Chương 143: Tiên Khách Lai (Hoa Anh Thảo)

 

Chương 143: Tiên Khách Lai (Hoa Anh Thảo)

 

Cánh đồng hoang vu trải dài tít tắp, mang đến cảm giác bất an hơn cả những tòa nhà cao chót vót ở phía xa, ở nơi hoang vắng như thế này, khiến người ta nảy sinh ảo giác không có lối thoát.

 

Hương thơm.

 

Chu Kỳ An chắc chắn mình đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, thanh khiết, khiến cậu không khỏi nhớ đến câu “Hương thơm bay xa mười dặm” mà Ứng Vũ từng nói.

 

Không còn quá xa nữa, nhóm người chơi vừa trò chuyện vừa bước đi, chớp mắt đã đến gần.

 

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mọi người dừng chân trước tòa nhà đồ sộ.

 

Tòa nhà cao chót vót hàng chục tầng, tất cả các cửa sổ đều đóng chặt, những khe hở trên bức tường gạch vàng úa như những lỗ chân lông được ẩn giấu, mùi thuốc sát trùng hòa quyện với mùi tử khí nhàn nhạt bốc ra từ đó.

 

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng gió đêm thỉnh thoảng rít lên những tiếng rên rỉ kỳ quái, ngoài ra không còn nghe thấy gì khác, tiếng ve sầu ban nãy cũng biến mất trong màn sương mù dày đặc.

 

Các phó bản trước đây ít nhiều gì cũng có chút che giấu, nhưng lần này, từ vị trí địa lý cho đến bầu không khí u ám, đều rõ ràng như thể đang gián tiếp thông báo “Nơi đây có vấn đề”.

 

“Tiên… Bệnh viện Tiên Khách Lai.”

 

Một người chơi khó khăn lắm mới đọc được tấm biển hiệu đã bị hư hại nặng nề trên đỉnh tòa nhà: “Tôi nhớ có một loài hoa tên là Tiên Khách Lai.”

 

A Linh gật đầu, xác nhận anh ta không nhớ nhầm.

 

Đúng như tên gọi, loài hoa này mang ý nghĩa chào đón khách quý, tượng trưng cho sự may mắn và nồng nhiệt.

 

Thường thì những cửa hàng kinh doanh khi chọn cái tên này sẽ rất phù hợp, nhưng đặt ở bệnh viện thì lại vô cùng kỳ quặc, chẳng có bệnh viện nào lại nói “Chào mừng quý khách” với bệnh nhân cả.

 

Mọi người nhíu mày nhìn tấm biển hiệu bệnh viện tàn tạ, một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên:

 

【Phó bản: Tiên Khách Lai.

 

Độ khó phó bản: Hai sao (Tạm thời)

 

Nhiệm vụ chính tuyến: Vượt núi băng rừng, gian nan trùng điệp, bỗng thấy bạn hiền từ phương xa tới.

 

Trong vòng ba ngày, hãy vượt qua vòng tuyển chọn và được điều động đến Khoa nội trú đặc biệt (Tạm thời).

 

Thời gian phó bản: Giữa lằn ranh sống chết.

 

Số lượng người chơi tham gia: ?? (Các bạn còn được coi là người sao?)】

 

Âm thanh kết thúc đã được nửa phút mà vẫn chưa có ai lên tiếng.

 

Trạng thái “Tạm thời” có nghĩa là độ khó sẽ còn tăng lên, nhiệm vụ chính tuyến cũng sẽ được phân phát theo từng đợt.

 

Mọi người nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bối rối trong mắt đối phương, chưa ai từng trải qua phó bản nào có độ khó có thể thay đổi như thế này.

 

Một giọng nói mềm mại như mây bay bất chợt vang lên, Chu Kỳ An đang sử dụng thiết bị đổi giọng, ngữ khí cũng khác hẳn thường ngày:

 

“Không cần đến thiên trường địa cửu, chỉ cần từng có nhau.”

 

Hóa ra cậu cũng đã từng tham gia phó bản cấp hai sao rồi sao!

 

Cuộc đời… Viên mãn rồi!

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chu Kỳ An thản nhiên nói: “Tôi đang nói về ý nghĩa của hoa Tiên Khách Lai.”

 

Quả thực là trùng khớp với ý nghĩa của loài hoa này.

 

Mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi dời mắt, A Linh nhíu mày nói: “Xem ra lần này không có nhân viên công tác rồi.”

 

Chu Kỳ An không phản bác.

 

Trong lòng cậu biết rõ bọn họ không phải là nhóm người chơi đầu tiên vào phó bản, những người chơi trước đó có thể đã được nhân viên công tác dẫn đường.

 

Biết đâu Tư tiên sinh đang ẩn náu ở một góc nào đó.

 

“Đã đến đây rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì?” Một người phụ nữ dáng vẻ phú quý không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa phòng khám, “Sắp mưa rồi, mau vào trong đi!”

 

Giọng nói chói tai của người phụ nữ vừa dứt, sấm sét lập lòe trên những đám mây đen, cơn mưa như trút nước cũng đổ xuống.

 

Để tránh bị ướt như chuột lột, nhóm người chơi không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy về phía nơi duy nhất có thể che mưa.

 

Họ chủ động tiếp cận cũng là để quan sát NPC kỹ hơn.

 

Người phụ nữ phúc hậu kia không phải là nhân viên y tế, ăn mặc giản dị, khi nhóm người chơi còn đang phỏng đoán thân phận của bà ta, bà ta lại tiếp tục lên tiếng: “Thế nào? Chúng tôi không lừa các người chứ? Bây giờ kiếm đâu ra trung tâm môi giới tốt như chúng tôi, chỉ với hai nghìn là có thể bảo lãnh và giới thiệu việc làm.”

 

Liếc mắt nhìn Mục Ca đang chỉnh lại tóc mái, người phụ nữ bất mãn nói: “Làm Hộ lý thì đừng có quá chú trọng hình thức, sau này toàn dọn phân dọn nước tiểu, chẳng lẽ còn rảnh rỗi mà vuốt tóc à?”

 

Mục Ca cũng không tức giận, chỉ cười đáp lại.

 

Xem ra Hộ lý chính là thân phận của bọn họ trong phó bản này.

 

Những lời tiếp theo của người phụ nữ phúc hậu cũng trùng khớp với nhiệm vụ chính:

 

“Muốn nhận lương cao thì phải vào khoa nội trú đặc biệt, ở đó có rất nhiều người giàu có. Đương nhiên, không phải ai cũng có thể vào đó, trước tiên các người phải làm việc ở khoa nội trú bình thường vài ngày, ai làm tốt mới được điều động.”

 

Nói xong, bà ta lấy ra một tờ giấy: “Nào, mỗi người chọn một bệnh nhân để chăm sóc.”

 

Mọi người lập tức xúm lại.

 

Số lượng bệnh nhân có thể lựa chọn trùng khớp với số lượng người chơi hiện tại.

 

Bệnh nhân mắc chứng mất trí nhớ, bệnh nhân vừa phẫu thuật xong, bệnh nhân khiếm thị, khiếm thính, còn có bệnh nhân tâm thần,… nói chung là đủ loại bệnh tật.

 

Bệnh nhân vừa phẫu thuật xong và bệnh nhân khiếm thị, khiếm thính trở thành “Hàng hot”, ai cũng biết chăm sóc một bệnh nhân không thể di chuyển sẽ an toàn hơn nhiều.

 

Người phụ nữ phúc hậu không ép buộc phân công, chỉ mỉm cười đứng sang một bên, quan sát những người chơi ngầm cạnh tranh với nhau.

 

Một lúc sau, bà ta mới thản nhiên đề nghị: “Bệnh nhân ở phòng 4 là dễ chăm sóc nhất.”

 

Những người chơi thầm cười lạnh trong lòng.

 

Nhìn ghi chú thì biết, phòng 4 là nơi ở của bệnh nhân tâm thần, một NPC tứ chi khỏe mạnh nhưng đầu óc không bình thường, chỉ có kẻ ngốc mới chủ động lựa chọn.

 

“Dễ chăm sóc nhất sao? Vậy tôi chọn.”

 

Người phụ nữ phúc hậu đang định tiếp tục “Khuyên nhủ”, nghe vậy, sắc mặt bà ta trong nháy mắt đã không kìm được mà thay đổi.

 

Bao gồm cả bà ta, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Kỳ An, người vừa tự ứng cử, mưa gió tạt vào, thổi tung mái tóc xanh lam, khiến cậu trông như một người không thuộc về thế giới này.

 

Mọi chuyện không diễn ra theo chiều hướng mà bà ta mong muốn, người phụ nữ phúc hậu cau mày, hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”

 

Chu Kỳ An: “Bà đã nhiệt tình giới thiệu như vậy, tôi sao có thể bỏ lỡ cơ hội được.”

 

“Phòng 3.” Tiếp nối Chu Kỳ An, Thẩm Tri Ngật cũng đưa ra quyết định: “Tôi rất giỏi đối phó với những người thích cậy già lên mặt.”

 

Hai bệnh nhân có nguy cơ cao nhất đều đã được chọn, những người chơi khác cũng không tiện tranh giành.

 

Khi mọi người lần lượt chọn xong bệnh nhân, Chu Kỳ An đút hai tay vào túi quần, đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi người phụ nữ phúc hậu giải thích thêm về yêu cầu của công việc Hộ lý.

 

Một số người chơi âm thầm chú ý đến cậu, trong lòng đầy nghi hoặc, không biết anh chàng này đang toan tính điều gì.

 

“Đi theo tôi.”

 

Có thể đi thẳng từ phía sau khu khám bệnh để đến tòa nhà nội trú.

 

Trong bệnh viện có ô, mọi người cầm ô đi theo sau người phụ nữ phúc hậu.

 

Giữa cơn mưa gió, giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang lên, thông báo về công việc:

 

“Cũng giống như lúc đào tạo. Mỗi ngày các người phải thức dậy lúc 5 giờ 40, giúp bệnh nhân vệ sinh cá nhân, sau đó chuẩn bị bữa sáng, nếu phát hiện ga trải giường bị bẩn thì phải thay ngay lập tức. 6 giờ 30 mát-xa cơ bản, 7 giờ cố gắng đo nhiệt độ cho bệnh nhân, sau đó hỗ trợ bệnh nhân đi vệ sinh, 8 giờ tốt nhất là nên đưa bệnh nhân ra ngoài hoạt động một chút…”

 

“Từ 9 giờ đến 10 giờ trò chuyện cùng bệnh nhân, cung cấp bữa trưa…”

 

“11 giờ là thời gian uống thuốc theo lịch trình, nhất định phải phối hợp với y tá để bệnh nhân uống thuốc.”

 

“17 giờ chuẩn bị bữa tối…”

 

“18 giờ có thể đưa bệnh nhân ra ngoài hoạt động tiếp.”

 

“19 giờ vệ sinh cá nhân cho bệnh nhân…”

 

“22 giờ là thời gian uống thuốc, từ 23 giờ đến 5 giờ 40 sáng hôm sau, cứ 40 phút phải kiểm tra tình trạng của bệnh nhân một lần, đo mạch để xác nhận họ vẫn còn sống.”

 

Một ngày 24 tiếng đồng hồ, có thể nói là mỗi thời điểm người chơi đều có việc phải làm.

 

Người phụ nữ phúc hậu xức một mùi nước hoa nồng nặc, trong tiết trời mưa gió thế này, mùi hương càng trở nên đậm đặc hơn, khiến người ta cảm thấy choáng váng.

 

Những người chơi đi theo sau bà ta chăm chú lắng nghe sắp xếp, đồng thời ghi nhớ trong lòng.

 

Thẩm Tri Ngật liếc mắt nhìn sang phía bên cạnh.

 

Quả nhiên, sắc mặt Chu Kỳ An đen kịt như đáy nồi.

 

“Tính tình bệnh nhân không được tốt lắm, đặc biệt là khi uống thuốc, họ sẽ có những hành vi chống đối.” Người phụ nữ phúc hậu cười nói, “Nhất định phải ghi nhớ, chúng ta là người làm dịch vụ, tuyệt đối không được để bị khiếu nại, một khi bị khiếu nại…”

 

Nụ cười của người phụ nữ phúc hậu dần trở nên lạnh lẽo: “Hình phạt sẽ rất nặng.”

 

Sương mù bên ngoài đã tan, nhưng trong bệnh viện vẫn còn.

 

Những người chơi lần lượt quan sát xung quanh.

 

Ngoại trừ bên trong tòa nhà, sương mù dày đặc bao phủ giữa các tòa nhà trong bệnh viện, không thể nhìn rõ chức năng của từng tòa nhà.

 

Đó chưa phải là điều kỳ lạ nhất, điều kỳ quặc nhất là, từ lúc họ bước vào bệnh viện cho đến nay, ngoài người phụ nữ phúc hậu kia ra, họ không hề nhìn thấy bất kỳ nhân viên y tế hay bệnh nhân nào khác.

 

Mất mười mấy phút, mọi người mới tới được đích đến.

 

So với khu khám bệnh, Khu nội trú vắng vẻ đến lạ thường, thang máy cũ kỹ di chuyển chậm chạp, bên trong dán đầy các loại tờ rơi quảng cáo.

 

Thang máy dừng lại ở tầng 3, người phụ nữ phúc hậu không có ý định bước ra, chỉ qua loa nói: “Bệnh nhân ở tầng này.”

 

Sau đó, bà ta lợi dụng thân hình to béo của mình, chen người tiến lên phía trước, đẩy những người chơi ra ngoài, một tay nhanh nhẹn ấn nút đóng cửa.

 

Người phụ nữ phúc hậu không muốn nán lại một chút nào, vội vàng rời đi như thể trong không khí có virus vậy.

 

Bên trong thang máy còn vương lại mùi nước hoa nồng nặc của bà ta, cậu thanh niên tự xưng là Trương Trụ Tử chửi thầm một tiếng, “Bà nó.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Nhưng mà, bọn họ không còn lựa chọn nào khác, dù biết rõ có điều gì đó không ổn, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.

 

Thông thường, số phòng sẽ là số tầng cộng với số thứ tự, nhưng ở đây thì không.

 

Số phòng được viết bằng chữ đen trên nền giấy trắng, dán trên những cánh cửa sắt han gỉ, viền xung quanh số phòng được in hình hoa Tiên Khách Lai.

 

Sự kết hợp giữa màu đen và trắng, càng nhìn càng cảm thấy xui xẻo.

 

“Tôi đi vệ sinh, ai đi cùng không?” Một người đàn ông ngoài 30 tuổi lên tiếng: “Tốt nhất là nên giải quyết hết nhu cầu sinh lý trước 12 giờ.”

 

Khoảng một nửa số người chơi đi theo hắn ta.

 

Lúc những người này vây quanh, người đàn ông đã nhân cơ hội che giấu, khéo léo lấy ra một vật gì đó từ trong tay áo, sau đó thản nhiên bước về phía trước.

 

Chu Kỳ An vẫn đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào số phòng, trong đầu hiện lên thông tin mà Du Đồng đã cung cấp.

 

Người đàn ông vừa đề nghị đi vệ sinh tên là Triệu Tam Tuần, ngoại hình bình thường, nhưng năng lực lại vô cùng xuất chúng.

 

Loài ban đầu mà Triệu Tam Tuần tiến hóa là cá đá, không chỉ sở hữu hai kỹ năng, mà hai kỹ năng này đều vô cùng mạnh mẽ.

 

“Chất độc cực mạnh và khả năng ngụy trang không thua kém gì tắc kè hoa.” Chu Kỳ An thầm cảnh giác trong lòng.

 

Chất độc của Triệu Tam Tuần có thể được giải phóng qua không khí, cũng có thể ngưng tụ thành gai độc bắn ra, khả năng ngụy trang càng khiến hắn ta có thể dễ dàng qua mặt NPC với năng lực tương đương, có thể nói là một sát thủ thực thụ.

 

Hai người còn lại, một người có biệt danh là Độc Long, một người tên là Kerr.

 

Biệt danh Độc Long không liên quan gì đến độc, Phật giáo dùng từ này để chỉ những suy nghĩ tà ác, kỹ năng của hắn ta là gây ảo giác.

 

Tất nhiên, không thể so sánh với năng lực gây ảo giác của Lục gia.

 

Còn về Kerr, đây là người cần phải đặc biệt cẩn thận.

 

Hắn ta có xác suất sao chép ngắn hạn kỹ năng của những người chơi khác, về việc mỗi lần sao chép có thể sử dụng trong bao lâu, thời gian hồi chiêu của kỹ năng,… thì phòng thí nghiệm vẫn chưa đưa ra số liệu chính xác.

 

… Không thể để bọn họ tiếp tục mạnh lên như vậy được.

 

Chu Kỳ An im lặng, không biết đang toan tính điều gì.

 

Phía sau, Hàn Lệ chú ý đến khóe môi cậu hơi nhếch lên, cô ta bất giác rùng mình, linh cảm có kẻ sắp bị tính kế.

 

“Phó bản mới bắt đầu, ai chọc giận cậu ta vậy?”

 

Hàn Lệ suy đi nghĩ lại trăm ngàn lần vẫn không hiểu được.

 

Chu Kỳ An đã đặt tay lên cửa phòng 4, ánh mắt lướt qua Thẩm Tri Ngật, khẽ gật đầu, ám chỉ tối nay không cần lo lắng cho cậu.

 

————

 

Nhà vệ sinh.

 

Trong số 5 người đến nhà vệ sinh, có hai người chơi nữ, nhà vệ sinh nam nữ riêng biệt, ba người còn lại tình cờ đứng cạnh bồn tiểu với Triệu Tam Tuần.

 

Không biết từ lúc nào Triệu Tam Tuần đã đeo tai nghe, ánh đèn chiếu vào mi tâm hắn ta, khiến khuôn mặt hắn ta hiện lên cảm giác áp bách bất thiện rõ ràng.

 

“Rẹt—”

 

Tiếng rè rè chói tai vang lên, Triệu Tam Tuần tháo tai nghe xuống, cất đi.

 

Trước khi rời đi, hắn ta đã bí mật đặt một thiết bị nghe lén mini chất lượng cao, định tiếp tục theo dõi Chu Kỳ An, không ngờ thiết bị lại gặp trục trặc.

 

“Bị phát hiện rồi sao?” Độc Long kinh ngạc.

 

“Chưa chắc.” Đây là một đạo cụ quý hiếm có cấp bậc gần 5 sao, dùng để dò xét boss bình thường cũng được.

 

Triệu Tam Tuần lạnh lùng nói: “Có lẽ là do Chu Kỳ An đã vào phòng bệnh.”

 

Trong một không gian nhất định, những đạo cụ có chức năng liên lạc tạm thời mất hiệu lực là chuyện bình thường.

 

“Tìm vài bộ đồng phục y tá, tối nay ra tay.”

 

Một câu nói khiến Độc Long và Kerr đồng thời kinh ngạc nhìn sang.

 

Độc Long là người lên tiếng trước: “Đại ca, có thể khiến Hiệp hội săn cá voi ra mặt truy sát, Chu Kỳ An nhất định có bí mật động trời, nếu có thể moi ra được…”

 

Về số lượng, bọn họ 3 người đấu với 1.

 

Tuy Hiệp hội săn cá voi có nói Thánh Khí rất có thể nằm trong tay Chu Kỳ An, nhưng Thánh Khí dù mạnh đến đâu cũng chỉ có tác dụng với quỷ quái, bọn họ thì khác, tất cả các kỹ năng đều có thể sử dụng với con người.

 

Triệu Tam Tuần căn bản không để ý đến hắn ta, trực tiếp nói: “10 giờ tối phải phối hợp với y tá cho bệnh nhân uống thuốc, chứng tỏ y tá nhất định sẽ xuất hiện. Lúc 9 giờ 50, Độc Long phụ trách dùng năng lực thôi miên để Chu Kỳ An nhìn nhầm thời gian, tôi sẽ cải trang thành y tá đi vào, Kerr hỗ trợ.”

 

Hắn ta luôn cảm thấy việc tham gia phó bản lần này có gì đó mờ ám, nếu đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy mà vẫn không thể tiêu diệt được đối phương, vậy thì chứng tỏ đối phương đã sớm đề phòng bọn họ.

 

 

Phòng bệnh số 4.

 

Một con số mang ý nghĩa may mắn.

 

Để tránh bị phát hiện mối quan hệ, Chu Kỳ An hoàn toàn không giao tiếp bằng mắt với Thẩm Tri Ngật, sau khi xác định quầy y tá trống trơn không có manh mối gì, cậu liền gõ cửa bước vào.

 

Lúc Chu Kỳ An đẩy cửa bước vào, những người chơi khác không khỏi dừng chân nhìn theo.

 

Thiết lập tứ chi khỏe mạnh, tinh thần có vấn đề, đại diện cho việc bệnh nhân trong căn phòng này chính là “Trùm cuối” trong số các bệnh nhân.

 

Nhưng mà, Chu Kỳ An đã chắn ngang tầm mắt của bọn họ, trực tiếp đóng sầm cửa lại: “Bệnh nhân của tôi, người khác không được phép nhìn.”

 

“…” Câu nói bá đạo này, dù có đưa vào phim thần tượng cũng không hề gượng gạo chút nào.

 

Trong phòng bệnh không bật đèn.

 

Một chiếc giường đơn lẻ loi đặt ở góc phòng, bên cạnh là một chiếc tủ quần áo nhỏ, cả căn phòng trông vô cùng trống trải.

 

Cửa sổ đóng chặt ngăn cách tiếng mưa gió bên ngoài, ngược lại khiến căn phòng trở nên ẩm ướt hơn, chiếc đồng hồ treo tường chạy tích tắc, kim giây dường như chuyển động nhanh hơn so với bình thường.

 

Người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân màu xanh trắng nằm thẳng đơ trên giường, chậm rãi nghiêng đầu, gương mặt vốn dĩ hiền dịu, vì cơ mặt bên má trái co giật thất thường mà lộ ra vẻ dữ tợn đáng sợ.

 

Tứ chi của người phụ nữ đều bị cố định bằng dây đai, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cười toe toét.

 

“Mùi của cậu còn thơm hơn cả xác chết.” Bà ta cười khúc khích, cổ họng không ngừng phát ra tiếng “khò khò”, “Thịt nhìn cũng rất tươi.”

 

Chu Kỳ An chỉ bình tĩnh tiến lại gần, dưới tiếng cười rợn tóc gáy đó, cậu cúi người quan sát dây đai, độ chặt lỏng thấp hơn tiêu chuẩn hai ngón tay, bị trói như vậy chắc chắn sẽ rất khó chịu.

 

Cạch.

 

Giây tiếp theo, chiếc dây đai siết chặt bỗng nhiên được cởi ra.

 

Người phụ nữ trợn tròn mắt, quên cả cười khúc khích.

 

Dường như trước đây bà ta thường xuyên ở trong trạng thái trừng mắt nhìn người khác, tròng trắng và con ngươi tạo thành một cảm giác kỳ dị.

 

Trừng mắt nhìn một lúc, Chu Kỳ An lại cởi dây đai ở tay còn lại cho bà ta.

 

“…”

 

Trong căn phòng mờ tối, người phụ nữ nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, tóc tai rối bù, sắc mặt trắng bệch như ma, ai nhìn thấy cũng phải sởn gai ốc.

 

Bản thân Chu Kỳ An lại không hề nao núng, sau khi cởi xong dây đai ở phần thân trên, cậu lại nhanh tay cởi dây đai ở chân cho bà ta.

 

Hàng loạt hành động của cậu khiến người phụ nữ suýt chút nữa thì rớt cả tròng mắt ra ngoài.

 

Chu Kỳ An nghiêng đầu: “Bà nhìn gì vậy?”

 

Đúng như lời người phụ nữ phúc hậu nói, bệnh nhân ở đây quả thực tính tình rất thất thường.

 

Chỉ là một câu hỏi bâng quơ, người phụ nữ lập tức thay đổi sắc mặt. Phần thịt trên má trái co giật bất thường đột nhiên phồng lên, bên trong mọc ra một khối u cứng, khối thịt vẫn đang tiếp tục phình to.

 

Chu Kỳ An nhìn thấy mà buồn nôn, mặc dù người phụ nữ vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng cậu lại cảm nhận được một mối nguy hiểm mãnh liệt.

 

Làn da hơi ngứa ngáy, tê dại.

 

Chu Kỳ An nhớ đến bệnh nhân đã được đưa ra khỏi phó bản ở bệnh viện Hòa Thắng Khang, người đó thích tự hủy hoại bản thân, liệu có liên quan gì đến cảm giác ngứa ngáy này không?

 

Một bóng đen bao trùm lấy cậu, vẻ mặt người phụ nữ vừa ngồi dậy thật dữ tợn.

 

Ngay khi bà ta định tiến lại gần, Chu Kỳ An chỉ thản nhiên nói một câu: “Sắp đến 10 giờ rồi.”

 

10 giờ tối, bệnh nhân cần phải uống thuốc.

 

Người phụ nữ phúc hậu trước đó đã nói rất nhiều điều cần lưu ý trong quy trình làm việc của hộ lý, có một số điều bà ta chỉ dùng từ “Cố gắng”, “Nếu có thể”, chỉ riêng điều này là bà ta đặc biệt nhấn mạnh—-

 

“Nhất định phải phối hợp với y tá để bệnh nhân uống thuốc.”

 

Bài tập đọc hiểu này rất dễ làm.

 

Đầu tiên là ám chỉ bệnh nhân không muốn hợp tác uống thuốc, thứ hai là một khi ép buộc bệnh nhân uống thuốc, trong quá trình này có thể sẽ gặp nguy hiểm.

 

Quả nhiên, vừa dứt lời, sự tức giận trong mắt người phụ nữ đã không thể che giấu được nữa.

 

“Cút đi!”

 

Bà ta không có bệnh, tất cả những kẻ ép bà ta uống thuốc đều đáng chết!

 

Trước khi cơn thịnh nộ của bà ta bùng nổ, Chu Kỳ An đột nhiên nhìn gương mặt méo mó của người phụ nữ, cười nói với giọng điệu vô cùng mê hoặc:

 

“Đại Lang giúp bà uống thuốc, được không?”

 

Cơ thể người phụ nữ đang lao đến bỗng khựng lại, Đại Lang là ai?

 

Chưa kịp để bà ta hoàn hồn, câu nói tiếp theo của Chu Kỳ An đã khiến đồng tử bà ta co rút lại.

 

Môi mấp máy, từng chữ Chu Kỳ An thốt ra như những cái bẫy được giăng sẵn: “Tôi diễn vai bà, bà diễn vai tôi, chúng ta có thể tỏa sáng ở vị trí của đối phương…”

 

“Bà thấy sao?”

 

Hết chương 143.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: Từ chối tăng ca trong phó bản, bắt đầu từ bạn và tôi.

 

Chương 143: Tiên Khách Lai (Hoa Anh Thảo)

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên