Chương 147: Không Nơi Nương Tựa (31)
“Không nghĩ ra được à?” Minh Hàn nói: “Vì bà đã tạo ra quá nhiều nghiệt chướng?”
Hoắc Hi Linh không nhìn cậu nữa, cũng không trả lời.
Minh Hàn rời khỏi Tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải. Vừa rồi, Hoắc Hi Linh tưởng chừng như đã thẳng thắn với cậu, nhưng mâu thuẫn và nghi vấn lại càng nhiều hơn. Hoắc Hi Linh nói “Lượng Thiên Xích” đã biến mất, nhưng tình báo mà cảnh sát nắm được là “Lượng Thiên Xích” đang phát triển mạnh mẽ ở Trung Quốc, thậm chí gần đây còn tổ chức tuyển chọn tội phạm trong trường học.
“Lượng Thiên Xích” không phải rút lui, mà có thể đã thay đổi chiến lược, không còn lợi dụng những doanh nhân có dã tâm thắng thua mạnh mẽ như Hoắc Hi Linh và Bặc Dương Vận, mà đang muốn vứt bỏ bọn họ. Nhưng nếu chỉ là vứt bỏ, vậy tại sao lại ra tay với cậu và Hoắc Diệp Duy? Điều này quá kỳ lạ.
Hoắc Hi Linh chỉ tiết lộ một nửa sự thật về “Lượng Thiên Xích”, nửa còn lại là bà ta không biết, hay là không thể nói?
………….
Cục cảnh sát thành phố Cư Nam, tổ chuyên án đang họp. Mai Phong vẫn một mực khẳng định mình giết Đổng Kinh, dường như quyết tâm gánh tội thay cho Lưu Huân. Nhưng các thành viên trong tổ đều biết rõ, Đổng Kinh không phải do ông ta giết, hung thủ nhất định là một trong bốn người bạn thực tập chung của Đổng Kinh.
Theo sự thật năm đó dần được hé lộ, phản ứng của mấy người Đô Ưng, Lý Nhân càng lúc càng khó đoán, lời khai của bọn họ cũng dần xuất hiện sự khác biệt.
Trương Phẩm tự thuật, từ khi nhận được tin nhắn ẩn danh, anh ta luôn trong trạng thái bất an. Chuyện của Chúc Y anh ta đã sớm quên, năm đó anh ta cũng không phải là người tích cực xúi giục Chúc Y ở lại thôn Viên Thụ, nhưng tin nhắn ẩn danh kia đã phá vỡ cuộc sống yên bình của anh ta, anh ta buộc phải đến xem rốt cuộc là chuyện gì.
Anh ta tưởng rằng mọi người gặp mặt sẽ bình tĩnh giải quyết vấn đề, tìm ra người đã tổ chức hoạt động lần này. Nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc là, tất cả mọi người đều tỏ ra như một cuộc gặp gỡ bình thường của những người bạn lâu ngày không gặp, cứ như thể vẫn là những thực tập sinh năm nào, và giữa bọn họ chưa từng có Chúc Y tồn tại.
Anh ta bắt đầu cảm thấy, mỗi một người trong bọn họ đều rất đáng sợ. Anh ta mơ hồ đoán được có người muốn giết những người khác.
Chiều ngày 18, anh ta vô cùng bất an, sớm rời khỏi homestay, đến bờ hồ náo nhiệt, mãi đến tối gặp lại mọi người, anh ta mới biết, mỗi người đều hành động riêng lẻ, còn Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch thì không thấy đâu.
Sau khi về homestay, anh ta không dám rời đi, dự định sáng sớm sẽ rời khỏi “Trang viên Vi Mạt”. Cả đêm anh ta khóa chặt cửa phòng, nhưng không ngủ được một giây phút nào.
Lý Nhân khai nhận, từ đầu anh ta đã nghi ngờ Đổng Kinh. Lúc đó, Đổng Kinh là người duy nhất ngăn cản Chúc Y, hơn nữa là bạn cùng phòng với Đổng Kinh, anh ta biết rõ Đổng Kinh vẫn luôn nhớ nhung Chúc Y. Người gửi tin nhắn ẩn danh nếu ở trong số bọn họ, thì chỉ có thể là Đổng Kinh.
Lý Nhân còn đưa ra một phỏng đoán, người tiếp ứng cho Chúc Y là Đổng Kinh, Đổng Kinh đã liên lạc với vợ chồng Mai Phong, vì vậy mới cứu được Mai Thụy, nhưng không biết vì lý do gì, Đổng Kinh lại không cứu Chúc Y.
Lý Nhân thừa nhận, anh ta đã nghĩ đến việc sẽ giết Đổng Kinh trong trường hợp bất đắc dĩ. Anh ta không còn là anh chàng thực tập sinh nghèo rớt mồng tơi năm nào nữa, anh ta có sự nghiệp, có gia đình, nếu Đổng Kinh vì Chúc Y muốn hủy hoại tất cả những thứ mà anh ta phải khó khăn lắm mới có được, anh ta sẽ ra tay trước.
“Nhưng không phải tôi giết cậu ta.” Lý Nhân nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Là hai người phụ nữ kia. Chỉ có thể là bọn họ, bởi vì năm đó người mong muốn Chúc Y biến mất nhất chính là bọn họ. Nếu tôi là Đổng Kinh, bọn họ nhất định là mục tiêu đầu tiên của tôi.”
“Là Tư Vy giết Đổng Kinh, tôi có bằng chứng.” Khuôn mặt nhạt nhòa của Đô Ưng cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm khác thường.
Trần Tranh lập tức hỏi: “Bằng chứng gì?”
Đô Ưng nói: “Trong điện thoại của tôi, có một tệp tin được mã hóa tên là ‘Thời Gian Khô Diệp’, mọi người nghe thử sẽ biết.”
Cảnh sát kỹ thuật lập tức bắt tay vào làm việc. Sau khi giải mã, phát hiện đó là một tệp tin đám mây. Không lâu sau khi mở ra, truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân kia không giống như ở trong phòng, mà giống như dẫm lên cành lá.
Trần Tranh khó hiểu: “Đây là?”
Đô Ưng nói: “Anh xem thời gian đi.”
Thời gian hiển thị là 11 giờ 40 tối ngày 18 tháng 1. Bốn người trước đó đều khai, sau khi ăn lẩu thịt dê ở bờ hồ, họ đã trở về “Sơn Thủy Lâu”, sau đó không ai ra ngoài nữa, mỗi người tự nghỉ ngơi.
Trần Tranh nói: “Ý cô là, có người đã rời khỏi homestay trước 11 giờ 40? Là Tư Vy?”
Đô Ưng nói: “Mọi người có thể đi khám xét đồ đạc cá nhân của Tư Vy, có một chai nước hoa hình bùa hộ mệnh do ‘Lake’ sản xuất, rất nhỏ, có thể mang theo bên người. Đó là do tôi tặng cô ta, nhưng cô ta không biết, tôi đã giấu một chiếc máy ghi âm siêu nhỏ bên trong.”
Trong túi xách của Tư Vy quả nhiên có một thứ giống như bùa hộ mệnh. Sau khi tháo dỡ, bên trong thật sự có máy ghi âm.
Trần Tranh giơ chiếc máy ghi âm trước mặt Đô Ưng, lúc này đoạn ghi âm cũng đã phát xong. Toàn bộ đoạn ghi âm không hề có bất kỳ đoạn đối thoại nào, chỉ có tiếng bước chân, tiếng va chạm, tiếng thở hổn hển, và cả tiếng xẻng xúc đất lên.
Đô Ưng nói: “Tôi đoán cô ta sẽ ra tay, tôi chỉ là không muốn chết, tôi muốn chừa cho bản thân một con đường sống.”
Cũng giống như Lý Nhân, sau khi nhận được tin nhắn ẩn danh, phản ứng đầu tiên của Đô Ưng là, người tổ chức nhất định là Đổng Kinh. Nhiều năm trôi qua, Chúc Y đã sớm trở thành người bị bỏ lại quá khứ, chỉ có Đổng Kinh là vẫn còn canh cánh trong lòng. Nhìn thấy mọi người đều sống một cuộc sống bình thường, Đổng Kinh muốn kéo bọn họ xuống, chôn cùng Chúc Y.
Trước khi khởi hành, Đô Ưng đã chuẩn bị sẵn máy ghi âm, chỉ là chưa nghĩ ra cách sử dụng nó như thế nào, mãi cho đến chiều ngày 17, khi nhìn thấy Đổng Kinh và Tư Vy, một người giả vờ lịch thiệp, một người giả vờ dễ thương, cuối cùng cô ta cũng nghĩ ra, nhét máy ghi âm vào người Tư Vy.
Chai nước hoa hình bùa hộ mệnh do ‘Lake’ sản xuất có kích thước vừa vặn để chứa máy ghi âm, hơn nữa nó không trong suốt, nhìn từ bên ngoài giống như bị bịt kín. Cô ta đã động tay động chân vào chai nước hoa hình bùa hộ mệnh, sau đó tặng cho Tư Vy. Tư Vy rất vui, cất nó vào túi áo khoác.
Đêm hôm đó, cô ta đã thử tác dụng của máy ghi âm, có thể ghi lại được động tĩnh khi Tư Vy đi lại.
“Đổng Kinh đã biến mất từ chiều ngày 18, còn Tư Vy thì đang tham dự buổi hòa nhạc của Hoắc Diệp Duy.” Trần Tranh hỏi: “Tại sao tối hôm đó Tư Vy lại gặp được Đổng Kinh?”
Sau vài phút im lặng, Đô Ưng nói: “Tôi biết Đổng Kinh đang trốn trong rừng cây, chiều hôm đó, tôi cũng không phải là vô ích mà bận rộn.”
Lúc Đổng Kinh rời khỏi homestay, Đô Ưng đang ở trong vườn hoa của homestay, Đổng Kinh không nhìn thấy cô ta. Cô ta trà trộn vào đám đông, lặng lẽ đi theo Đổng Kinh, nhìn thấy Đổng Kinh đi qua khu phố thương mại, trực tiếp đi về phía bờ hồ. Bờ hồ rất đông người, chỗ nào cũng có hoạt động vui chơi, thế mà Đổng Kinh lại đi vào rừng cây.
Dường như Đổng Kinh đang quan sát điều gì đó trong rừng cây, anh ta ở trong đó bao lâu, cô ta liền theo dõi bấy lâu. Rừng cây kia tuy gần bờ hồ, nhưng tương đối khuất, nếu Đổng Kinh muốn giết người, có lẽ nơi đó là một nơi không tồi. Vậy thì, mục tiêu đầu tiên của Đổng Kinh là ai?
Đến giờ hẹn cùng nhau ăn cơm xem pháo hoa, Đô Ưng đến ngã rẽ chờ Tư Vy. vẻ mặt Tư Vy tỏ ra phấn khích vì được gặp thần tượng, nhưng Đô Ưng biết, tất cả đều là giả tạo.
Tư Vy hỏi: “Mọi người đâu?”
Cô ta lắc đầu: “Không thấy.”
Tư Vy không nói gì, không lâu sau, bốn người tập hợp, đều nói không nhìn thấy Chu Tiểu Địch và Đổng Kinh.
Cả bữa ăn ai nấy đều mang tâm tư riêng, căn bản không có tâm trạng thưởng thức pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm.
“Sao cô biết chắc Tư Vy sẽ đi tìm Đổng Kinh?” Trần Tranh hỏi.
“Tôi không chắc chắn, tôi chỉ đang đánh cược vào tâm lý của cô ta.” Đô Ưng nói: “Cô ta đã từng thích Đổng Kinh, cho nên Chúc Y mới là cái gai trong mắt cô ta. Bây giờ Đổng Kinh tốn nhiều công sức như vậy để báo thù cho Chúc Y, anh đoán xem cô ta có bùng nổ hay không?”
Năm đó, khi còn cùng thực tập sinh tại văn phòng Luật sư Vĩnh Thân, Đô Ưng thường xuyên tan sở lúc nửa đêm, vậy nên cô chuẩn bị một đống dụng cụ tự vệ, còn Tư Vy thì không mang theo gì cả. Đô Ưng cảm thấy rất kỳ lạ, một cô gái thu hút ong bướm như Tư Vy, so với cô càng dễ bị kẻ xấu để ý hơn.
Nhưng Tư Vy đã thần thần bí bí nói với cô rằng, bản thân đã tập luyện võ thuật mười mấy năm, đối phó với yêu râu xanh, cướp giật, tuyệt đối không thành vấn đề. Không lâu sau, ở trước mặt Đô Ưng, Tư Vy đã hạ gục một tên đàn ông lén lút bám theo bọn họ, đắc ý nói: “Nghề luật sư này nguy hiểm như vậy, nếu không phải tôi có chút tài năng, tôi cũng không dám làm.”
Đoạn ghi âm tuy chưa qua phân tích chuyên môn, nhưng có thể nghe ra được quá trình giằng co ở giữa. Đổng Kinh bị siết cổ chết, trùng khớp với đoạn ghi âm.
Tư Vy nghe đoạn ghi âm, ban đầu lộ ra vẻ nghi hoặc, dường như không biết đây là âm thanh gì. Không lâu sau, cô ta nghe thấy tiếng thứ gì đó ngã xuống, và cả tiếng thở dốc của chính mình. Sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch, con ngươi như muốn tràn ra khỏi hốc mắt.
Trần Tranh tắt đoạn ghi âm đúng lúc, ném túi vật chứng đựng chai nước hoa hình bùa hộ mệnh lên bàn. Tư Vy run rẩy nói: “Đây, đây là cái gì?”
Trần Tranh nói: “Đây là bùa hộ mệnh cô đeo trên người, cô không biết nó là cái gì à?”
Nhiều phân đoạn hiện lên trong đầu Tư Vy, cô ta đột nhiên ôm đầu hét lên, nữ cảnh sát lập tức khống chế cô ta lại.
“Đô Ưng? Đô Ưng hãm hại tôi? Cô ta nghe lén tôi?” Tư Vy vùng vẫy, sức lực kinh người suýt chút nữa đã hất tung nữ cảnh sát ngã nhào lên bàn, hành động này gần như chứng minh cô ta có thể dễ dàng lấy mạng Đổng Kinh.
“Cô ta còn ghi âm được những gì nữa?” Tư Vy gào lên: “Tôi nhớ ra rồi, lúc đó cô ta ở ngay bên ngoài rừng cây! Cô ta muốn hãm hại tôi!”
Trên thực tế, tác dụng của máy ghi âm có hạn, chỗ Trần Tranh tắt đi, chính là toàn bộ những gì cảnh sát nắm giữ. Nhưng hiển nhiên Tư Vy không cho là như vậy, cô ta gào thét, nói mình chỉ là tự vệ, là Đổng Kinh muốn giết cô ta. Chiều ngày 17, sau khi Hoắc Diệp Duy bị tạt bia, cô ta trở về homestay gặp Đổng Kinh, Đổng Kinh liền hẹn cô ta tối ngày 18 ra rừng cây ven hồ gặp mặt.
Tuy Tư Vy thừa nhận giết hại Đổng Kinh, nhưng sau khi đối chiếu lời khai của từng người, Trần Tranh phát hiện, tuy rằng tất cả bọn họ đều vì tin nhắn ẩn danh và bóng ma tâm lý mà tụ tập đến “Trang viên Vi Mạt”, nhưng trên thực tế lại không có động cơ giết người diệt khẩu quá mạnh mẽ. Chúc Y đã là quá khứ, liệu cô ấy có thật sự khiến Đổng Kinh, hoặc những người khác giết người vì mình hay không?
“Tin nhắn ẩn danh điều tra thế nào rồi?” Trần Tranh hỏi cảnh sát kỹ thuật.
“Người gửi tin sử dụng máy chủ nước ngoài, chưa chắc đã là Đổng Kinh gửi.” Cảnh sát kỹ thuật nói: “Còn việc đặt phòng ở “Sơn Thủy Lâu” trước, đúng là đã sử dụng chứng minh thư và tài khoản của Đổng Kinh, thẻ ngân hàng bị ràng buộc cũng là của Đổng Kinh, nhưng tài khoản của anh ta đã đăng nhập trên một thiết bị bất thường, nghi ngờ là bị đánh cắp.”
Trần Tranh hỏi: “Tìm được người đánh cắp tài khoản không?”
Cảnh sát kỹ thuật lắc đầu: “Cũng giống như tin nhắn ẩn danh, cũng sử dụng máy chủ ở nước ngoài.”
Trần Tranh trầm ngâm, người tổ chức không phải là Đổng Kinh, anh ta cũng giống như những người khác, cũng nhận được tin nhắn ẩn danh. Chuyện Chúc Y ở lại thôn Viên Thụ, ban đầu tuy rằng anh ta ngăn cản, nhưng cũng chỉ là thuận miệng nhắc nhở một câu, kết quả cuối cùng vẫn là cùng mọi người đẩy Chúc Y vào chỗ chết. Anh ta không phải là người đặc biệt nhất, nhưng trong mắt những người khác, anh ta chính là người đặc biệt.
Bản thân những người đó đều cho rằng người gửi tin nhắn ẩn danh ở trong số bọn họ, bởi vì không còn ai khác biết rõ chuyện đã xảy ra ở thôn Viên Thụ. Ngoại trừ Đổng Kinh thì trong mắt những người khác, anh ta là người khả nghi nhất, có khả năng là người tổ chức nhất.
Bọn họ tụ tập lại một chỗ, có lẽ không phải là vì muốn giết chết lẫn nhau, mà là muốn giải quyết vấn đề, giống như một người trưởng thành, xóa bỏ triệt để chuyện cũ đã bị lãng quên này.
Trần Tranh mở đoạn báo cáo điều tra liên quan đến Đổng Kinh ra, sau khi anh ta rời khỏi văn phòng luật sư Vĩnh Thân, rất nhanh đã ra nước ngoài, thời điểm này là trước khi Mai Thụy được đón đi. Rất có thể người gửi tin nhắn cho vợ chồng Mai Phong không phải là anh ta, vậy người đó là ai?
Người này chính là cầu nối liên lạc giữa Chúc Y và thế giới bên ngoài, người đó đã giúp Mai Thụy thoát khỏi thôn Viên Thụ, nhưng lại từ bỏ Chúc Y.
Mọi người đều nói, Chúc Y chưa từng liên lạc với bọn họ, nhưng nhất định có người đang nói dối. Người đó là ai?
Lý Nhân và Trương Phẩm không tiếp xúc nhiều với Chúc Y, Lý Nhân còn có địch ý với Chúc Y, thêm nữa bọn họ đều là nam giới, khả năng Chúc Y dựa dẫm vào bọn họ rất thấp. Còn lại chỉ có Tư Vy và Đô Ưng. Chúc Y và Đô Ưng có quan hệ tốt hơn, còn với Tư Vy thì có chút ngượng ngùng vì sự tồn tại của Đổng Kinh.
Dường như Đô Ưng mới là người tiếp ứng.
Nhưng lần này điều Đô Ưng làm nhiều hơn là tự bảo vệ mình, còn Tư Vy lại giết người. Bọn họ đều có nỗi lo lắng riêng, nhưng người biến nỗi lo lắng thành hành động giết người thì chỉ có Tư Vy. Lý do cô ta phải giết chết Đổng Kinh là gì?
……….
Sau khi nghỉ ngơi vài tiếng, cảm xúc của Tư Vy đã ổn định hơn một chút. Trần Tranh lại đến gặp cô ta, nhưng điều đầu tiên anh nhắc đến lại là Hoắc Diệp Duy: “Cô thích Hoắc Diệp Duy chỉ là đơn thuần thích, cô không phải là fan hâm mộ thật sự của hắn ta.”
Tư Vy ngẩn người: “Có phải fan hâm mộ hay không, bây giờ còn quan trọng sao?”
“Biểu hiện của cô ở trước cửa nhà họ Hoắc chiều ngày 18 rất khoa trương, cô cố tình để camera quay lại bộ dạng vô tâm vô phế của mình, cô còn suy đoán buổi chiều Đổng Kinh sẽ giết người, cô muốn tạo chứng cứ ngoại phạm cho mình.” Trần Tranh nói: “Từ sau khi nhận được tin nhắn ẩn danh, cô đã nhận định, Đổng Kinh là người tổ chức, anh ta sẽ báo thù cho Chúc Y.”
Tư Vy nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vô cùng không cam tâm: “Dựa vào cái gì? Năm đó anh ta coi tôi là người thay thế Chúc Y, bây giờ còn vì Chúc Y mà muốn giết chết tất cả chúng tôi? Anh ta si tình như vậy, sao không xuống đó mà trực tiếp si tình với Chúc Y luôn đi.”
Trần Tranh nói: “Nhưng chiều ngày 18, trên thực tế không có chuyện gì xảy ra. Chu Tiểu Địch không phải do Đổng Kinh giết. Nếu cô không giết Đổng Kinh, vậy tối ngày 18 cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Ánh mắt Tư Vy có chút mờ mịt.
Trần Tranh nói: “Cô cho rằng Đổng Kinh sẽ ra tay với mọi người, nhưng chiều ngày 18 tất cả mọi người đều hành động một mình, đó là thời cơ ra tay tốt nhất của anh ta. Buổi tối, cô và ba người còn lại hội họp, Chu Tiểu Địch và Đổng Kinh không thấy đâu, lúc đó cô đã khẳng định, Đổng Kinh đã ra tay với Chu Tiểu Địch. Hơn nữa, Đổng Kinh đã tìm cô, hẹn cô tối nay ra rừng cây nói chuyện, cô cho rằng mục tiêu thứ hai của Đổng Kinh là cô, cho nên cô ra tay trước để phòng ngừa.”
Tư Vy run rẩy: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Nhưng tiền đề căn bản không thành lập. Chu Tiểu Địch hoàn toàn không phải do Đổng Kinh giết, người giết chết anh ta là cha của Mai Thụy – Mai Phong.” Trần Tranh nói: “Đổng Kinh tìm cô, có lẽ thật sự chỉ là tìm cô để nói chuyện, ví dụ như, rốt cuộc là ai đã gửi tin nhắn ẩn danh.”
Tư Vy như bị sét đánh, kinh ngạc trừng mắt nhìn Trần Tranh, bất động mấy phút đồng hồ liền.
Trần Tranh nói: “Tại sao cô lại nhận định người gửi tin nhắn ẩn danh là Đổng Kinh? Còn cho rằng anh ta sẽ giết chết cô?”
“Bởi vì… Bởi vì…” Tư Vy bắt đầu cắn móng tay, lắp bắp.
“Bởi vì cô biết, cái chết của Chúc Y thật sự có liên quan đến cô.” Ánh mắt Trần Tranh dần lạnh lẽo: “Đứng ở góc độ của cô, Đổng Kinh ‘yêu sâu đậm’ Chúc Y, nên nhất định sẽ lấy mạng cô. Thêm vào đó, Chu Tiểu Địch lại mất tích, lúc đó vì thông tin sai lệch, cô không biết rằng thực ra anh ta là do Mai Phong giết, cô càng thêm chắc chắn, nếu như mình không ra tay, người chết chính là mình.”
Tư Vy run rẩy, hai bàn tay đeo còng số tám chập vào nhau, dường như muốn ôm lấy chính mình.
“Nói đi nói lại, Mai Phong là người quen của cô, đúng chứ?” Trần Tranh đột nhiên chuyển chủ đề.
Tư Vy ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng: “Ông ta…”
“Trong nhóm các người, chỉ có cô là biến việc giết người thành hành động, nhưng cô lại là người không giống hung thủ nhất.” Trần Tranh nói: “Tôi loại trừ hết khả năng này đến khả năng khác, phát hiện ra chỉ có một khả năng, tin tức về Mai Thụy là do cô chuyển cho Mai Phong, có lẽ cùng lúc đó, cô còn nhận được cả tin nhắn cô ấy đang gặp nguy hiểm, cô ấy cầu cứu cô, đó là cơ hội duy nhất của cô ấy, cô ấy tin tưởng cô, cô không bị Dịch Lỗi và đồng bọn khống chế, chỉ cần cô báo cảnh sát, cô ấy sẽ được cứu.”
Tư Vy cắn chặt môi, môi dưới trắng bệch, cô ta khẽ lắc đầu, dường như muốn bịt tai lại.
Trần Tranh tiếp tục nói: “Cô khoanh tay đứng nhìn cô ấy chết, cho nên cô là người hoảng sợ nhất trong số những người nhận được tin nhắn ẩn danh. Khi cô phỏng đoán Đổng Kinh là người gửi tin, cô nhanh chóng cho rằng anh ta đã biết sự thật, anh ta hận cô, anh ta muốn cô chết!”
Tư Vy hét lên: “Chẳng lẽ không phải sao? Tôi hại chết người phụ nữ anh ta yêu thương, cho nên anh ta đến tìm tôi báo thù! Nhưng ban đầu người Chúc Y tìm đến là anh ta, chính anh ta muốn ra nước ngoài nên mới biến thành tôi!”
Trần Tranh nói: “Người tiếp ứng ban đầu của Chúc Y là Đổng Kinh, sau đó biến thành cô?”
Tư Vy vừa khóc vừa nói, lắp bắp không nên lời.
Tối hôm cuối cùng ở thôn Viên Thụ, cô ta đi tìm Đổng Kinh, lại nhìn thấy Chúc Y và Đổng Kinh đang nói chuyện. Cô ta cảm thấy rất ngại ngùng, muốn bỏ đi, nhưng Chúc Y lại gọi cô ta lại, cười nói: “Vy Vy, vừa hay cô đến, tôi và Đổng Kinh đang bàn bạc xem phải liên lạc như thế nào.”
Cô ta rất không muốn tham gia, nhưng cũng không thể không vào. Chúc Y nói, bản thân nếu muốn thâm nhập vào bên trong thì phải hết sức hòa nhập với những người phụ nữ trong thôn, có thể sau này điện thoại sẽ bị kiểm soát, cho nên cô ấy sẽ chủ động liên lạc với hai người bọn họ.
Tư Vy không muốn dính líu vào chuyện này, nhưng lúc cô ta xúi giục Chúc Y thì lại rất hăng hái, lúc này nếu tỏ ra không muốn thì khó tránh khỏi bị lộ. Thế là cô ta giả vờ nhiệt tình, đảm bảo rằng mình luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Đổng Kinh cũng nói như vậy.
Sau khi trở về thành phố, Tư Vy nhận được tin nhắn của Chúc Y vài lần, trò chuyện ngắn ngủi một chút. Chúc Y nhờ cô ta tìm giúp vợ chồng Mai Phong, cô ta đã hỏi Đổng Kinh, Đổng Kinh nói Chúc Y không hề nói với anh ta. Cô ta hơi ngạc nhiên, người có quan hệ tốt hơn với Chúc Y là Đổng Kinh, nhưng tại sao mình lại bị Chúc Y bám lấy?
Cô ta xác nhận vợ chồng Mai Phong đang sống ở xưởng trà Hồ Vận, rồi phản hồi lại cho Chúc Y, không nhịn được hỏi Chúc Y tại sao không liên lạc với Đổng Kinh. Chúc Y nói, có lẽ loại chuyện này chỉ phụ nữ mới đồng cảm hơn.
Cô ta vừa thấy phiền phức, vừa có chút cảm động. Chính vì sự cảm động này mà trong việc giúp đỡ Mai Thụy, cô ta không hề có chút sơ suất nào. Nhưng trong khoảng thời gian này, Đổng Kinh đã ra nước ngoài, trước khi đi còn đặc biệt mời cô ta ăn cơm, nhờ cô ta chăm sóc Chúc Y.
Trong lòng cô ta cười lạnh, mỉa mai Đổng Kinh vài câu, “Anh không nỡ như vậy, sao không tự mình ở lại?”
Hình như Đổng Kinh không ngờ cô ta sẽ nói như vậy, bầu không khí nhất thời trở nên ngượng ngùng. Bữa cơm đó kết thúc không vui vẻ gì, mà tâm trạng của cô ta khi đối diện với Chúc Y cũng có sự thay đổi rất vi diệu.
Tôi không muốn giúp cô ta nữa, tự sinh tự diệt đi. Không chỉ một lần cô ta đã nghĩ như vậy. Nhưng khi Chúc Y thuyết phục được Mai Thụy, để cô ta chính thức liên lạc với vợ chồng Mai Phong, cô ta lại không thể khoanh tay đứng nhìn.
Lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng! Cô ta nghĩ như vậy. Sau đó cô ta mua một số điện thoại ảo trên mạng, gửi tin nhắn cho Lý Bình.
Cô ta cứ tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ Chúc Y lại gửi đến một tin nhắn khác hẳn mọi khi: Cứu tôi!
Cô ta giật mình, sợ hãi ném điện thoại xuống. Có ý gì? Vợ chồng Mai Phong còn chưa đến thôn Viên Thụ, Chúc Y đã bị phát hiện rồi? Ai phát hiện? Dịch Lỗi sao, hay là những người dân khác trong làng?
Đầu óc cô ta bỗng trở nên hỗn loạn, vơ lấy áo khoác liền chạy đến đồn cảnh sát gần nhất, nhưng khi cách một con đường, cô ta đột nhiên dừng lại. Một giọng nói từ tận đáy lòng cô ta vang lên: Tại sao mày phải cứu cô ấy? Cô ấy đối với mày có quan trọng không? Cô ấy trở về thì có lợi ích gì cho mày?
Cô ta nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường, bỗng nhiên bật cười, cười nhạo bản thân mình đúng là đồ ngốc. Chúc Y chưa bao giờ là bạn của cô ta, bọn họ căn bản là người của hai thế giới khác nhau, tại sao cô ta phải vì Chúc Y mà ảnh hưởng đến cuộc sống của mình? Chúc Y thích giúp đỡ người khác như vậy thì cứ ở lại thôn Viên Thụ đi, cô ta đối với tình địch này đã hết lòng quan tâm rồi, người đàn ông kẹp giữa bọn họ đã sớm buông tay mặc kệ, đang ở nước ngoài tự do tự tại, cô ta còn quản cái gì nữa?
Hơn nữa, cô ta đã từng chứng kiến dân nghèo ở vùng khỉ ho cò gáy rất nhiều mưu mô, nếu để những kẻ lắm mưu mô này dính líu vào, vậy chẳng phải người gặp nguy hiểm chính là bản thân cô ta sao? Đến lúc đó Chúc Y lại là nữ thần xinh đẹp tốt bụng được mọi người ca tụng, vậy cô ta là cái gì?
Cô ta quay người lại, đồn cảnh sát lặng lẽ khuất sau lưng cô ta. Cô ta nhặt điện thoại lên, xóa tin nhắn cầu cứu của Chúc Y đi.
Trong một khoảng thời gian dài, cô ta theo bản năng không quan tâm đến thôn Viên Thụ và xưởng trà nữa, nhưng sau đó, vẫn nghe nói có người ở xưởng trà nhảy lầu, cô ta vừa hỏi thăm, thì ra người chết chính là Mai Thụy. Cô ta nhất thời có cảm giác thật hụt hẫng, cuối cùng lại thấy Chúc Y thật nực cười.
Người mà cô ấy tốn bao công sức cứu về, lại vội vã kết thúc sinh mạng của mình, còn không bằng ở lại thôn Viên Thụ, cuộc sống tuy có chút khổ cực, nhưng dù sao cũng tốt hơn là chết, hơn nữa lại là tự sát, phải đau khổ đến mức nào mới tự sát? Chúc Y thật sự đang giúp người khác sao? Không phải đâu, đó chỉ là hành động tự thỏa mãn của Chúc Y thôi!
“Tôi chính là thấy chết không cứu đó, thì sao?” Tư Vy hung hăng trừng mắt nhìn Trần Tranh, “Từ trước đến nay đều là cô ta làm phiền tôi, làm phiền tất cả chúng tôi, cô ta muốn làm thánh mẫu thì cô ta cứ làm đi, đừng lôi tôi vào!”
Sự việc rốt cuộc đã rõ ràng, Trần Tranh thở dài, “Cô và Đổng Kinh trước đó chưa từng gặp mặt?”
Tư Vy nói: “Có gì mà phải gặp?”
Trần Tranh nói: “Đổng Kinh không phải là người tổ chức, tối ngày 18 anh ta hẹn gặp cô, cũng không phải để giết cô. Anh ta cũng rất đau đầu không biết ai là người tổ chức, trong số những người các cô, anh ta cho rằng cô là người có quan hệ gần gũi nhất với anh ta, người cuối cùng bàn bạc với Chúc Y cũng là hai người, anh ta và cô. Anh ta muốn hỏi cô trước khi Chúc Y chết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rồi cùng cô tìm ra người tổ chức.”
Tư Vy lại kích động, “Không thể nào!”
Trần Tranh nói: “Vậy cô hãy nghĩ kỹ lại xem, anh ta có đề phòng cô không? Anh ta biết cô là cao thủ võ thuật, anh ta có mang theo bất cứ thứ gì có thể lấy mạng cô không?”
Ánh mắt Tư Vy đảo quanh, không trả lời được. Không có, cô ta đã lục soát người Đổng Kinh, chỉ có bật lửa, còn cô ta thì mang theo sợi dây thừng để giết người.
“Tôi hỏi cô lại lần nữa.” Trần Tranh nói: “Loại trừ Đổng Kinh, cô cho rằng ai là người tổ chức?”
Tư Vy ngây người che miệng, đầu óc trống rỗng.
Trần Tranh nói: “Các cô đến tham dự đám cưới của ai?”
Lúc này phản ứng của Tư Vy rất chậm, “Hà Mỹ? Anh là nói Hà Mỹ? Sao… sao có thể? Cô ta, cô ta căn bản không quan tâm đến chúng tôi!”
Cùng một câu hỏi, Trần Tranh nhận được câu trả lời tương tự ở ba người còn lại. Rõ ràng bọn họ đều vì hôn nhân của Hà Mỹ mà lên con thuyền báo thù này, vậy mà không một ai cho rằng Hà Mỹ có vấn đề, cho dù Trần Tranh trực tiếp nói ra tên của Hà Mỹ, thì trong nhận thức của bọn họ, Hà Mỹ vẫn là một người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh vi, chắc chắn là người cách xa với việc báo thù nhất.
*Chú thích: Chủ nghĩa vị kỷ tinh vi là một khái niệm mô tả những người có vẻ ngoài đạo đức, khéo léo và thậm chí là rất quyến rũ, nhưng trong thực tế, họ đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu và thường hành động vì lợi ích riêng mà không quan tâm đến tác động đối với người khác.
Hết chương 147.