Chương 142: Không Nơi Nương Tựa (26)

 

Chương 142: Không Nơi Nương Tựa (26)

 

Tằng Hồng ngồi dưới ánh đèn sáng trưng, sắc mặt trắng bệch, những nếp nhăn trên mặt hiện rõ mồn một, khiến bà trông như một pho tượng đầy vết rạn nứt, như thể chỉ một giây sau sẽ vỡ vụn.

 

Trần Tranh đặt bức ảnh của Mai Thụy xuống trước mặt bà, Tằng Hồng giật mình, quay mặt đi, không muốn nhìn.

 

Trần Tranh hỏi: “Cô ấy chết như thế nào?”

 

Tằng Hồng theo bản năng đáp: “Không phải tôi hại! Cô ấy tự sát!”

 

Trần Tranh nói: “Được, cô ấy tự sát. Vậy cô ấy tự sát như thế nào? Bà và nhà họ Mai là hàng xóm, bà còn nhớ chi tiết ngày hôm đó không?”

 

Tằng Hồng run rẩy, liên tục nhấn mạnh việc Mai Thụy tự sát không liên quan đến bà.

 

“Vậy là có liên quan đến Cung Tiểu Dương và Lư Phong?” Trần Tranh nói: “Cho nên Mai Phong đã giết bọn họ. Bà và Cung Tiểu Dương, Lư Phong đều có quan hệ khá tốt, là bạn bè lâu năm rồi, bọn họ có từng nói gì với bà về chuyện liên quan đến nhà họ Mai không?”

 

Cuối cùng Tằng Hồng cũng không chịu nổi nữa, “Có phải Mai Phong muốn giết hết chúng tôi không?”

 

Trần Tranh nói: “Tại sao?”

 

Tằng Hồng nói: “Chu Hà cũng nói như vậy! Chỉ là ông ấy vẫn chưa tìm được cơ hội mà thôi!”

 

Trần Tranh nói: “Rốt cuộc thì năm đó đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ, tôi phải trả lời câu hỏi của bà thế nào đây?”

 

“Tôi, tôi…” Tằng Hồng bật khóc, bắt đầu kể lại bi kịch kéo dài từ khi đứa con bị mất tích cho đến tận bây giờ.

 

Tằng Hồng từng có một gia đình hòa thuận hạnh phúc, con gái Từ Tân Hinh học giỏi, tính cách lại hoạt bát, là chiếc áo bông nhỏ của gia đình. Bà và chồng đã vô số lần mơ tưởng về tương lai của con gái, bàn nhau sẽ cho con gái đi du học. Vì thế, bọn họ thường xuyên tranh thủ tăng ca, chắt chiu từng đồng, khi con gái còn đi học, bọn họ chỉ ăn bánh bao với dưa muối, trong mắt người ngoài tuy khổ sở, nhưng đối với bọn họ, chút khổ sở này có thể đổi lấy ngọt ngào trong tương lai.

 

Nhưng sự mất tích của con gái đã phá vỡ tương lai của bọn họ. Ban đầu, ngày nào Tằng Hồng cũng như bị tiêm máu gà, chạy khắp nơi tìm người. Chu Hà đến tìm bà, nói những gia đình có con bị mất tích như bọn họ nên đoàn kết lại, tập trung sức lực tìm kiếm con, chỉ cần tìm được một đứa, những đứa trẻ khác sẽ có hy vọng.

 

Tằng Hồng nhớ lại tình hình lúc đó, ánh mắt ngấn lệ, bà nói lúc đó bà thực sự cảm thấy có hy vọng, bọn họ là một tập thể đoàn kết, cùng nhau liều mạng tìm con. Chu Hà, Mai Phong và Lý Bình đặc biệt tích cực, trong nhà có gì bán được là bán hết, đi theo bọn họ, bà như bị cuốn vào dòng nước lũ ấy.

 

Sau đó, xưởng trà không còn trẻ con mất tích nữa, Nam Phong Dược cũng làm ăn phát đạt, cuộc sống của công nhân lại có chỗ dựa, cũng dần dần không còn lo lắng con cái trong nhà bị lạc, lần lượt không còn giúp đỡ bọn họ nữa, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ cũng ngập tràn thương hại.

 

Thậm chí Tằng Hồng còn nghe thấy một người chị em trước đây có quan hệ khá tốt với bà nói với con mình rằng: “Đừng có đến gần dì Tằng, coi chừng gặp chuyện đấy!”

 

Bà sững sờ, gặp chuyện là gặp chuyện gì?

 

Người chị em đó nói: “Con gái dì Tằng bị lạc, đáng thương thì đáng thương thật đấy, nhưng cũng đáng sợ lắm, ai biết được bà ta có bắt con đi làm bạn với con bà ta hay không?”

 

Bà nghe mà như bị sét đánh ngang tai, đối phương chạm phải ánh mắt của bà, lúng túng kéo con bỏ chạy. Bà không hiểu nổi, con gái bà bị lạc mất, những người này không giúp đỡ thì thôi, tại sao còn nói lời cay nghiệt? Làm sao bà có thể bắt con của người khác? Con của người khác có quan hệ gì với bà?

 

Chuyện lúc đó không hiểu, nhưng sau khi Mai Phong và Lý Bình đưa Mai Thụy trở về, bà đã tìm được câu trả lời.

 

Manh mối về những đứa trẻ mất tích ngày càng ít đi, nhóm hỗ trợ sau này tụ tập lại, phần lớn là an ủi lẫn nhau, không có nhiều tác dụng thiết thực. Bà và Chu Hà đều đã ly hôn, Hồ Trường Tuyền bỏ đi, Cung Tiểu Dương, Lư Phong, Uông Vạn Kiện đều trở thành người đàn ông độc thân, trong xưởng trà, bọn họ bỗng trở thành những con quái vật, lãnh đạo, đồng nghiệp đều thương hại bọn họ, nhưng cũng kiêng dè bọn họ, luôn cảm thấy bọn họ bị điên, đặc biệt lo lắng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì đó không hay với con cái trong nhà mình. Bọn họ cũng biết, cho nên gần như không giao tiếp với người khác, thu mình trong cái kén nhỏ bé là nhóm hỗ trợ này.

 

Mai Phong và Lý Bình đã lâu rồi không tham gia tụ họp, có lần Cung Tiểu Dương nói, ông ta nghe nói hình như hai người đang tự mình tìm kiếm Mai Thụy. Chu Hà khinh thường, nói sức mạnh tập thể mà cũng không biết sử dụng, hai người thì tìm con kiểu gì?

 

Thế nhưng một tháng sau, Mai Thụy thực sự đã trở về!

 

Chuyện này gây xôn xao cả xưởng trà, rất nhiều công nhân chạy đến nhà họ Mai xem náo nhiệt, chúc mừng. Hai vợ chồng Mai Phong cũng rất vui mừng, mua rất nhiều kẹo chia cho mọi người. Cả xưởng trà, nếu nói có ai không vui, thì chính là năm người Tằng Hồng.

 

Tằng Hồng nói, bà không sao diễn tả được cảm giác của mình lúc đó, trong lòng luôn có một giọng nói gào thét: Tại sao Mai Thụy lại trở về? Tại sao không phải là Tân Hinh của bà?

 

Trong phút chốc, trong lòng bà thậm chí còn dâng lên nỗi căm hận. Lúc này bà mới phát hiện, bản thân căn bản không mong muốn tìm thấy những đứa trẻ khác, bà chỉ muốn tìm thấy con gái của mình mà thôi. Đối với con của người khác, bà quả thật là căm ghét, cũng khó trách hôm đó người công nhân kia lại nói ra những lời như vậy.

 

Bà nhốt mình trong nhà, Chu Hà và Cung Tiểu Dương lại tìm đến cửa. Chu Hà tức giận nói: “Bà còn ở lì trong này làm gì? Đi, đến nhà lão Mai!”

 

“Tôi mệt lắm, không muốn đi.” Điều Tằng Hồng thực sự muốn nói là, tôi không muốn đi chúc mừng ông ta.

 

“Chúc mừng cái gì chứ?” Chu Hà nói: “Chúng ta là đi hỏi, Mai Thụy được tìm thấy ở đâu! Bà không muốn Từ Tân Hinh trở về sao?”

 

Tằng Hồng vừa nghe, lập tức kích động. Nhóm hỗ trợ tập trung tại nhà họ Mai, Mai Phong và Lý Bình mang kẹo ra tiếp khách, nhưng Mai Thụy lại không chịu ra khỏi phòng. Bầu không khí ngưng trệ, ban đầu Chu Hà còn nói vài câu khách sáo, nhưng rất nhanh đã không nhịn được nữa, “Lão Mai, hai người làm vậy là không được rồi! Tiểu Thụy được tìm thấy như thế nào, hai người cũng không nói một tiếng? Không phải chúng ta đã nói rồi sao, cùng nhau tìm con mà?”

 

Mai Phong thở dài nói: “Chu Hà, nghe tôi nói này, tôi không phải giấu giếm mọi người, mà là manh mối tôi nhận được chỉ liên quan đến Tiểu Thụy, tôi nói với mọi người thì có ích gì? Mọi người đến đó cũng uổng công một chuyến, chẳng phải càng thêm thất vọng sao?”

 

Cung Tiểu Dương tính nóng như lửa, gầm lên: “Vậy thì ông tìm thấy Mai Thụy ở đâu? Kêu nó ra đây nói chuyện với chúng tôi!”

 

Có người dẫn đầu, những người khác cũng ồn ào la hét theo, ngay cả Tằng Hồng vốn nhút nhát cũng xông đến trước cửa phòng Mai Thụy đập cửa, “Tiểu Thụy, Tiểu Thụy, là dì Tằng đây, cháu có nhìn thấy Tân Hinh của dì không?”

 

Mai Phong vội vàng chạy đến kéo bà lại, thậm chí Lý Bình còn báo cảnh sát. Lúc cảnh sát đến, một đám người đã đánh nhau trong nhà, tất cả mọi người đều bị mời đến đồn cảnh sát lập biên bản. Cảnh sát biết bọn họ đều bị mất con, hỏi rõ ngọn nguồn, hết lời khuyên nhủ, nói nhà họ Mai đã phối hợp với cảnh sát địa phương điều tra, con của bọn họ không ở đó.

 

Bọn họ đều không tin, nhất quyết muốn đến thị trấn Qua Tử xem thử. Không biết là do nguyên nhân gì, nhà họ Mai không chịu đi nữa, Tằng Hồng đi theo những người khác đến thị trấn Qua Tử, lại đến thôn Viên Thụ xem xét, hoàn toàn hết hy vọng.

 

Nhưng cảm giác bất công to lớn bao trùm lấy bà, bao trùm lấy Chu Hà và những người khác. Bọn họ thường xuyên đến nhà họ Mai, nhất quyết muốn nói chuyện với Mai Thụy. Trong xưởng trà dần dần có người đồn: Mai Thụy bị cưỡng hiếp.

 

Tằng Hồng thề rằng những lời này không phải do bà nói, Trần Tranh hỏi: “Vậy bà có biết là ai không?”

 

Tằng Hồng khóc lóc nói: “Có, có khả năng là Chu Hà và Cung Tiểu Dương, miệng lưỡi của bọn họ là ghê gớm nhất.”

 

Tuy Mai Thụy đã được đón về, nhưng trong lòng vẫn còn tồn tại tổn thương rất lớn, điều gây áp lực lớn nhất cho cô ấy chính là nhóm chú dì đã cùng cha mẹ tìm kiếm cô ấy. Ban đầu bọn họ mong cô ấy trở về bao nhiêu, thì hiện tại bọn họ lại mong cô ấy chết ở bên ngoài bấy nhiêu.

 

Trong ba người cha kiên trì tìm kiếm con, Uông Vạn Kiện là người duy nhất còn sống, ông ta nói tình hình cũng giống như Tằng Hồng, nhưng lại hiểu rõ Cung Tiểu Dương và Lư Phong hơn.

 

“Chuyện của Mai Thụy, quả thật đều là do những người chúng tôi gây ra. Chúng tôi hồ đồ, chúng tôi đáng chết!”

 

Uông Vạn Kiện nói, Cung Tiểu Dương không tin tưởng cảnh sát, cho rằng Mai Thụy nhất định biết tung tích con cái của bọn họ, còn nói với ông ta và Lư Phong rằng, trẻ con cùng nhau mất tích, tại sao chỉ có mỗi Mai Thụy trở về? Chắc chắn là Mai Thụy đã bán đứng những đứa trẻ khác cho bọn tội phạm, tại sao nhà họ Mai lại ngăn cản không cho điều tra? Bởi vì bọn họ đã nhận được lợi ích từ bọn tội phạm!

 

Lư Phong lập tức bị thuyết phục, đi theo Cung Tiểu Dương mai phục dưới lầu nhà họ Mai, cố ý chọn ngay dưới cửa sổ phòng Mai Thụy, lớn tiếng gọi tên con trai mình. Uông Vạn Kiện không tham gia, còn bị Cung Tiểu Dương mỉa mai.

 

Ngày Mai Thụy nhảy lầu tự tử, Cung Tiểu Dương và Lư Phong đang canh giữ gần đó. Uông Vạn Kiện đoán, kỳ thực bọn họ có cơ hội kêu cứu, cảnh sát không kịp thì hàng xóm chất chăn đệm xuống đất cũng được. Nhưng bọn họ không nói gì cả, chỉ đứng từ xa, im lặng nhìn Mai Thụy gieo mình từ trên lầu xuống.

 

Có lần Cung Tiểu Dương say rượu đã nói ra sự thật, nói rằng tâm trạng lúc đó đặc biệt phức tạp, một mặt Mai Thụy cũng là đứa trẻ ông ta biết từ nhỏ đến lớn, cứ thế mà mất, cảm thấy rất đau buồn, nhưng mặt khác lại cảm thấy như được giải thoát – con của ai cũng không trở về, mọi thứ lại trở về vạch xuất phát.

 

Trần Tranh hỏi: “Ai là người đề nghị đến ‘Trang viên Vi Mạt’ tụ họp?”

 

Uông Vạn Kiện suy nghĩ một chút, nói là Chu Hà, lại nói từ sau khi Mai Thụy qua đời, nhóm hỗ trợ gần như không còn hoạt động gì nữa, lần này Chu Hà nói đến việc tụ họp ăn Tết, ông ta còn có hơi bất ngờ, nhưng cũng đi theo.

 

……….

 

Ở một nơi khác, tổ chuyên án đang tìm kiếm Mai Phong, nhưng không mấy thuận lợi, rất có thể ông ta đã rời khỏi thành phố Cư Nam. Sau khi Mai Thụy qua đời, Mai Phong và Lý Bình chỉ sống ở xưởng trà hơn một tháng, công nhân trong xưởng trà không biết tung tích của bọn họ, Lý Sơ tra được bọn họ từng trở về quê hương của Lý Bình là thị trấn An Nghĩa.

 

Lý Sơ dẫn đội đến thị trấn nhỏ cách thành phố Cư Nam không xa này, được biết chưa đầy nửa năm sau, Lý Bình bị tâm thần, chạy loạn trên đường, bị một chiếc xe tải nhỏ chạy nhanh lao tới tông chết. Mai Phong lo liệu xong hậu sự cho vợ, liền biến mất không còn tung tích nữa.

 

Lý Sơ đến căn nhà cũ mà Mai Phong từng ở, là dãy nhà hành lang thông nhau chưa bị phá bỏ, tổng cộng có bốn tầng, một tầng khoảng hai mươi hộ, hiện tại số người ở không đến một phần ba.

 

Hàng xóm nói, trước khi kết hôn Lý Bình đã sống ở đây cùng cha mẹ, cũng từng dẫn con gái về, cả nhà hòa thuận vui vẻ, lão Mai cũng là người đàn ông đáng tin cậy, không ngờ lại tan cửa nát nhà như vậy.

 

Trong nhà phủ một lớp bụi dày, ít nhất đã hai năm không có ai đến ở. Mai Phong biến mất không chút dấu vết, cũng rất dứt khoát, khi vợ còn sống, bọn họ còn có thể an ủi lẫn nhau, vợ mất rồi, có lẽ ý nghĩa sống của ông ta chỉ còn lại sự trả thù.

 

Tổ chuyên án trích xuất hồ sơ vụ tai nạn giao thông đó, camera giám sát và lời khai của nhân chứng đều chứng minh, tài xế xe tải nhỏ không cố ý tông chết Lý Bình. Bà ta bất ngờ lao ra từ con hẻm, xe tải nhỏ phanh gấp, nhưng vẫn không thể tránh khỏi bi kịch xảy ra. Sau khi điều tra, tài xế và Lý Bình, Mai Phong đều không quen biết, cuộc sống hoàn toàn không có giao điểm.

 

Lý Sơ đến gặp người tài xế này, vụ tai nạn này cũng đã hủy hoại cuộc sống của anh ta, pháp luật đã cho anh ta sự công bằng, nhưng xã hội thì không, mọi người sau lưng anh ta đều chỉ trỏ, nói anh ta là kẻ giết người, anh ta cũng vì thế mà mất việc.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Anh ta cười khổ nói, ban đầu anh ta cảm thấy rất bất công, tại sao người gặp phải chuyện này lại là anh ta, cả đời anh ta chưa từng làm chuyện xấu, tại sao chuyện xấu lại tự động tìm đến anh ta?

 

Sau đó, anh ta gặp Mai Phong, biết được câu chuyện của gia đình ông ta. Mai Phong không trách anh ta, giống như một người đã bị số phận hành hạ đến mức không còn gì nữa, chỉ biết lắc đầu bất lực.

 

Anh ta dần dần hiểu ra, bản thân chỉ có thể buông bỏ, ngoài buông bỏ ra, anh ta còn có thể làm gì khác đây? Hiện tại anh ta không lái xe nữa, làm công việc khuân vác sống qua ngày. Anh ta khẳng định chắc chắn, Mai Phong chưa từng tìm anh ta gây phiền phức, thậm chí cũng không xuất hiện trong cuộc sống của anh ta nữa.

 

Đội viên tìm thấy hợp đồng đất nghĩa trang trong nhà Lý Bình, theo địa chỉ tìm đến, quả nhiên tìm thấy mộ của Mai Thụy và Lý Bình. Đó là một ngôi mộ gia đình, ở giữa là Mai Thụy và cháu gái nhỏ, bên cạnh là Lý Bình, chỗ trống còn lại chính là chỗ Mai Phong chuẩn bị cho mình.

 

Lúc chôn cất Mai Thụy, hai vợ chồng đã nghĩ đến việc sau này sẽ ở đây bầu bạn với con gái, nhưng có lẽ Mai Phong không ngờ rằng, Lý Bình lại ra đi nhanh như vậy.

 

Lý Sơ mai phục ở thị trấn An Nghĩa, nhưng dường như Mai Phong biết cảnh sát nhất định sẽ ở đó chờ ông ấy, nên vẫn không xuất hiện.

 

………..

 

Ở thành phố Cư Nam, dưới tác dụng của thuốc, Chu Hà đã tỉnh lại, nhìn thấy Trần Tranh, bà ta theo bản năng rụt cổ lại.

 

Trần Tranh nói: “Tằng Hồng và những người khác gần như đã khai hết rồi. Còn chị, chị có gì muốn nói không?”

 

Giọng nói của Chu Hà run rẩy, “Mai, Mai Phong vẫn chưa bị bắt sao?”

 

Trần Tranh nói: “Chúng tôi đang nỗ lực, nhưng cũng cần sự phối hợp của các người. Tôi nghe Uông Vạn Kiện nói, các người đã rất ít khi tụ họp rồi, người tổ chức buổi tụ họp lần này là chị?”

 

Chu Hà há hốc mồm, im lặng một lúc, “Chuyện của Mai Thụy cũng ảnh hưởng rất lớn đến chúng tôi.”

 

Chu Hà từng nghĩ, mỗi người trong nhóm hỗ trợ đều là người thân của bà, bọn họ phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và không thấu hiểu của người ngoài, kiên định tìm kiếm con cái. Sự trở về của Mai Thụy đã xé toạc vết nứt đầu tiên giữa bọn họ, nhưng những người khác ngoài vợ chồng Mai Phong lại càng thêm đoàn kết. Mai Thụy nhảy lầu tự tử, nhóm hỗ trợ gần như tan rã.

 

Theo bà được biết, lúc Mai Thụy nhảy xuống, Lư Phong và Cung Tiểu Dương đang ở dưới lầu, bà hỏi bọn họ đã nói gì với con bé, hai người ấp a ấp úng, đều nói không nói gì cả, chỉ đứng từ xa nhìn. Cung Tiểu Dương còn gào lên với bà: “Nếu chúng tôi thực sự nói gì đó, kích động con bé nhảy lầu, Mai Phong sẽ tha cho chúng tôi sao?”

 

Xưởng trà vì cái chết đột ngột này mà trở nên kỳ lạ, ai nấy đều không dám nói chuyện với những người trong nhóm hỗ trợ, Chu Hà còn nghe thấy người khác nói, là do bọn họ hại chết Mai Thụy. Bà cảm thấy vô cùng oan ức, liên quan gì đến bà chứ?

 

Nhưng mà, khi đêm khuya tĩnh lặng, bà ta tỉnh táo nghĩ lại, có lẽ Mai Thụy nhảy lầu, quả thật có liên quan đến bà, là bà đã dẫn mọi người đến nhà họ Mai gây rối, bà biết rõ con gái mình không ở thị trấn Qua Tử, lại cứ khăng khăng nói nhà họ Mai che giấu sự thật. Chỉ có như vậy, trong lòng bà mới dễ chịu hơn một chút.

 

Mai Thụy bị bọn họ ép chết – trong một khoảng thời gian dài, mỗi người trong nhóm hỗ trợ đều nghĩ như vậy, đến nỗi không tổ chức hoạt động nào nữa. Ngay cả khi vợ chồng Mai Phong đã rời khỏi xưởng trà từ lâu, bọn họ cũng không thể trở về như trước, vết nứt đó đã trở thành vực sâu, nuốt chửng bọn họ.

 

Thời gian cứ trôi, nỗi dằn vặt, đau đớn dần trở nên nhạt nhòa. Cuối năm ngoái, Chu Hà nghĩ, hay là nhân dịp Tết đến, tổ chức một buổi tụ họp? Mọi người đều đã lớn tuổi, nhiều năm tìm kiếm con cái đã khiến bọn họ trở thành những kẻ lập dị trong xã hội, ngay cả người thân cũng không ưa bọn họ, chỉ có những thành viên trong nhóm hỗ trợ mới có thể thấu hiểu lẫn nhau.

 

Bà nói ý nghĩ của mình cho Tằng Hồng, Tằng Hồng đồng ý, nhưng không biết nên tìm nơi nào để tụ họp ăn Tết. Bà nói để bà nghĩ cách, còn bảo Tằng Hồng đi khuyên nhủ Cung Tiểu Dương và những người khác.

 

Đã lâu không gặp, ai nấy đều đầy bụng lời muốn nói, rất nhanh đã chốt được thời gian. Thế hệ của bọn họ, thích nhất là đến nông trại vui chơi, ở hai ba ngày, nếu không quen ăn đồ ăn ở đó còn có thể tự mình xuống bếp. Nhưng cuối năm phòng ốc khan hiếm, Chu Hà hỏi thăm rất nhiều nông trại vui chơi, nhưng đều đã kín chỗ.

 

Đúng lúc bà đang lo lắng về địa điểm thì lại trúng thưởng, giải thưởng chính là kỳ nghỉ ở homestay “Trang viên Vi Mạt”. Bà lập tức gọi điện thoại đến xác nhận, đối phương nói với bà, đã giữ phòng cho người trúng thưởng, đến lúc đó cứ việc đến là được.

 

Bà vui mừng báo tin tốt cho những người khác, ai nấy đều cảm thấy rất may mắn, bọn họ từng đến hồ Cư Nam rồi, nhưng chưa từng ở “Trang viên Vi Mạt”, nơi đó thu phí cao, nếu phải tự móc hầu bao, chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ đến.

 

Trước khi xuất phát, Chu Hà ăn mặc chỉnh tề. Nhìn người phụ nữ già nua tiều tụy trong gương, bà không khỏi thở dài. Năm đó bà cũng là bông hoa xinh đẹp của xưởng trà, hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn giữ gìn rất tốt, thế nhưng cú sốc mất con đã đánh gục bà. Bà không còn tâm trạng để ý đến bản thân nữa, lúc nào cũng hùng hổ, đầu bù tóc rối, tất cả những gì cản trở bà tìm con, bà đều không thèm làm.

 

Lúc này, trong lòng bà đã hiểu rõ, có lẽ con gái sẽ không bao giờ trở về nữa. Đã lâu rồi bà không được đón một cái Tết trọn vẹn, lần này hãy buông bỏ gánh nặng, thoải mái đón Tết đi.

 

Hình như những người khác cũng nghĩ như vậy, trên đường đi, mọi người ngầm hiểu mà không nhắc đến chuyện con cái, bọn họ trêu chọc lẫn nhau, chỉ nói những chuyện vui vẻ. Đến homestay, Tằng Hồng có hơi gò bó, Chu Hà ngày thường hay lướt video, thường xuyên thấy những người trẻ tuổi chê bai người trung niên kém văn minh, bà theo bản năng muốn chứng minh, người mẹ mất con như bà không giống với những người trung niên bình thường, vì vậy bà cố ý làm ầm ĩ, như thể làm vậy mới có thể khiến bà trông cứng cỏi hơn…..

 

Trần Tranh vừa nghe đến trúng thưởng đã cảm thấy không đúng lắm, “Chị trúng thưởng như thế nào?”

 

Chu Hà sững người, “Mua, mua hoa mai vàng.”

 

Bà lúc trẻ thích hoa mai vàng, năm nào mùa đông cũng mua, ban đầu con gái Nghiêm Bình cảm thấy hoa mai vàng không đẹp, không rực rỡ như hoa hồng, nhưng hoa mai vàng có hương thơm thanh khiết, trong nhà sẽ thơm hương suốt cả mùa đông.

 

Sau này Nghiêm Bình cũng rất thích hoa mai vàng, còn dùng tiền tiêu vặt để mua. Dường như hoa mai vàng đã trở thành sợi dây kết nối giữa hai mẹ con bà. Sau khi Nghiêm Bình mất tích, bà vẫn kiên trì mua, mong một ngày nào đó con gái sẽ trở về, vừa bước vào cửa đã có thể ngửi thấy mùi hoa mai vàng mà con bé yêu thích.

 

Mấy năm nay, người bán hoa mai vàng phần lớn là người trẻ tuổi, còn dùng những con thú nhồi bông nhỏ để trang trí cho chậu mai, bà không thích những thứ đó, nhưng lại bị một gian hàng nhỏ thu hút, người bán hàng là một người phụ nữ đeo khẩu trang và mũ, tuy không nhìn thấy mặt, nhưng bà cảm thấy đối phương còn rất trẻ.

 

Người phụ nữ giới thiệu với bà, hoa mai vàng của cô ấy và “Trang viên Vi Mạt” cùng tổ chức hoạt động, mua một chậu là có thể tham gia bốc thăm trúng thưởng, có cơ hội được ở homestay miễn phí. Bản thân bà cũng muốn mua hoa mai vàng, nên đã mua hai chậu với tâm thế thử vận may, bốc thăm hai lần, lần thứ hai đã trúng.

 

Trần Tranh hỏi: “Bốc thăm như thế nào? Cho tôi xem lịch sử giao dịch của chị!”

 

Chu Hà có hơi hoảng hốt, hai tay liên tục ra hiệu, nói đó chỉ là một cái hộp, bên trong có vài quả bóng nhựa, lấy ra được cái gì thì là cái đó. Còn về lịch sử giao dịch, người phụ nữ đó nói lát nữa cô ấy phải đi mua ít đồ ăn, cần tiền mặt, nên bà đưa tiền mặt.

 

“Không, không phải là bẫy chứ?” Chu Hà trở nên căng thẳng, “Tất cả đều là kế hoạch của Mai Phong? Ông ta lừa chúng tôi đến hồ Cư Nam để giết? Người phụ nữ đó cũng là do ông ta sắp xếp?”

 

Trần Tranh suy nghĩ, nhóm Chu Hà muốn đến nông trại vui chơi, nhưng chỗ nào cũng hết phòng, lúc này lại có cơ hội được ở homestay miễn phí, nhất định bọn họ sẽ đi. Nhìn thì có vẻ như Chu Hà đã có ý định tụ họp trước, nhưng nếu kế hoạch của Mai Phong diễn ra trước bà ta thì sao? Mai Phong không phải đoán trước được Chu Hà sẽ tổ chức mọi người tụ họp ăn Tết, mà là định dùng việc trúng thưởng để thu hút Chu Hà.

 

Chu Hà trúng thưởng, chuyện tốt như vậy bà ta sẽ không bỏ qua, nhưng bà ta đã không còn người thân nào để đoàn tụ, chỉ còn lại những người trong nhóm hỗ trợ. Bà ta nhất định sẽ rủ bọn họ cùng đến “Trang viên Vi Mạt”, như vậy, cơ hội của ông ta đã đến.

 

Vấn đề là, người phụ nữ giúp đỡ Mai Phong này là ai?

 

Như có một mùi hương thoang thoảng bay đến, Trần Tranh nghĩ đến những cây mai vàng rực rỡ trong “lake”, khuôn mặt của Lưu Huân hiện lên trong đầu.

 

Công việc của Mai Phong ở khu nuôi trồng là do Lưu Huân giới thiệu, nhưng cô ta và Mai Phong dường như không có mối liên hệ sâu xa nào. Tại sao cô ta lại giúp đỡ Mai Phong đến mức này?

 

Trước đó, khi cảnh sát điều tra “lake” vì vụ án của Hoắc Diệp Duy, phát hiện Lưu Huân suýt chút nữa đã không lấy được mảnh đất của “Lake”, cha mẹ cô ta trở mặt với cô ta, còn liên lụy đến nhà phát triển bất động sản. Cô ta đã tìm kiếm sự trợ giúp pháp lý, thuyết phục nhà phát triển bất động sản trước khi ra tòa, nếu không thì một cô gái nhỏ như cô ta làm sao đấu lại được.

 

Trợ giúp pháp lý……

 

Văn phòng luật sư Vĩnh Thân? Chúc Y?!

 

Trần Tranh tính toán thời gian, khi khu rừng phía Tây hồ Cư Nam được cải tạo xây dựng, Chúc Y vẫn chưa thực tập tại văn phòng luật sư Vĩnh Thân, lúc đó cô ấy vẫn còn là sinh viên. Nhưng là sinh viên ưu tú của khoa Luật, Đại học Chính trị và Pháp luật tỉnh Hàm, có lẽ cô ấy đã vận dụng những kiến thức đã học, giúp đỡ Lưu Huân. Liệu Lưu Huân có biết những gì cô ấy đã trải qua sau này hay không? Nếu biết, vậy thì có khả năng cô ta đã hợp tác với Mai Phong.

 

Trần Tranh lập tức lái xe đến “Trang viên Vi Mạt”, tìm đến bộ phận quản lý du khách, sau khi kiểm tra, “Trang viên Vi Mạt” không hề hợp tác với bất kỳ người bán hoa mai vàng nào để tổ chức hoạt động, nhưng nhân viên lại nói, mỗi homestay thường tự tổ chức hoạt động, biết đâu “Sơn Thủy Lâu” thực sự có hợp tác với người bán hoa mai vàng.

 

Trần Tranh lại đến “Sơn Thủy Lâu”, ông chủ nghe xong rất bất ngờ, cũng nói không hề tổ chức bốc thăm trúng thưởng, nhưng một nữ lễ tân hình như nhớ ra điều gì đó, muốn nói lại thôi nhìn ông chủ. Ông chủ vội vàng nói: “Tiểu Lý, cô biết gì thì nói nhanh lên! Giờ là lúc nào rồi!”

 

Tiểu Lý rụt rè nói, có lần cô ấy đang đi làm, nghe thấy Tiểu Đông nghe điện thoại, có nhắc đến việc bốc thăm trúng thưởng gì đó. Lúc đó Tiểu Đông rất tích cực nghe điện thoại, gần như không rời khỏi quầy lễ tân. Việc nhóm Chu Hà nhận phòng cũng là do Tiểu Đông phụ trách.

 

Trần Tranh hỏi: “Tiểu Đông đâu?”

 

Sau khi xảy ra chuyện, anh đã đến “Sơn Thủy Lâu” vài lần, chưa từng gặp người nào tên Tiểu Đông cả.

 

Sắc mặt ông chủ trở nên khó coi, nói Tiểu Đông đã nghỉ việc rồi, kiểm tra thời gian, là ngày 16 tháng 1. Chính là sau khi làm thủ tục nhận phòng cho nhóm Chu Hà.

 

Trần Tranh lập tức đồng bộ manh mối này cho tổ chuyên án, sau khi điều tra, Tiểu Đông không phải người tỉnh Hàm, thường xuyên đi du lịch khắp nơi, là một người thích đi du lịch bụi điển hình, cô ta đến “Sơn Thủy Lâu” làm lễ tân cũng chỉ là vừa nghỉ ngơi vừa kiếm ít lộ phí, khi nào đủ rồi thì lại tiếp tục lên đường. Ngày hôm đó, cô ta đã bay đến nước L ở Đông Nam Á.

 

Trong thời gian ngắn không thể tìm thấy người này, Trần Tranh nghĩ, có người đã lợi dụng cô ta, lấy được tư cách nhận phòng của “Sơn Thủy Lâu”, cô ta nhận được lợi ích về tiền bạc, đối phương có được phòng. Ngoài Tiểu Đông ra, những nhân viên khác của homestay, bao gồm cả ông chủ, đều không biết chuyện nhóm Chu Hà trúng thưởng.

 

Trần Tranh hỏi: “Tiểu Đông ngày thường hay tiếp xúc với ai nhất?”

 

Trong lúc nhất thời, lễ tân và ông chủ đều không nhớ ra.

 

Trần Tranh bèn nói thẳng tên Lưu Huân, “Lưu Huân của ‘lake’ có quan hệ thế nào với cô ta?”

 

Ông chủ giật mình, “A, tôi từng thấy bọn họ ở cùng nhau!”

 

Hết chương 142.

 

Chương 142: Không Nơi Nương Tựa (26)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên