Chương 142: Đại Sư Thẩm Định Bảo Vật
Nửa tiếng sau, Chu Kỳ An cầm túi đựng bữa sáng Thẩm Tri Ngật nhét cho, hai người cùng nhau đến bệnh viện Hòa Thắng Khang.
Là một trong ba địa điểm Hàn Lệ điều tra theo lời cậu, bệnh viện Hòa Thắng Khang có lịch sử hoạt động khá lâu đời. Nhưng mà, bệnh viện cũ này vẫn không phát triển được, hiện nay đa số bệnh nhân đến đây đều là cư dân lân cận.
Trước cửa bệnh viện lác đác vài chiếc xe.
Chu Kỳ An đang gặm bánh mì, đúng lúc một bóng hình xinh đẹp từ trong bệnh viện bước ra, sắc mặt ảm đạm chẳng khác gì tòa nhà cũ kỹ phía sau.
Nhìn thấy cậu, Hàn Lệ như muốn gấp gáp thể hiện điều gì, cô ta sải bước đến, một tay túm lấy cánh tay Chu Kỳ An định kéo cậu lên lầu.
Nhưng mà, tay còn chưa chạm vào vải vóc, da thịt đã như bị kim châm.
Hàn Lệ vội rụt tay lại.
Thẩm Tri Ngật lên tiếng: “Đi đâu?”
Lúc này Hàn Lệ mới chú ý đến bên cạnh Chu Kỳ An còn đứng một người đàn ông trưởng thành xa lạ lạnh lùng.
Sao lại còn một người nữa?
Ngạc nhiên vì bản thân không phát hiện ra đối phương ngay từ đầu, kinh ngạc xong, Hàn Lệ nhịn không được nhìn thêm hai lần, ngay cả màu sắc cái bóng của người đàn ông này cũng nhàn nhạt. Kỳ quái hơn là, sau khi đối phương hỏi, cô lại mất đi cảnh giác, không kiềm chế được mà trả lời: “Tầng bốn khu nội trú.”
Vào thang máy cũ kỹ, khi Hàn Lệ hoàn hồn thì thang máy đã sắp lên đến tầng bốn.
Cửa thang máy vừa mở, một hành lang tối tăm hiện ra trước mắt, không biết gió từ đâu thổi tới, không hiểu sao Chu Kỳ An cảm thấy hơi lạnh.
Khu nội trú vốn đã ít người, tầng này lại càng không thấy bóng dáng bệnh nhân nào.
Cậu liếc mắt một cái đã nhận ra một phòng bệnh có gì đó không ổn, cánh cửa hé mở treo một ổ khóa, chứng tỏ trước đó nơi này đã bị khóa.
Dù bệnh viện có tiêu điều đến đâu, cũng không thể tùy tiện khóa phòng bệnh.
Hàn Lệ hạ giọng: “Tôi đã lo ổn thỏa rồi, có thể trực tiếp vào xem.”
Đẩy cánh cửa khép hờ, bên trong là cách bài trí phòng bệnh truyền thống.
Trong phòng bày biện hai chiếc giường bệnh đơn sơ, bên cạnh mỗi giường là một chiếc tủ nhỏ, trên một trong hai chiếc tủ có đặt một tác phẩm điêu khắc Tượng Hải Báo.
Chu Kỳ An đi về phía bức tượng trước, vừa cầm lên đã nói: “Là đồ từ nơi đó chảy ra.”
Hàn Lệ đang định lên tiếng, bụng đầy lời muốn nói, nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên: “Sao cậu biết?!”
“Cảm giác khi chạm vào.”
Trong phó bản cậu đã sờ qua không ít đồ tốt, Chu Kỳ An bình tĩnh nhận xét: “Mịn màng trơn láng, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt thấu xương, đây là cảm giác khi chạm vào đồ vật ở nơi đó.”
Cậu chỉ cần sờ là biết ngay.
Hàn Lệ nghe vậy há hốc mồm.
Không phải, tại sao có người có thể chỉ chạm tay vào là đã biết được?
Hàn Lệ vô tình nhìn thấy khóe môi Thẩm Tri Ngật hơi nhếch lên. Nụ cười kia có phần tự hào thay cho vị đại sư giám định bảo vật này.
“…” Điều này thì có gì mà đáng tự hào chứ?
Chu Kỳ An không để ý đến sự thay đổi cảm xúc của Hàn Lệ, chờ cô tiếp tục.
Đối phương cố ý gọi cậu đến đây, chắc chắn không phải chỉ vì phát hiện ra một món đồ khả nghi.
“Chắc hẳn cậu đã từng nghe qua câu chuyện về Hùng Tượng Hải Báo rồi nhỉ? Hai năm trước nó rất hot đấy.”
Chu Kỳ An không phủ nhận cũng chẳng đồng ý.
Hàn Lệ nói: “Lúc đó người vợ bắt gian tại trận có lẽ là đột nhiên nhìn thấy bức tượng này cho nên mới mắng như vậy. Tôi nghe y tá trưởng nói, bức tượng này ban đầu là của một cô gái, cô ấy điều trị ở đây, lúc nào cũng mang theo bức tượng.”
“Thứ này nhìn chẳng giống bảo bối gì cả.” Nụ cười của Chu Kỳ An có phần ý vị thâm sâu.
Khi cậu lật ngược bức tượng tiếp tục xem xét, đồng tử hơi co lại.
Trên phần đáy bức tượng có khắc tên họ và bát tự của mấy người bằng máu, Ứng Vũ, cậu sinh viên đại học, thậm chí còn có cả của cậu.
Vết máu đỏ tươi rõ ràng, sau khi tiếp xúc với bề mặt bức tượng, màu sắc hơi ngả sang hồng nhạt, nhìn rất khó chịu.
“Chủ nhân của bức tượng này đâu?”
“Chết rồi.” Hàn Lệ trầm giọng nói: “Nhảy lầu tự sát, trước khi chết tinh thần đã không bình thường, mỗi khi màn đêm buông xuống, cô ấy sẽ ôm chặt bức tượng, lẩm bẩm mấy câu như ‘Bây giờ là mơ hay là thật’ linh tinh.”
“Sau khi bệnh nhân qua đời, bệnh viện không liên lạc được với người nhà, định xử lý đống đồ đạc này. Cô y tá nhỏ ở đây đã cầm đi vứt vào thùng rác, nhưng giây tiếp theo đã bị trật chân, bức tượng suýt chút nữa rơi trúng đầu, dọa cô ấy sợ chết khiếp.”
“Sau đó, những người đi vứt bức tượng cũng gặp phải chuyện tương tự.”
“… Cuối cùng truyền đến tai viện trưởng, viện trưởng ra lệnh cho một thực tập sinh đi vứt. Thực tập sinh kia kêu oan có đầu nợ có chủ, nói là viện trưởng kêu tao vứt mày đấy, dọa đến mức viện trưởng phải đích thân tìm cớ phong tỏa phòng bệnh.”
Chu Kỳ An nhìn vết máu, rõ ràng là mới được viết lên gần đây.
Liệu có phải bức tượng này có tác dụng tương đương với thi thể chảy ra từ trong phó bản hay không? Người tiếp xúc sẽ bị đưa vào phó bản, chỉ là tính cưỡng chế của nó cao hơn.
Giống như lúc trước mẹ cậu đã ném bức ảnh có viết ngày tháng năm sinh của cậu cho cổ thi xem mắt, Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học bị ghi lại tên họ bát tự, vì vậy đã mất tích.
Là người cuối cùng có tên, lúc đó cậu đang ở trong một phó bản khác chưa ra, mới may mắn thoát nạn.
“Không chỉ như vậy.”
Chu Kỳ An nheo mắt lại.
Sau khi Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học vào, hẳn là cũng đã cố gắng làm gì đó, giúp cậu trì hoãn thời gian.
Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An nhìn Hàn Lệ.
Chẳng trách sắc mặt cô ta lại khó coi như vậy. Có lẽ cô ta cũng đã nghe được tin Ứng Vũ mất tích, nghĩ đến thứ này có liên quan đến phó bản, sau khi chạm vào lo sợ sẽ bị cưỡng chế vào phó bản.
“Đừng chỉ nhìn vào mặt hại.” Dù sao sớm muộn gì cũng phải vào phó bản, so với việc mở hộp mù ngẫu nhiên, ít nhất có thể nắm bắt một số thông tin trước.
Sắc mặt Hàn Lệ hơi hòa hoãn lại một chút.
Cũng đúng.
Lần này coi như cô bị liên lụy. Hàn Lệ cũng có chút hiểu biết về con người của Chu Kỳ An, chỉ cần cô không giở trò, đối phương chắc chắn sẽ cố gắng bảo đảm an toàn cho cô.
“Bệnh nhân nhảy lầu là điểm đột phá tốt nhất.”
Không cần cậu nói, tiếp theo Hàn Lệ cũng sẽ cố gắng hết sức thu thập thông tin.
Còn bức tượng này…
Chu Kỳ An đương nhiên sẽ không mang về, càng không thể tùy tiện để người của phòng thí nghiệm đến kiểm tra, nhỡ đâu nó có thể kéo tất cả những người chơi đã từng tiếp xúc vào một phó bản, vậy thì chẳng khác nào tự mình chuốc lấy phiền phức.
Sau khi Hàn Lệ vội vàng rời đi, Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật vẫn luôn im lặng: “Hiện tại khác xưa rồi, tôi phải thận trọng hơn.”
Cậu chậm rãi nói kế hoạch tiếp theo.
“… Quay về, tôi sẽ xác nhận xem trong nhà có bị gắn thiết bị nghe lén hay không, nếu có thì sẽ tiết lộ một ít thông tin vào thời điểm thích hợp.”
Nếu người đứng sau đến bệnh viện điều tra, chứng tỏ bọn họ không liên quan gì đến việc Ứng Vũ mất tích, đơn thuần là bị mua chuộc để đối phó với cậu, khi đó ném hết vào phó bản làm đá lót đường; ngược lại… đại biểu cho việc bọn họ biết chuyện ở bệnh viện, vậy thì giao cho phòng thí nghiệm xử lý.
Tin rằng phòng thí nghiệm sẽ có hàng vạn cách để moi thông tin.
“Về phần phòng thí nghiệm, cũng nên thử một chút.”
Chu Kỳ An vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Du Đồng: “Tôi cần camera giám sát ngày mai ở khu nội trú bệnh viện Hòa Thắng Khang.”
Đầu dây bên kia ngạc nhiên: “Camera giám sát ngày mai?” Còn có kiểu đặt lịch camera giám sát trước sao?
“Đúng vậy, chỉ cần giúp tôi điều camera giám sát. Đừng tự ý hành động, càng không được lên tầng bốn khu nội trú, nếu không sẽ ảnh hưởng đến an nguy của Ứng tiên sinh.”
Nghe được tin tức của Ứng Vũ, giọng điệu bên kia có chút kích động: “Có thể mạo muội hỏi một câu…”
Chu Kỳ An biết cậu ta đang nghi ngờ, trong thời gian ngắn như vậy, cậu có thể lập tức tìm ra manh mối rõ ràng là không đúng lắm.
“Ứng Vũ đã gọi điện thoại cho tôi, chuyện khác tôi không thể nói.”
Cúp máy, Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật: “Ngày mai phải làm phiền anh một chút, nấp ở chỗ tối, ghi lại tất cả những người đến tầng bốn.”
Vì từng xảy ra một số chuyện không hay, tầng bốn không lắp camera giám sát.
Thẩm Tri Ngật có cách thức giảm bớt cảm giác tồn tại đặc biệt, đó là điều cậu không làm được.
“… Được.”
“Sau đó, chúng ta có thể so sánh với camera giám sát mà phòng thí nghiệm cung cấp, xem có trùng khớp hay không, đồng thời xác nhận xem có người của phòng thí nghiệm đến hay không.”
Cậu liên tục nhấn mạnh đến sự an nguy của Ứng Vũ, trong trường hợp tình hình chưa rõ ràng, nếu phòng thí nghiệm còn có người đến, chắc chắn là có vấn đề.
“Một khi đã xác định phòng thí nghiệm không có vấn đề gì lớn, vậy thì để Du Đồng hỗ trợ điều tra chuyện bệnh nhân nhảy lầu ở khu nội trú, trước đó nhắc nhở cậu ta tránh tiếp xúc với bức tượng là được. Song song với bên Hàn Lệ, rất nhanh sẽ có được một số tin tức hữu ích.”
Nói xong toàn bộ kế hoạch, Chu Kỳ An hỏi: “Anh thấy còn chỗ nào cần bổ sung không?”
Thẩm Tri Ngật nhìn cậu vài giây, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Chúa cũng không cứu được bọn họ đâu.”
“…”
Chu Kỳ An đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trịnh trọng nói: “Nếu được, nhớ chụp ảnh ghi lại những người đến đây vào ngày mai.”
Nhớ lại kỹ thuật vẽ tranh nguệch ngoạc của Mục Thiên Bạch khi viết giấy nợ, thật sự là thảm không nỡ nhìn.
Cậu cần biết hình dáng của những người chơi lén lút theo dõi bên ngoài nhà mình, để sau này có thể phát huy tối đa tác dụng của đá lót đường.
Thẩm Tri Ngật tự nhận kỹ thuật vẽ của mình không tệ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng dưới ánh mắt của Chu Kỳ An, lại nuốt xuống.
“… Được.”
……………..
Buổi trưa Chu Kỳ An bị mẹ già nhà mình gọi đi, bị ép đi khám tâm thần.
Giao tiếp hợp lý ít nhiều gì cũng có thể giảm bớt ảnh hưởng do mộng du gây ra, trước đó, Chu Kỳ An cần xác định trình độ của bác sĩ.
“Bác sĩ thấy tinh thần của mẹ cháu thế nào?”
“Rất tốt.” Bác sĩ cười tủm tỉm nói: “Rất nhiều bậc cha mẹ không thể kịp thời phát hiện ra con cái bị áp lực, bà ấy nhất định rất quan tâm cháu, hơn nữa bản thân bà ấy trông cũng rất nhiệt tình.”
“…” Lang băm.
Khám bệnh xong, mẹ Chu vội vàng về nhà đánh mạt chược, “Tiền cũng đã tiêu rồi, ngàn vạn lần đừng có lúc mẹ sắp ù lại mộng du đấy.”
Chu Kỳ An gượng gạo gật đầu.
Theo kế hoạch, Chu Kỳ An cẩn thận kiểm tra nơi ở một lượt, quả nhiên cuối cùng phát hiện một thiết bị nghe lén trong bình hoa giả.
Nó chỉ có kích thước bằng móng tay, thoạt nhìn chẳng khác nào cúc áo.
Cậu cười lạnh một tiếng, dịu dàng đặt thiết bị nghe lén về chỗ cũ.
Sau đó cả người nằm ườn ra sofa như cá mắm, bắt đầu trò chuyện với Thẩm Tri Ngật qua điện thoại.
Chu Kỳ An nói chuyện rất có kỹ xảo, cố ý vô tình để lộ một số thông tin, ra vẻ như trong bệnh viện Hòa Thắng Khang có bảo bối gì đó. Lo sợ đối phương không mắc câu, cậu còn nhắc đến cả Hiệp hội săn cá voi.
“Hôm nay tôi có phát hiện ở khu nội trú, nhất định có thể tìm được thứ tốt trước Hiệp hội kia.”
Không nói rõ tầng cụ thể, trong một bệnh viện, nơi có nhiều câu chuyện linh dị nhất, chỉ cần dò hỏi một chút là có thể biết.
Ánh nắng buổi trưa vừa phải, Chu Kỳ An vô thức đưa tay còn lại ra, nắm lấy ánh nắng hư ảo trong không khí.
Đôi khi mạng người cũng giống như ánh nắng khúc xạ này, sẽ dễ dàng tan thành mây khói.
Cậu liếc mắt nhìn về phía thiết bị nghe lén, nụ cười trên môi dần lạnh lẽo. Đáng tiếc, có một số người chơi cũ vì chút lợi ích cỏn con mà căn bản không hiểu đạo lý này.
Thực tiễn sinh ra chân lý, cậu sẽ cho bọn họ hiểu.
Mọi chuyện tiến triển thuận lợi, ngày hôm sau mưa to, đồng hồ sắp điểm 0 giờ, báo hiệu ngày này sắp kết thúc.
Chu Kỳ An nhận được tài liệu Du Đồng gửi đến.
Tập tin rất lớn, bao gồm hai đoạn camera giám sát và một bản báo cáo.
Đoạn camera giám sát thứ nhất rất đầy đủ, đoạn thứ hai được cắt ghép riêng biệt từ ba người xuất hiện trong camera giám sát.
Xem xong, Chu Kỳ An không khỏi cảm thán: “Chẳng trách bị phát hiện nhảy múa tế lễ ở đại hội thường niên mà cũng không bị sa thải.”
Du Đồng đã làm theo lời dặn, không đến khu nội trú xem xét, nhưng cậu ta đã điều tra tất cả những người xuất hiện trong camera giám sát, phát hiện ra ba người chơi, đồng thời sắp xếp thông tin chi tiết của bọn họ.
Chu Kỳ An đã trực tiếp nhận thức được sự đáng sợ của phòng thí nghiệm.
Thân phận của người chơi ở thế giới thực đa số đều được giữ bí mật, vậy mà phòng thí nghiệm chỉ trong vòng chưa đầy một ngày đã có thể điều tra rõ ràng.
Không lâu sau, Thẩm Tri Ngật cũng gửi đến vài bức ảnh, có thể đối chiếu với ba người trong video.
Ngoài ra, hôm nay không có người lạ mặt nào khác đến thăm tầng bốn, tầng này gần như bị bỏ hoang, ngày thường ngay cả bác sĩ và y tá cũng đều tránh đi.
Xác định phòng thí nghiệm không có vấn đề gì lớn, Chu Kỳ An gửi tin nhắn cho Du Đồng, nhờ đối phương điều tra chuyện bệnh nhân nhảy lầu, đồng thời dặn dò cậu ta không được đến tầng bốn.
Đối phương trả lời rất nhanh.
【Đang điều tra rồi.】
Vì đã cố ý nhắc đến bệnh viện Hòa Thắng Khang, chuyện kỳ lạ từng xảy ra trong bệnh viện, phòng thí nghiệm đã nhanh chóng tiến hành tìm kiếm và điều tra kỹ lưỡng ngay từ đầu.
Chu Kỳ An xoa trán, thầm than: “Đây mới là đồng đội mà người tốt nên có chứ.”
Nhân tiện, cậu cũng tranh thủ chê bai mấy tên đồng đội kỳ quái mà mình từng gặp phải.
Không biết dẫn dắt đội ngũ, chỉ biết làm việc đến chết.
Giao hết chuyện phiền phức cho người khác, Chu Kỳ An lên giường đi ngủ sớm để dưỡng sức.
Cơn mưa to vẫn không ngừng, rất dễ ru ngủ.
Đến khoảng bốn năm giờ sáng, Chu Kỳ An bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Du Đồng gọi đến: “Điều tra ra rồi.”
“…” Hiệu suất làm việc cao quá đấy, anh bạn.
Du Đồng tự nói tự nghe: “Bệnh nhân nhảy lầu tên Liễu Quả, ban đầu là bị tâm thần, lúc mới vào viện, cô ấy từng định dùng dao rạch bụng mình, còn moi ra nửa đoạn ruột. Nếu không phải bác sĩ phát hiện kịp thời, có khi còn lôi cả dạ dày ra ngoài.”
Cơ thể người chơi sau khi tiến hóa rất mạnh mẽ, cuối cùng đã được cứu sống.
“Bình thường cô gái này rất sợ uống thuốc, lúc nào cũng kêu ngứa. Hơn nữa cô ấy không phân biệt được giấc mơ và hiện thực, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.”
“Còn một chuyện nữa,” Du Đồng dừng một chút, “Chúng tôi đã phái người theo dõi ba người đến khu nội trú, vừa nhận được tin, bọn họ đã biến mất rồi.”
Chu Kỳ An bật dậy: “Biến mất?”
“Đúng vậy, giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.”
Nghe xong tin tức quan trọng, Chu Kỳ An trực tiếp cúp máy, sau đó gọi điện cho Thẩm Tri Ngật, điện thoại đổ chuông.
“Những người theo dõi tôi đã mất tích.” Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hạ thấp giọng, “Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Cậu lại gọi cho Hàn Lệ.
【Số máy quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng.】
Sắc mặt Chu Kỳ An hiếm khi nghiêm túc.
Bức tượng Tượng Hải Báo còn đáng sợ hơn cả cổ thi, một khi đã chạm vào sẽ nhanh chóng bị cưỡng chế đưa đi.
Suy đoán ban đầu ở bệnh viện đã được chứng thực, trước đó Ứng Vũ chắc chắn đã làm gì đó, để trì hoãn thời gian “Mất tích” của cậu.
Sự trì hoãn này e là sắp đến hồi kết.
Chu Kỳ An có một dự cảm mãnh liệt, nguy cơ đang không ngừng tiến gần.
Anh chưa bao giờ thích bị động.
Một khi đã bị cưỡng chế vào phó bản, ngoài việc đề phòng những người chơi do Hiệp hội săn cá voi sắp xếp, vì người mặc áo choàng đỏ đã tuồn thông tin lung tung, nói không chừng cậu còn có thể gặp phải những người chơi khác nhắm vào Thánh Khí.
Ánh mắt Chu Kỳ An u ám, bước xuống giường nhìn mình trong gương, cậu phải lợi dụng thời gian có hạn, tránh phiền phức sau này trước đã.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong bận rộn, 5 giờ sáng, thời tiết thật xấu, đáng lẽ giờ là lúc sao Mai xuất hiện, nhưng bây giờ trên trời chỉ có một tầng mây dày.
Một màn sương mù lặng lẽ bao trùm khu chung cư cũ.
Người dân đang ngủ mơ màng cảm thấy mùi vị trong không khí có chút tanh tưởi, nhưng vẫn xoay người tiếp tục ngủ, không ai ngờ rằng, trong tòa nhà lại có một người bỗng dưng biến mất.
…………
Từng lớp sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, phía xa dường như có công trình kiến trúc nào đó, bầu trời mang màu sắc rất kỳ quái, nhìn lâu sẽ thấy chóng mặt.
Vài người chơi đứng túm tụm lại với nhau, nhưng thần thái lại khác nhau.
Tất cả bọn họ đều vào phó bản vì nhiều lý do phức tạp, trong đó có một người hung dữ, ánh mắt hung ác.
“Sao lần này không có xe đến đón?”
“Ai biết được?” Người bên cạnh nói: “Tôi vốn nhắm trúng một lối vào phó bản, đang đi thì gặp sương mù, còn chưa kịp phản ứng, người đã ở chỗ này rồi.”
“Hừ, mấy người còn may đấy, từ lúc sương mù chưa tan, tôi đã đứng đây mấy tiếng đồng hồ rồi.”
“Chắc là chưa đủ người.” Người chơi dựa vào gốc cây ngáp một cái: “Phía xa có tiếng ve sầu kêu, cứ kêu mười tiếng lại dừng một lần, có lẽ ám chỉ phải đợi đủ mười người chơi.”
Trường hợp hắn ta nói là khả thi nhất, cho đến thời điểm hiện tại, người chơi vẫn đang lần lượt tiến vào.
“Mong là gặp được tên ngốc nào đó.” Một thiếu niên chắp tay cầu nguyện.
Phó bản thần bí như vậy, ít nhất phải có một kẻ để lót đường thử sai chứ.
Vừa dứt lời, cậu ta đột nhiên nheo mắt: “Lại có người đến.”
Trong màn sương mù, một bóng người chậm rãi bước tới.
Người đến có dáng người cao ráo, mặc đồ đen trắng đơn giản, áo hoodie cổ cao in hình một chú gấu trúc, kiểu tóc có phần giống kiểu tóc sứa đang thịnh hành, chỉ là phần đuôi tóc được cắt tỉa gọn gàng hơn.
Kiểu tóc này kết hợp với màu tóc xanh lam, lại hài hòa bất ngờ.
Người này chính là Chu Kỳ An, lần này cậu không đeo kính, đôi mắt đẹp sáng ngời, lộ rõ vẻ sắc bén.
Giống như cách làm của Từ Côi lúc trước, ngay khi Chu Kỳ An cảm nhận được sương mù ập đến, cậu đã lập tức mua thẻ mê hoặc sử dụng, trọng điểm là làm mờ giới tính.
Cậu không cố ý ăn mặc thành nữ giới, mà đi theo phong cách trung tính, vừa nam tính vừa nữ tính, trên cổ tay còn đeo một sợi dây buộc tóc.
Kiểu tóc đặc biệt và ấn tượng ban đầu do đạo cụ tạo thành, ngoài một số ít người có thể nắm được thông tin của cậu do hợp tác với Hiệp hội săn cá voi, những người chơi còn lại tuyệt đối sẽ không liên hệ cậu với người nắm giữ Thánh Khí hay là Pháo hủy diệt phó bản gì đó.
Ngụy trang thích hợp, sau này sẽ thuận tiện cho cậu quan sát hành động của người khác trong phó bản.
Liếc mắt nhìn một vòng, Chu Kỳ An nhướng mày, kỳ lạ, Thẩm Tri Ngật lại không có ở đây.
Ngay khi cậu đang khó hiểu, phía sau vang lên tiếng bước chân.
Đồng thời vang lên, còn có tiếng ve sầu kêu.
Người thứ mười cuối cùng cũng đến.
Người đàn ông mặc áo hoodie đen, vẻ mặt lạnh lùng, hốc mắt sâu, đôi đồng tử màu đỏ như máu tỏa ra vẻ nguy hiểm nồng đậm.
Chu Kỳ An đang đi theo phong cách đặc biệt xoay người, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
“…”
Trong hai giây nhìn nhau, biểu cảm của cả hai đều có chút không được tự nhiên, tất cả người chơi đều không nhận ra sự khác thường nhỏ bé này.
Thứ nhất là vì sương mù dày đặc, trời tối tăm, thứ hai là vì trong số những người chơi có mặt, lúc này hơn phân nửa đều đang chìm trong suy tư.
Ba người chơi bị Chu Kỳ An kéo vào phó bản đang âm thầm giấu mình trong màn sương mù và đạo cụ, bọn chúng liếc nhìn bức ảnh để so sánh.
Mẹ nó, hàng không đúng mẫu.
Màu tóc khác.
Màu mắt khác.
Màu tóc thật khiến làn da dường như trắng hơn một tông.
Ngay cả giới tính cũng nhuộm luôn rồi sao?
Mức độ ngụy trang này không thể qua mặt được ba người, người đàn ông dẫn đầu sa sầm mặt, ban đầu hắn ta nghi ngờ Chu Kỳ An có phải đã phát hiện ra điều gì hay không, cố ý kéo bọn họ xuống nước, nhưng hành động ngụy trang dư thừa này, ngược lại khiến mọi chuyện rơi vào sương mù một lần nữa.
Nếu đối phương thật sự đã phát hiện ra thân phận của bọn họ, tại sao phải ngụy trang kiểu chỉ cần quan sát kỹ là có thể phát hiện ra?
Trong đám đông, còn có một người cau mày.
Thông tin không đầy đủ, thời gian xuống phó bản quá gấp gáp, căn bản không kịp điều tra quá nhiều.
Người mặc áo choàng đỏ chỉ nói số hiệu người chơi, nói là nhìn qua rất thật thà, không có linh khí gì… Người chơi cẩn thận nhìn một lượt tất cả mọi người, nhíu mày.
Có cái quỷ gì đâu.
Rõ ràng không có một ai trông thật thà cả!
Cái nhìn ngắn ngủi kết thúc, Chu Kỳ An hơi nghiêng đầu quan sát những người chơi xuống phó bản lần này, cuối cùng nhìn sang Hàn Lệ.
Hàn Lệ vừa mới hoàn hồn.
Nếu không phải cô ta đã từng gặp qua dáng vẻ yêu nghiệt của Chu Kỳ An sau khi nhảy xuống hồ cá, thật sự rất khó nhận ra đây là cùng một người.
Điều khiến cô ta bối rối không chỉ có chuyện này.
Người đàn ông lạnh lùng xuất hiện cùng Chu Kỳ An ngày hôm đó, vậy mà lại không bị kéo vào phó bản. Là vì đối phương không trực tiếp chạm vào bức tượng sao?
Hầu như tất cả mọi người đều đang nghi ngờ.
Còn lại vài người chơi thực tế hơn, bình tĩnh dò xét mức độ tiến hóa của những người khác.
Sau đó bọn họ cũng ngẩn người.
Những người chơi không thể dò xét chắc chắn mức độ tiến hóa đều không thấp, những người dò xét thành công đều trên bảy mươi phần trăm.
Vậy thì phó bản này lấy đâu ra người mới để giảm bớt độ khó?
Do Trái tim ác mộng đang dần khôi phục, mức độ tiến hóa của Chu Kỳ An hiện tại cũng rất cao, sau khi thu hết vẻ mặt khác nhau của mọi người vào đáy mắt, cậu cười như có như không, không biết đang suy nghĩ gì.
Sương mù bỗng nhiên bắt đầu tan đi, tất cả mọi người đều nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
“Xem ra người đã đến đông đủ rồi, đứng mấy tiếng đồng hồ chân tôi cũng tê hết cả rồi.” Một người phụ nữ lên tiếng trước, trong ánh mắt xen lẫn vài phần sốt ruột.
Cô ta chỉ về một hướng: “Bên kia có một tòa nhà, đi, chúng ta cùng qua đó xem sao.”
Mất đi màn sương che phủ, tòa nhà trên bãi đất trống hiện ra dưới màn đêm, nó cách những người chơi khoảng tám chín trăm mét, mọi người im lặng bước về phía đó.
Trên đường đi, người phụ nữ vừa đi vừa nói: “Tôi tên A Linh, lúc đang trên đường đến lối vào phó bản, bỗng nhiên bị kéo vào đây.”
Chu Kỳ An khẽ nhướng mày.
Chỉ một câu nói đã có thể nhận ra, người phụ nữ này có đẳng cấp cao hơn đám người Hạ Chí mà cậu đã gặp trước đây.
Cô ta không chủ động yêu cầu mọi người tự giới thiệu, mà là tự nói rõ lý do mình đến đây trước, những người khác có nói hay không là tùy ý bọn họ.
“Mục Ca.” Cô gái khoảng hai mươi tuổi tiếp tục lên tiếng, “Tôi và bạn tôi lập nhóm xuống phó bản, đến nơi rồi không thấy xe buýt, sau đó bỗng dưng đến đây.”
Cô ta nhân tiện giới thiệu người đàn ông hung dữ bên cạnh: “Đây là bạn tôi, Vượng Tài.”
“…”
Mọi người giật giật khóe miệng, trong phó bản mọi người dùng tên giả là chuyện thường, nhưng ít ra cũng nên tìm cái tên nào bình thường một chút chứ.
Mục Ca cười hì hì nói: “Tên càng xấu càng dễ nuôi.”
Thiếu niên giơ tay: “Vậy tôi tên Trương Trụ Tử.”
Nụ cười của Mục Ca hơi cứng lại.
Lại có ba người lần lượt tự giới thiệu, Chu Kỳ An không nghe kỹ, đây đều là những người cậu đã thiết kế cho xuống phó bản, Du Đồng đã đưa tư liệu cho cậu từ sớm rồi.
Chờ đến khi Hàn Lệ nói xong, Chu Kỳ An mới lên tiếng, thiết bị đổi giọng khiến giọng nói của cậu mềm mại hơn so với bình thường: “Tôi vừa thi đại học xong, mọi người cứ gọi tôi là sinh viên đại học là được.”
Cậu không biết tên xấu có dễ nuôi hay không, nhưng cảm thấy thân phận này rất dễ nuôi.
Người cuối cùng lên tiếng là người đàn ông mặc áo hoodie.
Từ đầu đến cuối hắn không có biểu cảm gì, chỉ nói ngắn gọn ba chữ: “Mục Thiên Bạch.”
Tạm thời không định thể hiện mối quan hệ quen biết giữa hai người, Chu Kỳ An khẽ nhúc nhích một tay, coi như là chào hỏi cái bóng trên mặt đất.
Hết chương 142.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Này, cậu sinh viên đại học, mang đến may mắn cho tôi đi!
Cậu sinh viên đại học: …