Chương 14: Song Sư (14)

 

Chương 14: Song Sư (14)

 

Huyện Lộ Trường, thành phố Đồng Hà.

 

Vị cảnh sát lão thành nhớ lại, ban đầu Vương Thuận là một thương nhân buôn bán thức ăn chăn nuôi ở một thị trấn thuộc huyện Lộ Trường. Thời đó kinh doanh thức ăn chăn nuôi rất có lãi. Sau khi tích lũy được vốn liếng, ông ta nhanh chóng trở thành một trong những người giàu nhất huyện nhờ làn sóng xây nhà ở tư nhân.

 

Chị gái Vương Thuận là người đầu tiên trong nhà ra ngoài lập nghiệp, cùng chồng kinh doanh quần áo, sớm đã giàu sang phú quý đeo vàng đội bạc, thường xuyên giúp đỡ gia đình em trai. Nhưng đáng tiếc, bà ta và chồng gặp tai nạn giao thông trên đường đi lấy hàng, cả hai đều qua đời, để lại con trai Lưu Ý Tường đang học cấp ba.

 

Vương Thuận đón Lưu Ý Tường về nhà mình, không lâu sau cả nhà chuyển từ thị trấn lên huyện, nuôi Lưu Ý Tường ăn học đến hết cấp ba. Nghe nói ông ta còn muốn cho Lưu Ý Tường học đại học, nhưng Lưu Ý Tường không chịu học hành, hay gây rối, Vương Thuận đành để cậu ta ở nhà, phụ giúp một số việc kinh doanh.

 

Tuy nhiên, Lưu Ý Tường không hề có chút biết ơn nào đối với gia đình nhà cậu, không chỉ làm hỏng nhiều việc làm ăn mà còn thường xuyên chửi mắng các em họ trong nhà.

 

Người ngoài biết được những chuyện này là do gia đình Vương Thuận thường xuyên xảy ra cãi vã. Khi Đinh Quế Phân và La Quần không nhịn được nữa thì sẽ than phiền với hàng xóm về Lưu Ý Tường, nói Vương Thuận mềm lòng, Lưu Ý Tường là đứa con duy nhất của người chị gái bất hạnh, ông ta không nỡ đuổi Lưu Ý Tường đi.

 

Sau khi tiến hành nhiều cuộc điều tra, cảnh sát suy đoán vụ cháy là do phóng hỏa, thủ phạm chính là Lưu Ý Tường.

 

Đêm ấy, vì một lý do nào đó, cậu ta lại xảy ra xung đột với mọi người trong nhà họ Vương. Đợi bọn họ ngủ say, cậu ta dùng búa giết chết cả nhà cậu, sau đó tự biết tội chết khó thoát, hoặc là hối hận không kìm được, cuối cùng đã chọn cách phóng hỏa, chết cùng bọn họ.

 

Nhưng khi lửa bùng lên, trong nỗi sợ hãi tột độ và bản năng sinh tồn, cậu ta đã chạy đến cửa sổ, nhưng vẫn bị ngọn lửa thiêu rụi.

 

Điều này có thể giải thích tại sao năm thi thể đều nằm trên giường, còn thi thể thứ sáu thì ở cạnh cửa sổ, và còn có dấu hiệu bị thiêu chết rõ ràng.

 

Sau khi xem tài liệu, Quý Trầm Giao cảm thấy vụ án này vẫn còn nhiều điểm nghi vấn. Với kỹ thuật lúc bấy giờ, không thể xác định chắc chắn từ DNA rằng những người chết chính là sáu người sống ở số 21, ngõ Lục Quang, đặc biệt là người chết bên cửa sổ kia.

 

Lưu Ý Tường và nhà cậu của mình có mâu thuẫn sâu sắc, sau khi giết người trong lúc nóng giận, rất có thể sẽ chọn cách bỏ trốn. Cho dù lương tâm trỗi dậy, hối hận không kịp, chọn cách tự sát, theo lẽ thường, cũng sẽ chọn cách chết nhẹ nhàng hơn.

 

Tại sao lại là phóng hỏa? Với tính cách của cậu ta, liệu cậu ta có chọn cách tự trừng phạt mình một cách thảm khốc như vậy không?

 

Đội trọng án luôn phải đối mặt với những vụ án kỳ quái, những tên tội phạm mà Quý Trầm Giao đối đầu không phải là tàn nhẫn độc ác thì cũng là xảo quyệt gian manh. Thiêu sống là cách chết đau đớn nhất, cũng là “chất tẩy rửa” tiện lợi nhất, vì vậy anh không thể không cân nhắc, liệu những gì ghi trong tài liệu này có phải là sự thật không?

 

Nhưng vụ cháy này dường như không liên quan gì đến Hoàng Huân Đồng. Nếu nhất định phải liên hệ hai việc này với nhau, thì là Hoàng Huân Đồng khi đó đang làm việc ở huyện Lộ Trường. Xét tình hình công việc ở đây, rất có thể ông ta đã làm công việc xây nhà cho người khác, mà Vương Thuận thì lại làm nghề xây dựng, có lẽ mối quan hệ của hai người là chủ thầu và công nhân.

 

Nhưng không có bằng chứng, cũng không có nhân chứng.

 

Thêm một điểm nữa là, vụ cháy xảy ra vào ngày 19 tháng 10, chỉ 7 ngày trước đó, ngày 12 tháng 10, Hoàng Huân Đồng gửi tiền về cho bà lão Hoàng lần cuối cùng.

 

Lúc này, Lương Vấn Huyền gọi điện đến, nói mười lăm năm trước Ký Khắc từng bán gạch men ở huyện Lộ Trường. Quý Trầm Giao bỗng cảm thấy trong đầu mình có đủ loại manh mối sôi sục, tất cả những cành cây tưởng chừng như không liên quan gì đến nhau đều mọc ra dây leo, rối rắm quấn vào nhau.

 

Mười lăm năm trước, kinh doanh gạch men, xây nhà tự phát, vụ cháy, bán gạch men, chủ thầu, công nhân…

 

Hoàng Huân Đồng đi làm xa để kiếm tiền cho bà lão Hoàng, nhưng mười lăm năm trước đột nhiên không gửi tiền về nữa, mà từ huyện Lộ Trường đến thành phố Hạ Dung, trở thành hàng xóm với Ký Khắc.

 

Cùng năm đó, cả nhà Vương Thuận bị giết, nghi phạm là cháu trai Lưu Ý Tường, nhưng về mặt kỹ thuật thì không thể xác nhận chắc chắn được thi thể thứ sáu đó là Lưu Ý Tường.

 

Hoàng Huân Đồng không bao giờ rời khỏi thành phố Hạ Dung, từng làm việc chăm chỉ, cần kiệm mua được căn nhà cũ, có hộ khẩu – đúng vậy, Hoàng Huân Đồng đã làm lại giấy tờ sau khi mua nhà.

 

Ba năm trước, cùng năm Ký Khắc qua đời vì bệnh tật, Hoàng Huân Đồng đột ngột thay đổi tính cách một cách khó hiểu, không còn làm việc chăm chỉ nữa mà bắt đầu sống buông thả.

 

Trước đây, Quý Trầm Giao vẫn luôn không nghĩ ra nguyên nhân gì dẫn đến sự thay đổi của Hoàng Huân Đồng, cho dù liên hệ sự thay đổi này với cái chết của Ký Khắc, anh cũng không hiểu được, bởi vì ngoài việc là hàng xóm, hai người họ không có quan hệ gì khác.

 

Nhưng bây giờ, bọn họ có thêm một mối quan hệ – khi nhà họ Vương xảy ra hỏa hoạn, có thể bọn họ đều ở huyện Lộ Trường. Giả sử bọn họ có liên quan đến vụ cháy, một bí mật nào đó của Hoàng Huân Đồng bị Ký Khắc biết được, Hoàng Huân Đồng buộc phải kiềm chế bản thân.

 

Quý Trầm Giao đột nhiên có cảm giác như được khai sáng, ba năm nay, Hoàng Huân Đồng chẳng phải giống như sau khi thoát khỏi sự ràng buộc, hoàn toàn buông thả bản thân sao?

 

Ký Triển kế thừa căn hộ 402 của Ký Khắc, Hoàng Huân Đồng nhiều lần ngăn cản người thuê nhà chuyển vào, có phải là vì ở căn hộ 402 có cất giấu một bí mật nào đó? Ông ta sợ bị phát hiện?

 

Nhưng tin đồn không thể ngăn cản Lăng Liệp chuyển vào, vì vậy ông ta mới chú ý đến Lăng Liệp, lần duy nhất xảy ra xung đột với người khác là với Lăng Liệp. Nhưng những điều căm ghét như “tên ẻo lả” thì sao?

 

Mười lăm năm sau, Hoàng Huân Đồng chết trong căn hộ 402 mà Ký Khắc từng ở, mặc áo kung fu của Lăng Liệp, hiện tại Lăng Liệp đang bị đội trọng án giám sát…..

 

Quý Trầm Giao day day ấn đường đang giật giật, liệu nguồn gốc của tất cả những điều này có phải là vụ cháy nhà họ Vương không?

 

Thi thể năm đó sau khi kết án đã được hỏa táng chôn cất, không thể đào lên để kiểm tra lại. May mắn là cảnh sát địa phương vẫn giữ lại một vài bức ảnh của sáu người nhà họ Vương khi còn sống, độ phân giải hơi mờ, chỉ có thể nhìn thấy đại khái.

 

Lưu Ý Tường trong ảnh mặc áo ba lỗ, rất gầy, tóc dày, như thể đội cả đám mây đen trên đầu. Ảnh của cậu ta toàn là ảnh đơn chụp một mình, không có cậu ta trong ảnh gia đình của nhà cậu mình. Nhìn kỹ thì thực ra ngoại hình của Lưu Ý Tường rất thanh tú, vào thời đại tôn sùng sức mạnh và khí phách đàn ông, lại ở một huyện nhỏ, kiểu người như cậu ta rất dễ bị ghét bỏ.

 

Quý Trầm Giao cầm bức ảnh lên xem xét kỹ lưỡng, rồi lại mở ảnh của Hoàng Huân Đồng ra, một người hơn hai mươi tuổi, một người vừa tròn bốn mươi, cộng thêm chất lượng ảnh không tốt, Hoàng Huân Đồng lại có vết sẹo do bị thương, không thấy có điểm nào giống nhau.

 

Nhưng hai người này tuổi tác xấp xỉ nhau, nếu Lưu Ý Tường còn sống đến bây giờ thì cũng đã bốn mươi tuổi.

 

Quý Trầm Giao mơ hồ có một suy đoán, nhưng không có bằng chứng, có lẽ thời gian cũng giống như trận hỏa hoạn năm đó, nuốt chửng tất cả bằng chứng.

 

Nhưng đã điều tra đến nước này, dù không tìm được bằng chứng cũng phải tiếp tục điều tra. Tất cả những gì đã qua giống như hàng ngàn mảnh ngói, tạo nên hiện thực mười lăm năm sau.

 

Nhân vật trung tâm của vụ cháy là Lưu Ý Tường, điều tra các mối quan hệ xã hội của cậu ta ở địa phương dễ hơn nhiều so với việc điều tra một người làm công từ nơi khác đến như Hoàng Huân Đồng và Ký Khắc bán gạch men.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Hẻm Lục Quang đã được xây dựng lại sau vụ hỏa hoạn, người dân địa phương cho rằng thảm kịch diệt môn là điều không may mắn, nên đã phá bỏ cả những ngôi nhà xung quanh nhà họ Vương, xây dựng một công viên nhỏ, thỉnh thoảng lại tổ chức một vài hoạt động, đánh trống khua chiêng để xua đuổi tà khí.

 

Hơn mười năm trôi qua, nơi đó lại trở thành trung tâm nhỏ của huyện, giới trẻ bây giờ không câu nệ như thế hệ trước, nơi nào đông người thì đến đó kinh doanh.

 

Lăng Liệp ngồi trong một quán bán đồ điểm tâm ở hẻm Lục Quang, vừa múc sữa đậu đỏ hai lớp vừa say sưa nghe chủ quán kể chuyện về nhà họ Vương. Hắn ăn nhanh, bụng như cái hố đen, chẳng mấy chốc đã hết ba bát.

 

“Lúc xảy ra hỏa hoạn tôi mới mười tuổi, sợ chết khiếp, mọi người đều nói cháu trai nhà họ Vương vong ân bội nghĩa, hại cả nhà cậu, lại có người nói cậu ta lương tâm trỗi dậy, muốn chết cùng nhà cậu, kết quả cuối cùng vẫn muốn trốn, chạy đến cửa sổ thì thấy cửa sổ bị hàn chết rồi!”

 

Lăng Liệp giơ tay, “Không phải cậu ta sống ở đó à, sao lại chạy trốn ra ngoài bằng cái cửa sổ đó?”

 

Chủ quán chỉ là người nghe người khác nói rồi kể lại trong lúc chuyện phiếm, chỉ nói mà không suy nghĩ, vậy nên khi bị hỏi đã ngớ người, “Tôi, tôi làm sao biết được?”

 

Lăng Liệp lại cầm thực đơn lên xem, chán sữa đậu đỏ hai lớp rồi, lần này đổi sang sữa dừa thạch quy linh, “Giả sử nhà anh đột nhiên bốc cháy, anh có chạy đến cửa sổ bị hàn chết không?”

 

Lúc này chủ quán mới hiểu, “Tôi đâu có ngu!”

 

“Vậy tại sao cậu ta lại chạy như vậy?” Lăng Liệp đưa thực đơn cho chủ quán, “Trừ khi cậu ta không biết cửa sổ đó không ra được. Nhưng đó là nhà cậu ta, sao cậu ta lại không biết?”

 

Chủ quán lười suy nghĩ, “Về Lưu Ý Tường này, tôi còn có chuyện, cậu có muốn nghe không?”

 

Lăng Liệp tò mò: “Muốn.”

 

“Chuyện này tôi cũng mới biết sau khi mở quán này, người ở đây đều biết là Lưu Ý Tường phóng hỏa, cậu ta hận nhà cậu mình, dù sao thì nhà nhà người người đều nói vậy mà.” Chủ quán đổ nước cốt dừa vào thạch quy linh, còn lấy lá bạc hà trang trí bằng, “Nhưng có một lần, một nhóm khách đến đây ăn, quán tôi gần nơi xảy ra chuyện mà, bọn họ nói chuyện một hồi rồi nói đến nhà họ Vương, nội dung cũng gần giống như tôi vừa nói với cậu. Kết quả cậu đoán xem sao?”

 

Lăng Liệp rất phối hợp, “Kết quả thế nào?”

 

Chủ quán: “Có một anh chàng đập bàn đứng dậy, nói nhà họ Vương đáng chết, Lưu Ý Tường căn bản không xấu, là cậu ta bị cậu mợ xấu xa của mình bức đến phát điên!”

 

Sữa dừa thạch quy linh được bưng lên, Lăng Liệp vừa ăn vừa nghe, thỉnh thoảng lại ừ ừ hai tiếng, cổ vũ cho màn giải thích xuất sắc của chủ quán.

 

Đây là một phiên bản khác của bi kịch nhà họ Vương –

 

Khi còn trẻ Vương Thuận không có bản lĩnh gì, chỉ làm công ở nhà máy thức ăn chăn nuôi trong thị trấn, chị gái và anh rể kinh doanh quần áo thường xuyên giúp đỡ bọn họ, còn định để ông ta và vợ là La Quần đến thành phố kinh doanh.

 

Trước khi chị gái và anh rể gặp chuyện, đã mua một mảnh đất ở huyện Lộ Trường, chuẩn bị xây một cửa hàng, giao việc kinh doanh ở huyện cho bọn họ quản lý.

 

Mảnh đất đó chính là số 21 ngõ Lục Quang sau này.

 

Sau khi chị gái và anh rể qua đời, đã để lại một khoản thừa kế khá lớn vào thời điểm đó, và một đứa con trai đang học trung học. Vương Thuận lấy danh nghĩa chăm sóc Lưu Ý Tường, trở thành người thừa kế thực sự của khối tài sản kia.

 

Chính nhờ số tiền này, Vương Thuận mới từ một công nhân nhà máy thức ăn chăn nuôi không có bản lĩnh gì đã lột xác, xây được nhà riêng ở huyện, còn làm nhà thầu xây dựng.

 

Nhà họ Vương nói với bên ngoài là đối xử với Lưu Ý Tường như con ruột, nhưng thực chất lại thường xuyên bạo lực lạnh Lưu Ý Tường. Thành tích học tập của Lưu Ý Tường không tệ, định thi đại học, bọn họ sợ Lưu Ý Tường học đại học xong sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, nên đã đánh gãy tay cậu ta, nói dối rằng cậu ta không chịu học hành, đánh nhau với côn đồ, mượn cớ đó giam cậu ta ở nhà, khiến cậu ta lỡ mất kỳ thi đại học.

 

Nhiều năm sau đó, Lưu Ý Tường đã chống cự, nhưng công việc kinh doanh của Vương Thuận giống như tên của ông ta, thuận buồm xuôi gió, ảnh hưởng ở huyện ngày càng lớn, người ngoài đều tin Vương Thuận là một người cậu tốt, lại càng tin vào câu nói “thương cho roi cho vọt”, cảm thấy dù Vương Thuận có đánh Lưu Ý Tường thì đó cũng là do vậu ta quá hư hỏng, Vương Thuận là vì “giận quá mất khôn”.

 

Lâu dần, Lưu Ý Tường từ một thiếu niên đầy nhiệt huyết trở nên ngày càng trầm cảm, thần kinh bất ổn. Rõ ràng là cậu ta đã trưởng thành, nhưng lại như chưa từng trưởng thành, trên đầu cậu ta luôn bị bóng đen của gia đình người cậu bao phủ. Bọn họ hút chất dinh dưỡng từ cái chết của cha mẹ cậu ta, lớn lên thành một cái cây tà ác, cậu ta là người biết chuyện, bị dây leo của cái cây đó quấn quanh, vĩnh viễn không thể thoát ra được.

 

Lối thoát duy nhất chính là hủy diệt cả cái cây.

 

Vì vậy, sau một cuộc xung đột gia đình dữ dội khác, cậu ta đã giết chết cả nhà cậu, mà bản thân cậu ta cũng chết trong biển lửa.

 

Có lẽ khoảnh khắc cuối cùng, cậu ta đã tưởng tượng mình trở thành phượng hoàng niết bàn.

 

Chủ quán rất hài lòng với tài văn chương của mình, chớp chớp mắt với Lăng Liệp, chờ đợi lời khen ngợi.

 

Lăng Liệp ăn hết thạch quy linh cốt dừa xong lại nói: “Nhưng kết thúc của câu chuyện này cũng giống như câu chuyện trước, đều là Lưu Ý Tường giết cả nhà Vương Thuận.”

 

Chủ quán: “Haiz! Nhân vật khác nhau mà!”

 

Lăng Liệp vỗ tay khen ngợi, “Vẫn không giải thích được tại sao cậu ta lại chạy đến cửa sổ bị bịt kín để thoát hiểm.”

 

Chủ quán: “…”

 

“Đúng rồi.” Lăng Liệp hỏi: “Người đập bàn đứng dậy đó là ai?”

 

“Cậu hỏi đúng người rồi đấy, quán tôi có kiếm được tiền hay không là chuyện nhỏ, tôi thích nghe người ta nói chuyện! Người đó là bác sĩ, phòng khám đối diện là của anh ta, anh ta và Lưu Ý Tường trước đây là bạn tốt, tôi thấy lời anh ta nói vẫn có chút đáng tin.” Chủ quán muốn chỉ tay qua cửa kính cho Lăng Liệp xem, nhưng bên ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, chủ quán ngẩn người, người đến có khí chất rất mạnh, câu “hoan nghênh quý khách” của anh ta lại bị nghẹn trong cổ họng.

 

Lăng Liệp quay đầu nhìn lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Quý Trầm Giao.

 

Quý Trầm Giao nhìn một bàn đầy bát không, mí mắt giật giật. Lăng Liệp lại không khách sáo, cười nói: “Chủ quán, hết bao nhiêu tiền? Người trả tiền đến rồi.”

 

Hết chương 14.

 

Chương 14: Song Sư (14)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên