Chương 15: Song Sư (15)
“Bệnh của ông bà nên sớm đến bệnh viện lớn trong thành phố kiểm tra, tốt nhất là chụp cộng hưởng từ, đừng để bệnh nặng thêm.” Cung Tường tiễn hai cụ già dìu nhau đến cửa phòng khám. Quay người lại, anh ta nhìn tấm biển “Phòng khám Cung Y Sư” đã mấy năm không thay đổi trên nóc phòng khám, thở dài.
Phòng khám này là anh ta tiếp quản từ cha mình, nhà họ Cung đời đời hành nghề y, nhưng trước anh ta, đều là y học cổ truyền. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta làm việc tại một bệnh viện ở thành phố Đồng Hà, cha anh ta mất cách đây vài năm, tâm nguyện lớn nhất là anh ta có thể về tiếp quản phòng khám này.
Ban đầu anh ta không đồng ý, thứ nhất là ở huyện nhỏ, có năng lực cũng không có đất dụng võ, thứ hai là anh ta không có chút thiện cảm nào với nơi mình sinh ra và lớn lên này.
Nhưng dù sao cũng là di nguyện của cha, sau khi suy nghĩ kỹ, anh ta vẫn quay về.
Bệnh nhân đều đang truyền dịch, tạm thời phòng khám không có việc gì cần anh làm, anh ta lấy một bao thuốc lá từ trong áo blouse trắng ra, vừa định châm lửa thì thấy hai người lạ mặt đi tới.
Ấn tượng đầu tiên của anh ta là, bọn họ không phải người địa phương.
Quý Trầm Giao xuất trình giấy tờ, tay Cung Tường đang cầm bao thuốc lá chợt khựng lại.
Sau khi tự giới thiệu, Quý Trầm Giao hỏi: “Anh là bạn học của Lưu Ý Tường phải không? Tôi muốn nói chuyện với anh về vụ hỏa hoạn 15 năm trước.”
Ba chữ “Lưu Ý Tường” như một cây kim gỉ sét, đột nhiên đâm thẳng vào dây thần kinh của Cung Tường, khơi dậy một nỗi đau nhức nhối.
Anh ta chợt nhớ ra, bản thân mình lúc trước chán ghét quê hương đến mức không muốn quay về, chính là vì Lưu Ý Tường, vì những đau khổ và tuyệt vọng mà mảnh đất này đã gây ra cho người bạn tốt của anh ta.
“Mời vào trong nói chuyện.” Cung Tường dẫn Quý Trầm Giao và Lăng Liệp vào văn phòng của mình, đóng cửa lại.
“Tôi nghe nói anh từng hết lời giải thích với người khác rằng Lưu Ý Tường giết người là do bị nhà họ Vương ngược đãi?” Tiền trả cho một bàn đồ ngọt của Quý Trầm Giao không hề uổng phí, Lăng Liệp đã kể lại những gì hắn nghe ngóng được cho anh biết.
Cung Tường cười khổ, “Đúng vậy, đã giải thích rồi, nhưng có ích gì chứ? Lỗi lầm đã phạm phải, người cũng đã chết, Ý Tường thật ngốc, tại sao lại phải hy sinh bản thân mình chứ?”
Cung Tường kể lại chuyện nhà họ Vương hút máu, chiếm đoạt tài sản của cha mẹ Lưu Ý Tường, đại khái thì giống như những gì chủ quán điểm tâm đã kể lại, nhưng lại tiết lộ thêm nhiều chuyện về Lưu Ý Tường và việc hai người học cùng trường với nhau.
Hai người là bạn học từ thời tiểu học, rất hợp nhau. Nhà họ Lưu kinh doanh, còn nhà họ Cung thì làm nghề y, ở huyện nhỏ này đều được coi là gia đình khá giả. Từ nhỏ Cung Tường đã có mục tiêu rất rõ ràng, muốn làm bác sĩ giống ông nội và cha mình, nhưng lại không muốn làm thầy thuốc Đông y, mà muốn làm bác sĩ phẫu thuật.
Ban đầu Lưu Ý Tường không có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, bạn tốt có thể kế thừa gia sản, còn cậu ta thì sao? Cậu ta đương nhiên cũng có thể, nhưng cậu ta không muốn kinh doanh, mà muốn đọc sách, làm nghiên cứu hơn.
Cung Tường nói: “Vậy thì dễ rồi, cậu học làm bác sĩ cùng tôi đi! Chúng ta đều thi y khoa, vào cùng một trường đại học, sau này sẽ chăm sóc lẫn nhau, làm bạn tốt với nhau cả đời!”
Cứ như vậy, Lưu Ý Tường cũng có ước mơ.
Nhưng cuộc sống của Lưu Ý Tường đột ngột dừng lại vào năm cha mẹ cậu ta qua đời. Lúc đầu Cung Tường nghe nói nhà người cậu của cậu ta từ thị trấn đến, giúp đỡ lo hậu sự, còn đón Lưu Ý Tường về nhà sống cùng, ban đầu còn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng Lưu Ý Tường trong cái rủi có cái may, ít nhất còn có người nhà chăm sóc.
Nhưng mà, Lưu Ý Tường xin nghỉ học, cũng không còn liên lạc với bạn bè nữa. Mỗi lần Cung Tường đến tìm cậu ta, Vương Thuận và La Quần đều nói tâm trạng cậu ta không tốt, tự nhốt mình trong phòng.
Cung Tường đành phải đi tìm giáo viên, giáo viên nói người đến xin nghỉ là Vương Thuận, trên đơn xin nghỉ viết tinh thần Lưu Ý Tường không tốt, không muốn tiếp xúc với mọi người.
Trong tình huống lúc đó, mọi người đều cho rằng việc Lưu Ý Tường tự tự cô lập bản thân mình là chuyện bình thường. Trong tiềm thức của Cung Tường đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc ấy anh ta cũng chỉ là một đứa trẻ, rất khó nghĩ sâu xa hơn.
Đến năm lớp 12, Lưu Ý Tường cũng không quay lại trường học. Cung Tường nhớ đến lời hứa của hai người, không nhịn được lén đến nhà họ Vương. Gặp lại nhau lần nữa, Lưu Ý Tường nhìn anh ta như người xa lạ.
Người bạn tốt ngày thường vô cùng thân thiết trở nên ít nói, khuôn mặt vốn đã trắng trẻo lại càng trắng bệch như tờ giấy, phản ứng cũng chậm chạp hơn rất nhiều. Cung Tường gặng hỏi mãi, cậu ta mới nói, nhà người cậu chiếm đoạt tài sản, cậu ta không nhận được một xu nào, bọn họ còn không cho cậu ta đi học, đối xử với cậu ta rất tệ.
Cung Tường vô cùng phẫn nộ, vội vàng đến trường tìm cách giải quyết, các giáo viên đã đến nhà họ Vương vài lần, Vương Thuận rất giỏi diễn kịch, khăng khăng nói Lưu Ý Tường quá đau buồn, thường xuyên nói lảm nhảm, không thể đi học được, để qua mặt nhà trường.
Tốt nghiệp lớp 12, Cung Tường thi đậu đại học y, còn Lưu Ý Tường thì vắng mặt trong kỳ thi đại học. Sau đó, nhà họ Vương cũng không quản Lưu Ý Tường nữa. Nhưng sau thời gian dài bị hành hạ tinh thần, bạo lực lạnh, Lưu Ý Tường đã mất đi động lực, mất đi hy vọng, suốt ngày chơi bời lêu lổng với đám côn đồ.
Mà vì có vẻ ngoài “nữ tính” nên đám côn đồ cũng rất ghét bỏ Lưu Ý Tường, thường xuyên mắng cậu ta là “Đồ ẻo lả”.
Quý Trầm Giao hỏi: “Chuyện tay phải của Lưu Ý Tường bị đánh gãy, là anh nghe ai nói vậy?”
Cung Tường nói: “Tôi tận mắt chứng kiến! Ngay trước kỳ thi đại học! Cậu ta ở bệnh viện, Vương Thuận nói là do tinh thần cậu ta hoảng loạn nên lúc xuống cầu thang đã bị ngã, nhưng cậu ta đã ôm tôi khóc, lặng lẽ nói với tôi rằng, cậu ta bị Vương Thuận dùng gậy đánh gãy tay! Cậu ta không bao giờ nói dối, ít nhất thì lúc đó là không! Cả nhà họ Vương đều là đồ súc sinh!”
Quý Trầm Giao im lặng hồi lâu. Lưu Ý Tường bị gãy tay phải, mà báo cáo khám nghiệm tử thi của Hoàng Huân Đồng cũng đề cập đến vết thương cũ do gãy tay phải.
Cung Tường nói đến sự bất lực của tuổi trẻ, trên mặt lộ vẻ đau khổ, những năm gần đây anh ta đã ít khi nghĩ đến Lưu Ý Tường, thời gian trôi qua là một chuyện, mặt khác, là vì anh ta tự trách bản thân mình. Lúc đó anh ta nghĩ mình cũng vừa mới trưởng thành, vẫn còn phải dựa dẫm vào gia đình, không thể làm gì cho Lưu Ý Tường, nên đã cố tình trốn tránh – đi học đại học ở xa, bỏ mặc Lưu Ý Tường ở nơi tồi tệ này.
Mỗi dịp nghỉ đông và nghỉ hè, Cung Tường trở về đều gặp Lưu Ý Tường một lần. Ngay khi Cung Tường khoác áo blouse trắng, trở thành bác sĩ thực tập, Lưu Ý Tường đã hoàn toàn sa ngã, không làm việc, chìm đắm trong men rượu, hết tiền thì xin Vương Thuận.
Lưu Ý Tường đã nói với Cung Tường về cách nhà họ Vương đối xử với cậu ta, mười mấy tuổi cảm thấy đau khổ, còn phản kháng, hơn hai mươi tuổi thì buông xuôi, muốn làm gì thì làm. Cung Tường nói có thể nhờ luật sư, giành lại những gì thuộc về mình, nhưng Lưu Ý Tường luôn lắc đầu, cười khổ: “Thôi bỏ đi, tôi cũng đã như thế này rồi.”
Cung Tường không hiểu, càng ngày càng xa cách với Lưu Ý Tường. Mãi đến mấy năm gần đây anh ta mới hiểu ra từ một thuật ngữ mới, Lưu Ý Tường đã bị PUA và hành hạ trong một thời gian dài.
Nhưng trong lòng Lưu Ý Tường vẫn chất chứa ngọn lửa thù hận. Năm xảy ra chuyện, vì mẹ bị bệnh, Cung Tường đã xin nghỉ phép về nhà ở hơn một tháng, cũng là thời gian tiếp xúc với Lưu Ý Tường nhiều nhất kể từ khi tốt nghiệp.
Lúc đó thái độ sống của Lưu Ý Tường đã tích cực hơn một chút, lại bắt đầu làm việc ở công trường của Vương Thuận. Cung Tường hỏi cậu ta có phải đã nghĩ thông rồi không, cậu ta nói, mới quen biết một người rất giống mình, có chuyện để nói.
Quý Trầm Giao ngắt lời, “Rất giống?”
Cung Tường ngẩn người, “Ý Tường nói bọn họ có cùng cảnh ngộ, có đề tài chung để nói cùng nhau.” Nói đến đây, Cung Tường lắc đầu, “Cậu ta cảm thấy tôi và cậu ta không còn là người cùng một thế giới nữa, tôi cầu tiến, cậu ta sa ngã, tôi không thể hiểu được cậu ta. Có lẽ đúng là như vậy.”
Quý Trầm Giao hỏi: “Anh đã từng gặp người đó chưa?”
Cung Tường suy nghĩ một lúc lâu, “Đã gặp, cao gần bằng cậu ta, họ Hoàng, còn ngoại hình thì phần mũi và trán khá giống, Ý Tường còn nói bọn họ là anh em.”
Lăng Liệp đang đi đi lại lại trong văn phòng cũng dừng chân, nhìn về phía Quý Trầm Giao và Cung Tường.
Quý Trầm Giao: “Có phải tên là Hoàng Huân Đồng không?”
Cung Tường: “Thật sự không nhớ rõ.”
“Lưu Ý Tường có nói chuyện gì với người này không?”
“Chỉ là than thở với nhau, người tên Hoàng gì đó đến làm công cùng một nhóm người khác, người ta kết bè kết phái, cậu ta không hòa nhập được, luôn bị bắt nạt, nhưng vì nghèo, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng. À đúng rồi, nhóm người của người tên Hoàng đó là làm việc cho Vương Thuận.”
Tội ác như một biển đen hỗn loạn, cơn bão phun ra từng bọt sóng vỡ tan, cuối cùng, cuối cùng chúng cũng nổi lên mặt nước.
Sau khi bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt, Cung Tường phải quay lại làm việc. Trước khi đi, anh ta đã mời Lưu Ý Tường ăn cơm. Hai người đều uống say mèm, Lưu Ý Tường vỗ vai anh ta, khóc như lúc bị gãy cánh tay phải vào năm thi đại học.
Trong ký ức mơ hồ, là lời nói lắp bắp của Lưu Ý Tường, “Người anh em… cả đời tôi chịu khổ… cậu nói xem, sao tôi lại nhu nhược như vậy… tại sao ai cũng bắt nạt tôi… tôi không cam tâm… tôi không cam tâm… tôi thật sự muốn giết bọn họ… đã có lúc tôi không nhịn được nữa…”
Ngày hôm sau Cung Tường rời huyện Lộ Trường, Lưu Ý Tường không đến tiễn, bữa tiệc rượu tối hôm đó là lần cuối cùng anh ta gặp Lưu Ý Tường.
Ba tháng sau, tin dữ từ quê nhà truyền đến, sau khi Lưu Ý Tường dùng búa giết cả nhà Vương Thuận thì đã phóng hỏa, sáu người đều bị thiêu cháy thành than.
Tất cả những công nhân làm việc cho Vương Thuận đều giải tán, Cung Tường trở về lo tang lễ, Lưu Ý Tường ở huyện này bỗng trở thành kẻ vong ân bội nghĩa bị người đời phỉ nhổ, lúc đó anh ta như người bị ma ám, gặp ai cũng giải thích Lưu Ý Tường bị ép buộc, nhưng tiếng nói của anh ta nhanh chóng bị nhấn chìm. Anh ta cuống cuồng muốn tìm người anh em họ Hoàng kia, chắc chắn người đó sẽ cùng anh ta bảo vệ Lưu Ý Tường, nhưng anh ta đã không tìm được. Anh em gì chứ, chắc là tránh Lưu Ý Tường như tránh tà rồi?
Cung Tường bị cha mình mắng cho một trận té tát, vì dù thế nào thì Lưu Ý Tường cũng đúng là hung thủ, mang trên mình năm mạng người, nhà họ Cung cứu người chữa bệnh, tuyệt đối không thể nói đỡ cho loại ác nhân này.
Dần dần, những cuộc bàn luận cũng lắng xuống, giống như ngọn lửa đã tắt, để lại một đống đổ nát. Cung Tường mang theo sự căm ghét quê hương rời đi, nhiều năm sau quay về tiếp quản phòng khám, thỉnh thoảng còn nghe thấy người khác nói xấu Lưu Ý Tường, anh ta vẫn sẽ biện hộ vài câu.
“Tôi là bạn tốt của cậu ta, nhưng tôi đã không giúp được cậu ta.” Cung Tường lắc đầu cay đắng, “Cậu ta vốn dĩ không đến mức rơi vào bước đường cùng như vậy.”
Quý Trầm Giao mở ảnh của Hoàng Huân Đồng ra, “Anh nhìn xem, có thấy quen không?”
Hoàng Huân Đồng trong ảnh đã bốn mươi tuổi, da dẻ nhăn nheo chảy xệ, tóc thưa thớt, còn có một vết sẹo xấu xí.
Cung Tường nhìn kỹ hồi lâu, tay đột nhiên run lên, “Sao có thể?”
Quý Trầm Giao: “Có phải thấy hơi giống Lưu Ý Tường không? Lưu Ý Tường năm đó không chết, còn sống thêm mười lăm năm?”
Trong mắt Cung Tường ngập tràn vẻ kinh ngạc, “Giống… nhưng không thể nào là cậu ta được, cậu ta đã chết rồi!”
Quý Trầm Giao cất điện thoại, thở dài một hơi.
Không thể là Lưu Ý Tường, vì Lưu Ý Tường đã chết trong trận hỏa hoạn mười lăm năm trước.
Trừ khi Lưu Ý Tường không chết, thi thể nằm bên cửa sổ là một người khác.
Hết chương 15.