Chương 148: Không Nơi Nương Tựa (32)

 

Chương 148: Không Nơi Nương Tựa (32)

 

Phiên thẩm vấn tạm thời kết thúc, hung thủ của bốn vụ án mạng đều đã nhận tội, nghi vấn duy nhất là liệu có ai đứng sau giật dây hay không. Trọng tâm điều tra của tổ chuyên án đã chuyển sang Hà Mỹ, cô ta là người có khả năng đã gửi tin nhắn nặc danh nhất, nhưng mà bằng chứng hiện có không đủ để chứng minh điều này.

 

Tính cách, cách cư xử của cô ta, cũng như mối quan hệ với Chúc Y lại hoàn toàn khác với chân dung tội phạm mà cảnh sát phác họa, ngay cả Lý Sơ cũng phải thốt lên rằng, cô ta thực sự không giống người đứng sau tất cả những chuyện này.

 

Vụ án Hoắc Diệp Duy chủ yếu do đội cơ động phụ trách, cục cảnh sát thành phố Cư Nam không thể làm được gì nhiều, áp lực công việc cũng giảm bớt so với mấy ngày trước. Lý Sơ thấy Trần Tranh đang thu dọn đồ đạc, liền hỏi: “Đội trưởng Trần, anh sắp về Lạc Thành rồi à?”

 

Trần Tranh lắc đầu: “Tạm thời chưa về, tôi vẫn chưa yên tâm về Hà Mỹ kia.”

 

Lý Sơ thở dài: “Cho dù chúng ta có thể chứng minh cô ta là người gửi tin nhắn đi chăng nữa, cũng rất khó để kết tội cô ta.”

 

Đương nhiên là Trần Tranh hiểu rõ khó khăn này, tin nhắn nặc danh chỉ là một mồi lửa, nội dung thậm chí có thể nói là sự thật, nói cho tất cả những người nhận được tin nhắn rằng, chính sự lựa chọn của bọn họ đã hủy hoại Chúc Y, mỗi người trong số họ đều có tội.

 

Lòng người vốn dĩ tự nó đã có sức mạnh tàn nhẫn, những người nhận được tin nhắn kia ai nấy đều mang tâm tư riêng, đến tham dự đám cưới, giả vờ như bình thường, nhưng trong lòng lại không ngừng quan sát người khác, phân tích xem ai mới là kẻ chủ mưu. Có người muốn giải quyết vấn đề, có người muốn duy trì cuộc sống bình thường của mình, còn có người cuối cùng cũng không thể che giấu được ác ý trong lòng mình, lựa chọn giết chóc.

 

Kẻ chủ mưu chỉ cần đứng từ xa quan sát mọi chuyện xảy ra, giống như năm đó những thực tập sinh kia đã làm ngơ trước những gì đã xảy ra với Chúc Y. Pháp luật có thể trừng phạt bọn họ được không? Không, pháp luật chỉ có thể trừng phạt Dịch Lỗi và những kẻ khác đã xâm phạm Chúc Y, còn những người còn lại đều trốn tránh một cách rất hoàn hảo.

 

Trần Tranh nói: “Hà Mỹ không phải người đơn giản, kỳ thực còn một vụ án nữa khiến tôi rất bận tâm.”

 

Lý Sơ suy nghĩ một lúc: “Anh đang nói đến vụ án Cố Cường à?”

 

Trần Tranh gật đầu: “Loại văn phòng luật sư như của Cố Cường, chuyên phục vụ cho doanh nghiệp, người giàu, có thể đằng sau còn liên quan đến một mạng lưới phức tạp hơn.”

 

Lý Sơ cảm khái: “Đội trưởng Trần, lần này anh thực sự đã giúp chúng tôi rất nhiều, chúng tôi là cảnh sát thành phố nhỏ, rất khó có được tầm nhìn như anh.”

 

Trần Tranh mỉm cười: “Đâu có.”

 

Dưới tòa nhà văn phòng luật sư Vĩnh Thân tụ tập không ít người làm truyền thông tự do, trước đó có người tiết lộ, trong số những người chết ở “Trang viên Vi Mạt” có hai người từng thực tập ở Vĩnh Thân, hơn nữa những người đi cùng họ cũng đều là thực tập sinh cùng khóa. Cư dân mạng nhanh chóng suy đoán, cho rằng năm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, khiến nhiều năm sau, một trong số họ cuối cùng cũng đã cầm vũ khí lên báo thù.

 

Theo thời gian, thông tin trên mạng ngày càng nhiều, Chúc Y cũng là thực tập sinh cùng khóa năm đó bị lôi ra, kết hợp với thông báo mà cảnh sát công bố, Mai Thụy cũng bị lộ.

 

Lúc Trần Tranh đến văn phòng luật sư Vĩnh Thân, vừa hay nhìn thấy Hà Mỹ bị những người làm truyền thông tự do vây quanh.

 

“Luật sư Hà, nghe nói cô là người hướng dẫn của những người chết ở ‘Trang viên Vi Mạt’, Chúc Y cũng là người được cô dẫn dắt phải không? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Cô có biết ai trong số những thực tập sinh đó đã giết người không? Tại sao cô không cứu Chúc Y? Cô hẳn là biết chuyện lúc cô ấy gặp chuyện không may chứ? Luật sư Hà, tại sao lúc đó không một thực tập sinh nào ở lại? Luật sư Hà, trên mạng nói cô là ‘tiểu tam’, rốt cuộc cô có phải như vậy không?”

 

Đối mặt với vô số ống kính chĩa vào mình, Hà Mỹ không hề hoảng loạn, thản nhiên vuốt tóc: “Những điều này các người nên đi hỏi cảnh sát, tôi chỉ là một luật sư bình thường, điều duy nhất tôi có thể nói cho các người biết là vụ án mạng ở ‘Trang viên Vi Mạt’ không liên quan gì đến tôi.” Nói xong, ánh mắt cô ta chạm phải Trần Tranh, cô ta lập tức nở nụ cười, chỉ tay về phía Trần Tranh, những người làm truyền thông tự do lập tức quay sang Trần Tranh.

 

Trần Tranh: “…”

 

Hà Mỹ nói: “Mọi người đã đến đây rồi, không có gì mang về cũng không hay. Để tôi giới thiệu, vị cảnh sát Trần kia chính là người phụ trách vụ án, các người muốn biết gì thì cứ hỏi anh ta.”

 

Những người làm truyền thông tự do đứng ngoài cùng lập tức xông về phía Trần Tranh: “Cảnh sát Trần, anh đến tìm luật sư Hà sao? Chắc chắn cô ấy có liên quan đến vụ án đúng không…”

 

Dường như Hà Mỹ không quan tâm đến việc danh tiếng của mình bị tổn hại, còn nháy mắt với Trần Tranh, nói bằng khẩu hình: “Vất vả rồi.”

 

Trần Tranh dựa vào lợi thế vóc dáng cao to, thân hình lực lưỡng, chen ra khỏi đám đông, không trả lời một câu hỏi nào, trước khi Hà Mỹ bước vào văn phòng đã gọi cô ta lại.

 

Hà Mỹ thở dài: “Nhiều người như vậy mà không ai cản được anh, cảnh sát Trần.”

 

Trần Tranh nói: “Tư Vi đã nhận tội giết hại Đổng Kinh.”

 

Hà Mỹ nói: “Vậy là điều tra kết thúc rồi sao? Lẽ ra nên nói lời chúc mừng, nhưng dù sao họ cũng đều là đồng nghiệp cũ của tôi, cách đây không lâu còn đến tham dự đám cưới của tôi…” Hà Mỹ cúi đầu thở dài: “Mong người đã khuất an nghỉ.”

 

Trần Tranh nói: “Điều tra vẫn chưa kết thúc, vẫn còn một nghi vấn cuối cùng.”

 

Ánh mắt Hà Mỹ lộ vẻ tiếc nuối, không vội vàng lên tiếng.

 

“Người đã tập hợp bọn họ lại với nhau.” Trần Tranh nói: “Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cô mới có thể làm được.”

 

Hà Mỹ sững người: “Cảnh sát Trần, anh là cảnh sát, tôi là luật sư, nghề nghiệp của chúng ta tuy khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau, đó là công việc của chúng ta đều phải dựa vào bằng chứng.”

 

Trần Tranh nói: “Tôi đến đây chẳng phải là để tìm bằng chứng sao?”

 

Hà Mỹ nhìn thẳng vào mắt anh một lúc, sau đó lại cười: “Cảnh sát Trần, anh nói chuyện thẳng thắn như vậy, không sợ tôi chạy sao?”

 

Trần Tranh nói: “Cô có biết người cuối cùng liên lạc với Chúc Y là ai không?”

 

Hà Mỹ nói: “Anh xem kìa, anh lại gài bẫy tôi rồi. Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng, tôi đã điều tra về những gì Chúc Y đã trải qua, A Tú ở thôn Tiêm Nha không chịu nổi dọa nạt, vừa hỏi đã khai hết, nhưng tôi không phải cảnh sát, tôi chỉ có thể suy đoán những gì các thực tập sinh đã làm dựa trên những manh mối đã biết, còn về việc Chúc Y đã liên lạc với ai, tôi thực sự không có cách nào biết được.”

 

Trần Tranh hỏi: “Nếu người gặp chuyện không may là người khác, liệu cô có để tâm như vậy không? Vừa âm thầm điều tra, vừa làm thám tử tư cho Lưu Huân.”

 

Hà Mỹ đã trở lại văn phòng của mình, nhìn về phía xa, mãi một lúc sau mới lắc đầu: “Sẽ không.”

 

“Tại sao?” Trần Tranh nói: “Đối với cô thì Chúc Y có gì khác biệt?”

 

“Cô ấy là hình mẫu người phụ nữ mà tôi từng mong muốn trở thành khi còn trẻ.” Lần này Hà Mỹ lại không né tránh, ánh mắt chân thành của cô ta khiến Trần Tranh cảm thấy những lời này xuất phát từ tận đáy lòng của cô ta.

 

“Kiên cường, độc lập, lương thiện, tràn đầy lý tưởng và năng lượng, có thể phấn đấu quên mình vì công lý trong tim.” Nói đến đây Hà Mỹ bật cười, mang theo chút tự giễu: “Tôi từng nghĩ mình có thể trở thành người như vậy, tôi chọn ngành luật cũng bởi vì trong lòng tôi có tín ngưỡng. Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, tôi bây giờ và Lý tưởng của tôi, khác nhau một trời một vực.”

 

Hà Mỹ xòe tay ra, trên mặt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Kiến thức của tôi không còn phục vụ cho những người thực sự cần nó nữa, nó chỉ là công cụ để tôi leo lên cao, tôi phát hiện ra trong giới này, người lương thiện sẽ không có kết cục tốt đẹp, chi bằng nhân lúc còn trẻ, kiếm đủ vốn để hưởng thụ nửa đời sau. Từ khi tôi trở thành tình nhân của Cố Cường, tôi đã không thể trở thành người như Chúc Y nữa. Vì vậy, khi nhìn Chúc Y, đứa trẻ tràn đầy sức sống kia, tôi cảm thấy…”

 

Cô ta dừng lại một chút, sau đó lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô ấy rất đáng quý, giống như thứ anh đã đánh mất, nhất định là thứ đẹp đẽ nhất.”

 

Trần Tranh nhìn Hà Mỹ, cảm thấy cô ta đã phơi bày toàn bộ động cơ của mình.

 

Nhưng mà, Hà Mỹ lại chuyển giọng, nói: “Tôi tiếc cho Chúc Y, nếu có người đứng ra trả thù cho cô ấy, trong trường hợp không ảnh hưởng đến bản thân tôi nhất định sẽ ra tay tương trợ. Nhưng tôi sẽ không thực sự nhảy vào, bởi vì như vậy sẽ làm bẩn váy của tôi, hủy hoại tất cả những thứ mà tôi đã vất vả lắm mới có được.”

 

Người phụ nữ này vừa khôn ngoan vừa lý trí, Trần Tranh nhất thời không tìm ra sơ hở nào trên người cô ta. May mắn là bốn vụ án ngoài cô ta ra, bằng chứng đều rất rõ ràng. Trần Tranh lại một lần nữa đề cập đến Cố Cường: “Theo như cô nói, cô không thể trở thành Chúc Y, Cố Cường phải chịu trách nhiệm rất lớn. Nếu năm đó khi cô còn là thực tập sinh, người cô gặp là một người khác, hoặc là, một ‘luật sư Hà’ khác, ít nhất cô sẽ kiên trì trên con đường mà cô cho là đúng thêm một thời gian nữa.”

 

Hà Mỹ nheo mắt, một lúc sau cô đột nhiên lên tiếng: “Không có Cố Cường thì còn có Vương Cường, Lưu Cường, có gì khác biệt? Người ôm ấp Lý tưởng thì nhiều vô số kể, người có thể kiên trì sau khi chứng kiến hiện thực tàn khốc thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngược lại tôi không hối hận, con người Cố Cường, làm chồng thì không được, nhưng năng lực làm việc lại phi thường, không ít người muốn ông ta chết, không ngờ cuối cùng lại là một người phụ nữ tiễn ông ta lên đường.”

 

Hà Mỹ lại lần nữa nhắc đến vợ của Cố Cường là Liêu Hoài Mạnh, trong mắt thoáng hiện lên một chút áy náy.

 

“Cái chết của Cố Cường cũng coi như là một bài học cho tôi.” Hà Mỹ lại nói: “Đừng tưởng rằng người yếu đuối nhất bên cạnh anh sẽ mãi mãi sợ anh, khi họ không thể chịu đựng được nữa, họ cũng sẽ vùng lên lấy mạng anh.” Hà Mỹ cười nháy mắt: “Vì vậy, cảnh sát Trần, tôi là một người rất thận trọng, những lời thăm dò của anh với tôi không có tác dụng đâu.”

 

Trần Tranh cũng cười: “Cô coi mình là tình nhân của Cố Cường, hay là đồng minh thân cận nhất?”

 

Hà Mỹ có chút bất ngờ, suy nghĩ một lúc: “Tình nhân hữu dụng nhất.”

 

“Vậy có lẽ trong lòng cô biết rõ, những ai muốn ông ta chết?” Trần Tranh kiên nhẫn đẩy giấy bút về phía Hà Mỹ: “Tôi đã đến đây rồi, hỏi cô thêm vài câu, cô không phiền chứ?”

 

Hà Mỹ kinh ngạc nhìn Trần Tranh, không hiểu tại sao cảnh sát lại đang điều tra vụ án ở “Trang viên Vi Mạt”, đột nhiên lại nhảy sang vụ án Cố Cường đã khép lại từ lâu.

 

“Nhìn anh nói kìa.” Hà Mỹ nói: “Hợp tác điều tra là nghĩa vụ của chúng tôi mà.”

 

Hà Mỹ bắt đầu kể từ khi mới đi theo Cố Cường, đề cập đến những mâu thuẫn và tranh chấp giữa Cố Cường với không ít gia tộc giàu có, Trần Tranh nghe được một nửa thì đột nhiên cắt ngang: “Cố Cường từng làm việc cho tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải?”

 

Sau khi Cố Cường bị Liêu Hoài Mạnh giết chết, tất cả các cá nhân, doanh nghiệp từng hợp tác với ông ta đều bị điều tra, nhưng lần trước khi xem hồ sơ, Trần Tranh không hề thấy tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải.

 

Hà Mỹ sững người, hồi tưởng lại: “Thực ra tôi cũng chưa từng thấy ông ấy tiếp xúc với tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải, chỉ là nghe ông ấy nhắc đến, từng xử lý công việc cho Hoắc tổng của Vị Hải.”

 

Lúc Hà Mỹ mới vào văn phòng luật sư Vĩnh Thân, rất sùng bái Cố Cường, ông ta là một luật sư nổi tiếng, bây giờ nghĩ lại, chính là Cố Cường đã lợi dụng sự sùng bái này của cô ta, biến cô ta thành tình nhân của mình.

 

Cố Cường cũng coi trọng năng lực làm việc của Hà Mỹ, khi hai người cùng đi công tác, Cố Cường sẽ kể một số chuyện mà bản thân từng trải qua, một mặt là để Hà Mỹ nhanh chóng thích ứng với giới này, tích lũy kinh nghiệm, một mặt thuần túy là khoe khoang trước mặt tình nhân. Khi nhắc đến tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải, Cố Cường còn cố ý nói đến Hoắc Hi Linh, nói người phụ nữ này tâm ngoan thủ lạt, nhưng quả thực rất có đầu óc.

 

Lúc đó Hà Mỹ còn tưởng Cố Cường đang răn đe dạy dỗ mình.

 

Trần Tranh hỏi: “Lần trước sao cô không nói?”

 

Hà Mỹ khoanh tay, mỉm cười: “Cảnh sát Trần, dù anh có tin hay không, nhưng đúng là tôi đã thực sự đã quên mất, những chuyện mà Cố Cường khoe khoang không chỉ có một chuyện này. Hoắc Diệp Duy xảy ra chuyện quá đột ngột, tôi nhất thời không liên kết cái chết của hắn ta với việc Cố Cường và Hoắc Hi Linh, điều này cũng không có gì lạ phải không?”

 

Trần Tranh suy nghĩ, lại hỏi: “Dựa vào sự hiểu biết của cô về Cố Cường, ông ta có thể đã làm gì cho tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải?”

 

Hà Mỹ châm một điếu thuốc, rít một hơi rất thuần thục: “Chuyện này thì nhiều lắm, loại tập đoàn như Vị Hải luôn có những việc mờ ám cần làm, điều này rất mâu thuẫn, giao cho luật sư bình thường, tập đoàn không yên tâm, mà luật sư cũng không nhận, giao cho luật sư nổi tiếng, rất nhiều luật sư nổi tiếng lại giữ gìn thanh danh, không chịu nhận. Sau khi địa vị của Cố Cường lên cao, cũng không làm những việc mờ ám nữa, vì vậy tôi chưa từng tận mắt chứng kiến ông ta qua lại với tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải. Nghe giọng điệu của ông ta, có lẽ chuyện Hoắc Hi Linh giao cho ông ta có liên quan đến mạng người. À…”

 

Trần Tranh ngẩng đầu: “Sao vậy?”

 

“Cảnh sát Trần, chẳng lẽ anh cho rằng, cái chết của Cố Cường còn có ẩn tình?” Hà Mỹ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ông ta từng là con dao trong tay Hoắc Hi Linh, kẻ báo thù trước tiên lợi dụng Liêu Hoài Mạnh giết Cố Cường, bây giờ đến lượt Hoắc Diệp Duy nổi tiếng nhất trong thế hệ của nhà họ Hoắc sao?”

 

Trần Tranh mỉm cười: “Đầu óc của luật sư Hà quả nhiên xoay chuyển rất nhanh, cảm ơn cô vì những manh mối hôm nay.”

 

Hà Mỹ cười rạng rỡ: “Đâu có, tôi đã nói rồi, tôi rất vui lòng hợp tác điều tra, chỉ cần cảnh sát Trần đừng nhìn tôi bằng ánh mắt của người tình nghi là được.”

 

Trước khi rời đi, Trần Tranh lại hỏi một câu: “Cô có biết Chu Hi Quân ở đâu không?”

 

Hà Mỹ lộ vẻ nghi hoặc: “Người này là…?”

 

Trần Tranh nói: “Luật sư bào chữa miễn phí cho Liêu Hoài Mạnh.”

 

“À…” Hà Mỹ bỗng nhiên hiểu ra: “Là cậu ta. Cậu ta rất xuất sắc.”

 

“Đáng lẽ ra, sau khi cậu ta thắng một vụ án đẹp như vậy sẽ rất nổi tiếng, nhưng không lâu sau cậu ta lại xuất ngoại, đến nay vẫn bặt vô âm tín.” Trần Tranh nói: “Đứng trên lập trường của một luật sư, tại sao cậu ta lại chọn ra nước ngoài?”

 

Hà Mỹ nói: “Ý của cảnh sát Trần là, đằng sau cậu ta thực chất có một người nào đó, người này không muốn Liêu Hoài Mạnh bị kết án tử hình, đã cho Chu Hi Quân chỗ tốt, thế nên Chu Hi Quân mới dốc hết sức như vậy, sau đó cũng là người này sắp xếp cho Chu Hi Quân rời đi?”

 

Trần Tranh cười nói: “Phản ứng của luật sư Hà quả nhiên rất nhanh.”

 

“Tôi cũng hy vọng có người này.” Hà Mỹ nói: “Con cái của Liêu Hoài Mạnh bất chấp tình thân, nhưng trên đời vẫn còn có tình người mà.”

 

Trần Tranh lại một lần nữa đến nhà tù nơi Liêu Hoài Mạnh bị giam giữ, Liêu Hoài Mạnh mỉm cười điềm tĩnh: “Cảnh sát Trần, chào cậu.”

 

Trần Tranh đặt bức ảnh của Chu Hi Quân xuống trước mặt Liêu Hoài Mạnh, trong mắt Liêu Hoài Mạnh khẽ lóe sáng: “Luật sư Chu.”

 

Đột nhiên, bà ta chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ luật sư Chu đã xảy ra chuyện gì?”

 

Trần Tranh lắc đầu: “Tôi cũng muốn biết liệu cậu ta có xảy ra chuyện gì không, không lâu sau khi bào chữa cho bà, cậu ta đã biến mất.”

 

Liêu Hoài Mạnh ngây ngốc nhìn Trần Tranh, một lúc sau mới cúi đầu: “Sao có thể…”

 

Trần Tranh nói: “Câu hỏi này tôi nghĩ bà đã trả lời vô số lần rồi, nhưng tôi vẫn phải hỏi lại một lần nữa, bà độc lập sát hại Cố Cường?”

 

Liêu Hoài Mạnh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Phải. Các anh luôn cho rằng phụ nữ không có khả năng giết hại đàn ông, nhưng các anh đã bỏ qua tác dụng của sự phẫn nộ.”

 

“Vậy ai đã đổ thêm dầu vào lửa cho sự phẫn nộ của bà?” Trần Tranh hỏi.

 

Liêu Hoài Mạnh im lặng, nửa phút sau thì lắc đầu: “Không cần ai cả, một mình Cố Cường là đủ rồi.”

 

………..

 

“Anh.” Minh Hàn đang ăn mì thì nhận được điện thoại của Trần Tranh.

 

Trần Tranh hỏi: “Em vẫn đang theo dõi Hoắc Hi Linh phải không?”

 

Minh Hàn nhìn về phía tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải đối diện: “Đương nhiên, có manh mối gì sao?”

 

“Ừ.” Trần Tranh thông báo cho Minh Hàn những thông tin moi được từ chỗ Hà Mỹ: “Dùng Cố Cường để thăm dò phản ứng của Hoắc Hi Linh xem sao, có thể mối quan hệ giữa Cố Cường và bà ta không đơn giản.”

 

Minh Hàn húp vội hai miếng mì cuối cùng: “Em đi ngay đây.”

 

Sắc mặt Hoắc Hi Linh khi nhìn thấy Minh Hàn không tốt lắm, như thể người này là chướng ngại vật trên đường tan làm của bà ta vậy. “Cậu lại có chuyện gì?”

 

Minh Hàn đã quen thuộc với tập đoàn Vị Hải, chỉ vào phòng họp bên cạnh: “Đứng ngoài hành lang người đến người đi, tôi thì không sao, nhưng có lẽ Hoắc tổng không tiện lắm nhỉ?”

 

Hoắc Hi Linh cau mày, một lúc sau mới bước vào phòng họp, không nói không rằng nhìn Minh Hàn.

 

“Chúng tôi đang điều tra Cố Cường.” Minh Hàn đi thẳng vào vấn đề.

 

Ban đầu Hoắc Hi Linh không có phản ứng gì, như thể hoàn toàn không nhớ ra đây là ai, vài giây sau, ánh mắt bà ta thay đổi: “Cậu đang nói đến luật sư bị vợ cũ giết chết vì ngoại tình kia sao?”

 

Minh Hàn nói: “Hình như bà không thân thiết với ông ta lắm?”

 

Hoắc Hi Linh hỏi ngược lại: “Ai bảo cậu đến chỗ tôi điều tra Cố Cường?”

 

“Dù sao tôi cũng phải theo dõi bà, hỏi thăm một chút thì đã sao?” Minh Hàn cà lơ phất phơ nói: “Ai thì bà đừng quản, bà chỉ cần biết, trong quá trình điều tra Cố Cường, chúng tôi phát hiện ra ông ta từng làm việc cho bà. Nhưng quan hệ giữa hai người không phải là quan hệ thuê mướn chính thức bình thường. Hoắc tổng, Cố Cường đã làm gì cho bà?”

 

Hoắc Hi Linh không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ.

 

“Cái chết của Cố Cường không phải là án mạng vì tình thông thường, hành vi của vợ ông ta có chút bất thường.” Minh Hàn nhìn thẳng vào mắt Hoắc Hi Linh nói.

 

Hoắc Hi Linh nhanh chóng phản ứng lại: “Ý của cậu là, có người nhắm vào Cố Cường, vợ ông ta bị lợi dụng?”

 

“Có khả năng này.” Minh Hàn nói: “Nhưng cuộc điều tra lúc đó không phát hiện ra bằng chứng tương ứng, lời khai của Liêu Hoài Mạnh cũng rất rõ ràng. Nhưng nếu ông ta từng làm việc cho tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải của các người, vậy thì lại là chuyện khác.”

 

Minh Hàn cố ý nói chậm lại: “Đầu tiên là Cố Cường chết, tiếp theo là Hoắc Diệp Duy xảy ra chuyện…..”

 

Hoắc Hi Linh đứng dậy, đi đi lại lại tại chỗ, sắc mặt trở nên khó coi. Ánh mắt Minh Hàn âm thầm dõi theo bà ta, nhưng không lên tiếng nữa.

 

“Cố Cường….. Là Kim Trì Dã đã giới thiệu cho tôi.” Hoắc Hi Linh cau mày, trên trán rịn vài giọt mồ hôi lạnh.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Minh Hàn nói: “Vậy nên ông ta là người của ‘Lượng Thiên Xích’?”

 

Hoắc Hi Linh lắc đầu: “Không thể nói như vậy, Cố Cường cũng giống như tôi, là khách hàng mà ‘Lượng Thiên Xích’ phát triển, ‘Lượng Thiên Xích’ làm việc cho chúng tôi, đồng thời cũng có được thứ bọn họ muốn từ chúng tôi. Tôi không biết cụ thể ‘Lượng Thiên Xích’ đã giúp Cố Cường những gì, nhưng tôi đoán thứ bọn họ lấy từ chỗ Cố Cường là ‘chuyên môn’.”

 

Minh Hàn nói: “Là năng lực luật sư của ông ta.”

 

“Phải.” Hoắc Hi Linh do dự một lúc rồi vẫn nói ra, thực lực của bà ta năm đó so với Hoắc Ứng Chinh và Hoắc Mỹ Thâm còn kém xa, muốn lật đổ bọn họ tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì. Bà ta đã cầu cứu Kim Trì Dã, hắn ta không đưa ra chủ ý cho bà ta, nhưng không lâu sau lại giới thiệu cho bà ta quen biết một luật sư trẻ tuổi.

 

Vị luật sư này chính là Cố Cường.

 

Lúc đó Cố Cường hoàn toàn vô danh, trong lòng bà ta rất bất mãn, cho rằng Kim Trì Dã đang lừa bà ta. Kim Trì Dã lại cười nói: “Cô muốn luật sư giỏi, nhưng luật sư giỏi nào chịu đánh đổi danh dự của mình để làm ‘chuyện bẩn thỉu’?”

 

Trong mắt Cố Cường lộ ra vẻ tham lam và tinh ranh, ý kiến đầu tiên mà ông ta đưa ra cho Hoắc Hi Linh chính là khiến Hoắc Ứng Chinh vốn luôn giữ mình trong sạch sa vào con đường nghiện ngập, từ đó tạo ra vết nhơ lớn nhất đời ông ta, sau đó căn bản không cần bọn họ ra tay, Hoắc Mỹ Thâm sẽ đánh hơi thấy mùi mà xông lên.

 

Hoắc Hi Linh bị sự xấu xa của Cố Cường làm choáng váng, Cố Cường lại rất lịch thiệp mỉm cười: “Sao vậy? Không nỡ xuống tay à? Không nỡ thì sao có thể leo lên đỉnh cao đứng trên vạn người được?”

 

Thủ đoạn của Cố Cường hèn hạ, không từ thủ đoạn, nuôi dưỡng một đám côn đồ chuyên môn làm việc cho ông ta, kế hoạch mà ông ta nói ra, không có cái nào không bộc lộ sự xấu xa mất nhân tính. Rốt cuộc Hoắc Hi Linh cũng hiểu tại sao Kim Trì Dã lại giới thiệu Cố Cường cho bà ta. Người này đủ gian xảo, độc ác, lại am hiểu luật pháp như lòng bàn tay, là một tên côn đồ xuất chúng.

 

Dưới sự giúp đỡ của Cố Cường, đối thủ của Hoắc Hi Linh lần lượt gục ngã, Cố Cường đứng trong bóng tối, còn bà ta đứng dưới ánh sáng. Bà ta biết có một ngày bọn họ nhất định sẽ đường ai nấy đi.

 

Quả nhiên, khi bà ta cơ bản đã đứng vững gót chân, Cố Cường mỉm cười nói với bà ta, bản thân ông ta cũng muốn làm một luật sư nổi tiếng được người người tung hô. Bà ta vui vẻ tiễn Cố Cường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

“Về sau ông ta còn làm việc cho ai thì tôi không rõ, ít nhất chúng tôi đã tám năm không qua lại.” Hoắc Hi Linh có chút phiền não: “Người này quá tham lam, Kim Trì Dã bảo ông ta đến giúp tôi, nhưng tôi căn bản không khống chế được ông ta. Nếu ông ta không chủ động rời đi, tôi cũng sẽ nghĩ cách chia tay trong hòa bình với ông ta.”

 

……….

 

Bên phía thành phố Cư Nam, Hứa Xuyên và Tạ Vũ Minh đã nhiều lần đến thị trấn Qua Tử để thu thập chứng cứ phạm tội của Dịch Lỗi, Lý Giang Bảo, xác minh xem ở thị trấn Qua Tử và các vùng nông thôn lân cận có còn tồn tại hiện tượng mua bán phụ nữ nữa hay không. Cái chết của Chúc Y cuối cùng đã soi rọi một tia sáng vào những nơi lạc hậu, mê tín này, nhưng mà việc xóa bỏ hủ tục cần có thời gian và sự nỗ lực của nhiều người hơn nữa.

 

“Chủ nhiệm Trần, em phải về rồi.” Hứa Xuyên đến chào tạm biệt Trần Tranh, cậu ta có chút ngại ngùng: “Em ở đây trì hoãn cũng lâu rồi, không về nữa thì không được.”

 

Trần Tranh nói: “Đúng là nên về rồi. Tiểu Tạ thì sao?”

 

Hứa Xuyên nói: “Có lẽ chị Tạ còn phải ở lại đây một thời gian, ít nhất là đến khi Dịch Lỗi bị chuyển đến viện kiểm sát.” Nói xong, Hứa Xuyên thở dài.

 

Trần Tranh hỏi: “Sao vậy?”

 

Hứa Xuyên lắc đầu: “Em thì không sao, chỉ là gần đây chị Tạ rất buồn bã. Chị ấy cảm thấy Chúc Y thực ra còn có cơ hội sống sót, nếu lúc đó chị ấy quan tâm đến Chúc Y nhiều hơn.”

 

Trần Tranh rất hiểu tâm trạng này. Người lương thiện luôn có xu hướng tự trách bản thân, gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình lên vai mình. Tuy anh không hiểu rõ Tạ Vũ Minh, nhưng cũng biết cô ấy nhất định sẽ buồn bã vì Chúc Y.

 

“Chủ nhiệm Trần, anh nói xem có nên an ủi chị ấy nhiều hơn không?” Hứa Xuyên buồn rầu nói: “Nhưng lần trước em an ủi chị ấy, chị ấy bảo em đừng làm phiền.”

 

Trần Tranh nói: “Không cần.”

 

“Hả? Không, không cần sao?” Hứa Xuyên thất vọng cúi đầu.

 

“Cô ấy là người trưởng thành, hơn nữa là người trưởng thành dám đứng ra vào thời khắc nguy hiểm, cô ấy có thể tự tiêu hóa.” Trần Tranh nghiêm túc nói: “Con người không phải máy móc, có cảm xúc tiêu cực là chuyện rất bình thường, đôi khi cảm xúc tiêu cực cũng là một loại dưỡng chất, cô ấy tự mình tiêu hóa, hấp thu, chuyện này sẽ qua, không cần người khác nhắc nhở.”

 

Hứa Xuyên cái hiểu cái không, gật gù: “Ồ, em hiểu rồi.”

 

Trần Tranh hỏi: “Hôm nay đi luôn sao?”

 

Hứa Xuyên lập tức lấy lại tinh thần: “Ban đầu em còn muốn ở lại thêm hai ngày nữa, nhưng chị Tạ bảo em về trực tiếp xin nghỉ phép sở trưởng Tân.”

 

Trần Tranh gật đầu: “Nên như vậy. Giúp tôi gửi lời đến Sở trưởng Tân, tạm thời tôi chưa thể về viện nghiên cứu được.”

 

Hứa Xuyên nói: “Thực ra, chủ nhiệm Trần, trước đó em đã muốn báo cáo với anh rồi, nhưng bận quá nên quên mất.”

 

Trần Tranh hỏi: “Chuyện gì?”

 

Hứa Xuyên có chút bất an: “Chính là, em và chị Tạ vẫn luôn không liên lạc được với Sở trưởng Tân. Ngày bọn em đi đã đến tìm ông ấy, nhưng không tìm thấy. Bọn em nghĩ sếp trực tiếp của mình là anh, nên đã trực tiếp đến đây. Hôm qua chị Tạ lại gọi điện thoại về viện, nhưng vẫn không tìm thấy sở trưởng Tân.”

 

Trần Tranh ngạc nhiên: “Đã hỏi những người khác chưa?”

 

Hứa Xuyên nói: “Rồi, nhưng không ai biết sở trưởng Tân đi đâu. Anh cũng biết cách làm việc của viện chúng ta mà, Sở trưởng Tân lại không trực tiếp quản lý những nghiên cứu viên như bọn em, lúc ẩn lúc hiện. Nếu không phải lần này em và Chị Tạ thực sự cần xin phép ông ấy, thì ông ấy có ở viện hay không, bọn em cũng không quan tâm.”

 

Trần Tranh suy nghĩ một lúc: “Cậu về trước đi, nếu vẫn không tìm thấy người thì báo cho tôi ngay, hoặc trực tiếp tìm Khổng Binh.”

 

Sau khi Hứa Xuyên rời đi, Trần Tranh đang định hỏi thăm tình hình bên Lạc Thành thì gặp Tạ Vũ Minh ở hành lang. Gần đây quá vất vả, Tạ Vũ Minh trông tiều tụy hơn hẳn so với lúc ở viện nghiên cứu, dưới mắt hiện rõ hai quầng thâm lớn.

 

Trần Tranh không định nhắc đến Chúc Y với Tạ Vũ Minh, giống như anh đã nói với Hứa Xuyên, Tiểu Tạ tự có suy nghĩ của mình, anh cũng biết cô ấy hiểu.

 

Ngược lại Tạ Vũ Minh chủ động nói: “Chủ nhiệm Trần, ngày mai tôi phải đến thị trấn Qua Tử.”

 

Trần Tranh kiên nhẫn lắng nghe. Tạ Vũ Minh nói, A Quỳnh gả cho Dịch Lỗi, cuối cùng cũng thổ lộ suy nghĩ thật trong lòng cho cô ấy biết, cô ta cũng không muốn bị cha mẹ xem như món hàng để gả đi, cô ta muốn đi ra ngoài, dựa vào bản thân để sống. A Quỳnh còn dẫn theo mấy người chị em bị ép gả đi tìm cảnh sát, bọn họ đều nguyện làm chứng, chứng minh thị trấn Qua Tử là một nơi “ăn thịt người”.

 

Hốc mắt Tạ Vũ Minh đỏ hoe, cô ấy dùng ngón tay lạnh ngắt che đi: “Điều mà Chúc Y lúc còn sống không chờ được, bây giờ cuối cùng cũng đến rồi. Chủ nhiệm Trần, tôi muốn ở lại đây theo dõi đến khi kết thúc điều tra rồi mới quay về.”

 

Trần Tranh nói: “Không thành vấn đề.”

 

“Còn có một chuyện.” Tạ Vũ Minh nói: “Chúc Y không có người thân, tôi muốn… Sau khi mọi chuyện kết thúc, xin lấy tro cốt của cô ấy với danh nghĩa viện nghiên cứu, trồng cho cô ấy một cái cây ở sườn núi phía sau trường đại học chính trị và pháp luật tỉnh Hàm. Cô ấy là đứa con của trường đại học chính trị và pháp luật tỉnh Hàm, nếu những nơi khác không có chỗ cho cô ấy dung thân, thì cô ấy có thể lá rụng về cội ở đó, được không?”

 

Trần Tranh khẽ thở dài: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

 

Tạ Vũ Minh rưng rưng nước mắt: “Cảm ơn anh.”

 

………..

 

Việc đầu tiên Hứa Xuyên làm sau khi trở về thành phố Trúc Tuyền là tìm Tân Pháp, cậu ta là người làm việc rất nguyên tắc, trên đường về đã sắp xếp xong báo cáo công tác của mình và Tạ Vũ Minh, định mang đến cho Tân Pháp ký tên.

 

Văn phòng của Tân Pháp không có ai, bàn ghế, kệ sách được dọn dẹp ngăn nắp, cây xanh trên cửa sổ héo úa trong gió lạnh. Hứa Xuyên tìm bảo vệ, bảo vệ nói, hôm kia hay hôm kìa có nhìn thấy Sở trưởng Tân đến làm việc, hai ngày nay đúng là không thấy nữa.

 

Bộ phận hành chính có địa chỉ nhà của Tân Pháp, ở ngay khu tập thể cũ của phân cục Bắc Diệp. Viện nghiên cứu này vốn là tòa nhà văn phòng cũ của phân cục được cải tạo lại, sau khi phân cục chuyển đi, xây dựng khu tập thể mới, khu tập thể cũ liền để cho người của viện nghiên cứu, nhưng những người trẻ tuổi như Hứa Xuyên, Tạ Vũ Minh đều không sống ở khu tập thể.

 

Lúc Hứa Xuyên chạy đến nhà Tân Pháp thì trời đã tối, gõ cửa mãi mà không ai ra. Người cảnh sát đã nghỉ hưu ở nhà bên cạnh mở cửa, nói đã lâu rồi không gặp lão Tân, còn tưởng ông ấy đi công tác.

 

Hứa Xuyên càng nghĩ càng thấy không đúng, bèn chạy đến phân cục Bắc Diệp.

 

Khổng Binh vừa nhìn thấy cậu ta đã kêu lên: “Kia chẳng phải là học trò nhỏ của thầy Trần sao? Thầy Trần về rồi à?”

 

Hứa Xuyên vội vàng nói: “Không phải, chủ nhiệm Trần bảo tôi đến báo án!”

 

Khổng Binh cảnh giác: “Báo án? Ai xảy ra chuyện rồi?”

 

Sau khi nghe Hứa Xuyên nói xong, lông mày Khổng Binh nhíu chặt lại: “Sở trưởng của các cậu mất tích? Hơn nữa lại mất tích vào lúc này? Kỳ lạ…”

 

Hứa Xuyên ghi lời khai theo yêu cầu, Khổng Binh lại nghĩ đủ mọi cách liên lạc với Tân Pháp, nhưng không có kết quả. Tân Pháp từng là cảnh sát hình sự ở thành phố Tuệ Quảng, tuy thành phố Tuệ Quảng không lớn bằng thành phố Trúc Tuyền, nhưng vì giáp ranh với Lạc Thành, nên coi như là khu vực kinh tế trong phạm vi đại Lạc Thành, phát triển tốt hơn thành phố Trúc Tuyền rất nhiều. Cảnh sát hình sự ở thành phố Tuệ Quảng gần như có thể coi là giống với cảnh sát hình sự Lạc Thành, việc điều động đến các phân cục ở Lạc Thành, thậm chí là cục cảnh sát thành phố đều rất dễ dàng.

 

Nhưng Tân Pháp lại không đến Lạc Thành, ngược lại đến viện nghiên cứu an phận thủ thường.

 

Trước kia Khổng Binh rất xem thường viện nghiên cứu, nhưng vì Trần Tranh, bây giờ nhìn Tân Pháp, ông cũng cảm thấy ông lão này không đơn giản, nói không chừng cũng giống như Trần Tranh, là người có câu chuyện, có năng lực.

 

Phân cục Bắc Diệp sau một hồi điều tra, xác định Tân Pháp đã ly hôn từ mười hai năm trước, vợ cũ là cảnh sát giao thông, tình cảm vợ chồng vẫn luôn rất tốt, ly hôn rất có thể là vì công việc.

 

Trước khi được điều đến thành phố Trúc Tuyền, kỳ thực Tân Pháp đã rút khỏi tuyến đầu rồi. Với thân phận Đội trưởng đội hình sự lúc bấy giờ, ông ấy hoàn toàn có thể điều đến Lạc Thành, hoặc ở lại thành phố Tuệ Quảng tiếp tục cống hiến, nhưng ông ấy lại xin chuyển từ Cục cảnh sát thành phố xuống phân cục, làm một Phó Cục trưởng quản lý hành chính.

 

Tân Pháp không có bạn bè ở thành phố Trúc Tuyền, người quen biết đều là đồng nghiệp ở Viện nghiên cứu, ngoài công việc ở Viện ra, ông ấy không tham gia bất kỳ hoạt động nào khác, dường như cũng cắt đứt liên lạc với bạn bè cũ ở thành phố Tuệ Quảng.

 

Nhà của Tân Pháp được bày trí đơn giản, mộc mạc, giống hệt phong cách văn phòng của ông ấy ở Viện. Trên ban công cũng có mấy chậu cây, nhưng đều đang héo úa trong tiết trời lạnh giá. Hứa Xuyên vội vàng bê cây vào nhà, tưới ít nước. Khổng Binh kiểm tra một lượt, không phát hiện dấu vết người lạ đột nhập, có vẻ như Tân Pháp tự ý bỏ đi. Nhưng ông ấy là Sở trưởng của Viện nghiên cứu, tại sao lại bỏ đi mà không nói tiếng nào? Chẳng lẽ không cần kỷ luật nữa sao?

 

Dù sao Khổng Binh cũng là người dày dạn kinh nghiệm trong các vụ án, cảm thấy vấn đề không đơn giản, lập tức liên lạc với Trần Tranh: “Việc Sở trưởng Tân của cậu mất tích có vẻ không đơn giản. Nhưng muốn điều tra mối quan hệ của ông ấy thì phải bắt đầu từ thành phố Tuệ Quảng hoặc là Lạc Thành của các cậu.”

 

Trần Tranh im lặng một lát rồi nói: “Đội trưởng Khổng, quê tôi ở thành phố Tuệ Quảng.”

 

Khổng Binh sững người: “Vậy… cậu có suy nghĩ gì không?”

 

Thực ra, Trần Tranh vẫn chưa có tinh lực để suy nghĩ về việc mất tích của Tân Pháp có thể liên quan đến chuyện gì: “Đội trưởng Khổng, bên anh cứ cử người đi điều tra đi, trước tiên làm rõ các mối quan hệ của Sở trưởng Tân. Nếu gặp khó khăn ở thành phố Tuệ Quảng và Lạc Thành thì báo cho tôi hoặc Minh Hàn, chúng tôi sẽ nghĩ cách.”

 

Tuy Khổng Binh không nhạy bén với các vụ án và manh mối như Trần Tranh, nhưng làm việc rất quyết đoán, dứt khoát. Nghe Trần Tranh nói vậy, anh ta lập tức điểm danh cấp dưới, lên đường đến thành phố Tuệ Quảng.

 

Trần Tranh cũng chuẩn bị rời khỏi thành phố Cư Nam. Anh và Minh Hàn đến đây là để truy tìm Lẫm Đông, nhưng vẫn chưa tìm được người, Hoắc Diệp Duy – người có khả năng liên quan đến vụ mất tích của Lẫm Đông lại chết thảm dưới lưỡi dao của hung thủ. Anh đã hỗ trợ cảnh sát địa phương phá được bốn vụ án mạng ở “Trang viên Vi Mạt”, nhưng mà vẫn còn một số nghi vấn cần được làm rõ, đành phải giao lại cho Lê Chí và Lý Sơ xử lý.

 

Căn cứ vào những manh mối mà đội cơ động nắm được, hung thủ của vụ án Hoắc Diệp Duy có liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, hung thủ cố tình để lại dấu giày thể thao của Lẫm Đông ở hiện trường, có thể là muốn đổ tội cho Lẫm Đông, hoặc là ẩn ý điều gì đó sâu xa hơn. Trần Tranh phải lập tức quay về Lạc Thành, tập hợp với đội cơ động để bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

 

“Đội trưởng Trần, Lưu Huân nói muốn gặp anh.” Sau khi Trần Tranh bàn giao công việc xong, Lý Sơ vội vàng chạy đến báo.

 

Trần Tranh biết Lưu Huân muốn nói gì. Quả nhiên, vừa nhìn thấy anh, Lưu Huân đã nghẹn ngào: “Cảnh sát Trần, tôi rất hối hận. Tôi không nên làm chuyện đó, Chúc Y, nhất định cô ấy cũng không muốn tôi trở thành kẻ tiếp tay cho tội ác.”

 

Trần Tranh im lặng lắng nghe.

 

“Chuyện tôi làm tôi đã khai báo hết rồi, tôi đã lợi dụng Mai Phong. Thật ra, Chu Tiểu Địch rất oan uổng, trong số bọn họ, tôi chỉ cảm thấy ra tay với cậu ta là dễ dàng nhất, hơn nữa hôm đó cậu ta lại ở gần ‘lake’, nên tôi đã dụ cậu ta đến chỗ Mai Phong. Cậu ta, cậu ta không nên chết.” Lưu Huân ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên: “Nếu tôi ở nhà trông chừng Tình Tình thì con bé đã không lén lút bỏ đi, cũng không xảy ra chuyện. Tất cả là lỗi của tôi! Tôi bị báo ứng rồi! Nhưng tại sao báo ứng lại không giáng xuống đầu tôi mà lại hại đến em gái tôi! Cảnh sát Trần, em gái tôi, nó còn sống không?”

 

Trần Tranh không thể hứa hẹn chắc chắn với Lưu Huân. Người phụ nữ tuyệt vọng này chỉ muốn nhận được câu trả lời chắc chắn từ anh, dường như chỉ cần anh nói Lưu Tình còn sống thì Lưu Tình nhất định sẽ không sao.

 

Nhưng Trần Tranh lại gần như lạnh lùng, nói: “Tôi không biết.”

 

Lưu Huân òa khóc, đưa tay muốn túm lấy Trần Tranh, không còn chút hình tượng nào nữa: “Sao anh có thể không biết? Anh đã phá được rất nhiều vụ án, anh nhất định biết!”

 

Trần Tranh nói: “Vụ án Hoắc Diệp Duy tôi cũng sẽ phá. Nhưng tôi không đảm bảo khi phá được án thì em gái cô vẫn còn sống.”

 

Tiếng khóc của Lưu Huân văng vẳng trên hành lang. Trần Tranh sải bước xuống lầu, xe đến ga tàu cao tốc đã đợi sẵn.

 

Lúc đến thành phố Cư Nam, anh đi cùng Minh Hàn, giờ Minh Hàn đã lái xe đi rồi, anh đành phải đi tàu cao tốc. Nhưng mà, đi tàu cao tốc nhanh hơn lái xe, hai tiếng sau, Trần Tranh đã đến ga Nam Lạc Thành.

 

Ga Nam được đưa vào sử dụng sau khi Trần Tranh chuyển đi, lượng hành khách rất lớn, diện tích cũng rất rộng, thiết kế rất hiện đại, có cảm giác như khoa học viễn tưởng. Đây là lần đầu tiên Trần Tranh xuống xe ở đây, sau khi ra khỏi ga, nhất thời không tìm được phương hướng.

 

Điện thoại đổ chuông, là Minh Hàn gọi đến: “Anh, anh ra rồi chứ? Sao không thấy anh?”

 

“Anh…” Đương nhiên là Trần Tranh không thừa nhận mình bị lạc đường: “Anh đi vệ sinh, lát nữa sẽ ra. Em đang ở đâu?”

 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Không đúng, anh, anh đi vệ sinh ở bãi đất trống à?”

 

Trần Tranh: “…”

 

Minh Hàn: “Bên em hiển thị anh đang ở quảng trường phía Đông, nhưng anh phải đến quảng trường phía Tây chứ?”

 

Trần Tranh ho khan một tiếng: “Anh khát nước, ra ngoài mua chai nước. Anh qua đó ngay đây.”

 

Trong điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp: “Thôi, anh cứ ở đó uống nước đi, em đến đón anh.”

 

Trần Tranh vội vàng nói: “Không cần, để anh đến tìm em.”

 

Minh Hàn nói: “Lão Đường bảo em phải đón anh về ngay để họp.”

 

Trần Tranh nói: “Anh biết rồi.”

 

“Vậy nên, thôi để em vất vả một chút, đi đường vòng… đến đón anh vậy.” Minh Hàn vừa nói vừa lái xe: “Nếu không đợi anh tìm đến, nhỡ đâu mất mấy tiếng đồng hồ, lão Đường với cậu út sẽ không nói gì anh, nhưng sẽ tụng kinh cho em nghe đấy.”

 

Trần Tranh: “…”

 

Cúp điện thoại, Trần Tranh lẩm bẩm: “Anh chưa bao giờ bị lạc đường.”

 

Đúng là rất hiếm khi anh bị lạc đường. Cảnh sát hình sự giỏi thường có thiên phú về đường xá, dù kết cấu thành phố có phức tạp đến đâu, chỉ cần nhìn qua một lần là có thể ghi nhớ trong đầu. Anh nghĩ đi nghĩ lại, đây là lần duy nhất anh bị lạc đường, hơn nữa lại còn để Minh Hàn chứng kiến cảnh tượng mất mặt này.

 

Lúc này là giờ cao điểm ở ga Nam, Minh Hàn đi từ quảng trường phía Đông sang cần có thời gian. Trần Tranh mua hai chai trà không đường ở máy bán hàng tự động ven đường, một chai cất vào túi áo khoác, một chai mở nắp ra uống.

 

Mười phút sau, Minh Hàn đến. Trần Tranh đã uống hết ngụm cuối cùng, đang tìm thùng rác vứt chai. Thấy anh đi càng lúc càng xa, Minh Hàn bèn huýt sáo.

 

Lượng hơi của Minh Hàn thật đáng nể, tiếng huýt sáo còn to hơn cả tiếng còi. Trần Tranh kéo cửa xe, câu đầu tiên là: “Thực ra em là chim biến thành phải không?”

 

Minh Hàn nói: “Chim gì? Chim sơn ca hót hay?”

 

Trần Tranh nói: “Vịt đấy.”

 

Minh Hàn vừa định nổi giận thì Trần Tranh đã đưa chai nước cho cậu ta: “Cảm ơn Điểu ca.”

 

Minh Hàn cầm lấy chai nhựa, lắc lắc: “Anh, trời lạnh thế mà anh cho em uống cái này? Uống xong có mà lạnh cả tim gan luôn?”

 

Trần Tranh liếc cậu ta: “Lúc nãy anh vừa mới uống xong, ý em là tim gan anh cũng lạnh hả?”

 

Minh Hàn cười, lấy bình giữ nhiệt ra: “Học em này, đã chuẩn bị trà nóng cho anh rồi đây.”

 

Trần Tranh mở nắp bình, hơi nóng bốc lên nghi ngút, là hồng trà.

 

Minh Hàn lắc đầu: “Không cần cảm ơn, phận làm em, lúc nào em cũng thấu hiểu lòng người như vậy đấy.”

 

Hết chương 148.

 

Chương 148: Không Nơi Nương Tựa (32)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên