Chương 138: Địa Chủ
Mảnh vỡ sứ vụn đột nhiên mềm nhũn, giống như miếng cá được cắt khéo léo, biến mất một cách kỳ lạ trong lòng bàn tay của Thẩm Tri Ngật.
“Không…” Cơ thể vỡ vụn từng chút một, con búp bê sứ bất lực gào thét trong cơn thịnh nộ, phần ý thức bị nuốt chửng này, cần bao nhiêu năm tháng mới có thể bù đắp được đây!
Thật ồn ào, Chu Kỳ An cứ ngỡ mình đang nghe nhạc giao hưởng.
Cơ thể cậu lảo đảo, hiện tại trạng thái của cậu rất tệ, may mà Thẩm Tri Ngật đã kịp thời đỡ lấy cậu, nếu không thì đã ngã lăn ra đất rồi.
Áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, mỏng như tờ giấy, Chu Kỳ An mệt mỏi khép hờ mắt, mãi một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Vừa rồi, tôi nghe thấy rất nhiều lời chất vấn…”
Cậu ngập ngừng một lát rồi dùng giọng điệu có chút hoang mang nói: “Bọn họ đang trách móc vì sao tôi lại phản bội.”
Lựa chọn của mỗi người đều khác nhau, Chu Kỳ An không hề tự trách bản thân mình vì điều này: “Anh biết con người trước đây của tôi.”
Cậu đang tò mò về một việc khác: “Vậy thì, tôi cũng đã lựa chọn đi ngược lại với anh sao?”
Dù sao thì, thoạt nhìn, Thẩm Tri Ngật mới là kẻ ủng hộ luật rừng tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé.
“Không.” Thẩm Tri Ngật nhẹ giọng nói, “Mục tiêu của em vẫn luôn rất rõ ràng, tôi cũng vậy.”
Trong nháy mắt như trút bỏ mọi sức lực, Chu Kỳ An chìm vào giấc ngủ, cũng không biết có nghe thấy câu nói này hay không.
Mái tóc dài từ trên cánh tay trượt xuống lòng bàn tay kia, cậu nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt tiều tụy, Thẩm Tri Ngật nhẹ nhàng vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán cậu ra, cuối cùng, hắn kìm nén, thở dài một hơi.
Đi đi về về trên cùng một con đường đến lần thứ ba, chàng trai từng vô cùng kiên định này, đã mệt mỏi rồi.
Giấc ngủ này, dường như rất dài, trong mơ, những lời chất vấn phẫn nộ đó vẫn vang lên bên tai cậu.
Như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển cả mênh mông, Chu Kỳ An tỉnh dậy trong cơn choáng váng, khi cậu mở mắt ra lần nữa, phát hiện thời gian trôi qua chưa được bao lâu.
Điều này rất bình thường, chỉ cần còn ở trong phó bản, tiềm thức sẽ không bao giờ có thể thực sự được thả lỏng.
Cả người nhớp nháp khó chịu vì mồ hôi.
Sau đó, nhận ra mình đang dựa vào người khác bằng tư thế nửa nằm nửa ngồi, cậu vội vàng ngồi dậy, đỏ mặt nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”
Nhặt lại bộ tóc giả và kính cận trên đất, thực ra Chu Kỳ An đã sớm không cần đến hai thứ này nữa, nhưng vẫn luôn mang theo bên mình. Đội mái tóc giả dày cộm, đeo chiếc kính gọng đen giản dị, như thể làm thế thì bản thân có thể trở lại làm một người bình thường nhất.
Điều này mang lại cho cậu cảm giác an toàn, để cậu nghĩ rằng mọi thứ vẫn chưa thay đổi.
Cầm theo bản thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm, Chu Kỳ An chuẩn bị mang về cho những người chơi khác ký.
Món nợ bị nhốt trong ảo cảnh của Quỷ đả tường đã trả được rồi, còn giáng cho kẻ quản lý chợ quỷ một đòn chí mạng, cậu vẫn luôn là người giữ lời hứa, có qua có lại, bản thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm vẫn phải đưa cho bọn họ.
Thời hạn của phó bản sinh tồn vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, lỡ như thực sự dồn ép đối phương đến đường cùng, có thể sẽ khiến đối phương đồng quy vu tận.
“Suýt chút nữa quên mất…” Chu Kỳ An lẩm bẩm.
Tên tư bản búp bê sứ đáng chết, vỡ tan tành cũng đáng đời lắm.
…………
Khi trở lại đội ngũ người chơi, trong mắt Chu Kỳ An vẫn còn một chút ngưng trọng chưa tan.
Hai người đã rời đi khá lâu, Trần Tố và những người khác còn tưởng rằng lại xảy ra chuyện gì, lúc này thấy người quay lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhận thấy tâm trạng Chu Kỳ An dường như không được tốt lắm, cũng không ai tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra trong văn phòng, mà đi sang một bên tìm bút ký tên trước.
Ký tên không mất nhiều thời gian, Trần Tố nhanh chóng viết xong, khi quay lại, ánh mắt bà ta nhìn Chu Kỳ An vô cùng phức tạp.
Viên Niệm Thư đã kể cho bà ta nghe về thủ đoạn mà Thẩm Tri Ngật dùng để đối phó với Lục gia, trong đó cũng có ý tứ ám chỉ bọn họ.
Ban đầu Trần Tố chỉ mừng thầm vì không kết thù oán, bây giờ nghĩ lại mà sợ.
Chỉ do dự một chút, bà ta chủ động nói: “Thực ra lần này tôi đến đây là do người khác ủy thác, mục đích chính là để đối phó với cậu.”
Ban đầu, khi đối phương cứu mạng mình, Trần Tố đã định đợi đến khi kết thúc phó bản sẽ nhắc nhở một chút.
Trong lúc nói chuyện, bà ta cố gắng quan sát biểu cảm của Chu Kỳ An, nhưng lại chẳng nhìn ra được gì, chỉ có thể tiếp tục nói: “Người thuê tôi… là Hiệp hội Săn Cá Voi.”
Chu Kỳ An đã sớm đoán được điều này, chỉ hỏi: “Lợi ích là gì?”
“Lối vào phó bản.” Trần Tố mím môi, “Bọn họ tự xưng là có nhiều thành viên có kỹ năng tiên tri, biết được một số phó bản tương đối đơn giản ở cùng cấp độ và có đạo cụ thế mạng.”
Người chơi bắt buộc phải xuống phó bản, nếu có thể đảm bảo tất cả các phó bản đều có thể kiểm soát độ khó và có đạo cụ quý hiếm, thì có thể đạt được lợi ích tối đa.
Nghe vậy, Chu Kỳ An nheo mắt lại.
Nếu những hiệp hội khác lấy điều này ra làm lợi thế, Trần Tố nhất định sẽ không tin, nhưng Hiệp hội Săn Cá Voi thì lại là ngoại lệ.
Bọn họ thường đăng tải một số bài viết kinh nghiệm hữu ích lên diễn đàn, hơn nữa trước khi bọn họ đăng bài, những kiến thức này thường là điểm mù của người chơi.
Âm thanh sột sột khi bút viết trên giấy đã cắt ngang dòng suy nghĩ.
Bên cạnh, Thẩm Tri Ngật đang ký tên hết sức qua loa.
Đây là lần đầu tiên Chu Kỳ An nhìn thấy nét chữ thảo của hắn, nét chữ như có ma lực, thoạt nhìn cho người ta cảm giác trực tiếp là: Cút xa ra một chút.
Thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng ra, tên quản lý Quỷ thị vốn đang bị trọng thương kia khi nhìn thấy chữ ký này thì vẻ mặt sẽ méo mó đến mức nào.
Đúng lúc Chu Kỳ An đang suy nghĩ làm sao để viết chữ có được nét nghệ thuật như vậy, thì Thẩm Tri Ngật nhìn cậu, nói: “Trước khi Lục gia chết đã thừa nhận là có giao dịch với Hiệp hội Săn Cá Voi.”
Sắc mặt Trần Tố ở bên cạnh trở nên càng thêm khó coi.
Chu Kỳ An nheo mắt lại.
Ngay từ lúc ở văn phòng cậu đã nghĩ, liệu Hiệp hội Săn Cá Voi có liên quan gì đến Người Thủ Thành này hay không.
Giả sử những gì kẻ quản lý chợ quỷ nói là sự thật, Người Thủ Thành đã tiến hóa hoàn toàn không thể xuất hiện trong phó bản với tư cách là người chơi nữa.
Điều này đã giải đáp được một thắc mắc trước đây của cậu: Tại sao Hiệp hội Săn Cá Voi lại mạo hiểm đánh rắn động cỏ, nhiều lần mượn tay người khác như vậy.
“Bọn họ không thể tự mình ra tay.”
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Hiệp hội Săn Cá Voi thỉnh thoảng đăng tải một số bài viết lên diễn đàn, điều này không liên quan gì đến việc ban ơn cho người chơi. Bọn họ đang âm thầm mở rộng tầm ảnh hưởng, tạo dựng hình tượng thần thánh. Để sau này dụ dỗ những hiệp hội lớn hoặc những người chơi cấp cao, đến săn lùng cậu.
Là những kẻ tiến hóa đầu tiên, lại từng cùng nhau làm việc, những người này nhất định rất hiểu phương hướng tiến hóa của cậu, cho nên mới đặt ra cái tên như vậy.
Chu Kỳ An nghĩ đến những khuôn mặt mơ hồ trong ký ức.
“Người nhà…”
Cách biệt dòng thời gian khác nhau, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được tình cảm thân thiết còn sót lại.
Ngón tay cậu vô thức chà xát góc áo, cảm xúc phức tạp trong đáy mắt đan xen vô hạn, khi hàng mi run rẩy một lần nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Sau đó, giống như mọi lần đối mặt với quái vật trong phó bản, Chu Kỳ An bắt đầu phân tích thông tin của kẻ địch một cách vô cùng tỉ mỉ.
Hiện tại xem ra, Hiệp hội Săn Cá Voi không thể vào phó bản, nhưng có thể sử dụng diễn đàn. Đặc biệt là các chức năng quan trọng của diễn đàn như tin nhắn riêng tư, giao dịch,…. Bọn họ đều không bị hạn chế.
Đúng như lời kẻ quản lý chợ quỷ, đây là một đám người điên rồ đáng sợ.
Bọn họ từng bước tạo dựng, dùng hình thức gần như không tốn một xu để tìm người giết cậu.
Đầu tiên là đăng bài viết ẩn ý [Tìm thấy mi rồi] lên diễn đàn, khiến cậu phải nâng cao cảnh giác, sau đó lợi dụng Trần Tố công khai dựng lên một kẻ thù, rồi lấy Lục gia có năng lực quái vật làm quân cờ ẩn giấu.
Điều đáng sợ nhất của ván cờ này là, e rằng cả Trần Tố và Lục gia đều không biết bọn họ có cùng một mục tiêu săn đuổi.
Một bên là kiểu người chơi cũ có thói quen phô trương, một bên lại ẩn mình quá lâu, khiêm tốn đến mức chết người, tạo thành bổ sung hoàn hảo cho nhau.
Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, dòng suy nghĩ của Chu Kỳ An lại bị cắt ngang, liếc mắt liền thấy sếp thuận tay xé toạc đầu con zombie cầm báo, lại nhặt một cái đầu người dị dạng khác trên mặt đất lên, đó là cái đầu bị ăn mất một nửa của người phụ trách bể bơi.
Cảnh tượng đẫm máu kinh dị như vậy, phim kinh dị giới hạn độ tuổi cũng không thể nào có được.
Nhìn thấy mũi giày của sếp hướng về phía thang máy, Chu Kỳ An lập tức đoán được hành động tiếp theo của ông ta—–
Treo đầu người.
Cho dù thời gian trôi nhanh hơn nữa, bọn họ vẫn còn vài tiếng đồng hồ nữa mới có thể kết thúc ngày hôm nay và rời khỏi phó bản.
Dùng đầu người để cảnh cáo những nhân viên cũ là điều rất cần thiết.
Chu Kỳ An đảo mắt, lo lắng đi tới: “Ngài nói xem, tương lai công ty tiến quân vào thế giới mới, lỡ như có người giống như những nhân viên cũ, chèn ép chúng ta thì phải làm sao?”
Rắc.
Tiếng xương sọ vỡ vụn vang lên.
Sếp rút móng tay găm vào hộp sọ vỡ nát của con zombie cầm báo, mỉm cười hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
Bên cạnh giày của Chu Kỳ An vẫn còn sót lại vài mảnh xương vỡ vụn, tim cậu thắt lại, giọng nói yếu ớt: “Vừa rồi người quản lý chợ quỷ có nói với tôi rằng, những kẻ tiến hóa đầu tiên coi chúng ta như khỉ đột, giống loại bị nhốt trong sở thú ấy.”
Đó là sự phân biệt chủng tộc của thời đại mới.
Giữa người tiến hóa và không tiến hóa, khoảng cách cao như trời với đất.
Ting.
Cửa thang máy vừa hay mở ra.
Sếp vo tròn tờ thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm đã ký đưa cho cậu, cuộn giấy có chút nặng, dường như bên trong còn có thứ gì đó.
Sếp ôn tồn nói: “Thời đại mới, mọi người đều bình đẳng.”
Bọn họ nên bình đẳng trong công việc, cùng nhau tăng ca, cùng nhau nỗ lực vì bảo hiểm xã hội. Không ai có quyền tước đoạt điều đó, nếu có… Xương sọ trong tay sếp lại vỡ càng thêm vụn.
Chu Kỳ An nuốt nước bọt.
Lặng lẽ lùi về phía Thẩm Tri Ngật, Trần Tố đã đi sang phía bên kia, đang nói chuyện với Viên Niệm Thư.
Thẩm Tri Ngật đưa cho cậu một món đạo cụ: “Phí hòa giải của Trần Tố đấy.”
【 Kẹp tóc dâu tây: Một chiếc kẹp tóc dễ thương.
Hướng dẫn sử dụng: Cài lên tóc, tăng thêm vẻ ngọt ngào, bất kỳ sinh vật nào nhìn thấy bạn đều sẽ dễ dàng lầm tưởng bạn là một kẻ vô dụng đáng yêu, từ đó lơ là cảnh giác.
Chất lượng: Bốn sao rưỡi 】
“……”
Đúng là một món đạo cụ lợi hại, nhưng tại sao lại là kẹp tóc?
Chu Kỳ An: “Ánh mắt đó của anh là sao?”
Thẩm Tri Ngật: “Hửm?”
Chu Kỳ An cười lạnh, đừng có giả vờ, tôi đã nhìn thấy sự mong đợi trong mắt anh rồi đấy.
Cậu mặt không cảm xúc cất kẹp tóc đi, nếu cần thiết, cùng lắm thì gài vào chỗ khuất tầm nhìn, dù sao bên ngoài cũng có tóc giả mà.
Chuyển chủ đề, cậu đột nhiên hỏi: “Anh nghĩ thế nào về Hiệp hội săn cá voi này?”
Thẩm Tri Ngật liếc nhìn máu me đầy đất, bước lên một bước, trực tiếp giẫm lên vũng máu. Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Chu Kỳ An, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, hắn cầm tay cậu vẽ một hình chữ thập.
“Nguyện Chúa phù hộ cho họ.”
Chữ nào chữ nấy còn lạnh lẽo hơn cả máu tươi dưới đất.
Chu Kỳ An: “……”
……….
Chu Kỳ An thu thập xong các bản thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm rồi quay trở lại.
Phía sau, những người chơi nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng thật phức tạp.
Có thể nói, trong suốt phó bản trò chơi này, Chu Kỳ An đã thực hiện trách nhiệm của Nhóm trưởng nhóm 10 đến tận phút cuối cùng, đến lúc này còn giúp bọn họ tránh được việc phải đối mặt trực tiếp với người quản lý chợ quỷ.
Trong phút chốc, hình tượng Chu Kỳ An trong mắt những người chơi đã được nâng cao vô hạn.
Thực ra thì bản thân Chu Kỳ An chủ yếu là muốn mượn văn phòng để dùng.
Vừa vào cửa, cậu đã ngồi phịch xuống ghế văn phòng, chiếm lấy chỗ của sếp rồi lấy bút mực ra.
Khuôn mặt tinh xảo có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ dữ tợn, các ngón tay cầm bút cũng trở nên vặn vẹo do dùng sức quá mức.
“Phiền chết đi được.”
Cứ bảy ngày lại phải cung cấp một kịch bản cho Hoa Cổ Thành, ra ngoài làm thêm dễ bị sếp tóm, cậu chỉ có thể nhân cơ hội đưa thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm, chạy đến văn phòng tổng giám đốc để sáng tác.
Trò chơi sinh tồn càng về sau, tốc độ trôi qua càng nhanh, giống như bùa đòi mạng, giục giã đến tận lúc trời sáng.
Khoảnh khắc mặt trời mọc, Chu Kỳ An cũng đã viết xong kịch bản.
Cậu nhanh chóng thêm một câu vào kịch bản, sau đó cầm theo kịch bản đã viết xong rời đi.
Cả tầng 14 chỉ còn lại Thẩm Tri Ngật.
Mặc dù là ban ngày, nhưng bốn phía vẫn âm u lạnh lẽo, không biết có phải vì đêm qua đã chết hai con quỷ hay không, nhiệt độ không những không tăng mà còn giảm xuống.
Khi hai người đi thang máy xuống dưới ký túc xá nhân viên, đột nhiên từ dưới lầu vọng lên tiếng hét chói tai, kinh hãi tột độ, như thể sắp phát điên rồi vậy.
Chu Kỳ An nhướng mày: “Xem ra cái đầu lâu sếp treo lên có tác dụng rồi.”
Thẩm Tri Ngật nhắc nhở: “Trong nhóm có ảnh đấy.”
Chu Kỳ An lập tức mở nhóm chat ra xem.
Cái đầu người đầy máu được bọc trong ga trải giường trắng, tàn nhẫn lắc lư trong gió, trông hơi giống búp bê cầu nắng.
Trong nhóm còn có một đoạn video, Kiều Tùng đang diễn thuyết: “Mọi người, kẻ giết người hai ngày trước là quỷ, chúng ta không chỉ tìm ra nó! Mà còn vặn đầu nó xuống… “
Các nhân viên cũ ra tay tàn nhẫn, nhưng một khi không nắm được thóp của người chơi, lập tức sẽ hoảng sợ.
Chu Kỳ An xem được hai giây thì mất hứng tắt đi, cảm thấy việc ngủ bù quan trọng hơn.
Cửa ký túc xá nhân viên bị một bóng người chặn lại.
Không giống như những người tiền nhiệm hung dữ, vị quản lý mới nhậm chức này tươi cười chào hỏi: “Chờ cậu lâu rồi, sếp bảo tôi mang đồ đến cho cậu.”
Sếp?
Chu Kỳ An cười lạnh, người quản lý chợ quỷ hôm qua bị nuốt mất một phần ý thức, hôm nay thế mà vẫn chưa chịu yên.
Vị quản lý mới đưa cho cậu một thứ được bọc kín bằng vải trắng.
Chu Kỳ An ước lượng một chút, rất nhẹ, có chút giống sách, sau khi mở từng lớp từng lớp ra, bên trong lộ ra chân tướng: 《 Cẩm nang kinh doanh cửa hàng 》.
Tổng cộng có hai quyển.
Chu Kỳ An gần như lập tức phản ứng lại, một quyển của cậu, một quyển của sếp.
Cùng lúc cậu cầm cẩm nang lên là thông báo của hệ thống:
【 Chủ cửa hàng ở Quỷ thị tôn quý, đã gửi cho bạn cẩm nang kinh doanh.】
【 Đã gửi thẻ đen vào ba lô của bạn.】
【 Thẻ đen: Nơi cất giữ 80% lợi nhuận ròng của cửa hàng, mật khẩu là 444478, nó chỉ muốn cho tất cả tiền âm phủ một mái nhà. 】
“Không phải nói cẩm nang kinh doanh sẽ được gửi vào lúc kết toán à?”
Cậu tùy tay lật xem, toàn là những quy định, điều lệ, cấm các chủ cửa hàng trực tiếp chém giết lẫn nhau cũng là một trong số đó.
Khi nhìn thấy các chủ cửa hàng sẽ bị đào thải dựa theo doanh thu, Chu Kỳ An nhướng mày: “Hóa ra là ở chỗ này.”
Là người chơi, đương nhiên cậu không thể ở lại đây mở cửa hàng được, càng đừng nói đến việc kiếm doanh thu.
Không hề hoảng sợ, cũng không hề bất ngờ, Chu Kỳ An cất cẩm nang đi.
Thẩm Tri Ngật: “Người quản lý chợ quỷ có thể linh hoạt thay đổi một số quy tắc trong phạm vi cho phép, đưa cho em cái này trước, chính là muốn em làm ra một số hành động thiếu lý trí trong lúc lo lắng.”
Thời gian eo hẹp, nếu lại vì tranh giành quyền kinh doanh mà tính toán, rất dễ rơi vào bẫy.
Chu Kỳ An không để tâm.
“Kệ nó đi.”
Không thể để lãng phí thời gian ngủ bù được.
————
Lần này cậu ngủ từ sáng đến tối, người quản lý chợ quỷ đã đợi bao lâu thì cậu ngủ bấy lâu.
Miếu quỷ.
Tượng thần bị nứt ra một đường nhỏ.
Bây giờ đến lượt người quản lý chợ quỷ đau đầu, bị nuốt mất một phần sức mạnh, linh hồn của nó như bị xé toạc ra từng mảnh. Yêu ma quỷ quái trong chợ Quỷ nhiều vô số kể, người quản lý chợ Quỷ chưa bao giờ kiêu ngạo, vẫn luôn xuất hiện với hình dáng tượng thần.
Không ai biết bản thể của nó ở đâu, càng không biết rõ thân phận kép tổng giám đốc tập đoàn và người quản lý Quỷ thị.
Kết quả vẫn là tự đào hố chôn mình.
Khoảnh khắc trời tối hẳn, có một bóng người mờ ảo từ trong tượng thần bước ra.
“Tốt, tốt lắm.”
Cuối cùng cũng đến tối rồi.
Vừa qua 0 giờ, bước sang ngày thứ sáu, tất cả nguy hiểm đều được loại bỏ, trò chơi sẽ trực tiếp dịch chuyển người chơi rời đi.
Để chắc chắn không có bất trắc gì, nó sẽ đích thân đi tuần tra Quỷ thị một chuyến.
Sau nhiều ngày mưa liên miên, tối nay phố Phong Đô lại nhộn nhịp trở lại. Một số cửa hàng âm u thu hút khách ở cửa, những con gà rụt cổ trong lồng nhìn chằm chằm ra ngoài vô cùng ranh mãnh, tạo thành một cảnh tượng buôn bán kỳ lạ.
Lúc này có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tòa soạn báo.
Hôm qua nơi đó xảy ra hỏa hoạn, nghe nói cửa hàng Trải nghiệm cuộc sống của người khác và một số cửa hàng khác cũng đã đóng cửa nhiều ngày, những chủ cửa hàng này không khỏi nảy sinh ý đồ xấu.
Dưới bóng cây hòe, bỗng xuất hiện thêm một bóng ma quái dị có sáu cánh tay.
Người quản lý chợ quỷ nấp trong bóng tối cũng đang nhìn chằm chằm vào những cửa hàng này, cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ.
Cứ ba tháng một lần, chợ Quỷ lại diễn ra chế độ đào thải, không có doanh thu, hai con người kia tuy không chết, nhưng phải bù một khoản tiền vi phạm hợp đồng.
Đó chính là 【 Tiền âm phủ nhuốm máu 】.
Nó như đã nhìn thấy cảnh hai người họ chạy đôn chạy đáo lo liệu.
“Ha ha ha ha ha…”
Đang cười vui vẻ, bỗng một luồng âm khí mạnh mẽ đột nhiên ập đến xung quanh, người quản lý chợ Quỷ lập tức ngừng cười, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Phía trước có một đoàn người khoảng vài chục người đang đi tới, bọn họ đội màn đêm u ám trên đầu, chân giẫm lên con đường lát đá xanh, mỗi người trong đoàn đều trang điểm rất nhiều phấn trên mặt, khiến cả khuôn mặt trắng bệch một cách bất thường.
Chiếc nhẫn kim cương trên tay người phụ nữ dẫn đầu lấp lánh dưới ánh đèn đêm.
Tối qua Chu Kỳ An đã thức cả đêm để viết bản thảo, chính là vì thời khắc này.
Khi gửi kịch bản, cậu đã cố ý gửi kèm theo chìa khóa cửa hàng của mình, ghi chú là cần cư dân Hoa Cổ Thành đến tiếp quản một số cửa hàng, thay mặt kinh doanh.
Trong đó có cả cửa hàng của sếp.
Vị sếp kia nhét thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm vào túi cậu, còn tiện tay đưa chìa khóa cửa hàng, coi như là ủy thác kinh doanh.
Còn về việc kinh doanh như thế nào, đó là nhiệm vụ của nhân viên phải hoàn thành, sếp chỉ chờ đợi thành quả, hoặc là khiển trách khi đối phương thất bại.
Chu Kỳ An cũng vậy, những thứ này đều là do cư dân thành cổ phải lo liệu, cậu chỉ phụ trách thu hoạch một phần lợi nhuận.
Trò chơi là một tồn tại tuân thủ quy tắc nhất, sẽ không từ chối những yêu cầu hợp lệ, bất kể kịch bản là được đưa vào Cổ Hoa Thành trước, hay là được trò chơi xét duyệt trước, thì yêu cầu của cậu đều có thể được nhìn thấy.
“Bốn cửa hàng.” Ánh mắt cô Tề lóe lên vẻ hài lòng, đồng thời, trong mắt cũng có chút bồi hồi.
Vị “Vua sân khấu kịch” đời trước cả đời coi cư dân thành cổ như những quân cờ để đùa bỡn, nhưng đến cuối cùng, lại là người xoay chuyển vận mệnh của tất cả mọi người trong thành. Ông ấy đã lựa chọn người sống làm thành chủ mới, ông đã không hề chọn sai.
Đúng như “Ông vua sân khấu kịch” đã dự đoán, chỉ có người sống mới có thể giúp bọn họ thực sự bước ra khỏi Cổ Hoa Thành, đưa sân khấu kịch đến những nơi xa hơn.
“Mới có mấy ngày.”
Vậy mà bọn họ đã được nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Cô Tề hít sâu một hơi, tân Thành chủ cái thế vô song, phong hoa tuyệt đại!
Càng không cần phải nói đến những con quỷ đi theo sau.
Cư dân thành cổ đều là những kẻ nghèo rớt mồng tơi, những ngày chờ diễn, ngay cả một chai nước ngọt cũng không mua nổi, lúc này nhìn thấy những con gà trong lồng sắt trên đường phố đều sáng rực cả mắt.
Thật là phồn hoa, không phải phồn hoa giả tạo.
Các cư dân há to miệng, vừa cười vừa rơi phấn:
“Ha ha ha ha ——”
“Ha ha ha ha ha ha ——”
Đang cười vui vẻ, bỗng một con quỷ già ba bước thành một tiến lên, túm lấy một cái đầu đang lén lút dò xét cửa tiệm Trải nghiệm cuộc sống, đây là một ông chủ cửa hàng khác trong chợ quỷ, nó đang muốn chiếm lấy cửa hàng này, bây giờ đang dò đường để chuẩn bị gây sự.
Là những kẻ đến sau, cư dân thành cổ hiểu rõ tầm quan trọng của việc đoàn kết.
Thấy tên chủ cửa hàng kia muốn phản kháng, mấy chục con quỷ nghèo lập tức xắn tay áo xông lên.
“Bọn mày dám động tay động chân, nơi này là…” Nghĩ đến những du khách trước đây, tên chủ cửa hàng không nói hết câu, nhưng một tiếng hừ lạnh đã đủ để biểu thị sự uy hiếp.
Lúc này cô Tề mỉm cười tiến lên, ân cần giúp hắn ta chỉnh lại quần áo: “Biết rồi, cẩm nang kinh doanh chúng tôi đều đã xem kỹ rồi.”
Nói xong, sau khi chủ động xin lỗi, cô để lại mấy con quỷ nghèo, dẫn theo số quỷ còn lại tiến vào bốn cửa hàng khác, bao gồm cả tòa soạn báo.
Tên chủ cửa hàng thấy cô sợ hãi, định nghênh ngang quay người bỏ đi, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Vừa quay đầu lại, liền phát hiện những con quỷ nghèo kia đều đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ban đầu hắn ta không để ý, cho đến khi trở lại cửa hàng, tên chủ cửa hàng đó mới phát hiện, những con quỷ kia chẳng làm gì cả, chúng chỉ đứng ở cửa ra vào, cửa sổ,… thậm chí còn có con chen chúc trong góc đường, cứ như vậy nhìn chằm chằm xung quanh.
Giống như những chiếc camera giám sát không biết mệt mỏi, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào người khác.
Đối với chợ Quỷ không được phép chém giết lẫn nhau, kiểu nhìn chằm chằm không ngừng nghỉ này khiến những con quỷ xung quanh đều cảm thấy sởn gai ốc.
“Cứ nhìn đi.” Tên chủ cửa hàng gượng cười, nhiều nhất là hai ngày, tin chắc rằng bọn chúng sẽ nhìn chán thôi.
Dưới gốc cây hòe, sắc mặt người quản lý chợ quỷ vô cùng khó coi, nó cảm thấy có gì đó không đúng, đây là lũ quỷ ở đâu ra vậy?!
Hết chương 138.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Bên ta hát xong, đến lượt bên kia lên sàn.
Cư dân phố cổ: Chúng ta đến, chúng ta nhìn, chúng ta chiến thắng!