là người sáng suốt, nhưng cũng không quá để tâm.
Giống như lúc này, con zombie cầm báo hoàn toàn cảm nhận được thù hận của Chu Kỳ An đối với tập đoàn. Nhưng nó căn bản không để tâm, thậm chí vì đối phương có mục đích cầu xin quỷ, nên nó cũng không nghi ngờ gì nhiều.
Đôi mắt ẩn sau cặp kính vỡ và tờ báo hầu như không thể rời khỏi chiếc đồng hồ quả quýt.
“Chiếc đồng hồ này, đưa cho ta trước.” Giọng ông chủ tòa soạn khàn khàn, nói từng chữ một.
“Không thể nào.” Chu Kỳ An lập tức từ chối, cậu như thể ôm lòng quyết tử, “Tóm lại, chỉ có thể lấy đầu người để đổi.”
“Một đổi ba, mi còn do dự gì nữa!”
Thấy con zombie cầm báo chậm chạp không đáp lại, Chu Kỳ An vội vàng ném qua một cái đầu người – đến từ sự tài trợ hữu nghị của Lục gia.
“Tiền đặt cọc!”
Chu Kỳ An biết rõ, nếu mình không cho chút lợi ích, căn bản không thể sai khiến được con quỷ hút máu này.
Thẩm Tri Ngật có thể cảm nhận được ảo cảnh, cho dù có năng lực của Lục gia, mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Thấy cậu mấy lần nắm chặt đồng hồ quả quýt, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng, con zombie cầm báo xác định người này đã ở bên bờ vực sụp đổ, bèn ban ơn mà nói: “Được.”
Gió lạnh thổi qua, trước khi giọng nói vừa dứt, con zombie cầm báo đột nhiên áp sát, Thẩm Tri Ngật đã nhanh hơn nó một bước, đứng chắn trước mặt Chu Kỳ An.
Tờ báo vốn dĩ vô vô cùng thuận lợi, bây giờ lại bị chặn lại giữa không trung.
Bị chặn lại, con zombie cầm báo cười khà khà: “Ta chỉ muốn một thứ, thứ thuộc về mục tiêu săn lùng, để tiện định vị.”
Biết rõ con quỷ này vẫn còn ý định đánh lén, lần này Chu Kỳ An ngoan ngoãn nấp sau lưng Thẩm Tri Ngật, cậu nói: “Mi chờ chút, tao đi lấy cho mi.”
Những thứ ám chỉ thân phận ông chủ tập đoàn như con búp bê sứ, chắc chắn không thể lấy, cũng không lấy được. Lo lắng cánh cửa văn phòng lại tự động đóng lại, lần này Chu Kỳ An trực tiếp điều khiển dải lụa trắng đi lấy.
Chẳng mấy chốc, một chậu cây cảnh mọc từ dưới đất đã xuất hiện trước mặt con zombie cầm báo.
Ở trong một không gian lâu ngày, chậu cây này chắc chắn cũng lây nhiễm hơi thở của ông chủ tập đoàn, nhưng không nhiều lắm. Xét về mọi mặt, nó rất thích hợp để truy tìm nguồn gốc hơi thở.
“Mi ở đây chờ…” Con zombie cầm báo cứng ngắc xoay người, cái cổ đầy vết loang lổ hôi thối, “Ta đi lấy đầu người rồi quay lại.”
Nó không sợ Chu Kỳ An chạy trốn, cho dù đối phương đi đâu, nó cũng đều có thể tìm thấy.
Khoảnh khắc con zombie cầm báo xoay người, Chu Kỳ An liếc nhìn điện thoại, trong nhóm có tin nhắn mới: 【Tìm thấy nghiên mực rồi.】
Chu Kỳ An lập tức trả lời: 【Mang đồ đến tầng dưới ngay lập tức.】
Sau đó lại dặn dò thêm vài câu.
Trong lúc nhắn tin, cậu cũng bám sát theo sau con zombie cầm báo.
Con zombie cầm báo dừng bước.
Chu Kỳ An lấy hết can đảm nói: “Tao muốn tận mắt nhìn thấy mi giết ông ta.”
Thật là một yêu cầu phù hợp với tâm lý nhân vật!
Yêu cầu này cũng nói trúng tim đen con zombie cầm báo, nó rất vui lòng cho Chu Kỳ An đi theo, như vậy chỉ cần giải quyết xong mục tiêu, nó có thể ngay lập tức tiến hành làn sóng thu hoạch thứ hai.
Trên đường đi, Chu Kỳ An kích hoạt đạo cụ chống nghe lén, nói với hai người còn lại:
“Xem ra khứu giác và khả năng cảm ứng của con quỷ này còn nhạy hơn cả chó săn, để nó làm chó, có thể dẫn chúng ta tìm thấy món đồ cuối cùng trong bộ văn phòng tứ bảo.”
Bộ văn phòng tứ bảo so với những thứ thông thường, chắc chắn là có dính hơi thở của ông chủ tập đoàn nhiều hơn.
Con chó săn chắc chắn không thể định vị được hơi thở ở mức độ này, nếu không, nó đã sớm tìm đủ rồi, bọn họ chỉ có thể đổi sang con chó khác.
Văn phòng là nơi hơi thở của ông chủ tập đoàn nồng đậm nhất, nhưng bên trong không có ai, người chơi lại tạm thời bị cậu đuổi đi, Chu Kỳ An còn đặc biệt dặn dò, để Trần Tố và những người khác nghĩ cách tạm thời giảm bớt sự tồn tại và hơi thở của mình.
Loại trừ một lượng lớn yếu tố mùi không xác định, việc tìm thấy cây bút cuối cùng chỉ là chuyện sớm muộn.
Sếp đột nhiên hỏi: “Ông chủ tập đoàn và người quản lý chợ quỷ là cùng một người?”
Chu Kỳ An suýt nữa thì trượt chân, kinh ngạc nhìn sang.
Phản ứng này đủ để giải thích vấn đề.
“Bút, mực, giấy, nghiên mực ít nhiều gì cũng có thể liên quan đến giấy phép kinh doanh, cậu lại tích cực xúi giục con zombie cầm báo kia ra tay như vậy.” Sếp cười lạnh: “Giả vờ bụng dạ đơn thuần, cậu cho rằng tôi không nhìn ra à?”
Bề ngoài Chu Kỳ An đồng tình, quay đầu lại dùng khẩu hình miệt thị nói với Thẩm Tri Ngật: Ông ta lại hiểu rồi.
Đúng là Đổng Vương mà.
*Chú thích: Đổng Vương là một biệt danh xuất phát từ một câu nói thường xuyên được cựu Tổng thống Mỹ Donald Trump dụng bởi: “Nobody knows … better than me.” (Không ai hiểu … tốt hơn tôi). Từ này mang ý nghĩa hài hước, châm biếm, ám chỉ một người tự cho mình là hiểu biết mọi thứ, luôn cho rằng mình là người thông minh nhất, giỏi giang nhất…..
Đi loanh quanh ở tầng mười bốn một lúc lâu, tầm mắt con zombie cầm báo chuyển sang khu vực đọc sách, dường như đã xác định được điều gì đó, sau đó không chút do dự đi về phía đó.
Khu vực đọc sách thuộc loại bán mở, không có cửa, chỉ dùng ghế sofa và giá sách để ngăn cách ra một khu vực riêng biệt.
Dưới ánh trăng, Chu Kỳ An mơ hồ nhìn thấy vị trí của mấy cuốn sách đặt không đúng chỗ, gối ôm chất đống lộn xộn trên ghế sofa. Nghĩ đến việc cách đây không lâu còn có người chơi đến đây tìm kiếm, kết quả cũng rất rõ ràng, không thu hoạch được gì.
Con zombie cầm báo nhìn chiếc thang bên cạnh.
Chu Kỳ An nheo mắt lại.
Con zombie cầm báo đến để tìm người, trên đỉnh giá sách lại không có ai, nhìn thang làm gì?
“Sao lại… không có.”
Con zombie cầm báo hơi bối rối.
Như thể đã mất hết kiên nhẫn, Chu Kỳ An tiến lên trước nó một bước.
“Người đâu! Sao lại không tìm thấy?” Cậu như lên cơn bất cứ lúc nào, giơ chân đá bay chiếc thang: “Tên sếp chó má, ra đây cho ông, ra đây!”
Sức lực dùng rất mạnh, không quên lấy gậy đập phá lung tung như một kẻ man rợ.
Sách vở rơi rụng lả tả trên đất, chiếc thang cũng bị gãy chân, Chu Kỳ An giẫm chân một cái, chiếc thang liền dịch chuyển về phía sếp một chút.
Thấy cậu sắp phát điên rồi, con zombie cầm báo lại nảy sinh ý định đánh lén.
Trùng hợp làm sao, Thẩm Tri Ngật lại chắn trước mặt Chu Kỳ An, ánh mắt lộ ra tia cảnh cáo.
Tất nhiên con zombie cầm báo cũng biết những người này có chút bản lĩnh, nếu không nó sẽ không tìm bọn họ hợp tác. Nhưng mà, chờ đến khi nó nuốt trọn tất cả đầu người…
Đến lúc đó, những cái đầu này đều là của nó.
Trọng tâm chú ý của con zombie cầm báo đều dồn vào Chu Kỳ An, sếp âm thầm kiểm tra chiếc thang.
Mặt cắt của chỗ gãy có một đoạn nhỏ vốn dĩ đã rỗng, búng nhẹ ngón tay gõ vào, một cây bút trượt dài rơi vào tay ông ta.
Đến đây, bút, mực, giấy, nghiên mực đã đầy đủ, chỉ là, người chưa đủ.
Hiện tại, những thứ này đang được phân bố trong tay từng người chơi.
Con zombie cầm báo đột nhiên có phản ứng, lần này, nơi nó nhìn chằm chằm là khu vườn trên không.
“Ở đó sao?”
Dường như nó cảm nhận được hơi thở thoang thoảng ở đó.
Mí mắt Chu Kỳ An giật giật, chậc, chẳng lẽ người quản lý chợ quỷ thật sự ở trên tầng này?
Cậu không đuổi theo, vẫn giả vờ phát điên dậm chân tại chỗ. Lén lút nhắn tin, bảo những người chơi khác nhanh chóng nghĩ cách vòng qua khu vườn trên không, tập hợp ở khu vực đọc sách.
Thẩm Tri Ngật nhắc nhở: “Máy hủy giấy ở trong văn phòng, từ đây muốn đến văn phòng, khu vườn trên không là con đường bắt buộc phải đi qua.”
Chu Kỳ An gật đầu.
Theo ác ý của phó bản, nếu ông chủ tập đoàn ở đây, vậy nhất định là ở khu vườn trên không.
Nếu là phó bản ba sao, cậu đã có thể ngồi trên ghế sofa chờ con zombie cầm báo tự tìm đường chết, nhưng phó bản này, muốn con zombie cầm báo và ông chủ tập đoàn đối đầu thật sự, lại còn bị đánh cho thừa sống thiếu chết, xác suất rất thấp.
“Cầu mong nó bị đánh cho chết một phần tư.” Chu Kỳ An ước một điều ước rất thiết thực.
Con zombie cầm báo đã đi qua đó, thang máy cuối cùng cũng có phản ứng.
Thang máy lên đến tầng này, người đầu tiên chạy ra ngoài xem xét tình hình là con chó săn, Chu Kỳ An vỗ tay hai cái, chó săn lập tức chạy về phía cậu.
Không lâu sau, Trần Tố và những người khác cũng bước ra khỏi thang máy, xác định không có vấn đề gì, cũng nhanh chóng chạy tới.
Vốn dĩ đã qua mười hai giờ, bọn họ đều có chút tuyệt vọng, ai ngờ, quanh co một hồi, con zombie cầm báo lại bị chặn lại.
Chu Kỳ An: “Nhanh, đưa đồ cho tôi.”
Lúc đưa nghiên mực và thỏi mực qua, Diên nhìn về phía xa xa, lờ mờ nhìn thấy bóng dáng con zombie cầm báo.
Cuối cùng, Chu Kỳ An lấy cây bút còn lại từ tay sếp, thông báo của hệ thống cuối cùng cũng vang lên lần nữa:
【Chúc mừng bạn đã thu thập đủ bộ bút, mực, giấy, nghiên mực.】
【Mật khẩu máy hủy giấy đã được gửi đến.】
【Mật khẩu: 444478】
“…”
Quả là điềm báo tốt lành.
Chu Kỳ An hít sâu một hơi: “Bây giờ chỉ còn lại việc khởi động máy hủy giấy để tiêu hủy giấy chứng nhận kinh doanh.”
Những người khác cũng nhận ra, muốn đến văn phòng, nhất định phải đi qua đoạn đường con zombie cầm báo đang đứng, Kiều Tùng hỏi: “Lợi dụng trần nhà hoặc tường ngoài để trèo qua được không?”
Chu Kỳ An lắc đầu.
Văn phòng không giống những nơi khác, phía trên là tường bịt kín, không có trần nhà. Bóng của con búp bê sứ có thể nở rộng vô hạn bao phủ cửa sổ, trèo cửa sổ vào càng không đáng tin.
Muốn đi vào, e rằng chỉ có thể thông qua cánh cửa đặc biệt kia.
Tiêu hủy giấy phép kinh doanh tốt nhất là để người có tốc độ nhanh làm, Chu Kỳ An tự đề cử mình: “Tôi có kinh nghiệm, mọi người chỉ cần bảo vệ phía sau cho tôi là được.”
Sợ nói quá uyển chuyển người khác không hiểu, cậu bổ sung: “Mọi người câu giờ con ma cầm báo, tôi đến chỗ máy hủy giấy.”
“…”
Hành lang phía xa bị mùi hôi thối lấp đầy, không biết vì sao con zombie cầm báo vẫn luôn đứng ở đó, rõ ràng khu vườn nhỏ ở ngay gần kề, nhưng nó lại không vào.
Cứ tiếp tục tiêu hao thời gian như vậy cũng chẳng có lợi ích gì, mọi người chỉ có thể cắn răng, chủ động bước chân ra.
Tiếng bước chân rất khẽ vang lên trong hành lang tối tăm ngột ngạt.
Soạt soạt, soạt soạt soạt…
Là tiếng động của tờ báo.
Cứ mỗi khi tiến đến gần con zombie cầm báo thêm một bước, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi. Chỉ riêng năng lực tước đoạt ngũ giác của nó cũng đủ để tiễn bọn họ lên đường rồi.
Không còn cách nào khác, khi chỉ còn cách mười mấy mét, Chu Kỳ An tăng tốc độ lên mức nhanh nhất, lựa chọn trực tiếp xông qua.
Con zombie cầm báo vốn có thể mang đến nguy hiểm cực lớn lại như một đám mây trôi, bị Chu Kỳ An lướt qua một cách dễ dàng. Khi cậu thở hổn hển thả lỏng, đột nhiên quay đầu lại, phát hiện con zombie cầm báo đang ở bên cạnh, phía sau là những người chơi quen thuộc.
Viên Niệm Thư đứng gần nhất, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, vốn dĩ bọn họ muốn giúp đỡ chặn con quỷ lại. Nhưng mà, khoảnh khắc Chu Kỳ An chạy, từ góc nhìn của người chơi, cậu chỉ đang thực hiện động tác giậm chân tăng tốc tại chỗ.
Trong bóng tối, giọng nói âm u của con zombie cầm báo vang lên: “Cậu… muốn đi đâu?”
Chu Kỳ An bình tĩnh hỏi ngược lại: “Cái đầu người tôi muốn đâu?”
Vừa nói vừa nhanh chóng quan sát môi trường xung quanh, kết hợp với việc con zombie cầm báo trước đó có vẻ như đang xoay người tại chỗ, Chu Kỳ An đã đưa ra một kết luận vô cùng cạn lời: Quỷ đả tường.
Lúc này, ông chủ tòa soạn xuyên qua tờ báo mỏng manh, nghi ngờ nhìn chằm chằm những người chơi này.
Trong khoảng thời gian bị nhốt, nó dần cảm thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ vừa rồi giờ lại càng lên đến đỉnh điểm.
Một người phát điên muốn tìm chết và một đám người muốn tìm chết vẫn có sự khác biệt, những người này xông tới dường như còn có mục đích khác.
Trong lúc ông chủ tòa soạn suy nghĩ sâu xa, Chu Kỳ An đã thản nhiên nói: “Bị quỷ đả tường nhốt, mi làm quỷ kiểu gì vậy?”
“…”
Trong lúc giằng co vô hình, tình hình bên phía người chơi bắt đầu chuyển biến xấu.
Chu Kỳ An hơi nheo mắt lại, ma trận này chắc chắn không phải do con zombie cầm báo tự tạo ra.
Có thể dễ dàng dùng thủ đoạn như vậy để khống chế người và quỷ, đủ để khẳng định người quản lý Quỷ thị chính là lão tổng của tập đoàn Hác Hội Sa.
Mưu đồ của người quản lý chợ quỷ không khó đoán, trước tiên là thả hơi thở ra dẫn dụ con zombie cầm báo chặn ở con đường bắt buộc phải đi qua để đến văn phòng, sau đó chờ người chơi tự chui đầu vào lưới. Khi tất cả mọi người đều bị quỷ đả tường nhốt trong ảo cảnh, đối với con zombie cầm báo mà nói, đây chính là cơ hội trời cho.
Chỉ cần nó hơi động não một chút, sẽ lựa chọn nhân cơ hội này trực tiếp ra tay giết người.
Bây giờ có sử dụng đồng hồ quả quýt cũng vô dụng.
Muốn đến văn phòng nhất định phải đi qua đây, chỉ cần ảo cảnh không biến mất, con zombie cầm báo sẽ mãi là chướng ngại vật.
Quả nhiên, trong mắt ông chủ tòa soạn nhanh chóng lóe lên sát ý.
Có thể dùng ảo cảnh để nhốt nó, chẳng phải chứng tỏ gần đây có con quỷ còn mạnh hơn sao? Nhất thời nó rất muốn tăng cường thực lực.
Còn về chiếc đồng hồ quả quýt kia, trong không gian chật hẹp như vậy, mình dùng toàn bộ sức lực bất ngờ giết nó, nói không chừng cũng có thể đoạt được.
Nói giết là giết.
Cảm giác tước đoạt quen thuộc ập đến với tất cả mọi người chỉ trong chớp mắt.
Tốc độ phản ứng của Chu Kỳ An cũng rất nhanh, một đạo cụ tỏa ra ánh sáng dịu dàng hơn cả thánh khí, nhưng phạm vi chiếu sáng lại lớn hơn đột nhiên xuất hiện.
【Ngọn hải đăng】, trong phần hướng dẫn sử dụng có nói nó có 35% xác suất miễn dịch với ảo cảnh của quỷ đả tường.
Lúc sử dụng đạo cụ, lòng bàn tay Chu Kỳ An đều là mồ hôi lạnh.
Cậu tự biết vận may của mình, 95% cũng chưa chắc đã kích hoạt được, huống chi là chưa đến một nửa.
Bên cạnh, Thẩm Tri Ngật đột nhiên nhỏ giọng nói: “Đừng lo.”
Người quản lý chợ quỷ là người ngoài cuộc, đáng lẽ ra không nên trực tiếp ra tay, nhưng hiện tại nó đã sử dụng quỷ đả tường, tính chất của sự việc đã thay đổi.
Trò chơi rất coi trọng sự cân bằng và công bằng của dữ liệu, xác suất thành công trong việc phá giải của Chu Kỳ An sẽ tăng lên gấp bội.
【Bạn đã miễn dịch thành công với quỷ đả tường trong ba giây.】
Thông báo vang lên quá đột ngột, phản ứng đầu tiên của Chu Kỳ An là trò chơi bị dở hơi rồi, vậy mà lại nhân từ như thế.
Cậu không nghĩ đến việc người quản lý chợ quỷ đã vi phạm quy tắc, bản tính ai cũng có thể làm chuyện xấu khiến cậu cảm thấy sau khi đánh bại con zombie cầm báo, còn phải đi giết chết người quản lý chợ quỷ mới có thể kết thúc phó bản này.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng bước chân cậu thì chưa bao giờ dừng lại, trước khi ngũ giác hoàn toàn bị tước đoạt, Chu Kỳ An nắm bắt ba giây đồng hồ đó, bỏ chạy như điên.
Đồng thời, cậu cũng trực tiếp ném mạnh cái đầu người trong ba lô về phía xa, sau đó cho dù người chơi không ngăn cản được, con ma cầm báo đi nhặt đầu người, ít nhiều gì cũng có thể câu giờ được một chút.
Ngũ giác suy giảm, Trần Tố mơ hồ nhìn thấy Chu Kỳ An vậy mà không còn xoay người tại chỗ nữa, lập tức đưa ra quyết định: “Cản con quỷ này lại!”
Thời gian bọn họ vào trò chơi cũng lâu rồi, ít nhiều gì cũng có vài món đạo cụ cất kỹ, đến thời khắc sinh tử, giữ lại cũng vô dụng.
Diên hành động nhanh nhất, trong tay xuất hiện một khung ảnh trống rỗng, chĩa thẳng vào con zombie cầm báo.
Vào khoảnh khắc đối mặt, phần gỗ trên bề mặt khung ảnh lập tức nứt ra, bóng dáng của con zombie cầm báo xuất hiện trong khung, động tác của nó cũng chậm hơn trước rất nhiều.
Sếp còn trực tiếp hơn, chiếc cà vạt được ông ta sử dụng rất thuần thục, không hề hoa mỹ, chỉ thuần túy là bạo lực, nhưng lại thẩm mỹ đến cực hạn.
Thẩm Tri Ngật không lập tức ra tay, hắn nhìn theo phương hướng Chu Kỳ An chạy đi, đề phòng người quản lý chợ quỷ lại giở trò, hắn đánh thức cái bóng, để nó đuổi theo Chu Kỳ An.
………..
Tất cả âm thanh chiến đấu đều bị bỏ lại phía sau, Chu Kỳ An điên cuồng lao về phía trước.
“Chính là cảm giác này.”
Lưng của mình là để được bảo vệ.
Phía trước là một màu đen kịt.
Bóng tối trong văn phòng như thủy triều cuồn cuộn chảy trong không khí, khi đến gần bóng tối này, các ngón tay Chu Kỳ An lập tức co quắp đau đớn.
Ý thức tự hủy hoại là thứ khó chống cự nhất.
Cậu đã không còn quan tâm đến việc cánh cửa văn phòng có bị khóa chặt hay không, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay đến bật máu, chỉ cúi đầu lao vào trong.
Lúc đi ngang qua tủ trưng bày, con búp bê sứ trên kệ bỗng nhiên thay đổi, một đôi mắt của người trưởng thành đột ngột xuất hiện trên khuôn mặt bụ bẫm, giống hệt như trong miếu quỷ, có mắt như mù, khiến cả khuôn mặt đáng yêu trở nên quỷ dị.
Ha ha ha.
Ha ha ha ha.
Tiếng cười kỳ quái hoàn toàn bùng nổ trong đầu, đầu Chu Kỳ An đau như muốn nứt ra, bước chân cũng bị bóng tối kéo lê.
Cậu vẫn không lấy thánh khí ra, lý trí còn sót lại mách bảo cậu rằng, một khi lấy vũ khí ra, ý thức tự hủy hoại sẽ lập tức bành trướng đến cực hạn, sau đó cậu sẽ tự xiên chết mình như xiên cá.
Một đóa hoa hồng đặc biệt được kết tụ từ hắc khí đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Chu Kỳ An sững sờ.
Trên xe buýt, cái bóng của Mục Thiên Bạch cũng từng tặng cậu hoa hồng như vậy.
Hành động này của cái bóng, chẳng khác nào chủ động thừa nhận thân phận.
Khoảnh khắc cậu do dự nhận lấy bông hồng, màu sắc của cái bóng dường như nhạt đi một chút.
Lúc này, tình trạng đau đớn đến mức gần như không thể nhúc nhích được của Chu Kỳ An đã dịu đi, dường như có một luồng sinh khí mới được truyền vào tim, cậu cố gắng nhấc chân bước về phía máy hủy giấy.
Máy hủy giấy nằm đối diện tủ, lại đúng ngay hướng con búp bê sứ.
444…
Cắm điện, vừa mới nhập ba số đầu tiên, trong đầu cậu chỉ còn lại suy nghĩ muốn chết.
Khát vọng được chết của Chu Kỳ An còn mãnh liệt hơn bất kỳ lần theo đuổi sinh cơ nào trước đây.
Bông hồng đen trên tay cậu bắt đầu héo úa, hơi lạnh lan ra đầu ngón tay, trong cái lạnh thấu xương, luồng âm khí này ngược lại khiến cho người ta tỉnh táo hơn, nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, Chu Kỳ An kiên trì nhập xong ba số cuối cùng 478.
Trong bóng tối đang lan rộng, máy móc phát ra tiếng “bíp”, đèn đỏ phía trên máy hủy giấy nhấp nháy vài cái.
Chu Kỳ An vội vàng nhét giấy phép kinh doanh vào.
Một tràng âm thanh “cạch cạch cạch cạch” của máy móc hoạt động với tốc độ cao vang lên, tiếng giấy vụn chưa bao giờ êm tai đến vậy, giống như có thể nghiền nát cả bóng tối.
Tận mắt chứng kiến máy hủy giấy hoạt động, cơn tức giận tích tụ trong lòng Chu Kỳ An mấy ngày nay đều tan biến hết. Eo cậu cũng lập tức thẳng tắp, không chút do dự, cậu mạnh tay chi năm mươi điểm tích lũy mua một chiếc loa:
“Ông chủ tòa soạn báo Phong Đô chú ý, tôi phải hủy giấy phép kinh doanh của ông đây —“
Từ chiều con zombie cầm báo đã bắt đầu đuổi theo bọn họ, không biết đối phương có phát hiện ra giấy phép kinh doanh của mình có bị trộm hay không, có lẽ đã phát hiện ra nhưng cũng không quá để tâm.
Một thứ mà ngay cả thánh khí cũng không thể phá hủy, quả thật có thể mang đến cho người ta dũng khí.
Kể từ khi nhập mật khẩu máy hủy giấy thành công, bóng tối bao trùm trên người cậu cũng nhạt đi rất nhiều, vô hình chung, lực lượng thôi miên cậu tự sát cũng đang dần tan biến.
Xác định giấy phép kinh doanh đã bị nghiền nát bét nhè, Chu Kỳ An nhìn chiếc loa đã tiêu tốn năm mươi điểm tích lũy, “Không thể lãng phí được.”
Còn phải dùng thêm vài lần nữa.
——–
Trên hành lang.
Những người chơi bị ép phải làm hiệp sĩ cho Chu Kỳ An lúc này giống như đống bùn nhão nằm la liệt trên đất.
Trong ngũ giác, đáng sợ nhất chính là xúc giác bị tước đoạt.
Sau khi Chu Kỳ An chạy ra ngoài không lâu, quỷ đả tường cũng biến mất, giống như đang cổ vũ con zombie cầm báo đi săn lùng, người chơi đã câu giờ được một lúc, bây giờ người còn có thể đứng vững chỉ còn Thẩm Tri Ngật và sếp.
Thị lực của sếp rõ ràng đã bị ảnh hưởng, các ngón tay đang nắm cà vạt, các khớp dường như hơi cứng lại, muốn cong lại có chút khó khăn.
Vẻ hung dữ thường ngày vẫn còn hơi kiềm chế đã hoàn toàn bị kích thích.
Ngay khi một trận chiến đẫm máu nữa sắp nổ ra, con zombie cầm báo đã bước lên một bước, thì một chuyện không ai ngờ tới đã xảy ra.
Tờ báo có thể dễ dàng cướp đi mạng người kia trước tiên là mềm nhũn ra, sau đó lại dần có xu hướng tan rã.
Ngay sau đó, trong bóng tối tĩnh mịch phía trước, đột nhiên vang lên tiếng hát kỳ lạ được phóng đại —
“Tôi tiễn em đi, ngàn dặm xa xôi…”
Chữ viết bằng máu trên tờ báo tan ra, mất đi màu sắc ban đầu, từ màu đỏ chuyển sang màu đen của tro tàn, giọng hát trong trẻo kia vẫn đang hát —
“Em im lặng không một tiếng động, chỉ có hai màu trắng đen!”
Hết chương 136.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Gọi tôi là giọng ca vàng.
Cái bóng: Tuyệt vời, tặng hoa, vỗ tay ~
Chu Kỳ An: Hôm nay anh đã vất vả rồi, ngày mai hãy để tôi lấy lại những gì đã mất.
Cái bóng: Không hiểu, tiếp tục tặng hoa.