Chương 139: Không Nơi Nương Tựa (23)

 

Chương 139: Không Nơi Nương Tựa (23)

 

Lý Giang Bảo liếc nhìn Hứa Xuyên, rụt rè nói: “Cảnh sát à, tôi cũng rất đau lòng, tôi cũng không muốn thế này, hay là chúng ta tạm dừng một lát?”

 

Giọng nói của Trần Tranh đột nhiên vang lên từ chiếc điện thoại đang phát trực tiếp: “Anh có biết tình trạng hiện tại của Mai Thụy không?” Giọng điệu anh bình tĩnh, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những gì Chúc Y đã trải qua.

 

Lý Giang Bảo vội vàng nhìn vào điện thoại: “Tôi, tôi không biết! Anh cảnh sát, nghe tôi nói, tôi thề là tôi không quấy rối gia đình họ nữa! Bố cô ấy không cho phép tôi liên lạc với cô ấy, tôi biết tôi có lỗi với cô ấy, tôi đã nói là làm!”

 

Trần Tranh nói: “Vậy anh có biết, cô ấy đã tự sát vài tháng sau khi trở về không?”

 

Lý Giang Bảo không kịp phản ứng: “Tôi không biết! Sao tôi có thể biết được… Anh nói gì? Tự sát? Ai?”

 

Trần Tranh nói: “Mai Thụy, cô ấy đã ôm con gái của anh nhảy lầu tự tử, cả hai mẹ con đều không còn nữa.”

 

Lý Giang Bảo như bị sét đánh, chết lặng ngồi trên ghế. Trần Tranh lại hỏi thêm vài câu, nhưng ánh mắt anh ta vẫn đờ đẫn, không còn phản ứng gì nữa.

 

Hứa Xuyên hỏi: “Chủ nhiệm Trần? Còn tiếp tục hỏi nữa không?”

 

Trần Tranh quan sát một lúc rồi nói: “Tạm thời dừng ở đây.”

 

Đã quá muộn, tiếp tục thẩm vấn nữa thì không phù hợp với quy định, nghi phạm có thể nghỉ ngơi, nhưng Trần Tranh thì không thể. Anh đã suy nghĩ từ trước, một người như Chúc Y, chủ động ở lại thôn Viên Thụ, e rằng không chỉ đơn giản là “Cuồng yêu”, cô ấy muốn bản thân trở thành chiếc chìa khóa để mở khóa cho những người phụ nữ thôn Viên Thụ thoát khỏi xiềng xích.

 

Bây giờ, Lý Giang Bảo đã đưa ra phần lớn câu trả lời, Chúc Y đã lợi dụng Dịch Lỗi. Nhìn bề ngoài, Dịch Lỗi có học thức và tư tưởng cởi mở hơn những người khác ở Thôn Viên Thụ. Chúc Y chọn anh ta, một mặt là lợi dụng, mặt khác là đánh giá anh ta sẽ không làm hại mình, thậm chí còn có thể bị mình thuyết phục, cùng nhau giải cứu những người phụ nữ đó.

 

Chúc Y biết mình đang mạo hiểm, nhưng cô ấy còn có một con bài tẩy – Dịch Lỗi bất lực. Nhưng cô ấy không ngờ rằng, từ khi cô ấy tính toán lợi dụng Dịch Lỗi, thì Dịch Lỗi cũng đã tính kế cô ấy rồi.

 

Ánh mắt Trần Tranh chuyển sang bức tường manh mối, Đổng Kinh, Chu Tiểu Địch, Tư Vy, Đô Ưng, Trương Phẩm, Lý Nhân, sáu người này là đồng nghiệp của Chúc Y, ban đầu bọn họ đều có chung suy nghĩ, nhưng ngoại trừ Chúc Y, những người còn lại đều rút lui.

 

Nhưng ngay cả khi bị ngăn cách bởi thời gian và không gian, ngay cả một người chưa từng gặp Chúc Y như anh cũng có thể suy ra mục đích của cô ấy, thì sáu người này ngày đêm ở bên cạnh Chúc Y, làm sao có thể không biết gì?

 

Không, không thể nào. Nhất định là bọn họ biết, thậm chí đã từng thảo luận với Chúc Y.  Thành tích của Chúc Y xuất sắc, được Hà Mỹ đánh giá cao. Cô ấy tuyệt đối không chỉ là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, cô ấy còn phải có đủ lý trí. Vậy nên cô ấy mới dám đơn thương độc mã mạo hiểm, chứng tỏ cô ấy không phải là người cô độc, đồng nghiệp của cô ấy sẽ hỗ trợ cô ấy ở bên ngoài, đảm bảo an toàn cho cô ấy.

 

Ít nhất là lúc đầu, cô ấy đã nghĩ như vậy.

 

Mai Phong biết tin Mai Thụy ở Thôn Viên Thụ là do nhận được tin tức, có lẽ Chúc Y không thể liên lạc trực tiếp với Mai Phong, nhưng hoàn toàn có thể chuyển thông tin cho một đồng nghiệp nào đó, để đồng nghiệp làm người trung gian. Đó là kế hoạch của bọn họ. Đến bước này, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.

 

Nhưng mà, sau khi tin tức được truyền đi, Chúc Y đã bị Dịch Lỗi giam cầm. Đồng nghiệp của cô ấy đã không thể liên lạc được với cô ấy trong một thời gian dài, đáng lẽ phải báo cảnh sát, hoặc yêu cầu Văn phòng luật sư Vĩnh Thân giúp đỡ, dù nhìn thế nào thì việc giải cứu cô ấy cũng không phải là một việc khó. Theo lời Lý Giang Bảo, Dịch Lỗi cũng đã lo sợ một thời gian dài.

 

Nhưng không ai đến cứu Chúc Y, cô ấy không có cha mẹ, là trẻ mồ côi, những người phụ nữ đã giúp đỡ cô ấy trưởng thành, muốn để lại cho cô ấy có một tương lai trong sạch, nên đã chủ động rời xa cô ấy khi cô ấy lớn lên.

 

Cuộc đời cô ấy đi đến đây, mới thực sự bị cả thế giới lãng quên.

 

Chính vì Dịch Lỗi biết sẽ không có ai đến, cho nên mới dám làm càn như vậy. Anh ta là kẻ giết người cướp đi mạng sống, nhân phẩm của Chúc Y, vậy những đồng nghiệp mà Chúc Y tin tưởng thì sao? Có phải bọn họ cũng là đồng phạm không?

 

Cho nên Đổng Kinh phải chết, có lẽ Chu Tiểu Địch cũng đã bị giết hại. Nếu vụ án Hoắc Diệp Duy không xảy ra, hung thủ sẽ tiếp tục giết người.

 

Trần Tranh đón làn gió lạnh, trước mắt mờ mịt hơi nước. Cảm giác kỳ lạ khi ban đầu tiếp xúc với nhóm người Đô Ưng, cuối cùng vào lúc này cũng tìm được lời giải thích. Có thể bọn họ đều biết Chúc Y đã trải qua những gì, nhưng bọn họ đều đã bỏ rơi Chúc Y. Bọn họ bị một người nào đó tập hợp đến “Trang Viên Vi Mạt”, không phải để đón giao thừa, mà là để thanh trừng.

 

Nói đến đây, ai là người chủ mưu chuyện này? Hắn ta có khả năng tập hợp được tất cả các luật sư thực tập, vậy tại sao năm đó lại không thể cứu được Chúc Y? Còn nữa, tại sao hắn ta không ra tay với Dịch Lỗi?

 

Trần Tranh suy nghĩ rất lâu, vấn đề thứ hai cơ bản đã có đáp án, bởi vì một khi cảnh sát bắt đầu điều tra, Dịch Lỗi sẽ bị bắt, Dịch Lỗi sẽ bị pháp luật trừng trị. Nhưng những người khác thì không, thậm chí bọn họ còn không phải ngồi tù.

 

Hung thủ là một người cực kỳ cẩn thận, thậm chí còn để Đổng Kinh chủ động đặt homestay.

 

Còn rất nhiều điểm đáng ngờ, Trần Tranh xoa xoa thái dương, không thể thức thêm nữa, sau khi trời sáng thẩm vấn Dịch Lỗi lại là một trận chiến cam go.

 

Xét thấy đồn công an thị trấn Qua Tử quá đơn sơ, Dịch Lỗi và những người khác đã được chuyển đến thành phố Cư Nam. Theo manh mối mà Lý Giang Bảo cung cấp, lực lượng cảnh sát đã đến các thôn khác như Thôn Tiêm Nha, bắt giữ một nhóm người tham gia xâm hại Chúc Y.

 

Tạ Vũ Minh và Hứa Xuyên tiếp tục ở lại thị trấn Qua Tử để tham gia điều tra, A Quỳnh đi tới trước mặt Tạ Vũ Minh, há miệng, muốn nói lại thôi. Đêm qua Tạ Vũ Minh đã khóc, cô thức trắng đêm, tinh thần lại cực độ hưng phấn: “Cô muốn nói gì với tôi?”

 

Cuối cùng A Quỳnh cũng nói: “Chị ơi, em không muốn làm nô lệ cho bọn họ, chị cứu em với.”

 

Tại Cục cảnh sát thành phố Cư Nam, Trần Tranh đẩy cửa phòng thẩm vấn, mắt Dịch Lỗi lập tức lóe lên tia độc ác.

 

“Lý Giang Bảo và những ‘khách hàng’ của anh đã lần lượt khai báo rồi.” Trần Tranh nói: “Chúc Y là do anh hại chết.”

 

Nghe vậy, Dịch Lỗi cười lớn: “Là cô ta tự bệnh mà chết! Liên quan gì đến tôi? Ai bảo cô ta không biết giữ mình?”

 

“Vậy tại sao cô ấy lại mắc bệnh?” Trần Tranh nói: “Em họ của anh còn rõ hơn tôi.”

 

Các đường nét trên khuôn mặt Dịch Lỗi giật giật, sau một hồi lâu mới lạnh lùng cười: “Vậy thì sao? Cô ta là vợ của tôi, là con dâu nhà họ Dịch, cô ta phải làm trâu làm ngựa cho tôi! Cô ta còn dám hãm hại tôi, để tôi làm đá kê chân cho cô ta! Đáng đời cô ta!”

 

Thật khó tưởng tượng nổi trong thời đại ngày nay mà vẫn còn có những nơi như Thôn Viên Thụ, vẫn còn những người như Dịch Lỗi. Bọn họ không hiểu pháp, cho rằng những gì tổ tiên truyền lại chính là pháp luật, để phụ nữ phục vụ cả nhà là lẽ đương nhiên, việc cha mẹ A Quỳnh bán A Quỳnh cho anh ta cũng là lẽ đương nhiên. Chúc Y lợi dụng anh ta, anh ta trả thù Chúc Y là lẽ đương nhiên. Chúc Y bị bệnh chết thảm? Đó là kết cục của một người phụ nữ không có “Đức hạnh”!

 

Tiếng cười ngạo nghễ của Dịch Lỗi vang vọng trong phòng thẩm vấn, anh ta còn tàn nhẫn hơn cả Lý Giang Bảo, hơn cả những người ở thôn Viên Thụ. Anh ta đọc sách nhiều hơn bọn họ, những thủ đoạn hèn hạ, nham hiểm, độc ác của người đọc sách đã được anh ta học hết.

 

Trần Tranh tự biết nói đạo lý, nói pháp luật với anh ta cũng như nước đổ lá khoai, vậy nên đã đổi chủ đề: “Ai đang giúp đỡ Chúc Y?”

 

Quả nhiên Dịch Lỗi sững sờ.

 

Trần Tranh nói: “Vì anh đã biết Chúc Y đang lợi dụng mình từ lâu, vậy nên chắc chắn anh cũng biết có người đang hỗ trợ cô ấy từ bên ngoài. Người đó là ai?”

 

Dịch Lỗi cau mày, không trả lời.

 

“Hay là tôi nói rõ hơn.” Trần Tranh hỏi: “Là ai trong số những luật sư thực tập đó?”

 

Dịch Lỗi nói: “Cậu không biết?”

 

Trần Tranh nói: “Tôi muốn biết anh có biết hay không.”

 

Một lúc lâu sau, Dịch Lỗi nghiến răng nói: “Cô ta không chịu nói!”

 

Trần Tranh hỏi: “Chẳng phải điện thoại của cô ấy đang ở trong tay anh sao?”

 

“Nhưng tôi không thể xem được những tin nhắn đã bị cô ta xóa!” Dịch Lỗi vừa nói vừa gật đầu, “Đúng, đúng, có người hỗ trợ cô ta từ bên ngoài, chính là người đó đã tung chuyện của Mai Thụy ra! Nếu không phải vì Mai Thụy lo lắng cho Lý Giang Bảo, thì làng chúng tôi đã bị cô ta phá hỏng rồi!”

 

Trần Tranh cau mày, lần lượt đặt ảnh của Đổng Kinh và những người khác lên bàn: “Nghĩ kỹ lại xem, lúc đó Chúc Y thân thiết với ai nhất?”

 

Dịch Lỗi nhìn ảnh, ngón tay đen đúa chỉ vào Đổng Kinh: “Người này.”

 

Chúc Y và Đổng Kinh thân thiết nhất? Vậy nên bây giờ người bị giết là Đổng Kinh? Trần Tranh đứng trên hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn, cố gắng xâu chuỗi các mối quan hệ lại với nhau. Không đúng, có thể Dịch Lỗi chỉ là chỉ đại một tấm hình nào đó, từ tình hình hiện tại, rõ ràng tất cả các luật sư thực tập năm đó đều có liên quan.

 

Ban đầu, bọn họ ăn ý không nhắc đến Chúc Y, sau đó che giấu, không chịu nói nhiều, vậy bây giờ phản ứng của bọn họ sẽ là gì?

 

“Vừa rồi bên ngoài rất ồn ào, cô có biết ai đến không?” Trần Tranh ngồi đối diện Tư Vy.

 

Tư Vy trông tiều tụy đi nhiều, phản ứng không nhanh nhẹn như lần đầu gặp mặt: “Ai cơ?”

 

“Người thôn Viên Thụ.” Trần Tranh nói: “Lý Giang Bảo, Dịch Lỗi, còn có hơn mười người đã cùng đẩy Chúc Y vào chỗ chết.”

 

Nghe thấy tên Chúc Y, Tư Vy đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Trần Tranh: “Bọn họ, bọn họ…”

 

“Dịch Lỗi đã thừa nhận cưỡng hiếp, giam cầm Chúc Y.” Trần Tranh nói: “Anh ta còn nhắc đến, lúc đầu khi Chúc Y tiếp cận anh ta, anh ta đã nhìn ra, Chúc Y và các cô chẳng qua là muốn lợi dụng anh ta.”

 

Mắt Tư Vy dần mở to, hai tay vô thức che miệng, lộ ra vẻ kinh ngạc và không muốn tin.

 

Trần Tranh tiếp tục nói: “Anh ta nói mình chỉ thuận nước đẩy thuyền, cố ý ‘nhận lời’ người phụ nữ tự dâng đến cửa là Chúc Y, còn nói với Chúc Y rằng, anh ta bị thương ở trên núi, đã thành một ‘Phế nhân’ để Chúc Y mất cảnh giác.”

 

Tư Vy khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm gì đó.

 

“Ngay cả Dịch Lỗi cũng biết Chúc Y tiếp cận anh ta là có mục đích, hơn nữa nhất định có người hỗ trợ.” Trần Tranh nhìn Tư Vy: “Là đồng nghiệp của Chúc Y, cô không biết gì về suy nghĩ của cô ấy lúc đó sao?”

 

Tư Vy vẫn lắc đầu, nhưng ánh mắt không thể lừa dối, cô ta buông tay, luống cuống hỏi: “Chúc Y, cô ấy, cuối cùng cô ấy đã trải qua những gì…”

 

“Cô ấy rất thảm.” Trần Tranh cau mày: “Bao nhiêu năm qua, Thôn Viên Thụ chỉ có một người phụ nữ thoát khỏi xiềng xích, nhưng trước đó, Chúc Y đã bị nhốt vào hầm ngầm vì bị Dịch Lỗi phát hiện, cho đến chết, cô ấy cũng không thể trốn thoát khỏi đó, nhưng đàn ông thì có thể tự do ra vào.”

 

Tư Vy run lên, run rẩy nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”

 

“Tại sao phải xin lỗi?” Trần Tranh nói: “Vì đã mất liên lạc với cô ấy, rõ ràng biết cô ấy gặp chuyện không may, lại không chịu cứu cô ấy sao? Dịch Lỗi nói, anh ta đã lo sợ một thời gian dài, trong khoảng thời gian đó anh ta không dám làm gì Chúc Y. Bởi vì anh ta biết, một khi Chúc Y mất tích, các cô, những người đồng nghiệp của cô ấy sẽ tìm đến. Nhưng Chúc Y cứ chờ đợi, chờ đợi, không có ai đến cứu cô ấy.”

 

Tư Vy bịt tai lắc đầu: “Không phải, không phải!”

 

Trần Tranh tiếp tục nói: “Cho đến khi ngay cả Dịch Lỗi cũng tin chắc rằng các cô đã bỏ rơi cô ấy, các cô sẽ không quan tâm đến sống chết của cô ấy nữa. Cho nên anh ta mới có thể muốn làm gì thì làm, trên thế giới này sẽ không còn ai nghe thấy tiếng kêu cứu của Chúc Y nữa!”

 

“A——” Tư Vy hét lên: “Không phải như vậy! Tôi không hợp tác với cô ấy! Tôi không nhận được tin tức của cô ấy!”

 

Trần Tranh nói: “Vậy thì như thế nào?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Tư Vy thở hổn hển, sau một hồi lâu mới hơi bình tĩnh lại: “Cô ấy, Chúc Y tiếp cận Dịch Lỗi, là, là chủ ý của chúng tôi, cô ấy, ban đầu cô ấy không dám làm như vậy.”

 

Trần Tranh nói: “Không phải cô ấy đề nghị, mà là các cô đề nghị?”

 

Tư Vy đau đớn gật đầu: “Tôi rất ích kỷ, chúng tôi đều rất ích kỷ!”

 

Năm đó, trong số bảy luật sư thực tập do Hà Mỹ dẫn dắt, Tư Vy là người đến sau cùng, thành tích chuyên môn của cô ta ở mức trung bình, nhưng tính cách cởi mở, ngoại hình ưa nhìn, giỏi giao tiếp, ba điểm này đã giúp cô ta có lợi thế không nhỏ trong số các luật sư thực tập.

 

Khác với hầu hết những luật sư trẻ tuổi muốn thể hiện bản thân ở Văn phòng luật sư Vĩnh Thân, cô ta không mấy hứng thú với luật pháp, cũng như với công việc này. Ngay cả việc học luật cũng chỉ là vừa đủ điểm.

 

Mục đích thực sự của cô ta là câu một người đàn ông vừa giỏi giang vừa giàu có ở văn phòng luật sư danh tiếng, sau này sẽ an nhàn sung sướng làm một phu nhân nhà giàu hưởng phúc. Vì vậy, mỗi ngày cô ta đều trang điểm lộng lộng đến văn phòng luật sư, luôn tươi cười với mọi người, giống như một con bướm xinh đẹp.

 

Nhưng mà, sự việc không như mong muốn, những luật sư thực tập như bọn họ hầu như không có cơ hội gặp mặt các luật sư giỏi, ngay cả giáo viên hướng dẫn của bọn họ cũng là phụ nữ.

 

Nói đến đây, cô ta còn hứng thú với Hà Mỹ hơn những người khác, Hà Mỹ xinh đẹp, cao ráo, nghe nói năng lực cũng rất giỏi. Thỉnh thoảng cô ta tưởng tượng, nếu trình độ chuyên môn của mình cũng đạt đến đẳng cấp của Hà Mỹ, lại học theo cách ăn mặc của Hà Mỹ, thì không sợ không câu được đàn ông. Trong văn phòng luật sư cũng có một số lời đồn, nói Hà Mỹ và một luật sư nào đó có quan hệ mờ ám.

 

Không lâu sau, sự chú ý của cô ta đã bị chuyển hướng, bởi vì Đổng Kinh bắt đầu theo đuổi cô ta. Cô ta không hề bất ngờ, tính cả cô ta, trong nhóm chỉ có ba cô gái, Đô Ưng và Chúc Y trong mắt cô ta đều rất quê mùa, Chúc Y còn coi như hoạt bát, còn Đô Ưng có thể im lặng cả ngày, ai mà thích? Còn về phía con trai, Đổng Kinh rất có cá tính, tóc dài lãng tử, lại vừa đẹp trai vừa giàu có.

 

Dù sao thì trong thời gian ngắn cũng không có cơ hội quen biết các luật sư giỏi, cô ta nghĩ, chi bằng tạm thời chơi đùa với Đổng Kinh.

 

Cô ta không đồng ý dứt khoát với Đổng Kinh, mà giữ mối quan hệ mập mờ với Đổng Kinh, tận hưởng cảm giác được trai đẹp theo đuổi. Nhưng không lâu sau, cô ta lại phát hiện ra rằng, trước khi cô ta đến thực tập, Đổng Kinh đã từng theo đuổi Chúc Y!

 

Cô ta thật sự không dám tin, Chúc Y? Cô nàng “quê mùa” Chúc Y ăn mặc toàn đồ rẻ tiền, quần áo cả người cũng không đến ba trăm đồng đó?

 

Đổng Kinh thường xuyên nói lời ngon tiếng ngọt với cô ta, cứ nghĩ đến những lời ngon tiếng ngọt này Đổng Kinh cũng từng nói với Chúc Y, cô ta liền cảm thấy cả người không thoải mái. Cô ta hỏi thăm Lý Nhân, Lý Nhân nói đúng là có chuyện này, Đổng Kinh cảm thấy Chúc Y trong sáng, thuần khiết, một thời gian trước theo đuổi rất nhiệt tình, nhưng Chúc Y từ đầu đến cuối đều không đồng ý, Đổng Kinh liền từ bỏ.

 

Trong lòng cô ta rất khó chịu, cảm thấy mình bị Đổng Kinh chơi đùa, một mặt nhìn Chúc Y chướng mắt, một mặt ảo não vì bản thân chỉ là người thế thân. Cô ta vốn dĩ không có tình cảm gì với Đổng Kinh, nhưng tâm lý hơn thua trỗi dậy, cảm thấy mình không thể thua kém Chúc Y, cho nên càng lúc càng tỏ ra kiêu kỳ với Đổng Kinh.

 

Mối quan hệ mập mờ này kéo dài cho đến khi bọn họ lần lượt rời khỏi Văn phòng luật sư Vĩnh Thân.

 

Tư Vy nhấn mạnh, cô ta không hề có ý định hãm hại Chúc Y, cũng biết rõ người ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô ta và Đổng Kinh không phải là Chúc Y, nhưng cô ta không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng, chỉ cần nhìn thấy Chúc Y là cô ta lại nhịn không được nghĩ: Rốt cuộc thì mình thua kém cô ta ở điểm nào? Tại sao mình lại là người thế thân cho cô ta?

 

Cảm xúc này đã lên đến đỉnh điểm sau khi những luật sư thực tập bọn họ đến Thôn Viên Thụ. Điều kiện trong thôn tất nhiên là kém hơn nhiều so với thành phố, đừng nói là cô ta, ngay cả Chúc Y và Đô Ưng cũng không thích nghi được. Trước khi đi, Hà Mỹ đã dặn dò bốn chàng trai, bảo bọn họ chăm sóc cho ba cô gái nhiều hơn.

 

Không biết là vì câu nói này, hay là bản tính của Đổng Kinh, anh ta quả thực đã trở thành “Máy điều hòa trung tâm”, quan tâm Đô Ưng và Chúc Y hết mực. Đương nhiên, Tư Vy cũng là đối tượng được anh ta sưởi ấm.

 

Nhìn thấy Đổng Kinh ân cần, hỏi han Chúc Y, Tư Vy bực bội không thôi, cộng thêm việc dân làng rất bài xích hoạt động phổ biến pháp luật của bọn họ, cô ta càng thêm tức giận.

 

Mỗi ngày ở thôn Viên Thụ đều là một sự dày vò, cô ta chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Cô ta chán ghét những người phụ nữ bị nô dịch, nhưng trong mắt lại đờ đẫn, chán ghét cái gọi là hủ tục do tổ tiên truyền lại ở đây, trong lúc nhất thời, cô ta trở nên vừa ghét đàn ông lại vừa ghét phụ nữ, vừa ghét người già lại vừa ghét trẻ nhỏ, cũng ghét bỏ công việc của chính mình – chẳng phải nói luật sư là giúp người ta giải quyết phiền phức sao, nhưng cô ta học hành bao nhiêu năm, vậy mà cái gì cũng không thay đổi được.

 

Cô ta không muốn làm luật sư nữa, muốn về thành phố Cư Nam ngay lập tức, nói với Hà Mỹ rằng, cô ta không làm nữa.

 

Cô ta gọi điện thoại cho cha mẹ, cha mẹ an ủi cô ta, cô ta không lập tức bỏ thực tập, nhưng trong lòng đã nhen nhóm ý định chuyển nghề.

 

Sau nhiều lần thử giao tiếp với dân làng bất thành, về cơ bản cô thì ta đã từ bỏ ý định giúp đỡ những người phụ nữ ở đây, cô ta thờ ơ nghĩ: Tôn trọng số phận của người khác.

 

Cô ta có thể nhìn ra được, những người khác cũng có suy nghĩ giống cô ta, lý do bọn họ không lập tức rời đi, chẳng qua là phải đi đủ thời gian mới có thể quay về. Thế nhưng, có một người vẫn đang tích cực chạy đôn chạy đáo, cố gắng giúp đỡ những người không đáng để giúp đỡ đó.

 

Người đó chính là Chúc Y.

 

Chúc Y mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, trong mắt ánh lên tia sáng, như thể nơi đây chính là chiến trường của cô ấy, cô ấy muốn để những người phụ nữ ở đây trở lại cuộc sống bình thường.

 

Tư Vy cảm thấy rất nực cười, những người này căn bản là không yêu bản thân mình, tự biến mình thành nô lệ của chồng, của bố mẹ chồng, cô có muốn giúp bọn họ thì có ích gì chứ? Có lúc cô ta còn cảm thấy Chúc Y đang cố gắng thể hiện bản thân, để tích lũy vốn liếng cho việc ở lại Vĩnh Thân sau này.

 

Thế nhưng, rất nhanh sau đó cô ta đã thay đổi suy nghĩ, trong số bảy người bọn họ, Chúc Y là người ít cần phải thể hiện bản thân nhất. Chúc Y là sinh viên giỏi của Đại học Chính trị và Pháp luật tỉnh Hàm, về mặt chuyên môn đã hơn bọn họ rồi, sau này cho dù không đi theo con đường luật sư, thì nhất định cũng sẽ có đường ra khác.

 

Tư Vy không thừa nhận mình ghen tị với Chúc Y, nhưng vào lúc này, lòng dạ đen tối của con người vẫn bộc lộ ra. Cô ta nghĩ, đã thích nơi này như vậy rồi, thì chi bằng ở lại đây cả đời luôn đi.

 

Chỉ là lúc đó, cô ta cũng không có ý nghĩ gì rõ ràng, chỉ là trong lòng không ngừng nói: Chúc Y, đừng quay về văn phòng luật sư nữa.

 

Tuy rằng Chúc Y rất tích cực phổ biến pháp luật, nhưng hiệu quả không lý tưởng, vì vậy, Chúc Y cũng rất đau đầu.

 

Một hôm, các luật sư thực tập ngồi lại với nhau, tổng kết kinh nghiệm trong thời gian qua, mọi người đều rất chán nản, Chúc Y còn ôm đầu nói: “Phải làm sao bây giờ? Mình rất muốn giúp bọn họ, bọn họ thật đáng thương, vợ của Lý Giang Bảo kia, mình đoán có lẽ là bị lừa bán đến đây, nhưng cô ấy hoàn toàn không chịu nói chuyện với mình, còn có rất nhiều người phụ nữ khác trong thôn, bọn họ đều bị đổi đến Thôn Viên Thụ. Đây là thời đại nào rồi, tại sao lại còn có chuyện như vậy chứ?”

 

Đổng Kinh nói: “Thôi bỏ đi, tôn trọng số phận của người khác đi, cậu vĩnh viễn không thể giúp đỡ một người không muốn được giúp đỡ.”

 

Nhìn thấy Đổng Kinh lên tiếng, Tư Vy lại cảm thấy khó chịu.

 

Đô Ưng và những người khác cũng mệt mỏi nói: “Hay là thôi đi, ở đây cũng không có gì đáng để ở lại nữa.”

 

Tư Vy đang định phụ họa, lại nghe thấy Lý Nhân, người ít nói nhất bỗng lên tiếng: “Chúng ta là người ngoài, cho nên không giúp được bọn họ, vậy nếu chúng ta trở thành người của bọn họ thì sao?”

 

Tư Vy không hiểu: “Ý anh là gì?”

 

Chúc Y ngẩn người, dường như đã nghĩ ra điều gì đó: “Làm thế nào để trở thành người của bọn họ?”

 

Đô Ưng cũng nắm bắt được ý tưởng: “Ví dụ như… gả đến Thôn Viên Thụ?”

 

“Này này, các cậu điên rồi à? Ai gả chứ?” Đổng Kinh vội vàng ôm lấy Tư Vy: “Trước tiên phải khẳng định, Vy Vy nhà chúng ta sẽ không đi đâu.”

 

Tư Vy đang định vui mừng, đột nhiên phát hiện Đổng Kinh đang nhìn Chúc Y, trong mắt tràn đầy lo lắng. Cô ta lập tức cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, miệng Đổng Kinh thì lo lắng cho cô ta, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến Chúc Y. Trong chớp mắt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô ta.

 

Cô ta nhẹ nhàng đẩy Đổng Kinh ra, đứng về phía Lý Nhân: “Anh Nhân nói có lý, chỉ có trở thành người của bọn họ mới có thể có được lòng tin của bọn họ, công việc sau này mới dễ dàng triển khai.”

 

Chu Tiểu Địch nhìn lướt qua ba cô gái: “Vậy ai trong số các cậu đi?”

 

Trương Phẩm nói đùa: “Vy Vy, cậu xinh đẹp nhất, cậu đi đi!”

 

Tư Vy giật mình, đang định lên tiếng, Đổng Kinh lại lạnh lùng nói: “Trương Phẩm, không buồn cười chút nào.”

 

Bầu không khí hơi ngượng ngùng, một lúc sau, Chúc Y phá vỡ im lặng: “Thật ra… mình cảm thấy đây là một cơ hội, hơn nữa mình đã phát hiện ra một mục tiêu.”

 

Đô Ưng nói: “Mục tiêu? Ai vậy?”

 

Chúc Y vừa hồi hộp vừa phấn khích nói, có một người dân làng tên là Dịch Lỗi, khoảng ba mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn. Theo cô ấy quan sát, Dịch Lỗi có chút khác biệt so với những người dân làng khác, không có tư tưởng gia trưởng độc đoán, thô lỗ như vậy, rất hiếu thuận với mẹ, cũng rất lịch sự với phụ nữ. Nếu phương pháp trà trộn vào nội bộ khả thi, thì cô ấy có thể thử tiếp cận Dịch Lỗi.

 

Rõ ràng, khi nói ra những lời này, bản thân Chúc Y cũng không yên tâm. Nếu không phải Lý Nhân nhắc đến việc trà trộn vào nội bộ, thì cô ấy căn bản sẽ không nghĩ đến việc làm như vậy. Cho dù bây giờ đã nghĩ đến rồi, nếu không có người khác động viên, thì cô ấy cũng không thể nào thực hiện được.

 

Tuy rằng cô ấy tràn đầy chính nghĩa, nhưng cũng chỉ là một người vừa mới bước chân vào xã hội, cô ấy cũng sẽ sợ hãi, sẽ rụt rè. Nhưng cũng giống như rất nhiều người trẻ tuổi khác, sẽ bị xúi giục, bị đưa lên cao, không xuống được.

 

Tư Vy nói: “Mình cảm thấy có thể thử xem! Ít nhất cũng phải xem thử Dịch Lỗi này rốt cuộc là người như thế nào!”

 

Lý Nhân nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy, dù sao chúng ta người đông thế mạnh, đều là luật sư, thất bại thì rút lui, bọn họ có thể làm gì chúng ta chứ?”

 

Chu Tiểu Địch nói: “Vậy quyết định là Chúc Y đi à? Sao mình lại cảm thấy Vy Vy thích hợp hơn nhỉ?”

 

Đổng Kinh nói: “Cậu lại nữa rồi?”

 

Mọi người cười ồ lên, nói Tư Vy chính là bảo bối của Đổng Kinh, bản thân Đổng Kinh đi còn được, chứ không thể nào là Tư Vy đi được.

 

“Nhất định là mình đi, mình đã từng nói chuyện với Dịch Lỗi rồi.” Lúc này, Chúc Y nhất định cảm thấy mình không cô đơn, cảm giác sợ hãi vừa rồi đã biến mất, phía sau cô ấy có đồng nghiệp ủng hộ, còn sợ gì nữa chứ.

 

Đô Ưng nói: “Tuy rằng mình rất muốn đi, nhưng mình cũng cảm thấy Chúc Y là thích hợp nhất, cô ấy giỏi giao tiếp hơn mình.”

 

Từ ngày đó trở đi, Chúc Y liền bắt đầu kế hoạch của mình, cô ấy tìm mọi cách để đến nhà Dịch Lỗi, chia sẻ những thông tin có được cho những người khác. Cô ấy càng ngày càng tích cực, cảm thấy con đường giải cứu phụ nữ Thôn Viên Thụ phía trước tràn đầy ánh sáng.

 

Dịch Lỗi rất dịu dàng với cô ấy, quả thực giống như một quý ông đã được học đại học, trong nhà Dịch Lỗi có rất nhiều sách, chiều sâu tư tưởng vượt xa những người dân làng khác. Dịch Lỗi vẫn chưa kết hôn, một mặt là muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc mẹ, mặt khác là cảm thấy hôn nhân ép buộc rất bất công với phụ nữ, loại hủ tục này anh ta không thể ngăn cản người khác được, nhưng ít nhất có thể không để bản thân mình thành kẻ đồng lõa.

 

Chúc Y rất cảm động, sau đó còn mang về một tin tức – Dịch Lỗi bị thương “Căn nguyên”.

 

Trương Phẩm nghe xong thì phun cả nước trà ra ngoài, mấy chàng trai nhìn nhau, vậy mà lại đồng cảm với Dịch Lỗi.

 

Đô Ưng nói: “Đây là chuyện tốt đối với chúng ta, lỡ như, mình nói là lỡ như, Dịch Lỗi muốn làm gì đó, thì anh ta cũng không có khả năng đó.”

 

Tư Vy phụ họa: “Đúng vậy, Tiểu Y, cậu an toàn rồi!”

 

Suy nghĩ đầu tiên của Chúc Y cũng là an toàn. Trước khi biết Dịch Lỗi không có khả năng đó, kỳ thực trong lòng cô ấy rất do dự, muốn hoàn thành kế hoạch thì nhất định phải trở thành vợ của Dịch Lỗi, cô ấy muốn sau khi tình cảm với Dịch Lỗi sâu đậm hơn một chút, sẽ nói cho Dịch Lỗi biết sự thật, biến Dịch Lỗi thành người của mình, thậm chí còn nghĩ đến việc sau này sẽ nhờ Hà Mỹ giúp đỡ, tìm cho Dịch Lỗi một công việc.

 

Nhưng bây giờ nghĩ đến những điều này vẫn còn quá sớm, cô ấy không chắc chắn Dịch Lỗi có giúp cô ấy hay không, như vậy chỉ có thể dùng hôn nhân để lừa gạt Dịch Lỗi. Đã là vợ chồng, thì nếu Dịch Lỗi muốn làm gì đó với cô ấy, cô ấy cũng không có lý do gì để phản kháng. Đây là điều chết người nhất. Vậy mà Dịch Lỗi lại “lực bất tòng tâm”, quả thực là ông trời đang giúp cô ấy!

 

Chủ đề này khiến bốn chàng trai rất ngại ngùng, Đổng Kinh bèn ra ngoài hút thuốc, Đô Ưng lại đặc biệt tích cực hiến kế cho Chúc Y, Lý Nhân cũng khác ngày thường tham gia vào. Trương Phẩm và Chu Tiểu Địch cũng ở bên cạnh góp ý.

 

“Trong lòng mỗi người chúng ta đều có một suy nghĩ độc ác.” Tư Vy ngẩng đầu lên nhìn Trần Tranh, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Đô Ưng và Lý Nhân mới là người ghen tị với Chúc Y nhất. Chỉ có Chúc Y rút lui khỏi cuộc cạnh tranh thì bọn họ mới có thể hoàn toàn an toàn.”

 

Hết chương 139.

 

Chương 139: Không Nơi Nương Tựa (23)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên