Chương 144: Không Nơi Nương Tựa (28)

 

Chương 144: Không Nơi Nương Tựa (28)

 

Mai Phong làm việc ở “lake” chưa được bao lâu thì nghe Lưu Huân nói khu nuôi trồng thủy sản dưới núi đang tuyển người. Công việc vất vả nhưng lương cao hơn ở đây, phù hợp với ông hơn. Bản thân ông cũng nhận ra công việc ở “lake” không hợp với một ông già thô kệch như mình. Dù Lưu Huân không giới thiệu, ông cũng sẽ rời đi. Sau khi cảm ơn Lưu Huân chân thành, ông đến khu nuôi trồng, gắn bó suốt hai năm qua.

 

Cá ở hồ Cư Nam nổi tiếng khắp tỉnh, béo ngậy và tươi ngon. Nhìn những con cá há miệng chờ ăn, trong lòng ông dần nảy ra một ý nghĩ – Tại sao không để những con cá háu ăn này trở thành trợ thủ đắc lực cho kế hoạch trả thù của mình?

 

Ông ngẩng đầu nhìn những ngôi biệt thự trên núi chìm trong màn sương trắng, “Trang viên Vi Mạt” đã trở thành khu nghỉ dưỡng nổi tiếng của thành phố Cư Nam, thu hút từ người trẻ tuổi đến người già. Nếu nhóm hỗ trợ đến đây, ông tự tin có thể biến bọn họ thành thức ăn cho cá.

 

Nhưng làm thế nào để dụ bọn họ đến được?

 

“Trang viên Vi Mạt” có mức giá không hề rẻ, loại người như Chu Hà chắc chắn không muốn tiêu tiền ở đây, bọn họ sẽ chọn những nhà nghỉ nông thôn giá rẻ xung quanh. Phải làm gì đó để bọn họ đến “Trang viên Vi Mạt”!

 

Ông biết từ sau cái chết của Mai Thụy, nhóm hỗ trợ đã tan rã thành năm bè bảy mảng, không còn tụ họp nữa. Ông cần một người tổ chức buổi họp mặt này, và Chu Hà là lựa chọn phù hợp nhất!

 

Năm đó, Chu Hà là người tổ chức nhóm hỗ trợ, lúc nào cũng hăng hái nhất, kể cả khi hại chết Mai Thụy cũng vậy. Đồng thời, Chu Hà là kẻ tham lam, chắc chắn không muốn bỏ tiền tiêu xài ở “Trang viên Vi Mạt”, nhưng nếu có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, bà ta sẽ không chút do dự mà nhặt lấy.

 

Mai Phong đã sống ở hồ Cư Nam hai năm, biết rõ các cửa hàng trong “Trang viên Vi Mạt” thỉnh thoảng sẽ tổ chức sự kiện. Chỉ cần nắm bắt được cơ hội là ông có thể khiến Chu Hà mắc câu.

 

Nhưng làm thế nào để có được cơ hội đó? Ông nghĩ đến Lưu Huân. Cô gái ấy rất tốt bụng, và có lẽ vì là chủ của thương hiệu nước hoa “lake” nên có mối quan hệ tốt với nhiều homestay. Ông không muốn lôi Lưu Huân vào chuyện này, nhưng ông không còn cách nào khác, chỉ có thể lợi dụng cô ấy.

 

Ông hẹn gặp Lưu Huân bên hồ Cư Nam, nói dối rằng mình có vài người bạn cũ, vì mâu thuẫn thời trẻ nên đã lâu không liên lạc. Bây giờ già rồi, ông càng trân trọng tình bạn, muốn tìm cơ hội làm hòa, nhưng lại ngại ngùng không dám mở lời.

 

“Lưu tổng, cô có thể giúp tôi xin một suất nghỉ ngơi dịp cuối năm, giả làm phần thưởng trúng thưởng tặng cho bọn họ được không?” Ông tỏ vẻ lo lắng và mang vẻ mặt thành khẩn của một người nghèo khó, “Tất nhiên, tôi sẽ trả tiền. Tôi… tôi chỉ muốn gặp mặt, ôn lại chuyện cũ với bọn họ.”

 

Lưu Huân rất khó xử, nhưng không thể từ chối lời thỉnh cầu của ông được, đành đồng ý thử xem sao. Ông không ngừng cảm ơn, cầu xin Lưu Huân nhất định phải giúp mình.

 

Một tuần sau, Lưu Huân mang đến tin vui – cô có quen biết với Tiểu Đông làm lễ tân của “Sơn Thủy Lâu”, được ưu ái cho một phòng suite, có thể ở ít nhất năm người.

 

Ông mừng đến phát khóc, không ngừng gọi Lưu Huân là ân nhân. Lưu Huân hỏi ông định làm gì tiếp theo, ông nói sẽ tìm người giả vờ tặng phần thưởng này cho Chu Hà ở xưởng trà Hồ Vận.

 

Lưu Huân suy nghĩ một lát, quyết định giúp cho trót, “Để tôi làm cho, giao cho người khác tôi cũng không yên tâm.”

 

Thế là Chu Hà nhận được phần thưởng, cả nhóm hỗ trợ hùng hồn kéo đến homestay “Sơn Thủy Lâu”, chuẩn bị đón một cái Tết náo nhiệt.

 

“Lưu tổng là người vô tội.” Mai Phong không nói tiếp cách ông giết ba người kia, mà dừng lại nhấn mạnh Lưu Huân không hề hay biết, “Tôi không nói với cô ấy kế hoạch thật sự của mình, cảnh sát Trần, các anh bắt nhầm người rồi, mau thả cô ấy ra.”

 

“Đừng vội.” Trần Tranh nói: “Lưu Huân tham gia bao nhiêu, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, bây giờ…..”

 

Mai Phong sốt ruột, “Còn điều tra gì nữa? Tôi đã khai hết rồi, là tôi lừa Lưu tổng, là tôi lợi dụng lòng tốt của cô ấy!”

 

“Vậy tại sao ông lại giết Chu Tiểu Địch?” Trần Tranh đột ngột ngắt lời, “Anh ta chẳng có liên quan gì đến nhóm hỗ trợ, với Mai Thụy cũng hầu như không quen biết.”

 

Mai Phong há hốc mồm, ánh mắt dao động bất định, “Tôi…”

 

Trần Tranh gõ nhẹ lên bàn, “Vậy nên trước tiên ông đừng bận tâm đến Lưu Huân nữa, hãy khai báo rõ ràng toàn bộ quá trình gây án của mình. Như vậy sẽ tốt hơn cho ông, và cả cô ấy nữa.”

 

Mai Phong nhìn chằm chằm vào Trần Tranh hồi lâu, dường như cuối cùng cũng nhận ra đây không phải là một cảnh sát có thể qua mặt dễ dàng được. Một lúc sau, ông nói: “Bởi vì cậu ta đã nhìn thấy, tôi không thể để cậu ta sống.”

 

Ngày 16, Chu Hà và những người khác đến “Sơn Thủy Lâu”, Mai Phong cải trang thành công nhân vệ sinh khu du lịch, lặng lẽ quan sát bọn họ. Do khuôn mặt bị mũ và khẩu trang che khuất, không ai nhận ra ông. Chu Hà vẫn ồn ào như mọi khi, cố gắng khiến mọi người vây quanh mình. Nhưng đến ngày 18, bọn họ bắt đầu tản ra hoạt động riêng, Cung Tiểu Dương và Lư Phong có quan hệ thân thiết nhất, cùng nhau ra bờ hồ xem người ta câu cá.

 

Ông biết cơ hội của mình đã đến. Những nơi nào bên hồ có camera giám sát, ông đều nắm rõ như lòng bàn tay. Chiều ngày 18, ông cố tình xuất hiện trước mặt Cung Tiểu Dương khi ông ta đang đợi Lư Phong. Cung Tiểu Dương giật mình, quay người bỏ chạy. Ông gọi Cung Tiểu Dương lại, “Cậu vẫn đang tìm con trai mình sao?”

 

Cung Tiểu Dương dừng bước, kinh ngạc nhìn ông chằm chằm.

 

Ông cười khổ, “Năm đó các người đoán không sai, quả thực tôi đã vì con gái mình mà bán đứng tất cả.”

 

Cung Tiểu Dương trợn tròn mắt, “Anh, anh nói vậy là sao?”

 

“Chuyện dài lắm.” Ánh mắt ông lạnh lùng nhìn Cung Tiểu Dương, “Tôi đã che giấu manh mối về những đứa trẻ khác, vì vậy đã phải trả giá.”

 

Cung Tiểu Dương kích động túm lấy cổ áo ông, “Rốt cuộc thì anh muốn nói gì? Anh biết Tiểu Vũ ở đâu sao? Nó… nó…”

 

“Cậu muốn hỏi nó còn sống không à?” Mai Phong nói: “Lúc đó nó còn sống, nhưng bây giờ, tôi không chắc.”

 

Cung Tiểu Dương giơ nắm đấm lên, nhưng không thể giáng xuống được. Ánh mắt ông ta dịu xuống, chất chứa sự cầu xin của một người cha, “Ông chủ Mai, lão Mai, chuyện của Mai Thụy là tôi sai, tôi xin lỗi anh, anh muốn trả thù tôi như thế nào cũng được, tôi chỉ xin anh, xin anh nói cho tôi biết Tiểu Vũ ở đâu!”

 

Cung Tiểu Dương gần như muốn quỳ xuống trước mặt Mai Phong, còn Mai Phong khi nghe ông ta nhắc đến cái tên Mai Thụy thì trong lòng chỉ còn lại sự chán ghét.

 

“Đi theo tôi, tôi giấu đồ ở ký túc xá.” Mai Phong nói: “Tạm thời đừng nói cho ai biết, tôi sợ người biết nhiều sẽ gặp chuyện. Cậu cũng biết, bọn buôn người có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”

 

Ông dẫn Cung Tiểu Dương đi đường vòng tránh camera giám sát, đến khu nuôi trồng thủy sản. Ở khu vực ông phụ trách, vào thời điểm này không có ai khác, chỉ có những con cá đang quẫy đạp trong hồ chứng kiến toàn bộ quá trình giết người của ông.

 

Vì nhớ con, Cung Tiểu Dương dễ dàng tin lời ông, ông ta đứng chờ bên hồ, còn Mai Phong thì quay về phòng lấy đồ. Nhưng mà, thứ ông mang ra lại là búa và cưa máy mini.

 

Cung Tiểu Dương bị đánh mạnh vào gáy, ngất xỉu tại chỗ. Mai Phong lật người ông ta lại, đánh liên tiếp vào mặt hơn chục nhát. Mùi máu tanh lan tỏa trong làn sương ẩm ướt, nhanh chóng bị mùi tanh nồng của khu nuôi cá át đi.

 

Ông nhanh chóng nhét thi thể Cung Tiểu Dương vào thùng đựng thức ăn cho cá đã chuẩn bị sẵn, sau đó dùng điện thoại của Cung Tiểu Dương nhắn tin cho Lư Phong: “Lão Lư, tôi gặp Mai Phong rồi, ông ta có tin tức của bọn trẻ, cậu ở yên chỗ cũ đừng di chuyển, tôi bảo ông ta đến đón cậu, chúng ta cùng bàn bạc!”

 

Trước đây Lư Phong là đàn em của Cung Tiểu Dương, luôn nghe lời ông ta răm rắp. Là Cung Tiểu Dương đã rủ rê Lư Phong gia nhập nhóm hỗ trợ, cũng là Cung Tiểu Dương xúi giục Lư Phong cùng nhau nhục mạ Mai Thụy. Nghe tin Cung Tiểu Dương đi cùng Mai Phong, gã hoảng sợ vô cùng, vội vàng gọi điện cho Cung Tiểu Dương, nhưng Mai Phong không bắt máy. Đang lúc gã bối rối không biết làm gì thì Mai Phong đã đến, ông thở hổn hển nói Cung Tiểu Dương đang đợi gã ở trại nuôi cá.

 

Lư Phong vốn sợ Mai Phong, nhưng luôn nghe lời Cung Tiểu Dương, nghĩ đến việc Cung Tiểu Dương đã đi rồi, gã còn sợ gì nữa?

 

Trời đã tối, ở những nơi không phải khu du lịch, đèn không nhiều, đi bên bờ hồ nồng nặc mùi tanh của cá, Lư Phong ngày càng bất an, hỏi Cung Tiểu Dương rốt cuộc đang ở đâu. Mai Phong chỉ vào thi thể Cung Tiểu Dương, âm trầm nói: “Không phải ở đó sao?”

 

Mặt đất trơn trượt, Lư Phong muốn chạy nhưng chân không vững, ngã nhào lên thi thể. Gã sợ hãi đến mức không thể thốt nên lời, tay chân luống cuống bò dậy. Mai Phong lạnh lùng nhìn bộ dạng xấu xí của gã, giẫm một chân lên người gã, quát hỏi: “Bây giờ mới biết sợ à? Lúc hai người hại chết con gái tôi thì sao? Hai người còn độc ác hơn, đáng chết hơn bọn buôn người!”

 

“A– a–” Tiếng kêu gào của Lư Phong bị nhấn chìm trong tiếng gió thét gào bên nước hồ. Mai Phong không lãng phí thời gian nữa, tay giơ cao cây búa lên, giáng xuống.

 

Sau khi giết chết Lư Phong, bỗng nhiên ông nhận ra có người đang nhìn mình. Trong lòng ông thầm nghĩ không hay rồi, tại sao lại có người? Bây giờ khu vực này chỉ nên có một mình ông là người sống! Ông không chần chừ nữa, lập tức cầm búa xông vào bóng tối.

 

Người đến là một thanh niên, chân tay lanh lẹ hơn ông, nhưng lại không quen thuộc địa hình khu nuôi trồng thủy sản, chạy mãi rồi lạc đường trong rừng cây. Ông nấp trong rừng, đôi mắt nhanh chóng thích nghi với bóng tối, lặng lẽ tiếp cận sau lưng cậu thanh niên kia. Chiếc búa giáng xuống, người thanh niên ngã gục xuống tại chỗ.

 

Số lượng thi thể cần xử lý từ hai biến thành ba, nhưng may là ông có đủ thời gian. Ông dùng xe đẩy chở thi thể cậu thanh niên kia quay lại, tiếng cưa máy rít lên, lũ cá tập trung về phía bờ. Ông ném những mảnh thi thể xuống hồ, những con cá háu ăn lập tức giúp ông xóa sạch hình hài của kẻ thù.

 

Nước hồ ven bờ hơi chuyển sang màu đỏ, nhưng không sao, chờ đến khi trời sáng, chút màu đỏ đó sẽ bị pha loãng. Hơn nữa, khu nuôi trồng vốn dĩ thường cho cá ăn thức ăn sống, có máu tanh là chuyện bình thường.

 

Ông ngước nhìn những bông pháo hoa rực rỡ bay lên trời, nghe tiếng pháo nổ rộn ràng, trong lòng thản nhiên nghĩ, mục tiêu tiếp theo chính là Chu Hà.

 

Nhưng mà, trời không chiều lòng người, sau khi trời sáng, “Trang viên Vi Mạt” lại xảy ra chuyện. Một minh tinh nổi tiếng bị sát hại, cảnh sát đang điều tra tất cả du khách trong “Trang viên Vi Mạt”.

 

Ông biết kế hoạch của mình không thể tiếp tục được nữa, phải tự bảo vệ bản thân, như vậy mới có cơ hội lần sau. Khu nuôi trồng thủy sản là điểm mù trong cuộc điều tra ban đầu của cảnh sát, ông lợi dụng khoảng thời gian này trốn khỏi hồ Cư Nam. Cho dù cuối cùng cảnh sát có điều tra đến khu nuôi trồng cũng không sao, ông không sợ chết, chỉ sợ không thể báo thù được cho con gái mình.

 

“Nhưng ông vẫn quay lại.” Trần Tranh nói: “Tại sao lại quay lại?”

 

“Tôi…” Mai Phong do dự một lúc, khóe môi giãn ra, dường như đau khổ bao nhiêu năm đều tích tụ hết trong nụ cười bất lực này của ông, “Tôi mệt mỏi rồi, bỗng nhiên muốn đoàn tụ với bọn họ. Thực ra, người tôi hận nhất vẫn là Cung Tiểu Dương và Lư Phong, Uông Vạn Kiện không làm gì cả, còn Chu Hà và Tằng Hồng… thôi bỏ đi, bọn họ là phụ nữ, tôi không so đo với bọn họ.”

 

Mai Phong lẩm bẩm, nói rằng sau khi bỏ trốn, ông luôn cảm thấy bất an, không có chỗ ở cố định, mỗi ngày đều sống trong lo lắng sợ hãi. Nghĩ đến việc lấy mạng đổi mạng, con gái và cháu gái của ông đã có ba người đền mạng rồi, ông không muốn tiếp tục nữa.

 

Trần Tranh im lặng hồi lâu, rõ ràng Mai Phong chưa nói hết sự thật, ông muốn gỡ tội cho Lưu Huân.

 

“Cung Tiểu Dương và Lư Phong chết như thế nào thì ông đã khai rõ rồi. Nhưng còn Chu Tiểu Địch, tôi cảm thấy ông vẫn còn giấu giếm điều gì đó. Tại sao anh ta lại đến khu nuôi trồng của các ông? Theo như lời ông vừa nói, ông đã chuẩn bị kỹ càng, tại sao lại để một người ngoài trà trộn vào?” Trần Tranh nói.

 

Mai Phong lắc đầu, “Tôi không biết, có lẽ là ý trời.”

 

Trần Tranh nói: “Ý trời muốn ông giết Chu Tiểu Địch? Bởi vì năm đó anh ta từng gặp Mai Thụy? Cũng là anh ta đẩy ân nhân của gia đình ông là Chúc Y đến chỗ chết?”

 

Ánh mắt Mai Phong vốn tan ra bỗng nhiên ngưng tụ lại, ngập tràn kinh ngạc.

 

“Dù sao ông cũng muốn giết người, chi bằng giết luôn người đã hại Chúc Y, ông nghĩ như vậy sao?” Trần Tranh nói: “Chu Tiểu Địch không phải tình cờ nhìn thấy ông giết người, mà vốn dĩ đã bị ông dụ đến đó. Còn cả Đổng Kinh nữa. Nếu không phải đột nhiên xảy ra vụ án Hoắc Diệp Duy, ông đã giết chết hai nhóm khách trọ ở ‘Sơn Thủy Lâu’ rồi.”

 

Mai Phong nuốt nước bọt, cả người cứng đờ, “Tôi… không phải…”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Hay là có người lợi dụng ông ra tay với Chu Tiểu Địch và Đổng Kinh?” Trần Tranh nói: “Chai nước hoa con gái ông mang về từ thôn Viên Thụ, để tôi đoán xem, đó là do Lưu Huân tặng cho Chúc Y, rồi Chúc Y lại tặng lại cho cô ấy. Đúng không?”

 

“Không phải!” Mai Phong lập tức phủ nhận, “Sao có thể như vậy được? Lưu tổng không quen biết Chúc Y.”

 

Trần Tranh hỏi: “Ông chắc chắn cô ta không quen biết Chúc Y sao? À đúng rồi, tôi còn một câu hỏi, ông từng tiếp xúc với Chúc Y chưa?”

 

Mai Phong bất an nhìn Trần Tranh, “Tôi, tôi chưa từng gặp cô ấy.”

 

“Nhưng ông biết cô ấy.” Trần Tranh nói: “Là thông qua Mai Thụy? Hay là người đã gửi tin nhắn cho ông?”

 

Mai Phong thở dài, ánh mắt ngấn lệ, “Tiểu Thụy thường xuyên nhắc đến cô ấy, là cô ấy khuyên Tiểu Thụy bước ra khỏi quá khứ, thay đổi suy nghĩ của Tiểu Thụy.”

 

Năm đó ở thôn Viên Thụ, Mai Thụy là mục tiêu đầu tiên của Chúc Y. Sau khi Chúc Y ổn định cuộc sống, cô đã tìm mọi cách tiếp cận Mai Thụy.

 

Ban đầu, Mai Thụy rất bài xích Chúc Y, bởi vì Chúc Y nhìn qua là kiểu học sinh ngoan ngoãn được giáo viên yêu quý, hoàn toàn khác biệt với cô thời đi học. Mỗi lần nhìn thấy Chúc Y, cô lại nhớ đến lời bố mẹ cằn nhằn – Con nhìn bạn lớp trưởng, bạn lớp phó kia kìa, sao con không chịu khó học hành cho giống họ?

 

Cô ghét những người như Chúc Y, lại không cam tâm nghĩ, học giỏi thì có ích gì, chẳng phải cũng giống cô, lấy chồng về cái nơi khỉ ho cò gáy này sao? Nhưng sau đó, cô phát hiện ra Chúc Y không giống cô. Chúc Y không chỉ không lấy chồng về thôn Viên Thụ, mà còn cố gắng giúp đỡ những người phụ nữ khác đã lấy chồng về đây.

 

Cô bắt đầu hoang mang. Cô không phải tự nguyện lấy Lý Giang Bảo, năm đó cô bỏ nhà ra đi, chịu đủ mọi khổ cực bên ngoài, bị bán đến cái nơi nghèo nàn đến mức nhà cửa dột nát như thôn Viên Thụ này, thật sự là muốn chết đi cho xong.

 

Nhưng ngày qua ngày, cuộc sống dường như không tệ như cô tưởng tượng. Cô bắt đầu quen. Quen là một điều rất đáng sợ, một khi đã quen, sẽ không muốn thay đổi, cho dù là thay đổi tích cực cũng không muốn thử.

 

Hôm đó, cô dẫn con gái đi dạo, con gái nằng nặc đòi vào tiệm tạp hóa mua kẹo. Tiền của cô bị nhà chồng quản lý nghiêm ngặt, trên người không có một xu dính túi. Bỗng nhiên Chúc Y đi đến, mua cho hai mẹ con cô mỗi người một chai nước cam. Con gái vui mừng hớn hở, còn cô lại cảnh giác nhìn Chúc Y.

 

Con gái nhất quyết muốn chơi với Chúc Y, cô cũng đành phải đi theo. Dần dần, bọn họ đến sườn núi ven thôn Viên Thụ. Con gái chơi mệt, nằm ngủ trên bãi cỏ. Chúc Y cũng ngồi xuống, lấy trong túi ra một chai nhỏ, nhân lúc cô không để ý, xịt lên cổ cô một cái.

 

Cô giật nảy mình, “Cô làm gì vậy?”

 

Chúc Y cười hỏi: “Thơm không?”

 

Lúc này cô mới phát hiện, thứ Chúc Y đang cầm là nước hoa, mùi hương rất thanh mát, rất thơm. Trước khi bỏ nhà ra đi, cô rất thích lén dùng nước hoa của mẹ, nhưng đến thôn Viên Thụ, cô gần như quên mất nước hoa là thứ gì rồi.

 

Phụ nữ ở đây là vật sở hữu của gia đình, chỉ làm việc nhà, hầu hạ chồng con, mùa đông da nứt nẻ thì bôi chút kem dưỡng da có giá vài đồng là được. Sẽ không có ai dùng nước hoa, người dân bản địa thậm chí còn không biết nước hoa là gì.

 

Sau nhiều năm lại được ngửi thấy mùi nước hoa, mắt cô đỏ hoe. Mùi hương là một thứ rất kỳ diệu, nó giống như một phương tiện, khiến cô nhớ lại cuộc sống trước khi bỏ nhà ra đi. Nếu không phải vì bốc đồng bỏ nhà đi, cuộc sống của cô bây giờ sẽ như thế nào?

 

“Tặng cho cô.” Chúc Y nhét chai nước hoa vào tay cô, cô sững người, không muốn nhận, nhưng Chúc Y lại chắp hai tay ra sau lưng, “Cô lớn lên ở thành phố, không cần tôi nói cô cũng biết, phụ nữ có cuộc sống bình thường đều có thể dễ dàng sở hữu một chai nước hoa cho riêng mình, có tiền thì mua loại đắt, không có tiền thì mua loại rẻ, đây không phải là món đồ xa xỉ gì, ai muốn cũng có thể có được.”

 

Cô nắm chặt chai nước hoa, không nói gì.

 

“Cô đang bị mắc kẹt ở đây, nhưng người sai không phải là cô.” Chúc Y nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Chỉ cần cô muốn bước ra, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về cuộc sống bình thường. Bố mẹ cô đang tìm kiếm cô, chờ cô trở về.”

 

Tim cô bỗng nhiên đập nhanh, kéo con gái bỏ chạy. Chúc Y nhìn theo bóng dáng cô, không đuổi theo.

 

Từ ngày hôm đó, cô biết mình đã thay đổi. Mặc dù cô vẫn sống như một con vật, vẫn cày cuốc như những người phụ nữ nông thôn khác, nhưng cô như thể bị chia làm hai nửa, một nửa vẫn ở lại thôn Viên Thụ, một nửa theo ảo giác mà nước hoa mang lại, trở về thành phố nơi cô lớn lên.

 

Giọng nói của Chúc Y không ngừng vang vọng bên tai cô: Cô không thuộc về nơi này.

 

Chúc Y tiếp tục tìm cơ hội gặp cô, cô cũng không còn bài xích Chúc Y như trước nữa, tâm trạng bất mãn dần dần chuyển sang Lý Giang Bảo. Cho đến khi rời khỏi thôn Viên Thụ, cô vẫn cho rằng Lý Giang Bảo không phải người xấu, nhưng Chúc Y đã khiến cô nhận ra, cô không thuộc về nơi này, một khi suy nghĩ đó xuất hiện, sẽ rất khó thay đổi.

 

Mai Phong lau nước mắt, những lời này là do Mai Thụy đã nói với ông lúc vừa về, ông biết đến người tên Chúc Y này, nhưng lúc đó đi đón Mai Thụy, ông không gặp Chúc Y. Khi Mai Thụy nhắc đến Chúc Y, trong mắt cô tràn đầy ánh sáng, Chúc Y đã vẽ ra cho cô cuộc sống hiện đại ở thành phố, động viên cô sống thật tốt.

 

“Là do chúng tôi không chăm sóc tốt cho nó.” Mai Phong nghẹn ngào nói: “Chúc Y đã bỏ ra bao nhiêu công sức cứu nó trở về, vậy mà chúng tôi lại không thể bảo vệ được con bé.”

 

Trần Tranh hỏi: “Ông biết Chúc Y đã gặp chuyện gì không?”

 

Mai Phong khựng lại một chút, ánh mắt né tránh, “Cô ấy, cô ấy đã mất.”

 

Trần Tranh hỏi tiếp: “Sao ông biết cô ấy đã mất? Ai nói cho anh biết?”

 

Mai Phong lắc đầu, “Tôi tự mình điều tra.”

 

Trần Tranh im lặng một lúc, Mai Phong đang nói dối. Nhưng dường như ông muốn che giấu lời nói dối của mình, Mai Phong nói: “Thật sự là tôi tự mình điều tra, cô ấy đã mất từ rất lâu rồi.”

 

Trần Tranh nói: “Chu Tiểu Địch thật sự là do ông giết? Vậy còn Đổng Kinh? Bởi vì bọn họ từng là đồng nghiệp của Chúc Y, bọn họ đã đẩy Chúc Y vào chỗ chết, nên ông đã giết bọn họ?”

 

Mai Phong thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt vừa bi thương vừa kiên định, “Là tôi, là tôi giết bọn họ!”

 

Cuộc thẩm vấn tạm thời gián đoạn, Trần Tranh vừa trở về văn phòng đã nhận được điện thoại của Minh Hàn. “Phó cục trưởng Lê vừa phát sóng trực tiếp cho em xem.”

 

Trần Tranh nhướn mày, “Vậy thì tốt, nói cho anh biết suy nghĩ của em đi.”

 

“Mai Phong và Lưu Huân là đồng phạm, có thể Chu Tiểu Địch là do ông ấy giết, nhưng Đổng Kinh thì không.” Minh Hàn nói: “E rằng Đổng Kinh cũng không phải do Lưu Huân giết. Giữa Mai Phong và Lưu Huân có sự chênh lệch thông tin, Mai Phong tưởng Lưu Huân đã giết Đổng Kinh, nên ông ấy mới cắn răng nhận tội. Nếu bây giờ chúng ta hỏi ông ấy chi tiết về việc giết Đổng Kinh, nhất định ông ấy sẽ không trả lời được.”

 

Trần Tranh ngả người ra sau ghế, nhắm mắt nghe Minh Hàn phân tích. Mặc dù thẩm vấn chỉ cần miệng hoạt động, nhưng sau một hồi thẩm vấn, cảm giác mệt mỏi rất nặng nề. Lúc này nghe thấy giọng nói của Minh Hàn, Trần Tranh có cảm giác tinh thần mình như được xoa dịu.

 

Minh Hàn nói một hồi, không thấy Trần Tranh đáp lại thì khẽ cau mày, “Anh?”

 

Lúc này Trần Tranh mới mở mắt, giọng nói có chút lười biếng, “Hả? Vừa nãy nói đến đâu rồi?”

 

Minh Hàn bất đắc dĩ, “Anh, anh xem em là cái máy hát ru ngủ à?”

 

Trần Tranh cười cười, điều chỉnh lại dáng ngồi, “Mối quan hệ giữa Mai Phong và Lưu Huân sâu sắc hơn những gì bọn họ thừa nhận. Lưu Huân đã biết chuyện xảy ra với Chúc Y từ một nguồn nào đó, muốn trả thù cho Chúc Y, nhưng mức độ căm hận của cô ta không thể so sánh với Mai Phong được, Mai Phong mới là người chủ chốt trong kế hoạch trả thù này, cô ta chỉ ở bên cạnh hỗ trợ, có lẽ yêu cầu mà cô ta đưa ra với Mai Phong là ‘thuận tiện’ giải quyết luôn đám sinh viên thực tập kia.”

 

Minh Hàn nói: “Chu Tiểu Địch không phải tình cờ xuất hiện ở khu nuôi trồng thủy sản, mà là bị Lưu Huân dụ dỗ đến đó. Vậy còn Đổng Kinh?”

 

“Lưu Huân không có khả năng ra tay một mình.” Trong đầu Trần Tranh hiện lên hình ảnh của Tư Vy và những người khác, “Giả thiết lần này là do Đổng Kinh tổ chức, mục đích của anh ta là giết bọn họ để báo thù cho Chúc Y, những người khác đoán được ý đồ của anh ta, nên quyết định ra tay trước.”

 

Minh Hàn nói: “Phạm tội tập thể?”

 

Trần Tranh suy nghĩ một chút, cảm thấy có gì đó sai sai, “Nếu Lưu Huân và Đổng Kinh có mục đích giống nhau, tại sao Lưu Huân còn phải hợp tác với Mai Phong?”

 

Minh Hàn hỏi: “Lát nữa anh đến thẩm vấn Lưu Huân à?”

 

Trần Tranh gật đầu, “Em lại muốn xem trực tiếp à?”

 

Minh Hàn nhìn đồng hồ, “Không kịp rồi, em phải đi gặp Hoắc Hi Linh.”

 

Trần Tranh nhớ ra khoảng thời gian này Minh Hàn đang dây dưa với nhà họ Hoắc. Hoắc Hi Linh là một người rất khó đối phó, bà ta giống như một cần thủ lão luyện, không ngừng câu sự chú ý của cảnh sát.

 

…………

 

Khi Lưu Huân bị đưa đến phòng thẩm vấn một lần nữa, tâm trạng cô ta khá kích động. Chưa đợi Trần Tranh mở lời, cô ta đã hỏi: “Mai Phong nói gì rồi?”

 

Trần Tranh nói: “Cô không gọi ông ấy là chú Lý nữa à?”

 

“Tôi!” Lưu Huân chồm người về phía trước, vẻ mặt vô cùng giằng xé.

 

Trần Tranh nói: “Ông ấy đã thừa nhận giết hại bốn du khách.”

 

Lưu Huân trợn tròn mắt, “Bốn người?”

 

“Cô có ý kiến gì sao? Hay là cô biết không phải bốn người?” Trần Tranh cố tình lái sang chuyện khác, “Nhưng mà, cô Lưu à, hôm nay tôi đến đây không phải để nói chuyện về Mai Phong. Chúng tôi đã điều tra ra, cô quen biết Chúc Y, sinh viên trường Đại học Chính trị và Pháp luật tỉnh Hàm đã qua đời. Hơn nữa, việc cô có thể tiếp tục kinh doanh ở ‘Trang viên Vi Mạt’ này có một nửa là nhờ công lao của cô ấy.”

 

Sắc mặt Lưu Huân dần tái nhợt.

 

“Năm đó, cô không có khả năng đấu lại bố mẹ mình và chủ đầu tư, cô cũng không am hiểu luật pháp, nhưng cô rất thông minh, biết cách tìm kiếm sự giúp đỡ miễn phí. Sinh viên trường Đại học Chính trị và Pháp luật tỉnh Hàm thường xuyên tham gia các hoạt động hỗ trợ pháp lý, vì vậy cô đã quen biết Chúc Y, cô ấy đã giúp cô giành được quyền hợp tác trong ‘Trang viên Vi Mạt’, thế mới có ‘lake’ phát triển như ngày hôm nay.” Trần Tranh nói: “Đối với cô, Chúc Y là ân nhân. Sau đó, cô đã tặng sản phẩm đầu tiên của ‘lake’ cho Chúc Y, cô ấy rất trân trọng món quà tượng trưng cho tình bạn giữa những người phụ nữ này, nên đã mang nó đến thôn Viên Thụ xa xôi hẻo lánh, tặng lại cho người phụ nữ tiếp theo mà cô ấy muốn giúp đỡ. Người nhận được chai nước hoa đó là Mai Thụy, con gái của Mai Phong.”

 

Lưu Huân thở dài, vai rũ xuống. Cô ta cười khổ, đưa tay vuốt tóc, “Các anh điều tra kỹ thật đấy.”

 

Hết chương 144.

 

Chương 144: Không Nơi Nương Tựa (28)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên