Chương 137: Không Nơi Nương Tựa (21)
Hoắc Hi Linh nhíu mày, “Cậu muốn nói gì?”
“Một người mưu mô xảo quyệt như bà, chắc chắn đã nghĩ ra lý do tại sao hắn ta bị hại trước cả tôi.” Minh Hàn nói, “Chúng tôi đã điều tra các mối quan hệ của Hoắc Diệp Duy trong ngành giải trí, hắn ta có không ít kẻ thù, nhưng so với cái giới của bà, ngành giải trí vẫn còn ‘ngây thơ’ lắm. Hoắc tổng, ngay cả em gái ruột mà bà cũng không tha, thì đối với người ngoài bà càng thêm nhẫn tâm, có kẻ biết Hoắc Diệp Duy là con trai của bà, là điểm yếu chí mạng mà bà ra sức che giấu, vậy nên đã ra tay với hắn ta.”
Hoắc Hi Linh tỏ vẻ khó chịu, “Cậu thật là thất lễ. Hồ Hi Vân chết vì bệnh về não, nếu cậu muốn tra bệnh án, chắc chắn vẫn còn lưu lại. Tôi không những không hại con bé, mà trong khoảng thời gian cuối đời, tôi còn tận tâm chăm sóc nó.”
Minh Hàn gật đầu, “Ý của bà là, tôi không thể tìm thấy bằng chứng chứ gì?”
Hoắc Hi Linh không trả lời.
“Nhưng có vẻ bà quên mất, công việc hiện tại của tôi không phải là điều tra nguyên nhân cái chết của em gái bà, mà là điều tra rõ vụ án của Hoắc Diệp Duy.” Minh Hàn cười lạnh, “Bà là mẹ của hắn ta, tại sao phải vòng vo tam quốc với tôi?”
Sắc mặt Hoắc Hi Linh trở nên vô cùng khó coi, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt ngược vào trong vì những điều cấm kỵ không thể nói ra.
Minh Hàn nói, “Hoắc tổng, vừa rồi hình như bà đã nghĩ đến chuyện gì đó, hoặc là ai đó? Vậy tôi tiết lộ thêm một chút, trước khi Hoắc Diệp Duy chết đã sử dụng một loại thuốc hướng thần trong thời gian dài, thực chất là ma túy, chúng tôi đã phát hiện ra loại ma túy tương tự ở những vụ án khác. Bà có suy nghĩ gì không?”
Hoắc Hi Linh hít một hơi thật sâu, lắc đầu, “Cho tôi thêm chút thời gian, tôi cũng có cách điều tra của riêng mình.”
Minh Hàn đứng dậy, tắt máy ghi âm, Hoắc Hi Linh sửng sốt, không biết cậu định làm gì. Cậu trở lại bàn làm việc, chống hai tay lên mép bàn, cúi người, “Hoắc tổng, phần hỏi cung đã kết thúc. Những câu hỏi tiếp theo của tôi mang tính chất riêng tư, bà có thể chọn trả lời, hoặc từ chối trả lời.”
Hoắc Hi Linh nhíu mày sâu hơn, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Minh Hàn hạ thấp giọng, ghé sát tai Hoắc Hi Linh, “Bà có biết ‘Lượng Thiên Xích’ không?”
Hoắc Hi Linh đột nhiên mở to hai mắt, cái tên này giống như một cây kim, đâm thẳng vào màng nhĩ, găm sâu vào trong não bà ta. Mất khoảng nửa phút, cơ thể bà ta mới có thể cử động trở lại, “Cái gì? Tôi không biết.”
Tiếng cười của Minh Hàn mang theo chút tà khí, “Thật sao? Nhưng phản ứng của bà chứng tỏ bà biết, ít nhất cũng đã từng nghe qua.”
Hoắc Hi Linh ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, bà ta mím chặt môi, không nói lời nào.
“Tôi không muốn dọa bà, chỉ là cá nhân tôi rất hứng thú với tổ chức này.” Minh Hàn nói, “Thực ra, tôi, bà, và cả Hoắc Diệp Duy không phải là người hoàn toàn xa lạ.”
Hoắc Hi Linh nói, “Cậu không phải cảnh sát?”
“Tôi là cảnh sát, nhưng tôi cũng từng có một gia đình giàu có.” Minh Hàn lại một lần nữa ghé sát tai Hoắc Hi Linh, “Cách đây không lâu, tôi suýt nữa bỏ mạng trong tay ‘Lượng Thiên Xích’.”
Lưng Hoắc Hi Linh cứng đờ, ánh mắt nhìn Minh Hàn đã thay đổi.
Minh Hàn đặt ngón trỏ lên môi, “Suỵt, đây là bí mật của chúng ta. Bây giờ bà đã tin tưởng tôi hơn một chút chưa?”
Một lúc lâu sau, Hoắc Hi Linh ngẩng cao đầu, “Tôi cần thời gian.”
Minh Hàn mở cửa cho bà, đứng tựa lưng vào tường, “Bà có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Ngay khi Hoắc Hi Linh rời đi, người của đội cơ động đã bám theo.
Điện thoại của Minh Hàn vang lên, là Đường Hiếu Lý gọi đến, “Cậu thật là to gan, dám dùng ‘Lượng Thiên Xích’ để thăm dò Hoắc Hi Linh.”
“Bà ta và Bặc Dương Vận đều là hạng người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.” Minh Hàn khinh bỉ nói, “Tôi ngửi thấy trên người bà ta mùi hôi thối giống hệt Bặc Dương Vận.”
Đường Hiếu Lý im lặng một lúc, “Vừa nhận được tin từ nước G, Bặc Dương Vận đã biến mất.”
Trước đó, đội cơ động tỉnh Hàm chưa thiết lập quan hệ hợp tác với thành phố Kobrin nước G, nơi Bặc Dương Vận đang sinh sống. Sau cuộc điện thoại của Minh Hàn với Bặc Dương Vận, Đường Hiếu Lý và Lư Hạ Kình đã liên lạc với cảnh sát quốc tế từng hợp tác, người này đang ở Châu Âu, đồng ý đến Kobrin để tìm hiểu tình hình.
Nhưng mà, khi anh ta tìm đến nơi ở của Bặc Dương Vận thì phát hiện người đã đi, nhà trống trơn. Nhờ sự kiên trì của anh ta, cảnh sát địa phương đã vào cuộc điều tra.
Bảy năm trước, Bặc Dương Vận chuyển đến Kobrin. Trước khi đến Kobrin, dường như ông ta làm việc trong ngành công nghiệp Internet ở miền Nam nước G. Nhưng sau khi đến Kobrin, có lẽ đã tích lũy đủ tài sản, ông ta bước vào trạng thái bán hưu trí, quanh năm ở nhà đầu tư tài chính, ít giao du với mọi người.
Ông ta thuê một người giúp việc, phụ trách cuộc sống hàng ngày. Người giúp việc cho biết, ông ta thích những người phụ nữ trẻ tuổi phương Đông, thường xuyên dẫn các cô gái khác nhau về nhà, nhưng chưa bao giờ để họ ở lại qua đêm. Ông ta không hòa nhập được với những người bạn đồng trang lứa ở địa phương, cũng chẳng muốn hòa nhập.
Kobrin là một thành phố nhỏ tương đối yên bình, sau nửa đời bôn ba, ông ta đến đây để tận hưởng sự an nhàn mà của cải mang lại. Ông ta thích đi dạo dọc bờ sông chảy qua thành phố vào buổi chiều tà, lúc đó ông ta giống như một người dân địa phương đã sống ở đây mấy chục năm.
Về việc tại sao ông ta đột nhiên biến mất, người giúp việc cũng rất ngạc nhiên. Cô có một căn phòng nhỏ trong biệt thự, những lúc bận rộn sẽ ở lại qua đêm. Cô nhớ lại, sự thay đổi của Bặc Dương Vận dường như bắt đầu từ khi nhận được một cuộc điện thoại. Khi đó Bặc Dương Vận không nói tiếng nước G, dường như là tiếng mẹ đẻ của ông ta, cho nên cô không hiểu.
Sau khi cúp điện thoại, Bặc Dương Vận im lặng rất lâu, cô đến gọi ông ta ăn cơm, Bặc Dương Vận xua tay, bảo cô về sớm.
Trong ấn tượng của cô, Bặc Dương Vận là một người rất thích nói đùa, mặc dù cô không bao giờ hiểu được Bặc Dương Vận đang toan tính điều gì. Nhưng sau đó, Bặc Dương Vận thường xuyên trầm tư một mình, sắc mặt không tốt. Mỗi lần cô gọi, Bặc Dương Vận như bị đánh thức từ trong cơn ác mộng, ánh mắt đó khiến cô sợ hãi.
Ngày Bặc Dương Vận biến mất, như thường lệ, cô đến biệt thự lúc 8 giờ sáng, nhưng không thấy ông ta đâu. Tình huống này không phải là hiếm, đôi khi Bặc Dương Vận sẽ ra ngoài tập thể dục, tiện thể đến trung tâm thành phố mua ít thức ăn về. Cô ra vườn tưới cây – Bặc Dương Vận trồng rất nhiều hoa, đủ loại, còn còn có không ít hòn non bộ, mỗi ngày đều phải tưới rất nhiều nước, với cô, việc chăm sóc những bông hoa, cây cỏ và hòn non bộ này còn mệt hơn cả chăm sóc Bặc Dương Vận.
Hơn 11 giờ, Bặc Dương Vận vẫn chưa về, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, gọi điện thoại cho ông ta thì thấy tắt máy. Cô lo lắng chuẩn bị bữa trưa, nhưng mãi đến 3 giờ chiều, Bặc Dương Vận vẫn bặt vô âm tín.
Nghĩ đến trạng thái gần đây của Bặc Dương Vận, cô lo lắng ông ta gặp tai nạn xe cộ, nhưng khi hỏi thăm một người bạn làm cảnh sát thì được biết, không có vụ tai nạn nào xảy ra.
Cô chỉ là một người giúp việc, còn Bặc Dương Vận là một ông lão ngoại quốc kỳ quặc, cô suy nghĩ một chút rồi không để ý đến nữa, quay trở về nhà mình.
Ngày hôm sau, cô lại đến biệt thự, Bặc Dương Vận vẫn không có ở đó, và có vẻ như không có ý định quay lại. Cô báo cáo sự việc cho công ty dịch vụ, bên kia cho biết sẽ kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó không đến biệt thự nữa, cho đến khi cảnh sát tìm đến.
Cảnh sát không phát hiện dấu vết khả nghi trong biệt thự, dường như Bặc Dương Vận đã tự ý rời đi vào ban đêm. Hệ thống camera giám sát của Kobrin không phủ sóng đến khu dân cư, vì vậy không thể tìm ra Bặc Dương Vận đã xuất hiện ở đâu sau khi mất tích.
Cảnh sát quốc tế cho biết, hiệu quả điều tra của cảnh sát địa phương rất thấp, và họ đã ngừng điều tra. Nếu muốn tìm thấy Bặc Dương Vận, điều tra rõ hành tung của ông ta ở nước G trong những năm qua, e rằng cần phải có sự can thiệp quốc tế sâu rộng hơn. Mà Đường Hiếu Lý và Lư Hạ Kình đều biết rõ, hiện tại đội cơ động không thể làm được điều này.
“Vậy là cuộc điện thoại của tôi đã gián tiếp khiến Bặc Dương Vận mất tích.” Sau khi nghe xong, Minh Hàn châm một điếu thuốc, vẻ mặt u ám dựa vào tường.
Đường Hiếu Lý nói, “Tôi cập nhật cho cậu tin tức mới nhất, không phải để cậu cảm thấy áp lực tâm lý, đã điều tra đến nước này rồi, ai gọi điện thoại chẳng được? Bản thân việc Bặc Dương Vận chuyển đến Kobrin đã cho thấy ông ta đang trốn tránh điều gì đó.”
Minh Hàn nói, “Ông ta còn chưa đến tuổi nghỉ hưu, đáng lẽ phải tiếp tục ở lại miền Nam.”
“Đúng vậy. Kobrin giống như một thị trấn nhỏ, ông ta như thể đang rút lui khỏi một vòng tròn nào đó để tự bảo vệ mình.” Đường Hiếu Lý phân tích, “Ông ta biết cuộc điều tra của cậu sẽ khiến một số người chú ý đến ông ta một lần nữa, vì vậy ông ta bồn chồn, lo lắng, ông ta đang suy nghĩ tìm lối thoát.”
Minh Hàn dụi dụi mắt, nếu có thể, cậu rất muốn đích thân đến nước G một chuyến, nhưng hợp tác quốc tế không phải là chuyện dễ dàng như vậy, hơn nữa cậu đã bị “Lượng Thiên Xích” để mắt tới, cho dù đội cơ động cử người đi, người đó cũng sẽ không phải là cậu.
“Vậy bây giờ tôi nên làm gì?” Minh Hàn hỏi.
Đường Hiếu Lý im lặng một lúc, “Tiếp tục điều tra vụ án của cậu và Tiểu Trần, còn nữa, theo dõi chặt chẽ Hoắc Hi Linh.”
*****
Thị trấn Qua Tử, Tạ Vũ Minh suy nghĩ về phản ứng của Lý Giang Bảo vào ngày hôm qua.
Sau khi mất kiểm soát trong giây lát, Lý Giang Bảo được người nhà dìu đến chỗ ngồi, Tạ Vũ Minh rõ ràng nhìn thấy mối liên hệ giữa Chúc Y và Mai Thụy trong mắt anh ta, nhưng anh ta lại một mực khẳng định, Mai Thụy và Chúc Y chưa từng nói chuyện với nhau.
Tạ Vũ Minh hiếm khi ra ngoài làm nhiệm vụ, có chút không nhịn được, “Anh nhìn tôi mà nói dối sao? Chúc Y năm đó đến thôn Viên Thụ của các người, chính là vì muốn giúp đỡ những người như Mai Thụy, cô ấy đã sống ở thôn Viên Thụ lâu như vậy, sao có thể không nói chuyện với Mai Thụy?”
“Vợ của tôi tôi còn không biết sao? Tôi nói bọn họ không quen biết thì chính là không quen biết!” Lý Giang Bảo vừa hét lên, người nhà họ Lý và những người dân làng khác liền xúm lại, muốn đuổi Tạ Vũ Minh và đồng nghiệp của cô ra ngoài.
Hứa Xuyên thấy tình hình không ổn, lập tức che chắn cho Tạ Vũ Minh, cảnh sát cũng chạy đến can ngăn hai bên. Khi mọi người lui ra ngoài sân nhà họ Lý, Dịch Lỗi vốn đang đứng ở cửa đã không thấy đâu.
“Kỳ lạ, tôi đã thuyết phục được Lý Giang Bảo rồi, tại sao anh ta lại đột nhiên nổi điên?” Càng nghĩ Tạ Vũ Minh càng cảm thấy kỳ quái, “Mai Thụy đã về nhà, nhà họ Mai cũng đã thống nhất lời khai với bọn họ, anh ta sợ cái gì?”
Hứa Xuyên nói, “Chẳng lẽ cái chết của Chúc Y có liên quan đến Lý Giang Bảo?”
Vẻ mặt Tạ Vũ Minh càng thêm nghiêm trọng, “Những người này có vấn đề, tôi phải đến đó một chuyến nữa!”
*****
Ban đêm ở thôn Viên Thụ tối đen như mực, thi thoảng lại vang lên tiếng chó sủa, khiến người ta rợn tóc gáy. Hứa Xuyên cảnh giác nhìn xung quanh, luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành. Chuyện cảnh sát đến những nơi lạc hậu điều tra vụ án, bị dân làng bao vây, trước đây cậu ta chỉ thấy trên báo cáo vụ án, nhưng lúc này lại có linh cảm mãnh liệt rằng, mình sắp trở thành những cảnh sát trong báo cáo đó.
Sân nhà họ Lý không bật đèn, ngay cả đèn đường trước cửa cũng không bật. Hứa Xuyên nuốt nước miếng, “Chị Tạ, hay là chúng ta đợi đến ban ngày rồi hẵn vào?”
Tạ Vũ Minh lại rất kiên định, “Bây giờ là thời điểm thích hợp.”
Hứa Xuyên khó hiểu, “Tại sao?”
“Hôm qua Lý Giang Bảo suýt nữa đã khai, tôi nghi ngờ là do những người chặn ở nhà họ Lý lúc đó đã ra hiệu cho anh ta, vậy nên anh ta mới đột ngột thay đổi lời khai.” Tạ Vũ Minh nói, “Bây giờ nhà họ Lý không có người ngoài, tôi đến nói chuyện phải trái với anh ta, để anh ta biết lợi biết hại. Nếu đợi đến ban ngày, lại có một đám người chặn đường, càng kéo dài, càng khó điều tra.”
Hứa Xuyên nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, “Vậy thì lát nữa chị đi sau lưng em, nhỡ có chuyện gì xảy ra, em còn có thể bảo vệ chị.”
Tạ Vũ Minh muốn nói “Tôi cần gì cậu bảo vệ”, nhưng nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc hơn mọi ngày của Hứa Xuyên, liền nuốt ngược lời định nói vào trong bụng.
Trên đường đến nhà họ Lý, hai người không gặp phải trở ngại nào, Hứa Xuyên quan sát trái phải, sau đó gõ cửa nhà họ Lý. Không lâu sau, cửa phòng bên trong được đẩy ra, có người đi dép lê bước đến, hỏi vọng ra ngoài: “Ai đấy?”
Hứa Xuyên nhìn Tạ Vũ Minh, hạ thấp giọng nói, “Là tôi, đồn công an đây.”
Bên trong lập tức im bặt. Hứa Xuyên lại nói, “Mở cửa ra, tôi chỉ hỏi vài câu, hỏi xong sẽ đi ngay.”
Một lúc sau, tiếng bước chân xa dần, hình như là đi tìm ai đó. Vài phút sau, cửa mở ra, Lý Giang Bảo đứng ở cửa, bất an nhìn chằm chằm Hứa Xuyên và Tạ Vũ Minh.
“Chuyện hôm qua…” Tạ Vũ Minh theo bản năng nhìn vào trong sân, “Hay là chúng ta vào trong nói chuyện?”
Lý Giang Bảo lau mồ hôi trên trán, nhường đường, “Vậy thì hai người vào đi.”
Cổng sân đóng sập lại sau lưng, Hứa Xuyên nghe thấy một tiếng động chói tai, giống như kim loại cọ xát trên mặt đất. Cậu ta lập tức kéo Tạ Vũ Minh lại, “Lý Giang Bảo, anh đừng giở trò!”
“Tôi giở trò gì? Không phải hai người có chuyện muốn hỏi tôi sao?” Lý Giang Bảo đi vào bóng tối, có vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Có gì thì hỏi nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ.”
Trong sân quá tối, Tạ Vũ Minh bảo Lý Giang Bảo bật đèn. Lý Giang Bảo không chịu, nói bật đèn không tốn tiền sao? Anh ta không có nhiều tiền như vậy.
Đột nhiên, Hứa Xuyên cảm thấy phía sau có luồng khí lạnh ập đến, theo bản năng kéo Tạ Vũ Minh né sang một bên, một ống thép lướt qua người bọn họ, đập mạnh xuống đất. Hứa Xuyên mất đà, ôm Tạ Vũ Minh ngã xuống đất, lúc định đứng dậy thì mấy cái ống thép đã chĩa vào cổ bọn họ.
“Là anh!” Tạ Vũ Minh nhìn rõ người đến, chính là Dịch Lỗi. Lúc này anh ta không đeo kính, trên mặt cũng không còn vẻ nghèo túng của một tên thư sinh, mà là hung dữ vô cùng. Bên cạnh anh ta còn có mấy người đàn ông thôn quê hung hãn khác, trong mắt bọn họ đều chứa đầy thù hận với cảnh sát.
“Lý Giang Bảo!” Hứa Xuyên lập tức nhìn về phía sau. Nhưng Lý Giang Bảo đã biến mất trong bóng tối, giọng nói run rẩy, “Không liên quan gì đến tôi, là tự hai người muốn vào đây, bọn họ cũng không phải do tôi gọi đến!”
Dịch Lỗi xua tay với Lý Giang Bảo, ra hiệu cho anh ta đừng làm ầm ĩ, “Xong việc ngay thôi, không làm bẩn sân nhà anh đâu.”
Lý Giang Bảo vẫn không yên tâm, “Mấy người đừng có làm bậy trong sân nhà tôi!”
“Biết rồi.” Dịch Lỗi nói, “Đánh ngất rồi đưa lên núi giải quyết.”
Hứa Xuyên sốt ruột, “Các người muốn làm gì?”
Dịch Lỗi giẫm một chân lên đầu Hứa Xuyên, “Tao muốn làm gì? Tao còn muốn hỏi chúng mày muốn làm gì! Tao sống yên ổn ở đây, chúng mày vừa đến đã bày trò này nọ. Chúng mày muốn phá hỏng cuộc sống yên bình của tao, tao sẽ cho chúng mày nếm mùi đau khổ!”
Những người dân làng khác cũng cười lạnh.
“Chúng mày còn dám đến nghĩa trang, ban đêm ở đó có gì chúng mày biết không?” Lý Giang Bảo nói, “Sói đấy. Chưa thấy bao giờ nhỉ? Lũ người thành phố chúng mày, không sống yên ổn, cứ thích đến đây phá hoại! Tao sẽ cho chúng mày mở mang tầm mắt, xem sói trông như thế nào!”
Hứa Xuyên sốt ruột, cậu ta đâu có bao giờ gặp phải tình huống như thế này, “Các người dám! Chúng tôi là người của tỉnh, các người đừng làm bậy!”
“Tao cần gì quan tâm chúng mày là người của đâu, đến đây rồi thì phải tuân thủ quy củ ở đây.” Dịch Lỗi liên tục gõ cây gậy sắt lên đầu Hứa Xuyên, không ai biết cú nào sẽ mạnh tay hơn, khiến đầu Hứa Xuyên nở hoa, “Tao đoán tối nay hai người chúng mày sẽ đến tìm Lý Giang Bảo, không ngờ chứ gì, tao đã đợi ở đây từ lâu rồi. Lát nữa sẽ để sói đến xử lý hai người. Người của tỉnh? Được thôi, để tao đi hỏi sói xem, người của tỉnh ăn có khác gì người của đồn cảnh sát không.”
Hứa Xuyên rùng mình hoảng sợ, cậu ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như vậy. Nếu cậu ta và Tạ Vũ Minh thực sự bị sói ăn thịt, chẳng khác nào bị thủ tiêu. Theo như lời Dịch Lỗi nói, sói thường hoạt động ở khu vực lân cận nghĩa trang, lúc đó Dịch Lỗi hoàn toàn có thể nói dối rằng, cậu ta và Tạ Vũ Minh không tin lời mình, cứ khăng khăng muốn đến xem mộ của Chúc Y vào ban đêm, kết quả bị sói tấn công.
Ống thép đập mạnh vào chân Hứa Xuyên, cậu ta đau đến toát mồ hôi lạnh. Dịch Lỗi ra hiệu cho những người khác, tất cả bọn họ đồng loạt giơ ống thép lên. Hứa Xuyên thầm nghĩ xong rồi, hôm nay phải bỏ mạng ở đây rồi, nhưng hành động của cậu ta còn nhanh hơn suy nghĩ, lấy thân mình che chắn cho Tạ Vũ Minh.
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, trong ngôi làng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng súng, Hứa Xuyên còn chưa kịp phản ứng, một người dân làng đã hét lên đau đớn, ngã xuống bên cạnh cậu ta, ôm lấy cổ tay lăn lộn trên đất.
Một bóng đen nhảy qua tường, Hứa Xuyên nhìn kỹ, đó là Văn Ngộ!
Lúc Trần Tranh trở về thành phố Cư Nam, cứ nhất quyết để Văn Ngộ ở lại, Hứa Xuyên còn hơi khó hiểu, cảm thấy cậu ta và Tạ Vũ Minh, cộng thêm cảnh sát đồn công an thị trấn Qua Tử là được rồi, thấy thế nào cũng đủ để đối phó với dân làng rồi. Nhưng Trần Tranh lại lắc đầu, nói rất ẩn ý, “Người của đội cơ động không giống người thường, Văn Ngộ đi cùng hai người, có thể đề phòng bất trắc.”
Ai ngờ “Bất trắc” này lại đến nhanh như vậy. Nhà nghiên cứu không được phép mang súng, cảnh sát đồn công an nếu muốn dùng súng phải xin phép trước. Mà đội cơ động có tính chất đặc thù, Văn Ngộ luôn mang theo súng bên mình, tuy rằng cậu ta ở trong đội cơ động chủ yếu là phụ trách kiểm tra dấu vết, nhưng bình thường theo Minh Hàn luyện tập, thực chiến tuyệt đối không phải cảnh sát bình thường có thể so sánh.
Văn Ngộ mặc đồ đen, chĩa súng vào Dịch Lỗi, giọng nói lạnh lùng, “Không muốn tàn phế thì bỏ ống thép xuống.”
Dịch Lỗi trợn mắt, hung dữ trừng mắt, căn bản không nghe, cúi người toan bắt Hứa Xuyên làm con tin, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Vũ Minh nhanh trí nhảy dựng lên, ôm lấy eo anh ta. Văn Ngộ nhân cơ hội này, bóp cò, viên đạn găm vào ống thép, tóe lửa, mảnh đạn găm thẳng vào lòng bàn tay Dịch Lỗi.
Lúc này Hứa Xuyên cũng phản ứng kịp, đá văng ống thép đi, lao tới, đè Dịch Lỗi đang bê bết máu xuống đất.
Dịch Lỗi bị khống chế, những dân làng khác nhìn nhau, một tên không cam lòng thất bại, rút dao găm ra, đâm về phía Tạ Vũ Minh. Lần này Văn Ngộ không nổ súng nữa, nhanh như chớp lao đến trước mặt Tạ Vũ Minh, đạp bay dân làng đó cùng con dao của hắn ta. Thấy vậy, những người dân làng còn muốn manh động đều vứt ống thép xuống.
Cảnh sát phá cửa xông vào, đám dân làng sợ hãi Văn Ngộ và khẩu súng trên tay cậu ta, từng tên một ngồi xổm xuống đất, không dám hó hé tiếng nào. Tạ Vũ Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, cô liên lạc với đồn cảnh sát Qua Tử, yêu cầu hỗ trợ, nhưng vì quá căng thẳng, điện thoại rơi khỏi tay cô. Văn Ngộ đứng trước mặt cô, quay lưng về phía cô, trầm giọng nói, “Đừng vội, cứ bình tĩnh xử lý từng việc một, báo cho anh Trần một tiếng.”
Trần Tranh là người đầu tiên biết được biến cố xảy ra ở thôn Viên Thụ, anh để Văn Ngộ ở lại chính là vì dự đoán sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra, Tạ Vũ Minh thúc ép quá gắt gao, rất dễ khơi dậy cảm xúc của dân làng, nhưng giờ xem ra, điều này ngược lại đã thúc đẩy quá trình điều tra lên một bước lớn, Dịch Lỗi đã xé bỏ lớp mặt nạ hiền lành vô hại, rất có thể anh ta chính là người đã đẩy Chúc Y vào chỗ chết. Nếu có thể làm sáng tỏ bí ẩn về cái chết của Chúc Y ở thôn Viên Thụ, có lẽ vụ án của Đổng Kinh và vụ mất tích của Chu Tiểu Địch sẽ được sáng tỏ.
Những người dân làng tham gia tấn công cảnh sát và Lý Giang Bảo đều bị đưa về đồn công an thị trấn Qua Tử, do lực lượng cảnh sát ở đồn Qua Tử không đủ, Lê Chí còn phải nhờ đến các mối quan hệ của cục cảnh sát Thành phố Cư Nam, điều động cảnh sát của mấy đồn công an lân cận đến thôn Viên Thụ để kiểm soát tình hình.
Rạng sáng, Dịch Lỗi đeo còng số 8, ngồi trong phòng thẩm vấn, trừng mắt nhìn Tạ Vũ Minh, không chịu khai báo.
Tạ Vũ Minh nói, “Lý Giang Bảo vốn dĩ đã định khai báo rồi, là do anh đã ra hiệu cho anh ta. Anh ta sợ anh, hay nói cách khác, trên tay anh đang nắm nhược điểm của anh ta, anh ta bất đắc dĩ phải làm theo lời anh.”
Dịch Lỗi ngẩng đầu, im lặng không nói.
Tạ Vũ Minh cười lạnh, “Vừa rồi ở nhà họ Lý, anh nói năng hùng hồn lắm mà? Sao thế, tôi không bị sói ăn thịt, anh thành kẻ câm rồi à? Không sao, anh không nói, tất nhiên sẽ có người khác nói. Tôi thấy Lý Giang Bảo sợ đến mức tè ra quần rồi, anh đừng tưởng rằng anh ta ở phòng bên cạnh sẽ giống như anh, câm như hến?”
Rõ ràng là Dịch Lỗi đã bị chọc giận, mắng chửi ầm lên, “Con đàn bà thối tha, đàn bà sinh ra là để…..”
Lời lẽ thốt ra từ miệng anh ta vô cùng khó nghe, nhưng Tạ Vũ Minh vẫn bình tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng, ngay cả Hứa Xuyên cũng không chịu nổi, nhỏ giọng nói, “Chị Tạ, để em thẩm vấn anh ta, chị đi chỗ khác trước đi.”
Tạ Vũ Minh lại nhìn chằm chằm Dịch Lỗi, “Trong lòng anh, phụ nữ chính là như vậy sao? Năm đó anh đã dùng những lời lẽ này để sỉ nhục Chúc Y? Sỉ nhục người phụ nữ muốn giúp thôn các người trở nên tốt đẹp hơn sao?”
Hứa Xuyên nhìn thấy nắm tay siết chặt của Tạ Vũ Minh đang run lên nhè nhẹ, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn, cô đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân mình.
Dịch Lỗi sững người, lại tiếp tục mắng chửi. Tạ Vũ Minh nhắm mắt, đứng dậy, “Tôi cảm thấy thật không đáng cho Chúc Y, vì vậy, Dịch Lỗi, tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá!”
Trong phòng hỏi cung bên cạnh, Lý Giang Bảo vừa khóc vừa nói rằng mình bị Dịch Lỗi ép buộc. Trước khi vào, Tạ Vũ Minh nhận được điện thoại của Trần Tranh, “Chủ nhiệm Trần, anh muốn tham gia thẩm vấn sao?”
Trần Tranh nói, “Có thể tôi sẽ hỏi vài câu, đến lúc đó để dành cho tôi chút thời gian.”
Tạ Vũ Minh nói, “Tôi hiểu rồi.”
“Mau thả tôi ra! Tôi thật sự không phạm pháp!” Cửa vừa mở, Lý Giang Bảo đã gào lên, “Tôi nói, tôi nói hết!”
Tạ Vũ Minh nói, “Câu tôi muốn hỏi vẫn là câu hỏi đó, Chúc Y và Mai Thụy có quan hệ gì?”
Lý Giang Bảo đỏ mặt tía tai, “Tôi… tôi…”
Tạ Vũ Minh nói, “Dịch Lỗi không cho phép anh nói? Nhưng anh cũng đã thấy rồi đấy, bản thân Dịch Lỗi còn khó bảo toàn.”
Lý Giang Bảo liên tục chửi tục, mắng toàn bộ đều là do Dịch Lỗi, cuối cùng, anh ta hung hăng vỗ vào đùi mình, “Nhà chúng tôi vốn dĩ sống rất tốt, tuy rằng Mai Thụy là người được người ta cho, nhưng tôi chưa bao giờ bạc đãi cô ấy, tôi thấy cô ấy sống ở đây cũng rất vui vẻ.”
Tạ Vũ Minh cắt ngang, “Được người ta cho là sao? Nói rõ ràng!”
Hết chương 137.