Chương 146: Không Nơi Nương Tựa (30)

 

Chương 146: Không Nơi Nương Tựa (30)

 

Còi báo động trong lòng Hà Mỹ réo vang, sau khi bình tĩnh lại, cô gọi hai tên vệ sĩ đến. Cố Cường đắc tội với nhiều người, để tự bảo vệ mình, ông ta đã thuê một đội an ninh hơn chục người. Hà Mỹ cũng có quen biết với bọn họ, bây giờ Cố Cường ngã ngựa, Hà Mỹ vừa có tiền vừa có quan hệ, vậy nên bọn họ đã nhanh chóng có mặt.

 

Hà Mỹ nhắm vào A Tú – thôn dân mắc bệnh kia. Vệ sĩ trói anh ta trong hầm nhà, anh ta sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn, đành khai hết mọi chuyện. Người phụ nữ bị nửa cái làng này thay phiên nhau đùa bỡn kia là vợ của Dịch Lỗi ở thôn Viên Thụ, nghe nói còn là sinh viên đại học, đã sinh con cho Dịch Lỗi. Vì không đứng đắn nên bị Dịch Lỗi đưa đến đây kiếm tiền.

 

Hà Mỹ cho A Tú một khoản tiền, sai người đưa anh ta ra khỏi tỉnh Hàm. Trước khi trở về thành phố Cư Nam, cô lặng lẽ đến thôn Viên Thụ một chuyến. Dịch Lỗi ngồi phơi nắng ở sân, mẹ già của anh ta bế đứa cháu trai, miệng không ngừng chửi rủa bằng tiếng địa phương.

 

Chúc Y muốn cứu những người phụ nữ ở đây, cuối cùng lại tự chôn vùi cả đời mình. Cô ta thấy thật không đáng cho Chúc Y.

 

Trở lại thành phố Cư Nam, cô ta vùi đầu vào công việc. văn phòng luật sư Vĩnh Thân vừa trải qua cơn khủng hoảng, rất nhiều luật sư đã nghỉ việc, cô ta ở lại tiếp quản công việc chính thống của Cố Cường, dần dần trở thành chị cả của Vĩnh Thân.

 

Đứng càng cao, tầm nhìn càng rõ ràng. Cô ta dùng những mảnh thông tin rời rạc để ghép lại sự thật đầy rẫy những vết nứt. Cái chết của Chúc Y, Dịch Lỗi là hung thủ trực tiếp, còn sáu thực tập sinh là những bàn tay vô hình đẩy cô ấy vào chỗ chết.

 

Sự tồn tại của Chúc Y đối với bọn họ quá chói mắt. Mỗi người bọn họ đều là “phiên bản lỗi” của Chúc Y. Tư Vi ghen tị với tình cảm của Đổng Kinh dành cho Chúc Y, Lý Nhân khao khát chen chân vào vị trí của Chúc Y, Chu Tiểu Địch hận mọi người luôn lấy sự xuất sắc của Chúc Y để so sánh với anh ta – một kẻ dựa hơi quan hệ, Đổng Kinh vẫn luôn canh cánh trong lòng vì bị Chúc Y từ chối, còn Trương Phẩm, người này quá mờ nhạt, không đáng để nhắc đến.

 

Mỗi một người bọn họ đều có cơ hội kéo Chúc Y một phen, nhưng khi cô ấy muốn làm “chiếc đinh đóng vào nội bộ”, bọn họ lại nhiệt tình xúi giục. Lúc cô ấy cần giúp đỡ thì từng người một đều rút tay về.

 

Bọn họ hò reo tung cô ấy lên cao, cô ấy hướng về phía ánh mặt trời, nhưng khi rơi xuống không ai đỡ lấy cô ấy.

 

Không có gì lạ khi tất cả bọn họ đều xin nghỉ việc. Cuối cùng những người trẻ tuổi hèn hạ này cũng không chịu nổi sự dày vò của lương tâm.

 

 “Vậy nên cô đã xúi giục Lưu Huân trả thù cho Chúc Y?” Trần Tranh nói.

 

Hà Mỹ kinh ngạc: “Cảnh sát Trần, sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi chưa từng xúi giục bất cứ ai, Lưu Huân đang tìm kiếm sự thật, tôi chỉ để cô ấy biết sự thật mà thôi.”

 

Trần Tranh nói: “Cô còn biết chuyện của nhà họ Mai nữa.”

 

Hà Mỹ nói: “Nói đến Mai Thụy, chuyện này là do Đô Ưng kể lại sau khi trở về.”

 

Sau khi các thực tập sinh trở về văn phòng luật sư, bọn họ cần phải nộp báo cáo trợ giúp pháp lý. Đô Ưng đã viết về Mai Thụy, vợ của Lý Giang Bảo ở thôn Viên Thụ. Vì vậy, cô ta đã tìm Đô Ưng để nói chuyện. Giống như mọi khi, Đô Ưng ấp úng nói rằng nghi ngờ Mai Thụy bị lừa bán đến đây, nhưng Mai Thụy lại bài xích mọi người tiếp xúc.

 

Văn phòng luật sư Vĩnh Thân có hợp tác với xưởng trà Hồ Vận, Hà Mỹ đến xưởng trà gặp lãnh đạo cấp cao vì công việc, nghe nói chuyện Mai Thụy được cha mẹ đón về nhưng lại tự sát. Cô không nắm được quá nhiều thông tin, chỉ có thể suy đoán, có thể Mai Thụy đã được Chúc Y giúp đỡ trở về.

 

“Gia đình này thật đáng thương, chuyện của nhóm hỗ trợ tôi cũng nghe nói qua.” Hà Mỹ thở dài: “Đứng ở góc độ của Mai Phong, những kẻ đã ép Mai Thụy đến chết đều có tội, đều muôn phần đáng chết.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy Đổng Kinh, Chu Tiểu Địch thì sao? Cũng đáng chết sao?”

 

Hà Mỹ cười nói: “Cảnh sát Trần, anh lại bắt bẻ tôi rồi. Tôi đã nói, tôi chỉ bán sự thật cho Lưu Huân. Cô ấy sẽ làm gì cho Chúc Y, điều đó không nằm trong tầm kiểm soát của tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Cô đã nhắc nhở tôi, việc tập hợp những thực tập sinh đó lại với nhau, quả thực nằm trong tầm kiểm soát của cô.”

 

Vẻ mặt Hà Mỹ hơi trầm xuống: “Tôi chỉ đăng lời mời trên vòng bạn bè, tôi cũng rất bất ngờ khi bọn họ đến. Theo ý của anh, tôi tổ chức đám cưới này là để dụ bọn họ đến, sau đó giết Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch? Nói cũng quá rồi, cho dù tôi có ngưỡng mộ Chúc Y đến đâu, tôi cũng không thể làm đến mức này.”

 

Trần Tranh nói: “Bọn họ đã thừa nhận, trước khi đến đây, bọn họ đã nhận được tin nhắn ẩn danh.”

 

Hà Mỹ nói: “Vậy anh càng nên điều tra bọn họ, điều tra tin nhắn ẩn danh. Cảnh sát Trần, tôi chỉ bị liên lụy vào vụ án này thôi, tôi vô tội, tôi không giết ai, cũng không xúi giục ai.”

 

Hà Mỹ khá bình tĩnh, dường như đã biết trước Trần Tranh sẽ hỏi gì, và cũng đã nghĩ kỹ đối sách. Hiện tại không có bằng chứng nào chứng minh cô ta là người đứng sau tất cả những chuyện này. Mai Phong và Lưu Huân đã thừa nhận tội giết Chu Tiểu Địch, Cung Tiểu Dương, Lư Phong, còn ai là người giết Đổng Kinh, vẫn chưa có lời giải.

 

Trần Tranh và Minh Hàn đã thảo luận về nghi ngờ đối với Lý Nhân và những người khác. Loại trừ hết những người khác, hung thủ nhất định ở trong số bọn họ, điều tra ra sự thật chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nhưng bây giờ Hà Mỹ xuất hiện, đột nhiên khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

 

Trần Tranh nhớ Minh Hàn đã đến gặp Hoắc Hi Linh. Vụ án Hoắc Diệp Duy cũng là một đám mây đen bao phủ trên đầu cảnh sát.

 

Hoắc Hi Linh vẫn làm việc bình thường dưới sự giám sát của tổ cơ động, nhưng tạm thời không thể rời khỏi tỉnh Hàm. Thỉnh thoảng Minh Hàn lại đến lượn lờ trước mặt bà ta, nói với bà vài câu về Hoắc Diệp Duy.

 

Quả nhiên, Hoắc Hi Linh không hổ là người đàn bà tàn nhẫn đã hạ bệ anh chị em nhà họ Hoắc để leo lên vị trí ngày hôm nay. Người thừa kế duy nhất bị sát hại mà bà ta vẫn có thể bình tĩnh xử lý công việc của tập đoàn, coi Minh Hàn và những người khác trong tổ cơ động như không khí. Nếu không phải Minh Hàn biết bà ta là mẹ ruột của Hoắc Diệp Duy, thì càng giám sát càng thấy bà ta chính là hung thủ giết hại Hoắc Diệp Duy.

 

Vài ngày trước, Hoắc Hi Linh đã từng nói: “Tôi quả thực có giấu giếm một số chuyện, tôi vẫn chưa nghĩ ra có nên nói cho các cậu hay không. Chuyện này có liên quan đến tương lai của tôi và tập đoàn.”

 

Bà ta không chịu mở miệng, Minh Hàn chỉ có thể kiên trì với bà ta, đồng thời tổ cơ động cũng bí mật điều tra tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải. Nữ doanh nhân lão luyện như Hoắc Hi Linh có một bộ tiêu chí quyết định riêng, mọi thứ đều lấy lợi ích của bản thân làm trọng, chỉ khi nào bà ta phán đoán mình nhất định phải cầu cứu cảnh sát, bà ta mới chủ động mở miệng.

 

Buổi chiều, Hoắc Hi Linh chủ trì xong một cuộc họp dự án, trở về văn phòng, bà có hơi ngẩn người. Vụ án Hoắc Diệp Duy đã ảnh hưởng đến tập đoàn Vị Hải, Thư Tuấn càng thêm đắc ý, không ngừng bôi nhọ bà trên mạng.

 

Nhà họ Thư không phải là người dễ chọc vào, lúc này, bà ta lại không tìm ra cách giải quyết nào thích hợp. Một số hạng mục hợp tác tạm thời bị gác lại, rất nhiều doanh nghiệp trước đây nể mặt tập đoàn Vị Hải đều lựa chọn đứng ngoài quan sát, cổ phiếu của tập đoàn tiếp tục giảm…

 

Hoắc Hi Linh ném tài liệu lên bàn, thở dài nặng nề.

 

 “Ồ, Hoắc tổng, tâm trạng không tốt à?” Minh Hàn lại đến, trên mặt mang theo nụ cười của người xem kịch vui.

 

Hoắc Hi Linh nhíu mày liếc nhìn cậu một cái, sau đó lại đeo lên chiếc mặt nạ cứng nhắc: “Rút người của cậu đi, tâm trạng của tôi có lẽ sẽ tốt hơn.”

 

Minh Hàn tiến lên, tựa vào cạnh bàn: “Vậy khi nào tâm trạng bà tốt lên, bà có bằng lòng nói chuyện về ‘Lượng Thiên Xích’ với tôi không?”

 

Hoắc Hi Linh liếc nhìn cậu như muốn cảnh cáo, im lặng không nói gì.

 

 “Nói thật, nếu tôi không làm cảnh sát, có lẽ tôi cũng giống con trai bà.” Minh Hàn nửa đùa nửa thật nói: “Biết đâu còn có thể gia nhập giới giải trí, nói không chừng lăn lộn còn tốt hơn con trai bà.”

 

Hoắc Hi Linh cau mày đánh giá cậu, tựa hồ như đang nói: Chỉ bằng cậu á?

 

 “Tôi thì sao? Với chiều cao này, vóc dáng này, khuôn mặt này, lại còn hài hước thế này, không nổi tiếng thì thật có lỗi với tạo hóa quá.” Minh Hàn đi hai bước, ra dáng muốn biến văn phòng tổng giám đốc này thành sàn diễn thời trang.

 

Hoắc Hi Linh cười nhạt: “Diễn trước mặt tôi cũng vô dụng, tôi là bà già rồi, không có hứng thú với thanh niên trẻ tuổi như cậu đâu.”

 

Minh Hàn giả vờ kinh ngạc: “Sao bà lại nói vậy, tôi là người đã có gia đình rồi đấy nhé. Bà lão… Hoắc tổng, ý tôi là tôi và Hoắc Diệp Duy rất giống nhau, là bởi vì chúng tôi đều có một người nhà là doanh nhân bất chấp thủ đoạn.”

 

Hoắc Hi Linh nhìn chằm chằm Minh Hàn, dường như đang suy nghĩ về câu nói này của cậu.

 

 “Ông già nhà tôi từng hô mưa gọi gió ở thành phố Nam Sơn và Lạc Thành, sau đó, khi công việc kinh doanh đang tốt đẹp lại chạy đến nước G, tập đoàn khoa học kỹ thuật Vận Dương, bà từng nghe nói chưa? Cũng giống như nhà bà, đều là doanh nghiệp công nghệ.” Minh Hàn khẽ nhếch môi.

 

Hoắc Hi Linh nói: “Cậu là con trai của Bặc Dương Vận?”

 

Minh Hàn nói: “Bà còn nhớ tôi đã từng nói với bà những gì không, tôi suýt chút nữa thì mất mạng vì ‘Lượng Thiên Xích’? Bọn chúng muốn lấy mạng tôi, rất có thể là bởi vì ông già làm nhiều chuyện xấu xa của tôi.”

 

Những nếp nhăn trên mặt Hoắc Hi Linh khẽ run lên, dường như bà ta đã dao động.

 

 “Tôi suýt chút nữa thì bỏ mạng, nhưng Hoắc Diệp Duy không may mắn như tôi. Hoắc tổng, rốt cuộc hai người đã làm chuyện gì? Báo ứng đều đổ hết lên đầu con cháu rồi?” Minh Hàn nói, nhưng nụ cười của cậu lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

 

“Tôi…” Hoắc Hi Linh siết chặt cây bút máy trong tay, dời mắt đi chỗ khác.

 

“Để tôi nói cho bà biết một chuyện nữa.” Minh Hàn nói: “Bặc Dương Vận, lão già đó, đã mất tích rồi.”

 

Hoắc Hi Linh vô thức hỏi lại: “Cái gì?”

 

 “Là bà đang lo sợ hay kinh ngạc?” Minh Hàn truy hỏi: “Bà và Bặc Dương Vận có quan hệ gì?”

 

Hoắc Hi Linh hỏi ngược lại: “Mất tích là có ý gì?”

 

 “Ý trên mặt chữ đó.” Minh Hàn tiến sát lại: “Ông ta đã sống ở nước G nhiều năm như vậy, đã cắt đứt liên lạc với tôi từ lâu rồi. Nhưng không lâu sau khi tôi liên lạc với ông ta, ông ta đã mất tích.”

 

Môi Hoắc Hi Linh run rẩy, lớp mặt nạ giả tạo gần như muốn bong ra.

 

 “Hoắc tổng, khoảng thời gian này chúng tôi cũng không phải chỉ nhìn chằm chằm vào bà.” Minh Hàn tiếp tục nói: “Những thay đổi trước và sau khi bà nắm quyền ở tập đoàn Vị Hải, tôi cũng nắm rõ đại khái. Năm đó bà chỉ là một người ở dòng thứ, không phải người thừa kế thích hợp, chú nhỏ của bà lớn hơn bà bảy tuổi mới là người được chọn. Một người được mọi người tín nhiệm, sống trong sạch như vậy, tại sao lại đột nhiên dính vào cờ bạc và ma túy, cuối cùng chết trong tù?”

 

Sắc mặt Hoắc Hi Linh tái nhợt, chuyện cũ năm xưa giống như dây leo mọc ra từ quá khứ đen tối, trói chặt lấy bà ta.

 

 “Còn nữa, hai tập đoàn khoa học kỹ thuật Lăng Không và Vạn Tinh, trước kia chúng đều là đối thủ cạnh tranh của Vị Hải, đồng thời cũng là đồng minh, nếu chúng phát triển bình thường, e rằng không ít thị phần của Vị Hải phải rơi vào tay bọn họ.” Minh Hàn nói: “Đáng tiếc, hai nhà này đều xảy ra tranh chấp nội bộ, Vị Hải trở thành kẻ hưởng lợi lớn nhất.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Hoắc Hi Linh thở dài một hơi, đi đến bên cửa sổ. Lạc Thành mùa đông bị sương mù bao phủ, các tòa nhà cao tầng như đang trôi nổi trong lớp bọt màu xám xịt như chì. Minh Hàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoắc Hi Linh: “Tiếp tục điều tra, bà đoán xem, tôi còn có thể điều tra ra được gì nữa?”

 

“Ba cậu và ‘Lượng Thiên Xích’ có quan hệ hợp tác.” Hoắc Hi Linh đột nhiên mở miệng.

 

Minh Hàn nhíu mày: “Cái gì?”

 

Hoắc Hi Linh xoay người lại, ánh mắt không có chút độ ấm nào: “Tôi cũng giống như ông ta, cũng từng lợi dụng ‘Lượng Thiên Xích’, chúng tôi có thể là những người đầu tiên ở đất nước này hưởng lợi từ ‘Lượng Thiên Xích’.”

 

Thành công của Hoắc Hi Linh phải kể đến từ khi bà ta tiếp xúc với “Lượng Thiên Xích”. Sau nhiều năm tiếp thị tẩy não, bây giờ nhắc đến tập đoàn Vị Hải, mọi người đều cho rằng nhà họ Hoắc thiếu nam đing, mấy người con trai đều không nên hồn, người xuất sắc đều là phụ nữ, mà Hoắc Hi Linh chính là hòn ngọc quý giá nhất trong số đó.

 

Nhưng mà sự thật lại là, năm đó người được nhà họ Hoắc coi trọng nhất chính là chú nhỏ Hoắc Ứng Chinh và em họ Hoắc Mỹ Thâm của Hoắc Hi Linh. Khi bà ta còn đang làm quản lý dự án bên lề của tập đoàn, thì Hoắc Ứng Chinh và Hoắc Mỹ Thâm đã nhiều lần tham gia vào các quyết sách quan trọng.

 

Lúc đó, bọn họ căn bản không xem Hoắc Hi Linh ra gì, mà giữa bọn họ và Hoắc Hi Linh, còn có không ít người đang nhìn chằm chằm vào vị trí của nhau, bọn họ tính kế lẫn nhau, lập nhóm, truyền tin tức, Hoắc Hi Linh ngay cả tư cách gia nhập cũng không có.

 

Thế nhưng “Lượng Thiên Xích” lại bày ra lợi ích trước mặt bà ta, xúi giục bà ta mơ tưởng đến những thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

 

Người tìm đến bà ta là Kim Trì Dã – người phụ trách của “Lượng Thiên Xích” tại Trung Quốc, tên thật không rõ, người Nước K, nhưng lại nói tiếng Trung rất trôi chảy.

 

Kim Trì Dã có một đôi mắt phượng rất quyến rũ, hắn ta nói người phụ nữ như bà ta không nên trở thành vật hy sinh cho đàn ông tranh giành quyền lực, bà ta rõ ràng có tài năng không thua kém gì Hoắc Ứng Chinh và Hoắc Mỹ Thâm, tại sao chỉ có thể làm người đứng xem trong cuộc đấu đá gia tộc này?

 

Lúc đó bà ta còn rất trẻ, trong lòng vốn đã thiêu đốt ngọn lửa bất cam, một mặt là do thành tích xuất sắc từ nhỏ, một mặt là do bị người lớn trong gia tộc coi thường phụ nữ. Nếu không phải am hiểu đạo lý tự bảo vệ mình trong gia tộc hào môn, có lẽ mấy năm trước bà ta đã nổi bật, sau đó bị nhổ bỏ một cách tàn nhẫn rồi.

 

Kim Trì Dã càng khiến ngọn lửa trong lòng bà ta bùng cháy dữ dội, nhưng bà không hiểu “Lượng Thiên Xích”, càng không hiểu tại sao tổ chức tội ác không muốn ai biết đến này lại đứng về phía bà. Bà cảnh giác hỏi: “Các người muốn thứ gì từ chỗ tôi?”

 

Kim Trì Dã mỉm cười vỗ tay: “Hỏi hay lắm, ‘Lượng Thiên Xích’ không làm việc thiện, cho bao nhiêu, nhất định phải đòi lại gấp bội, mà trên người cô có tiềm lực như vậy.”

 

Kim Trì Dã lấy rất nhiều ví dụ về các tập đoàn tài phiệt ở nNước K và nước J. Dù “Lượng Thiên Xích” gần như chưa được ai biết đến ở Trung Quốc, nhưng ở nước K và nước J thì nó đã “giúp đỡ” rất nhiều doanh nhân vô danh tiểu tốt.

 

Ban đầu bọn họ bị môi trường cạnh tranh áp lực cao đè nén đến mức không thở nổi, nhưng dưới sự giúp đỡ của “Lượng Thiên Xích”, đối thủ cạnh tranh của bọn họ đã biến mất một cách thần bí, trong đó một số doanh nghiệp nhỏ bây giờ đã là những doanh nghiệp ngôi sao đang trên đà phát triển.

 

Ai mà không khao khát thành công? Đặc biệt là người như Hoắc Hi Linh, rõ ràng sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại phải làm đá lót đường cho chú bác và em trai. Ánh mắt bà ta dần bừng sáng, còn nụ cười của Kim Trì Dã cũng càng thêm rạng rỡ.

 

“Lượng Thiên Xích” không chỉ đòi hỏi tiền bạc từ những doanh nghiệp mà tổ chức này giúp đỡ, mà còn là các mối quan hệ. Tại nước K, thông qua các doanh nghiệp lớn, “Lượng Thiên Xích” đã xây dựng nên một mạng lưới tội phạm khổng lồ, tất cả những người trong đó đều cùng nhau hưởng lợi.

 

Giờ đây, mạng lưới đã hoàn thiện này đang hướng về phía Hoắc Hi Linh. Bà ta nói: “Tôi còn một câu hỏi cuối cùng, tại sao lại là tôi? Nếu các người nhắm vào tập đoàn Vị Hải, chú và em họ tôi không phải là lựa chọn tốt hơn à?”

 

“Trước hết tôi phải đính chính một chút, ‘Lượng Thiên Xích’ không nhắm vào bất kỳ doanh nghiệp cụ thể nào.” Kim Trì Dã nói: “Chúng tôi chỉ coi trọng con người trong doanh nghiệp. Thử nghĩ xem, nếu cô là Hoắc Mỹ Thâm hoặc Hoắc Ứng Chinh, lúc này tôi nói những lời này với cô, cô có nghĩ tôi là kẻ điên, rồi gọi một cuộc điện thoại đưa tôi đến đồn cảnh sát không?”

 

Hoắc Hi Linh nhíu mày, suy nghĩ một chút, “Hình như anh nói đúng. Bọn họ không cần anh.”

 

“Phải, họ đã sớm nắm chắc phần thắng, tự cho mình là người được trời chọn, cần gì phải hợp tác với một tổ chức nước ngoài lai lịch bất minh?” Kim Trì Dã nói: “Vì vậy, cô Hoắc, chỉ có thể là cô. Cô đang thất thế, nhưng không cam chịu hiện trạng, muốn nuốt trọn tập đoàn Vị Hải, chúng tôi mới đến, muốn mở ra một bản đồ mới trên mảnh đất xa lạ này, cô và chúng tôi cần nhau, đúng là ăn nhịp với nhau.”

 

Hoắc Hi Linh thừa nhận mình đã bị thuyết phục, nhưng bà ta là người thận trọng, không dám dễ dàng đồng ý với Kim Trì Dã. Nhưng mà, cuộc đời bà ta đã thay đổi kể từ khoảnh khắc Kim Trì Dã xuất hiện, bà ta đã biết đến sự tồn tại của “Lượng Thiên Xích”, biết được những người không được coi trọng như bà ta có thể đạt được những thứ ngoài tầm với dưới sự che chở của “Lượng Thiên Xích”. Danh vọng, lợi ích, tất cả những gì bà ta thèm muốn, “Lượng Thiên Xích” đều có thể mang đến cho bà ta, bà ta chỉ cần thành công, sau khi thành công sẽ trở thành một mắt xích trong mạng lưới mà “Lượng Thiên Xích” xây dựng.

 

Những ngày tháng sống lay lắt trong Hoắc gia, bà ta không thể chịu đựng thêm được nữa, những người chị em trong mắt bà ta đều là lũ phế vật chỉ có cái mã, đàn ông Hoắc gia thì người nào người nấy đều lấy được địa vị từ những con đường bất chính. Bà nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn họ, ảo tưởng có một ngày sẽ đạp bọn họ dưới chân, trở thành bá chủ của tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải.

 

Kim Trì Dã cho bà ta thời gian suy nghĩ đầy đủ, bà ta nóng lòng tìm đến Kim Trì Dã, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh cuối cùng. Bà ta hi vọng Kim Trì Dã cho bà ta xem một ví dụ thành công, không phải nước K cũng không phải nước J, “Lượng Thiên Xích” hoạt động ở nước ngoài đã rất thành công, bà ta muốn xem thành tựu “khai hoang” của “Lượng Thiên Xích” ở Trung Quốc!

 

Kim Trì Dã đã chuẩn bị từ trước: “Cô không phải là mục tiêu đầu tiên của tôi ở tỉnh Hàm, cô có biết Bặc Dương Vận ở thành phố Nam Sơn không?”

 

“Bặc Dương Vận?” Hoắc Hi Linh nhíu mày, bà ta biết người này, nói ra thì bà ta và Bặc Dương Vận coi như là nửa đồng nghiệp, tuy phương hướng chuyên môn không giống nhau, nhưng đều là trong ngành khoa học kỹ thuật.

 

Theo như bà ta biết, Bặc Dương Vận là kẻ nghèo hèn không có chút bối cảnh nào, dựa vào vẻ ngoài ưa nhìn và chút khôn lỏi mà lấy được con gái nhà giàu có, dựa vào tiền của bố mẹ vợ để làm giàu, công việc làm ăn ngày càng lớn.

 

Kim Trì Dã cười híp mắt: “Bố mẹ vợ của ông ta có chút tiền, nhưng tuyệt đối không phải là gia đình giàu có gì, hỗ trợ ông ta vài triệu tệ là hết cỡ rồi. Cô cũng làm trong ngành khoa học kỹ thuật, cô biết ngành này là chiến trường của tư bản.”

 

Hoắc Hi Linh nói: “Vậy nên ông ta là do các người nâng đỡ?”

 

 “Chúng tôi chỉ giúp ông ta kéo vài đường dây, thuận tiện loại bỏ chướng ngại vật trên đường, còn lại, tự ông ta nghĩ cách giải quyết.” Kim Trì Dã nói: “Nói đi cũng phải nói lại, nếu ông ta không có năng lực này, ban đầu chúng tôi cũng sẽ không đầu tư vào ông ta.”

 

Kim Trì Dã nói rất nhẹ nhàng, nhưng Hoắc Hi Linh lại ngửi thấy mùi máu tanh.

 

 “Thế nào?” Kim Trì Dã nói: “Ví dụ của Bặc Dương Vận đã đủ chưa? Bất quá hiện tại ông ta cũng chỉ là con tôm nhỏ, cô biết đấy, chúng tôi đến đất nước của các người chưa lâu, mọi thứ vẫn còn trong giai đoạn thăm dò. Nói thật, ngoài cô ra, trong tay tôi còn có hơn mười người đang tiếp xúc, có muốn hợp tác với chúng tôi hay không, tự cô quyết định.”

 

Hoắc Hi Linh đưa tay về phía Kim Trì Dã, Kim Trì Dã lịch sự nắm lấy: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

 

Nói đến đây, Hoắc Hi Linh dừng lại, đánh giá Minh Hàn, trong mắt bà ta có sự nghi ngờ sâu sắc, dường như đang nghĩ, tại sao con trai của Bặc Dương Vận lại trở thành cảnh sát?

 

“Năm đó Hoắc Ứng Chinh nghiện ngập, hoàn toàn mất đi tư cách cạnh tranh, là ‘tác phẩm’ của bà và ‘Lượng Thiên Xích’.” Minh Hàn nói.

 

Hoắc Hi Linh lại cười: “Là ‘Lượng Thiên Xích’ chứ không phải tôi, tôi chỉ lo phát triển sự nghiệp của riêng mình, ông ấy nhất quyết muốn dính vào thứ đó, tôi ngăn cản thế nào được? Nếu phải nói, thì là Hoắc Mỹ Thâm đứng sau lưng thúc đẩy một phen.”

 

Cái tên Hoắc Ứng Chinh và Hoắc Mỹ Thâm bây giờ đã bị lãng quên. Lúc đó Hoắc Ứng Chinh sử dụng ma túy, luôn miệng nói là do Hoắc Mỹ Thâm hãm hại mình, đương nhiên Hoắc Mỹ Thâm không thừa nhận. Nhà họ Hoắc hỗn loạn, vì muốn ổn định tập đoàn Vị Hải, Hoắc Ứng Chinh bị bỏ rơi, cuối cùng chết trong tù.

 

Mà Hoắc Mỹ Thâm chỉ sống yên ổn được nửa năm, liền bị người của phe cánh Hoắc Ứng Chinh điều tra ra việc mua chuộc người khác giết người, nắm được hàng loạt chứng cứ cạnh tranh không chính đáng. Hoắc Mỹ Thâm định bỏ trốn ra nước ngoài, nhưng lại bị bọn buôn ma túy giết chết ở biên giới.

 

Hoắc Hi Linh ẩn mình trong chuỗi sóng gió này, nhà họ Hoắc sấm rền chớp giật, dự án của bà ta trở thành linh chi hồi sinh cho nhà họ Hoắc, bà ta cũng nhờ đó mà trở thành người được nhà họ Hoắc tín nhiệm giao phó trọng trách.

 

“Nói như trên tay bà không dính một giọt máu nào vậy.” Minh Hàn cười lạnh: “Hoắc tổng, nếu bà thực sự ‘trong sạch’ như vậy, thì tại sao Hoắc Diệp Duy lại chết thảm như thế, giống như tôi? Bặc Dương Vận không phải là người tốt đẹp gì, tôi hoài nghi ông ta ra nước ngoài chính là để chạy trốn khỏi sự truy sát.”

 

Hoắc Hi Linh nhíu mày: “Nhưng cậu nói người muốn giết cậu là ‘Lượng Thiên Xích’, sao có thể như vậy được?”

 

Minh Hàn hỏi lại: “Tại sao không thể?”

 

“‘Lượng Thiên Xích’ là đồng minh của tôi, của Bặc Dương Vận, người ra tay với Hoắc Diệp Duy là kẻ thù của ‘Lượng Thiên Xích’.” Hoắc Hi Linh nói xong, nhưng thần sắc lại có chút dao động.

 

Minh Hàn nhìn chằm chằm bà ta: “Vậy kẻ thù của ‘Lượng Thiên Xích’ là ai?”

 

Mi tâm Hoắc Hi Linh càng nhíu chặt hơn, lắc đầu: “Tôi không biết.”

 

Minh Hàn nói: “Với mức độ quan hệ mật thiết giữa bà và ‘Lượng Thiên Xích’, chẳng lẽ trong tay bà không có chút thông tin nào sao?”

 

“Không có.” Hoắc Hi Linh nói: “Tôi đoán, phương hướng phát triển của ‘Lượng Thiên Xích’ đã có chút thay đổi.”

 

Minh Hàn nhướng mày: “Ồ? Thay đổi gì?”

 

Hoắc Hi Linh mím môi, do dự không biết có nên nói cho viên cảnh sát trước mặt hay không. Hoàn cảnh của bà ta rất khó xử, cái chết của Hoắc Diệp Duy đã đẩy bà ta đến vị trí đầu sóng ngọn gió, bà ta bất đắc dĩ phải nhắc đến bí mật tội lỗi vốn nên chôn giấu trong lòng, nhưng nói đến nước này, bà ta lại có thêm nỗi lo mới.

 

“Đã rất nhiều năm rồi tôi không liên lạc với ‘Lượng Thiên Xích’ nữa.” Hoắc Hi Linh nói, bà ta và “Lượng Thiên Xích” liên lạc thông qua Kim Trì Dã, lần gặp mặt cuối cùng, Kim Trì Dã có vẻ hơi mệt mỏi, nói phải về nước K một chuyến.

 

Trước kia Kim Trì Dã cũng thường xuyên biến mất, bà ta đã quen rồi. Cho đến khoảng hai năm nay thì không có tin tức gì của Kim Trì Dã nữa, bà ta mới cảm thấy kỳ quái, hoài nghi sau khi Kim Trì Dã về nước K thì đã xảy ra chuyện. Nhưng mà, ngoài Kim Trì Dã ra, bà ta không còn cách nào khác để liên lạc với “Lượng Thiên Xích”, chỉ có thể chờ “Lượng Thiên Xích” phái người khác đến.

 

“Kỳ thật ‘Lượng Thiên Xích’ biến mất, ngược lại tôi còn thấy nhẹ nhõm.” Hoắc Hi Linh cười khổ: “Không ai muốn đối mặt với tội lỗi trong quá khứ của mình, bọn họ biến mất, giống như mang theo cả những chuyện tôi đã làm trong quá khứ đi, xóa sạch toàn bộ.”

 

Mấy năm gần đây, Hoắc Hi Linh đã không còn dựa vào “Lượng Thiên Xích” nữa, trải nghiệm hợp tác với “Lượng Thiên Xích” đã trở thành lịch sử đen tối của bà ta, nửa đêm mộng mị, bà ta nhiều lần mơ thấy “Lượng Thiên Xích” đến đòi nợ mình. Nhưng trên thực tế, những chuyện này đều chưa từng xảy ra. “Lượng Thiên Xích” đến một cách âm thầm, dường như cũng rời đi lặng lẽ.

 

Minh Hàn hỏi: “Vậy nên bà cho rằng ‘Lượng Thiên Xích’ đã xảy ra chuyện, bị kẻ thù trả thù?”

 

Hoắc Hi Linh gật đầu: “Chỉ có khả năng này, nếu không tại sao Kim Trì Dã lại đi mà không trở lại? Tôi nghe nói mạng lưới tình báo của ‘Lượng Thiên Xích’ đã rút khỏi trong nước rồi.”

 

Minh Hàn lại hỏi: “Vậy bà nghĩ kỹ lại xem, người có khả năng giết Hoắc Diệp Duy trả thù là ai?”

 

Hoắc Hi Linh im lặng rất lâu, ánh sáng trong mắt dần dần tan biến.

 

Hết chương 146.

 

Chương 146: Không Nơi Nương Tựa (30)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên