Chương 148: Tự Cấp Tự Túc

 

Chương 148: Tự Cấp Tự Túc

 

Trong số tất cả các đạo cụ cao cấp, do tính bất định quá lớn, đạo cụ may mắn là loại mà người chơi dễ dàng từ bỏ nhất.

 

Trong trò chơi này, không bao giờ có lợi ích nào đến một cách dễ dàng, việc cưỡng ép tăng cường thuộc tính bên ngoài sức mạnh bản thân có thể sẽ phải đánh đổi bằng những rủi ro không lường trước được.

 

Chu Kỳ An xua tay: “Đổi lấy đạo cụ tốc độ đi.”

 

A Linh lắc đầu: “Trong phó bản có thể đánh không lại, nhưng nhất định phải chạy thoát được.”

 

“…” Hai luồng suy nghĩ va chạm nhau.

 

Chu Kỳ An giải thích: “Hiện tại có rất ít người lên được tầng trên, cô có thể chạy nhanh hơn tôi không?”

 

Khi người chơi từ nhà xác chạy ngược trở về, A Linh đã chứng kiến tốc độ bùng nổ của Chu Kỳ An trong phòng bệnh, nhưng cô ta vẫn kiên quyết: “Chỉ cần chạy nhanh hơn người khác là được.”

 

Thấy cô ta không chịu nhượng bộ, Chu Kỳ An liếc mắt nhìn những người chơi phía sau, Triệu Tam Tuần đương nhiên không thể dẫn đồng đội đến giao dịch với cậu được, Mục Ca và Vượng Tài dường như có tính toán riêng.

 

Người duy nhất có thể giao dịch chỉ còn lại A Linh.

 

Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đạo cụ may mắn của cô cũng có thể tăng cường 18% sao?”

 

“Không, 28%.” A Linh hiếm khi để lộ vẻ đắc ý.

 

“…”

 

Chu Kỳ An suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định lấy đạo cụ may mắn thứ hai này, dù sao cũng có thể để dành dùng cho phó bản sau.

 

Chuyện gì cũng chỉ nên làm ba lần, dùng nhiều rồi kiểu gì cũng sẽ có lúc cậu thực sự gặp may!

 

Mang theo niềm hy vọng tươi đẹp về tương lai, Chu Kỳ An đến quầy thu phí để nạp thêm điểm, sau đó hài lòng trở về phòng bệnh.

 

Vì đạo cụ may mắn của A Linh tăng cường nhiều hơn nên cô ta chỉ trả năm nghìn điểm tích lũy, nhưng cộng lại đã vượt quá mười nghìn, trực tiếp đưa số điểm tích lũy hiện có của cậu trở lại gần sáu vạn.

 

Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, tiếp theo chỉ cần đợi y tá đến chuyển bệnh nhân đi.

 

Cậu ung dung hồn nhiên rời đi, dường như không để tâm đến những ánh mắt sắc bén như dao găm phía sau.

 

Cách đó không xa, Kerr nhìn chằm chằm về phía này, cau mày, sau đó quay sang Triệu Tam Tuần, hạ giọng nói: “Đại ca, Độc Long…”

 

“Đừng quan tâm đến hắn ta nữa.”

 

Giết Chu Kỳ An là một chuyện, hiện tại đối phương đang dẫn đầu về tiến độ nhiệm vụ, Triệu Tam Tuần biết rõ tuyệt đối không thể để nhiệm vụ chính bị trì trệ, đã tạm thời không thể đến khu điều trị đặc biệt thì chỉ có thể tìm cách khác.

 

…………

 

Trong phòng bệnh, nữ bệnh nhân bị trói nghe thấy tiếng người đi vào, ánh mắt sắc bén như dao lập tức quét.

 

Lúc trước quá vội vàng, lúc này nhờ ánh sáng ban ngày, Chu Kỳ An phát hiện màu da của đối phương sẫm màu hơn hôm qua, như thể bị tích tụ một loại sắc tố đặc biệt nào đó, những nốt sần trên da cũng rõ ràng hơn.

 

Mức độ nghiêm trọng của bệnh tình đang tăng dần theo thời gian.

 

Chu Kỳ An thu hồi ánh mắt, một lần nữa cảm nhận được áp lực về thời gian.

 

Tiếng bánh xe và gạch men ma sát vang lên trong hành lang, y tá xuất quỷ nhập thần đi đến cửa.

 

Nữ bệnh nhân đang định mở miệng đe dọa Chu Kỳ An thì bỗng sững người, tại sao y tá lại đến vào lúc này?

 

Nhưng bà ta càng muốn trả thù hành động ‘Láo xược’ của nam hộ lý này hơn, theo bản năng, bà ta lên tiếng yêu cầu trước: “Tôi muốn đổi hộ lý này!”

 

Y tá không hề động lòng.

 

“Tôi muốn đổi…”

 

Những lời nói tiếp theo bị chặn lại khi nhìn thấy chiếc xe đẩy phía sau y tá.

 

Y tá lực lưỡng bước tới, nhanh chóng cởi dây trói, gần như là nhấc bệnh nhân lên, đặt thẳng lên xe đẩy.

 

“Cô muốn làm gì? Các người muốn làm gì!!”

 

Tiếng hét kinh hãi tương tự cũng vang lên từ ba phòng bệnh khác.

 

Từ lúc Chu Kỳ An vào đến giờ vẫn im lặng, nhìn nữ bệnh nhân đang vùng vẫy dữ dội, cậu dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Bà chị thân mến, chúng ta được nâng cấp phòng bệnh rồi.”

 

“Tôi đã nạp cho bà năm mươi vạn vào thẻ khám bệnh.”

 

Y tá lúc này cũng dửng dưng, lúc này lại thông báo tin vui: “Chúc mừng, từ hôm nay cô có thể chuyển đến khu điều trị đặc biệt.”

 

“!” Đôi mắt của nữ bệnh nhân gần như trợn ngược lên.

 

Y tá đẩy xe đi ra ngoài, Chu Kỳ An ung dung đi theo sau.

 

“Thả tôi ra…” Sau khi nữ bệnh nhân phản ứng lại thì vùng vẫy dữ dội, suýt chút nữa đã giật đứt dây trói, phát hiện ra dù mình có làm gì cũng vô ích, bà ta tức giận thở hổn hển trên xe đẩy.

 

Một lát sau, bà ta từ bỏ giãy giụa, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Kỳ An: “Cậu cứ chờ đấy! Đến mười giờ tối nay… tôi nhất định sẽ điền vào sổ ý kiến thật kỹ càng.”

 

Thân phận y tá là liên tục, Chu Kỳ An cũng biết điều này, vì vậy càng mong muốn chuyển bệnh nhân đi càng sớm càng tốt.

 

Tiếp tục ở lại đây, tối nay sau khi giúp ép bà ta uống thuốc, e rằng cậu cũng sẽ bị người phụ nữ này hại chết.

 

Chu Kỳ An cúi người xuống, khi người phụ nữ định cắn tai cậu thì cậu lại nhẹ giọng nói: “Chị gái à, chị quên rồi sao? Tôi có thẻ mở cửa, chúng ta có thể cùng nhau đi.”

 

“… Cho dù không đi được, ngoài tôi ra, còn ai có thể giúp chị đại khai sát giới.”

 

Cơ thể đang giãy giụa của nữ bệnh nhân cứng đờ.

 

“Mong chờ đánh giá hài lòng của bà chị nhé.”

 

Lúc trước khi nhìn thấy tấm thẻ, người phụ nữ đã phản ứng rất dữ dội, chứng tỏ trong ký ức hỗn loạn của bà ta ít nhiều gì cũng biết công dụng của tấm thẻ này.

 

Chỉ cần có thẻ vạn năng là có cơ hội trốn thoát.

 

Sau khi đạt được mục đích, Chu Kỳ An tiếp tục đi theo xe đẩy.

 

Người phụ nữ im lặng và những bệnh nhân khác phía sau đang chửi rủa điên cuồng tạo thành một cảnh tượng tương phản rõ rệt, nhìn qua thật quỷ dị.

 

Những người chơi đang mắc kẹt trong khu điều trị bình thường, chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi nghi ngờ Chu Kỳ An có phải đã sở hữu kỹ năng thôi miên hay không.

 

Nếu không thì tại sao chỉ có bệnh nhân của cậu là tinh thần lại ổn định như vậy?

 

Do xe đẩy cồng kềnh, mỗi lần chỉ có thể cho một y tá và một hộ lý đi thang máy.

 

Nhóm của Chu Kỳ An đi vào trước, y tá trực tiếp bấm nút tầng mười một.

 

Khi cửa từ từ đóng lại, ánh mắt của Chu Kỳ An và Thẩm Tri Di ở phía sau giao nhau trong thoáng chốc, người sau khẽ gật đầu, ra hiệu cố gắng đợi hắn hành động cùng.

 

Cửa thang máy đóng hẳn, bên trong tạo thành một không gian kín mít.

 

Chu Kỳ An nheo mắt, nhà xác quả nhiên chỉ là một cái bẫy, khu điều trị đặc biệt nằm ngay trong tòa nhà này.

 

Trong đầu cậu nhanh chóng hình dung ra bản đồ tổng thể của bệnh viện và vị trí của các tòa nhà.

 

Tổng cộng có ba tòa nhà.

 

Tòa nhà khám bệnh, tòa nhà điều trị nội trú, tòa nhà còn lại là nhà xác, tòa nhà khám bệnh và tòa nhà điều trị nội trú gần như nằm trên một đường thẳng, chỉ có nhà xác là nằm xa hơn một chút.

 

Trong đó, tòa nhà điều trị nội trú, mỗi khoa một tầng, các tầng khác còn có khoa nhi, khoa sản, khoa lão,……

 

Nơi duy nhất chưa được khám phá là tòa nhà khám bệnh.

 

Phó bản sẽ không cấp bản đồ vô ích.

 

Bên trong tòa nhà khám bệnh chắc chắn cũng có manh mối, trước khi vào thang máy, Triệu Tam Tuần đã không còn ở đó, chỉ có Kerr nhìn chằm chằm cậu, chắc chắn là hắn ta đã đến đó.

 

“Tốt nhất là có thể bắt sống Triệu Tam Tuần.” Chu Kỳ An thầm nghĩ.

 

Rồi tìm cách hỏi ra phát hiện của hắn ta trong tòa nhà khám bệnh.

 

Thang máy đi lên tầng mười một cần một chút thời gian, bên trong yên tĩnh đến đáng sợ. Y tá đứng ở vị trí gần cửa, Chu Kỳ An nhìn bóng lưng của cô ta, càng nhìn càng thấy không hợp lý.

 

Ở phía dưới cổ áo y tá, hình như có thể nhìn thấy thứ gì đó màu đỏ sẫm.

 

Đôi mắt Chu Kỳ An đảo một vòng, ngay sau đó——

 

“A!”

 

Cùng với một tiếng kêu kinh ngạc giả vờ, chàng trai giả vờ ngã về phía trước, biểu diễn một màn ngã sấp mặt trên mặt đất bằng phẳng của thang máy, dù có bị hỏi thì cứ nói bị hội chứng bàn chân bẹt là được.

 

Cánh tay duỗi ra chạm vào lưng y tá, nhân tiện kéo xuống dưới một cái.

 

Trống rỗng?

 

Trên lưng y tá có một lỗ thủng lớn, các cơ bắp xung quanh cũng cứng đờ.

 

Chu Kỳ An cố gắng kiểm soát biểu cảm, thản nhiên đứng dậy.

 

Bị chạm vào, cơ thể y tá không hề nhúc nhích, cổ phát ra âm thanh ken két, đầu xoay một góc 180 độ, đối diện với Chu Kỳ An, miệng thốt ra một chữ:

 

“Ngứa…”

 

Qua lớp áo y tá dày cộm, cô ta gãi mạnh vào chỗ vừa bị chạm.

 

Máu nhuộm đỏ vải vóc, trên móng tay sắc nhọn của y tá còn dính cả những sợi thịt, trực tiếp đưa về phía Chu Kỳ An: “Ngứa quá… cậu có ngứa không…”

 

Chu Kỳ An không trả lời.

 

Cậu đang nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, bỏ qua lỗ thủng trên người y tá, thứ cậu quan tâm là hình xăm dài hình chữ nhật in trên cổ đối phương, phía trên có khắc chữ: Đủ tư cách-B.

 

Chữ màu đỏ như máu, hoa văn phức tạp, bốn mặt kết hợp với nhau, tạo thành hình một bông hoa đang nở rộ.

 

“Cậu có ngứa không?” Y tá vẫn hỏi, móng tay dính máu suýt chút nữa chọc vào mắt chàng trai.

 

Phía sau là vách thang máy lạnh lẽo, không có đường lui.

 

Nhưng Chu Kỳ An vẫn không trả lời, cậu đã tính toán thời gian để giả vờ ngã, trong lòng âm thầm đếm ngược: Ba, hai, một…

 

Ting, tầng mười một đã đến.

 

Y tá đang tiến lại gần bỗng dừng bước.

 

Chu Kỳ An nhân cơ hội đi về phía sau như thể muốn giúp đẩy xe, kéo dãn khoảng cách.

 

Cả chuỗi động tác rất dứt khoát lưu loát, vô cùng tự nhiên.

 

Trong vài giây cửa mở, y tá cứ nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, vừa rồi gãi mấy cái, vết máu khiến người cô ta luôn tỏa ra mùi tanh nồng.

 

Chu Kỳ An nhanh chóng nhắc nhở: “Dưới lầu còn có bệnh nhân khác đang đợi thang máy.”

 

Thực hiện nhiệm vụ là trách nhiệm hàng đầu của y tá, cuối cùng, cô ta cũng quay đầu lại.

 

Thang máy không thể dừng ở tầng lẻ. Sau khi ra ngoài, y tá cứ thế đi thẳng về phía trước. Tất cả cửa phòng bệnh trên tầng mười một đều đóng chặt, không biết bên trong có bệnh nhân hay không.

 

Trên đường đi, Chu Kỳ An lấy thẻ mở cửa ra làm mồi nhử, ngón trỏ đặt trên môi, làm động tác suỵt với nữ bệnh nhân. Lợi dụng lúc y tá không chú ý, cậu kiểm tra cổ của đối phương: Không đủ tư cách-C.

 

Vẫn là hình xăm đỏ như máu, chỉ khác ở cấp bậc.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An lóe lên, thản nhiên cắn đứt ngón tay, tự nhiên vén lọn tóc xanh lam trên vai, để lộ cái gáy ra.

 

Vừa đi, cậu vừa đưa tay ra sau bắt chước hoa văn của hình xăm.

 

Hoàn toàn không cần nhìn, những đường nét uyển chuyển liền xuất hiện trên da, từng nét từng nét như mây trôi nước chảy, không lâu sau, một hình xăm giả y hệt đã hiện ra.

 

Ý nghĩ của Chu Kỳ An rất đơn giản.

 

Phòng bệnh vô ưu, người khác có thì cậu cũng phải có.

 

Người khác là B, cậu phải là A.

 

Phía trước, y tá đột ngột dừng bước.

 

Chu Kỳ An đang làm giả hình xăm vội vàng thu tay lại.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Cậu thận trọng nhìn qua, xác định không phải do mình bị phát hiện làm giả hình xăm.

 

Phía trước đã hết đường, chỗ rẽ là một thang máy. Phía trên dán chữ “Thang máy chuyên dụng” nổi bật, bên cạnh còn có một dòng chữ đỏ như máu ghi chú cách sử dụng: Cần nhập mật khẩu mới có thể khởi động.

 

Chu Kỳ An vươn cổ.

 

Ai ngờ y tá lại dùng tay che chắn kỹ càng, các ngón tay nhanh chóng nhập mật khẩu.

 

Chu Kỳ An bĩu môi, che chắn kỹ như vậy, không biết là đang đề phòng ai nữa.

 

Bước vào khoang thang máy mới, ngoài tầng này, nút bấm thang máy chỉ có thể chọn hai tầng: 10, 12.

 

Chu Kỳ An tận mắt nhìn thấy y tá lại bấm nút 12.

 

Sau khi cửa mở ra lần nữa, trong không khí tràn ngập mùi thơm nồng, chỉ cần hít nhẹ một hơi, toàn thân đã có cảm giác tê dại. Sắc mặt Chu Kỳ An không khỏi có chút khó coi, mùi nước hoa của người phụ nữ phúc hậu kia là một ví dụ điển hình, ai cũng cần hít thở, loại khí này nếu ngửi nhiều, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tư duy.

 

Cậu đi theo y tá, không biết từ lúc nào đã trở nên mơ màng, Chu Kỳ An cố gắng bước về phía trước vài bước.

 

Vật cực tất phản, mùi hoa nồng đến một mức nhất định nào đó sẽ trở nên hôi thối. Lúc này, cậu chỉ cảm thấy mình như một chiếc lá trôi nổi trên biển hoa.

 

“Tỉnh táo lại.”

 

Chu Kỳ An cố gắng nhắm chặt mắt, thử quan sát xung quanh.

 

Khoảnh khắc mở mắt ra, không hề báo trước, cậu trực tiếp đối diện với vô số ánh mắt, hai bên hành lang tối tăm đứng đầy những con người dẹt, bất động, tất cả đều đang nhìn về phía này.

 

Chu Kỳ An giật bắn mình, nhưng y tá bên cạnh lại như không hề hay biết, giọng nói bỗng trở nên thanh thoát: “Giúp tôi đưa bệnh nhân lên giường bệnh.”

 

Hình như lại có một cánh cửa được đẩy ra.

 

Mùi hương nồng nặc hơn cả hành lang ập vào mặt, Chu Kỳ An lập tức nín thở, nhưng vẫn có cảm giác như bị tro hương chặn nghẹt khí quản.

 

Cơ thể của nữ bệnh nhân trở nên nhẹ nhàng hơn, sau khi đến đây cũng không còn phản kháng rõ ràng.

 

Không biết có phải do nín thở quá lâu dẫn đến não thiếu oxy hay không, hiện tại Chu Kỳ An nhìn mọi thứ đều có chút mờ ảo.

 

Cậu không biết mình đã vào phòng bệnh từ lúc nào, hành động máy móc làm theo lời y tá chuyển bệnh nhân lên giường bệnh.

 

Không đúng.

 

Cậu cắn mạnh đầu lưỡi, cố gắng khôi phục chút tỉnh táo còn sót lại, mơ hồ nhìn thấy xung quanh đang nở rộ vô số bông hoa tươi. Chu Kỳ An như nhìn thấy ngũ quan của con người trên những bông hoa rực rỡ đó.

 

Đầu óc choáng váng đến cực độ, trạng thái của Chu Kỳ An ngày càng tồi tệ, đầu tiên là cổ họng xuất hiện khối u, sức lực cũng dần dần mất đi, khó thở, cả người như sắp chết chìm trong hương hoa.

 

Là hoa đang giở trò.

 

“Đáng ghét.”

 

Hương hoa như ngưng tụ thành một tấm lưới trong không khí, còn cậu chính là con mồi bị mắc lưới. Sau vài lần cố gắng tự mình tỉnh táo lại nhưng thất bại, dựa vào chút lý trí còn sót lại, Chu Kỳ An quyết định đánh cược một phen.

 

Hoa mọc ra ngũ quan của con người, chứng tỏ những bông hoa ở đây không hề đơn giản, thậm chí có thể tồn tại ý thức nhất định, nếu có thể khiến bản thân chúng lơ là, cậu sẽ có cơ hội thoát khỏi tấm lưới vô hình này.

 

Quay lưng về phía những bông hoa, Chu Kỳ An dùng những ngón tay thon dài móc vào mép cổ áo hoodie, khó khăn kéo xuống một cái, để lộ hình xăm giả trên cổ.

 

Hoa Tiên khách lai: “?”

 

Hình xăm cấp A khiến cho những bông hoa kỳ dị choáng váng một chút.

 

Hoa có ý thức, nhưng không nhiều, chúng hoàn toàn không hiểu tại sao con dấu đủ tư cách lại xuất hiện trên người một hộ lý nam, nhịp điệu đung đưa của cành hoa chậm lại.

 

Nhận thấy sự khống chế của mùi hương đối với mình đã giảm bớt, Chu Kỳ An lập tức cắn chặt đầu lưỡi một lần nữa.

 

“A…”

 

Đầu lưỡi rỉ máu.

 

Trong cơn đau đớn, Chu Kỳ An đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

 

Tầm nhìn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cậu nhìn mọi thứ như qua một lớp vải mỏng. Giây tiếp theo, khi cậu nhìn rõ mọi thứ trong phòng bệnh, da đầu liền tê dại.

 

Cậu vậy thế mà đang nằm trong một cái lồng kính!

 

Còn y tá và nữ bệnh nhân kia thì đều ở bên ngoài,

 

Căn phòng bệnh từ tường đến gạch lát sàn nhà đều sạch bong kin kít, màu gạch lát hơi sẫm, mỗi một tấc đất đều có cảm giác thật ngột ngạt. Trên trần nhà treo một chiếc đèn lớn hình cánh hoa, nhìn là biết rất đắt tiền.

 

Bên dưới đèn là một lồng kính hình tròn, thành lồng kính trong suốt, thay thế cho giường bệnh.

 

Đĩa nuôi cấy.

 

Ba chữ này tự động hiện lên trong đầu Chu Kỳ An, vậy mà cậu lại đang nằm trong một đĩa nuôi cấy!

 

Y tá đứng ở cửa, trên tay còn cầm một chiếc nắp đậy to tướng, cô ta đang sải bước đi về phía đĩa nuôi cấy.

 

Chu Kỳ An duỗi tay ra: “Chờ đã.”

 

Cạch!

 

Y tá trực tiếp ấn mạnh nắp đậy xuống.

 

Chu Kỳ An phản ứng đủ nhanh, chống tay vào mép đĩa nuôi cấy, lấy đà nhảy ra ngoài, nếu chậm một giây nữa, e rằng cánh tay đã bị đè gãy luôn rồi.

 

Không đè được người, sắc mặt y tá u ám, nhưng lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lặp lại mệnh lệnh: “Giúp tôi chuyển bệnh nhân lên giường bệnh.”

 

Chân Chu Kỳ An vẫn còn mềm nhũn.

 

Y tá thúc giục lần thứ ba: “Giúp tôi chuyển bệnh nhân lên giường bệnh.”

 

Linh cảm nếu không hành động sẽ có chuyện chẳng lành, Chu Kỳ An cố gắng vực dậy tinh thần, phối hợp với y tá, chuyển người phụ nữ vào đĩa nuôi cấy.

 

Trong phòng bệnh trồng rất nhiều hoa Tiên khách lai, đó chính là nguồn gốc của tất cả các loại mùi hương.

 

Nữ bệnh nhân được chuyển vào khu vực trung tâm, thật hiếm khi thấy bà ta không phản kháng, dường như rất thích thú với sự hun đúc này. Cô ta cuộn tròn người lại như thai nhi trong bụng mẹ, chỉ có nhịp thở là gấp gáp hơn trước rất nhiều.

 

Mí mắt Chu Kỳ An giật giật, lúc trước có lẽ cậu cũng ở trong trạng thái này.

 

Những cánh Hoa Tiên khách lai có hơi héo úa, khác với ký ức trong ảo cảnh lúc trước, hiện tại những bông hoa này đều hướng về phía tường, bóng của chúng hắt lên giống như khuôn mặt người.

 

Trong một khoảnh khắc, Chu Kỳ An như nghe thấy tiếng thét chói tai phát ra từ bông hoa, không biết có phải là oan hồn của những người đã chết vì ngửi hương hoa hay không.

 

Cậu lập tức xác định được một trong những quy tắc tử vong của khu điều trị đặc biệt.

 

Cứ cách một khoảng thời gian thì hoa Tiên khách lai sẽ kéo con người vào ảo cảnh, sau khi giải phóng hoàn toàn hương thơm sẽ bước vào ‘Thời kỳ suy yếu’, khoảng cách cụ thể là bao lâu, còn cần phải quan sát thêm.

 

Thông báo đột nhiên vang lên:

 

【Chúc mừng bạn đã thành công điều chuyển đến khu điều trị đặc biệt.】

 

【Nhiệm vụ chính thứ nhất đã hoàn thành.】

 

【Bạn đã trở thành Hộ lý của khu điều trị đặc biệt, có thể sử dụng thang máy dành riêng cho nhân viên, mật khẩu là: 666444.】

 

【Nhiệm vụ chính đã được cập nhật】

 

【Nhiệm vụ chính (hiện tại): Tìm bệnh nhân Trương Tú Tú ở khu điều trị đặc biệt.】

 

【Lưu ý, sau khi tìm thấy bệnh nhân này, nhiệm vụ chính cuối cùng sẽ được mở.】

 

Họ Trương?

 

Phản ứng đầu tiên của Chu Kỳ An là liệu có liên quan gì đến tiến sĩ Z hay không.

 

“Có liên quan hay không cũng là chuyện sau này.”

 

Cho dù là Trương Tú Tú hay Lý Tú Tú gì thì cũng kệ đi, cậu phải đi tìm cậu sinh viên đại học và Ứng Vũ trước đã.

 

Ngay cả khi là tiến sĩ Z thì đến đây cũng phải xếp sau.

 

Một bóng trắng không ngừng đến gần, cho đến khi chỉ cách cậu trong gang tấc.

 

Không biết y tá rút từ đâu ra một cái ống tiêm khổng lồ, đột nhiên ra tay đâm về phía cậu.

 

Sắc mặt Chu Kỳ An thật khó coi, đối mặt với mũi kim to sáng loáng, cậu nhanh chóng né sang một bên. Tứ chi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lần né tránh này cực kỳ nguy hiểm, mũi kim gần như sượt qua quần áo, suýt chút nữa đã chạm vào da thịt.

 

Bị đâm trúng thì không sao, nhưng trên đầu kim rõ ràng có dính thứ gì đó, tám chín phần mười là gây lây nhiễm.

 

Thoát chết trong gang tấc, Chu Kỳ An đứng thẳng người.

 

Trước khi y tá ra tay lần nữa, trong mắt cậu lóe ánh sáng lạnh lẽo: “Y tá có thể đánh hộ lý sao?”

 

Không khí trong phòng bệnh như đông cứng lại.

 

“A!”

 

Giây tiếp theo, y tá ngã sấp mặt giống như Chu Kỳ An trong thang máy, khuôn mặt không thể hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ thấy nếp nhăn hằn sâu ở khóe mắt.

 

Chu Kỳ An nhíu mày.

 

Quả nhiên là học mót rất nhanh.

 

Đáng tiếc là không thể đòi tiền bản quyền từ chỗ NPC, y tá cất ống tiêm đi, thản nhiên nhắc nhở: “Những bông hoa này ban đêm sẽ nở rộ đặc biệt rực rỡ, nếu cảm thấy mùi hương quá nồng, có thể ra cửa hóng gió.”

 

Lời dặn dò thật chu đáo.

 

E rằng trong hành lang ban đêm còn có thứ gì đó nguy hiểm hơn cả hương hoa.

 

Cậu mơ hồ nhớ lúc cửa vừa mở ra, trong hành lang cũng có rất nhiều khuôn mặt khả nghi.

 

Chu Kỳ An cười lạnh đáp lại.

 

Không còn ống tiêm, hung khí trên người y tá đã biến mất, lúc đang định xoay người rời đi thì bỗng nhiên cô ta lại tiến đến gần Chu Kỳ An.

 

“…”

 

Bà nó chứ, còn chưa xong à?

 

Lông mày Chu Kỳ An nhíu lại, đã chuẩn bị triệu hồi dải lụa trắng ra bất cứ lúc nào rồi, ai ngờ y tá đột nhiên dừng bước, đôi mắt nheo thành một đường chỉ, nhìn chằm chằm vào mảng da nhỏ trên cổ cậu: Đủ tư cách-A.

 

Trên con dấu có mùi máu nhàn nhạt, chứng tỏ con dấu này còn rất ‘Mới’.

 

Ngoài việc hoa văn trên đó tinh xảo hơn con dấu trên cổ cô ta, những mặt khác hoàn toàn không có gì khác biệt.

 

Yết hầu y tá chuyển động, khó khăn thốt ra một chữ: “Cậu…”

 

Bị phát hiện làm giả nhanh quá.

 

Chu Kỳ An cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: “Hay là… tôi cũng làm cho cô một cái A nhé?”

 

Có câu nói rất hay, chỉ cần mình không ngại thì người ngại chính là người khác.

 

Là một người có tay nghề, Chu Kỳ An vẫn khá bình tĩnh.

 

Trong phó bản cũng không có quy định nào cấm vẽ lên người mình, cậu chỉ là vẽ tranh trên cơ thể phiên bản thu nhỏ thôi.

 

Nếu không phải không biết hệ thống phân cấp cụ thể của phó bản, thì một chữ A cỏn con này, cậu cũng chẳng thèm nhìn, ít nhất cũng phải làm cho mình một cái cấp SSS.

 

Ánh mắt y tá nhìn sang như muốn lột da cậu, con dấu là thần thánh, là đồ đằng phân chia đẳng cấp, vậy mà giờ đây lại bị mạo phạm dễ dàng như vậy!

 

Nhớ đến ân tình suýt chút nữa bị tiêm một mũi lúc trước, Chu Kỳ An tích cực đề nghị: “Cái B của cô không dễ sửa lắm, hay là tôi thêm cho cô một con số nhé?”

 

Thêm một số hai.

 

2B.

 

Nhìn xem, rõ ràng là đã lên cấp rồi.

 

“…”

 

Hết chương 148.

 

Chương 148: Tự Cấp Tự Túc

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên