Chương 141: Không Nơi Nương Tựa (25)

 

Chương 141: Không Nơi Nương Tựa (25)

 

Minh Hàn vẫn còn ở Lạc Thành. Ban đầu, Hoắc Hi Linh là đối tượng tình nghi chính của cảnh sát, nhưng giữa chừng lại phát hiện ra bà ta là mẹ ruột của Hoắc Diệp Duy. Dường như bà ta đang nắm giữ manh mối về hung thủ, nhưng luôn lảng tránh cảnh sát. Minh Hàn đã dùng “Lượng Thiên Xích” để thăm dò, phản ứng của bà ta khiến người khác phải suy ngẫm.

 

Minh Hàn tạm thời chưa thể rời đi, nhưng vẫn liên lạc thường xuyên với Trần Tranh.

 

Nghe Trần Tranh thuật lại, Minh Hàn nói: “Hiện tại trừ Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch, những người khác đều đã giải thích tâm lý lúc đó khiến bọn họ đẩy Chúc Y vào chỗ chết. Có thể Đổng Kinh vẫn còn tình cảm với Chúc Y, sau khi về nước muốn tìm cô ấy, nhưng lại biết tin Chúc Y đã chết thảm. Đám cưới của Hà Mỹ là cơ hội tốt cho anh ta, những kẻ đó vì tin nhắn nặc danh mà tụ tập lại, không ai chủ động nhắc đến, mỗi người đều đang suy đoán xem ai là người gửi tin. Anh ta giả vờ mình cũng là người nhận được tin nhắn. Nhưng anh ta còn chưa kịp thực hiện kế hoạch, hoặc vừa giết chết Chu Tiểu Địch thì đã bị người khác thủ tiêu.”

 

Trần Tranh nói: “Người giết anh ta có thể là một trong bốn người Đô Ưng, cũng có thể là Chu Tiểu Địch phản kháng, sau đó bỏ trốn.”

 

Minh Hàn nói: “Dù đám người này có biện minh cho lý do lúc đó của mình như thế nào đi nữa, cũng không thể che giấu ác ý của họ đối với Chúc Y. Đều là người trưởng thành cả rồi, bọn họ không thể không nghĩ đến việc một người phụ nữ như Chúc Y sẽ phải đối mặt với điều gì sao? Có lẽ họ đã sớm nghĩ đến, nhưng vì những người xung quanh đều xúi giục Chúc Y, nên bọn họ cho rằng tội lỗi chia đều cho mỗi người sẽ rất nhỏ bé. Em đoán, vào khoảnh khắc bọn họ gặp mặt nhau trong đám cưới, bọn họ đã nghĩ cách để thoát thân. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ rất dễ đoán ra Đổng Kinh chính là kẻ gửi tin nhắn, bởi vì Đổng Kinh từng ngăn cản Chúc Y, lại thích Chúc Y.”

 

“Cho nên ra tay trước thì nắm chắc phần thắng….” Trần Tranh nhớ lại lời khai của mỗi người, chiều ngày 18, bọn họ đều hành động riêng lẻ, Đổng Kinh chết vào đêm 18, không ai có chứng cứ ngoại phạm.

 

“Nhưng giết Đổng Kinh cũng không phải là đã xong chuyện.” Trần Tranh nói: “Một khi Cảnh sát bắt đầu điều tra, vẫn sẽ điều tra ra Chúc Y. Hơn nữa Cung Tiểu Dương và Lư Phong cũng chưa tìm thấy. Vừa rồi anh đã nghĩ, một bên có người đang trả thù cho Chúc Y, một bên có người đang trả thù cho Mai Thụy, liệu giữa bọn họ có thông đồng với nhau không? Hay thậm chí chính là cùng một người?”

 

Minh Hàn hỏi: “Mai Phong có tin tức gì chưa?”

 

Trần Tranh day day thái dương, “Tạm thời vẫn chưa, đội trưởng Lý và Phó cục trưởng Lê đang nghĩ cách, Mai Phong mất tích rất kỳ lạ. Nếu nói ai là người hận đám người Cung Tiểu Dương nhất thì chắc chắn là vợ chồng Mai Phong. Việc ông ta mất tích rất có thể là đang chuẩn bị cho những chuyện sau này.”

 

Minh Hàn suy nghĩ một chút, “Anh, vậy theo suy đoán hiện tại của chúng ta, có kẻ đang trả giá cho cái chết của Chúc Y và Mai Thụy, khả năng trả thù là cao nhất, nhưng tại sao chỉ tìm thấy thi thể của Đổng Kinh? Điều này không hợp lý.”

 

Trần Tranh cũng đang băn khoăn về vấn đề này. Cách đây không lâu, Văn Ngộ đã báo cáo với anh rằng, Dịch Lỗi định sau khi giết chết Tạ Vũ Minh và Hứa Xuyên thì sẽ phân xác bọn họ cho sói ăn. Anh còn cố tình liên tưởng đến vụ án mất tích ở “Trang viên Vi Mạt” xem có khả năng này hay không.

 

Nhưng “Trang viên Vi Mạt” tuy nằm trên núi, nhưng trong rừng không có dấu vết của mãnh thú. Hơn nữa, vụ án Hoắc Diệp Duy vừa xảy ra, cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ ngọn núi, nếu thi thể thật sự bị dã thú ăn thịt, nhất định sẽ để lại dấu vết.

 

“Anh, anh có cần em về không?” Giọng điệu của Minh Hàn vô thức trở nên dịu dàng.

 

Trần Tranh lập tức hoàn hồn, “Em có nhiệm vụ của em mà, Bặc Dương Vận có tin tức gì chưa?”

 

Minh Hàn ở lại Lạc Thành, một mặt là vì phải theo dõi động tĩnh của nhà họ Hoắc, mặt khác là vì đội cơ động đã công khai việc điều tra “Lượng Thiên Xích”. Nếu việc Bặc Dương Vận mất tích có liên quan đến “Lượng Thiên Xích” thì Minh Hàn là một quân bài rất quan trọng. Đường Hiếu Lý sợ cậu lại xảy ra chuyện gì giống như ở Nam Sơn.

 

“Khứu giác của Bặc Dương Vận rất nhạy bén, dù là chuyện tốt hay chuyện xấu gì cũng vậy, người như ông ta, giỏi nhất là tự bảo vệ mình.” Minh Hàn nói: “Không nói đến ông ta nữa, trong lòng em tự có tính toán. Haizz, khó khăn lắm mới đến thành phố Cư Nam một chuyến, trà Cư Nam nổi tiếng nhất chưa được uống, cá Cư Nam nổi tiếng nhất cũng chưa được ăn.”

 

Đầu óc Trần Tranh chợt lóe lên một tia sáng, Minh Hàn vẫn đang vừa duỗi lưng vừa lải nhải, Trần Tranh đã ngắt lời cậu: “Chút nữa nói chuyện tiếp, anh có việc phải nói với Lý Sơ ngay!”

 

Minh Hàn nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây, khóe môi mím lại, tự nhủ: “Chuyện tốt gì mà nói với Lý Sơ không nói với em…”

 

Mùa đông vốn là mùa du lịch cao điểm ở hồ Cư Nam, rất nhiều người sống ở các vùng lân cận thích đưa gia đình đến đây nghỉ dưỡng ngắn ngày. Nhưng vụ án vừa xảy ra, khách du lịch bình thường đều không dám đến nữa, những người còn đặt phòng hầu như đều là phóng viên tự do, muốn khai thác tin tức trực tiếp từ cảnh sát.

 

Lần trước đến hồ Cư Nam, Trần Tranh đều đi vào từ phía “Trang viên Vi Mạt”, lần này lại đi đường vòng, lái xe về phía Nam hồ Cư Nam.

 

Mọi người thường chia hồ Cư Nam thành khu Đông và khu Tây, không chia Nam Bắc, nhưng trên thực tế vẫn có Nam Bắc, phía Nam được sáp nhập vào khu Đông, đã được khai thác từ sớm, khách sạn tương đối cũ, nhưng cơ sở vật chất tương đối đầy đủ. Khu Đông không chỉ có rất nhiều khách sạn, mà còn có cả trại nuôi cá.

 

Minh Hàn chưa đến thành phố Cư Nam đã nói muốn ăn cá Cư Nam, nhưng nếu không phải vì cuộc điện thoại vừa rồi, Trần Tranh sẽ không đột nhiên nghĩ đến, thứ có thể ăn sạch thi thể không chỉ có sói và các loài mãnh thú trên núi, mà còn có cả loài cá thoạt nhìn không có sức chiến đấu kia. Cá là động vật ăn thịt, một khi cả đàn cá lao đến, ngay cả xương cũng có thể gặm sạch!

 

Khu nuôi trồng thủy sản ở phía Nam thuộc quyền quản lý của khu Đông, nhưng về vị trí lại nằm sát vách với “Trang viên Vi Mạt” ở khu Tây. “Trang viên Vi Mạt” chủ yếu được khai thác ở phía Bắc, phía nam đã có quy hoạch, nhưng vẫn chưa động thổ.

 

Trần Tranh dừng xe ở gần khu nuôi trồng thủy sản, không khí ẩm ướt tràn ngập mùi tanh nồng nặc của cá, thỉnh thoảng lại có xe tải chở thủy sản ra vào. Toàn bộ hoạt động du lịch của khu hồ đều bị ảnh hưởng bởi vụ án mạng, nhưng nơi này không tiếp xúc với khách du lịch, hoạt động sản xuất vẫn diễn ra bình thường.

 

Trần Tranh muốn vào trong, nhưng đã bị chặn lại. Người bảo vệ là một ông lão cứng đầu, nhất quyết không cho anh vào: “Đây là khu vực nuôi trồng trọng điểm, cảnh sát cũng không thể muốn vào là vào! Ai biết cậu là cảnh sát thật hay cảnh sát giả, lỡ như cậu làm chết cá của tôi, tôi đi đâu đòi người đây?”

 

Trần Tranh lập tức liên lạc với Lý Sơ. Biết Trần Tranh đang tranh cãi với ông lão bảo vệ khu nuôi trồng, Lý Sơ vội vàng dẫn đội đến. Ông lão nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, bấy giờ mới nghi ngờ cho qua: “Sao thế? Các cậu điều tra vụ án điều tra đến tận đây à? Chỗ chúng tôi có ma nào đâu!”

 

Lý Sơ hỏi Trần Tranh: “Thầy Trần, thầy muốn điều tra cái gì?”

 

Luồng gió lạnh ẩm ướt phả vào mặt, Trần Tranh nhìn mặt hồ bị màn sương mù bao phủ, cảm thấy có thứ gì đó sắp hiện ra từ màn sương âm u ẩm ướt trước mặt.

 

“Đội trưởng Lý, chúng ta vẫn chưa tìm thấy Cung Tiểu Dương và hai người kia. Nếu bọn họ đã chết, thì đây là nơi chôn giấu thi thể tốt nhất.” Trần Tranh quay sang Lý Sơ: “Cá sẽ giúp hung thủ xóa sạch dấu vết của bọn họ.”

 

Lý Sơ hít sâu một hơi, da gà da vịt nổi đầy tay. Nhiều ngày trôi qua, cảnh sát đã tìm kiếm và điều tra khu Đông và khu Tây của hồ Cư Nam đủ kỹ lưỡng, thứ duy nhất bị bỏ sót chính là khu nuôi trồng thủy sản này. Việc quản lý khu nuôi trồng rất nghiêm ngặt, người lạ mặt tuyệt đối không được vào. Không chỉ anh ta, mà những người khác trong tổ chuyên án cũng theo quán tính mà bỏ qua nơi này.

 

“Chúng ta lập tức phong tỏa khu nuôi trồng thủy sản!”

 

Trần Tranh nhận được danh sách nhân viên của khu nuôi trồng, người phụ trách vội vàng chạy đến, nói rằng khu nuôi trồng tuyệt đối không có vấn đề gì, không thể có người ngoài vào đây gây chuyện được: “Năm ngoái chúng tôi đã bị đầu độc, là do đối thủ cạnh tranh làm, khiến tôi thiệt hại hơn chục tỷ! Việc quản lý của chúng tôi còn nghiêm ngặt hơn cả ‘Trang viên Vi Mạt’!”

 

Trần Tranh nói: “Người ngoài không vào được, nhưng nhân viên nội bộ thì ra vào tự do?”

 

Người phụ trách sững sờ, như bị sét đánh: “Ý gì đây? Chẳng lẽ người có vấn đề là nhân viên của tôi?”

 

Lúc này Trần Tranh vẫn chưa thể kết luận, nhưng loại trừ mọi khả năng, thì khả năng hung thủ đang ẩn náu trong khu nuôi trồng ngày càng cao.

 

Ngày 25 tháng 1, trời càng thêm u ám. Nhân viên giám định phát hiện một lượng lớn vết máu ở ven hồ.

 

Khu nuôi trồng thủy sản rất rộng, nơi phát hiện vết máu nằm ở phía Tây, khu vực đó đã bị phong tỏa. Nhân viên phụ trách khu vực này tạm thời bị khống chế, người nhái đang chuẩn bị xuống nước làm việc. Các công nhân nhìn nhau, ai nấy đều nói không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Một tổ trưởng cho biết, mỗi người bọn họ đều phụ trách một công việc khác nhau, nơi đó đúng là nơi cho cá ăn, nhưng thường thì mỗi người quản lý một khu vực riêng biệt.

 

Trần Tranh cầm danh sách nhân viên lên đối chiếu, phát hiện hình như thiếu một người tên là Lý Hiền An. “Lý Hiền An, Lý Hiền An có ở đây không?”

 

Các công nhân đều rất căng thẳng, nhìn quanh trong đám đông, cũng đồng thanh gọi tên Lý Hiền An. Có người nói: “Lạ thật, hình như mấy hôm nay tôi không thấy anh Lý đâu cả, hay là ông ấy về quê thăm người thân rồi?”

 

Trần Tranh lập tức hỏi: “Về quê thăm người thân là sao? Quê ông ấy ở đâu?”

 

Người công nhân gãi đầu gãi tai, sợ mình nói sai: “Ông ấy, trước đó ông ấy có nói, làm việc ở đây lâu rồi, chưa từng nghỉ ngơi lần nào, đã tích lũy được rất nhiều ngày nghỉ, muốn sau Tết xin nghỉ phép về quê.”

 

Tổ trưởng hốt hoảng nói: “Nhưng ông ấy chưa xin phép tôi mà!”

 

Trần Tranh ngăn tổ trưởng lại: “Ông đừng vội, có ảnh của Lý Hiền An không? Hoặc là ông dẫn tôi đi xem camera giám sát.” Trên đường đi, Trần Tranh lại hỏi: “Lý Hiền An đến làm việc từ lúc nào?”

 

Tổ trưởng nhớ lại: “Hai năm trước, hình như là hai năm trước! Ông ấy lớn tuổi rồi, thật ra tôi không muốn nhận, nhưng Lưu tổng đến thuyết phục tôi, nói vợ ông ấy bị bệnh, ông ấy một mình ra ngoài kiếm sống cũng không dễ dàng gì, người nông thôn chịu thương chịu khó, cũng không đòi hỏi gì nhiều. Tôi bèn đồng ý cho ông ấy thử việc. Haizz, anh Lý này, đúng là rất chịu khó, làm việc chăm chỉ, chưa bao giờ than vãn.”

 

Trần Tranh hỏi: “Lưu tổng? Lưu tổng nào?”

 

“Thì là Lưu tổng của xưởng nước hoa đó, từ nhỏ cô ấy đã lớn lên ở đây, tôi quen biết bố mẹ cô ấy, haizz, cô ấy cũng được coi là người có bản lĩnh.” Tổ trưởng dừng một chút, hạ giọng nói: “Vụ án của nam minh tinh đó, đúng là do em gái cô ấy gây ra phải không?”

 

Trần Tranh nhớ ra, tổ trưởng đang nói đến Lưu Huân, chủ của thương hiệu nước hoa “lake”.

 

Sau khi Hoắc Diệp Duy xảy ra chuyện, Lưu Tình, em gái của Lưu Huân cũng không thấy tăm hơi đâu, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy người. Bên trong tổ chuyên án có hai luồng ý kiến, một là cho rằng Lưu Tình đã tận mắt chứng kiến hung thủ gây án, bị diệt khẩu, hai là cho rằng Lưu Tình là đồng phạm của hung thủ, đã bỏ trốn cùng hung thủ. Nhà họ Lưu nghi vấn chồng chất, bây giờ lại xuất hiện manh mối mới, người mà Lưu Huân giới thiệu vào khu nuôi trồng thủy sản đã mất tích.

 

Trần Tranh hỏi: “Lưu tổng quen biết Lý Hiền An như thế nào?”

 

Tổ trưởng cau mày suy nghĩ: “Tôi cũng không biết, tôi đoán là đã từng làm việc cho cô ấy, sau đó không thích hợp tiếp tục làm nữa, nên mới đến chỗ tôi. Đừng nhìn Lưu tổng là phụ nữ trẻ tuổi, nhưng cô ấy từ sớm đã ra ngoài bươn chải rồi, quan hệ rộng, người nào cũng từng tiếp xúc.”

 

Trần Tranh cùng tổ trưởng đến phòng giám sát, tổ trưởng loay hoay một hồi, chỉ vào màn hình nói: “Đây, đây chính là Lý Hiền An.”

 

Camera ở trên cao, không quay được mặt. Lý Hiền An mặc đồng phục màu xám ra vào, tóc đã bạc trắng, chỉ còn lưa thưa vài sợi. Trần Tranh càng xem càng thấy quen mắt, Lý Hiền An này rất giống Mai Phong trong ảnh.

 

Anh lập tức mở album ảnh, đưa cho tổ trưởng: “Ông xem có phải ông ấy là người này không?”

 

Bức ảnh là ảnh chính diện của Mai Phong, tổ trưởng vừa nhìn thấy đã kêu lên: “Đúng là lão Lý rồi! Sao cậu lại có ảnh của lão Lý? Ông ấy thật sự phạm tội rồi sao?”

 

Lý Hiền An chính là Mai Phong, tại khu vực ông ấy phụ trách đã tìm thấy rất nhiều vết máu, người nhái cũng vớt được một số mảnh xương dưới đáy hồ, ông ấy có nghi vấn rất lớn. Tổ chuyên án lập tức truy tìm Mai Phong.

 

Trần Tranh đi theo tổ trưởng đến chỗ ở của Mai Phong. Khu nuôi trồng thủy sản có hai dãy nhà tập thể ở phía Đông và phía Tây, thường là hai người một phòng, nhưng Mai Phong lại ở một mình một phòng, lý do là vì ông ấy ngáy quá to, không ai muốn ngủ chung phòng với ông.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Phòng ngủ có hai chiếc giường tầng, tối đa có thể ngủ được bốn người, nhưng tổ trưởng giải thích, bây giờ không ai ngủ như vậy nữa, giường trên dùng để chất đồ đạc. Giường của Mai Phong ở tầng dưới bên phải, chăn chưa gấp, trên giường chất quần áo, giường tầng đối diện cũng chất chăn bông, áo khoác, …. Trên bàn để đồ dùng tắm rửa giặt giũ, trong chậu còn có nước, nhìn có vẻ như người sống ở đây chưa rời đi lâu.

 

Nhân viên giám định đang thu thập mẫu vật sinh học và các dấu vết khác, Trần Tranh lục tung tủ quần áo, Mai Phong không để lại bất kỳ thứ gì liên quan đến vợ con, ví dụ như ảnh chụp, tất cả những gì còn lại ở đây đều là dấu vết cuộc sống của riêng ông ấy.

 

Tổ trưởng gọi một công nhân họ Hồ đến. công nhân họ Hồ và Mai Phong là đồng nghiệp, hai người thay phiên nhau trực đêm, bình thường hay tiếp xúc với nhau.

 

Dáng người vị công nhân họ Hồ này thấp béo, anh ta run rẩy nói, Mai Phong thường xuyên giúp đỡ anh ta. Vợ chồng anh ta là người nơi khác, đã mua nhà ở ngoại ô thành phố Cư Nam, vợ anh ta làm phục vụ trong quán ăn, anh ta thường muốn về nhà thăm vợ, Mai Phong bèn làm thay cả phần việc của anh ta. Anh ta ngại ngùng, nên mỗi lần về đều mang thức ăn vợ nấu đến cho Mai Phong.

 

Mai Phong ngưỡng mộ nói: “Có thể đoàn tụ với người nhà thì hãy trân trọng. Dù sao tôi cũng chỉ có một mình, cũng không có nơi nào để đi, không làm việc cũng không biết phải làm gì.”

 

Trần Tranh hỏi: “Ông ấy có từng nói về gia đình của mình không?”

 

Vị công nhân họ Hồ nói: “Tôi có hỏi, nhưng hình như ông ấy không muốn nói, không biết vợ ống ấy bị bệnh gì, chắc là cần rất nhiều tiền. Còn con cái, tôi cảm thấy ông ấy có con, nhưng ông ấy chưa từng nhắc đến.”

 

Vị công nhân họ Hồ nhớ lại một chuyện, năm ngoái, con gái anh ta thi đại học, điểm số cũng tạm được, không đỗ được những trường đại học danh tiếng, nhưng vợ chồng anh ta đã rất hài lòng rồi. Mai Phong biết chuyện cũng rất vui, uống rất nhiều rượu với anh ta, ánh mắt ông ấy ngấn lệ, nói rằng bọn họ dạy dỗ con gái rất tốt, bọn họ là những bậc cha mẹ cởi mở, lại nói gì mà cha mẹ không nên áp đặt mong muốn của mình lên con cái, nếu không sẽ là một bi kịch.

 

Trần Tranh hỏi: “Gần đây, Lý Hiền An có gì bất thường không?”

 

Vị công nhân họ Hồ gật đầu: “Ông ấy có chút chuyện, trước đó có đổi ca với tôi mấy lần, từ hôm kia tôi đã không thấy ông ấy nữa. Nhưng anh Lý đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi cũng nên giúp đỡ ông ấy chứ.”

 

Nhìn vào kế hoạch phân công công việc mà công nhân họ Hồ đưa, hai ngày 18, 19 tháng 1 đáng lẽ anh ta trực đêm, nhưng Mai Phong đã chủ động đề nghị đổi ca, ba ngày gần đây đáng lẽ Mai Phong trực đêm, nhưng trên thực tế lại là người công nhân họ Hồ này trực đêm.

 

Người nhái tiếp tục làm việc, vớt được thêm nhiều mảnh xương hơn. Mẫu máu đầu tiên được đưa về Cục Cảnh sát thành phố đã có kết quả so sánh, trùng khớp với Cung Tiểu Dương, Lư Phong và Chu Tiểu Địch.

 

“Lạ thật, sao lại có cả Chu Tiểu Địch?” Lý Sơ cau mày: “Mai Phong trả thù Cung Tiểu Dương và Lư Phong, sao lại liên lụy đến cả Chu Tiểu Địch? Chẳng lẽ năm đó ở thôn Viên Thụ, Chu Tiểu Địch và Mai Thụy đã xảy ra chuyện gì sao?”

 

Biết tin Chu Tiểu Địch có thể đã chết, thi thể bị cá gặm nhấm không còn gì, bố mẹ anh ta ngã quỵ ngay tại hành lang Cục Cảnh sát thành phố, bọn họ không thể chấp nhận được sự thật này. Trước đó, khi thi thể của Đổng Kinh được tìm thấy, bọn họ rất kiên định tin rằng Chu Tiểu Địch nhất định không sao, thậm chí còn suýt chút nữa đã đánh nhau với người nhà của Đổng Kinh. Bố mẹ Đổng Kinh một mực khẳng định là Chu Tiểu Địch đã hãm hại Đổng Kinh, sau đó bỏ trốn. Bố mẹ Chu Tiểu Địch thì nói Chu Tiểu Địch mệnh lớn, đã trốn thoát khỏi nanh vuốt của hung thủ, sẽ sớm trở về.

 

Vậy mà lúc này, bọn họ lại không thể chịu đựng nổi nỗi đau mất con, sau khi mẹ Chu ngất xỉu đã được đưa đến bệnh viện, bố Chu thì ngồi bệt xuống ghế, hai mắt vô hồn.

 

Việc trục vớt vẫn đang tiếp tục, dường như toàn bộ khu nuôi trồng thủy sản đã bị mùi máu tanh bao trùm. Trần Tranh lái xe đến trước cửa “lake”, xưởng nước hoa này đóng cửa im ỉm, đã ngừng hoạt động từ lâu.

 

Trần Tranh gõ cửa, bảo vệ tưởng là fan của Hoắc Diệp Duy đến gây rối, chỉ hé cửa ra một khe nhỏ, nhìn thấy là cảnh sát thì vội vàng nói: “Lại, lại muốn điều tra cái gì nữa đây?”

 

Trần Tranh hỏi: “Lưu Huân có ở đó không?”

 

Tổ chuyên án đã đến nhà họ Lưu, Lưu Huân không có ở nhà, người giúp việc nói từ khi Lưu Tình mất tích, Lưu Huân không về nhà nữa, mà ở lại xưởng, lấy công việc để làm tê liệt bản thân.

 

“Lưu tổng có ở đây.” Bảo vệ run rẩy chỉ vào xưởng: “Lưu tổng luôn nhốt mình trong đó.”

 

Từ bờ hồ tanh nồng đến xưởng sản xuất nước hoa thơm ngát, Trần Tranh cảm thấy khứu giác của mình sắp mất tác dụng rồi. Lưu Huân vẫn ăn mặc như lần trước Trần Tranh gặp, vẫn là bộ đồng phục, mũ trùm đầu, kính bảo hộ.

 

“Cảnh sát Trần, có tin tức gì về em gái tôi chưa?” Giọng điệu của Lưu Huân rất bình tĩnh, nhưng không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Trông cô tiều tụy hơn nhiều so với lần trước Trần Tranh gặp, nhưng tâm trạng có vẻ luôn ổn định.

 

“Chưa có tin tức gì về Lưu Tình, nhưng có tin tức về mấy người mất tích kia.” Trần Tranh nhìn chằm chằm Lưu Huân: “Cô không biết sao?”

 

Lưu Huân sững người, có chút hoang mang: “Cái gì?”

 

Trần Tranh nhìn bàn làm việc của cô: “Cô đây là đang bế quan tỏa cảng à?”

 

Lưu Huân thở dài: “Tôi sợ nghe thấy tin xấu, ở đây, bầu bạn với những tác phẩm của mình, trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn một chút. Cảnh sát Trần, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”

 

Trần Tranh trực tiếp đặt ảnh của Mai Phong trước mặt cô: “Cô có quen người này không?”

 

Nhìn thấy người trong ảnh, Lưu Huân há hốc mồm, ánh mắt dao động: “Tôi không…”

 

Trần Tranh nói: “Phản ứng của cô đã thay cô trả lời rồi.”

 

Lưu Huân cau mày, quay mặt đi.

 

“Tối hôm em gái cô, Lưu Tình mất tích, có bốn du khách ở ‘Trang viên Vi Mạt’ cũng mất tích. Tin mới nhất là tất cả bọn họ đều đã bị sát hại, trong đó thi thể và vết máu của ba người đã được tìm thấy ở khu nuôi trồng thủy sản. Người phụ trách khu vực đó tên là Lý Hiền An, chính là người do cô giới thiệu đến. Bây giờ, ông ấy cũng mất tích.”

 

Lưu Huân vịn vào mép bàn, từ từ ngồi xuống, tháo kính bảo hộ xuống, im lặng một hồi lâu.

 

Trần Tranh nói: “Cô và Lý Hiền An có quan hệ gì? Hay nói đúng hơn, cô quen thuộc với tên thật của ông ấy hơn, Mai Phong?”

 

“Tôi…” Giọng Lưu Huân run rẩy: “Tôi không biết ông ấy tên là Mai Phong.”

 

Trần Tranh gật đầu: “Cũng được, vậy tôi vẫn gọi là Lý Hiền An. Cô quen biết Lý Hiền An như thế nào? Tại sao lại giới thiệu ông ấy đến khu nuôi trồng thủy sản làm việc?”

 

Lưu Huân lại im lặng: “Chú Lý, trước đây chú Lý từng làm việc ở nơi này.”

 

Câu chuyện Lưu Huân kể cũng gần giống với suy đoán của vị tổ trưởng ở khu nuôi trồng thủy sản, nhưng có thêm một số chi tiết. Hai năm trước, “lake” mở rộng quy mô kinh doanh, cần tuyển thêm công nhân, trong số những người đến ứng tuyển có một người không đủ điều kiện tuyển dụng. dù sao “lake” cũng là thương hiệu thời trang, cần người trẻ tuổi, nhưng Mai Phong tóc đã bạc trắng, già nua.

 

Lẽ ra, một người như ông ấy không thể nào đến “lake” làm việc được, nhưng Lưu Huân cảm thấy ông ấy nhất định có chuyện, nên đã gọi riêng ông ấy ra nói chuyện, lúc này mới biết con gái duy nhất của ông ấy đã qua đời, trước đây con gái ông ấy rất thích “lake”, ông ấy nhớ con gái, nên muốn đến đây thử.

 

Lưu Huân rất cảm động, nhưng cũng rất khó xử, trong xưởng không có vị trí nào phù hợp với Mai Phong, Mai Phong vội vàng nói không sao, ông ấy không làm được việc gì khác, nhưng trông coi kho hàng, hay là bảo vệ thì vẫn được, hơn nữa ông ấy còn có bằng lái xe, nếu cần tài xế giao hàng cũng có thể dùng ông ấy.

 

Lưu Huân tự mình gây dựng sự nghiệp, thấu hiểu nỗi vất vả của người bình thường, vậy nên đã quyết định giữ Mai Phong lại, sắp xếp cho ông ấy làm một số việc lặt vặt. Các tiểu thương xung quanh hồ Cư Nam có rất nhiều nhóm chat, trong đó có nhóm tán gẫu, cũng có nhóm đăng tin tuyển dụng, thỉnh thoảng Lưu Huân cũng vào xem thử, tình cờ thấy khu nuôi trồng thủy sản đang tuyển công nhân, bao ăn ở, lương cũng không thấp.

 

Lưu Huân đứng trên lập trường của Mai Phong mà suy nghĩ, Mai Phong làm việc ở đây còn không bằng đến khu nuôi trồng thủy sản, bên đó ông ấy mới thực sự được trọng dụng. Cô nói với Mai Phong, ông ấy cũng đồng ý, còn rất biết ơn cô.

 

“Sau khi chú Lý đến đó, rất ít khi liên lạc với tôi, tôi nghe nói công việc ở khu nuôi trồng thủy sản rất vất vả.” Lưu Huân cúi đầu nói: “Tôi thật sự không biết chuyện gia đình của ông ấy.”

 

Trần Tranh quan sát Lưu Huân một lúc, một số phản ứng rất nhỏ của cô dường như đã cho thấy, cô chưa nói hết sự thật.

 

“Lần cuối cùng cô gặp Lý Hiền An là khi nào?” Trần Tranh hỏi.

 

Lưu Huân suy nghĩ một lúc: “Hình như là đầu tháng, chúng tôi tình cờ gặp nhau ở ven hồ.”

 

“Ven hồ?”

 

“Ừm, thỉnh thoảng tôi hay đến ven hồ đi dạo, tìm cảm hứng sáng tạo.”

 

Lưu Huân nói, hôm đó gặp Mai Phong, cô cũng rất bất ngờ, cô đến khu vực ngắm hồ ở phía “Trang viên Vi Mạt”, cách khu nuôi trồng thủy sản một đoạn. Mai Phong nói hôm nay ông ấy được nghỉ, đến hồ Cư Nam lâu như vậy rồi, thế mà chưa từng đi dạo quanh hồ cho đàng hoàng. Bọn họ không nói chuyện nhiều, Mai Phong đi được một lúc thì nói chân đau, muốn nghỉ ngơi, bảo cô đi trước.

 

Trần Tranh nói: “Cô có biết Mai Thụy không?”

 

Khóe mắt Lưu Huân giật giật: “… Là con gái của Chú Lý sao?”

 

Trần Tranh nói: “Ông ấy chưa từng nói tên con gái sao?”

 

Lưu Huân lắc đầu: “Tôi cũng không hỏi, cảm giác đó là vết sẹo trong lòng của ông ấy.”

 

Hiện tại, những manh mối mà Trần Tranh nắm trong tay không thể chứng minh Lưu Huân có liên quan mật thiết đến Mai Phong hay không, Trần Tranh bèn dừng việc thẩm vấn cô tại đây.

 

Cảnh sát vẫn chưa tìm thấy tung tích của Mai Phong. Lần cuối cùng camera giám sát của khu nuôi trồng thủy sản ghi lại được hình ảnh của ông ấy là vào chiều ngày 23 tháng 1, ông ấy mặc áo khoác bông màu nâu đậm, xách một túi nilon rời đi, sau đó không quay lại nữa.

 

…….

 

Tiếng của Chu Hà vang vọng khắp hành lang Cục Cảnh sát: “Lão Cung và lão Lư thật sự đã chết rồi sao? Là do Mai Phong làm sao? Sao các người còn chưa đi bắt ông ta? Con gái ông ta chết, ông ta liền muốn chúng tôi đền mạng! Nhưng dù sao con gái ông ta cũng từng trở về, còn con trai tôi chưa từng trở về! Trên đời này sao lại có chuyện như vậy chứ! Có phải ông ta cũng muốn giết tôi không?”

 

Chu Hà quá kích động, bị đưa đến phòng nghỉ ngơi. Lê Chí đã mời chuyên gia tâm lý đến để tư vấn cho bà ta. So với bà ta, Uông Vạn Kiện và Tằng Hồng tuy vẫn còn kinh hãi, nhưng ít ra vẫn có thể trả lời câu hỏi của cảnh sát.

 

Hết chương 141.

 

Chương 141: Không Nơi Nương Tựa (25)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên