Chương 143: Không Nơi Nương Tựa (27)
Vì cả hai cùng kinh doanh ở “Trang viên Vi Mạt”, nên ông chủ và Lưu Huân đã từng tiếp xúc qua lại, nhưng không đến mức thân thiết. Tiểu Đông tính tình cởi mở, hòa đồng với mọi người. Một lần, ông chủ đi ngang qua “lake”, thấy Tiểu Đông đang ở trong tiệm, Lưu Huân đang nói gì đó với cô ta, trên tay cô ta còn cầm một túi quà. Ông chủ cũng không suy nghĩ nhiều, Lưu Huân làm nước hoa, Tiểu Đông là con gái, con gái thích nước hoa là chuyện thường tình.
Không thể lấy lời khai của Tiểu Đông, nhưng manh mối đã rất rõ ràng. Trần Tranh đưa ảnh Lưu Huân cho Chu Hà xem, hỏi: “Chị nhớ lại xem, hôm đó người bán hoa mai cho chị có phải cô ta không?”
Ban đầu Chu Hà nói, cô gái đó che kín mặt, làm sao nhìn rõ được, nhưng nhìn ảnh lâu, bà lại nói: “Giống, đôi mắt rất giống!”
Trước khi thẩm vấn Lưu Huân lần nữa, Trần Tranh và tổ chuyên án đã họp một cuộc họp ngắn, hiện tại có mấy điểm nghi vấn, Mai Phong có động cơ giết Cung Tiểu Dương và Lư Phong, nhưng liệu ông ấy có nhất thiết phải giết Chu Tiểu Địch không? Cách thức chết của Chu Tiểu Địch và Đổng Kinh tại sao lại hoàn toàn khác nhau? Liệu có khả năng tồn tại một hung thủ khác không? Chính người này đã giết Đổng Kinh? Mai Phong giết Chu Tiểu Địch, có lẽ là Chu Tiểu Địch vô tình nhìn thấy ông ấy giết Cung Tiểu Dương và Lư Phong, nên ông ấy phải giết chết anh ta để diệt khẩu, cũng có lẽ là ông ấy và Lưu Huân hợp tác, Lưu Huân yêu cầu ông ấy giết chết những thực tập sinh năm đó đã đẩy Chúc Y đến cái chết.
Luật sư từng giúp đỡ Lưu Huân rất có thể chính là Chúc Y, Trần Tranh dự định để Minh Hàn đến trường Đại học Chính trị và Pháp luật tỉnh Hàm một chuyến.
Trần Tranh nhìn Lưu Huân trên bảng manh mối, cô ta đã ẩn nấp hết mức có thể, Tiểu Đông vừa xuất ngoại, cảnh sát rất khó điều tra tiếp. Mai Phong hiện tại cũng biệt tích, Mai Phong và Lưu Huân khác nhau, Lưu Huân muốn bảo toàn bản thân, còn Mai Phong đã mất hết tất cả, mục đích sống của ông ấy chính là để trả thù cho con gái và vợ mình.
Người đâm chết Lý Bình là tài xế xe tải nhỏ, nhưng Mai Phong biết rõ, tài xế cũng vô tội, người thực sự dồn gia đình ông ấy vào đường cùng chính là những người của nhóm hỗ trợ, trong mắt ông ấy, bọn họ đều độc ác và xấu xí, không thể tha thứ được. Kế hoạch ban đầu của ông ấy hẳn là sẽ tóm gọn bọn họ, sau khi giết hết tất cả mọi người, ông ấy có thể sẽ bỏ trốn, có thể sẽ đầu thú, cũng có thể sẽ tự sát.
Nhưng vì vụ án Hoắc Diệp Duy, kế hoạch của ông ấy đã bị gián đoạn, Chu Hà, Tằng Hồng, Uông Vạn Kiện vẫn còn sống! Chỉ cần bọn họ chưa chết, ông ấy phải che giấu bản thân thật kỹ, chờ đợi cơ hội tiếp theo!
Trừ phi…..
Ông ấy liên lụy đến người khác. Một người đã từng giúp ông ấy trả thù.
Trần Tranh chưa từng gặp Mai Phong, nhưng từ miệng những công nhân ở xưởng trà, anh đã hình dung được một Mai Phong đầy đặn. Ông ấy từng là một người chính trực và lương thiện, khi còn trẻ, cùng Lý Bình đi học bổ túc buổi tối sau giờ làm việc, rất nghiêm khắc với bản thân. Sau khi Mai Thụy mất tích, ông ấy không lộ ra những mặt xấu xí giống như những người khác, nhưng cũng chưa từng từ bỏ.
Chúc Y từng giúp đỡ gia đình ông ấy, cho nên ông ấy đã giết Chu Tiểu Địch, Đổng Kinh cũng có thể là do ông ấy giết. Vậy còn Lưu Huân cũng từng giúp đỡ ông ấy thì sao? Một khi Lưu Huân bị điều tra, trong nhận thức của ông ấy, chẳng phải là nửa đời sau của người phụ nữ này sẽ bị hủy hoại sao?
……………
“Cảnh sát Trần, anh lại đến rồi.” Lưu Huân vẫn bận rộn trong xưởng, trong vườn nở rộ một vùng hoa mai vàng, hương thơm ngào ngạt.
Trần Tranh nói: “Lần này cần cô đi theo tôi đến Cục cảnh sát thành phố một chuyến.”
Lưu Huân nhíu mày, tháo găng tay ra, “Có tin tức của Tình Tình rồi sao?”
Trần Tranh nhìn những bông hoa mai vàng đang nở rộ, “Là vụ án của Mai Phong.”
Lưu Huân khó chịu nói: “Hình như lần trước tôi đã nói rõ ràng rồi, tôi chỉ giới thiệu việc cho ông ấy thôi, lúc đó tôi không biết ông ấy đến đây là để giết người.”
“Nhưng hình như cô đã tham gia vào kế hoạch của ông ấy rồi.” Trần Tranh nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Huân.
Lưu Huân nói: “Ý anh là gì?”
“Nạn nhân đến ở “Sơn Thủy Lâu” là vì mua hoa mai vàng và trúng thưởng.” Trần Tranh nói: “Người phụ nữ mua hoa mai vàng ngày ấy, sau khi xem ảnh của cô thì nói, cô rất giống người bán mai vàng hôm đó.”
Lưu Huân theo bản năng nói: “Sao có thể?”
Trần Tranh nói: “Tại sao không thể?”
“Căn bản không nhìn rõ…..” Lưu Huân đột nhiên im bặt, ánh mắt né tránh.
Trần Tranh nói: “Căn bản không nhìn rõ mặt của người bán, cô muốn nói như vậy phải không? Nhưng sao cô biết bà ấy không nhìn rõ? Bởi vì cô biết, người bán mai vàng đội mũ và đeo khẩu trang?”
Lưu Huân hít sâu một hơi, “Tôi…..”
“Lời khai của bà ấy chúng tôi sẽ chỉ coi là tham khảo, những thứ khác cần điều tra sẽ tiếp tục điều tra, ví dụ như kiểm tra camera giám sát lúc đó.” Trần Tranh giơ tay về phía xe cảnh sát bên ngoài vườn hoa, “Cô Lưu, trên người cô có nghi ngờ rất lớn, đến Cục thành phố, phối hợp với chúng tôi, tranh thủ sớm ngày gột sạch hiềm nghi.”
Lưu Huân sa sầm mặt mày, Trần Tranh nhìn thấy sự phản kháng trong mắt cô ta, nhưng trên tay anh có giấy phép bắt giữ, mấy phút sau, cô ta thở dài một hơi, cúi đầu, đi về phía xe cảnh sát.
Sau khi Lưu Huân lên xe rời đi, Trịnh Phi Long từ sau vườn mai vàng đi ra, sắc mặt âm trầm nhìn chiếc xe cảnh sát đang rời đi, lẩm bẩm: “Đồ vô dụng.”
Trong phòng thẩm vấn ở Cục cảnh sát thành phố, người ngồi trước mặt Lưu Huân là Lê Chí, cô ta nhìn về phía sau Lê Chí, khi thu hồi tầm mắt thì nhíu mày.
Lê Chí hỏi: “Cô muốn tìm ai?”
Lưu Huân không nói gì.
Lê Chí nói: “Cô cho rằng người đến là Cảnh sát Trần à? Cậu ấy đưa cô đến rồi đi làm nhiệm vụ khác, điều tra chuyện đất đai năm đó của cô.”
Lưu Huân ngồi thẳng người, không biết đang suy nghĩ gì.
Lê Chí cũng không hỏi tiếp. Ông chỉ làm theo ý của Trần Tranh, đến phòng thẩm vấn cho có lệ. Chẳng bao lâu nữa, cảnh sát sẽ tung tin cho giới truyền thông – Vụ án điều tra đã có tiến triển quan trọng, Phó Cục trưởng đích thân thẩm vấn chủ của thương hiệu nước hoa “lake”.
Mà trước đó, đã có blogger chụp được cảnh Lưu Huân lên xe cảnh sát, hiện tại những người quan tâm đến vụ án mạng “Trang viên Vi Mạt” đang suy đoán, Lưu Huân có phải là hung thủ hay không. Thậm chí có cư dân mạng suy luận logic cho rằng, vụ án Hoắc Diệp Duy chắc chắn là do Lẫm Đông thông qua Lưu Tình ra tay, sau đó Lẫm Đông vì muốn chuyển hướng sự chú ý của cảnh sát và dư luận, lại để Lưu Huân giết chết mấy du khách vô tội.
Lúc Lê Chí đứng dậy định đi, Lưu Huân đột nhiên gọi ông lại. Lê Chí quay đầu lại, mỉm cười, “Cô Lưu, có gì muốn khai báo à?”
Lưu Huân có vẻ bất an, “Các người đang lên kế hoạch gì?”
Lê Chí là cảnh sát hình sự lâu năm, đã trải qua nửa đời người với đủ loại nghi phạm, “Vậy tôi hỏi cô lần nữa, chuyện Chu Hà trúng thưởng, có phải do cô sắp xếp không?”
Lưu Huân hai tay nắm chặt lấy quần, “Các người…”
“Hử?”
“Các người tìm thấy em gái tôi rồi sao?”
Lê Chí nói: “Cô muốn giao dịch với tôi?”
Lưu Huân hít sâu một hơi, “Ông đảm bảo tìm thấy em gái tôi, tôi sẽ nói cho ông biết!”
Lê Chí nghiêm mặt nói: “Cô bé, tôi không giao dịch gì với cô cả. Hoắc Diệp Duy bị hại, Lưu Tình mất tích, điều tra rõ chân tướng là trách nhiệm của cảnh sát hình sự chúng tôi, cô không nói gì, chúng tôi vẫn sẽ làm.”
Cánh cửa phòng thẩm vấn đóng sầm lại trước mặt Lưu Huân, vẻ mặt cô ta vô cùng đau khổ, như thể đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
………..
Dưới sự chỉ đạo từ xa của Trần Tranh, Minh Hàn đã tranh thủ đến trường Đại học Chính trị và Pháp luật tỉnh Hàm một chuyến. Rất nhiều giáo viên vẫn còn nhớ Chúc Y, vừa vào năm nhất đại học, sự ưu tú của cô ấy đã không thể che giấu, sự ưu tú này không chỉ là học tập, mà cô ấy còn rất nhiệt tình với việc trợ giúp pháp lý.
Trường có quy định, trước năm ba, sinh viên không được phép tham gia trợ giúp chính thức, đây là trách nhiệm đối với sinh viên và người được trợ giúp. Nhưng Chúc Y sẽ âm thầm “nhận việc”, cố gắng hết sức đưa ra lời khuyên cho người cầu cứu, nếu vượt quá khả năng, sẽ cố gắng hết sức yêu cầu các anh chị khóa trên giúp đỡ.
Một đàn chị khóa trên của cô ấy đã ở lại trường làm giảng viên, theo cô nhớ lại, vào năm hai đại học, Chúc Y có tiếp một người phụ nữ còn rất trẻ, anh trai của người phụ nữ này qua đời, quê hương được cải tạo thành khu du lịch, tiền đền bù “rất khá”. Nhưng cái gọi là “rất khá” này chỉ là bề nổi, nếu nhận tiền, đất sẽ mất, lúc đó mảnh đất đó không kiếm ra tiền, nhưng sau này thì rất khó nói. Người phụ nữ không biết có nên tiếp tục hay không, nên đã đến tìm Chúc Y, Chúc Y còn đến thành phố Cư Nam một chuyến, và cũng đến hỏi ý kiến đàn chị khóa trên. Tuy đàn chị khóa trên có ấn tượng với chuyện này, nhưng cụ thể thì không nói rõ được.
Minh Hàn báo cáo tình hình cho Trần Tranh.
Chủ đầu tư của “Trang viên Vi Mạt” là tập đoàn bất động sản có tiếng tăm lừng lẫy ở tỉnh Hàm, Trần Tranh gặp Triệu tổng phụ trách dự án “Trang viên Vi Mạt” năm đó, đề cập đến kế hoạch giải tỏa ban đầu.
Triệu tổng nói, Lưu Huân suýt chút nữa đã phá hỏng chuyện của ông ta, tiền đền bù mà tập đoàn phê duyệt đã rất hậu hĩnh, rất nhiều người dân đã đồng ý nhận tiền rời đi, nhưng Lưu Huân này lại muốn nói chuyện “hợp tác” với ông ta. Lúc đó ông ta khá coi thường, nghĩ bụng cô ta có gì để hợp tác với tôi chứ? Nhưng Lưu Huân lại tìm đến một “cố vấn”, người đó chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng nói năng đâu ra đấy.
Yêu cầu của bọn họ cũng rất rõ ràng, Lưu Huân sẽ không dọn đi, nhưng cũng sẽ không cản trở việc xây dựng “Trang viên Vi Mạt”, chỉ yêu cầu “Trang viên Vi Mạt” dành cho cô ta một mảnh đất trong khu vực phát triển, không can thiệp vào việc kinh doanh của cô, đồng thời cô đảm bảo, tuyệt đối sẽ không phá hoại quy hoạch tổng thể của “Trang viên Vi Mạt”.
Triệu tổng không tin Lưu Huân có thể làm được, nhưng nếu không giải quyết được Lưu Huân, dự án sẽ không thể tiếp tục, đối với doanh nghiệp lớn, thời gian đồng nghĩa với tiền bạc. Triệu tổng nhấn mạnh bản thân không phải là sợ Lưu Huân, chỉ là cảm thấy vị “cố vấn” mà Lưu Huân tìm đến trẻ tuổi tài cao, sau này nói không chừng sẽ có lúc cần đến cô ấy. Vậy nên hai bên đã ký hợp đồng, “lake” và “Trang viên Vi Mạt” cùng phát triển.
Triệu tổng khá hài lòng, hiện tại “lake” đã trở thành một điểm nhấn của “Trang viên Vi Mạt”, chỉ là, vụ án Hoắc Diệp Duy đã phủ bóng đen lên sự phát triển của “lake”.
Trần Tranh hỏi Triệu tổng, vị “cố vấn” đó là ai. Triệu tổng không nhớ rõ tên của đối phương, nhưng nhớ cô ấy đến từ trường Đại học Chính trị và Pháp luật tỉnh Hàm. Trần Tranh lấy ảnh của Chúc Y ra, Triệu tổng gật đầu lia lịa, “Chính là cô bé này, lợi hại, đúng là hậu sinh khả úy.”
………….
Trên hồ Cư Nam mây đen cuồn cuộn, cơn mưa lớn hiếm hoi của mùa đông trút xuống mặt hồ, những chú vịt nuôi trên hồ bị dồn lại trên mặt nước. Một người mặc áo mưa màu đen đến cửa sau khu nuôi trồng thủy sản, áo mưa che khuất khuôn mặt, người đó đứng lặng trong mưa gió rất lâu, đã mấy lần quay người, nhưng vẫn không thực sự rời đi.
Hình như người đó đang trải qua quá trình đấu tranh giằng xé. Ông còn có việc phải làm mà chưa hoàn thành, những kẻ cướp đi sinh mạng của con gái ông vẫn còn sống yên ổn trên cõi đời này. Ông phải trốn đi, cho đến khi giết hết bọn chúng.
Nhưng nếu ông thật sự trốn đến lúc đó, cô gái trạc tuổi con gái ông sẽ bị hủy hoại cả đời. Cô ấy đã giúp ông, vậy mà ông lại đẩy cô ấy xuống vực sâu.
Ông và những kẻ đẩy con gái ông xuống vực sâu có gì khác nhau?
Ông lại bước thêm một bước về phía khu nuôi trồng thủy sản, bước chân do dự. Nhưng vào lúc này, ánh đèn xe từ bốn phía chiếu đến, xuyên qua màn mưa. Ông theo bản năng giơ tay che mắt, trong tầm nhìn mờ mịt, nhìn thấy những người cảnh sát đang bao vây chỉ súng về phía ông.
Mai Phong đứng trong cơn mưa xối xả từ từ giơ hai tay lên, những ngón tay chai sạn run lên không ngừng, đôi mắt già nua chất chứa sự bất cam, giọng nói khàn đặc mà trầm thấp, “Tôi đến đầu thú.”
Trên hành lang ở Cục cảnh sát thành phố, Lưu Huân đứng từ xa nhìn Mai Phong bị áp giải vào phòng thẩm vấn, cô không nhịn được gọi: “Chú Lý!”
Mai Phong nghe thấy tiếng gọi, bước chân chợt khựng lại, nhưng không quay đầu nhìn cô ta, như thể ông hoàn toàn không quen biết cô ta.
Mai Phong đã sáu mươi tuổi, tuy trên mặt đầy nếp nhăn, lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng lại cho người ta cảm giác ông còn sức lực chưa dùng hết. Ông không dám già đi, bởi vì kẻ thù của ông còn chưa chết. Ông ngẩng đầu, im lặng nhìn Trần Tranh.
Trần Tranh gọi ông ấy bằng cách gọi ở xưởng trà, “Ông chủ Mai.”
Mai Phong ngẩn người, cười chua chát, “Tôi chưa bao giờ là ông chủ, có ông chủ nào mà lại ra nông nỗi này chứ?”
Trần Tranh hỏi: “Ông nói ông đến đầu thú, Cung Tiểu Dương, Lư Phong, Chu Tiểu Địch đều là do ông giết?”
Mai Phong ưỡn thẳng lưng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, “Phải.”
Trần Tranh hỏi: “Bởi vì con gái Mai Thụy của ông?”
Nghe thấy hai chữ “Mai Thụy”, cơ mặt Mai Phong run lên, nỗi đau khổ của một người cha hội tụ lại rồi lan tràn qua những nếp nhăn sâu thẳm trên khuôn mặt. Một lúc sau, ông khàn giọng, nói: “Phải.”
Mặc dù đã suy đoán ra phần lớn sự thật, nhưng Trần Tranh vẫn cần lời khai chính xác từ miệng nghi phạm, “Sau khi ông và Lý Bình đón Mai Thụy từ thị trấn Qua Tử về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ban đầu Mai Phong im lặng, nhưng sau đó đã kể ra hoàn cảnh còn bi đát hơn những gì Tằng Hồng và những người khác khai trước đó, đó là bi kịch đẫm máu nhìn từ góc độ của nạn nhân.
Mai Thụy là bị người ta bán đến thôn Viên Thụ – sự việc đã đến nước này, Mai Phong không còn giấu giếm cảnh sát nữa. Ông thừa nhận, năm đó ở nhà họ Lý, ông và Lý Bình vốn định kiện gia đình Lý Giang Bảo vào tù, nhưng Mai Thụy lại quỳ xuống đất, cầu xin bọn họ đừng làm vậy, nói Lý Giang Bảo là chồng cô, nhà họ Lý đối xử với cô rất tốt, quan trọng hơn là, Lý Giang Bảo là cha của hai đứa nhỏ, nếu Lý Giang Bảo ngồi tù, người khác sẽ nhìn con của cô như thế nào?
Lý Bình là người đầu tiên dao động, Mai Thụy mất tích bao nhiêu năm, bà chỉ mong tìm được con gái về, bây giờ cuối cùng cũng gặp lại con gái, bà vui mừng khôn xiết, hạnh phúc còn không kịp, sao có thể ép con gái làm chuyện nó không muốn?
Nhưng Mai Phong lại không muốn hành động theo cảm tính, gia đình Lý Giang Bảo phạm pháp, không chừng ở thôn Viên Thụ, thị trấn Qua Tử vẫn còn rất nhiều cô gái bị bán đến như Mai Thụy. Mấy năm nay, nhóm hỗ trợ vẫn luôn tìm kiếm những đứa trẻ mất tích, ông đã gặp rất nhiều gia đình mất con, ông không muốn khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng Mai Thụy đã nói thế nào? Cô dùng ánh mắt xa lạ nhìn ông, như thể ông không phải là cha mình, cô từng bước lùi lại, gần như trốn sau lưng Lý Giang Bảo, “Là con sai, con căn bản không nên cho bố mẹ biết con ở đây! Con sẽ không về với bố mẹ, trước đây bố mẹ cứ thích can thiệp vào cuộc sống của con, bao nhiêu năm trôi qua, bố mẹ vẫn vậy! Bố mẹ đi đi, đây mới là nhà của con, con không quen biết bố mẹ!”
Lời nói của con gái đối với Lý Bình chẳng khác nào như sét đánh ngang tai, bà vừa khóc vừa ôm lấy Mai Thụy, “Thụy Nhi, sao con lại nói vậy, mẹ yêu thương con mà! Chúng ta không báo cảnh sát, con muốn nói thế nào, chúng ta sẽ làm như thế ấy!”
Lúc đó Mai Phong cũng hoảng hốt, sau khi Mai Thụy mất tích, ngày nào ông cũng tự trách bản thân quá nghiêm khắc với con gái, ông đã đọc rất nhiều cách thức cha con ở chung, ông hoang mang nghĩ, tại sao năm xưa mình lại phạm sai lầm? Tại sao bây giờ lại ép con gái lần nữa?
Lý Bình kéo Mai Phong sang một bên để ông bình tĩnh, Mai Thụy đứng từ xa nhìn bọn họ. Hai người nhanh chóng quyết định, hiện tại việc cấp bách nhất là đưa con gái về nhà, Mai Thụy đã có hai con rồi, trên thực tế chính là mối liên hệ khó có thể dứt bỏ với nhà họ Lý đáng ghét này, nhiều năm qua Mai Thụy đã chịu rất nhiều khổ cực, vậy thì ít nhất sau này, phải để cô sống thoải mái.
Vì vậy, hai bên bàn bạc xem nên nói gì với cảnh sát, con trai của Mai Thụy ở lại thôn Viên Thụ, Mai Thụy đưa con gái về. Trước khi đi, Mai Phong đã cảnh cáo riêng Lý Giang Bảo, bảo anh ta tự lo liệu cho tốt, đừng liên lạc với bọn họ nữa.
Ban đầu Mai Phong tưởng rằng khổ nạn đến đây là kết thúc, không ngờ sau khi trở về xưởng trà, khổ nạn thực sự mới bắt đầu. Ông cười khổ nhìn Trần Tranh, “Tôi nên để con bé ở lại thôn Viên Thụ, nó đã là người của nhà họ Lý rồi, tôi không nên cưỡng ép thay đổi số phận của nó.”
Sau khi nhóm hỗ trợ được thành lập, Mai Phong và Lý Bình trở thành một trong những thành viên tích cực nhất. Trong quá trình tìm con, bọn họ đã giúp đỡ một số gia đình, mỗi lần có người tìm được con, bọn họ vừa phấn khởi, vừa thất vọng. Tại sao người trở về không phải là Mai Thụy? Nhưng những gia đình tìm được con đều có quan hệ khá xa với bọn họ, không phải người của xưởng trà, nỗi thất vọng này sẽ không kéo dài quá lâu.
Sau đó, Mai Phong cảm nhận rõ ràng, sự tồn tại của nhóm hỗ trợ đã không còn tác dụng gì trong việc tìm kiếm con cái nữa, bọn họ tụ họp định kỳ, chủ yếu là an ủi lẫn nhau. Giữa nhóm người xưởng trà mất con này duy trì một sự cân bằng vi diệu. Nếu như có một ngày, con của nhà ai đó được tìm thấy, sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ.
Mai Phong biết không thể dựa vào nhóm hỗ trợ, vì vậy ông thường xuyên hành động một mình hơn. Bốn năm trước, Lý Bình đột nhiên nhận được tin nhắn ẩn danh, người gửi tin nhắn nói, con gái Mai Thụy của bọn họ bị bán đến thôn Viên Thụ, thị trấn Qua Tử, đã sinh được hai đứa con.
Vợ chồng ông chưa từng nghe nói đến nơi này, nhưng bất kỳ manh mối nào liên quan đến con gái, bọn họ đều không thể bỏ qua, vì vậy đã lập tức lên đường, quả nhiên tìm được Mai Thụy.
Sau khi đưa Mai Thụy về nhà, Mai Phong muốn cảm ơn người đã gửi tin nhắn, nhưng tìm mãi không ra đối phương. Lúc đó tinh thần của Mai Thụy rất kém, ông và Lý Bình đều không quan tâm đến điều gì khác, ngày đêm ở bên cạnh Mai Thụy.
Công nhân trong xưởng trà đều đến chúc mừng, chỉ có những người trong nhóm hỗ trợ là dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn gia đình bọn họ. Chu Hà dẫn đầu hỏi, bọn họ tìm thấy Mai Thụy ở đâu. Xét thấy đã hứa với nhà họ Lý, Mai Phong không nói. Cung Tiểu Dương lập tức nổi điên, vu khống ông vì con gái mình, giấu hết con cái của bọn họ đi. Hai bên đánh nhau túi bụi ở nhà, cháu gái sợ hãi khóc lớn. Cảnh sát đến nơi, đưa Cung Tiểu Dương và những người khác đi, nhưng bọn họ cứ như con giòi bám riết lấy Mai Thụy.
Chẳng bao lâu sau, những lời đồn đại về Mai Thụy đã lan truyền khắp xưởng trà, người ta nói Mai Thụy sau khi mất tích đã đi làm gái, được ông chủ giàu có bao nuôi, bây giờ già rồi, không ai thèm nữa, mới dắt theo con về nhà. Lại nói Mai Thụy biết những đứa trẻ mất tích khác đã đi đâu, gặp phải chuyện gì, nhưng nhà họ Mai đã nhận tiền, nên không nói gì cả.
Những lời đồn đại này là do ai bịa đặt ra, Mai Phong biết rõ mười mươi, Lý Bình thường xuyên tức giận tranh cãi với công nhân, mọi người ngoài mặt thì tin tưởng, sau lưng lại nói: “Ôi dào, không có lửa làm sao có khói.”
Sau khi Mai Thụy trở về nhà, cảm xúc vốn đã bất ổn, khi nghe được những lời đó, cô càng không dám xuống lầu. Cô đã rời xa cuộc sống thành thị quá lâu, gần như mất đi khả năng đối mặt với những lời đồn đại. Cô đã mấy lần nói với Lý Bình rằng: “Mẹ, con muốn về thôn Viên Thụ, mẹ cho con về đi!”
Sao có thể chứ? Bọn họ vất vả lắm mới tìm được cô về, sao có thể để cô ta quay lại đó chứ.
Thời gian trôi qua vẫn không khiến những lời đồn đại lắng xuống, ngược lại còn khiến chúng càng lan xa hơn. Khi tất cả những đứa trẻ đều chưa trở về, nhóm hỗ trợ giống như một đại gia đình, bọn họ nương tựa vào nhau, xoa dịu vết thương cho nhau, nhưng khi một trong số những đứa trẻ trở về, những đứa trẻ khác vẫn biệt tích, đứa trẻ trở về này liền trở thành cái gai trong mắt mọi người, gia đình đoàn tụ này liền trở thành cái gai trong lòng những gia đình khác.
—— Chúng tôi đều không có được hạnh phúc, tại sao các người lại có thể hạnh phúc trước? Thật không công bằng!
Chu Hà có năng lượng dồi dào, kẻ tung tin đồn trong xưởng chính là bà ta, Cung Tiểu Dương và Lư Phong còn quá đáng hơn, cố ý đứng ở nơi mà Mai Thụy có thể nghe thấy, nói ở dưới lầu rằng cô bị người khác làm nhục, nói cô vô dụng, lớn như vậy rồi còn ăn bám bố mẹ.
Lý Bình bàn bạc với Mai Phong, cứ tiếp tục thế này không phải là cách, hay là chuyển nhà. Nhưng vấn đề thực tế là, bọn họ chỉ là công nhân, tiền bạc dành dụm được đều dùng hết vào việc tìm kiếm Mai Thụy, căn bản không có tích lũy. Chuyển nhà? Chuyển bằng cách nào? Chuyển đi đâu?
Lý Bình nói căn nhà ở quê vẫn có thể ở được, nhưng nói xong thì tự mình phủ định, căn nhà ở quê quá cũ kỹ, bản thân bọn họ ở tạm bợ thì được, nhưng không muốn con gái và cháu gái chịu khổ.
“Nhà nghèo thì đủ chuyện bi ai xảy ra.” Mai Phong thở dài, Lý Bình vì chăm sóc con gái, lại phải chịu đựng những lời đồn đại, cuối cùng ngã bệnh phải nhập viện, nếu bọn họ có tiền, đã sớm dọn đi không chút do dự, căn bản sẽ không có chuyện sau này.
Hôm đó, ông đến bệnh viện đưa cơm cho Lý Bình, còn chưa ra khỏi bệnh viện đã nghe nói xưởng trà xảy ra chuyện, có người nhảy lầu. Ông nghe mà tim đập chân run, vội vàng chạy về xem, dưới lầu nhà ông chỉ còn lại vũng máu, con gái và cháu gái đã nằm trong nhà xác.
“Tôi hận!” Trong mắt Mai Phong ngập tràn nước mắt, cơ thể ông run rẩy không ngừng, “Gia đình chúng tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì? Tại sao bọn họ lại muốn hại chết con gái tôi? Chỉ vì con của bọn họ chưa trở về, con gái tôi không nên trở về sao? Bọn họ đều là hung thủ giết chết con gái tôi, cháu gái tôi, vợ tôi, tôi muốn bọn họ phải chết!”
Sau khi Mai Thụy tự sát, ban đầu Lý Bình rất bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả Mai Phong. Nhưng sau khi con gái, cháu gái được chôn cất xong, Lý Bình đã phát điên, bà không nhận ra Mai Phong, cứ chạy loạn trên đường.
“Tôi không hận người tài xế kia, có thể nói là, tôi, vợ tôi đều phải cảm ơn anh ta.” Mai Phong nói: “Anh ta đã để bà ấy được giải thoát. Sống sót, đối với bà ấy mà nói, đó mới là dày vò.”
Sau khi sống một mình, trong lòng Mai Phong chỉ còn lại sự hận thù. Ông muốn giết sạch những người trong nhóm hỗ trợ, nhưng làm cách nào để giết là điều ông cần phải cân nhắc. Ông không thể giết từng người một, nếu không những người còn lại rất có thể sẽ bỏ trốn, ông phải tập hợp bọn họ lại, một lưới bắt hết.
Ông không nghĩ ra cách cụ thể, trước mắt chỉ có thể che giấu thân phận, tìm một công việc mưu sinh rồi tính tiếp. Lúc Mai Thụy từ thôn Viên Thụ trở về có mang theo một chai nước hoa nhãn hiệu “lake”, ông hỏi con gái, nước hoa lấy ở đâu, con gái chỉ nói là người khác tặng.
Ông không rành về nước hoa, tưởng rằng con gái thích “lake”, nghe nói nhà máy và cửa hàng flagship của “lake” đều ở “Trang viên Vi Mạt”, nên muốn đến đó xem có tìm được việc làm hay không. Người phụ trách tuyển dụng chê ông lớn tuổi, nhưng bà chủ Lưu Huân thấy ông đáng thương, đồng ý giữ ông lại làm tạp vụ. Ông vô cùng cảm kích, vừa làm việc, vừa chú ý đến nhóm hỗ trợ kia.
*Chú thích: Flagship store là cửa hàng hàng đầu đại diện cho một thương hiệu với sứ mệnh truyền tải hình ảnh, thu hút sự chú ý của khách hàng với thương hiệu.
Hết chương 143.