Chương 137: Song Sát

 

Chương 137: Song Sát

 

Giọng hát mang theo chút dư vị thoát tục, như thể người hát đang phiêu bồng giữa chốn thần tiên.

 

Cảm xúc chân thật được truyền tải trọn vẹn qua từng câu hát, chỉ tiếc là bầu không khí u ám xung quanh lại chẳng hề ăn nhập gì.

 

Con zombie cầm báo hoàn toàn phớt lờ tiếng hát, ánh mắt nó kinh hãi nhìn tờ báo trên tay mình ngày càng mỏng manh, yếu ớt: “Không thể nào…”

 

Giác quan của những người chơi cũng dần hồi phục, Viên Niệm Thư bịt chặt tai mình, vẻ mặt khó tin, rồi lại nhẹ nhàng hé ra.

 

Cô ta đang phân vân giữa ù tai, ảo giác và khả năng tiếng hát là thật.

 

Lướt mắt nhìn sang, thấy mọi người đều kinh ngạc, cô ta mới sực tỉnh, nhận ra giờ phút này mọi thứ đều trở nên rõ ràng đến lạ.

 

“Chẳng lẽ là ảo giác sao?” Viên Niệm Thư lẩm bẩm.

 

Cô cảm thấy không phải.

 

Bởi vì ảo giác thường phóng đại những điều con người ta khao khát nhất, dưới trạng thái ảo giác bình thường, chuyện vô lý như hát hò thế này không thể nào xuất hiện được.

 

Bỗng nhiên, Viên Niệm Thư hít sâu một hơi, bắt đầu hát bè: “Thời đại trầm mặc…”

 

Những người khác lập tức nhìn cô như nhìn một kẻ tâm thần.

 

Kiều Tùng là người tỉnh táo lại đầu tiên, tự lẩm bẩm: “Không phải ảo giác.”

 

Những người khác cũng hoàn toàn chắc chắn. Đặc biệt là Trần Tố, trong ảo giác của bà ta, Viên Niệm Thư không thể nào làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

 

Giành lại quyền kiểm soát cơ thể, mọi người lập tức chớp lấy thời cơ, chuẩn bị tung chiêu kết liễu con zombie cầm báo.

 

Nhưng mà đã có người nhanh hơn họ ba bước.

 

Cà vạt của Sếp bị xé làm đôi trong cuộc chạm trán trước đó. Ông ta như một bóng ma, lướt đến sau lưng con zombie cầm báo, năm ngón tay bó chặt lấy cổ họng của con quái vật, gần như đâm thẳng vào da thịt.

 

Thẩm Tri Ngật thì chỉ lạnh lùng quan sát.

 

Tình hình của Chu Kỳ An được truyền tải trực tiếp vào đầu hắn qua cái bóng, xác định đối phương không sao, ánh mắt hắn mới dời đi.

 

Tờ báo kỳ lạ đã bị phá hủy gần hết.

 

Năng lực của ông chủ tòa soạn báo không chỉ có một, nhưng phạm vi và cường độ đã bị suy yếu đi rất nhiều. Sếp không bị ảo giác ảnh hưởng, con zombie cầm báo đã lợi dụng ảo ảnh trong chớp mắt để qua mặt ông ta, sau đó nhanh chóng bỏ chạy về phía xa xa.

 

Ở góc khuất đó, đầu lâu mà Chu Kỳ An ném đi trước đó đang nằm lăn lóc.

 

Con zombie cầm báo đã nghĩ rất hay.

 

Trước khi tờ báo hoàn toàn vô dụng, chỉ cần nuốt thêm một con quỷ nữa, nó sẽ có cơ hội lật kèo.

 

Nhưng thời gian duy trì ảo giác có hạn, khi bóng dáng nó đang chạy trốn xuất hiện trở lại trong tầm mắt, Sếp đã bình tĩnh sải bước tới.

 

“Hóa ra nhìn người khác chạy trốn lại thú vị đến vậy.” Ông ta thầm nghĩ, chẳng trách con quỷ này luôn thích đuổi theo sau lưng bọn họ.

 

Vào phó bản này đã giúp ông ta học hỏi được rất nhiều điều.

 

Sau này, công ty cũng có thể lập một cái vỏ bọc, thành lập một công ty con đặc biệt, chỉ cần người khác không biết ông chủ lớn là cùng một người, ở một mức độ nào đó, họ sẽ lập tức bất bại.

 

Sau khi cả hai bên đều phát triển lớn mạnh, nhân viên ưu tú muốn nhảy việc thì cũng chỉ là từ tay trái sang tay phải của ông ta mà thôi.

 

Chế độ đào thải và xung đột giữa nhân viên mới và cũ… nếu sử dụng tốt, đó cũng là một nguồn tài sản quý giá.

 

“Từ từ ăn, đừng vội.”

 

Ông ta nhìn bóng dáng đang chạy trốn thê thảm phía trước, ôn hòa lên tiếng nhắc nhở.

 

Vài bước cuối cùng, luồng âm khí mãnh liệt ập đến từ phía sau, con zombie cầm báo gần như là vừa lăn vừa bò đến bên cạnh đầu lâu, nhanh chóng dùng tờ báo mềm nhũn bao phủ lấy.

 

Nhanh lên, nhanh lên nữa.

 

Nhanh nuốt cái đầu này đi!

 

Cảnh tượng gần như điên cuồng này lọt vào mắt những người chơi phía sau, khiến bọn họ lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi. Không ai muốn đêm dài lắm mộng, nhưng cũng kinh sợ trước biểu hiện đáng sợ của Sếp, không muốn làm chim đầu đàn ra mặt dạy đời.

 

Bọn họ vô thức nhìn về phía Thẩm Tri Ngật.

 

Lúc bị cướp đi ngũ giác, chắc chắn là hai người này đã kiềm chế con zombie cầm báo, vậy nên bọn họ mới có thể sống sót.

 

Nhìn qua, Thẩm Tri Ngật là người không thích dây dưa, có lẽ để hắn ra mặt…

 

Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì, người đâu?

 

Từ nửa phút trước, Thẩm Tri Ngật đã rời khỏi khu vực này, đi về phía văn phòng. Khi sắp đến nơi, hắn bỗng dừng lại.

 

Ánh trăng sáng tỏ, Chu Kỳ An đang ngồi bệt dưới đất ở một nơi cách cửa không xa, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn kiên cường nắm chặt chiếc loa nhỏ trong tay, hướng về phía mặt trăng cất tiếng hát.

 

Thẩm Tri Ngật nhìn cậu thật sâu, định lên tiếng, nhưng lại nhìn thấy một đóa hoa hồng đen đã tàn úa trong tay trái Chu Kỳ An.

 

Bóng tối bao phủ dưới ánh trăng dần biến mất, Chu Kỳ An chậm rãi mở mắt.

 

Ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Tri Ngật đi đến bên cạnh cậu, hắn ngồi xổm xuống, hỏi: “Em ổn chứ?”

 

“… Ừm.”

 

Thẩm Tri Ngật đã đến đây, vậy bên phía con zombie cầm báo chắc là không có vấn đề gì, Chu Kỳ An hỏi: “Còn anh?”

 

Biết cậu đang lo lắng điều gì, Thẩm Tri Ngật đáp: “Cái bóng đang phong ấn một phần sức mạnh khác của tôi, đang trong thời gian nghỉ ngơi.”

 

Trùng hợp thật, Chu Kỳ An thầm nghĩ, trái tim của cậu cũng đang trong thời kỳ nghỉ ngơi.

 

“Nghỉ bao lâu?” Nghiêm trọng lắm sao?

 

Trong lòng cậu vẫn còn lo lắng, lúc nãy hình như cái bóng đã dùng một phương pháp đặc biệt nào đó để giúp cậu chặn ý thức tự hủy lại.

 

Lúc đang nói, cánh hoa hồng cuối cùng trong tay cậu cũng yếu ớt rơi xuống, Chu Kỳ An nín thở.

 

Cánh hoa rơi xuống đất, không biến mất, mà tản ra thành mấy chữ xinh đẹp: Nghỉ sáu ngày, làm một ngày.

 

“…”

 

Thẩm Tri Ngật đỡ cậu dậy: “Trong thời gian nghỉ ngơi, cái bóng xuất hiện mỗi ngày không quá tám tiếng, mỗi tuần ít nhất biến mất một ngày.”

 

Xác của con quỷ nhảy lầu vẫn còn ở cách đó không xa, trong môi trường âm u nồng nặc mùi tanh tưởi, Chu Kỳ An bị hắn chọc cười. Cậu biết đối phương nói vậy là để cậu không phải lo lắng, bèn cất loa đi, ánh mắt hướng về phía xa.

 

“Bên đó chắc sắp xong rồi.”

 

Thẩm Tri Ngật ám chỉ có thể sẽ bỏ lỡ cảnh tượng đau đớn và nguyền rủa trước khi chết của con zombie cầm báo.

 

“Nhanh, đỡ tôi qua đó.” Đối với Chu Kỳ An, đây là một khâu bắt buộc phải trải nghiệm, có lợi cho việc xoa dịu tinh thần và thể xác bị truy đuổi trong phó bản.

 

Trên người cậu không có vết thương nào.

 

Ngoại trừ lòng bàn tay và đầu lưỡi có vết máu, cảm giác mệt mỏi phần lớn đến từ tinh thần, trong quá trình chống lại sự xâm nhập của ý thức tự hủy, đầu óc cậu như bị xé thành tám mảnh.

 

Hai người quay trở lại con đường cũ.

 

Trên đường đi, Chu Kỳ An mím chặt môi, chẳng trách các loại đạo cụ và thuốc men trong phó bản là khan hiếm nhất, nếu cậu có đạo cụ tăng cường tinh thần lực, hoặc thứ gì đó tương tự như thuốc ổn định tinh thần lực, thế thì đã không bị động như vậy.

 

Hình như biết cậu đang nghĩ gì, Thẩm Tri Ngật đã giúp cậu tự kiểm điểm rồi, chỉ thiếu mỗi việc liệt kê ra một trăm tội danh vô dụng của mỗi người chơi.

 

Trong lúc cậu thao thao bất tuyệt, hai người đã sắp đi đến khu vườn trên không.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Tố là người đầu tiên ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Chu Kỳ An chống gậy, tập tễnh bước tới, nửa người còn lại cũng được người khác dìu, trông như một ông lão tám mươi tuổi chống gậy ra chiến trường.

 

“Vẫn còn thở à?”

 

Khi Chu Kỳ An đến gần, Trần Tố nôn nóng nhìn sang.

 

Chỉ thấy ở góc tường bẩn thỉu, con zombie cầm báo đang nằm đó thoi thóp, một tay nắm chặt tờ báo rách nát, nào còn vẻ hung hăng ngạo mạn lúc trước.

 

Nhìn thấy Chu Kỳ An, con zombie cầm báo liền lên tiếng, giọng khàn khàn khó nghe: “Mi thắng rồi.”

 

Trên mặt nó hiện lên vẻ thống khổ tột cùng:

 

“Tôi… cũng từng là người, ngày hôm đó xảy ra hỏa hoạn, tôi và các nhân viên suýt chút nữa thì bị thiêu sống… Đó không phải là người, tôi đã nhìn thấy, ông chủ quán thịt nướng bọn họ đứng ở cửa cười nhạo, chính là bọn họ…”

 

Trong lúc nhắm mắt đau đớn, con zombie cầm báo đột nhiên bộc phát tốc độ chưa từng có, trong nháy mắt dồn hết toàn bộ sức lực, cố gắng tạo ra ảo giác, lao về phía Chu Kỳ An.

 

Nó lao tới nhanh bao nhiêu, thì bị đá bay cao bay xa bấy nhiêu.

 

Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nhìn kẻ đánh lén.

 

Nếu Chu Kỳ An không phải đang dựa vào người hắn, chắc chắn sẽ không chỉ là một cước.

 

“Là muốn cái này sao?”

 

Chu Kỳ An lấy đồng hồ quả quýt ra, khẽ nghiêng đầu: “Cứ giữ cục tức này chờ tôi đến à? Cố gắng quay ngược thời gian, lật ngược tình thế một lần nữa.”

 

Xét cho cùng thì, bọn họ cũng coi như là lao về phía nhau.

 

Hy vọng cuối cùng tan vỡ, trong cơn thịnh nộ tột độ, con zombie cầm báo lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể phát ra những âm thanh quái dị từ trong cổ họng.

 

Chu Kỳ An cố ý không cất đồng hồ quả quýt đi, chỉ dùng một ngón trỏ móc lấy, để con quỷ này chỉ có thể trơ mắt nhìn.

 

“Với sự nham hiểm của mi, e rằng tai họa năm đó không chỉ đơn thuần là do mấy bài báo, để tao đoán xem, có phải là có người đã lén lút tống tiền, rồi không lâu sau đó bị mi xử lý?”

 

Cái chết có thể mang đến sự vặn vẹo về mặt cảm xúc, nhưng lòng tham là bản chất nguyên thủy thì chỉ là bị phóng đại hơn mà thôi.

 

Con zombie cầm báo đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.

 

Trần Tố đứng gần nhất, vẻ mặt thật phức tạp, lần đầu tiên trong đời bà ta nhìn thấy quỷ bị chọc tức đến mức hộc máu.

 

Đối với con zombie cầm báo vốn giỏi tính toán, cho dù là hiện tại hay quá khứ gì cũng đều bị cùng một người nhìn thấu, chẳng khác nào một sự sỉ nhục.

 

“Mi sẽ… không chết tử tế được đâu.”

 

Đến rồi!

 

Lời nguyền quen thuộc lại đến rồi, hoàn thành xong quy trình cần thiết, Chu Kỳ An hài lòng phẩy tay: “Cung tiễn.”

 

“Không chết…” Hai chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, mắt kính của con zombie cầm báo trượt xuống sống mũi, bàn tay nắm chặt tờ báo cũng buông lỏng, chết không nhắm mắt.

 

Nhìn vài giây, Chu Kỳ An u ám lên tiếng: “Đừng giả bộ nữa, vẫn còn hơi mà, cậu em nhỏ.”

 

Còn chờ cậu đến gần xem nó chết chưa, rồi sẽ nhân lúc cậu sơ hở, bật dậy cướp đồng hồ quả quýt đi.

 

Zombie cầm báo đã vặn gãy cổ, mí mắt khẽ giật giật.

 

Ngay sau đó, một chiếc giày da sáng bóng giẫm lên cổ nó, zombie cầm báo còn chưa kịp mở mắt, đang định nói gì đó thì đốt sống cổ đã bị giẫm gãy, tiếp theo là óc bị giẫm nát.

 

Sếp nhặt tờ báo lên, lau giày.

 

Ông ta đã mất một chiếc cà vạt, mà đồ xa xỉ đặt làm riêng bây giờ rất tốn thời gian, chỉ giẫm nát đầu thôi thì ông ta vẫn cảm thấy mình ra tay nhẹ quá.

 

Lần này, con zombie cầm báo thực sự đã chết đến không thể chết hơn được nữa.

 

Từ góc nhìn của những người chơi, Sếp đang lau giày, Thẩm Tri Ngật thờ ơ… Chu Kỳ An cười như có như không… ba người này, bất kể là ai cũng đều khiến bọn họ cảm thấy đáng sợ hơn cả con zombie cầm báo.

 

Chu Kỳ An chậm rãi cất đồng hồ quả quýt đi, nhận ra ánh mắt dò xét của mọi người, cậu hỏi: “Mọi người cũng muốn cái này à?”

 

Đáp lại cậu là một loạt cái đầu lắc điên cuồng nnhư trống bỏi.

 

Chu Kỳ An xem giờ, vừa đúng bốn giờ lẻ bốn phút sáng.

 

Óc não bê bết khắp nơi, kết hợp với thời gian này, quả thật là… Giờ lành tháng tốt, cảnh đẹp ý vui.

 

“Tiếp theo, chỉ còn lại việc giết chết người quản lý Quỷ thị nữa là được.”

 

Cả tầng mười bốn đột nhiên im phăng phắc, đến cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, ngay cả Sếp cũng hơi nhướng mày.

 

Viên Niệm Thư nuốt nước bọt: “Tại sao phải giết người quản lý chợ quỷ?”

 

Chu Kỳ An dùng vẻ mặt “chuyện này còn phải hỏi sao” nhìn cô ta: “Nó cũng đã cản trở chúng ta trong nhiệm vụ lần này, quỷ cản đường thì phải giết thôi.”

 

“…” Mẹ kiếp, logic này là ai dạy cho cậu vậy?

 

“Nhưng mà…” lông mày Chu Kỳ An dần nhíu chặt lại, cậu nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra logic để đối phó với người quản lý chợ quỷ.”

 

Thực sự là xui xẻo.

 

Thông tin trực quan về người quản lý chợ quỷ quá ít ỏi.

 

Những vết thi ban trên người Viên Niệm Thư không chịu nổi việc bị hành hạ thêm nữa, cô thầm cầu nguyện cho ai đó mau chóng khuyên nhủ Chu Kỳ An, nhìn thế nào thì người quản lý Quỷ thị cũng không phải là thứ bọn họ có thể giết.

 

Lần này, Thẩm Tri Ngật không giữ im lặng nữa, hắn nhìn Chu Kỳ An: “Nghĩ về phó bản trước đó.”

 

Nếu như Ông vua sân khấu kịch không phải tự tìm đường chết, người chơi bình thường muốn giết hắn ta là điều không thể.

 

Cái gọi là phó bản không có nhân viên làm việc, thực ra là có tồn tại vô hình duy trì trật tự, trò chơi sẽ không thiết lập quy tắc để người chơi đối phó với những NPC này.

 

Hắn không nói rõ ràng, nhưng Chu Kỳ An nhanh chóng hiểu ra, trầm ngâm hỏi: “Vậy nên chúng ta ngoài việc phỉ nhổ, thì không thể làm gì khác sao?”

 

Những người chơi khác: “…”

 

Không, bọn họ không muốn phỉ nhổ, bọn họ muốn về nhà.

 

Thẩm Tri Ngật đầy ẩn ý, nói: “Quỷ đả tường này đến thật đúng lúc, biết đâu không cần chúng ta ra tay, người quản lý chợ quỷ cũng sẽ phải trả giá.”

 

Chữ cuối cùng còn chưa dứt lời, một âm thanh nhẹ nhàng lạc lõng vang lên xung quanh.

 

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía bóng tối, khu vườn trên không vẫn trống rỗng. Nhưng mà, trên mặt đất cách đó vài cm, một con búp bê sứ đang đứng đó, trên khuôn mặt búp bê, đôi mắt của một người trưởng thành đang nhìn về phía này.

 

Không có tròng đen, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, tạo nên cảm giác áp bức to lớn đối lập hoàn toàn với kích thước của nó.

 

Những người chơi ít nhiều gì cũng đều lùi lại một bước.

 

Chu Kỳ An luôn cảm thấy con búp bê này đang nhìn chằm chằm mình: “Hình như nó đang gọi tôi qua đó.”

 

Thẩm Tri Ngật cười lạnh, thừa nhận suy đoán của cậu, lúc đang định cùng Chu Kỳ An bước tới, thì con búp bê sứ bỗng dừng lại.

 

Mặc dù trông giống như một chiếc mặt nạ sứ, cả khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng những người chơi lại có thể hiểu được ý của nó, chỉ có thể để một người đi qua.

 

Nhưng lúc này, Chu Kỳ An lại chủ động ngăn cản Thẩm Tri Ngật, không biết vì lý do gì mà nói: “Không sao, không cần đi theo.”

 

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Kỳ An thần sắc kiên định.

 

Cuối cùng, Thẩm Tri Ngật vẫn không lay chuyển được cậu.

 

Nhìn bóng dáng người thanh niên đi thẳng về phía con búp bê sứ, Trần Tố không khỏi hít sâu một hơi. Người này thực sự là trời không sợ, đất không sợ, may mà hai bên chưa trở mặt thành thù, nếu không thực sự sẽ trở thành mối nguy lớn.

 

Chu Kỳ An bước đi rất bình tĩnh.

 

Nếu Người quản lý chợ quỷ không phải là mắt xích bắt buộc phải tiêu diệt, vậy độ khó của phó bản này sẽ kết thúc ở chỗ con zombie cầm báo, hiện tại nguy hiểm đã được loại bỏ, Người quản lý chợ quỷ không thể nào ra tay nữa.

 

Hình như cũng không ngờ cậu sẽ đến nhanh như vậy, khi xoay người, con búp bê sứ hơi chậm nửa nhịp.

 

Nó gần như di chuyển ngang về phía văn phòng, nhưng phần đáy lại không thực sự ma sát với gạch lát, chớp mắt đã biến mất.

 

……….

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trong văn phòng hơi trống trải, tủ trưng bày trống trơn một mảng.

 

Con búp bê sứ nhỏ bằng bàn tay lặng lẽ nằm trên bàn làm việc, bề mặt sứ phủ đầy những đường vân nung, rất nông, dưới ánh trăng, lấp lánh như dát bạc.

 

Ánh sáng vô tận hội tụ tại một chỗ, tạo thành một cái bóng nặng nề.

 

Chu Kỳ An vừa nhìn thấy cái bóng này đã muốn nhíu mày.

 

Rõ ràng con búp bê sứ đang ở ngay trước mặt, nhưng ánh mắt cậu lại cẩn thận lướt qua từng khu vực, thậm chí cả khe hở.

 

“Không cần tìm nữa.”

 

Cái bóng không còn khiến người ta nảy sinh ý định tự sát như trước. Con búp bê sứ không hề há miệng, âm thanh như đến từ một thế giới khác, trực tiếp vang lên trong đầu cậu:

 

“Bản thể của ta không ở đây.”

 

Cuối cùng, Chu Kỳ An cũng dời mắt về phía con búp bê sứ, thầm mắng lũ quỷ trong phó bản này, con nào con nấy đều xảo quyệt như nhau.

 

Trong trường hợp chênh lệch thực lực rõ ràng, người quản lý Quỷ thị chưa bao giờ để lộ chân thân trước mặt người chơi, điều này có nghĩa là không ai có thể giết nó.

 

Những tờ giấy xuất hiện từ trên trời rơi xuống, bị âm phong thổi bay phần phật, cuối cùng rơi vào tay Chu Kỳ An.

 

Ánh trăng in trên đó, chữ đỏ giấy trắng, tiêu đề [Thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm cho nhân viên] vô cùng bắt mắt.

 

Thực sự là bị Thẩm Tri Ngật nói trúng rồi, Quỷ đả tường này đã mang đến cho người quản lý chợ quỷ một chút rắc rối.

 

Hiện tại, đối phương lại muốn ép cậu hòa giải.

 

Chu Kỳ An cười lạnh trong lòng.

 

Hòa giải mà có ích thì còn cần trò chơi làm gì?

 

Bất kể là đối phương nói gì, cậu vẫn kiên quyết không hòa giải.

 

“Lại gặp mặt rồi.”

 

Chu Kỳ An đang nhàm chán xem xét thỏa thuận, bỗng chốc sững người.

 

Con búp bê sứ vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn cậu.

 

Trực giác mách bảo Chu Kỳ An, chữ “Lại” này không phải là ám chỉ lần gặp mặt sau khi trở về từ miếu quỷ.

 

Do màn mở đầu quá bất ngờ, dưới ánh mắt quỷ dị của con búp bê sứ, Chu Kỳ An theo bản năng đáp: “Đây chính là lý do mi thích gây chuyện à?”

 

Nhiệt độ trong văn phòng giảm xuống vài độ, ngay cả ánh trăng cũng trở nên lạnh lẽo.

 

“Ý tao là… mi là thằng nào?” Chu Kỳ An cố gắng xua tan bầu không khí ngượng ngùng.

 

Giọng nói của con búp bê sứ dừng lại một cách kỳ quái, “Tính cách của cậu trước kia không tệ như vậy.”

 

Trước kia?

 

Nụ cười trên mặt Chu Kỳ An dần biến mất.

 

Báo cáo kiểm tra sức khỏe đã chứng minh trí nhớ của cậu có vấn đề, dường như con quỷ này biết điều gì đó.

 

Nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Chu Kỳ An, trong đôi mắt trống rỗng của con búp bê sứ dâng lên một tia ác ý.

 

Trong lúc giằng co im lặng, Chu Kỳ An đột nhiên xoay người.

 

Lời người nói ra còn chẳng thể tin được, huống chi là thứ từ trong miệng quỷ thốt ra, bất kể là người quản lý chợ quỷ biết bao nhiêu, cậu cũng đều phải nghĩ cách giành lấy thế chủ động trước.

 

Vì thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm, đối phương nhất định sẽ gọi cậu lại.

 

Một bước, hai bước…

 

Chu Kỳ An cau mày, đã đi được hai bước rưỡi rồi.

 

Bước chân cuối cùng sắp đáp xuống, âm thanh lại vang lên trong đầu cậu.

 

Lần này, con búp bê sứ không tiếp tục úp úp mở mở nữa, toàn thân trắng bệch như được bọc một lớp da người.

 

“Trước kia, cậu đã từng đến thế giới này.” Con búp bê sứ ngừng một lát, “Nhưng lúc đó cậu đã đi ngược chiều.”

 

Chu Kỳ An rụt chân lại, khi nghe đến ba chữ “Đi ngược chiều”, một luồng khí lạnh không thể kiểm soát được xông thẳng lên não cậu.

 

Giọng nói mờ mịt như một chiếc xẻng, đào xới thứ gì đó sắp trào ra, nhưng lại bị kẹt ở một đầu dây thần kinh nào đó, khiến đầu óc cậu cứ đau âm ỉ.

 

“Có ý gì?”

 

“Có nghĩa là, cậu là người đi từ cuối phó bản trở về.” Con búp bê sứ nhìn thấu cảm giác khó chịu của cậu, “Ta có thể cảm nhận được cơ thể cậu lúc đó đang ở trạng thái thoái hóa.”

 

Chu Kỳ An nheo mắt lại.

 

Cuối phó bản hẳn là thế giới mới, theo như lời người quản lý chợ quỷ này thì, hình như cậu đã từng là người tiến hóa, sau đó lại quay về?

 

Chu Kỳ An chỉ tin năm phần những lời này, trò chơi không phải là trò chơi tầm thường, sao có thể để người ta tự do xuyên qua như vậy?

 

“Trong giai đoạn thử nghiệm, những người đầu tiên phá đảo tất nhiên là những người xuất sắc nhất, trò chơi rất thích tuyển người xuất sắc làm việc.” Biết được cậu đang băn khoăn cái gì, con búp bê sứ nói thẳng, “Điều này chắc cậu cảm nhận rất rõ.”

 

Chu Kỳ An đã trải qua hai căn cứ đào tạo nhân viên, đều là coi người chơi như nguyên liệu, sau đó tiếp tục bồi dưỡng, gia công, cuối cùng là cho đi làm.

 

“Thẩm quyền mà người phá đảo trò chơi có thể tiếp xúc, không phải nhân viên bình thường nào cũng có thể so sánh được. Chắc là cậu đã tìm được cơ hội vào lúc đó…”

 

Con búp bê sứ bỗng cười: “Trò chơi có ưu điểm là, chỉ cần cậu ở trong quy tắc, dù cậu có chui rúc như con lươn thì nó cũng sẽ không chém cậu thành hai đoạn. Còn lý do vì sao cậu quay lại thì chỉ có bản thân cậu là rõ nhất.”

 

Chu Kỳ An không nói gì, trong đầu hiện lên những trải nghiệm khi hạ phó bản.

 

Mỗi lần cậu cố gắng lợi dụng lỗ hổng, trò chơi thực sự không hề làm khó cậu.

 

Phong cách chấp pháp công bằng, liêm chính, lại khiến người ta không tìm ra được điểm yếu của trò chơi.

 

Nó giống như một nền văn minh cấp cao đang khinh thường nhìn xuống nền văn minh cấp thấp.

 

Vô hình chung, như thể thực sự có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Chu Kỳ An cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo đang tăng lên gấp bội, thỉnh thoảng hơi thở dồn dập đã bán đứng vẻ ngoài bình tĩnh của cậu.

 

Đầu cậu đột nhiên đau như kim châm.

 

Ngay sau đó, cậu sải bước đến trước bàn làm việc, lấy cây Bút máy ước mơ ra.

 

Chế độ ngủ đông không ảnh hưởng đến chức năng viết cơ bản, Chu Kỳ An nhanh chóng ký tên mình lên thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm.

 

Con búp bê sứ còn đang thao thao bất tuyệt, dường như không hiểu tại sao đối phương lại trực tiếp ký tên như vậy.

 

“Mi bắt đầu ấp úng rồi, tốc độ nói chuyện sau đó cũng vô thức chậm lại.” Chu Kỳ An đậy nắp bút, ngón tay trắng trẻo hơn cả tờ giấy đặc biệt kia, “Điều này chứng tỏ mi sắp nói dối.”

 

Nửa câu sau nửa thật nửa giả, không nghe cũng được.

 

Quan trọng hơn là, theo thời gian, đầu cậu càng lúc càng đau.

 

Giống như một hạt giống cố gắng phá đất nảy mầm trong lớp băng giá, là cơn đau thấu tận tim gan.

 

Chu Kỳ An trực tiếp cầm lấy phần thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm còn lại, nhìn như là định chờ người chơi ký xong sẽ mang trả lại.

 

Một tràng cười quái dị vang lên.

 

“Nể tình cậu sảng khoái như vậy, ta sẽ nhắc nhở thêm một câu.”

 

“Những người giống như cậu, tình nguyện hưởng ứng lời kêu gọi của trò chơi, tự xưng là Người Thủ Thành.”

 

“Bọn họ…” Con búp bê sứ nghĩ đến chuyện thú vị, chậm rãi nói: “Sẽ chủ động cung cấp ý tưởng thiết kế phó bản, coi phó bản là đấu trường, lấy việc xem người chơi chém giết làm niềm vui.”

 

“Đó là một lũ khùng thực sự.”

 

“Kết quả là vì cậu đã lợi dụng lỗ hổng, trò chơi đã thu hồi rất nhiều quyền hạn.” Con búp bê sứ đổi cách so sánh: “Sa thải nhân viên.”

 

Từng chữ từng chữ in sâu vào tâm trí, như móc lấy hạt giống bị chôn vùi sâu trong ký ức, ép nó lớn lên.

 

Chu Kỳ An không chịu nổi cơn đau dữ dội này nữa, ngã khuỵu xuống, phải chống một tay lên thảm mới không ngã hẳn xuống đất.

 

Hạt giống cuối cùng cũng phá vỡ lớp băng giá của ký ức, vô số hình ảnh rời rạc hiện lên trong đầu cậu.

 

“Thế giới này thật đẹp!”

 

“Đương nhiên chúng ta không phải là những hòn đảo cô độc, đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, sau này chúng ta chính là người nhà của nhau.”

 

Khuôn mặt của một đám người mờ ảo đang cười nói vui vẻ, Chu Kỳ An có thể cảm nhận được mình cũng ở trong đó. Trong số đó, có người lớn tuổi nhất, trầm ổn nhất xoa đầu cậu: “Hưởng ứng lời kêu gọi của trò chơi là chuyện tốt, Tiểu Kỳ An nhà chúng ta đừng có áp lực tâm lý.”

 

“Đúng vậy.” Cô gái bên cạnh cũng cười nói: “Người tiến hóa và người chưa tiến hóa, về mặt sinh học đã khác nhau rồi, con người và khỉ đột bị nhốt trong vườn thú làm sao có thể so sánh với nhau.”

 

“Làm việc cho trò chơi, chúng ta sẽ có cơ hội tiến hóa lần thứ hai.”

 

Lại có một giọng nói lanh lảnh phụ họa: “Trước kia em vẫn luôn mơ ước được xem đấu trường La Mã cổ đại, coi phó bản như đấu trường cũng rất thú vị.”

 

Con người theo đuổi cảnh giới sinh mệnh cao hơn là bản năng, chỉ cần liên kết với trò chơi càng sâu, bọn họ sẽ có được sức mạnh to lớn hơn, tuổi thọ lâu dài hơn.

 

Trong ký ức, bản thân anh khi còn trẻ dường như cũng đang mỉm cười đáp lại.

 

Thế nhưng, cảnh tượng thay đổi, những nụ cười đó tràn ngập thất vọng, khóe miệng bọn họ từ từ mím chặt, cuối cùng đứng thành một vòng tròn, tất cả đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu:

 

“Tại sao?!”

 

“Đã nói là sẽ mãi mãi là người nhà, tại sao mày lại phản bội trò chơi, phản bội chúng tao?”

 

“Chính là vì mày nên trò chơi mới không tiếp nhận kiến nghị của chúng tao nữa, mày đã phá hủy cơ hội tiến hóa lần hai của chúng tao!”

 

Sau này, càng ngày càng có nhiều người chơi phá đảo, sớm muộn gì bọn họ cũng từ kẻ đứng trên cao nhìn xuống, trở thành một trong những chúng sinh của thế giới mới.

 

Sức mạnh bị phong ấn như đá, cùng với sự khôi phục của ký ức, chúng đã được giải phóng một phần.

 

Tóc giả bung ra, rơi xuống đất, mái tóc bắt đầu mọc dài một cách hoang dại, thay vào đó là màu xanh thẳm như thác nước. Chàng trai đang quỳ một gối trên thảm, làn da toàn thân mang một màu trắng rất đặc biệt, như thể ngâm mình dưới đáy biển không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.

 

Một bên mắt đau như muốn nổ tung.

 

Chu Kỳ An che lấy con ngươi sắp vỡ ra, cố gắng bò dậy, ý chí thế giới như đang trừng phạt sức mạnh hồi sinh của cậu.

 

Cảm giác áp bức khiến cậu nôn ra một ngụm máu.

 

May mà trước khi sức mạnh này hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc, dường như đã bị một luồng sức mạnh khác áp chế.

 

Cậu loạng choạng đi tới trước bàn làm việc, Chu Kỳ An suy yếu nhìn con búp bê sứ, lau đi vết máu bên khóe miệng: “Mi cố ý.”

 

Mỗi lần con búp bê sứ nói chuyện đều không hề há miệng, âm thanh vang lên từ trong đầu, mang theo một sức mạnh đặc biệt nào đó, như đang ép buộc những thứ bị phong ấn trong đầu cậu phải lớn lên.

 

Người quản lý chợ quỷ đang cố tình dùng thủ đoạn đặc biệt để kích hoạt ký ức của cậu.

 

Khóe miệng con búp bê sứ nhếch lên cao, đắc ý nhìn xuống cậu.

 

Đúng lúc nụ cười của nó rực rỡ nhất, một mảng màu lạnh lẽo nở rộ trong hốc mắt, trong đáy mắt bằng sứ xuất hiện thêm hai chấm đỏ.

 

“!”

 

Khoảng cách quá gần, cái giá phải trả cho việc đứng xem kịch hay là không kịp né tránh.

 

Chu Kỳ An không sử dụng vũ khí sát thương cũng là một nguyên nhân quan trọng, không cảm nhận được sát ý đã khiến con búp bê sứ lơ là cảnh giác.

 

Đầu ngón tay thon dài dính máu, cậu chỉ nhẹ nhàng điểm một cái vào mỗi bên hốc mắt của con búp bê sứ.

 

Ngay khi nét bút cuối cùng hạ xuống, khí thế của con búp bê sứ đột nhiên tăng vọt, cảm giác áp bức nặng nề hơn trước rất nhiều.

 

Nhưng Chu Kỳ An lại cười.

 

Cho dù là trong truyền thuyết dân gian hay trong phó bản, việc vẽ mắt cho quỷ thần đều là một việc cực kỳ nguy hiểm.

 

Tượng thần trong miếu quỷ không có mắt, con búp bê sứ cũng vậy, cậu đại khái có thể đoán được nguyên nhân. Giống như những người giấy trong đoàn đưa tang trên đường cao tốc ở Hoa Cổ Thành, vẽ rồng điểm mắt, nghe nói đây là để đề phòng chúng có ý thức sau khi được điểm mắt.

 

“Đẹp thật.” Chu Kỳ An nhìn thẳng vào đôi mắt máu vừa được chính tay mình điểm lên.

 

Người quản lý chợ quỷ chưa bao giờ lộ diện, quá mức nhát gan.

 

Nhưng sau khi có thêm ý thức, một khi con búp bê sứ bị vỡ, nhất định sẽ gây ra tổn thương không nhỏ cho nó.

 

Chỉ trong nháy mắt, trên tay Chu Kỳ An đã xuất hiện một cây đinh ba sắc bén, cậu dùng sức đâm về phía con búp bê sứ.

 

Con búp bê sứ tràn ngập lửa giận ngút trời, cái bóng bao phủ khắp nơi lao về phía kẻ ngông cuồng kia. Chu Kỳ An, người đang nảy sinh ý thức tự hủy, lại không hề bận tâm, ý thức này muốn xâm nhập hoàn toàn cần có thời gian, khoảng thời gian này đủ để cậu dùng đinh ba đâm xuyên qua mục tiêu.

 

Vẻ đắc ý đã biến mất hoàn toàn trên mặt con búp bê sứ, cái bóng tụ tập lại gần như đã thực chất hóa, cản trở cây đinh ba tiến về phía trước.

 

Chu Kỳ An không những không tức giận, ngược lại còn học theo dáng vẻ của con búp bê sứ lúc trước, khóe miệng khẽ nhếch lên.

 

“Mi…”

 

Bắt gặp ánh mắt mỉm cười của chàng trai, con búp bê sứ đột nhiên có dự cảm chẳng lành, còn chưa kịp phản ứng, thì cơ thể bỗng truyền đến cảm giác đau đớn.

 

Một bàn tay đột nhiên đánh lén từ phía sau.

 

Đồ sứ sắc bén không đâm thủng da thịt, ngược lại còn bị móng tay sắc nhọn đâm thủng.

 

Âm phong mãnh liệt tràn ngập trong văn phòng, kèm theo tiếng “Rắc” giòn tan, từ một điểm ở sau lưng con búp bê sứ bắt đầu lan ra, như bông tuyết nổ tung, toàn bộ cơ thể nó vỡ vụn.

 

Ánh trăng chiếu rọi lên người kẻ xuất hiện bí ẩn, cái bóng bao trùm lấy con búp bê sứ.

 

Lần này, đến lượt nó bị bao phủ trong bóng tối của người khác.

 

Thẩm Tri Ngật canh thời gian cực kỳ chuẩn xác, đến ngay lúc Chu Kỳ An giơ cây đinh ba lên, cái bóng ngược lại càng làm giảm sự tồn tại của hắn, xuất hiện quỷ dị ngay sau lưng con búp bê sứ.

 

Con búp bê sứ trừng to đôi mắt vừa bị ép phải điểm nhãn.

 

Chết tiệt, nếu như lúc nãy không phải tập trung toàn bộ tâm trí vào cây đinh ba chết tiệt kia, thì làm sao nó có thể dễ dàng bị đánh lén như vậy!

 

Chu Kỳ An không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Thẩm Tri Ngật, thậm chí còn nằm trong dự đoán của cậu.

 

Đối phương chủ động bảo cậu đến gặp Người quản lý Quỷ thị, bản thân của hành động đó đã không bình thường rồi.

 

“Cảm ơn.”

 

Đây là cảm ơn hắn đã không xuất hiện cản trở lúc người quản lý chợ quỷ tiết lộ sự thật, để cậu có thể tự tay đòi lại món nợ này.

 

Thẩm Tri Ngật khựng lại, mãi một lúc sau mới cụp mắt xuống: “Sẽ không có lần sau.”

 

Khuôn mặt Chu Kỳ An tái nhợt, chỉ nói: “Nhanh thôn phệ nó đi.”

 

Chắc chắn Thẩm Tri Ngật cũng có thể giống như Sếp và mẹ già nhà cậu, tăng cường sức mạnh bằng cách thôn phệ, thôn phệ con búp bê sứ này có thể bồi bổ cho cái bóng.

 

Bây giờ món nợ Quỷ đả tường đã được tính sổ, vấn đề của cái bóng cũng được giải quyết, mọi thứ đều vừa vặn. Chu Kỳ An nhìn con búp bê sứ vỡ vụn, nhìn thẳng vào đôi mắt mà chính tay mình đã điểm lên.

 

Nụ cười trên đôi môi tái nhợt của cậu nhuốm máu: “Tôi là người có thói quen…”

 

“Phải trả thù ngay trong ngày.”

 

Hết chương 137.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: … Tâm lý khỏe mạnh, hôm nay lại giữ vững được rồi.

 

Chương 137: Song Sát

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên