Chương 147: Thẻ Thông Hành
Tiếng bước chân của y tá ngày càng gần, trong phòng bệnh cũng sắp có người chơi bước ra. Sắc mặt Triệu Tam Tuần âm trầm, cho dù chỉ có năm phút rảnh rỗi, hắn ta cũng tự tin có thể xoay sở giữ lại tấm thẻ vạn năng.
Nhưng mưu kế này đã bị hóa giải.
Trước đó lúc ở nhà xác đã cố tình canh thời gian xuất hiện, ai ngờ đâu bây giờ lại trở thành một cái boomerang, vòng một vòng rồi đập ngược lại chính mình.
“Được, được…” Triệu Tam Tuần nghiến răng nói hai tiếng “Được”, hắn ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng ghét đang mỉm cười trước mặt, bộ dạng tức giận, trực tiếp ném thẻ vạn năng qua.
Chu Kỳ An thu tay về, dùng tay còn lại đeo găng tay giấu sau lưng để đỡ lấy.
Triệu Tam Tuần khôi phục lại vẻ mặt vô cảm ban đầu, thần sắc u ám.
Nhìn thấy sắc mặt hắn ta trong nháy mắt lại tối sầm đi, Chu Kỳ An biết mình đã đoán không sai, tấm thẻ này chắc chắn đã bị tẩm độc.
Thật là nham hiểm!
Đến nước này rồi mà vẫn còn muốn hại mình một phen.
Tấm thẻ vạn năng của mình đã quay về, Chu Kỳ An cũng không so đo với hắn ta nữa, cậu vẫn giữ nụ cười lịch sự, yên lặng trở về phòng bệnh nhân mình đang chăm sóc.
Cứ chờ đấy!
Triệu Tam Tuần nhìn chằm chằm bóng lưng chàng trai, cười lạnh trong lòng.
Cố ý ngụy trang ngoại hình như vậy, trong số những người chơi rất có thể còn có người muốn gây bất lợi cho Chu Kỳ An. Một khi mình tìm được bọn họ rồi liên thủ, bốn đánh một, đối phương chỉ có nước nuốt quả đắng.
Ở một diễn biến khác, Chu Kỳ An vừa vào phòng bệnh đã thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn coi như thuận lợi.
“Hy vọng Triệu Tam Tuần biết điều.”
Người thông minh nhất định sẽ biết dùng kế liên minh, nếu thật sự có người chơi nhắm vào Thánh Khí, thì phải nhờ Triệu Tam Tuần vất vả âm thầm đào người cho mình.
Bên trong phòng bệnh tràn ngập không khí ngột ngạt đáng sợ.
Bây giờ muốn đổi lại thân phận đã không còn kịp nữa.
Bệnh nhân nữ ngồi bên giường, bà ta hơi cúi đầu, mái tóc rối bù xõa xuống che khuất khuôn mặt, khe hở giữa những sợi tóc lộ ra một con mắt trắng dã, nhìn chằm chằm vào cửa.
Chu Kỳ An chú ý thấy một tay bà ta giấu trong chăn, còn chiếc xe lăn ở góc phòng, ống thép đã bị bẻ gãy một đoạn nhỏ.
Vừa mới chơi trò ngã bài với người khác xong, Chu Kỳ An:…
Đây là đang chờ mình tới gần, tạm thời dùng hung khí lột da rút gân mình từng chút từng chút một sao?
Lấy thẻ vạn năng ra, Chu Kỳ An như không phát hiện ra điều gì, bước tới: “Thẻ vạn năng đã lấy được rồi, ngày chết của tiến sĩ Z còn xa sao?”
Nhìn thấy thẻ vạn năng, cơ thể nữ bệnh nhân đột nhiên co giật dữ dội.
Thứ đồ vật nhỏ bé chưa bằng bàn tay này lại hoàn toàn kích thích bà ta, giây trước còn muốn giết người, giây sau người phụ nữ đã đập mạnh vào đầu mình, trong lúc bà ta cử động mạnh, hung khí giấu kín cũng rơi xuống giường.
“Khu nội trú đặc biệt… Không được rút máu, chết, uống thuốc, đều chết…”
Nói năng lộn xộn, đến cuối cùng thậm chí còn xuất hiện tình trạng đảo ngược trật tự từ ngữ.
Chu Kỳ An thở dài.
Quả nhiên là trí nhớ của người phụ nữ này đã bị lẫn lộn. Bà ta không biết vị trí thực sự của khu quản lý đặc biệt, đồng thời có phản ứng kích động mạnh với việc uống thuốc và rút máu.
Một cơn gió lạnh ập đến sau lưng, Chu Kỳ An lập tức né tránh, y tá từ phía sau sải bước tới, một tay giữ chặt bệnh nhân nữ đang vùng vẫy điên cuồng.
Sức cô ta rất lớn, tay còn lại di chuyển linh hoạt vô cùng, dễ dàng trói chặt dây đai cố định.
Cũng giống như ngày hôm qua, y tá không có bất kỳ lời nói hay hành động thừa nào.
Ban đầu, Chu Kỳ An còn muốn giải thích hai câu, nhưng thấy vậy cũng im lặng, phối hợp với y tá cho bệnh nhân uống thuốc.
Uống thuốc xong, cuối cùng bệnh nhân nữ cũng bình tĩnh lại, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào người vừa giúp y tá làm việc ác.
Y tá thuận tay lấy ra một cuốn sổ ý kiến.
Mí mắt Chu Kỳ An giật mạnh.
“…” Mạng của người làm dịch vụ cũng là mạng mà.
Quả nhiên, người phụ nữ sau khi uống thuốc đã tỉnh táo lại, trút giận toàn bộ lên người Chu Kỳ An.
Chỉ là một cây bút bi bình thường, suýt chút nữa đã bị bà ta bóp nát.
Mắt trợn ngược nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, người phụ nữ ấn tờ giấy xuống, dùng sức đánh dấu vào một ô vuông nhỏ.
[Rất không hài lòng]
Đến câu hỏi thứ hai là có muốn nhân viên chăm sóc này tiếp tục phục vụ hay không, bàn tay duy nhất có thể cử động của người phụ nữ cố tình do dự giữa hai lựa chọn “Tôi muốn suy nghĩ thêm” và “Rất không muốn”.
Thấy người phụ nữ sắp sửa đánh dấu đen vào ô “Tôi muốn suy nghĩ thêm”, thì vào giây phút cuối cùng, bà ta lại chọn [Rất không muốn].
Y tá cất cuốn sổ ý kiến, lúc đi ngang qua Chu Kỳ An, khẽ mở miệng nhắc nhở: “Nếu bệnh nhân không hài lòng với dịch vụ hai lần liên tiếp, cậu sẽ bị mời rời khỏi đây.”
Bệnh nhân nữ nằm trên giường, làm động tác cứa cổ.
Đây là một lời cảnh cáo.
Cảnh cáo Chu Kỳ An, nhanh chóng đổi lại thân phận.
Chu Kỳ An yên lặng nhìn bà ta vài giây, sau đó liếc nhìn ống thép mỏng manh có thể lấy mạng người trên mặt đất, chậm rãi bước tới. Lúc người phụ nữ tưởng rằng đối phương sẽ cởi trói cho mình và cầu xin tha thứ, thì Chu Kỳ An lại ân cần giúp bà ta trói chặt tay còn lại.
Con ngươi người phụ nữ lập tức trợn to.
“Cậu muốn chết à?” Cô ta khàn giọng thốt ra bốn chữ.
Phớt lờ lời đe dọa của bệnh nhân nữ, Chu Kỳ An thậm chí còn không cung cấp thêm bất kỳ dịch vụ chăm sóc nào khác, xoay người bỏ đi.
Vừa đẩy cửa ra không lâu, cách đó ba phòng bệnh, Thẩm Tri Ngật bất ngờ cũng bước ra. Hai người đều im lặng, đồng thời đi về phía nhà vệ sinh.
Đến một không gian tương đối kín đáo, Chu Kỳ An kiểm tra, xác định không có ai, lúc cậu chuẩn bị sử dụng đạo cụ chống nghe lén thì Thẩm Tri Ngật lắc đầu: “Có tôi ở đây, không cần đâu.”
Như hiểu rõ đối phương muốn nói gì: “Đạo cụ nghe lén ngày hôm qua không thể sử dụng gần phòng bệnh.”
Lúc đó Chu Kỳ An đã nhấn mạnh ban đêm đừng quản cậu, rõ ràng là có kế hoạch khác, Thẩm Tri Ngật cũng không muốn phá hỏng chuyện tốt của cậu.
Hắn không nói thêm gì nữa, như thể Triệu Tam Tuần trong mắt hắn chỉ là một thứ đồ chơi vặt vãnh. Thẩm Tri Ngật chuyển chủ đề: “Ứng Vũ và tên sinh viên ngốc nghếch kia, chắc là đang ở tòa nhà này.”
Nghe vậy, Chu Kỳ An lập tức lộ ra vẻ tập trung: “Anh phát hiện ra gì sao?”
Thẩm Tri Ngật: “Độc Trùng…”
Mãi một lúc sau Chu Kỳ An mới phản ứng lại, cậu khẽ ho khan một tiếng rồi sửa lại: “Độc Long.”
“Ồ,” Thẩm Tri Ngật tiếp nhận sự điều chỉnh, tiếp tục nói: “Độc Trùng bị tôi đánh gãy xương, ném tới trước mặt một bác sĩ đi ngang qua, lúc đầu bác sĩ không có phản ứng gì.”
“Tôi lại đánh cho hắn ta nôn ra máu…”
Nói đến đây, Thẩm Tri Ngật khẽ lắc đầu: “Kỳ An, bác sĩ ở đây thật sự rất tàn nhẫn, tất cả đều thấy chết mà không cứu.”
Mí mắt Chu Kỳ An giật giật.
“Bất đắc dĩ, tôi ra tay hơi nặng, khiến hắn ta mất máu quá nhiều.” Thẩm Tri Ngật nói: “Lần này có nhiều hơn một bác sĩ chủ động xuất hiện, nói muốn đưa người đi đến phòng chăm sóc đặc biệt.”
Chu Kỳ An lập tức hiểu ra, đây cũng là một quy tắc, người chơi bị thương đến một mức độ nhất định nào đó sẽ bị NPC đưa đi.
Cậu lập tức liên hệ đến Triệu Tam Tuần.
Tối qua Triệu Tam Tuần bị dao đâm, nhưng không phải chỗ hiểm yếu, chỉ cần không rút dao ngay lập tức sẽ không mất máu quá nhiều. Từ tối qua đến giờ đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, chứng tỏ trong vòng mười hai tiếng sau khi bị lây nhiễm, phần lớn là thời kỳ an toàn.
Vượt quá mười hai tiếng thì khó nói.
Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An đột nhiên ý thức được điều gì.
Phó bản hiện tại độ khó vẫn là hai sao rưỡi, Thẩm Tri Ngật chắc chắn có ra tay. Nhưng lúc Ứng Vũ bọn họ đến nhà xác, chắc chắn chưa đi điều khiển độ khó bằng tay.
Độ khó hai sao rưỡi đã phải cản thi đến 999 cái xác, nếu cao hơn nữa, e rằng sẽ là độ khó cấp địa ngục, trong lúc đó, người chơi còn phải tranh giành thẻ vạn năng, sẽ dẫn đến xung đột.
Cho dù sống sót ra ngoài, người sống cũng khó tránh khỏi bị thương, một khi bị thương nặng, sẽ bị đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, đúng là một vòng luẩn quẩn.
“Độc Long bị đưa đi đâu rồi?”
“Tầng trên, cụ thể là tầng nào thì không rõ.”
Thẩm Tri Ngật nhắc đến hai tầng lầu có cửa an toàn bị khóa: Tầng mười và tầng mười hai. Sau đó nhắc nhở cậu: “Hai cánh cửa này, không thể mở bằng ngoại lực.”
Chu Kỳ An cười, trong tay xuất hiện một tấm thẻ trắng nhỏ: “Thẻ vạn năng kiếm được từ chỗ Triệu Tam Tuần sáng nay, có thể mở tất cả các cửa.”
Thẩm Tri Ngật dịu dàng hỏi: “Muốn lên xem không?”
Câu hỏi bẫy đây mà.
Thần kinh Chu Kỳ An lập tức căng thẳng.
Giây trước Thẩm Tri Ngật vừa nói xong ảnh hưởng của việc mất máu quá nhiều, giây sau đã hỏi mình có muốn đi qua đó hay không, một khi cậu vui vẻ đồng ý, cảm giác sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Phía sau cánh cửa là một ẩn số, hạn chế lượng máu đồng nghĩa với việc khóa chặt việc sử dụng Thánh Khí này, mức độ nguy hiểm có thể tưởng tượng được.
Còn có một điểm quan trọng hơn.
Nếu thẻ vạn năng là cách để vào khu nội trú đặc biệt, vậy thì không cần phải đặt ra điều kiện phải là nhân viên chăm sóc xuất sắc mới được điều động đến khu nội trú đặc biệt.
Một tấm thẻ có thể đưa tất cả người chơi vào, quyền hạn quá lớn.
Trực giác của Chu Kỳ An cho biết, tấm thẻ này cũng có vấn đề.
Nhiệm vụ phụ trước đó, thẻ vạn năng được sử dụng để chạy trốn. Có thể đây là một lời nhắc nhở, ám chỉ thứ này tốt nhất chỉ nên dùng để ra, không nên dùng để vào.
Giá trị của nó nằm ở chữ [Chạy trốn].
Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của cậu, cụ thể như thế nào thì còn cần phải kiểm chứng thêm.
Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống, trong lúc Chu Kỳ An im lặng suy nghĩ, cái bóng của Thẩm Tri Ngật đã lặng lẽ đen thêm một chút.
Hắn luôn chiều theo ý của chàng trai, nhưng trong lòng luôn cảm thấy con đường của kẻ cướp đoạt mới phù hợp với cậu hơn, có đường tắt tại sao không đi?
“Trực tiếp quẹt thẻ vào quá nguy hiểm…” Chu Kỳ An mím môi: “Nhưng Ứng Vũ bọn họ không chờ được.”
Cái bóng của Thẩm Tri Ngật lại càng đen hơn.
“Tôi nghi ngờ tư cách được chọn có liên quan đến bản khảo sát mức độ hài lòng kia,” Chu Kỳ An hít sâu một hơi: “Cố gắng làm một nhân viên chăm sóc xuất sắc thật sự quá khó, tôi thức khuya dậy sớm, bệnh nhân vậy mà còn không hài lòng với tôi… Đổi cách khác đi.”
“Người phụ nữ phúc hậu kia không phải nói khu nội trú đặc biệt là nơi chỉ có người giàu mới ở được sao? Chúng ta nạp tiền cho bệnh nhân.”
Để bệnh nhân nâng cấp trước, nhân viên chăm sóc đi theo bệnh nhân.
Thẩm Tri Ngật im lặng một lúc.
Cái bóng vừa hắc hóa 99% lại âm thầm trắng trở lại.
——-
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Kỳ An tiếp tục đóng vai “Người cô đơn” hoạt động một mình.
Nhân viên y tế trong đại sảnh ít hơn trước, trên người mỗi người đều tỏa ra mùi vị kỳ quái, cách đó không xa vang lên tiếng thở dài của một người phụ nữ: “Hình như anh ta đắc tội với NPC, bị đưa đi rồi.”
Oan gia ngõ hẹp, Chu Kỳ An nhìn thấy Triệu Tam Tuần, hắn ta đang nói chuyện với A Linh, có vẻ như đang dò hỏi tung tích của Độc Long.
Lúc Độc Long xảy ra chuyện, Kerr không có ở tầng này, người chơi chứng kiến sự việc đã có được một manh mối về phòng chăm sóc đặc biệt, tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức dễ dàng đắc tội Thẩm Tri Ngật.
Ánh mắt Triệu Tam Tuần lóe lên: “Phải không?”
Với thực lực của Độc Long, không đến mức vô duyên vô cớ đắc tội với NPC.
A Linh qua loa đáp: “Phó bản này đầy rẫy sương mù, nhân lúc NPC còn đó, mau chóng kích hoạt nhiệm vụ phụ đi.”
Khả năng kiềm chế của Triệu Tam Tuần quả thật rất lợi hại, hắn ta cười gượng đồng tình, vừa quay người lại thì nhìn thấy Chu Kỳ An, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Chu Kỳ An nhướng mày, vậy mà lão già này thật sự có thể nhịn.
Những người chơi khác khi nhìn thấy cậu đều có thái độ như thường, chứng tỏ Triệu Tam Tuần không tiết lộ chuyện thẻ vạn năng đang ở chỗ cậu. Tám phần là hắn ta muốn độc chiếm nguồn tin tức, sau này lại nghĩ cách cướp lại từ tay cậu.
Nằm mơ đi!
Lúc này có không ít người chơi đến đại sảnh, mọi người lại lần nữa tập trung vào nhiệm vụ phụ.
Không để ý đến những người chơi khác, ánh mắt Chu Kỳ An đảo qua, quầy thu phí có nhân viên làm việc!
Hai mắt cậu lập tức sáng lên, không còn để ý đến Triệu Tam Tuần nữa, trực tiếp chạy tới.
Người phụ nữ ở quầy thu phí đang dùng máy tính đăng ký thông tin cấp cứu, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập thì liền thu nhỏ cửa sổ lại.
Xoay cái cổ dài ngoằng qua một chút, người phụ nữ trũng sâu hốc mắt, cả người nhìn sang bằng một tư thế hết sức kỳ quái.
“Xin chào, tôi muốn hỏi, nạp bao nhiêu tiền vào thẻ khám bệnh của bệnh nhân mới có thể chuyển đến khu nội trú đặc biệt?”
Tuy rằng NPC sẽ chơi chữ lừa người, nhưng sẽ không nói dối.
Người phụ nữ phúc hậu kia đã nói người có tiền mới được vào, vậy thì trong kịch bản phó bản nhất định có tồn tại thông tin liên quan.
Có lẽ không ngờ rằng lại có người hỏi vấn đề này, sau hai giây, y tá phát ra âm thanh kỳ quái như bị nghẹn máu trong cổ họng.
“Không dưới… năm mươi vạn.”
Những người chơi xung quanh nghe vậy thì khóe miệng giật giật.
Ban đầu còn tưởng rằng Chu Kỳ An có phát hiện gì, vội vàng lặng lẽ đến gần, còn có người vì muốn nghe rõ hơn, đã sử dụng đạo cụ, bây giờ đều rất là câm nín.
Rất nhiều người chơi cấp cao đều có [Tiền âm phủ nhuốm máu], nhưng số lượng có hạn.
Chu Kỳ An nghe thấy con số này cũng im lặng.
Cậu do dự một chút, nhưng chốc lát sau vẫn quyết định thử xem, cậu móc ra tấm thẻ đen lấy được từ phó bản trước ra: “Quẹt thẻ.”
Đã đến đây rồi, dù số dư không đủ cũng có thể xem thử doanh thu của cửa hàng chợ quỷ gần đây, không biết cô Tề và đám người kia kinh doanh thế nào rồi.
Y tá dùng động tác cứng ngắc nhận lấy thẻ, tùy ý quẹt một cái.
Chu Kỳ An hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu?”
Mãi đến hai giây sau, y tá mới cứng nhắc nói: “Ba triệu.”
“Hả?”
Trên gương mặt vô cảm của y tá xuất hiện một tia dao động: “Trong thẻ có… ba triệu.”
Chu Kỳ An: “!”
Người chơi: “!!!”
Không biết là ai đã vô thức lẩm bẩm: “Nhầm rồi à?”
Y tá dùng động tác cứng ngắc thao tác, quẹt thêm một cái: “Ba triệu không trăm mười hai.”
Lại quẹt thêm một cái.
“Ba triệu không trăm mười ba.”
Vậy mà còn tăng theo thời gian thực nữa chứ!
Mí mắt Chu Kỳ An giật giật, rốt cuộc mấy người cô Tề đã làm gì ở chợ quỷ vậy?
Cậu chưa từng kinh doanh, bốn cửa hàng… lợi nhuận nhiều như vậy, hẳn là bình thường nhỉ?
Im lặng ba giây, Chu Kỳ An hít sâu một hơi.
Bình thường cái quỷ gì!
Nếu chỉ là doanh thu thì rất bình thường.
Nhưng theo như giới thiệu của thẻ đen, số tiền được chuyển vào thẻ của cậu chỉ là 80% lợi nhuận ròng. 20% còn lại phỏng chừng mấy người cô Tề và trò chơi sẽ chia nhau, nếu không cô Tề sẽ không dốc hết sức kinh doanh như vậy.
Chu Kỳ An nhanh chóng bình tĩnh lại, do cậu đang quay lưng về phía mọi người, nên những người khác cũng không nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt cậu.
Lúc mở miệng lần nữa, cậu ra vẻ như chuyện này không có gì lạ, giọng điệu tùy ý: “Vậy thì nạp trước năm mươi đi.”
Sắc mặt những người chơi khác thay đổi liên tục.
Người có sắc mặt đặc sắc nhất chính là Triệu Tam Tuần.
Triệu Tam Tuần vốn tưởng rằng mình đã đủ coi trọng đối phương, bây giờ xem ra vẫn là đánh giá thấp rồi, một người có thể kiếm được hơn một triệu tiền âm phủ trong trò chơi, sao có thể là người chơi mới được?
Hắn ta nheo mắt lại, chẳng lẽ Hiệp hội săn cá voi có chỗ nào che giấu thông tin quan trọng?
Chốc lát sau, ánh mắt Triệu Tam Tuần lại trở nên u ám, bất kể tình huống như thế nào, hiện tại hai bên đã kết thù, phản bội chỉ khiến hai bên đều khó xử.
“Tỷ giá hối đoái hôm nay là một ăn năm, năm điểm tích lũy có thể đổi một đồng tiền âm phủ, ai muốn mua suất thì nhanh chân lên.”
Chu Kỳ An đột nhiên xoay người lại, mỉm cười nói: “Cầm cố đạo cụ cũng được.”
Từng chữ cậu nói ra đều tràn đầy mê hoặc: “… Cơ hội đến khu nội trú đặc biệt, ai đến trước được trước.”
Cậu chủ yếu là nhìn Triệu Tam Tuần mà nói.
Hắn ta liếc nhìn tấm thẻ kia, trong mắt nhanh chóng xẹt qua tia sáng nào đó. Tài không lộ liễu, hắn không tin những người khác không động tâm.
A Linh và những người khác quả thật động tâm, chỉ cần nhiều người hợp sức, cho dù người chơi lợi hại đến đâu cũng có thể bắt được.
Bầu không khí vô hình chung trở nên căng thẳng.
Chu Kỳ An khẽ cười, đôi mắt màu xanh như có thể nhìn thấu mọi thứ. Ánh mắt liếc qua một chỗ, cậu đột nhiên hạ thấp giọng, cả người toát lên vẻ dịu dàng: “Tôi và anh trai này vừa gặp đã thân, nguyện ý tặng miễn phí một suất.”
Cậu vốn theo đuổi phong cách trung tính, cho dù cố ý nũng nịu, cũng không hề có cảm giác giả tạo, ngược lại còn rất sảng khoái.
Một tiếng “Anh trai” kia suýt chút nữa đã gọi hồn của cái bóng kia bay mất.
Thẩm Tri Ngật bước tới cũng như chết lặng, càng thêm phù hợp với khuôn mặt lạnh tanh lúc này.
Hàn Lệ và Thẩm Tri Ngật bây giờ bề ngoài là quan hệ hợp tác, nên đang đi theo phía sau.
Chu Kỳ An đứng ở quầy thu phí vẫy tay, chủ động nhường suất, lý do rất đầy đủ: Tìm một vệ sĩ tạm thời để chống đỡ những người chơi khác đang thèm muốn.
Đương nhiên cái cớ này chỉ là để cho người ngoài xem, suất đi thẳng đương nhiên là dành cho người của mình.
Thẩm Tri Ngật đi đến chỗ này, đôi mắt đỏ rực như muốn dính chặt vào người chàng trai, lạnh lùng nói: “Hai suất, trước khi đến khu nội trú đặc biệt, sẽ không có ai động vào cậu được.”
Chu Kỳ An ra vẻ hơi do dự.
A Linh lắc đầu với thiếu niên đang định tiến lên cạnh tranh, cô ta đã từng chứng kiến thực lực của Thẩm Tri Ngật khi hắn đánh Độc Long, nếu đánh nhau trực diện, bọn họ chưa chắc đã chiếm được lợi thế.
Chu Kỳ An bên kia rất dứt khoát, như đã hạ quyết tâm, nói với nhân viên thu phí: “Nạp cho bệnh nhân phòng số 3 và phòng số 10 mỗi người một suất.”
Cậu còn nhìn tấm kính bên cạnh, nói bằng khẩu hình: Nghèo kiết xác.
Triệu Tam Tuần luôn âm thầm quan sát Chu Kỳ An ở phía sau vừa lúc nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua tấm kính.
Mẹ kiếp!
Khả năng lợi hại nhất của thằng nhóc này có lẽ là chọc tức người khác.
Một đen một trắng hai tấm thẻ.
Đồng thời sở hữu cả tài phú lẫn thẻ vạn năng, Chu Kỳ An lại vui vẻ, hoàn toàn xua tan đi nỗi bực bội sáng sớm phải đến nhà xác, nhất là lúc này lại có tiếng thiếu niên muốn thương lượng vang lên.
Hai người đi sang một bên, thiếu niên sử dụng đạo cụ chống nghe lén.
Đổi bằng điểm tích lũy thì ai cũng không đổi nổi.
Đạo cụ thay thế cùng loại quy đổi ra điểm tích lũy cũng không đủ, Chu Kỳ An cố tình hét giá trên trời, chỉ là vì muốn nâng giá lên cao hơn nữa.
Điểm này trong lòng đôi bên đều rõ ràng, thiếu niên đi thẳng vào vấn đề: “Sáu nghìn điểm tích lũy cộng thêm một đạo cụ may mắn.”
Đạo cụ may mắn thông thường cũng phải ba vạn điểm tích lũy, trong trường hợp bình thường, phải hoàn thành ba phó bản bốn sao mới có thể có nhiều điểm tích lũy như vậy.
“Đạo cụ của tôi không phải loại đạo cụ chỉ tăng 8% may mắn đâu, mà là tăng đến… 18% giá trị may mắn!”
Trời đất ơi!
Nghe thấy đạo cụ may mắn, không hiểu sao Chu Kỳ An đã cảm thấy rất xui xẻo rồi.
“… Đạo cụ hiếm có như vậy, cậu lấy đâu ra?”
Trương Trụ Tử: “Giết người cướp của.”
Nghe thấy kết cục của người sở hữu trước, thái dương Chu Kỳ An giật giật.
Cậu bắt đầu đau đầu, có chút do dự.
Khu nội trú đặc biệt không phải là không có nguy hiểm, một chút may mắn thích hợp quả thật rất quan trọng. Lần trước sử dụng đạo cụ trở thành nhóm trưởng, tuy rằng lúc đầu mọi người đều muốn hãm hại cậu, nhưng lợi dụng thân phận nhóm trưởng, hai ngày đầu Chu Kỳ An sống cũng rất thoải mái.
“Đổi!”
Minh tệ đối với cậu mà nói chỉ là một chuỗi số, nếu nâng giá cao hơn nữa, người chơi thà rằng lựa chọn tiếp tục kiên trì ứng phó với bệnh nhân.
Lúc hai bên giao dịch đạo cụ, Chu Kỳ An nhìn chằm chằm thiếu niên: “Nhớ kỹ, nếu tôi xảy ra chuyện, biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu.”
Trương Trụ Tử: “?”
Có đạo lý không vậy?
Cậu chết thì liên quan gì đến tôi?
Chu Kỳ An chỉ định bán hai suất, nhiều hơn nữa sẽ là biến số.
Sau khi cậu giao dịch xong với thiếu niên không lâu, A Linh cũng tìm đến, vừa mở miệng đã nói: “Tôi có một đạo cụ may mắn.”
“…”
Hết chương 147.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Không muốn đánh đánh giết giết, tôi muốn văn minh.
Cậu thiếu niên: Muốn đạo cụ may mắn không? Có muốn đạo cụ may mắn không?
Chu Kỳ An: Mẹ nó %&*%¥@@*……