Phó Bản 7: BỆNH VIỆN TIÊN KHÁCH LAI – Chương 139: Thế Giới Thực

 

Chương 139: Thế Giới Thực

 

Lúc người quản lý chợ quỷ đang nghi ngờ nhân sinh cuộc đời quỷ, thì Chu Kỳ An đang ngủ ngon lành trong ký túc xá nhân viên, sau đó bị tiếng thông báo hệ thống đánh thức.

 

【Phó bản năm sao Tập đoàn Hác Hội Sa đã hoàn thành.】

 

【Phần thưởng hoàn thành 18.800 điểm tích lũy đã được chuyển vào ba lô.】

 

【Phó bản này bạn nhận được 23.500 điểm kinh nghiệm, có muốn dùng toàn bộ để tiến hóa cá nhân không?】

 

Chu Kỳ An dụi mắt, ngáp một cái rồi hỏi: “Có thể chuyển một phần thành kinh nghiệm trang bị không?”

 

Trong phó bản này Bạch Lăng hao mòn khá nghiêm trọng, tốt nhất là nên bổ sung lại.

 

【Tỷ giá hối đoái hôm nay.】

 

【3000 điểm kinh nghiệm ≈ 100 gói kinh nghiệm trang bị.】

 

“…” Sao mày không đi cướp luôn đi!

 

Chu Kỳ An lập tức tỉnh táo lại, đau lòng nói: “Đổi trước 15.000.”

 

【Gói kinh nghiệm đã được gửi.】

 

【Có sử dụng không?】

 

Chu Kỳ An nghiến răng nghiến lợi: “Có, cho Bạch Lăng dùng.”

 

【Bạch Lăng đang được sửa chữa…】

 

【Sửa chữa hoàn tất.】

 

【Kết quả sửa chữa: Mặc dù vẫn còn một chút không hoàn hảo, nhưng siết cổ hai người cùng lúc vẫn không thành vấn đề.】

 

Do phần lớn kinh nghiệm được sử dụng để chuyển đổi gói trang bị, bảng thông tin cập nhật lần này rất đơn giản:

 

【Mạch máu (Trạng thái tiến hóa sơ cấp): Chỉ còn một bước nữa là đạt đến trung cấp, nó sẽ giúp bạn duy trì huyết áp và thân nhiệt tốt hơn, mạch máu cứng cáp có thể cảm nhận được sự thay đổi của môi trường nhanh hơn não bộ, ồ, nó thật nhạy cảm.】

 

【Cơ thể của bạn đã trở nên đặc biệt hơn】

 

Mí mắt Chu Kỳ An giật giật, tiến hóa mạch máu chính là để kích hoạt thêm thể chất thông linh, loại thể chất này chắc chắn rất nhạy cảm, chỉ là, những gì được ghi rõ ràng trên bảng thông tin, càng nhìn càng kỳ lạ.

 

【Dây thanh quản (Trạng thái tiến hóa sơ cấp): Một chút kinh nghiệm bị dây thanh quản hấp thụ, bạn có năng khiếu học nói giọng giả, tiếc là không có tác dụng gì với việc ca hát.】

 

【Thông báo, sắp được dịch chuyển rời khỏi phó bản.】

 

【Thời gian dịch chuyển một phút đang được đếm ngược.】

 

Mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên mờ ảo, Chu Kỳ An đổi sang tư thế thoải mái, nằm lại trên giường, chỉ thấy cậu khoanh tay trước bụng, khóe miệng còn vương chút ý cười.

 

“Mới hơn hai mươi tuổi đã sở hữu một khu phố cổ và vài cửa hàng, thực lực gì chứ?”

 

Nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, Chu Kỳ An nằm cười đến mức cành hoa cũng rung rinh, kết quả vô tình bị sặc.

 

“Hy vọng dây thanh quản có thể mau chóng hoàn thành tiến hóa.”

 

Cười một cái đã bị sặc thì thật là yếu ớt, biết đâu còn có thể trở thành giọng ca vàng của làng nhạc trong tương lai thì sao.

 

Dần dần, nụ cười bỗng trở nên âm trầm, ánh mắt Chu Kỳ An khó hiểu: “…Cũng hy vọng người quản lý chợ quỷ thích món quà tôi để lại.”

 

Cư dân Hoa Cổ Thành rất có tố chất, tin rằng nhất định sẽ để lại cho đối phương ấn tượng sâu sắc.

 

Thế giới hoàn toàn thay đổi, Chu Kỳ An bị một lực lượng nào đó kéo xuống, cảm giác rơi tự do từ độ cao hàng nghìn mét càng khiến trái tim cậu đập nhanh hơn, trong không khí tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt.

 

Xung quanh là một màu trắng xóa.

 

Màn sương mù quen thuộc đã trở lại.

 

Quán tính vẫn chưa biến mất hoàn toàn, chân Chu Kỳ An có chút mềm, một bàn tay đã kịp thời túm lấy cậu.

 

Thẩm Tri Ngật kéo cậu đứng trong thang máy, những người khác thì không may mắn được như vậy, trực tiếp ngã nhào trên đất. Lòng bàn tay Viên Niệm Thư chạm vào kim loại lạnh lẽo, vội vàng nhìn xung quanh, xác định là đang ở trong thang máy.

 

Lúc đến bọn họ cũng thông qua thang máy tòa nhà này để vào trong.

 

Lúc này thang máy đang tăng tốc đi xuống, người chơi đột nhiên bị dịch chuyển ra ngoài, lại trong hoàn cảnh như vậy, tất nhiên là trọng tâm sẽ không vững được.

 

Không vội vàng đứng dậy, Viên Niệm Thư vén tay áo lên nhìn một cái mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Vết thi ban đã biến mất.

 

Cuối cùng thang máy cũng xuống đến tầng một.

 

Mười một người lúc đến giờ chỉ còn lại bảy người, tỷ lệ sống sót này cũng có thể được coi là khá cao, nếu bỏ qua việc trong bảy người đó, mấy người Chu Kỳ An đã chiếm mất ba suất.

 

“Lần này thật sự phải cảm ơn cậu.” Kiều Tùng, người bị thương ở lưng, nhưng bây giờ cũng đã lành lặn, anh ta nhìn Chu Kỳ An nói lời cảm ơn chân thành.

 

Nếu không phải đối phương phát hiện ra việc trao đổi giết chóc, ước chừng khi phó bản sinh tồn diễn ra được một nửa, bọn họ đã thương vong thảm trọng rồi.

 

Mọi người cũng lần lượt bày tỏ lòng biết ơn.

 

Cùng nhau hợp tác một phó bản, trước khi chia tay lại nảy sinh chút lưu luyến.

 

Chu Kỳ An chỉ gật đầu.

 

Bèo nước gặp nhau, cậu không có cảm xúc gì với việc chia ly, Chu Kỳ An bỗng nhíu mày, cảm nhận được một luồng tiềm thức đang quấy phá.

 

Trên đường đi, cậu đã gặp rất nhiều người chơi ích kỷ, nhưng trong số đó cũng không thiếu những người đáng để kết giao, ví dụ như Bạch Thiền Y, Từ Côi,…., những người như Khấu Đà và cô gái trẻ kia tuy không có ranh giới đạo đức, nhưng chỉ cần lợi ích nhất trí, cũng sẽ không dễ dàng phản bội.

 

Nhưng Chu Kỳ An chưa bao giờ nghĩ đến việc có mối liên hệ quá mật thiết với bọn họ, chẳng hạn như phát triển thành đồng đội để cùng nhau vượt phó bản.

 

Cậu sẵn lòng dẫn theo cậu sinh viên đại học cũng chỉ là bởi vì coi trọng kỹ năng trị liệu của đối phương.

 

“Tôi đang bài xích việc lập đội với người khác.”

 

Khuôn mặt mơ hồ của Hiệp hội săn cá voi lại một lần nữa hiện lên trong đầu, trong ký ức, giọng điệu của bọn họ nói chuyện với cậu rất thân thiết, có lẽ trong đó không thiếu những đồng đội đã từng kề vai sát cánh.

 

Ký ức không trọn vẹn cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

 

Chu Kỳ An cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, Hiệp hội săn cá voi không nương tay, cậu cũng sẽ không có lòng khoan dung và lo lắng.

 

Ánh mắt lạnh lùng khác thường, bầu không khí vừa mới ấm áp lên một chút, lại hơi lạnh đi.

 

Theo cánh cửa thang máy mở ra, Kiều Tùng dẫn đầu xua tay: “Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại.”

 

Trần Tố cũng dẫn Viên Niệm Thư rời đi, trước khi đi nói với Chu Kỳ An: “Nếu Hiệp hội săn cá voi lại liên lạc với tôi, tôi sẽ báo cho cậu biết.”

 

Chu Kỳ An gật đầu.

 

Dù Hiệp hội săn cá voi có liên lạc với Trần Tố hay không, cũng không có ý nghĩa gì, ngay từ đầu, đây chỉ là một quân cờ mà đối phương đặt ra, không tồn tại cái gọi là tin tưởng, dây dưa hay hợp tác lần hai.

 

Bản thân muốn lợi dụng Trần Tố để dụ rắn ra khỏi hang, cơ bản là không thể.

 

Sau khi Trần Tố rời đi, sếp nhìn ngày tháng trong thế giới thực, nở nụ cười của nhà tư bản: “Nên quay về chọn lựa nhóm nhân viên đào tạo đầu tiên rồi.”

 

Chu Kỳ An nghe mà mí mắt giật giật.

 

Những người kiên trì làm việc trong môi trường bóc lột của công ty lớn, đều là người trẻ tuổi, sức khỏe tốt, khả năng chịu áp lực càng không phải dạng vừa.

 

Không chừng thật sự có người bị trò chơi hấp thu vào phó bản.

 

“Ngài thật cao minh.”

 

Trong lòng nghĩ gì không quan trọng, Chu Kỳ An giơ ngón tay cái với tên sếp ma cà rồng vô điều kiện.

 

Diên và con chó chưa đi, cả hai đều trừng to mắt lên nhìn.

 

Nhưng mà, nghĩ đến cảnh tượng sếp giẫm nát đầu con zombie cầm báo, Diên khôn ngoan không đưa ra ý kiến gì.

 

Chu Kỳ An mỉm cười tiễn sếp, sau đó quay sang nhìn Diên. Đối phương không rời đi ngay lập tức, có lẽ là có điều muốn nói với cậu.

 

Đột nhiên, cậu nheo mắt lại.

 

Trên cổ Diên đeo một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội trước giờ vẫn luôn được cất trong quần áo, rõ ràng là được cố tình lấy ra.

 

Ngọc tốt có thể trừ tà, có rất nhiều người chơi đeo ngọc.

 

Lúc này Diên đang đeo một miếng ngọc bội hình con giáp rất phổ biến, tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con chó săn, chỉ nhìn Chu Kỳ An, tạm thời không lên tiếng.

 

Đều là người thông minh, Chu Kỳ An lập tức hiểu được cô bé muốn ám chỉ điều gì, nhưng vì lý do nào đó, cô bé không thể nói thẳng ra.

 

Chó săn, ngọc bội hình con giáp…

 

Trong trò chơi, thứ duy nhất có thể liên quan đến động vật chỉ có một, Chu Kỳ An rất tự nhiên liên tưởng đến nhân viên công tác có ngoại hình giống mười hai con giáp.

 

Cậu lập tức đánh giá lại con chó săn to lớn khác thường.

 

Liệu có phải nó cũng giống như con lợn trong khoang ở phó bản trường học, đều là để cho người ta thay đầu?

 

Chu Kỳ An thầm kinh hãi, tất cả người chơi từng trải qua phó bản ở cơ sở ấp trứng đều phải tuân theo thỏa thuận bảo mật, Diên không thể đích thân nói rõ cũng là điều dễ hiểu.

 

“Cậu là người tốt.” Diên nói, “Cũng là một người có năng lực rất mạnh, vì vậy tôi muốn nhắc nhở cậu một việc.”

 

“…Trong phó bản trước, những người chơi đi cùng tôi đều không may qua đời.”

 

Chu Kỳ An lười nghĩ đến cái gọi là không may, đằng sau có bao nhiêu yếu tố do con người gây ra.

 

“Sau khi độ khó trò chơi giảm xuống, tôi từng gặp phải một cám dỗ rất lớn, nhưng đến phút cuối cùng, tôi đã từ bỏ.”

 

Rõ ràng, cái giá phải trả cho việc từ bỏ tạm thời đã hiện diện trước mắt. Cô ấy không chỉ bị thu nhỏ hình dạng, cơ thể còn xuất hiện rất nhiều tác dụng phụ khác.

 

Về việc làm thế nào để mang con chó săn ra ngoài, Diên hoàn toàn không đề cập đến.

 

Chủ đề của cô ấy nhảy cóc một khoảng rất lớn, Diên nhìn về phía xa hơn: “Cuối cùng cũng trở về thế giới thực an toàn, không có yêu ma quỷ quái, thật tốt.”

 

Nói xong thì dắt chó rời đi.

 

Những người cùng nhau vượt qua phó bản gần như đã đi hết, Chu Kỳ An đứng tại chỗ, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt dần dần chìm xuống.

 

Việc Diên nhắc nhở, về bản chất cũng giống như lời nhắc nhở cậu đã đưa ra cho người chơi trong phó bản trường học, phải chống lại một số cám dỗ mà trò chơi bày ra trước mắt.

 

Nhưng câu nói cuối cùng mới là mấu chốt.

 

… Thế giới thực, không có yêu ma quỷ quái.

 

Cô ấy đang nhấn mạnh điều này.

 

Nói rộng ra, quái vật không thể xâm nhập vào thế giới thực, đây là điều ai cũng biết. Nhưng ít người suy luận sâu hơn, nếu quái vật không thể xâm lược thế giới thực, vậy chúng cũng không thể tiến vào thế giới mới.

 

Chu Kỳ An từng đưa ra một câu hỏi khiến người ta bật cười trên xe buýt.

 

Người tiến hóa và quái vật có gì khác biệt?

 

Lúc đó cậu đã nhận được vô số lời chế nhạo, nhưng thực ra, nếu thật sự so sánh thì cũng chỉ là có âm khí hay không, ở giữa không hề có ranh giới rõ ràng, chẳng phải Lục gia đã tự biến mình thành kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ hay sao?

 

“Tiến hóa bản thân là chuyện tốt, nhưng tiến hóa quá mức… có lẽ sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.”

 

Ví dụ như: Mãi mãi bị nhốt trong thế giới trò chơi.

 

“Chẳng trách…”

 

Tên sếp gian xảo của cậu cuối cùng lại chọn ra ngoài để lấy điểm, chứ không phải là nuốt chửng con zombie cầm báo kia. Còn có cái đầu quỷ của ông chủ quán thịt nướng nữa, lúc đó cậu còn thắc mắc, tại sao đã tẩm ướp gia vị rồi mà sếp lại có thể kiềm chế không ăn.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Chu Kỳ An càng nghĩ càng kinh hãi: “Gừng càng già càng cay mà.”

 

Những cái bẫy của trò chơi quả nhiên là nhan nhản khắp nơi.

 

May mà mẹ già nhà cậu và sếp nếu đã có thể sở hữu thân phận người chơi, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa vượt quá giới hạn.

 

Chờ cậu dần lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Tri Ngật đang lặng lẽ đứng một bên.

 

Người sau vẫn luôn im lặng, kiên nhẫn chờ Chu Kỳ An tiêu hóa thông tin, xác định sắc mặt cậu đã tốt hơn rất nhiều, Thẩm Tri Ngật mới định mở miệng nói gì đó.

 

Rè rè rè.

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên thật không đúng lúc.

 

Chu Kỳ An định cúp máy để nghe hắn nói chuyện trước, nhưng khi lấy điện thoại ra, do dự một chút, cậu vẫn nghe máy.

 

Cuộc gọi đến quá đúng lúc, giống như đã nắm chắc thời điểm cậu rời khỏi phó bản vậy.

 

“Xin chào, Chu tiên sinh, tôi là Du Đồng.”

 

Chu Kỳ An còn đang nhớ xem đây là ai thì đối phương đã lên tiếng: “Lần trước tôi còn lái xe đưa cậu về, chính là người nhảy vũ khúc tế thần ở buổi tiệc cuối năm.”

 

Chu Kỳ An chợt nhớ ra: “Sớm giới thiệu như vậy chẳng phải được rồi sao.”

 

Hóa ra là tên Nhị bách vũ*.

 

Đối phương khựng lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Nhẫn đầu lâu phiên bản mới có thiết bị đầu cuối cố định để điều khiển, có thể cảm nhận được người sở hữu có đang ở trong trò chơi hay không, bên cậu chắc là vừa mới ra khỏi trò chơi.”

 

Chu Kỳ An thản nhiên ừ một tiếng, lúc Ứng Vũ đưa cho cậu đã giới thiệu qua, nhẫn đầu lâu phiên bản mới có chức năng định vị và gọi điện.

 

“Có chuyện gì sao?”

 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, lát sau, dường như cậu ta hít sâu một hơi: “Ứng tiên sinh mất tích rồi.”

 

Chu Kỳ An sững sờ.

 

………

 

Màn sương mù ở tòa nhà thương mại vẫn chưa tan hết, những nội dung quan trọng hơn Du Đồng không nói qua điện thoại, chỉ nói là đang lái xe đến đón bọn họ.

 

Kết thúc cuộc gọi chưa đầy mười phút, bên ngoài vang lên tiếng đặc trưng của bánh xe ma sát với mặt đất.

 

Một chiếc xe hơi được cải tiến trông vô cùng sang trọng dừng lại bên đường.

 

Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật nhìn nhau.

 

Thẩm Tri Ngật tiến lên trước hai bước, liếc mắt nhìn qua, xác định trong xe ngoài tài xế ra thì không còn ai khác.

 

Chờ đến khi hắn gật đầu, Chu Kỳ An mới lên xe.

 

Cẩn tắc vô áy náy, Du Đồng cũng không cảm thấy có gì không ổn.

 

Sau khi hai người lên xe, chiếc xe rời khỏi màn sương mù, trên đường mọi người đều ngầm hiểu không ai lên tiếng. Cho đến khi chiếc xe lần thứ hai bị màn sương mù dày đặc hơn bao phủ, sau một đoạn đường quen thuộc, bọn họ lại một lần nữa đến phòng thí nghiệm.

 

Mỗi người trong phòng thí nghiệm vẫn đang ai bận việc nấy, nhưng Chu Kỳ An có thể mơ hồ cảm nhận được, bầu không khí ở đây ngột ngạt hơn bình thường rất nhiều.

 

Giống như mặt hồ phẳng lặng ẩn giấu vô số sóng ngầm vậy.

 

Trước đây khi cậu đến, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, nhưng hôm nay những nhà nghiên cứu này đi ngang qua, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu.

 

Du Đồng dẫn hai người vào phòng tiếp khách, sau khi đóng cửa lại, vẻ mặt nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề.

 

“Chuyện bắt đầu từ ba ngày trước…”

 

“Theo lịch trình, ngày hôm đó Ứng tiên sinh sẽ chủ trì một cuộc họp, nhưng anh ấy đã không đến, sau đó chúng tôi đã liên lạc rất nhiều lần, đều không tìm thấy người.”

 

Chu Kỳ An im lặng lắng nghe, cũng không xen vào.

 

Ứng Vũ mất tích, phòng thí nghiệm nhất định sẽ có người chuyên môn tìm kiếm, trong trường hợp bình thường, sẽ không tìm đến cậu trước.

 

Trong đó nhất định còn có nguyên nhân khác.

 

Giây tiếp theo, một bức ảnh được đặt trước mặt cậu, nhìn từ góc độ này, rõ ràng là được cắt ra từ camera giám sát.

 

Du Đồng: “Đây là thứ được phát hiện khi khôi phục lại quỹ đạo di chuyển của Ứng tiên sinh vào ngày hôm đó.”

 

Trong ảnh có hai người, đều là người quen, Chu Kỳ An cầm lên xác nhận một chút, có chút kinh ngạc.

 

Đây chẳng phải là Cậu sinh viên đại học sao?

 

Trong camera giám sát, cậu sinh viên đại học tay xách túi nilon, đang nói chuyện với Ứng Vũ.

 

Du Đồng: “Không lâu sau đó, Ứng tiên sinh đã mất tích. Dựa theo tư liệu chúng tôi điều tra được, người trong ảnh và Chu tiên sinh làm việc cùng một công ty.”

 

Chu Kỳ An mím môi, sắc mặt không chút thay đổi: “Mọi người nghi ngờ cậu ta?”

 

Du Đồng lắc đầu: “Hiện tại xem ra, việc hai người gặp nhau là trùng hợp.”

 

Cậu ta cho Chu Kỳ An xem toàn bộ video giám sát, video bắt đầu từ cảnh cậu sinh viên đại học vừa bước ra khỏi hiệu thuốc, đúng lúc xe của Ứng Vũ đi ngang qua.

 

Là Ứng Vũ chủ động xuống xe.

 

“Tua lại một chút.” Chu Kỳ An đột nhiên nói.

 

Du Đồng làm theo lời cậu.

 

Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật đồng thời ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn nhau, rõ ràng đã phát hiện ra cùng một điểm.

 

Trước khi Ứng Vũ xuống xe, không phải nhìn cậu sinh viên đại học trước, mà là liếc mắt nhìn xung quanh.

 

Cậu sinh viên đại học cũng vậy, tuy không rõ ràng, nhưng khi cậu ta vừa bước ra khỏi hiệu thuốc, bước chân có khựng lại nửa nhịp.

 

Bọn họ đều giống như bị thứ gì đó thu hút sự chú ý trong giây lát.

 

Du Đồng hiển nhiên cũng đã phân tích kỹ lưỡng: “Chúng tôi đã kiểm tra, không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường ở khu vực lân cận. Nhẫn của Ứng tiên sinh đã gặp vấn đề, không thể định vị xác nhận tình hình của anh ấy.”

 

“Bây giờ giống như… bốc hơi khỏi thế giới vậy.”

 

Chu Kỳ An: “Sợ rằng bốc hơi không chỉ một người.”

 

Cậu đoán chừng cậu sinh viên kia cũng đã ẩn nấp, nếu không thì lúc này điện thoại đã hiện lên một đống tin nhắn chưa đọc, hỏi cậu đã ra khỏi phó bản hay chưa.

 

Du Đồng gật đầu.

 

“Người đồng nghiệp này của cậu cũng đã biến mất. Vào lúc bốn giờ bốn phút chiều hôm đó, khu vực nội thành đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc, camera giám sát không thể ghi lại được gì, màn sương mù này chỉ kéo dài trong nửa tiếng, sau đó thời tiết lại trong xanh trở lại.”

 

“Trước khi sương mù xuất hiện, đồng nghiệp của cậu và Ứng tiên sinh vẫn luôn trò chuyện, sau đó thì không tra được tung tích nữa.”

 

Chu Kỳ An trầm tư, phản ứng đầu tiên là hai người đã vào phó bản.

 

Nhưng trước khi phó bản kết thúc, sương mù sẽ không tan, thường là người chơi ra khỏi phó bản rời đi, sương mù mới dần dần tan biến.

 

Du Đồng tiếp tục nói: “Trong lịch trình của Ứng tiên sinh, thời gian tới có sắp xếp cùng cậu tham gia một phó bản.”

 

Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến bọn họ tìm đến Chu Kỳ An.

 

Hai người mất tích đều có liên quan đến cậu, đồng thời Ứng Vũ rất ít khi khen ngợi người khác, Chu Kỳ An được coi là một trong số ít đó, có lẽ bọn họ có thể biết được chút thông tin gì đó từ trên người cậu.

 

Chu Kỳ An thừa nhận: “Đúng vậy, vào cuối tháng.”

 

Lần trước đến đây lấy nhẫn đầu lâu, Ứng Vũ đã chủ động đề nghị vào cuối tháng sẽ lập đội với cậu.

 

Du Đồng vội vàng hỏi: “Vậy Ứng tiên sinh có nhắc đến điều gì khác không?” Cậu ta dừng lại một chút: “Phòng thí nghiệm đã tổ chức người đi tìm kiếm, nếu bên cậu có tin tức gì, chúng tôi sẽ trả thù lao xứng đáng.”

 

Chu Kỳ An lắc đầu, trước đó cậu sinh viên kia có nói kết quả quẻ xăm không tốt, cậu từng bảo đối phương đi tìm Ứng Vũ, không biết có phải là liên quan đến chuyện này hay không.

 

Cậu không nói hết, ít nhất phải loại trừ khả năng không phải do vấn đề nội bộ của phòng thí nghiệm, sau đó mới nói ra toàn bộ.

 

Biến mất không dấu vết trong thế giới thực tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nếu trong trường hợp không rõ nguyên nhân mà tiến vào phó bản, tình hình sẽ càng thêm tồi tệ.

 

Dòng thời gian trong phó bản trôi qua nhanh hơn, một khi hai người thật sự gặp nguy hiểm, căn bản sẽ không có nhiều thời gian để giải cứu bọn họ.

 

Cho dù là thế giới thực hay phó bản, có thể giữ chân được Ứng Vũ, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

 

Liệu có phải có liên quan đến Hiệp hội săn cá voi hay không?

 

Khả năng quá nhiều, thông tin hữu ích lại quá ít.

 

“Tôi đề nghị trước tiên nên làm hai việc, liên hệ với các hiệp hội lớn, xem thử bọn họ có người chơi nào biến mất cùng thời điểm đó hay không; thứ hai là về những kẻ phản bội phòng thí nghiệm năm xưa, xác định xem có kẻ nào chạy thoát hay không.”

 

Không loại trừ còn có kẻ phản bội giống như trường hợp của Lục gia, lợi dụng năng lực tạo ảo giác để làm ra chuyện gì đó.

 

Du Đồng: “Việc thứ nhất chúng tôi đã đang tiến hành, nhưng cần thêm thời gian, chúng tôi không tiện hành động rầm rộ.”

 

Chuyện Ứng Vũ mất tích truyền ra ngoài, rất dễ dàng gây ra hiệu ứng cánh bướm không tốt.

 

Chu Kỳ An: “Nếu được, tôi cần toàn bộ video giám sát và các tư liệu liên quan.”

 

Du Đồng đi ra ngoài sao chép USB.

 

Chu Kỳ An vẫn nhíu mày.

 

Thẩm Tri Ngật chú ý đến vẻ mệt mỏi không thể che giấu trong mắt cậu, hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, giọng điệu mang theo chút cường thế: “Em cần phải nghỉ ngơi.”

 

Vô số thông tin hỗn tạp chen chúc trong đầu, hiển nhiên là tinh thần của Chu Kỳ An hiện tại đã bị tiêu hao gần hết.

 

Bắt gặp đôi mắt màu xám tro kia, Chu Kỳ An ngẩn người, xuyên qua hình ảnh phản chiếu trong đó, cậu nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt đến mức bệnh hoạn của mình.

 

Lồng ngực phập phồng rất nhỏ khi hít thở, hơi thở dường như rất yếu ớt.

 

Thần kinh căng thẳng trong thời gian dài mơ hồ truyền đến cảm giác đau nhói, cậu ý thức được mình thật sự cần nghỉ ngơi một chút.

 

Căn phòng đặc biệt này có khả năng cách âm rất tốt, khi nhắm hờ mắt lại, yên tĩnh đến mức dường như chỉ còn lại một mình cậu.

 

“Chỉ một lát thôi…”

 

Chờ Du Đồng quay lại thì gọi cậu dậy sau.

 

Nửa câu sau Chu Kỳ An cũng không nhớ rõ mình có nói ra hay không, đột nhiên thả lỏng thần kinh, tất cả cảm giác mệt mỏi ập đến trong nháy mắt, đầu cậu hơi nghiêng sang một bên.

 

Tất cả những gì đã trải qua trong phó bản trước nhanh chóng hiện lên trong đầu, giống như một thước phim chiếu bóng không ngừng nghỉ.

 

Ngay khoảnh khắc Chu Kỳ An sắp chìm vào giấc ngủ——

 

Rè rè.

 

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên điên cuồng rung lên, tần số rung động lan truyền dọc theo đầu ngón tay, khiến cơ bắp cậu cũng hơi run rẩy.

 

Trái tim Chu Kỳ An run lên, đột ngột mở mắt ra. Trong nháy mắt nhìn thấy ID người gọi đến, tất cả cơn buồn ngủ tan biến hết:

 

“… Ứng Vũ?!”

 

Hết chương 139.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Bạch Lăng: Cảm ơn gói kinh nghiệm, chúng ta làm bạn bè cả đời đi.

 

Chu Kỳ An: Thân phận của mi mà hát câu này lên thật sự là không may mắn… Tao chọn ở lại.

 

Bạch Lăng: …

 

Phó Bản 7: BỆNH VIỆN TIÊN KHÁCH LAI – Chương 139: Thế Giới Thực

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên