Chương 141: Dạ Du

 

Chương 141: Dạ Du

 

Lần này người gọi điện đến không phải là Ứng Vũ, mà là một dãy số xa lạ.

 

Chu Kỳ An thận trọng bắt máy: “Ai vậy?”

 

“Là tôi.” Giọng nữ vang lên từ đầu dây bên kia.

 

“Hàn Lệ?”

 

Hai người thường liên lạc qua tin nhắn riêng trên diễn đàn, ngoài đời ít khi gọi điện thoại cho nhau.

 

Chu Kỳ An nhướng mày, tự hỏi sao hiệu suất làm việc nhanh vậy, mới chỉ vài tiếng đồng hồ.

 

“Chuyện cậu nhờ tôi điều tra vẫn đang tiếp tục.”

 

“… Nhưng mà lại tình cờ phát hiện ra một số chuyện khác.” Hàn Lệ nói: “Gần đây có mấy hiệp hội lớn đang dò hỏi tin tức của cậu, còn có, chuyện cậu sở hữu Thánh Khí đã bị Người mặc áo choàng đỏ bán ra ngoài.”

 

Cuối cùng, cô ta bổ sung một câu: “Hai việc này xảy ra cách nhau một khoảng thời gian, không có mối liên hệ nào lớn.”

 

Nghe vậy, Chu Kỳ An khẽ cười nhạo.

 

Xảy ra cách nhau một khoảng thời gian, nói cách khác, những người đầu tiên dò hỏi tin tức chắc chắn có mục đích khác.

 

Thật đúng là trùng hợp.

 

Tin tức Ứng Vũ mất tích có lẽ đã bị rò rỉ một chút, dù sao tìm kiếm một người trong phạm vi rộng lớn, dù hành động có kín kẽ đến đâu cũng sẽ gây chú ý. Lúc Ứng Vũ còn ở đây, cho Người mặc áo choàng đỏ mười lá gan cũng không dám bán tin tức cho chính phủ, sau đó lại âm thầm bán ra ngoài.

 

“Cô ta không dám làm quá đáng, tôi đã bảo anh trai giả làm người mua để thăm dò, Người mặc áo choàng đỏ không bán cho nhiều người, hơn nữa cũng không đề cập đến thuộc tính đặc biệt của Thánh Khí là chỉ có chủ nhân mới sử dụng được.”

 

Người mặc áo choàng đỏ chỉ lo kiếm chác, gieo rắc tai họa khắp nơi.

 

Quá trình thăm dò chắc chắn phải tốn điểm tích lũy, Chu Kỳ An dừng lại một chút, nói: “Coi như tôi nợ cô một ân tình.”

 

Phó bản lần sau thưởng khoảng 10.000 điểm tích lũy, chỉ riêng Phù thủy tiên tri và đạo cụ may mắn đã ngốn hết 50.000 điểm của cậu, nếu không phải thỉnh thoảng có thể kiếm chác được từ người chơi khác thì đã sớm thâm hụt ngân sách rồi.

 

Vẫn nên trả ơn thì hơn.

 

Hàn Lệ bật cười, đây chính là câu nói mà cô chờ đợi bấy lâu nay.

 

Danh tiếng của “Pháo hủy diệt phó bản” trên diễn đàn ngày càng tăng, đủ để chứng minh giá trị của ân tình này.

 

Kết thúc cuộc gọi, Chu Kỳ An rơi vào trầm mặc.

 

Chuyện Thánh Khí tạm thời gác lại, những người đầu tiên dò hỏi tin tức có lẽ có liên quan đến Hiệp hội săn cá voi.

 

Hiệp hội này đã sớm dựng lên chiêu bài, sau đó mượn gió bẻ măng, lôi kéo các hiệp hội lớn khác ra tay.

 

Trong quá trình này, bọn họ thậm chí còn không cần phải trả bất kỳ cái giá nào, giống như Trần Tố đã nói, chỉ cần đóng góp một vài mã số phó bản có độ khó thấp, chứa bảo vật.

 

“Thật phiền phức.”

 

Khoảng cách gần, giọng nói trong điện thoại cũng không nhỏ, hiển nhiên là Thẩm Tri Ngật cũng nghe thấy.

 

Chưa nói đến việc những người này có thể gây ra mối đe dọa hay không, Chu Kỳ An vốn không thích cảm giác bị xâm phạm này.

 

Ánh mắt cậu lạnh lùng: “Gần đây có người theo dõi gần nhà tôi.”

 

Không thích đến mức… muốn tiễn bọn họ xuống đường hầm làm tiêu bản.

 

Móng tay của Thẩm Tri Ngật rất mỏng, nhìn kỹ cũng không có chút huyết sắc nào, hắn kịp thời gắp miếng thịt bò sắp chín quá cho Chu Kỳ An, nói: “Bây giờ là thời đại công nghệ.”

 

Nếu có người theo dõi, chắc chắn sẽ không đứng ngây ngốc một mình, rất có thể sẽ sử dụng một số thiết bị công nghệ. Camera dễ bị phát hiện, thiết bị nghe lén siêu nhỏ chắc chắn là không thể thiếu.

 

Chu Kỳ An cũng nghĩ đến điều này, nhưng tạm thời cậu không có ý định triệt tiêu nguồn gốc.

 

Thẩm Tri Ngật cũng không giống như thường lệ vừa mở miệng là muốn giết sạch, lúc quay đầu lại giúp Chu Kỳ An bóc vỏ tôm, ngón tay khẽ dùng sức, con tôm to bị bẻ làm đôi.

 

Anh ném phần đầu tôm dính đầy dầu đỏ sang một bên, thản nhiên nói: “Tốt thí.”

 

Chu Kỳ An gật đầu.

 

Nếu như cậu không hiểu sai lời của Ứng Vũ, gần đây cậu sẽ tham gia một phó bản nguy hiểm.

 

Dùng những người này làm đá dò đường là thích hợp nhất.

 

Chu Kỳ An nở một nụ cười “Cưng chiều”: “Vậy thì cứ để bọn họ đi theo đi.”

 

Đi theo đến chết.

 

…………

 

Sau bữa tối một lúc, hai mẹ con rời đi.

 

Chu Kỳ An rất muốn cố gắng gượng dậy, hỏi Thẩm Tri Ngật về những vấn đề khác, nhưng mẹ cậu đang ở đây, hai người không thể đóng cửa nói chuyện riêng tư được.

 

Cuối cùng, giống như lời khuyên của Thẩm Tri Ngật, cậu quyết định về nhà nghỉ ngơi, tỉnh táo lại rồi nói tiếp.

 

Người đi đường và xe cộ trên đường ngày càng ít, suốt dọc đường thông suốt trở về.

 

Dưới màn đêm, người phụ nữ xách theo quà, miệng ngân nga bài hát vui vẻ, làn gió đêm dường như không dám lay động sợi tóc của bà, chỉ khẽ thổi bay tà áo.

 

Sắp về đến nhà, Chu Kỳ An liếc mắt nhìn phía sau gốc cây, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, thu hồi tầm mắt.

 

Ánh mắt liếc nhìn gương mặt quen thuộc bên cạnh, cậu dịu dàng mỉm cười.

 

Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có thể cùng nhau về nhà như bây giờ là được rồi.

 

Ánh sao lấp lánh đầy trời, Chu Kỳ An về đến nhà liền lên giường nằm.

 

Ở nơi quen thuộc, vừa đặt đầu lên gối, mệt mỏi ập đến như thác lũ, chẳng mấy chốc, hơi thở của cậu dần đều đặn, chìm vào giấc ngủ.

 

Mệt mỏi vừa mới giảm bớt, trong giấc ngủ, cơn đau đầu và ác mộng lại ập đến.

 

Thế giới trong mơ là một màu đỏ rực.

 

Bước chân dẫm lên gạch đá cẩm thạch lạnh lẽo, cách đó không xa, người phụ nữ tóc tai bù xù ngã gục bên cạnh thùng rác, máu me bê bết khắp người như muốn chảy hết ra ngoài.

 

“Đáng ghét.”

 

Lại là giấc mơ này.

 

Cảnh tượng đáng sợ trong mơ mỗi lần nhìn thấy đều rất ám ảnh, Chu Kỳ An cố gắng tỉnh lại ngay lập tức, nhưng thất bại.

 

Ngoài mùi máu tanh, mùi hôi thối không biết từ đâu bay tới, từng đợt từng đợt chui vào khoang mũi, không khí thoang thoảng mùi chua nồng, mỗi lần hít thở, phổi như bị thiêu đốt.

 

Chu Kỳ An cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của mùi hôi thối, đi được vài bước, tùy ý ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức thay đổi.

 

Lại có thay đổi so với tất cả những giấc mơ trước đây, ở góc nghiêng, một con quái vật dị dạng đang bám trên trần nhà.

 

Nó có khuôn mặt người, nhưng một cánh tay lại có màu sắc hoàn toàn khác, nối liền với móng vuốt sắc bén của loài thú. Con quái vật nhe hàm răng, nước bọt không ngừng chảy xuống từ hàm răng sắc nhọn, nó đang mất dần lý trí vì đói khát.

 

Trong túi áo nó còn lộ ra một góc thẻ nhân viên.

 

Chu Kỳ An nheo mắt nhìn, lập tức xác nhận thân phận của nó.

 

“Kẻ phản bội của phòng thí nghiệm năm xưa.”

 

Cơn đói cồn cào ngày càng lớn, tiếng kêu kỳ lạ phát ra từ bụng con quái vật, nó bắt đầu vươn móng vuốt về phía người phụ nữ trên mặt đất.

 

Nhìn thấy người phụ nữ gặp nguy hiểm, Chu Kỳ An theo bản năng muốn lên tiếng thu hút sự chú ý của con quái vật, nhưng cổ họng cứng đờ, không thể phát ra âm thanh.

 

Lúc cậu cố gắng xông lên, hai chân không biết từ lúc nào đã như bị đổ chì, không thể nhúc nhích.

 

Tim đập như trống trận, Chu Kỳ An cố gắng trấn tĩnh lại, thử giơ cánh tay còn chưa bị cứng đờ lên, đập vào tủ cứu hỏa bên cạnh, để tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý của con quái vật.

 

Trong khoảnh khắc liều mạng cố gắng, Chu Kỳ An đột nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn.

 

… Trong tủ cách đó không xa có một con mắt đầy tơ máu.

 

Âm u, còn có cả cảm giác điên cuồng sót lại sau nỗi sợ hãi tột độ.

 

Con mắt đó không nhìn Chu Kỳ An, như thể cậu không tồn tại.

 

Vào lúc con quái vật lao xuống, người đàn ông trong tủ cũng lao ra, trên tay cầm một thanh thép, đâm về phía sau con quái vật.

 

Nhưng động tác của con quái vật còn nhanh hơn, chỉ cần lấy tường bên cạnh làm điểm tựa, dễ dàng nhảy qua đầu người đàn ông, chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, bụng của người đàn ông gần như bị con quái vật xé nát như tờ giấy vụn.

 

Nhưng ông ta không né tránh.

 

Chính việc không né tránh này đã giúp ông ta tranh thủ được vài giây, trong nháy mắt cơn đau dữ dội truyền đến, thanh thép trong tay người đàn ông đâm về phía vai con quái vật.

 

“Chết đi—”

 

Thanh thép không ngừng đâm vào, trong cổ họng con quái vật phát ra tiếng gầm rú dữ dội.

 

Khớp nối của cánh tay được cấy ghép từ Tốn Thú, rõ ràng là điểm yếu của nó.

 

Trong tiếng gào thét của con quái vật, người đàn ông bị hất văng ra ngoài, cà vạt bay lượn trong không trung, máu tươi phun ra nhuộm đỏ hoa văn trên đó.

 

Lúc này, Chu Kỳ An mới nhìn rõ khuôn mặt của đối phương…

 

Là sếp!

 

Máu đỏ tươi chảy dọc theo khe hở trên mặt đất, chảy đến mũi giày, máu không chỉ chảy từ một hướng, mà còn chảy ra từ văn phòng.

 

Theo dòng máu dính vào đế giày, Chu Kỳ An phát hiện cơ thể mình có thể cử động được một chút.

 

Thời gian như dừng lại vào khoảnh khắc này.

 

Vũng máu dưới chân đông cứng lại, con quái vật ngừng gào thét, tiếng thở hổn hển đau đớn trên mặt đất cũng biến mất.

 

Ý thức như bị thôi thúc, một sức mạnh vô hình nào đó đang thu hút cậu tiến về phía trước, Chu Kỳ An vô thức bước đi, cậu dẫm lên vũng máu, đi thẳng đến nguồn gốc.

 

Khu vực văn phòng quen thuộc đã ở ngay trước mắt, cửa kính gần như bị máu nhuộm đỏ.

 

Bên cạnh cửa, một thanh niên mặc đồng phục nhân viên nằm sấp trên mặt đất, quần áo đã không còn nhìn rõ hoa văn, máu thịt lẫn lộn.

 

Tầm nhìn tập trung trở lại, người này mang đến cho cậu cảm giác vô cùng quen thuộc.

 

Cúi người xuống, Chu Kỳ An có chút do dự lật người thanh niên lại, đột nhiên, một khuôn mặt trắng bệch đập vào mắt cậu.

 

“Tôi…” Cổ họng như nghẹn lại.

 

Là mình.

 

Nhìn thấy dung nhan tiều tụy của chính mình, lực trùng kích thật mạnh, Chu Kỳ An loạng choạng lùi về sau một bước.

 

Vậy cho nên, vào ba năm trước, cậu, mẹ cậu và sếp đều đã chết một lần sao?

 

Không, phải nói là cận kề cái chết, dường như cậu vẫn còn một hơi thở, mẹ cậu ở xa hơn một chút, vì được sếp cản lại nên không bị con quái vật moi tim moi ruột, ngực của sếp cũng còn hơi phập phồng.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Ngay khi Chu Kỳ An muốn xác nhận thêm, thì khung cảnh trước mắt đột nhiên trở nên mờ ảo.

 

“Đáng chết!” Cố gắng hết sức để tỉnh lại, nhưng lại không thể, vào thời khắc mấu chốt nhất, lại có cảm giác như ống kính chuyển động.

 

Đang chơi khăm cậu à?

 

Trong nháy mắt khung cảnh sắp chuyển đổi, Chu Kỳ An dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vội vàng chạy đến.

 

Cơn đau dữ dội ập đến trong đầu khiến cậu không thể mở mắt, vất vả lắm mới hé mí mắt ra được, khung cảnh quen thuộc lại xuất hiện.

 

Mẹ và sếp đang điên cuồng gặm nhấm thứ gì đó.

 

Nhưng giấc mơ lần này đã được kéo dài thêm một chút, không còn đột ngột kết thúc nữa.

 

Không biết vì sao con quái vật không đến gần, nó đứng từ xa, giống như nhìn thấy thứ gì đó, vô cùng sợ hãi, đồng thời, lại nhịn không được nhìn về phía thứ mà hai người kia đang gặm nhấm, giọng nói xen lẫn sự thèm muốn nồng đậm—

 

“Thái Tuế… Thịt Thái Tuế!”

 

Thái Tuế.

 

Vào khoảnh khắc hai chữ này hiện lên trong đầu, đột nhiên như có một ánh mắt nào đó đang nhìn thấu tâm can, Chu Kỳ An lập tức ngất xỉu trong giấc mơ.

 

————

 

Trong căn biệt thự sang trọng xây dựng trái phép ở trung tâm thành phố.

 

Bên cạnh cửa sổ thủy tinh là một bóng dáng cao gầy, Thẩm Tri Ngật vẫn chưa ngủ, đôi mắt nhạt màu trời sinh dễ khiến người ta nảy sinh sợ hãi.

 

Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, Trái tim ác mộng đang thay đổi cảm xúc mãnh liệt.

 

Thẩm Tri Ngật hơi cúi đầu: “Khôi phục được chút ký ức nào rồi sao?”

 

Trái tim ác mộng dù sao cũng là vật của ác mộng, mang nó trên người, ngoài việc đảm bảo an toàn còn có nhược điểm, ví dụ như… ác mộng.

 

Gần đây Chu Kỳ An thường xuyên gặp ác mộng, nguyên nhân không thể tách rời khỏi Trái tim ác mộng được.

 

Có một số chuyện, dù hắn không nói ra, thì đối phương sớm muộn gì cũng biết.

 

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đột nhiên, dường như Thẩm Tri Ngật nhận ra điều gì đó, nhanh chóng bước ra cửa.

 

Cánh cửa vừa mở ra, một con rắn đang đứng thẳng người tao nhã gõ cửa, ngay sau đó, một bóng dáng gầy gò ngã xuống.

 

…………..

 

Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh ló rạng.

 

Ánh nắng chiếu lên mặt, mí mắt Chu Kỳ An khẽ giật giật, lúc mở mắt ra, cảm giác mệt mỏi đã giảm bớt rất nhiều, đầu chỉ còn đau âm ỉ một chút.

 

“… Ưm.”

 

Di chứng sau khi gặp ác mộng rất nghiêm trọng, sau khi cảm giác đau nhức cơ bắp giảm bớt, Chu Kỳ An nằm trên giường vài giây, sau đó mới miễn cưỡng bò dậy được. Ngay sau đó, cậu bỗng chốc tỉnh táo hẳn.

 

Trần nhà xa lạ, môi trường xa lạ.

 

Trong sự xa lạ lại xen lẫn một chút quen thuộc.

 

Cửa không đóng, cậu nghe thấy động tĩnh, người bên ngoài đi tới.

 

Thẩm Tri Ngật mặc bộ đồ màu sắc nhã nhặn, cả người như bước ra từ trong thước phim cũ, màu sắc trên người bị tước đoạt, rõ ràng sở hữu một khuôn mặt đẹp trai, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bỏ qua.

 

“Tỉnh rồi à?”

 

Sáng sớm nhìn thấy khuôn mặt đẹp sẽ tốt cho tâm trạng và đôi mắt, nhưng lúc này Chu Kỳ An không còn tâm trạng để thưởng thức nữa.

 

Cậu ngẩn người nửa phút, sau đó mới tìm lại được giọng nói: “Sao tôi lại ở đây?”

 

“Mộng du.”

 

Cái trò đùa quái quỷ gì vậy?

 

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật: “Đừng đùa nữa.”

 

Khoảng cách giữa hai nhà không phải là gần, cậu không thể nào tự mình đi bộ tới đây được?

 

“Mẹ em lái xe đưa em đến đây.”

 

Như biết được nghi ngờ của cậu, Thẩm Tri Ngật chỉ nói một câu đã khiến Chu Kỳ An ngây người tại chỗ.

 

“Lúc em ra khỏi nhà cứ luôn miệng gọi tên tôi, vì vậy mẹ em đã đưa em đến đây.”

 

Hai lần liên tiếp tặng quà đã có tác dụng duy trì mối quan hệ rất tốt, tuy rằng tối hôm qua người gõ cửa trước là con rắn, nhưng lúc cửa mở ra, Thẩm Tri Ngật đỡ lấy Chu Kỳ An, người phụ nữ đứng cách đó không xa cũng không tiếp tục ra tay.

 

Hắn nói sự thật: “Lý trí của bác gái đã khôi phục rất nhiều.”

 

Để chứng minh cho điều này, Thẩm Tri Ngật dùng đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm vào má Chu Kỳ An.

 

Đau.

 

Chu Kỳ An ôm má, sao miệng lại đau thế này? Nhìn tay chân cũng đang đau nhức, trên đó còn có vết đỏ, rõ ràng là bị trói bằng dây thừng.

 

Trong lời giải thích tiếp theo của Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An dần dần chắp vá được sự thật về việc mộng du của mình: Để tránh cậu nói ra chuyện phó bản trong lúc mê sảng, vi phạm điều cấm kỵ không được nhắc đến trò chơi ở thế giới thực, mẹ già nhà cậu đã trói cậu lại thành bánh chưng.

 

Thật cảm động.

 

Nghĩ đến việc mình phát điên tối qua, Chu Kỳ An không khỏi sờ sờ cổ.

 

Đầu vẫn còn.

 

Cậu không nhịn được sờ mó thêm vài cái, cảm nhận được mạch đập trên cổ, “Cuộc sống thật là kỳ diệu.”

 

Xúc động ba giây, Chu Kỳ An nhận lấy cốc nước mà Thẩm Tri Ngật đưa tới, dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, cuốn trôi vết máu do cắn phải môi dưới lúc bất tỉnh.

 

Ký ức cuối cùng dừng lại ở trong giấc mơ, hai mắt nhắm lại, thế giới sụp đổ.

 

Vậy tại sao cậu lại chạy đến đây?

 

Chẳng lẽ là do quá muốn biết những bí mật bị chôn vùi kia, nên tiềm thức muốn tìm Thẩm Tri Ngật.

 

Thực ra cậu đã đoán đúng một nửa, phần lớn là do Trái tim ác mộng bị kích thích, khôi phục từ trạng thái ngủ đông trong một khoảng thời gian, theo bản năng đến gần hơi thở của chủ nhân.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An khẽ động, đang định mở miệng thì Thẩm Tri Ngật đã biết cậu muốn hỏi gì: “Em có thể tin tưởng giấc mơ của mình.”

 

Hắn hơi cúi người, nhìn như đang nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho Chu Kỳ An, lúc đối phương muốn nghiêng đầu đi thì hắn lại buông lời ẩn ý: “Nguyên nhân nằm ở đây.”

 

Tiểu não tiến hóa.

 

Trong quá trình tiến hóa, một số ký ức đang dần dần thức tỉnh, ở phó bản trước, giọng nói của người quản lý chợ quỷ lại ẩn chứa một loại ma lực nào đó, càng kích thích cậu hơn.

 

“Những lời nói ra từ miệng tôi, sẽ tự nhiên ảnh hưởng đến nhận thức của em.” Lúc này Thẩm Tri Ngật mới lên tiếng, “Ít nhất phải đợi đến…..”

 

Hắn hơi cau mày, dường như đang tìm kiếm từ ngữ thay thế cho hai từ “Tiến hóa”.

 

Cuối cùng hắn nói: “Đợi đến khi đầu óc em minh mẫn trở lại.”

 

Chu Kỳ An: “…”

 

Cút đi đọc sách lại cho tôi.

 

Phải nói là, cách mát xa của Thẩm Tri Ngật rất hiệu quả, động tác vượt quá khoảng cách an toàn ban đầu khiến Chu Kỳ An muốn né tránh, nhưng lúc này, theo cơn đau đầu dần thuyên giảm, cậu quyết định hưởng thụ.

 

Sau khi cơn đau đầu biến mất, vị Chu Dạ Du thần · hoàn toàn bình tĩnh lại.

 

Thẩm Tri Ngật nói có thể tin tưởng giấc mơ, vậy thì có nghĩa là nguyên nhân khiến mẹ và sếp bị biến dị đã rõ ràng: Ăn Thái Tuế.

 

Công dụng và tác dụng phụ của thịt Thái Tuế là điều hiển nhiên.

 

Cả mẹ và sếp đều có ham muốn và thực lực để nuốt chửng quái vật, cơ thể của bọn họ rõ ràng đã tiến hóa xong. Nhưng mà, giống như lời nhắc nhở của Diên, thế giới thực không có yêu ma quỷ quái, tiến hóa quá mức cũng không phải là chuyện tốt, tác dụng phụ khiến bọn họ không thể trực tiếp bước vào thế giới mới.

 

Điều này cũng phù hợp với những gì cậu sinh viên đại học đã đề cập, bảng kỹ năng của sếp đều trống rỗng.

 

……. Chỉ một cái [Túi dưỡng sinh] là chưa đủ, phải nghĩ cách tìm đạo cụ tương tự, giúp bọn họ triệt để kiềm chế ham muốn thôn phệ.

 

Chu Kỳ An suy luận thêm một bước nữa.

 

Là Thẩm Tri Ngật mang thịt Thái Tuế đến sao?

 

Thân phận của Thẩm Tri Ngật rõ ràng không đơn giản, hắn có thể thay đổi giọng nói và ngoại hình trong thời gian dài, đồng thời cái bóng cũng có ý thức, người thần thông quảng đại như vậy, gần đây nhất chỉ có Voldemort.

 

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An lại bắt đầu đau đầu, cậu lẩm bẩm một câu “kỳ lạ”.

 

Thái Tuế cũng không phải là từ ngữ gì mới mẻ, trong thực tế, những câu chuyện được lưu truyền đều rất phổ biến, tại sao bây giờ nghĩ đến nó lại khiến tinh thần cậu bất ổn như vậy?

 

Tạm thời từ bỏ việc xoắn xuýt những vấn đề nhỏ nhặt này, bây giờ tìm được cậu sinh viên đại học và Ứng Vũ mới là chuyện cấp bách nhất.

 

Ngoài lý do quan hệ tốt, cậu cần phải thông qua Ứng Vũ để tìm được vật thay thế tương tự như [Túi dưỡng sinh], giúp đỡ mẹ và sếp.

 

Hít sâu một hơi, Chu Kỳ An hỏi: “Đúng rồi, mẹ tôi đâu?”

 

“Đang xếp hàng giúp em đăng ký khám ở khoa tâm thần.”

 

Gần đây, thuyết tận thế ngày càng lan rộng, ngày càng có nhiều người bị ảnh hưởng tinh thần nghiêm trọng, bệnh viện chật kín người, hệ thống đăng ký khám trực tuyến đã bị tê liệt.

 

Biểu cảm của Chu Kỳ An vô cùng đặc sắc, buột miệng nói tục: “… Mẹ nó, không đúng, mẹ tôi…”

 

Cậu không có bệnh!

 

Cậu chỉ là suýt chút nữa mộng du từ khu phố cũ kỹ đến trung tâm thành phố thôi mà.

 

Cậu kiên quyết không đến bệnh viện!

 

Reng reng reng.

 

Gần đây, hễ điện thoại đổ chuông là y như rằng không có chuyện gì tốt. Đột nhiên Chu Kỳ An có cảm giác như bị giục đầu thai, trong lòng cầu nguyện không phải mẹ gọi cậu đến bệnh viện khám bệnh.

 

Nhìn thấy ID người gọi đến, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Là ‘Mẹ nhỏ’ của tôi.”

 

“Alo.” Chu Kỳ An vui vẻ bắt máy.

 

Hàn Lệ, người từng đóng vai mẹ nhỏ của cậu trong phó bản, dường như đã điều tra ra được manh mối gì đó, lúc này giọng điệu nghiêm túc chưa từng có: “Tốt nhất cậu nên đến bệnh viện một chuyến.”

 

“…”

 

Hết chương 141.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: Tôi tự hào nhất về trạng thái tinh thần của mình, ai cũng không được phép nghi ngờ nó! Còn nữa, đầu óc tôi không có vấn đề gì.

 

P/S: Thầy Thẩm là Mộng Yểm, không phải Thái Tuế nhé~

 

Chương 141: Dạ Du

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên