Chương 149: Nguỵ Trang

 

Chương 149: Nguỵ Trang

 

Chu Kỳ An bày ra bộ dạng cô chướng mắt tôi thì sao, cô lại không thể làm gì được tôi, khiến cho một con quái vật không thở cũng tức đến nỗi ngực phập phồng trở lại.

Trừng mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đáng ghét kia, y tá xoay người bỏ đi.

Trong phòng vẫn thoang thoảng mùi hoa, Chu Kỳ An cố gắng kìm nén hơi thở, chưa đến hai giây sau cũng đi ra ngoài, nhưng cô y tá lúc nãy đã biến mất không một dấu vết.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì tạm thời đuổi đi một nguồn nguy hiểm.

Cho đến lúc này, Chu Kỳ An mới quan sát xung quanh, chậm rãi đánh giá bố cục của khoa nội trú đặc biệt.

Tầng lầu cực kỳ rộng rãi, chiều cao ít nhất cũng phải bốn mét, đáng tiếc lại mất đi vẻ sáng sủa vốn có của một tầng lầu cao như vậy. Toàn bộ hành lang tối om, một lối đi dài thẳng tắp đến tận cùng, hai bên mỗi cánh cửa cách nhau một khoảng khá xa.

Phía trên mỗi cánh cửa đều treo một bức ảnh có kích thước gần bằng ảnh thờ.

Dưới ánh đèn, những bức ảnh rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy cả lỗ chân lông, như thể những người này đang nhìn chằm chằm vào cậu vậy.

Chắc chắn là do những bức ảnh này đã tạo ra ảo giác về hình người phẳng lì ban nãy.

Chu Kỳ An liếc nhìn cánh cửa gần nhất, bên dưới bức ảnh có in một dòng giới thiệu:

【Bộ Ăn thịt; cơ thể bệnh nhân to lớn, cực kỳ hung dữ, thời gian ngủ dài.】

Cách bài trí này giống hệt như tấm biển treo trong vườn thú, nhìn rất khó chịu.

Đáng tiếc là không có cái tên quan trọng nào.

Lúc này cậu đang đứng ở phòng bệnh số 5, do bệnh nhân mới được chuyển đến, ảnh chụp chưa kịp làm, trên cửa chỉ có một khung ảnh gỗ trống trơn.

Giống như một tấm bia mộ vô danh.

Bệnh nhân nữ vẫn nằm bất động trong khoang tròn, Chu Kỳ An đóng cửa rồi bước ra ngoài.

Bốn cánh cửa còn lại phía trước đều đang đóng chặt.

Chu Kỳ An không chắc mình đã chìm trong ảo giác bao lâu, nhưng xem ra Thẩm Tri Ngật và những người khác cũng đã lên đến nơi, có khi đang lặp lại trải nghiệm ban nãy của cậu.

Liều lĩnh xông vào chưa chắc đã là chuyện tốt, y tá ở tầng này không giống như ở tầng dưới, bọn họ có thể ra tay với người chơi bất cứ lúc nào.

 “Chờ đã.”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng những bức ảnh hai bên lối đi lại chuyển động, Chu Kỳ An không hề nao núng, ngược lại còn bước từng bước như đang duyệt binh, trực tiếp đi dọc theo hành lang.

Bước đều cho thêm can đảm.

Bệnh nhân trong ảnh nở nụ cười đen trắng, ánh mắt như thể đang di chuyển theo cậu.

Chu Kỳ An chưa bao giờ nương tay với những thứ kỳ quái cố tình tạo bầu không khí đáng sợ: “Rác rưởi.”

 “Mày là ai, Mona Lisa hả? Cũng xứng cười với tao?”

Cậu mắng từ đầu đến cuối, không bỏ sót một ai.

 “…”

Cậu đi một vòng, không tính bệnh nhân mới chuyển đến, tổng cộng có hai mươi hai bệnh nhân, trong đó không có ảnh của cậu sinh viên đại học và Ứng Vũ.

 “Xem ra thực sự đã bị đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt rồi.”

Chỉ có cửa an toàn ở tầng mười và tầng mười hai là bị khóa, tầng mười hai là khoa nội trú đặc biệt, phần lớn những ca bệnh nặng đều ở tầng mười.

Ánh mắt Chu Kỳ An dừng lại trên hai bức ảnh, lúc nãy khi cậu nhắc đến Mona Lisa, biểu cảm của nhân vật trên hai bức ảnh này đã có phản ứng rất tinh tế.

Bệnh nhân của thế giới này không thể nào biết Mona Lisa được, liệu có phải là nhóm người chơi trước?

Suy cho cùng thì, hộ lý có khả năng bị lây nhiễm bất cứ lúc nào, khả năng trở thành bệnh nhân là rất lớn.

Trong một căn phòng bệnh đột nhiên có tiếng động.

Chu Kỳ An nhanh chóng rút lui về phòng bệnh của mình.

Chỉ thấy nữ y tá bước ra từ căn phòng trước đó, đèn trong hành lang bắt đầu chập chờn, sau khi ánh đèn tối đi lần nữa, bóng dáng nữ y tá cũng biến mất.

Tiếp theo là giọng nói phàn nàn của thiếu niên: “Hoa gì mà dở tệ, lát nữa sẽ nhổ bỏ chúng mày ra.”

Rõ ràng là Trương Trụ Tử cũng đã thoát khỏi được ảo giác, đang định ra tay tàn phá bông hoa.

Chu Kỳ An dựa lưng vào tường, thu hồi tầm mắt, hơi lạnh tỏa ra từ bức tường men theo sống lưng lan tỏa khắp người cậu, xua tan phần nào cảm giác khó chịu mà hương hoa mang đến cho đầu óc.

Cậu tiếp tục bình tĩnh phân tích tình hình hiện tại:

 “… Nếu Ứng Vũ còn sống, chắc chắn anh ta cũng nắm giữ rất nhiều thông tin.”

Thành công tìm thấy anh ta thì việc hiểu rõ cơ chế của phó bản cũng không còn xa nữa.

Nhưng nhiệm vụ chính cũng không thể hoàn toàn bỏ bê được.

Đây mới là lý do thực sự khiến Chu Kỳ An sẵn sàng bỏ ra một triệu tiền âm phủ để đổi với người chơi, một khi lên đây, chắc chắn sẽ kích hoạt nhiệm vụ chính mới, tự nhiên cần những người chơi khác kéo tiến độ.

Nhiệm vụ cuối cùng ở nhà xác, Mục Ca đã cố gắng hợp tác với cậu để cướp thẻ mở cửa từ tay Triệu Tam Tuần, điều đó chứng tỏ cô ta cũng khá thông minh.

So sánh ra thì A Linh phù hợp để thực hiện nhiệm vụ khó hơn.

Còn về phần Vượng Tài, Chu Kỳ An không rõ, theo suy đoán trước đó, thiếu niên và A Linh vốn dĩ là đồng đội ngầm, hai người bọn họ hợp tác chắc chắn sẽ bất khả chiến bại.

 “Cố lên.” Chu Kỳ An không khỏi nắm chặt tay, cổ vũ trước cho bọn họ.

 “Hắt xì.” Thiếu niên ở phòng bên cạnh hắt hơi một cái.

Cậu ta dụi dụi mũi, chẳng lẽ mình bị dị ứng phấn hoa?

Mỗi nữ y tá trước khi biến mất đều để lại lời nhắn, vào ban đêm có thể ra ngoài hóng gió. Mười phút sau, các cánh cửa phòng bệnh đều lần lượt mở ra, Hàn Lệ là người cuối cùng thoát khỏi hương hoa, loạng choạng chạy ra hành lang, ôm ngực thở hổn hển.

Mọi người lần lượt tập trung tại hành lang.

Trạng thái của A Linh và Trương Trụ Tử đều khá tốt, Thẩm Tri Ngật càng khỏi phải nói, trông ngập tràn năng lượng.

Thiếu niên đến thử độ an toàn của cánh cửa trước, xác nhận không thể mở từ trong ra ngoài.

 “Thẻ mở cửa được đặt trên người người chơi không thể lên đây, thật đáng tiếc.” Cậu thiếu niên bĩu môi, cậu ta còn tưởng thẻ mở cửa vẫn ở trên người Triệu Tam Tuần.

Nếu thực sự gặp nguy hiểm, thoát hiểm bằng thang máy rất dễ đi chầu ông bà.

Trước mặt đều là người thông minh, Chu Kỳ An đã cân nhắc kỹ lưỡng, lên tiếng kéo câu chuyện trở lại: “Trò chơi lần này đánh lén trong bóng tối thật là cao tay.”

Vừa dứt lời, nghĩ đến vị trí thực sự của khoa nội trú đặc biệt, sắc mặt mọi người đều không được tốt lắm.

Thẩm Tri Ngật phối hợp hừ lạnh một tiếng.

 “May là nhiệm vụ tiếp theo rất rõ ràng, tìm Trương Tú Tú.” Hàn Lệ hoàn hồn, nhìn về phía hành lang hai bên cánh cửa dán đầy ảnh: “Đáng tiếc bây giờ không có bất kỳ manh mối nào, muốn tìm người thì phải đẩy cửa, xác suất là một phần hai mươi hai.”

Nghe tên Trương Tú Tú có vẻ là nữ, nhưng tên gọi không đại diện cho tất cả.

Vẻ mặt Chu Kỳ An nghiêm túc: “Không chỉ là một phần hai mươi hai.”

Cậu dừng lại một chút: “Đừng quên còn có phòng chăm sóc đặc biệt nữa.”

 “Cậu nghi ngờ trò chơi lại giở chiêu cũ sao?” A Linh nhíu mày: “Không thể nào chứ?”

Thẩm Tri Ngật ngắn gọn xúc tích: “Chưa chắc.”

Chu Kỳ An: “Nội dung nhiệm vụ chính là tìm bệnh nhân của khoa nội trú đặc biệt, mọi người nghĩ xem, tại sao trò chơi lại nhấn mạnh đặc biệt đến khoa nội trú đặc biệt?”

 “Đừng quên, dù là bệnh nhân ở đâu thì cũng đều có khả năng được đưa đi cấp cứu.” Nói đến đây, giọng điệu Chu Kỳ An có chút nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta còn bị trò chơi lừa ít sao?”

Hương hoa trong không khí thấm vào ruột gan, tư duy của người chơi hơi chậm chạp.

Nhưng mà, mọi người đều hiểu rõ tính cách của trò chơi, khi bị cậu hỏi ngược lại, thật sự cũng không chắc chắn lắm.

Ví dụ như vừa rồi, tất cả đều bị ảo giác đánh lừa một vố.

Chu Kỳ An nói đến bản thân cậu cũng tin: “Theo kinh nghiệm của tôi, trò chơi càng nhấn mạnh cái gì thì cái đó càng có vấn đề.”

A Linh, cậu thiếu niên và Hàn Lệ nhớ lại những gì đã trải qua, trầm ngâm: “Có lý.”

Trò chơi: “…”

A Linh không hoàn toàn bị dẫn dắt: “Khả năng Trương Tú Tú ở phòng chăm sóc đặc biệt là có, nhưng ước chừng không cao.”

Chu Kỳ An gật đầu: “Vì vậy phải chia làm hai nhóm hành động, một nhóm đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, một nhóm ở lại đây, nhóm ở lại thử đẩy một cánh cửa xem sao.” Cậu tự giới thiệu: “Kỹ năng của tôi là tốc độ, thuận tiện ứng phó với NPC, tôi đi đến phòng chăm sóc đặc biệt.”

A Linh nhanh chóng liếc nhìn thiếu niên, ở lại tầng này tốt hơn là đi đến phòng chăm sóc đặc biệt, dù sao thì người chơi có thể xuất hiện ở đó với thân phận nhân viên y tế hay không vẫn là một vấn đề.

Cô ta lập tức nói: “Vậy tôi ở lại đẩy cửa.”

Cậu thiếu niên vẫn một bộ cà lơ phất phơ: “Tôi cũng vậy.”

Hàn Lệ có chút do dự.

Chu Kỳ An chủ động nhìn về phía Thẩm Tri Ngật: “Chỉ có tôi và anh đi, không nên đi quá đông.”

Khuôn mặt của Mục Thiên Bạch vốn lạnh lùng, sau một lúc, hắn mới hờ hững ừ một tiếng, có vẻ không tình nguyện cho lắm.

Hai người phối hợp diễn xuất cực kỳ ăn ý, những người khác không hề nhận ra điều gì bất thường.

Chu Kỳ An nhíu mày nhìn lên: “Hình như trong phòng bệnh có tiếng động.”

Trong khoảnh khắc sự chú ý của mọi người chuyển sang phòng bệnh bên kia, cậu nháy mắt với Hàn Lệ ở gần đó, nhép miệng: Thánh Khí.

Hàn Lệ từng là đối tác của cậu, vậy nên cô ta lập tức hiểu ngay.

Cậu nghi ngờ trong số những người đến lần này, có người chơi mua tin tức từ Người mặc áo choàng đỏ.

Quả thực có tồn tại khả năng này.

Càng kéo dài thời gian, càng có khả năng bị người khác giành lấy trước. Lúc trước người mặc áo choàng đỏ cũng là sau khi mua tin tức xong, lập tức sử dụng đạo cụ, dựa vào ID người chơi để cùng Chu Kỳ An vào một phó bản.

Hàn Lệ khẽ gật đầu, cô ta sẽ chú ý.

Sau khi sắp xếp mọi thứ rõ ràng, Chu Kỳ An nhìn về phía thang máy, bất kể là ai, hy vọng đừng bị lòng tham che mờ lý trí, nếu không thì lần sau cậu thu xếp chính là chuyện hậu sự.

 “Tôi tiễn bạn đi, ngàn dặm xa xôi…”

Giọng nói trầm lạnh vang lên trong hành lang, khiến người ta nghe mà nổi da gà.

Cậu thiếu niên sững sờ, sao lại có người còn điên hơn cả mình vậy? Tự dưng lại hát.

Tiếng hát biến mất trong cabin.

Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật bước vào thang máy, trong khoảnh khắc nhấn nút đóng cửa, cậu cong hai tay lên đỉnh đầu tạo hình trái tim: “Yêu các người lắm á nhoa.”

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Chu Kỳ An thu lại vẻ thần kinh vừa rồi.

Cậu hoạt động tứ chi đã bị cứng đờ, khẽ hừ một tiếng: “Ai cũng toan tính, giao tiếp mệt quá.”

Thẩm Tri Ngật ngay lập tức hiểu ra: “Muốn đâm thủng tim bọn họ thành tổ ong sao?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Chu Kỳ An giật mình.

Làm ơn đừng có hiểu theo nghĩa đen tối như vậy.

Ngay cả Triệu Tam Tuần cũng là lấy nhiệm vụ làm đầu, trước khi kết toán, hiện tại bọn họ sống còn hữu dụng hơn chết.

Thang máy đi thẳng xuống tầng mười, chỉ có hai tầng, nhưng thời gian lại lâu hơn so với tưởng tượng. Khi cửa mở ra một lần nữa, đối diện là một bức tường màu sẫm.

Hương hoa nồng nặc, mùi vị còn nồng hơn cả tầng trên, Chu Kỳ An gần như dán sát vách tường di chuyển, cậu thò đầu ra khỏi góc tường quan sát.

Tầng mười cũng giống như tầng chín, chiều cao bất thường, nhưng bố cục lại hoàn toàn khác.

Nhìn từ đây sang, sẽ mang đến cho người ta cảm giác như đang ở tầng một. Phía trước là một sảnh rộng lớn, Chu Kỳ An nhanh chóng liếc nhìn, nhìn thấy biển hiệu bàn tiếp nhận và khoa dinh dưỡng.

Các nhân viên y tế đang bận rộn đi lại, trong đó có một người hình như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên.

Chu Kỳ An vội vàng rút đầu lại.

 “Phiền phức rồi.” Nơi này giống như là sào huyệt của NPC.

Chỉ trong vòng hai hơi thở, cậu nhìn sang Thẩm Tri Ngật: “Anh đã đánh tên Độc Long kia mất bao nhiêu máu?”

Thẩm Tri Ngật không trả lời, ánh mắt hắn vẫn nhìn về một hướng.

Trên một viên gạch đen kịt, có những vết máu lờ mờ không đáng chú ý.

Sự thực chứng minh, Độc Long kia tám phần mười đã bị đánh thành huyết nhân.

Điều này phát huy tác dụng lớn, đi theo những vết máu này, có lẽ sẽ tìm thấy người chơi bị đưa đến ICU đã đi đâu.

Hướng của vết máu ngược với hướng bàn tiếp nhận, Thẩm Tri Ngật thấp giọng nói: “Đi.”

Hắn để Chu Kỳ An đi trước, bản thân đi ở phía sau, đồng thời chú ý đến động tĩnh của y tá ở bàn tiếp nhận.

Ánh đèn yếu ớt, màu sắc u ám giúp bọn họ che giấu cơ thể mình, Chu Kỳ An phát huy ưu thế tốc độ, gần như di chuyển tức thời.

Trên mặt đất thi thoảng lại nhìn thấy một ít vết máu tươi, chứng tỏ không tìm sai chỗ.

Phía trước rất ẩm ướt, trên trần nhà đọng đầy những giọt nước nhỏ li ti, cuối lối đi hẹp là một cánh cửa kín gió tỏa ra tử khí, chỗ đó tỏa ra cảm giác lạnh lẽo đặc trưng của kim loại.

Sau khi tìm thấy công tắc, Chu Kỳ An giẫm chân lên, bàn chân đạp lên chỗ cảm ứng, cánh cửa mở ra.

Mùi hôi thối xen lẫn với mùi hương kỳ quái thoát ra ngoài ngay lập tức.

Hai người lần lượt bước vào, cánh cửa sau lưng tự động đóng lại.

Bên trong chỉ mở một bóng đèn, vẫn là loại ánh sáng màu đỏ, chiếu thẳng vào một thân người đang nằm trên bàn mổ.

Tiến lại gần nhìn một chút, sắc mặt Chu Kỳ An trầm xuống.

Cậu dùng tay thử thăm dò.

 “Đã chết.”

—— Độc Long đã chết, tứ chi bị trói chặt trên bàn mổ.

Trên mặt bàn còn trải một lớp giống như đất, thực chất đều là những khối thịt nhỏ, cậu lập tức nghĩ đến làn da sần sùi của bệnh nhân nữ kia, rất giống với nguyên liệu của những khối đất này.

Chẳng lẽ đất ở đây đều là mô cơ thể người chứa đầy virus?

Chu Kỳ An không quan tâm đến việc Độc Long kia sống hay chết, chỉ là, hắn ta mới được đưa lên đây không lâu thì đã mất mạng. Vậy Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học đã mất tích mấy ngày nay thì còn bao nhiêu hy vọng sống?

 “Trên đó có chữ.” Thẩm Tri Ngật chỉ vào thi bài.

【Đang nuôi trồng nhân tạo.

Nguyên liệu: ?? – Cấp D.

Thời gian quan sát: năm ngày.

Kiểm tra đạt yêu cầu có thể đưa đến [Nhà kính] để tiếp nhận vòng nuôi dưỡng mới; không đạt yêu cầu sẽ bị tiêu hủy hoặc đưa đến nhà xác tùy theo mức độ nuôi dưỡng.】

Sau khi đọc xong, Chu Kỳ An nói: “Bệnh viện này đang nuôi dưỡng một loại sinh vật đặc biệt nào đó…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi.

Két ——

Cánh cửa lại mở ra.

Cửa kín gió cách âm rất tốt, trước khi cửa mở, không ai biết bên ngoài có người đang tiếp cận.

Thẩm Tri Ngật đứng gần nguồn điện nhất, hắn nhanh chóng tắt đèn, toàn bộ không gian chìm trong bóng tối.

Người vừa bước vào tối sầm mặt, sau một giây mới phản ứng lại, quát lớn: “Ai đó?”

Là giọng nói của một người đàn ông, người chơi chắc chắn không dám quát lớn như vậy, hơn nữa giọng nói này còn mang theo vẻ hung hãn méo mó, trăm phần trăm là NPC.

Chu Kỳ An hít sâu một hơi: “Xui xẻo quá.”

Bọn họ mới vào đây chưa đầy một phút.

Người đến nhanh chóng đi về phía này, tiếng bước chân rất nặng nề, hình như hắn ta thuận tay lấy một vật giống như gậy sắt chỗ cửa ra, tiếng ma sát phát ra khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy.

 “Ai đó?” Hắn ta lại quát lên.

Phòng giải phẫu không lớn, hoàn toàn không có chỗ trốn.

Chu Kỳ An nhanh chóng nghĩ ra một cách: Lấy thi bài.

Từ trải nghiệm ở nhà xác, thiếu thi bài có thể khiến xác chết sống lại, để xác chết và người đến đánh nhau. Nhưng ý nghĩ này đã nhanh chóng bị cậu gạt bỏ, một khi động tĩnh quá lớn, dễ dàng thu hút các nhân viên y tế khác, như vậy thì thực sự là tự cắt đứt đường lui của mình.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, giống như tiếng chuông giục mạng, Thẩm Tri Ngật nhẹ nhàng nắm lấy tay Chu Kỳ An, ra hiệu cho cậu ở yên đó đừng nhúc nhích.

Nào ngờ Chu Kỳ An lại nắm lấy tay hắn: “Khoan đã.”

Trong bóng tối, đôi mắt xinh đẹp kia lóe lên ánh sáng kỳ lạ: “Để tôi.”

Cậu có một cách, nếu thành công, không những có thể giải quyết tình thế cấp bách trước mắt, mà còn có thể giúp bọn họ tìm thấy nhà kính.

Cậu chuẩn bị xong mọi thứ với tốc độ nhanh nhất có thể, vào lúc tiếng bước chân không tốt lành kia sắp tiến đến gần, Chu Kỳ An hít sâu một hơi.

Giây tiếp theo, cậu lại là người chủ động đứng dậy, bước thẳng qua, tắt thiết bị thay đổi giọng nói đi, nhớ lại giọng nói trong ký ức, ngữ điệu cường điệu: “Là tôi!”

Vừa nói vừa chủ động bật đèn.

Cậu đường hoàng thu hút sự chú ý của người đến, nhân cơ hội có ánh sáng, đồng thời nhìn rõ khuôn mặt đối phương.

Cách đó không đầy hai mét là một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng đó, thân hình vạm vỡ, đôi mắt nhỏ hẹp vô thần, khóe miệng và cổ có những nốt phồng rộp như quả mâm xôi, nhìn như sắp chảy mủ đến nơi.

Trên bảng tên của người đàn ông viết: Bác sĩ khoa dinh dưỡng lâm sàng – Sa Hưng.

Trong lòng Chu Kỳ An khẽ động.

Khoa này không phải chính là biểu tượng trên vòng tay nhập viện của quái vật như đống thịt kia sao?

Lúc này người đàn ông tiến lại gần một chút, đứng đối diện, mùi hôi thối phả vào mặt, trái tim Chu Kỳ An bỗng chốc nhảy lên cổ họng.

“Thì ra là cậu.” Hàm răng trắng bệch của người mặc áo blouse trắng khép hờ, thốt ra mấy chữ đầy hàm ý khó hiểu.

Ổn rồi!

Bốn chữ này khiến Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.

Cách đây không lâu, Chu Kỳ An đã nhanh chóng chi tám nghìn điểm tích lũy để mua một thẻ [Thay hình đổi dạng] trong Thương Thành, thứ này tuy chất lượng không bằng cái mà Bạch Thiền Y đưa cho cậu trước đây, thời hạn sử dụng chỉ có 1-2 phút, nhưng cũng tạm đủ để ứng phó tình huống cấp bách.

Giờ phút này, thân phận sau khi thay hình đổi dạng của cậu chính là Tư tiên sinh.

Hùng tượng hải báo, thỏ con không ngoan, đây là hai thông tin mà Ứng Vũ để lại.

Trong đó, ngoài việc ám chỉ thứ bị tuồn ra từ phó bản, Chu Kỳ An cảm thấy “Hùng tượng hải báo” hẳn còn ẩn ý sâu xa nào đó, còn về phần thông tin sau… Từ trước khi vào phó bản, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật đã cùng thảo luận về vấn đề [Thỏ con không ngoan] này, lúc ấy suy đoán có khả năng cao nhất chính là Tư tiên sinh.

Sau khi vào phó bản, khả năng này càng lúc càng tăng cao.

Rõ ràng lần này phó bản không phải kiểu bản đồ lớn tự do khám phá, thông thường phải có nhân viên công tác dẫn dắt, thế nhưng từ khi vào đây, bọn họ chưa hề gặp bất kỳ người nào trong 12 con giáp, chỉ có thể nói là nhân viên công tác đang ở cùng nhóm người chơi vào trước.

“Thì ra Tư tiên sinh thật sự ở phó bản này.”

Trong lòng Chu Kỳ An mừng thầm, người mặc áo blouse trắng đã quen biết Tư tiên sinh, vậy thì cậu hoàn toàn có thể cáo mượn oai hùm để làm chút chuyện.

Ngay khi cậu kiêu ngạo hất cằm, định ra vẻ ta đây là Tư tiên sinh để moi thông tin, thì người mặc áo blouse trắng hừ lạnh một tiếng:

“Cậu không lo trông cửa, chạy đến đây làm gì?”

“…”

Trông cửa? Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, tên Tư tiên sinh vô tích sự này, sao đi đến đâu cũng là kẻ trông cửa vậy?

[Thẻ Thay hình đổi dạng] sắp hết hiệu lực rồi.

Không còn thời gian để trách móc sự bất tài của nó nữa, trước mắt cậu phải nhanh chóng moi được xem rốt cuộc Tư tiên sinh đang trông cửa nào.

Chu Kỳ An đã nắm rõ mánh khóe của trò chơi, thời gian sử dụng của loại thẻ gây nhiễu này chỉ có 1-2 phút. Nếu hỏi quá sâu, phỏng chừng một phút là hết hiệu lực, hơn nữa, thường thì với những thông tin quan trọng NPC đều giữ kín như bưng, nói năng rất thận trọng.

Trước tiên dùng câu hỏi để dẫn dắt câu hỏi.

“Anh đến đây làm gì?”, Chu Kỳ An hỏi ngược lại.

Người mặc áo blouse trắng càng thêm nghi ngờ nheo mắt: “Đương nhiên là đi tuần tra.”

Chu Kỳ An thuận thế tiếp lời: “Chính xác, cho nên tôi mới đến tìm anh đấy.” Giọng điệu cậu rất đúng lý hợp tình: “Nơi tôi trông coi, bên trong có chút động tĩnh bất thường, anh mau đến xem thử đi.”

Ai ngờ người mặc áo blouse trắng chẳng cần suy nghĩ đã từ chối, còn nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái: “Trong nhà kính có động tĩnh là chuyện bình thường.”

Nhà kính?

Hơi thở Chu Kỳ An như ngừng lại.

Quả nhiên Tư tiên sinh đang trông coi nơi quan trọng là nhà kính.

Cậu lập tức cau mày, nói: “Lần này động tĩnh rất kỳ lạ, không giống trước đây.”

Ai ngờ vừa dứt lời, rõ ràng người mặc áo blouse trắng có chút bực bội: “Cậu chỉ là một tên ma cô trông cửa thì hiểu cái gì.”

Nói xong còn mắng thêm hai câu: “Cậu chỉ cần lôi kéo thêm mấy tên Hộ lý cho bệnh viện, trông chừng cửa cho kỹ là được rồi, những chuyện khác đừng có xen vào.”

Đồ vô dụng.

“…”

Hết chương 149.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Kỳ An: … Tư tiên sinh, một con thỏ suốt ngày chỉ biết trông cửa, không có lý tưởng gì.

Tư tiên sinh: Xin đừng làm phiền.

 

Chương 149: Nguỵ Trang

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên