Chương 15: 030600 – Mất Tích
Cả đêm không mộng mị.
Ánh nắng ban mai dịu dàng, mang theo chút hơi ấm nhuộm lên sườn mặt Lê Chỉ, đánh thức cậu dậy.
Một con chim Hỉ Thước nhảy nhót trên khung cửa sổ, đôi cánh vỗ vào kính, bộ lông ánh lên sắc xanh đen, mang cảm giác vừa ưu nhã vừa bí ẩn.
Lê Chỉ vừa tỉnh dậy, ngây người nhìn nó, lần đầu sau một thời gian dài cảm nhận được chút yên bình dễ chịu.
Lần cuối ngủ ngon giấc như vậy là khi nào nhỉ?
Lê Chỉ không nhớ rõ.
Hơi ấm trên cổ đã biến mất, ga giường bên cạnh vẫn còn lưu lại nếp nhăn mờ nhạt do bị đè xuống.
Không biết Du Phùng đã đi đâu, trên gối bên cạnh vẫn còn tờ báo cắt dán ố vàng đêm qua.
Bàn tay đó đột nhiên xâm chiếm tâm trí Lê Chỉ —
Những ngón tay thon dài nắm chặt tờ báo, tĩnh mạch màu lam tím ở các khớp xương hiện lên rất rõ.
Cậu lắc đầu, xua đi hình ảnh kỳ lạ đó đang xâm nhập trong đầu, chống tay ngồi dậy, lờ đờ ngái ngủ đi đánh răng rửa mặt.
Trong tủ quần áo gỗ đàn hương có rất nhiều quần áo được thiết kế rất tinh xảo, chất liệu tốt hơn nhiều so với bộ Lê Chỉ đang mặc, được may đo theo số đo của từng vị khách, đường cắt may vừa vặn. Dù số đo cơ thể là thông tin cá nhân, hiếm khi được công khai, nhưng ở đây đã chuẩn bị sẵn quần áo vừa người.
Tất nhiên, những bộ quần áo trước mặt cậu là cỡ của Du Phùng. Bởi vì đây là phòng của hắn.
Áo sơ mi màu trắng sữa của Lê Chỉ đã nhăn nhúm. Cậu định quay về phòng mình thay một chiếc áo phẳng phiu hơn. Phòng cậu rất gần, ngay đối diện.
Dường như cậu vừa nhận ra, không hiểu sao mình lại chấp nhất với màu trắng như vậy.
Lê Chỉ lại lấy một chiếc áo sơ mi từ trong tủ quần áo của mình, vẫn là màu trắng, nhưng phần cổ tay áo có chút đặc biệt, được thêu một bông hoa tử đằng màu tím nhạt, những cành hoa uốn lượn quanh cổ tay áo có đường viền màu xanh nhạt.
Lê Chỉ cài cúc áo đến tận cùng, nhìn mình trong gương, đôi mắt xám mang theo chút hoang mang, không biết mình còn có thể sống sót rời khỏi đây hay không.
Bên cửa sổ phòng đối diện, con chim Hỉ Thước nghiêng đầu, rồi vỗ cánh bay khỏi khung cửa sổ phòng Du Phùng.
Dưới ánh nắng ban mai ấm áp, nó hót vang vài tiếng, lượn lờ giữa những tán lá xanh tươi.
Chớp mắt, nó đã đậu trên một khung cửa sổ khác —–
Đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh nhìn chằm chằm vào bên trong, trong tròng mắt đen tuyền phản chiếu một khuôn mặt hoảng sợ đến méo mó.
Nó chớp mắt, sắc đen như đá mã não ban đầu bị một lớp màng trắng thay thế.
……
Lê Chỉ tìm thấy Du Phùng trong phòng ăn.
“Cậu dậy sớm vậy?” Du Phùng đưa cho cậu một con dao ăn, tay kia đẩy đĩa đựng bánh mì và thịt xông khói lại gần, “Trông có tinh thần hơn rồi, hôm qua cứ như sắp ngủ gục đến nơi.”
Lê Chỉ nhận lấy, bình tĩnh nói: “Thực ra có thể tỉnh táo hơn nữa.”
Du Phùng tỏ vẻ vô tội, khéo léo chuyển chủ đề, “Muốn đi xem mật thất nữa không? Tôi đoán bên trong lại có thêm hai cái lọ thành quả rồi.”
Đúng là vậy, hai thi thể trong nhà xác dưới lòng đất đều là “Thành quả” mới của Quạ Đen.
“Cậu không sợ bị quản gia bắt gặp nữa à?”
Con dao sắc bén cắt thịt xông khói thành từng miếng vuông vức, đường cắt đẹp đến mức thái quá.
“Thực ra nó sẽ không làm hại chúng ta đâu. Dù sao thì nó cũng phải để dành mạng người cho Quạ Đen mà.” Du Phùng nói.
“Đi đi, bị cậu ta bắt được thì cùng lắm lại bị đánh ngất rồi quay về phòng ngủ thôi.”
Lê Chỉ nhìn đôi mắt Du Phùng, cảm thấy dáng vẻ ồn ào bất cần đời này vẫn kém xa vẻ ngoan ngoãn khi hắn ngủ say đêm qua.
Cậu gật đầu, “Được, ăn xong thì đi.”
Vừa dứt lời, cậu nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang vọng lại.
Cậu và Du Phùng nhanh chóng nhìn nhau, đọc được sự cảnh giác giống nhau trong mắt đối phương.
Hành lang được trải thảm nhung, khiến tiếng bước chân cũng trở nên mơ hồ —-
Nặng nề, nhưng lại hơi loạng choạng.
………
Anh ta muốn kêu cứu, nhưng lại không biết tìm ai.
Cả thế giới trước mắt như đang quay cuồng.
“Tôi phải rời khỏi đây. Không được. Tôi nhất định phải rời khỏi đây.” Một giọng nói vang lên đều đều trong đầu anh ta.
Ra khỏi phòng ngủ, xung quanh toàn là cửa đóng kín, anh ta lảo đảo bước xuống cầu thang, mơ hồ nghe thấy tiếng người.
Khi Vưu Thụ bước vào phòng ăn, ý thức vẫn còn mơ hồ, thậm chí anh ta còn mặc bộ đồ ngủ đêm qua.
Lê Chỉ thấy người đến là Vưu Thụ, cậu vừa định thở phào nhẹ nhõm thì giây tiếp theo đã thấy trên bộ đồ ngủ của Vưu Thụ có một mảng lớn vết máu khô.
Tay áo, gấu áo, cổ áo, không chỗ nào là không có. Những vết máu đỏ loang lổ khiến Lê Chỉ hoa cả mắt.
Tiếng chim hót bên ngoài lại vọng vào qua cửa kính. Đáng lẽ ra đây là một mùa thời tiết rất đẹp.
“Người đó… biến mất rồi…”
Giọng Vưu Thụ đầy vẻ hốt hoảng, Lê Chỉ nghe thấy vậy thì ngừng nhai, cảm thấy miếng thịt xông khói trong miệng như sáp, thật khó nuốt.
Khó khăn lắm cậu mới nuốt xuống được, nhưng suýt chút nữa thì đã bị nghẹn, “Chuyện gì vậy?”
Vưu Thụ cố gắng trấn tĩnh lại, bàn tay anh ta run rẩy kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, anh ta phải nuốt nước bọt vài lần mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Sáng nay tôi tỉnh dậy, trời vừa sáng, người đàn ông trung niên kia đã biến mất. Chỉ……”
Giọng anh ta có chút mơ hồ.
“Chỉ có máu! Bên cạnh tôi có một vũng máu lớn! Trời ơi, sao tôi lại ngủ say như vậy, chuyện gì đã xảy ra bên cạnh tôi mà tôi cũng không biết!”
Giọng điệu đột nhiên cao vút, Lê Chỉ theo phản xạ rùng mình một cái.
Không ngờ người chết tiếp theo lại xuất hiện nhanh như vậy.
Quạ Đen gần như không cho họ thời gian để thở dốc, như lưỡi hái hăm hở thu hoạch mùa màng chín rộ.
Lê Chỉ như nghe thấy tiếng nhạc dạo đầu của vở nhạc kịch cổ điển vang lên.
“Đưa chúng tôi đến phòng anh.” Giọng Du Phùng vang lên đều đều.
“…Được.”
Vưu Thụ đứng dậy, những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt vẫn ngập tràn bất an, cùng với bộ đồ dính máu trên người, trông anh ta càng giống tội phạm đang lo sợ hơn.
………….
“Anh tỉnh dậy lúc mấy giờ?” Du Phùng đút một tay vào túi quần, mắt nhìn về phía trước, miệng hỏi Vưu Thụ đang đi bên cạnh.
“Sáu giờ.”
“Anh thật sự không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào sao?”
“…Thật sự không.”
“Nhìn lượng máu này, cho dù chúng ta có tìm thấy ông ta, cũng chỉ e là lành ít dữ nhiều.” Giọng điệu Du Phùng lạnh lùng, không chút nể nang.
Ba người nhanh chóng đi đến khúc quanh cầu thang, Vưu Thụ vừa định lên lầu thì phát hiện hai người kia đột nhiên dừng lại.
“Tôi nghĩ chúng ta không cần lên phòng ngủ nữa đâu.” Lê Chỉ nói.
Cậu nhìn tấm thảm trải trên cầu thang, có vài chấm đỏ thẫm không dễ thấy, là vết máu nhỏ giọt.
Vết máu hướng xuống dưới, dẫn đến tầng một.
Còn phòng ngủ ở tầng ba, theo chiều dọc ngược lại.
Ba người men theo vết máu, chậm rãi bước xuống cầu thang, từng bước lần theo dấu vết của người đàn ông trung niên.
Dọc đường máu chảy loang lổ, tất cả đều là sinh mạng của người đàn ông trung niên đã đánh mất trong đêm khuya tĩnh mịch.
Bọn họ đi thẳng, rẽ trái, đi thẳng, rồi lại rẽ trái.
Cuối cùng ba người dừng lại.
Nơi vết máu đứt đoạn là một cánh cửa gỗ dày nặng.
Lê Chỉ ngẩng đầu lên, nhìn thấy dòng chữ viết hoa trên cửa, quen thuộc đến mức khiến cậu có cảm giác thật chán ghét —
Phòng sách.
Hết chương 15.