Chương 149: Tranh Luận (01)

 

Chương 149: Tranh Luận (01)

 

Văn phòng Sở công an tỉnh Hàm. Phòng họp của Đội cơ động.

 

Cánh cửa phòng họp mở ra, Lư Hạ Kình và Đường Hiếu Lý đã ngồi chờ sẵn bên trong. Lư Hạ Kình vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, Trần Tranh cảm thấy lần này lông mày ông còn nhíu chặt hơn lần trước. Là vì vụ án Hoắc Diệp Duy điều tra lâu như vậy mà vẫn chưa tóm được hung thủ sao?

 

Ngược lại, Đường Hiếu Lý lại mỉm cười chào hỏi: “Trở về rồi à, mau ngồi đi. Tiểu Trần, cậu vừa trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị gọi đến họp, vất vả rồi.”

 

Trần Tranh lắc đầu: “Không có gì, tôi cũng đang muốn báo cáo tình hình bên thành phố Cư Nam.”

 

Bốn vụ án ở “Trang viên Vi Mạt” vốn không liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, nhưng có một chi tiết có thể liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, đó là luật sư Cố Cường bị sát hại trước đó.

 

Trong thời gian thực tập tại văn phòng Luật sư Vĩnh Thân, Cố Cường rất coi trọng và đánh giá cao Chúc Y, thậm chí còn mời cô ấy về đội của mình làm việc. Nếu Chúc Y không một lòng muốn giúp đỡ những phụ nữ ở thôn Viên Thụ, có lẽ cô ấy đã sớm có chỗ đứng vững chắc ở Vĩnh Thân, thậm chí còn có thể liên quan đến vụ án Cố Cường sau này.

 

Cố Cường làm việc cho “Lượng Thiên Xích”, từng giúp đỡ Hoắc Hi Linh đánh bại đối thủ cạnh tranh trong gia tộc họ Hoắc, còn nhân tình của Cố Cường là Hà Mỹ lại bị nghi ngờ là kẻ chủ mưu vụ trả thù Chúc Y. Mặc dù Cố Cường bị chính thất Liêu Hoài Mạnh sát hại, nhưng đằng sau có phải là âm mưu của “Lượng Thiên Xích” hay không? Theo suy đoán cá nhân của Trần Tranh là: Có.

 

Nghe xong tình hình vụ án ở thành phố Cư Nam, Lư Hạ Kình và Đường Hiếu Lý đều im lặng một lúc lâu. Trần Tranh nhìn chằm chằm vào Lư Hạ Kình: “Cục trưởng Lư?”

 

Lư Hạ Kình hoàn hồn, gật đầu: “Cố Cường, Hoắc Hi Linh và Bặc Dương Vận đều là những người mà “Lượng Thiên Xích” đã liên lạc trong giai đoạn đầu phát triển mạng lưới ở Trung Quốc. Hơn nữa, thân phận của Cố Cường đặc biệt hơn những người khác, ông ta là luật sư, là người cung cấp dịch vụ, những gì ông ta nắm giữ có thể còn nhiều hơn cả Hoắc Hi Linh và Bặc Dương Vận. Cái chết của ông ta quả thực không đơn giản.”

 

Trần Tranh biết rõ Lư Hạ Kình và Đường Hiếu Lý gọi anh đến đây không chỉ để nghe báo cáo, nhất định còn có chuyện quan trọng hơn muốn giao phó: “Có phải có tin tức của Bặc Dương Vận rồi không?”

 

Lư Hạ Kình nhìn Trần Tranh, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Mất liên lạc với Hàn Cừ rồi.”

 

Trần Tranh sững sờ: “Mất liên lạc? Sao lại thế?”

 

Lư Hạ Kình lắc đầu, hiếm khi để lộ vẻ lo lắng. Trần Tranh hiểu rõ người cậu này của mình, người đàn ông thép được nhà họ Lư coi là vô tình luôn che giấu cảm xúc sâu thẳm nhất. Trong ấn tượng của Trần Tranh, ông ấy chưa bao giờ bộc lộ rõ ràng hỉ nộ ái ố.

 

Đường Hiếu Lý nghiêm nghị nói, việc liên lạc giữa Đội cơ động và Hàn Cừ phụ thuộc vào tình hình của Hàn Cừ. Vì sự an toàn của Hàn Cừ, Đội cơ động tuyệt đối sẽ không chủ động liên lạc. Trong hai năm qua, Hàn Cừ sẽ gửi thông tin tình báo vào những thời điểm cần thiết, nhưng kể từ lần xuất hiện tại Nhà hát Vân Hương ở thành phố Nam Sơn, Hàn Cừ giống như “bốc hơi” khỏi thế giới.

 

Trong lòng Trần Tranh căng thẳng, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Lần đó vì “Lượng Thiên Xích” nhắm vào Minh Hàn, Hàn Cừ đã tạm thời thay đổi kế hoạch, xuất hiện trước mặt anh, đồng nghĩa với việc tự lộ diện. Điều này đã gây rắc rối cho Hàn Cừ? Sau khi Hàn Cừ trở về “Lượng Thiên Xích” đã xảy ra chuyện?

 

Trần Tranh vô thức liếc nhìn Minh Hàn, lông mày Minh Hàn nhíu chặt, sắc mặt không tốt.

 

“Hàn Cừ dám làm như vậy, nhất định là có nắm chắc tình hình, hắn không phải là người vì cứu người mà từ bỏ cả kế hoạch.” Đường Hiếu Lý nhìn Trần Tranh, “Tiểu Trần, về điểm này cậu nên hiểu rõ.”

 

Trần Tranh bình tĩnh lại. Đúng vậy, Lư Hạ Kình chọn Hàn Cừ, chính là bởi vì sự kiên định của Hàn Cừ. Lần trước khi Lư Hạ Kình nói chuyện thẳng thắn với anh cũng đã nói, Đội cơ động cộng thêm Hàn Cừ, trên thực tế đã hình thành hai tuyến song song với lực lượng cảnh sát bình thường. Hàn Cừ không chịu trách nhiệm cho bất kỳ nguy cơ nào có thể xảy ra, giải trừ nguy cơ là nhiệm vụ của lực lượng cảnh sát thông thường. Giống như vụ tấn công do “Khâu Tắc” lên kế hoạch ở Lạc Thành, cuối cùng cũng được lực lượng cảnh sát của Đội trọng án Lạc Thành hóa giải.

 

“Có thể Hàn Cừ đã lợi dụng sự kiện lần trước để tiếp cận tầng lớp cao của “Lượng Thiên Xích”.” Đường Hiếu Lý nói, “Trước khi đến Nhà hát Vân Hương, cấp trên của cậu ta là người phụ nữ tên Từ Hà Đường, theo thông tin phản hồi của cậu ta, chỉ có người họ Kim mới là cốt cán của “Lượng Thiên Xích”. “Lượng Thiên Xích” có rất nhiều người như Từ Hà Đường, khách hàng không thể tiếp xúc với cốt cán của “Lượng Thiên Xích”. Một khi xảy ra chuyện, tầng lớp cao có thể vứt bỏ người liên lạc, “ve sầu thoát xác”. Đây chính là nguyên nhân khiến chúng ta vẫn chưa điều tra ra được danh tính của kẻ ra quyết định trong “Lượng Thiên Xích”.”

 

Trần Tranh nói: “Chính vì có tiến triển nên nhất thời không thể truyền tin tức ra ngoài?”

 

Đường Hiếu Lý thở dài: “Đó là tình huống lạc quan nhất. Nhưng mọi người cũng biết, càng đến gần chân tướng thì càng nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị nghi ngờ. Hiện tại Hàn Cừ có lẽ đang trải qua khoảng thời gian khá khó khăn.”

 

Phòng họp chìm vào im lặng, Trần Tranh không khỏi nhớ lại trạng thái của mình khi điều tra vụ án ở thành phố Cư Nam. Lư Hạ Kình đã nói với anh, anh là một mắt xích rất quan trọng trong sự “phản bội” của Hàn Cừ, “Lượng Thiên Xích” nhất định sẽ chú ý đến anh, phản ứng của anh có thể khiến “Lượng Thiên Xích” phán đoán được thân phận thật sự của Hàn Cừ.

 

Trần Tranh nắm chặt tay, chỉ mong mình không phải là mũi tên bắn về phía Hàn Cừ.

 

“Thôi được rồi, hôm nay không chỉ nói về Hàn Cừ.” Lư Hạ Kình đứng dậy, nhìn Trần Tranh rồi lại nhìn Minh Hàn, “Gần đây hai cậu một người ở Cư Nam, một người ở Lạc Thành, trực tiếp hay gián tiếp đều đang giao dịch với “Lượng Thiên Xích”, tổng hợp thông tin lại, có một điểm mâu thuẫn.”

 

Minh Hàn gần như không hỏi đến bốn vụ án ở “Trang viên Vi Mạt”, dồn hết tâm sức vào Tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải của nhà họ Hoắc, cho nên càng am hiểu “Lượng Thiên Xích” hơn: “”Lượng Thiên Xích” rất mâu thuẫn.”

 

Lư Hạ Kình gật đầu: “Lần trước cậu gặp chuyện ở thành phố Nam Sơn, kẻ đứng sau là “Lượng Thiên Xích”, chúng muốn mượn tay Chiêm Phú Hải trừ khử cậu, nguyên nhân rất có thể là vì Bặc Dương Vận. Vụ án Hoắc Diệp Duy lần này, mặc dù hung thủ vẫn chưa sa lưới, nhưng cơ bản có thể phán đoán vẫn là do “Lượng Thiên Xích” gây ra. Hoắc Diệp Duy là con trai của Hoắc Hi Linh, cho nên cậu ta phải chết. Điều này thật kỳ lạ. “Lượng Thiên Xích” và Hoắc Hi Linh, Bặc Dương Vận là quan hệ hợp tác, tại sao lại ra tay với con cháu của bọn họ?”

 

Trần Tranh nhíu mày nói: “Một thế lực khác – ví dụ như người bị hại của Hoắc Hi Linh và Bặc Dương Vận tham gia trả thù, như vậy mới hợp lý.”

 

Lư Hạ Kình nói: “Đúng vậy, ban đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Hoắc Hi Linh khai nhận, sau khi “Lượng Thiên Xích” giúp bà ta đứng vững gót chân, liên lạc với bà ta ngày càng ít, Kim Trì Dã cũng biến mất không dấu vết, bà ta và Cố Cường cũng cắt đứt liên lạc. Trong nhận thức của bà ta, hình như “Lượng Thiên Xích” ở Trung Quốc phát triển không suôn sẻ, nên đã từng bước rút lui. Nhiều năm trôi qua như vậy, những người bị hại năm đó bắt đầu phản công, sao có thể là “Lượng Thiên Xích” lại muốn mạng của Hoắc Diệp Duy?”

 

Minh Hàn bổ sung: “Hôm nay tôi lại nói chuyện với bà ta, bà ta vẫn khăng khăng, hung thủ ra tay là đối thủ của “Lượng Thiên Xích”.”

 

Trần Tranh trầm ngâm một lát: “Hung thủ cố tình để lại dấu giày Lẫm Đông ở hiện trường, cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ muốn tạo hiện trường giả do “Lượng Thiên Xích” gây án.”

 

“Vậy lần trước giải thích thế nào?” Lư Hạ Kình nói: “Chiêm Phú Hải tự mình thừa nhận, giết Minh Hàn là tấm vé vào cửa mà “Lượng Thiên Xích” đưa cho ông ta, hơn nữa Hàn Cừ đã xuất hiện. Lần đó, cũng không thể nói là có người nào đó muốn đổ tội cho “Lượng Thiên Xích” chứ?”

 

Trần Tranh cảm thấy có sự phân tách vô cùng mãnh liệt. Đúng vậy, có thể có thế lực khác nhúng tay vào vụ án Hoắc Diệp Duy, nhưng Minh Hàn gặp nạn chỉ có thể là do “Lượng Thiên Xích” gây ra. Tại sao “Lượng Thiên Xích” lại ra tay với đồng minh cũ của mình? Bặc Dương Vận đã sớm nhận ra “Lượng Thiên Xích” có vấn đề, cho nên mới chọn ra nước ngoài?

 

Còn nữa, thông tin cảnh sát nắm được rõ ràng là “Lượng Thiên Xích” hoạt động ngầm, nở rộ khắp nơi, ngay cả việc ngang nhiên “luyện cổ” trong trường học cũng dám làm, tại sao một người thuộc hàng ngũ nguyên lão như Hoắc Hi Linh lại cảm thấy “Lượng Thiên Xích” đang rút lui? Là bà ta, Bặc Dương Vận, Cố Cường và những người khác đã bị vứt bỏ sao?

 

Đồng minh thời kỳ đầu không dễ khống chế, lại càng dễ dàng đưa ra yêu cầu quá đáng, cho nên “Lượng Thiên Xích” thay đổi sách lược, nhắm mục tiêu vào bọn họ?

 

Nhưng vẫn không hợp logic! Trần Tranh nghĩ sâu xa hơn, nếu “Lượng Thiên Xích” chỉ muốn vứt bỏ những đồng minh cũ này, điều nên làm nhất chính là âm thầm giải quyết bọn họ, tại sao lại ra tay với con cháu của bọn họ?

 

Minh Hàn là cảnh sát, tạm thời không tính đến, còn Hoắc Diệp Duy? Hoắc Diệp Duy không hề biết gì về những việc làm của Hoắc Hi Linh, giết chết cậu ta không thể che giấu bất kỳ bí mật nào, tác dụng duy nhất dường như là hành hạ Hoắc Hi Linh, khiến Hoắc Hi Linh đau khổ.

 

Điều này thật quá kỳ lạ, trông giống như trả thù. “Lượng Thiên Xích” có động cơ thủ tiêu, nhưng lại không có động cơ trả thù.

 

Lư Hạ Kình tiếp tục nói: “Bất kỳ hành vi nào đều có logic đằng sau nó, còn mấy vụ án liên quan đến “Lượng Thiên Xích” này, logic lại không thành lập. Nếu hai cậu có suy nghĩ gì, cứ nói thẳng ra.”

 

Hai tay Trần Tranh nhẹ nhàng phủi phủi trên bàn, động tác rất dứt khoát: “Tình huống chúng ta phải đối mặt đại khái có hai loại. Thứ nhất, “Lượng Thiên Xích” muốn thoát khỏi những đồng minh thời kỳ đầu, nó không cần Bặc Dương Vận, Hoắc Hi Linh nữa. Điểm khác biệt là, Bặc Dương Vận sớm nhận ra nguy hiểm, chạy ra nước ngoài trước, còn Hoắc Hi Linh đến nay vẫn không tin Hoắc Diệp Duy bị “Lượng Thiên Xích” hãm hại. Thứ hai, Hoắc Diệp Duy thật sự không phải do “Lượng Thiên Xích” hãm hại, vậy là ai? Xét thấy Minh Hàn gặp nạn, năm đó Hoắc Hi Linh và Bặc Dương Vận có từng cùng nhau lợi dụng “Lượng Thiên Xích” làm tổn hại đến lợi ích của ai hay không? Ví dụ như, đoạn tuyệt hậu đại của người này? Cho nên khi trả thù, hắn ta chọn ra tay với hậu đại, chứ không phải là bản thân Hoắc, Bặc.”

 

Lư Hạ Kình nhíu chặt mày, có chút thất thần nghĩ, Trần Tranh và ông khi còn trẻ thật sự rất giống nhau.

 

“Nhưng người ra tay với em là “Lượng Thiên Xích”.” Minh Hàn nhắc nhở.

 

Trần Tranh lắc đầu: “Nếu chỉ nhìn chằm chằm vào một chi tiết, phương hướng tổng thể có thể sẽ không thể tiếp tục.”

 

Minh Hàn như có điều suy nghĩ, một ý nghĩ chỉ mới hình thành lờ mờ hiện lên trong đầu cậu, nhưng cậu vẫn chưa thể diễn đạt thành lời.

 

“Tiểu Trần nói đúng. Bây giờ chúng ta tạm thời mất liên lạc với Hàn Cừ, chỉ có thể dựa vào manh mối hiện có để tiếp tục điều tra.” Đường Hiếu Lý nhìn đồng hồ, “Không còn sớm nữa, hai cậu về nghỉ ngơi đi.”

 

Rời khỏi Đội cơ động, Trần Tranh ngồi trên xe ngẩn người hồi lâu. Cảm giác lần này trở về Lạc Thành hoàn toàn khác với lần trước, lần trước hỗn loạn, cảm xúc lúc thì lên trời lúc thì xuống đất, lần này lại bình tĩnh đến bất ngờ. Ngay cả khi biết được tin Hàn Cừ có thể gặp chuyện không may, anh cũng rất bình tĩnh, lập tức bắt đầu suy nghĩ, Bặc Dương Vận và Hoắc Hi Linh, người mà bọn họ từng cùng nhau nhắm đến, nên điều tra như thế nào.

 

“Anh, về nhà luôn chứ?” Minh Hàn hỏi.

 

Trần Tranh nhìn dòng xe cộ phía trước một lúc: “Anh nhớ rẽ qua kia có trung tâm thương mại.”

 

Minh Hàn ngạc nhiên: “Anh muốn mua gì sao?”

 

Trần Tranh nói: “Anh còn nợ em một cái áo phao, mùa đông năm nay sắp qua rồi.”

 

Minh Hàn nhướng mày, như thể không dám tin: “Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện này?”

 

“Chỉ là lơ đãng thôi.” Trần Tranh bỗng nhiên càu nhàu, “Em đừng có giống như Lão Lư mà bóc lột anh, anh vừa mới về, lơ đãng một chút cũng bị các người nói.”

 

Minh Hàn bật cười: “Em không nói.”

 

Vài phút sau, Minh Hàn lại lên tiếng: “Thật sự đi á? Vậy em đỗ xe nhé?”

 

Trần Tranh liếc cậu: “Anh mua không nổi sao?”

 

Minh Hàn dừng xe: “Cảm ơn kim chủ ca ca.”

 

Trần Tranh giật giật mí mắt: “Gọi cái gì vậy hả, gọi cái gì mà kim chủ?”

 

Xung quanh người đến người đi, Minh Hàn hạ thấp giọng: “Vậy thì đừng kim chủ nữa, chỉ cần ca ca thôi.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Cậu đứng quá gần, lúc nói chuyện hơi thở phả vào tai Trần Tranh, Trần Tranh vô thức đưa tay sờ sờ vành tai nóng ran của mình.

 

Trần Tranh chưa từng thấy Minh Hàn mặc áo phao, áo khoác dáng dài Minh Hàn cũng không hay mặc, không phải áo khoác ngắn thì là áo gió, nhìn thì có vẻ không lạnh, làm việc cũng nhanh nhẹn, nhưng Trần Tranh cảm thấy với chiều cao của Minh Hàn, không mặc đồ dài thì thật uổng phí đôi chân ấy. Ít nhất hồi cấp 2 cũng từng vì chân dài quá nhanh mà khóc thầm cơ mà.

 

Nghĩ đến dáng vẻ Minh Hàn vì đau nhức do phát triển chiều cao mà âm thầm rơi lệ, lần trước Trần Tranh đau lòng lắm, nhưng lần này lại muốn cười.

 

Minh Hàn nói: “Anh, anh lại đang âm mưu gì thế?”

 

Trần Tranh cầm một cái áo phao dài đến bắp chân nhét vào lòng cậu: “Mặc vào cho anh xem thử.”

 

Minh Hàn cầm lên so sánh, lông mày nhíu lại thành một đường: “Dài quá vậy, cảnh sát tài ba ai lại mặc cái này đi làm chứ?”

 

Trần Tranh: “Ừm, anh muốn đưa em vào giới giải trí.”

 

Nhân viên bán hàng nghe thấy liền lén lút cười trộm.

 

Minh Hàn lúng túng mặc vào, Trần Tranh rất có mắt thẩm mỹ, cái áo phao này tuy là màu đen bình thường, nhưng chi tiết được làm rất đẹp, mặc lên người vừa đẹp trai lại vừa ngầu, không hề cồng kềnh chút nào. Nhưng phản ứng của Minh Hàn rất buồn cười, có lẽ là do thật sự chưa từng mặc quần áo dài như vậy bao giờ, nên rất không quen, tay chân có chút luống cuống.

 

Trần Tranh không khỏi nghĩ đến mấy con chó becgie mà Minh Hàn huấn luyện ở Trại huấn luyện chó nghiệp vụ thành phố Trúc Tuyền, con nào con nấy oai phong lẫm liệt, nhưng Minh Hàn lại có nhiều ý tưởng, nghĩ gì làm đó, bỗng nhiên cậu nảy ra ý tưởng cho chúng nó mang giày của chó cảnh, vừa mang vào là không biết đi đường luôn.

 

Minh Hàn bây giờ có chút giống như vậy.

 

Trần Tranh bước tới, giúp Minh Hàn chỉnh lại cổ áo bên trong, sau đó nắm lấy cánh tay cậu lắc lắc hai cái: “Bây giờ thì bốn cái chân đã thuần phục chưa?”

 

Minh Hàn hiển nhiên cũng nghĩ đến lũ chó becgie: “Bumerang tự ghim vào người mình rồi.”

 

Quả nhiên là tinh anh của Đội cơ động, vẻ không thích nghi của Minh Hàn chỉ kéo dài vài phút, Trần Tranh kéo khóa áo cho cậu, đẩy cậu đến trước gương, cậu đã có thể linh hoạt sải bước ngay tại chỗ rồi.

 

Nhân viên bán hàng hết lời khen ngợi, nói rằng chiếc áo này đúng là được đo ni đóng giày cho cậu.

 

“Lấy cái này đi.” Trần Tranh cũng rất thích, định móc ví thanh toán thì Minh Hàn lại ngăn anh lại: “Bồi thường áo phao là do anh tự nói, em chưa nói muốn áo phao, em muốn gì thì vẫn chưa nghĩ ra.”

 

Trần Tranh khựng lại, hiểu ra: “Cái này coi như anh tặng em.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy em còn có thể muốn thứ khác không?”

 

Trần Tranh vỗ vỗ ngực cậu: “Có thể thì có thể, nhưng quá đáng thì không được.”

 

Minh Hàn lại oai phong bước vài bước: “Được người ta mua áo cho rồi, cảm giác giống như gả vào hào môn vậy.”

 

Trần Tranh: “……”

 

Trở lại Lạc Thành, Trần Tranh chỉ nghỉ ngơi một ngày liền lập tức bắt tay vào công việc. Không ngờ Khổng Binh lại liên lạc với anh: “Thầy Trần, bây giờ cậu có tiện đến Tuệ Quảng không?”

 

Trần Tranh lập tức hỏi: “Có tin tức của Tân Pháp rồi sao?”

 

Khổng Binh nói chưa có tin tức, nhưng vấn đề của Tân Pháp phức tạp hơn anh ta tưởng tượng, nói qua điện thoại không rõ ràng được.

 

Tuệ Quảng ở ngay bên cạnh Lạc Thành, gần như được coi là một phần của Lạc Thành. Trần Tranh báo cho Minh Hàn một tiếng rồi lập tức lái xe đến đó.

 

Khổng Binh đang ở Cục cảnh sát thành phố Tuệ Quảng, cảnh sát tiếp đón anh ta đều là người quen với Trần Tranh. Đối phương cũng là vì Khổng Binh giương danh nghĩa của Trần Tranh nên mới nhiệt tình như vậy. Trần Tranh chào hỏi mấy câu với các vị cảnh sát hình sự, một vị đội trưởng họ Trương nói: “Sở trưởng Tân là sư phụ của tôi, ông ấy thật sự khiến tôi cảm thấy rất đáng tiếc.”

 

Hai mươi năm trước, mối liên hệ giữa thành phố Tuệ Quảng và Lạc Thành không được chặt chẽ như bây giờ, vụ án của Tuệ Quảng đều tự mình điều tra tự mình phá, sẽ không dựa dẫm vào sự hỗ trợ của Lạc Thành. Lúc bấy giờ, nếu nói ai là cảnh sát hình sự xuất sắc nhất Tuệ Quảng, vậy thì nhất định là Tân Pháp. Tân Pháp là do đích thân đội trưởng bồi dưỡng, tuổi còn trẻ, nhưng mọi mặt đều xuất sắc, sau này chắc chắn sẽ tiếp quản vị trí của đội trưởng.

 

Vài năm sau đó, Tân Pháp quả thật rất thuận lợi, không chỉ bản thân có tỷ lệ phá án cao, mà mấy người học trò do ông ấy dẫn dắt cũng đều trò giỏi hơn thầy. Nhưng mười lăm năm trước… Đội trưởng Trương dừng một chút, nói chính xác là mười sáu năm trước, có một vụ án tuy không xảy ra ở Tuệ Quảng, nhưng lại có liên quan đến Tuệ Quảng, đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của Tân Pháp.

 

Nghe đến đây, đầu óc Trần Tranh bỗng nhiên khựng lại. Mốc thời gian này, không xảy ra ở Tuệ Quảng, nhưng lại liên quan đến Tuệ Quảng? Anh theo phản xạ có điều kiện liền nghĩ đến vụ án nhà Lương Nhạc Trạch.

 

Quả nhiên, Đội trưởng Trương nói: “Đội trưởng Trần, anh biết đến Tập đoàn Vân Tuyền chứ? Năm đó người đứng đầu Tập đoàn Vân Tuyền và một cặp song sinh gặp chuyện ở nước M, được xác định là tai nạn giao thông.”

 

Trần Tranh trầm giọng nói: “Ừm, cuộc điều tra do cảnh sát nước M chủ trì, nhưng hình như chúng ta cũng cử người sang đó tham gia?”

 

Đội trưởng Trương thở dài: “Đội trưởng Tân chính là một trong những người được cử đi. Không còn cách nào khác, ảnh hưởng của Tập đoàn Vân Tuyền ở chỗ chúng tôi quá lớn. Sau khi đi chuyến đó về, cả người đội trưởng Tân liền thay đổi.”

 

Trần Tranh hỏi: “Thay đổi thế nào? Đội trưởng Tân đã xảy ra chuyện gì ở bên đó?”

 

Đội trưởng Trương lắc đầu, đưa tay day day thái dương: “Theo tôi thấy, Đội trưởng Tân chính là quá cố chấp, hơn nữa trước đây chưa từng trải qua thất bại, nên không thoát ra được, tự mình dồn mình vào ngõ cụt.”

 

“Vụ án của Tập đoàn Vân Tuyền đó, Đội trưởng Tân cho rằng căn bản là chưa điều tra rõ ràng, tuyệt đối không phải là tai nạn giao thông. Nhưng có cách nào chứ? Đó là trên địa bàn của người ta. Đội trưởng Tân làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, phá vô số vụ án, duy chỉ có vụ án này là vết thương lòng của ông ấy.”

 

Năm đó, Cục cảnh sát thành phố Tuệ Quảng cử Tân Pháp sang đó, tình huống tốt nhất đương nhiên là hợp tác với cảnh sát địa phương, điều tra rõ ràng vụ án. Lúc Tân Pháp lên đường cũng rất tự tin, nhưng đến nước M, đất khách quê người, bất đồng ngôn ngữ, tình hình quốc gia lại càng khác biệt, hiệu suất điều tra của cảnh sát địa phương rất thấp, các thế lực vũ trang tư nhân, tổ chức tội phạm nổ súng khắp nơi, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, chết mấy thương nhân nước ngoài thì có là gì, rất nhiều manh mối đều bị bỏ qua.

 

Tân Pháp muốn tự mình điều tra, nhưng nước M lại gây khó dễ cho ông khắp nơi, toàn thân tài hoa của ông, ở đó đều không thể phát huy tác dụng. Sau này, khi cảnh sát địa phương xác định các vị lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Vân Tuyền chết do tai nạn giao thông, Tân Pháp đã chặn ở Cục cảnh sát, hy vọng tiếp tục điều tra, nhưng căn bản không ai để ý đến ông ấy.

 

Ông ấy báo cáo với cấp trên trong nước, cấp trên cũng không có cách nào, triệu hồi ông về nước. Ông không chịu, mấy đồng đội đi cùng đều đã về nước, còn ông vẫn ở lại nước M một mình điều tra. Như vậy đương nhiên là không điều tra ra được manh mối gì mới.

 

Cấp trên đánh giá cao sự kiên trì của ông, ban đầu còn nhắm mắt làm ngơ việc ông từ chối về nước. Nhưng ông liên tục từ chối về nước, rốt cuộc cấp trên cũng nổi giận, nói với ông, nếu còn không trở về thì đừng về nữa. Một tuần sau, ông mới chịu trở về thành phố Tuệ Quảng.

 

Bây giờ đội trưởng Trương vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lúc ông ấy mới trở về, bị phơi nắng cho đen nhẻm, gầy đi cả một vòng, quần áo xộc xệch, ánh mắt vừa u ám vừa cảnh giác, nào còn giống Đội trưởng Tân mà mọi người quen biết nữa?

 

Tân Pháp bị gọi đến văn phòng Cục trưởng, đội trưởng Trương không biết bọn họ đã nói gì, nhưng có đồng đội lén nghe trộm được, nói là Đội trưởng Tân và Cục trưởng cãi nhau trong đó. Sau đó, Tân Pháp bị đình chỉ công tác tạm thời, về nhà kiểm điểm.

 

Tất cả mọi người trong đội đều hiểu, đây không phải là trừng phạt, kỳ thực cấp trên là muốn bảo vệ Tân Pháp, tìm một lý do để ông ấy nghỉ ngơi cho khỏe, điều chỉnh lại tâm trạng. Lúc đó, mọi người đều rất lạc quan, tuy vụ án của Tập đoàn Vân Tuyền rất ấm ức, nhưng các vị cảnh sát hình sự được phái sang nước M tham gia điều tra đều đã cố gắng hết sức rồi. Tân Pháp nhất thời không nghĩ thông, bị ủy khuất ở bên đó, trở về môi trường quen thuộc, nhất định sẽ điều chỉnh được. Hơn nữa, Tuệ Quảng còn có vụ án khác đang chờ “Bân thần thám” phá án.

 

Thế nhưng, đội trưởng Trương không ngờ, cấp trên cũng không ngờ, Tân Pháp vậy mà lại không thoát ra được. Sau khi nghỉ ngơi, ông ấy trở về vị trí công tác, trở nên ít nói, dường như luôn chìm đắm trong suy tư điều gì đó. Vụ án mới giao đến tay ông ấy, ông ấy liền trực tiếp bảo đồng đội khác đi điều tra, còn bản thân ông ấy vẫn luôn điều tra vụ án của Tập đoàn Vân Tuyền.

 

Trần Tranh hỏi: “Ông ấy lại đến nước M sao?”

 

“Cái này thì không có.” Đội trưởng Trương nói, Tân Pháp khẳng định, vụ án đó là do người trong nội bộ Tập đoàn Vân Tuyền giở trò, nhất định có liên quan đến ân oán hào môn, nếu không tại sao người chết lại là người thừa kế của nhà họ Lương? Ai là người được lợi từ cái chết của bọn họ thì người đó chính là kẻ đứng sau.

 

Tim Trần Tranh nặng trĩu, trước mắt hiện lên hình bóng của Lương Nhạc Trạch.

 

Trong mắt người ngoài, ai là người được lợi từ cái chết của Chú hai nhà họ Lương và hai đứa trẻ song sinh? Cha mẹ, cô ruột của Lương Nhạc Trạch, còn có bản thân Lương Nhạc Trạch!

 

Đặc biệt là Lương Nhạc Trạch!

 

Người mà Tân Pháp vẫn luôn điều tra chính là Lương Nhạc Trạch sao?

 

Đội trưởng Trương tiếp tục nói, Tân Pháp rất cố chấp, đã nhận định điều gì thì sẽ cắn chặt không buông. Trước đây, Tân Pháp phá án cũng vậy, lần nào cũng thành công. Nhưng vụ án của Tập đoàn Vân Tuyền này lại không giống, manh mối đã sớm bị cắt đứt, hơn nữa ông ấy lại không có sự ủng hộ của cấp trên, càng điều tra càng dồn mình vào ngõ cụt.

 

Cấp trên đã nhiều lần tìm Tân Pháp nói chuyện, lời ngon tiếng ngọt gì cũng đều đã nói hết, nhưng Tân Pháp vẫn cố chấp, giống như ý nghĩa cuộc sống của ông ấy chỉ còn lại việc điều tra ra chân tướng vụ án của tập đoàn Vân Tuyền. Cuối cùng cấp trên cũng thất vọng, điều Tân Pháp đến phân cục, không cho ông ấy tiếp xúc với các vụ án ở tuyến đầu nữa. Cũng trong khoảng thời gian này, Tân Pháp và vợ ly hôn.

 

Nói đến việc đổ vỡ của cuộc hôn nhân này, đội trưởng Trương rất tiếc nuối, vợ của Tân Pháp là bà Cổ, là một nữ cảnh sát giao thông rất dịu dàng, hai người quen biết nhau qua mai mối. Trước đây, khi đội trưởng Trương còn làm học trò của Tân Pháp, thường xuyên đến nhà Tân Pháp ăn cơm, chị dâu nấu ăn rất ngon, tính tình cũng rất tốt, trong mắt đám thanh niên bọn họ, tuy gia đình Tân Pháp không có con cái, nhưng rất hạnh phúc.

 

Nhưng kể từ khi Tân Pháp “tẩu hỏa nhập ma” vì vụ án, tất cả liền thay đổi. Đội trưởng Trương chỉ là người ngoài cuộc mà còn có chút không chịu nổi Tân Pháp, huống chi là bà Cổ ngày đêm chung sống với Tân Pháp. Nghe nói việc ly hôn là do Tân Pháp chủ động đề cập, mọi người đều đoán, có lẽ ông ấy không muốn liên lụy đến bà Cổ nữa.

 

Sau khi sống một mình, Tân Pháp không còn gì vướng bận, một lòng một dạ phá án, nhưng khi Đội trưởng Trương nghĩ rằng ông ấy sẽ kiên trì đến cùng, thì ông ấy bỗng nhiên “thông suốt”, không điều tra nữa, còn xin cấp trên điều chuyển công tác đến nơi khác.

 

Cấp trên tiếc tài, nể mặt Tân Pháp đã lập được nhiều công lao như vậy, muốn điều ông ấy trở về Cục cảnh sát thành phố, phát huy nốt nhiệt huyết. Nhưng Tân Pháp không biết là cảm thấy bản thân không xứng, hay là đã mất hết động lực, nói là bản thân không còn năng lực để ở lại tuyến đầu nữa, muốn đến vị trí không gây trở ngại gì. Cấp trên khuyên mãi không được, cuối cùng đành điều Tân Pháp đến Viện nghiên cứu hình sự thành phố Trúc Tuyền, từ đó về sau cũng không quay lại nữa.

 

Đội trưởng Trương liên tục thở dài: “Đội trưởng Tân là một cảnh sát tốt, bản lĩnh của tôi đều là do ông ấy dạy dỗ, đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc!”

 

Hết chương 149.

 

Chương 149: Tranh Luận (01)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên