Chương 144: Thăng Cấp
Ngay cả chăm sóc mẹ ruột, Chu Kỳ An còn chưa chắc đã làm chu đáo đến mức này, huống chi là chăm sóc một người phụ nữ xa lạ.
Vậy nên cậu dứt khoát không làm.
Người bệnh bị nắm trúng điểm yếu, không lập tức đồng ý, ngược lại còn trừng mắt nhìn Chu Kỳ An, đôi mắt càng thêm đỏ rực.
Quá mức cũng không tốt. Chu Kỳ An vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua đồng hồ treo tường, vô hình chung tăng thêm ám chỉ tâm lý: “Thời gian không còn nhiều.”
Giả bệnh cũng cần phải có quá trình cải trang.
Một giây, hai giây… Tổng cộng cũng chỉ mất mười giây.
Trong tiếng đồng hồ tích tắc, người phụ nữ giơ ngón tay gầy guộc lên, đột nhiên bắt đầu cởi cúc áo bệnh nhân.
Chu Kỳ An khẽ cụp mắt, căn bản không có ý định né tránh.
Trừ khi chán sống mới quay lưng lại với NPC, cậu đối mặt với người phụ nữ, đưa tay vào trong cái tủ nhỏ ọp ẹp lục lọi, tìm được một bộ quần áo để thay.
Là hộ lý, bọn họ còn phải phụ trách thay ga giường. Quần áo thay thường ngày chắc chắn cũng không thể thiếu, quả nhiên, cậu hắn sờ thấy trong tủ có áo bệnh nhân, hơn nữa còn không chỉ một bộ.
“Tôi có thể mặc áo bệnh nhân ở đây.”
Động tác cởi áo của người phụ nữ vừa vặn tiến hành được một nửa.
Làn da bà ta có màu sắc rất dị thường, trên người mọc rất nhiều nốt sần tương tự như trên mặt, dù có chiếc áo hai dây rộng thùng thình che chắn, vẫn có thể nhìn thấy một vết sẹo dữ tợn, gần như kéo dài từ dưới ngực đến bụng.
Chu Kỳ An chợt nhớ đến bệnh nhân nhảy lầu ở bệnh viện Hòa Thắng Khang, trước khi chết từng cố gắng mổ bụng tự sát.
Bệnh nhân này, cũng có hành vi tự hủy hoại bản thân.
Nếu có thể nghiên cứu thêm về vết thương trên người phụ nữ này, có lẽ sẽ có những phát hiện khác.
Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, quyết định từ bỏ cơ hội này.
Rõ ràng có quần áo để thay, nhưng người phụ nữ lại chủ động cởi quần áo, giống như đang cố ý dụ dỗ cậu tìm hiểu, nói không chừng đây chính là quy tắc tử vong.
“Phiền bà xoay người lại, tôi cũng muốn thay quần áo.”
Người phụ nữ khôi phục lại nụ cười khanh khách, bà ta ngoan ngoãn xoay người, lúc Chu Kỳ An nhanh chóng thay xong áo bệnh nhân, đầu lưỡi đen sì của bà ta liếm qua môi, lại nói câu kia: “Cậu rất tươi mới.”
Chu Kỳ An cởi dây buộc tóc, mái tóc đã tiến hóa tự động chuyển sang màu đen.
Sau đó, cậu trực tiếp nằm xuống giường bệnh của người phụ nữ.
Chiếc giường vừa nãy còn có người, bây giờ lại không còn chút hơi ấm nào, thậm chí vô cùng lạnh lẽo. Dường như người nằm ở đây trước đó, chẳng qua chỉ là một miếng thịt chết trong tủ đông.
“Nào, trói tôi lại đi.”
Giọng điệu không hề lo lắng người phụ nữ sẽ ra tay độc ác, Chu Kỳ An còn đưa ra yêu cầu: “Làm cho có lệ là được, đừng trói quá chặt.”
Giao dịch với quái vật, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, điều cấm kỵ nhất chính là để lộ sơ hở.
Trên mặt Chu Kỳ An tươi cười, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng kích hoạt đồng hồ quả quýt.
Người phụ nữ nhặt quần áo Chu Kỳ An trên đất lên trước, trực tiếp trùm lên người mình qua lớp áo bệnh nhân, cũng không có phản ứng gì với việc cậu thay đổi màu tóc, bà ta đội mũ áo hoodie lên, toàn bộ mái tóc rối bù đều được nhét vào trong áo.
Đã bị trói vô số lần, người phụ nữ trói Chu Kỳ An rất thuần thục.
Khoảnh khắc thắt nút thắt, mạch máu dưới làn da trắng như tuyết cũng nổi lên.
Kỳ An cắn răng chịu đựng, ánh mắt lạnh lùng: “Trói chặt quá, tôi có thể sẽ kêu đau khi y tá đến.”
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cái lưỡi có thể nói trắng thành đen kia: “Ồ?”
Trong bầu không khí giằng co đáng sợ đó, Chu Kỳ An lại cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến.
”Cộp cộp.”
Tiếng bước chân truyền đến từ hành lang.
Chu Kỳ An liếc nhìn đồng hồ treo tường: 9 giờ 58 phút.
Tiếng bước chân lúc gần lúc xa, có cảm giác thật hư ảo. Chu Kỳ An tập trung tinh thần, nghe kỹ thì có vẻ như không chỉ có một y tá.
Rất nhanh, cửa phòng đã bị gõ vang.
Thần kinh cậu lập tức căng thẳng, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng ở chỗ nào.
Trước khi cửa bị đẩy ra, Chu Kỳ An đột nhiên lắc đầu, dùng tóc che khuất phần lớn khuôn mặt, kịp thời nghiêng đầu sang một bên, dường như đang nhìn ánh trăng trên trời.
Nữ bệnh nhân cũng rất biết diễn.
Bà ta nghiêng người ngồi xuống, cúi đầu, một tay nắm chặt lấy cổ tay Chu Kỳ An, nói chính xác là vị trí mạch đập, như thể đối phương vừa mới có hành động kịch liệt.
Cuối cùng y tá cũng đi vào.
Khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, dáng người y tá nhỏ gầy cũng cúi đầu, bước chân bình ổn xen lẫn một chút vội vàng.
Giây phút này, trong phòng bệnh yên tĩnh đến đáng sợ.
Cho dù là bệnh nhân, hộ lý hay y tá, tất cả mọi người đều không nói lời nào.
Y tá lắc lắc lọ thuốc trong tay, không bật đèn, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Chu Kỳ An đang đè tay lên cổ tay bệnh nhân, dường như đang giằng co.
Không đúng.
‘Y tá’ nhíu mày.
Khu nhà điều trị vắng tanh, đột nhiên xuất hiện một y tá, đổi lại là người chơi nào cũng sẽ cảnh giác nhìn sang một cái, nhưng Chu Kỳ An lại không.
Kỹ năng ngụy trang của cá đá, đừng nói là lừa gịp Chu Kỳ An, cho dù là Boss nhỏ cũng có thể dư sức che giấu được.
Triệu Tam Tuần to gan muốn tiến lại gần quan sát.
Trong kế hoạch của hắn ta, sẽ dùng lọ thuốc giả thu hút sự chú ý của bệnh nhân, nhân lúc bệnh nhân giãy giụa kịch liệt, ra tay với Chu Kỳ An. Cho dù có ba đầu sáu tay, Chu Kỳ An cũng không thể nào chống đỡ được.
Thế nhưng bây giờ mọi thứ lại quá yên tĩnh.
Triệu Tam Tuần vừa lại gần, vừa suy nghĩ xem liệu Chu Kỳ An có phải vẫn chưa tỉnh khỏi ảo cảnh hay không.
Kỹ năng tạo ảo giác của Độc Long rất lợi hại, mượn vật dẫn cũng có thể thôi miên. Lúc đến nhà Chu Kỳ An lắp đặt camera giám sát, bọn họ đã cố ý thu thập vài sợi tóc trong phòng cậu, để dành khi cần thôi miên, nguyền rủa.
Suy nghĩ này rất nhanh đã bị hắn ta phủ định.
Hiệp hội săn cá voi sẽ không dễ dàng chú ý đến một kẻ yếu, không có lý nào đã lâu như vậy mà không có phản ứng gì.
Ngay lúc Triệu Tam Tuần càng thêm cảnh giác, Chu Kỳ An nằm trên giường cũng đang thắc mắc tại sao y tá còn chưa tới.
Cậu cố ý cử động hai cái, giả vờ như đang vùng vẫy.
Người phụ nữ bên cạnh giường bệnh vì phối hợp diễn xuất, cũng thuận thế đè thấp người xuống, dùng sức ghì chặt lấy cậu.
Tư thế này, vô hình chung khiến cho tấm lưng hơi cong của bà ta hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt của Triệu Tam Tuần.
Cơ hội đây rồi!
Triệu Tam Tuần đâm dao về phía lưng cậu nhanh như chớp.
Hắn ta không hề nương tay, trong khoảnh khắc con dao găm xuống, mũi kim độc cũng bắn về phía ‘Chu Kỳ An’. Dưới thế tấn công gần trong gang tấc, chiêu này không thể né tránh được, người phụ nữ nghiêng người né được mũi kim độc, nhưng con dao lại găm sâu vào người bà ta một phân.
Con dao cũng được tẩm độc, đạo cụ trị liệu không thể giải được.
Thấy Triệu Tam Tuần sắp được như ý muốn.
Đối diện, người phụ nữ vẫn cúi đầu, đứng có chút xiêu vẹo.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Tam Tuần đang định tấn công lại đột nhiên dừng động tác, hai mắt hắn ta hơi trợn to, dường như đã nhìn thấy điều gì đó, một giây sau, da đầu hắn ta tê rần.
Vết thương trên lưng ‘Chu Kỳ An’ có máu thấm ra, nhưng tốc độ chảy lại chậm đến mức bất thường.
“Sao có thể…”
Trước khi suy nghĩ ra kết quả, Triệu Tam Tuần trực tiếp lùi về phía sau vài bước, chuẩn bị rút lui. Thế nhưng máu của người phụ nữ chỉ rơi xuống đất vài giọt, vậy mà lại bốc hơi trong không khí.
Làn da Triệu Tam Tuần tiếp xúc với không khí, bắt đầu ngứa ngáy.
Chu Kỳ An nằm trên giường chớp chớp mắt, thử rụt đầu vào trong chăn.
Sao lại đánh nhau rồi?
Không phải đã đến lúc cho “Đại Lang uống thuốc” rồi sao!
“Chẳng lẽ y tá có thể tự động nhận dạng thân phận bệnh nhân?”
Khả năng này vừa mới lóe lên trong đầu, tiếng còi gấp gáp khiến sắc mặt Chu Kỳ An nghiêm nghị.
Nghe thấy ám hiệu, sau cánh cửa đang hé mở đột nhiên chui ra một bóng người khác, xông vào yểm hộ.
Y tá sẽ không thổi còi cầu cứu.
Triệu Tam Tuần đã sử dụng kỹ năng ngụy trang, từ nhận thức đã làm mờ đi phán đoán về hình dáng và diện mạo của người khác. Nhưng người thứ hai xông vào, mặc dù mặc đồng phục y tá, nhưng Chu Kỳ An đã lập tức chú ý đến hai nốt ruồi nối liền nhau trên cổ đối phương.
Là Kerr.
Án mắt Chu Kỳ An lạnh lùng tột độ: “Hóa ra là bọn chúng.”
Trong suy đoán ban đầu, cậu đã nghĩ đến việc Triệu Tam Tuần và đồng bọn có thể sẽ đến vào tối nay, vậy nên cố ý đổi thân phận cũng là để đề phòng chiêu này.
Chỉ là, bây giờ đã đến giờ uống thuốc rồi.
“Chẳng lẽ…”
Chu Kỳ An lập tức nhìn về phía đồng hồ treo tường, vẫn là 10 giờ đúng.
“Ảo giác.” Đột nhiên cậu phản ứng kịp.
Khả năng Độc Long âm thầm lẻn vào phòng bệnh thi triển kỹ năng không lớn.
Kỹ năng của gã này vậy mà lại mạnh mẽ đến mức có thể thi triển từ xa, chỉ là không biết phạm vi ảnh hưởng và thời gian hồi kỹ năng của nó là bao nhiêu.
Quả thực là xem thường bọn chúng rồi.
Đã đến nước này rồi, vậy thì——
“Bạch Lăng.”
Bạch Lăng đã được sửa chữa bằng gói kinh nghiệm, bây giờ đã khôi phục lại trạng thái tràn đầy sinh lực, từ trên cao đánh lén, muốn một lưới bắt hết cả hai.
Triệu Tam Tuần cúi người né tránh Bạch Lăng, vài giây trì hoãn này vô cùng chí mạng, người phụ nữ phía sau đã rút con dao ra, dùng sức ném tới, con dao xé gió bay tới, đâm ngược vào người Triệu Tam Tuần.
“Ưm…” Tiếng kêu đau sắp thốt ra đã bị hắn ta nuốt xuống.
“Đi.” Không quan tâm đến vết thương trên người, Triệu Tam Tuần phóng độc tố, cưỡng ép rút lui.
Vậy mà người phụ nữ đó không đuổi theo.
Chu Kỳ An điều khiển Bạch Lăng chuẩn bị đuổi theo lần thứ hai thì, “Cộp cộp…”
Tiếng bước chân lại vang lên từ hành lang.
“Cộp cộp… Cộp cộp.”
Lần này tiết tấu chậm rãi hơn nhiều so với lúc trước, tiếng bước chân đều đều, cảm giác đó giống như một đám rối gỗ cứng ngắc đang lê bước chân chậm rãi đi tới.
Chu Kỳ An chỉ có thể tạm thời thu hồi Bạch Lăng.
“Ra tay trước chiếm ưu thế, xem ra tôi vẫn chưa đủ nhanh.”
Đã rất lâu rồi cậu không tự kiểm điểm bản thân.
Kiểm điểm xong, Chu Kỳ An khẽ nhếch khóe miệng, con dao kia trước tiên dính máu của người phụ nữ, sau đó lại đâm vào người y tá giả mạo, không biết sẽ xảy ra chuyện gì thú vị đây.
Bệnh viện này dường như đang che giấu một loại virus khủng khiếp nào đó, vừa vặn cậu đang thiếu một cái đĩa petri nuôi cấy để quan sát.
Âm phong lạnh lẽo thổi tới.
Nụ cười trên môi Chu Kỳ An cũng dần dần biến mất.
Ánh đèn trên hành lang có màu đỏ tươi như thịt, hiệu quả chiếu sáng rất bình thường, ánh sáng đặc biệt chiếu lên khuôn mặt y tá, tạo ra cảm giác rùng rợn khó tả. Tóc y tá được búi gọn gàng, bưng khay đi vào.
Vết máu trên mặt đất thu hút sự chú ý của cô ta.
Chu Kỳ An lập tức bắt đầu giãy giụa vặn vẹo, thu hút ánh mắt của y tá.
“Đến giờ uống thuốc rồi.” Y tá nói đều đều.
Dường như cho bệnh nhân uống thuốc là việc quan trọng nhất của cô ta, cô ta đi đến trước mặt bệnh nhân đang xõa tóc, đặt khay xuống.
Tổng cộng có hai viên thuốc nhỏ màu nâu, còn có thêm một cốc nước lọc.
Nữ bệnh nhân thật sự nắm lấy tay cầm bên dưới giường bệnh, rất nhanh nửa người Chu Kỳ An đã áp sát vào tấm ván gỗ, người phụ nữ nhận lấy thuốc từ tay y tá, thô bạo nhét thẳng vào miệng Chu Kỳ An.
Nhưng dù có thô bạo đến đâu cũng không bằng sự phối hợp của Chu Kỳ An, chỉ cần hắn há miệng đủ nhanh, người khác sẽ không thể làm khó dễ hắn.
“Ực ực.”
Uống thêm một ngụm nước, viên thuốc trôi tuột xuống bụng.
【Tính kháng độc +1 +1 +1…】
【Đại Lang, bọn chúng không độc chết cậu được đâu!】
Mẹ nó.
Sắc mặt Chu Kỳ An hơi thay đổi, tính kháng độc tăng lên một mạch mấy điểm, viên thuốc này độc đến mức nào?
“Tuyệt đối không thể uống nhiều.”
Cậu toát mồ hôi lạnh ướt hết cả lưng, phải nhanh chóng vắt kiệt giá trị thông tin trên người NPC, sau đó thăng cấp tăng lương đến khu điều trị đặc biệt.
Y tá có chút kinh ngạc vì hôm nay bệnh nhân phối hợp như vậy.
Nhưng cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, nhất cử nhất động đều rất máy móc, lúc 10 giờ 02 phút, dáng vẻ y tá cứng đờ xoay người, đúng giờ bưng khay rời đi.
Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, chỉ mới qua một phút, lúc 10 giờ 03 phút, vậy mà y tá lại quay trở lại.
Lần này, cô ta cầm theo một cuốn sổ nhỏ, đồng thời cởi trói một tay cho Chu Kỳ An.
Ở góc độ này, Chu Kỳ An cố gắng nhấc mí mắt lên, nhìn thấy trên cuốn sổ bìa trắng có viết rõ ràng mấy chữ “Sổ ý kiến hộ lý”.
Y tá đưa cuốn sổ tới.
Chu Kỳ An dùng tay còn lại lật ra.
【1. Đánh giá của bạn về dịch vụ của hộ lý lần này là?
- Rất hài lòng; b. Khá hài lòng; c. Bình thường; d. Không hài lòng; e. Rất không hài lòng.
- Bạn có muốn hộ lý này tiếp tục phục vụ hay không?
- Có; b. Tôi muốn suy nghĩ thêm; c. Không muốn.
- Các ý kiến và kiến nghị khác——】
“…” Vừa mới cho hộ lý ép bệnh nhân uống thuốc xong, quay sang đã để bệnh nhân đánh giá hộ lý.
Trung gian giới thiệu bọn họ đến đây còn đặc biệt dặn dò không được bị khiếu nại.
Haiz.
Ngành dịch vụ cũng không phải là để bị bắt nạt như vậy!
Chu Kỳ An mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng cắn nắp bút, bắt đầu ung dung viết lời khen ngợi vào cột ý kiến:
“Xin thông báo, hộ lý này có trái tim vàng sáng lấp lánh, làm ở vị trí hiện tại quả thực là lãng phí tài năng của cậu ta…”
Rất nhanh, một bài văn ngắn đã ra đời, Chu Kỳ An chú ý đến vẻ mặt của y tá, đối mặt với tình huống bất thường như vậy, cô ta cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.
Cái xác không hồn biết đi.
Trong đầu cậu hiện lên sáu chữ này, dừng bút, chấm một dấu chấm hết câu trên bức thư khen ngợi.
Trói tay lại xong, y tá cầm cuốn sổ ý kiến rời đi, mỗi động tác đều rất cứng nhắc.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Chu Kỳ An và nữ bệnh nhân trừng mắt nhìn nhau.
Mãi đến mấy phút sau, Chu Kỳ An mới cảm thấy khó thở.
Cậu không muốn khí thế thua kém, nhưng sau khi y tá ra vào một vòng, trong phòng còn lưu lại một mùi hương không tiêu tan, mùi hôi thối nồng nặc còn khó chịu hơn cả mùi xác chết bình thường.
Cuối cùng vẫn là Chu Kỳ An lên tiếng trước, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện thay ca, ngược lại còn cổ vũ đối phương: “Bà chạy đi.”
Chạy càng xa càng tốt.
Bệnh viện này từ trong ra ngoài đều giống như đã ‘Chết’, căn bản không nhìn ra được chút dấu vết nào của việc cứu người chữa bệnh, cậu còn muốn biết kết cục của bệnh nhân bỏ trốn sẽ như thế nào.
Nói không chừng có ngày chính cậu cũng phải chạy trốn.
“Chị gái à, mau chạy đi, nếu không thì…”
Người phụ nữ lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Câm miệng.”
“…”
………….
Ban đêm, thời gian vẫn cứ trôi qua chậm chạp.
Chu Kỳ An nằm trên giường, cậu để người phụ nữ giúp mình cởi trói, lý do đưa ra rất hợp lý. Vào mỗi buổi sáng, hộ lý sẽ tập trung lại để huấn luyện, một khi dấu vết quá rõ ràng, sẽ bị người khác phát hiện, sau này cậu sẽ không thể giả làm người uống thuốc thay nữa.
“A…”
Hoạt động cổ tay một chút, Chu Kỳ An cảm thán, nằm trên giường thoải mái hơn so với ngồi ghế lạnh nhiều, còn có chăn để đắp.
Cậu nhắm mắt, hơi thở đều đều, còn có ngủ hay không thì chỉ có bản thân cậu biết, ít nhất cho dù là ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều sẽ cho rằng cậu đang ngủ rất say.
Ba giờ sáng.
Không biết là phòng bệnh nào đột nhiên truyền đến động tĩnh rất lớn. Tiếng động của cửa sắt vốn dĩ đã lớn hơn cửa gỗ rất nhiều, có thứ gì đó đang đập cửa dữ dội, còn người chơi thì đang cố gắng chặn cửa.
Chu Kỳ An mở mắt ra, động tác nghiêng đầu có chút cứng ngắc.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, chăn ga gối đệm vẫn lạnh như hầm băng. Cũng may là cơ thể cậu có khả năng chống chịu nhiệt độ cực hạn, vậy nên mới có thể để mặc rồi tiếp tục nằm im như vậy.
Khoảnh khắc cậu nghiêng đầu lại, Chu Kỳ An căng thẳng nín thở.
Ánh sáng từ khe cửa đã biến mất hơn phân nửa.
Không, không phải biến mất.
Mà là có thứ gì đó đang đứng ở cửa, chặn mất nguồn sáng.
Bây giờ muốn khóa cửa thì đã muộn rồi.
Việc NPC giỏi nhất là bỏ đá xuống giếng, cảm xúc của nữ bệnh nhân thay đổi thất thường, lúc này dường như đã quên mất ‘Giá trị dược liệu’ của Chu Kỳ An: “Lăn xuống đây.”
Vừa nói lăn xuống, ánh mắt người phụ nữ nhìn Chu Kỳ An, giống như đang nhìn miếng thịt tươi trên thớt.
Khoảng cách rất gần, tiếng kêu phát ra từ bụng đối phương truyền vào tai Chu Kỳ An hết sức rõ ràng, sắp đến nửa đêm, hình như bệnh nhân càng đói khát hơn.
Chưa hết, cửa đang từ từ bị đẩy ra.
Chu Kỳ An nhíu mày, kiểm tra bảng nhiệm vụ, độ khó của phó bản không biết từ lúc nào đã tăng lên hai sao rưỡi.
Từ cái hố “Uống thuốc” lúc trước có thể thấy, càng là khâu đơn giản, sau đó càng dễ dàng có bẫy rập. Những người chơi khác chắc chắn cũng đã cân nhắc đến điểm này, thà vất vả chặn cửa, cũng không muốn giải quyết một cách dứt khoát.
Đột nhiên Chu Kỳ An bật cười, độ khó hai sao rưỡi, không tranh thủ thời gian giết quỷ, vậy thì thật là lãng phí.
Siêng năng mới có thể làm giàu được.
“Chị gái xinh đẹp, chị có mục tiêu nào muốn tiêu diệt không?”
Chu Kỳ An học mót được một chút chiêu trò của con zombie cầm báo trước kia, lúc này liền đem ra sử dụng: “Giao dịch giết người xem có được không?”
Mức độ nguy hiểm của bệnh nhân hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát, y tá lại giống như xác chết biết đi, với độ khó hiện tại, thứ đang đi vào kia cũng chỉ là tôm tép.
Vậy thì thứ nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối là gì?
Có thể khiến cho những bệnh nhân đáng sợ này không dám chạy trốn khỏi bệnh viện, chắc chắn là tồn tại thứ gì đó còn nguy hiểm hơn.
Nụ cười trên khóe miệng Chu Kỳ An càng lúc càng lớn.
Hiểu rõ mục tiêu mà bệnh nhân muốn giết nhất, có thể giúp cậu tiến thêm một bước lớn trong việc tìm hiểu phó bản.
…… Giao dịch giết chóc.
Tuyệt kỹ gia truyền của con zombie cầm báo.
Nhưng bây giờ nó đã chết rồi, không cần phải trả phí bản quyền, may là với tư cách là “Truyền nhân” của nó, Chu Kỳ An vẫn đang kiên trì phát huy tinh thần cao đẹp này.
Trước khi nhận được câu trả lời của nữ quỷ, cửa sắt đã mở ra trước một bước.
Mùi hôi thối trong phòng bệnh lại tăng lên nhanh đến mức người thường khó có thể chịu đựng nổi, dưới ánh đèn đỏ như máu, thứ đi vào không thể dùng một con hay một người để hình dung, cơ thể nó dị thường to lớn, bề mặt mọc đầy những cục thịt lớn bằng nắm tay.
Giống như một ngọn núi thịt di động.
Chu Kỳ An chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, phớt lờ con quái vật đang đến gần, cậu vẫn nằm yên ổn trên giường.
“Bà giết, hay là tôi động thủ?”
Vừa dứt lời, trong bàn tay thon dài đột nhiên xuất hiện một cây gậy, Chu Kỳ An bất ngờ bật dậy, cây gậy liền giơ lên định đánh về phía núi thịt kia.
Đang di chuyển, cánh tay giơ cao bị một bàn tay gầy guộc túm lấy.
Vốn chỉ là muốn bắt con tin, tốc độ của Chu Kỳ An cũng không nhanh.
Lúc này tiếp xúc gần gũi với nữ bệnh nhân, cậu không khỏi nổi da gà. Ngay từ lúc đầu cậu đã cảm thấy không đúng, xúc cảm của làn da người phụ nữ này rất kỳ lạ, mang theo cảm giác sần sùi.
Như thể toàn thân đều là khối u.
Người phụ nữ không ra tay giết người, chỉ giơ chân đá con quái vật như đống thịt ra xa.
Dường như bà ta vẫn còn do dự, rõ ràng là một người mắc chứng khó lựa chọn.
Chu Kỳ An lại dứt khoát hơn nhiều: “Không được thì thôi, tôi giết của tôi, bà giết của bà.”
Nói xong lại muốn xông về phía con quái vật như đống thịt kia.
Bóng dáng mặc đồ xanh trắng cuối cùng cũng ra tay. Theo sau tiếng “Bùm” giống như tiếng nổ nhỏ vang lên, Chu Kỳ An nhanh tay lẹ mắt lùi về phía sau, kéo chăn ga gối đệm chắn trước người, che đi những mảnh thịt bắn tung tóe khắp nơi.
“Bà nó chứ! Thật là kinh tởm.”
Con quái vật như đống thịt bị đánh nổ tung.
Mãi đến mấy giây sau, trong phòng bệnh không còn bóng dáng nào khác nữa.
Chu Kỳ An cẩn thận dè dặt buông chăn ga gối đệm ra nhìn.
Cách đó khoảng một hai mét, nữ bệnh nhân giẫm chân lên vũng thịt nhầy nhụa, bà ta liên tục dùng tay trái gãi cánh tay phải, chỗ đó nổi lên một bọc mủ, nhìn thoáng qua giống như da cóc.
Hình như cảm thấy dùng móng tay cào chưa đủ, người phụ nữ còn nhanh chóng chạy đến cạnh ngăn kéo, lấy ra một chiếc lược, từ từ chải.
Những sợi thịt bị cạo xuống hết sức trơn tru, toàn bộ cảnh tượng trông vô cùng khủng khiếp.
Chu Kỳ An nhanh chóng quét mắt, dường như đã hiểu ra điều gì.
Trên tay áo người phụ nữ có một ít chất lỏng bắn vào, trên tường phía sau cũng có. Xem ra con quái vật như đống thịt trước khi chết sẽ phát nổ, một khi da tiếp xúc với nó, sẽ bị lây nhiễm.
Ngay lúc cậu nhanh chóng tổng kết thông tin trước mắt, một giọng nói u ám vang lên:
“Giết… Tiến sĩ Z.”
Chữ đầu tiên nghiến răng nghiến lợi, ba chữ cuối cùng lại nói rất khẽ, như thể sợ bị người khác nghe thấy vậy.
Tiến sĩ Z?
Chu Kỳ An còn chưa kịp hỏi kỹ, thông báo của hệ thống đã đột nhiên vang lên, lần này âm thanh có chút khác thường so với trước đây:
【Bạn đã kích hoạt giao dịch với nữ quỷ thành công.】
【Nội dung giao dịch: Giết chết Tiến sĩ Z.】
Chu Kỳ An híp mắt lại.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu thực hiện giao dịch kiểu này với yêu ma quỷ quái, lúc trước khi vượt qua phó bản tòa nhà Kim Tường, cậu cũng từng đứng về phía Kim Chi muốn giết chết chủ nhân tòa nhà. Sau đó là trực tiếp kích hoạt nhiệm vụ phụ hủy bùa hộ mệnh, đặt nền móng vững chắc cho việc giết chết chủ nhân tòa nhà.
Lần này lại không tạo ra nhiệm vụ.
Tại sao?
Cốt truyện không cho phép, hay là do sơ suất mà đã vượt quá giới hạn?
Ví dụ như trong trường hợp không rõ manh mối, vô tình nhìn thấy nhiệm vụ chính quan trọng gì đó.
Chu Kỳ An nổi da gà, vội vàng xoa xoa tay.
“Nhất định là không phải.”
Làm người không nên tự dọa mình như vậy.
Nữ bệnh nhân tính tình thất thường, lúc bà ta đang “Chải chuốt”, cậu trực tiếp hỏi Tiến sĩ Z là ai, ở đâu, giết như thế nào, sẽ rất dễ khiến bản thân trông giống như một kẻ vô dụng.
Chu Kỳ An lấy Thánh Khí ra.
Động tác của người phụ nữ chợt khựng lại.
Dưới ánh sáng lạnh lẽo chói mắt đó, Chu Kỳ An nghiêm túc nói: “Vũ khí đã chuẩn bị kỹ càng rồi, bà xem, nếu tôi mang nó đến khu điều trị đặc biệt như vậy, xác suất giết chết Tiến sĩ Z có cao hơn một chút không?”
Nhiệm vụ hiện tại của người chơi chính là được điều động đến khu điều trị đặc biệt, cậu bổ sung thêm điều kiện tiên quyết này để thăm dò.
Vẻ lạnh lùng trên mặt người phụ nữ cũng giảm bớt, ba ta lạnh lùng phun ra một chữ: “Có.”
Sắc mặt Chu Kỳ An càng lúc càng trở nên kỳ lạ.
Nhân vật, địa điểm đều có đủ, càng nhìn càng giống nhiệm vụ chính quan trọng ở giai đoạn sau.
“Không sao.”
Chu Kỳ An nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao bây giờ cậu vẫn là một hộ lý bình thường, có thời gian tương đối đầy đủ để thu thập thêm manh mối.
Khóe miệng người phụ nữ còn dính một chút thịt vụn của quái vật, bà ta đưa tay lau đi, nhìn con quái vật, nói: “Nó cũng là bệnh nhân, đến từ khu điều trị đặc biệt.”
Nói xong liền chủ động đi về phía con quái vật đã chết.
Dừng bước, người phụ nữ trực tiếp thò tay vào, lục lọi trong người con quái vật như đống thịt, lấy ra một chiếc vòng tay.
Bà ta trực tiếp lôi ra, lau sạch sẽ vết bẩn trên đó, thông tin trên vòng đeo tay của bệnh nhân lộ ra trước mắt.
【Họ tên: Lý Tam Mộc.
Nhóm máu: Nhóm máu A.
Mã số bệnh án: 30260314.
Số giường bệnh: **
Chuẩn đoán: **
Khoa: Dinh dưỡng lâm sàng.】
“Cầm lấy.”
Chu Kỳ An do dự một lát, lấy một đôi găng tay từ trong ngăn kéo ra đeo vào, nhận lấy.
【Chúc mừng bạn đã nhận được vòng tay bệnh nhân *1. 】
【Lời nhắc nhở thân thiện, khoa Dinh dưỡng lâm sàng và khu điều trị đặc biệt nằm trong cùng một tòa nhà. 】
【Có thể hưởng thụ đãi ngộ của bệnh nhân bằng cách đeo vòng tay, mỗi người một vòng, nếu bị mất, sẽ không được cấp lại. 】
“Vòng tay bệnh nhân của khu điều trị đặc biệt.” Người phụ nữ nhe răng cười, trên khuôn mặt ngập tràn vẻ điên cuồng: “Cậu đeo nó vào, giết hết bọn chúng cho tôi!”
“…”
Hết chương 144.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: … Gặp phải một người còn điên hơn cả mình.
PS: Thông thường sẽ không ai nhập viện ở khoa dinh dưỡng, ở đây chỉ phục vụ cho cốt truyện ~