Chương 140:  Gia Đình Sum Vầy

 

Chương 140:  Gia Đình Sum Vầy

 

Màn hình điện thoại hơi bẩn, chỗ tên của Ứng Vũ hiển thị có chút mờ nhạt. Ánh đèn đặc biệt trong phòng chiếu vào, dãy số bên dưới gần như sáng đến hư vô.

 

Chu Kỳ An không lập tức bắt máy.

 

Ứng Vũ mất tích, tại sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho mình?

 

Nghĩ theo hướng nào cũng thấy bất hợp lý. Nếu đối phương đã khôi phục liên lạc, lẽ ra nên gọi cho người của phòng thí nghiệm trước mới đúng.

 

Chu Kỳ An quả quyết cầm lấy cây gậy ba-toong.

 

Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học kia mất tích quá đột ngột, cậu không thể không đề phòng trường hợp bản thân cũng bị kéo vào một nơi nào đó ngay khi bắt máy, chuẩn bị sẵn dụng cụ tự vệ trước luôn không sai.

 

Bên cạnh, Thẩm Tri Ngật nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nói: “Bật loa ngoài đi.”

 

Đầu ngón tay Chu Kỳ An lướt nhẹ qua màn hình.

 

Điện thoại được kết nối.

 

Cậu mở loa ngoài để âm thanh từ đầu dây bên kia truyền đến rõ ràng hơn.

 

Cả hai bên đều không ai lên tiếng, trong chốc lát chỉ có tiếng ồn ào nhẹ.

 

Đã vài giây trôi qua, Chu Kỳ An nheo mắt định lên tiếng trước thì đầu dây bên kia đột nhiên vang lên giọng nói ngắt quãng:

 

“Trăng lên đầu cành liễu… hùng tượng hải báo…”

 

Âm thanh méo mó đến mức gần như không thể nghe ra giọng nói của Ứng Vũ. Tiếng ồn ào bên kia ngày càng lớn, rất giống tiếng rè rè khi băng cassette của máy ghi âm cũ bị kẹt.

 

“… thỏ con không ngoan, hương bay mười…”

 

“Rẹt —“

 

Một tiếng ồn chói tai vang lên, âm thanh chói tai đó như xuyên thấu màng nhĩ, khiến người ta đau đớn. Ngay sau đó, điện thoại đột ngột cúp máy.

 

Chu Kỳ An lập tức gọi lại.

 

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

 

Chu Kỳ An cau mày thử lại hai lần, cuối cùng đành từ bỏ.

 

“Trăng lên đầu cành liễu, hùng tượng hải báo, thỏ con không ngoan… Câu cuối cùng chưa kịp nói xong.” Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống, cơn buồn ngủ trước đó đã tan biến, Chu Kỳ An trầm ngâm: “Ứng Vũ làm việc rất dứt khoát, sẽ không cố ý nói những lời khó hiểu như vậy.”

 

Khả năng duy nhất là đối phương không thể nói rõ ràng.

 

Cuộc gọi vội vàng đến rồi kết thúc chóng vánh, tất cả đều chứng minh, tình cảnh của Ứng Vũ không mấy khả quan.

 

Tất nhiên, tiền đề là cuộc gọi này thực sự là do Ứng Vũ gọi đến.

 

Khoảng một phút sau khi kết thúc cuộc gọi, cửa phòng lại được đẩy ra, Du Đồng cầm một chiếc túi niêm phong bước vào: “Tất cả tài liệu đều ở đây.”

 

Nói được một nửa, cậu ta nhạy bén nhận ra bầu không khí khác hẳn so với lúc mình rời đi.

 

“Phát hiện ra gì sao?”

 

Du Đồng nhìn chằm chằm vào bức ảnh giám sát trên bàn, cho rằng Chu Kỳ An đã nhìn ra manh mối nào đó từ đó.

 

“Không có gì.” Chu Kỳ An thản nhiên nhận lấy chiếc túi niêm phong từ tay cậu ta.

 

Giả sử cuộc gọi đó thực sự là do Ứng Vũ gọi đến, anh ta gọi cho mình trước tiên, có hai khả năng: Thứ nhất, Ứng Vũ biết rõ mình sẽ bị cuốn vào tình huống gì, khi đó những thông tin này sẽ có ích; Thứ hai, Ứng Vũ không tin tưởng người của phòng thí nghiệm. Giống như Du Đồng đã ám chỉ trước đó, việc Ứng Vũ mất tích sẽ tạo ra hiệu ứng domino, có lẽ phòng thí nghiệm đang che giấu thế lực thù địch nào đó, khiến anh ta không tiện cầu cứu phòng thí nghiệm.

 

Khả năng thứ hai rất nhỏ, nhưng trong trường hợp mọi thứ đều chưa biết, cẩn thận vẫn hơn.

 

“Tôi về trước đây.” Chu Kỳ An đứng dậy.

 

Du Đồng gật đầu: “Để tôi lái xe đưa hai người về.”

 

Ngồi trên chiếc xe đã được cải tiến, trước khi hoàn toàn thoát khỏi màn sương mù, Chu Kỳ An yêu cầu dừng xe ở đây.

 

Du Đồng cũng không hỏi nhiều, đưa cho cậu một tấm danh thiếp rồi vội vã quay lại con đường cũ, có vẻ cũng rất bận rộn.

 

Xác định xung quanh không có ai, trên mặt Chu Kỳ An lộ ra vẻ nghiêm nghị, chủ động nói về nội dung cuộc gọi.

 

“Trăng lên đầu cành liễu, người hẹn nhau lúc hoàng hôn.”

 

Đây là một câu thơ rất nổi tiếng.

 

Trong màn sương mù liên quan đến thông tin trò chơi, không cần phải né tránh quá nhiều. Chu Kỳ An tiếp tục: “Ứng Vũ đã từng hẹn tôi, cuối tháng này sẽ cùng nhau vào phó bản, có lẽ anh ta đang ám chỉ tôi sẽ vào phó bản, hơn nữa… còn cùng anh ta vào một phó bản.”

 

Câu này chủ yếu là để chứng minh danh tính, chứng minh người gọi điện thoại chính là Ứng Vũ.

 

Thẩm Tri Ngật không lập tức bày tỏ ý kiến.

 

Nói là ám chỉ, chi bằng nói là lời nhắc nhở chắc chắn. Nếu gặp nguy hiểm trong phó bản và có cách kéo người khác vào, Ứng Vũ sẽ ưu tiên liên hệ với phòng thí nghiệm, đặc biệt thông báo cho Chu Kỳ An, điều này chứng tỏ phó bản sẽ chủ động tìm đến cửa.

 

Chu Kỳ An: “Hùng tượng hải báo…”

 

Từ này không xa lạ gì với người dân khu Yến Dương, nó từng là một từ ngữ mạng rất thịnh hành.

 

Nguồn gốc là một câu chuyện bắt gian tại trận quen thuộc. Người vợ đánh chồng nhập viện, nhà chồng mắng chửi người vợ và yêu cầu truy cứu trách nhiệm, người chồng hối hận nói rằng tất cả đều là lỗi của mình, còn quỳ xuống cầu xin vợ tha thứ.

 

Kết quả là chưa đầy hai ngày sau, nhân tình lén lút đến thăm, hai người lại ân ái với nhau, không lâu sau người chồng lại bị bắt gian tại trận lần thứ hai, vẫn là trên giường bệnh.

 

Sự việc ồn ào đến mức bị quay thành video lan truyền trên mạng. Trong video, người vợ mắng chửi chồng là hùng tượng hải báo, vừa xấu xí vừa lăng nhăng.

 

Trong thế giới động vật, hùng tượng hải báo rất lăng nhăng, nghe nói chúng không phải đang giao phối thì cũng đang trên đường đi giao phối.

 

Từ này bỗng chốc trở nên phổ biến, trở thành một trong những từ ngữ mạng thịnh hành năm đó.

 

Chu Kỳ An trầm ngâm, những câu chuyện bắt gian tương tự như vậy xảy ra hàng ngày trên khắp cả nước, bản thân câu chuyện không chứa đựng nhiều thông tin.

 

Nhưng nếu liên hệ với phó bản…

 

Cậu nhìn Thẩm Tri Ngật, người sau nói ra suy nghĩ trùng khớp với cậu: “Có thể liên quan đến lối vào phó bản.”

 

Câu chuyện về hùng tượng hải báo chủ yếu liên quan đến ba địa điểm: Một là khách sạn xảy ra vụ bắt gian, hai là giường bệnh trong bệnh viện xảy ra vụ bắt gian, ba là công viên hải dương. Khi câu chuyện này nổi lên, rất nhiều người đã đến công viên hải dương để quay video check-in, tìm hiểu về loài động vật này.

 

Chu Kỳ An dùng điện thoại tìm kiếm một chút, trùng hợp thay, trong ba địa điểm đó, bệnh viện và công viên hải dương đều có lời đồn về những sự kiện kỳ ​​lạ.

 

“Cũng không xa trung tâm thành phố.”

 

Vào thời điểm màn sương mù dày đặc kéo dài nửa tiếng đồng hồ đó, những khu vực này hẳn cũng nằm trong phạm vi bị bao phủ.

 

Còn hai cái sau, thỏ con không ngoan và hương bay mười…, hương bay mười… có lẽ là hương bay mười dặm, đại diện cho thức ăn hoặc cái gì đó. Còn về cái sau, Chu Kỳ An thực sự không thể nào liên tưởng được.

 

Thẩm Tri Ngật: “Vẫn có thể liên tưởng một chút.”

 

“Hả?”

 

“Thỏ có lẽ liên quan đến Tư tiên sinh.”

 

Mắt Chu Kỳ An sáng lên, vỗ tay nói: “Suýt chút nữa quên mất, còn có nhân vật này nữa!”

 

“…”

 

Chu Kỳ An cảm thấy không trách mình được, chỉ trách Tư tiên sinh quá mờ nhạt.

 

Thẩm Tri Ngật nghĩ ngợi, vẫn nói thêm một câu: “Mới gặp trong phó bản Hoa Cổ Thành.”

 

Chu Kỳ An im lặng một lúc, quả nhiên việc thần kinh căng thẳng trong thời gian dài sẽ có hại.

 

Thẩm Tri Ngật cảm thấy việc thỉnh thoảng bỏ sót cũng không phải là vấn đề gì to tát: “Không sao, về nhà nhìn thấy xe buýt nhà em thì sẽ lập tức nhớ ra thôi.”

 

… Anh nói đúng.

 

Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật, nghi hoặc trong lòng càng tăng thêm.

 

Rõ ràng mới từ phó bản ra không lâu, nhưng Thẩm Tri Ngật lại như rất hiểu biết về Tư tiên sinh. Cho dù đối phương và Mục Thiên Bạch là cùng một người, nhưng số hiệu người chơi của Mục Thiên Bạch rất mới, đại diện cho việc mới vào trò chơi không lâu.

 

Lẽ ra Thẩm Tri Ngật không nên có bất kỳ giao tiếp nào với Tư tiên sinh mới đúng.

 

Trước khi cậu lên tiếng, Thẩm Tri Ngật đã nói trước: “Trời cũng không còn sớm nữa, hay là gọi bác gái đến nhà tôi cùng ăn cơm đi.”

 

“Mẹ tôi buổi chiều thích đánh mạt chược với bác Vương, sẽ không…”

 

“Sau khi ăn cơm xong, để bác gái tiện thể mang theo một hộp quà về.”

 

Chu Kỳ An nhớ đến hộp quà kỳ lạ mà Thẩm Tri Ngật đã tặng cho mẹ mình lần trước, bên trong là đồ ăn, cậu không muốn suy nghĩ xem nguyên liệu cụ thể là gì.

 

Như biết cậu đang nghĩ gì, Thẩm Tri Ngật chủ động nói: “Đều là đồ ăn làm từ đậu phụ, ăn nhiều sẽ không béo.”

 

Nghe vậy, ánh mắt Chu Kỳ An lóe lên, việc ăn quá nhiều quái vật có thể dẫn đến tiến hóa lần hai và mãi mãi bị mắc kẹt trong trò chơi, sức tự chủ của mẹ cậu rõ ràng không bằng sếp. Dịch lời nói của Thẩm Tri Ngật ra, đồ ăn trong hộp quà có thể tạo cảm giác no, nhưng năng lượng lại kém xa quái vật bình thường.

 

Tương đương với việc vừa kiềm chế cơn thèm ăn của mẹ, vừa gián tiếp làm chậm quá trình tiến hóa lần hai của bà.

 

Cậu lấy [Túi Dưỡng Sinh] có được từ trong quán thịt nướng ra, giới thiệu công dụng, nói: “Tôi định tìm cơ hội cho mẹ tôi ăn cái này.”

 

Sau khi nghe xong, Thẩm Tri Ngật trầm ngâm nói: “Có thể thử xem.”

 

………..

 

Trải qua một phen vật lộn trong phó bản, quần áo nhăn nhúm, dính đầy máu và mồ hôi.

 

Hẹn giờ với Thẩm Tri Ngật xong, Chu Kỳ An tự mình bắt xe về nhà, định về thay bộ quần áo trước.

 

Khu chung cư cũ kỹ quen thuộc vẫn hoang tàn như mọi khi, Chu Kỳ An đẩy cửa sắt cũ kỹ của khu chung cư ra, lúc định lên lầu thì bỗng lùi lại vài bước.

 

Cậu vòng ra sau một gốc cây lớn gần đó, chỉ thấy trong bãi cỏ có một tàn thuốc.

 

Mặc dù chỉ có một, nhưng nó vẫn khiến cậu cảnh giác. Khu chung cư này tổng cộng cũng chỉ có vài tòa nhà, tỷ lệ người ở rất thấp, Chu Kỳ An biết rõ từng hộ gia đình ở đây, chắc chắn không có ai hút thuốc.

 

Cậu nửa ngồi xổm xuống, hai ngày nay hình như vừa mưa, đất vẫn còn rất ẩm ướt.

 

Trên mặt đất không có dấu chân rõ ràng, nhưng từng ngọn cỏ úa héo nằm rạp xuống đất, khác hẳn với những ngọn cỏ xanh mướt bên cạnh.

 

“Có người đã từng giẫm lên, hơn nữa thời gian giẫm lên không ngắn.”

 

Chu Kỳ An đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên.

 

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy rất rõ tầng nhà của cậu, vị trí rất kín đáo.

 

Chu Kỳ An cụp mắt xuống, cười lạnh một tiếng, một lát sau mới tiếp tục lên lầu.

 

Giờ giấc của mẹ Chu vẫn luôn rất đều đặn, bà đang chuẩn bị đi đánh mạt chược thì nhìn thấy Chu Kỳ An, buột miệng nói: “Đi đâu mấy ngày nay mà không nói tiếng nào vậy? Tìm được đối tượng chưa?”

 

Câu này cũng tự nhiên như “Đang làm gì vậy” hay “Con ăn cơm chưa”, gần như đã trở thành câu cửa miệng của bà.

 

Chu Kỳ An: “Tìm được cơm rồi.”

 

Mái tóc của người phụ nữ suýt chút nữa dựng đứng lên.

 

Chu Kỳ An kịp thời bổ sung: “Mẹ, Thẩm Tri Ngật nói mời mẹ đi ăn cơm, còn chuẩn bị cả quà cáp nữa.”

 

Nghe nửa câu đầu tiên cậu nói, vẻ mặt bà vô cảm, nhưng khi nghe đến nửa câu sau, tóc của mẹ Chu đã dịu xuống một chút: “Cũng coi như là một đứa trẻ biết lễ nghĩa.”

 

Hiếm khi nghe thấy bà hài lòng về một người nào đó, nhưng bà không nói thêm gì nữa.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Nhìn thấy vậy, Chu Kỳ An suy nghĩ xem tiêu chuẩn chọn con dâu của mẹ mình rốt cuộc là gì.

 

Cho đến nay, mỗi khi nhìn thấy một số NPC, mẹ cậu sẽ cuồng nhiệt nghĩ theo hướng con dâu, nhưng khi đối mặt với một số sinh vật rõ ràng không phải người bình thường, bà lại không mấy hứng thú.

 

Chu Kỳ An mơ hồ đoán được: Có thể kiểm soát, có tính công kích hoặc là khác loài.

 

Dường như con dâu lý tưởng trong lòng mẹ cậu trước tiên phải là người có thể đánh bại được bà, sau đó là người đó có thể mang đến nguy hiểm cho bà hoặc là thuận tiện cho việc tổ chức minh hôn.

 

“Phù…”

 

Chu Kỳ An lắc đầu, tự nhiên lại nghĩ đến việc so sánh Thẩm Tri Ngật với tiêu chuẩn chọn con dâu của mẹ già nhà mình.

 

Nhất định là do thiếu ngủ rồi.

 

……………

 

Hẹn ăn tối lúc bảy giờ, Chu Kỳ An không lập tức ra ngoài, mà ở trong phòng xem tài liệu một lúc.

 

Những thông tin có thể khai thác thì Du Đồng cũng đã nói gần hết, cậu cũng không nhìn ra được điều gì đặc biệt.

 

Trước khi ra ngoài, Chu Kỳ An đã nhắn tin cho Hàn Lệ: [Giúp tôi điều tra bệnh viện Hòa Thắng Khang, công viên hải dương Cực Địa và khách sạn Lung Lung.]

 

Hàn Lệ trả lời rất nhanh, rõ ràng là không ở trong phó bản: [Điều tra cái gì?]

 

Chu Kỳ An: [Có lối vào phó bản mới hoặc là sự kiện kỳ ​​lạ nào đó hay không.]

 

Kênh thông tin của Hàn Lệ khá rộng rãi, giỏi tổng hợp, chắc hẳn cô ta sẽ rất thành thạo trong việc này. Hai người đã từng hợp tác gài bẫy cô gái mặc áo choàng đỏ, Hàn Lệ là người thông minh, biết hậu quả của việc để lộ chuyện này.

 

Có nhược điểm thì sẽ có kiêng kỵ, cơ bản có thể loại bỏ khả năng phản bội.

 

So với phòng thí nghiệm khổng lồ, sử dụng những người như vậy an tâm hơn nhiều.

 

Sắp xếp xong mọi việc, Chu Kỳ An thay một bộ đồ thể thao thoải mái, cùng mẹ ra ngoài.

 

Bốn mươi phút sau, hai mẹ con dừng chân trước một biệt thự sang trọng ở trung tâm thành phố.

 

“Tiểu Thẩm làm công việc gì vậy?”

 

Mẹ Chu có thể nhìn thấy cả công trình xây dựng trái phép mà không cần chìa khóa, chứng tỏ bà cũng có khả năng miễn nhiễm với ảo giác ở một mức độ nhất định.

 

Lúc trước không hiểu sao Vưu Mã lại ném cho bà một cành hoa đào, sau này Chu Kỳ An nhìn thấy nó ở Thương Thành, giá cả rất đắt đỏ, thuộc loại vũ khí gây ảo giác, kết quả là bị mẹ cậu thản nhiên bẻ gãy.

 

Chu Kỳ An mím môi.

 

Về mặt vũ lực thì hẳn là Sếp mạnh hơn mẹ cậu, nhưng ông ta lại không kháng được ảo giác.

 

Mỗi người đều có một điểm mạnh riêng.

 

Điều bất hạnh là, mục tiêu của bọn họ đều là cậu.

 

“Dạy học.”

 

Mẹ Chu vuốt tóc: “Giáo viên á? Chắc chắn là trường lùa gà nào đó rồi.”

 

Nếu không thì sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, xây nhà lớn như thế này được.

 

Chu Kỳ An gật đầu lia lịa.

 

Mẹ ơi, mẹ nói đúng lắm!!!

 

Có chìa khóa thì đương nhiên là trực tiếp mở cửa đi vào.

 

Cửa vừa mở ra, sương mù lập tức ập đến, cơ thể Chu Kỳ An theo bản năng căng thẳng, có cảm giác như đang bước vào phó bản.

 

Một bàn tay to lớn lướt qua vai cậu, đóng cửa lại.

 

Không biết Thẩm Tri Ngật đã xuất hiện từ lúc nào, hắn giải thích trước: “Tôi đã chặn một ít sương mù, để môi trường trong nhà có cảm giác lâng lâng như tiên cảnh.”

 

“…” Có đôi khi Chu Kỳ An rất khâm phục hắn.

 

Không phải ai cũng có thể mặt dày như vậy, nói dối mà không chớp mắt.

 

Thẩm Tri Ngật mời mẹ Chu đến phòng khách nghỉ ngơi trước, bà rất có hứng thú với những bức tranh nghệ thuật đắt tiền trong hành lang, chậm rãi thưởng thức.

 

Chu Kỳ An ngửi thấy mùi lẩu trong sương mù, rất nồng, chắc là cho rất nhiều ớt.

 

Thẩm Tri Ngật liếc nhìn cậu, hai người đi đến bàn ăn.

 

Liếc nhìn nồi nước lẩu đang sôi sùng sục, Thẩm Tri Ngật nói: “Ném [Túi Dưỡng Sinh] vào đi.”

 

“?”

 

“Nếu không bác gái sẽ không ăn đâu.” Thẩm Tri Ngật thản nhiên nói: “Tôi đã tìm hiểu rồi, trên mạng nói, nước lẩu ngon thì nhúng gì cũng ngon.”

 

Trong làn sương mù này, sẽ không ai biết mình đã ăn gì.

 

Chu Kỳ An cảm thán: “Đúng là Kim liên.”

 

Hạt giống trời sinh đã có độc, ngay cả môi trường xung quanh cũng được tính đến.

 

“Cái gì?”

 

“Không có gì.” Chu Kỳ An thản nhiên ném [Túi Dưỡng Sinh] vào nồi: “Khen anh chu đáo đó.”

 

Một bàn đồ ăn thịnh soạn nhanh chóng được bày biện xong.

 

Mẹ Chu yêu thích lẩu cũng giống như yêu thích mạt chược, Thẩm Tri Ngật lại vô tình khiến bà càng thêm hài lòng về bữa tối hôm nay.

 

Buổi tối Chu Kỳ An không muốn ăn cay nên đã tự mình múc một bát cơm, định nhúng thịt bò, sau đó trộn thêm một quả trứng để ăn kèm.

 

Hạt cơm trắng tinh, long lanh, mẹ Chu khen ngợi nồi cơm điện nhà Thẩm Tri Ngật trông rất xịn.

 

“Cũng để nó lên bàn đi.”

 

Thẩm Tri Ngật giả vờ như không nghe thấy, dùng đũa gắp [Túi Dưỡng Sinh] vào bát của mẹ Chu: “Bác thử cái này xem.”

 

Nụ cười trên mặt mẹ Chu biến mất, bà cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cảm: “Đây là cái gì?”

 

Tim Chu Kỳ An lập tức như muốn nhảy ra ngoài.

 

Thẩm Tri Ngật: “Hải sản.”

 

[Túi Dưỡng Sinh] sau khi nấu chín trông hơi giống mực ống, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có sự khác biệt rất lớn.

 

“Bị biến dị do phóng xạ, mua được giá rẻ.”

 

“Ra vậy.” Mẹ Chu gật đầu: “Không ngờ cậu cũng biết tằn tiện đấy.”

 

Biết tiết kiệm.

 

Tay cầm đũa của Chu Kỳ An khựng lại.

 

Cuộc trò chuyện nhảm nhí này, rốt cuộc hai người đã tiếp tục như thế nào vậy?

 

Ban đầu Chu Kỳ An lo lắng về chất liệu của [Túi Dưỡng Sinh], không biết có bị cắn nát được hay không, hoặc sau khi bị cắn nát thì hiệu quả có bị giảm sút hay không. Nhưng cậu đã đánh giá thấp khả năng nuốt của mẹ mình rồi, bà gần như không cần nhai, trực tiếp nuốt chửng món đồ chơi to hơn thực quản rất nhiều lần, giống như trăn nuốt con mồi vậy.

 

Bên kia, Thẩm Tri Ngật bình tĩnh rót nước cho hai người bọn họ.

 

Hắn chưa bao giờ nghi ngờ khả năng nhai nuốt của gia đình nhà này.

 

Cảnh tượng Chu Kỳ An nuốt chửng viên Mắt cá năm sao lúc trước vẫn còn “Sáng chói” trong ký ức của hắn.

 

Chưa đầy hai phút sau khi [Túi Dưỡng Sinh] vào bụng, vừa rồi mọi người còn đang cười nói vui vẻ, đột nhiên mẹ Chu đặt đũa xuống.

 

Bát đũa va vào nhau phát ra tiếng “Cạch” lanh lảnh.

 

Âm thanh tuy không lớn, nhưng Chu Kỳ An hít sâu một hơi, ngồi thẳng người, nhưng không dám ngẩng đầu lên.

 

Một ánh mắt lạnh lẽo rơi vào người cậu, Chu Kỳ An đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, cẩn thận thử ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy mẹ cậu như cười như không nhếch mép, trong mắt không có chút ý cười nào.

 

Khoảnh khắc này, ánh mắt bà nhìn cậu, giống như đang nhìn [Túi Dưỡng Sinh] vừa nuốt xuống.

 

Bầu không khí cứng ngắc, lạnh lẽo kéo dài vài giây, ngay khi Chu Kỳ An cảm thấy lạnh sống lưng thì mẹ Chu lại cử động.

 

“Mẹ no rồi.” Động tác bà đứng dậy rất mạnh, tiếng ma sát giữa ghế và mặt đất vang lên chói tai, bà lạnh lùng buông một câu rồi ngồi ở phòng khách xem thời sự.

 

Âm lượng ti vi được bật rất lớn.

 

Tin tức đang phát sóng nói về việc hòn đảo nào đó bị nhấn chìm, vì sương mù nên Chu Kỳ An không nhìn rõ biểu cảm cụ thể trên khuôn mặt mẹ mình, nhưng mái tóc rung rinh của bà đã thể hiện rõ sự bất mãn,  bên chân còn có vài con rắn đang ngẩng đầu, thè lưỡi.

 

“… Phù.”

 

Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng từ từ thả lỏng.

 

Tình hình tốt hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, tốt đến mức cậu muốn hát một bài “Thế gian chỉ có mẹ là tốt nhất”.

 

Ăn uống là bản năng của con người bị biến dị, việc mình cưỡng ép ngăn cản bản năng này, bị đánh một trận đã là may mắn lắm rồi.

 

Chu Kỳ An nhìn về phía Thẩm Tri Ngật, mẹ cậu đang ở đây nên tạm thời cậu không tiện hỏi những điều muốn biết.

 

“Từ từ rồi sẽ ổn thôi.” Thẩm Tri Ngật hàm ý sâu xa nói.

 

Mẹ Chu bỏ dở bữa ăn, ít nhất cũng chứng minh việc nuốt chửng [Túi Dưỡng Sinh] thực sự mang lại cho bà một chút cảm giác no.

 

Chu Kỳ An uể oải ăn thêm vài miếng cơm.

 

Nói đến vấn đề ăn uống, cậu không khỏi nghĩ đến cơn ác mộng kinh hoàng mà mình vừa trải qua cách đây không lâu. Trong mơ, mẹ cậu đang hấp hối nằm bên cạnh thùng rác, sếp cũng nằm trong vũng máu, xa xa còn có rất nhiều thi thể… chắc là thi thể.

 

Đó là một khung cảnh như địa ngục, trực giác mách bảo Chu Kỳ An rằng, trong khung cảnh đó, không có người sống.

 

Sau đó, khung cảnh bắt đầu thay đổi chóng mặt, hai người bọn họ đang gặm nhấm thứ gì đó.

 

“Liệu đó có phải là nguyên nhân khiến bọn họ biến thành quái vật hay không?”

 

Thứ gì đó trong phó bản đã chảy vào thế giới thực, giống như [Túi Dưỡng Sinh], có giá trị sử dụng?

 

Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút, không thể nào khiến làn da tái nhợt vì mệt mỏi của Chu Kỳ An ửng hồng lên được, Thẩm Tri Ngật chậm rãi nói: “Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện còn lại để khi tỉnh dậy chúng ta nói tiếp.”

 

Chu Kỳ An không cố chấp, khẽ gật đầu.

 

Vết thương trong phó bản sau khi ra ngoài sẽ lành lại, nhưng một số di chứng thực sự không thể nào biến mất trong thời gian ngắn được. Giống như cậu sinh viên đại học kia trước khi mất tích đã đến hiệu thuốc, có lẽ là tác dụng phụ của [Vân Tinh] vẫn chưa hết.

 

Tất cả nội dung cuộc trò chuyện với người quản lý chợ quỷ đều diễn ra trong đầu cậu, cho đến bây giờ đầu cậu vẫn còn hơi đau âm ỉ.

 

Sau bữa tối thịnh soạn, tinh thần Chu Kỳ An đã thư giãn hơn một chút,  tư thế ngồi của cậu cũng không còn căng thẳng như trước, ngay khi cậu định uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng thì…

 

“Reng reng reng.”

 

“Reng reng reng!”

 

Điện thoại di động đã được chuyển từ chế độ rung sang chế độ đổ chuông từ trước đó, nó đổ chuông liên tục như muốn đòi mạng, âm thanh rất lớn, như thể giây tiếp theo nó sẽ tự động nhảy ra khỏi túi quần vậy.

 

Cơ thể Chu Kỳ An khẽ cứng đờ, một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên thở dài:  “Thế này thì làm sao mà tôi nghỉ ngơi được đây?”

 

Làm sao mà nghỉ ngơi được đây!!

 

Hết chương 140.

 

Chương 140:  Gia Đình Sum Vầy

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên