Chương 150: Gặp Mặt Ba Phần Oán Hận

 

Chương 150: Gặp Mặt Ba Phần Oán Hận

 

Cuộc đối thoại ngắn ngủi trôi qua, thời gian cũng trôi qua bốn mươi giây. Khi Chu Kỳ An định lên tiếng lần nữa, gã bác sĩ mặc áo blouse trắng kia chẳng thèm để ý đến cậu nữa, mà quay sang kiểm tra tình trạng bệnh nhân trên bàn mổ.

 

Thẩm Tri Ngật đang ở gần đó.

 

Chu Kỳ An không chút do dự, sải bước tiến lên, “Bụp” một phát, tắt đèn phòng giải phẫu.

 

“Gác cổng thì làm sao?” Cậu âm dương quái khí nói, giống như bị kích động cố ý gây sự: “Gác cổng ăn cơm nhà ông à? Gác cổng chỉ ăn cơm nhà nước thôi!”

 

Tên khốn Tư tiên sinh đi đâu cũng muốn trộm cắp, đúng là giống hệt con chuột, lần này không biết lại muốn trộm cái gì.

 

Ngọn lửa giận trong lòng gã bác sĩ áo blouse trắng vừa bùng lên, nghe được câu này nhất thời chưa kịp phản ứng kịp, theo bản năng phân tích nội dung trong lời nói.

 

Chu Kỳ An chớp lấy thời cơ, rảo bước bỏ đi.

 

Vị thế của gã bác sĩ mặc áo blouse trắng này ở trong bệnh viện không hề thấp, thấy Tư tiên sinh dám cả gan hỗn xược với mình, còn nghênh ngang rời đi, lập tức hùng hổ đuổi theo.

 

Thế nhưng, khi gã ta chạy ra hành lang, sắp đến thang máy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đáng ghét kia đâu.

 

“Tên nhóc kia, mày đợi đấy!” Gã bác sĩ mặc áo blouse trắng gầm lên giận dữ.

 

Âm thanh lớn đến mức khiến y tá trực ban phải liếc mắt nhìn, bác sĩ ở đây tính tình ai cũng không tốt, y tá cũng không để tâm, lại xoay cái đầu cứng đờ về chỗ cũ.

 

Bị quấy rầy như vậy, gã bác sĩ mặc áo blouse trắng cũng không quay lại phòng giải phẫu nữa, mà trực tiếp đi đến phòng bệnh khác gần đó, dường như vẫn muốn tiếp tục truy tìm.

 

Lại nửa phút trôi qua, cửa phòng giải phẫu lại mở ra, Thẩm Tri Ngật bước ra.

 

“Ở đây.” Một giọng nói rất khẽ vang lên, nếu không chú ý kỹ sẽ giống như tiếng rắn rít lên.

 

Thẩm Tri Ngật ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đang bám trên trần nhà.

 

“…” Tứ chi đã tiến hóa đến mức này rồi sao?

 

Chu Kỳ An cũng phải nhờ đến một số đạo cụ mới có thể trèo lên tường một cách trơn tru như vậy.

 

Cậu phủi nhẹ lớp bụi trên tay, lắc đầu: “Tư tiên sinh kém cỏi quá.”

 

Thẩm Tri Ngật: “Nhân viên công tác không phải bánh bao mềm.”

 

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, nói ra nghi ngờ vừa lóe lên trong đầu: “Liệu có phải nó muốn trộm gì nữa không?”

 

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, hiện tại nhóm người chơi đầu tiên đã chết gần hết, nhân viên công tác lại thích nhất là tra tấn người khác, Tư tiên sinh hoàn toàn có thể đến dẫn dắt nhóm người chơi thứ hai, vậy mà lại cứ cố thủ ở cửa không chịu rời đi.

 

Chẳng lẽ bên trong cánh cửa đó có bảo bối gì sao?

 

Trước khi suy đoán được chứng thực, Chu Kỳ An tập trung trở lại việc cứu người: “Bọn Ứng Vũ chắc đã bị chuyển đến nhà kính rồi, chúng ta cần phải có sơ đồ bố trí tầng này.”

 

Tầng này có rất nhiều khu vực, ICU, khoa dinh dưỡng, phòng bệnh… Giống như một mảnh đất thí nghiệm hỗn độn.

 

Không nắm rõ sơ đồ bố trí của tầng này, rất khó tìm được nhà kính.

 

Bên quầy trực có thể có, nhưng khu vực đó có quá nhiều NPC, thời gian hồi chiêu của thẻ mê hoặc lại khá lâu.

 

Thẩm Tri Ngật thẳng thắn nói: “Để cái bóng đi.”

 

Cái bóng đi vào một số khu vực như phòng bệnh sẽ bị cản trở, nhưng khu vực công cộng thì không sao.

 

Quầy tiếp nhận hoàn toàn là khu vực công cộng.

 

Giọng nói vừa dứt, dưới chân vẫn chưa thấy bóng dáng của cái bóng đâu, hai giây sau, Thẩm Tri Ngật dường như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, cái bóng đang dán chặt vào vị trí Chu Kỳ An vừa bám vào lúc nãy.

 

Thẩm Tri Ngật: “…”

 

Chu Kỳ An: “…”

 

Cánh tay dài vươn ra, cái bóng từ trên trần nhà đưa xuống một đóa hoa hồng đen xinh đẹp.

 

Nhìn thấy cậu nhận lấy, cái bóng lắc lư tiến về phía quầy tiếp nhận.

 

Thẩm Tri Ngật rất muốn dùng kiến thức để giải thích rằng mình không phải kẻ biến thái chỉ biết bám dính người khác, cái bóng phong ấn một phần sức mạnh và ý thức của hắn, phong ấn khiến nó quá mức dũng cảm tiến lên phía trước.

 

Nói một cách đơn giản là… thiếu não.

 

Hai người trở lại vị trí thang máy.

 

Tốc độ của cái bóng rất nhanh, không lâu sau đã quay lại.

 

Chu Kỳ An đưa bút máy ước mơ cho Thẩm Tri Ngật, thông qua cảm nhận của cái bóng, Thẩm Tri Ngật phác thảo sơ đồ bố trí, toàn bộ đường nét đều cong queo đến thảm hại.

 

Tầng mười có thể nói là sào huyệt của NPC ở bệnh viện Tiên Khách Lai.

 

Lấy quầy y tá làm ranh giới, cuối cùng là phòng giải phẫu, khu vực trung tâm có phòng nước nóng, tiếp theo là phòng xử lý rác, phòng làm việc của bác sĩ, khoa dinh dưỡng lâm sàng và khoa truyền nhiễm, cuối cùng là phòng xét nghiệm và phòng điều phối thuốc.

 

Hai khu vực ở hai đầu đều có một lối thoát hiểm an toàn.

 

Trên sơ đồ mặt bằng không ghi rõ vị trí cụ thể của [Nhà kính], rất có thể là tên gọi chung của một khu vực nào đó trong số này.

 

Thẩm Tri Ngật tóm tắt tình hình, cái bóng chỉ biết tiếp tục tặng hoa cho người bên cạnh.

 

“Sa Hưng.” Chu Kỳ An nhớ tên trên bảng tên của bác sĩ lúc nãy, “Chắc chắn chỗ quầy y tá có ghi chép lịch trình tuần tra của ông ta.”

 

Nơi bác sĩ tuần tra sẽ không bao gồm [Nhà kính] mà Tư tiên sinh canh giữ, nếu không thì lúc nãy mình nói trong nhà kính có động tĩnh lạ, bác sĩ đã đi theo rồi.

 

Đầu óc và IQ của cái bóng là hai chuyện khác nhau, điều này nó cũng chú ý.

 

Nó mang theo lịch trình tuần tra, loại trừ ngay khoa dinh dưỡng lâm sàng và khoa truyền nhiễm.

 

Chu Kỳ An tiếp tục loại trừ: “Phòng làm việc của bác sĩ chắc chắn cũng không phải.”

 

Phòng nước nóng rất nhỏ, thông tin trên thi bài là đưa bệnh nhân đi nuôi dưỡng lần nữa, còn phòng xử lý rác, nghe tên đã có thể loại trừ.

 

Vậy chỉ còn lại phòng xét nghiệm và phòng điều phối thuốc.

 

Phiền phức là, hai nơi này cũng là nơi xa nhất, cần phải đi vòng qua tất cả các khu vực đã đề cập trước đó.

 

Chu Kỳ An trầm ngâm nói: “Phải khiến nơi này hỗn loạn lên.”

 

Chỉ khi có hỗn loạn thì bọn họ mới có cơ hội lẻn vào.

 

Thẩm Tri Ngật: “Bây giờ chưa phải lúc phóng hỏa.”

 

“…”

 

Hai người còn lại vẫn chưa tìm thấy, đương nhiên không thể phóng hỏa!

 

Thẩm Tri Ngật khó có lúc nghiêm túc, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm người trước mặt: “Để tôi đi trộm một bộ đồng phục y tá cho em…”

 

“Đúng vậy, tiếp tục nhập vai.” Mắt Chu Kỳ An sáng lên.

 

Nghe thấy cậu đồng ý diễn, hai mắt Thẩm Tri Ngật cũng sáng lên.

 

Chu Kỳ An: “Diễn, nhưng không thể chỉ diễn mỗi y tá được.”

 

Diễn bừa bãi một vai y tá sẽ có rủi ro.

 

Chu Kỳ An đứng ở đây cũng được một lúc rồi, thỉnh thoảng lại quan sát khu vực quầy trực, đôi khi y tá sẽ gật đầu chào hỏi nhau.

 

Điều này cho thấy dù có đeo khẩu trang, bọn chúng vẫn có thể nhận ra nhau.

 

Thêm nữa là chênh lệch chiều cao và vóc dáng, hai người đều cao hơn y tá bình thường rất nhiều.

 

Chu Kỳ An nắm lấy quần áo của Thẩm Tri Ngật, kéo hắn lại gần một chút, hạ giọng nói: “Như vậy này…”

 

Trong lúc chậm rãi bày tỏ kế hoạch, từng chữ cậu nói ra đều vô cùng rõ ràng.

 

Từ góc độ của Thẩm Tri Ngật nhìn xuống, chỉ thấy dung mạo như tranh vẽ, vô cùng xinh đẹp của cậu.

 

Lắng nghe từng câu từng chữ chàng trai nói, Thẩm Tri Ngật theo thói quen gật đầu phụ họa.

 

Thấy hắn gật đầu, Chu Kỳ An lập tức đeo găng tay, lấy chiếc balo hai quai Ứng Vũ đưa cho từ trong ba lô của mình ra, một tay thọc vào, lôi cái xác của con quái vật như đống thịt ra.

 

Không khí tĩnh lặng chỉ trong chớp mắt.

 

Tập trung toàn bộ tâm trí vào nhiệm vụ, Chu Kỳ An nói: “Tối qua không chỉ có một con quái vật như đống thịt lẻn xuống phòng bệnh, chứng tỏ bệnh nhân khoa này thường xuyên ‘Chạy lung tung’.”

 

Cậu vẫn còn vòng tay bệnh nhân, dựa vào vòng tay có thể hưởng đãi ngộ của bệnh nhân, nhưng để chắc chắn, phải khoác lên mình lớp vỏ quái vật như đống thịt này trước.

 

Thẩm Tri Ngật: “…”

 

Tin tốt là, cuối cùng Kỳ An cũng bình tĩnh hơn trước nhiều rồi.

 

Tin xấu là, quá bình tĩnh rồi.

 

Chu Kỳ An vẫn thao thao bất tuyệt.

 

“Nhưng mà, vẫn phải mặc đồng phục y tá, để đề phòng bất trắc, không cần trộm đâu, tôi có rồi.”

 

Size nào cũng có.

 

Cậu lấy từ chỗ trong cùng của chiếc balo ra mấy bộ quần áo, chuẩn bị kỹ lưỡng khi càn quét nhà xác cuối cùng cũng phát huy tác dụng: “Anh tự xem mặc size gì đi.”

 

Thẩm Tri Ngật lại trầm mặc.

 

Để hắn tự chọn size, Chu Kỳ An nhanh chóng chạy về phòng giải phẫu một chuyến.

 

Cậu thử tìm kiếm vải chống thấm nước hoặc thứ gì đó tương tự, may mắn thay, cậu đã tìm thấy một thứ còn hữu dụng hơn – túi đựng xác.

 

Chu Kỳ An định trực tiếp đi ra ngoài, nhưng nghĩ lại, bên ngoài không có chỗ thay đồ, nên quyết định ở trong này thay bộ đồng phục y tá vào trước.

 

Khi cậu quay lại, một người tí hon đen hơn cả cái bóng đã xuất hiện. Bên trong túi đựng xác truyền đến tiếng Chu Kỳ An nói: “Lát nữa tôi sẽ dụ y tá đến, anh hỗ trợ tôi.”

 

Hiện tại chưa thể chắc chắn ban ngày quái vật như đống thịt kia có ra ngoài đi dạo được hay không, nếu tình hình có gì bất ổn, bọn họ sẽ rút lui trước.

 

Một khi khởi đầu thuận lợi, chỉ cần phối hợp ăn ý thì bọn họ hoàn toàn có thể phá vỡ thế cục bế tắc.

 

Thẩm Tri Ngật: “Đồng phục y tá…”

 

“Đã thay rồi.”

 

Nghe vậy, trong mắt Thẩm Tri Ngật hiện lên một vẻ tiếc nuối.

 

Chu Kỳ An liếc hắn một cái: “Lần trước tôi ở nhà anh, size quần áo tìm rất chuẩn.”

 

Cậu không quên lần đầu tiên đến căn nhà tự xây dựng ở khu vực nội thành của Thẩm Tri Ngật, ngay cả quần lót cũng có size phù hợp.

 

Cậu không muốn thay đồ dưới con mắt như cây thước kẻ của hắn.

 

“Biết bám trần nhà không?” Không lãng phí thời gian vào chủ đề này nữa, Chu Kỳ An chuyển chủ đề hỏi.

 

Thẩm Tri Ngật: “… Tôi có kỹ năng giảm thiểu sự tồn tại của mình vô hạn.”

 

Mọi thứ đã sẵn sàng, Chu Kỳ An để Thẩm Tri Ngật giúp “Mặc quần áo”.

 

Con quái vật như đống thịt vốn là một khối thịt nhão, sống hay chết cũng không khác nhau là mấy, Thẩm Tri Ngật im lặng một lúc, vẫn quyết định giúp cậu chỉnh trang lại.

 

Một phút sau, y tá đang trực ban nhàm chán ở quầy trực, đột nhiên nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ.

 

Cô ta lần theo âm thanh nhìn sang, một khối thịt nhỏ màu đỏ tươi lộ ra ở góc tường, dường như biết mình bị phát hiện, nó khôn ngoan co rúm lại, khối thịt nảy lên.

 

Khuôn mặt thờ ơ của y tá không hề có chút ngạc nhiên nào.

 

Bệnh nhân khoa dinh dưỡng chủ yếu là để thử thuốc, tương ứng, khả năng kháng thuốc của chúng rất cao, cộng thêm hình dạng giống như chất lỏng, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể chạy ra ngoài.

 

Thuần thục lấy một chiếc vợt bắt cá lớn, y tá bước tới.

 

Thiết kế của toàn bộ chiếc vợt giống hệt một cái muỗng, y tá nhắm mục tiêu múc một cái, con quái vật như đống thịt bị vợt gọn vào trong.

 

Tay Chu Kỳ An thò ra từ trong túi đựng xác, đeo găng tay nắm chặt lấy miếng thịt, đề phòng bị lộ.

 

“Đi thôi.”

 

Hôi thối và ngột ngạt, một lớp thịt dày cộng thêm một lớp túi, cậu có cảm giác như sắp bị hun chết rồi.

 

Cả quãng đường lắc lư, dịch vị sắp trào ra ngoài, ngay khi Chu Kỳ An sắp nôn ra, cuối cùng cũng dừng lại.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Bỗng cảm giác mất trọng lượng ập đến, y tá đổ quái vật như đống thịt vào đĩa petri, động tác thô bạo khiến vòng tay bệnh nhân kẹp trong khe thịt cũng run lên theo.

 

Sau khi đặt xong, y tá đóng cửa rời đi.

 

Chu Kỳ An cố nhịn thêm một phút nữa mới chui ra khỏi lớp vỏ thịt nặng nề.

 

“Phù~”

 

Cậu thở hổn hển, tiếc là không khí xung quanh cũng chẳng dễ chịu gì.

 

Hương hoa nồng nặc hòa quyện với mùi hôi thối, đúng là vũ khí hóa học lợi hại.

 

Đây là phòng khám tập thể, có ít nhất mười mấy đĩa petri, mỗi đĩa đều chứa đầy quái vật như đống thịt, trông giống như những chiếc bánh red velvet bị ép dẹt.

 

Trước khi cậu tự mình ra tay, cái bóng đã giúp mở nắp đĩa ra.

 

Khi NPC chủ động mở cửa, đối với cái bóng mà nói, nó không bị quy tắc hạn chế, vậy nên đã lẻn vào theo.

 

Kế hoạch ban đầu của Chu Kỳ An là giúp đỡ những con quái vật như đống thịt khác bỏ trốn, tạo ra làn sóng hỗn loạn đầu tiên.

 

Nhưng cậu đã bỏ qua sự đa dạng sinh học, có một số con quái vật như đống thịt không hoạt động mạnh vào ban ngày, nhưng cũng có một số con lại đặc biệt năng động. Những con có giác quan nhạy bén nhất giữa những cá thể cùng loài, dường như chúng cảm nhận được Chu Kỳ An có gì đó khác biệt so với mình.

 

Trong số đó có một con lớn nhất, gần như chiếm cứ toàn bộ đĩa petri, nó dễ dàng hất tung nắp đĩa, một phần thịt tươi sống lan về phía Chu Kỳ An.

 

“Trộm vòng tay.”

 

Vừa né tránh tấn công, Chu Kỳ An vừa tùy cơ ứng biến, gần như lập tức đưa ra quyết định.

 

Đối với bệnh nhân, vòng tay là quan trọng nhất, trước tiên cứ trộm vòng tay, làm vậy có thể dễ dàng dụ quái vật ra ngoài.

 

Ý tưởng rất hay.

 

Nhưng chỉ khi nào trộm thành công, điều đáng sợ nhất ở con quái vật như đống thịt này là nổ tung, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị lây nhiễm ngay.

 

Chu Kỳ An không thể tấn công, chỉ có thể né tránh nguy hiểm.

 

Cái bóng cố gắng câu giờ cho cậu, Chu Kỳ An nhanh chóng dùng dải lụa trắng quấn quanh mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt. Lợi dụng khoảng thời gian này, cậu đến bên cạnh những chiếc đĩa có quái vật ít hoạt động hơn, trộm vòng tay của chúng.

 

……….

 

Khi không có tình huống đặc biệt, nhân viên y tế hàng ngày giống như zombie, di chuyển rất chậm chạp.

 

Rầm.

 

Trong phòng bệnh vang lên tiếng động lạ.

 

Y tá vừa đi chưa được bao xa đột nhiên dừng bước, trên khuôn mặt thờ ơ lóe lên vẻ cảnh giác. Khi cô ta định quay đầu lại, phía phòng giải phẫu đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, ngay lập tức, tất cả nhân viên y tế nghe thấy tiếng động lạ đều thay đổi vẻ chậm chạp ban nãy.

 

Thân thể di chuyển với biên độ và nhịp điệu hoàn toàn không ăn khớp, nhưng nhân viên y tế lại bùng nổ với tốc độ đáng sợ, gần như lao thẳng về phía đó.

 

Bên trong phòng giải phẫu.

 

Tiếng pháo hoa nổ “bùm bùm” vang lên không ngớt.

 

Thẩm Tri Ngật đang lợi dụng dây điện bị chập để gây hỏa hoạn, một chút lửa nhỏ, với tốc độ chạy của bọn họ, sẽ nhanh chóng dập tắt.

 

Ngay khi cửa phòng giải phẫu bị mở ra từ bên ngoài, Thẩm Tri Ngật đã giật lấy thi bài trên người tên Độc Long, sau đó hắn như u linh, ẩn nấp trong góc phòng giải phẫu.

 

Sau khi xác chết vùng dậy thì không phân biệt địch ta.

 

Ngay khi nhân viên y tế xông vào, con quái vật lao đến, y tá phía trước nhanh chóng tìm cách khống chế tên Độc Long, những người còn lại thì bắt đầu dập lửa.

 

Mặc đồng phục y tá vào, trông bề ngoài Thẩm Tri Ngật có vẻ kệch cỡm, nhưng trong bầu không khí hỗn loạn này, căn bản không ai chú ý đến hắn.

 

“Nhanh lên.” Thẩm Tri Ngật vẫn thúc giục.

 

Nhưng bước chân lại lùi về phía sau, không lâu sau, hắn rất tự nhiên rút khỏi phòng giải phẫu.

 

………

 

Khoa dinh dưỡng lâm sàng.

 

“Đi nào.” Chu Kỳ An nhặt chậu hoa trên đất ném vào người con quái vật như đống thịt.

 

Lũ quái vật có chút sợ hãi loài hoa này, khi hoa Tiên Khách Lai bị ném trúng người chúng, động tác của chúng sẽ rất chậm chạp.

 

Lợi dụng lúc con quái vật như đống thịt cứng đờ, Chu Kỳ An mạo hiểm áp sát, dứt khoát giật lấy vòng tay.

 

Khi cậu giật được sáu bảy chiếc vòng tay, những con quái vật còn lại bỗng trở nên khôn ngoan hơn, không còn cố chấp giết Chu Kỳ An nữa, mà muốn hình thành vòng vây, hợp sức tiêu diệt cậu.

 

Chu Kỳ An cũng không tham chiến, sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì liền thay đổi màu tóc, mặc đồng phục y tá chạy thẳng ra khỏi phòng bệnh.

 

Bọn họ chia làm hai đường, cái bóng mang theo vòng tay dẫn dụ một phần mấy con quái vật như đống thịt, Chu Kỳ An thì bị số còn lại truy đuổi.

 

Tình hình hỗn loạn thu hút sự chú ý của vài bác sĩ trực ban phía trước.

 

Lũ con quái vật như đống thịt đang bò về các hướng khác nhau, trông giống như đang chạy tán loạn.

 

Vị bác sĩ dữ tợn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Bị mùi thịt thối hun lâu như vậy, giọng Chu Kỳ An càng thêm méo mó, nhưng câu trả lời lại chẳng liên quan gì: “Phòng giải phẫu bị cháy, bệnh nhân bên trong gặp sự cố… Bọn họ đang dập lửa, bảo tôi đi tìm bác sĩ Sa đang tuần tra.”

 

Thêm cả họ vào nghe có vẻ rất thân quen.

 

Mấy vị bác sĩ trực ban không kịp suy nghĩ logic trong đó, theo bản năng đi bắt lũ quái vật như đống thịt kia trước.

 

Chu Kỳ An thuận lợi tiếp tục chạy về phía trước, cậu lẩm bẩm: “Đều bận rộn rồi…”

 

Bận rộn mới tốt.

 

Khóe miệng dưới lớp khẩu trang khẽ nhếch lên, Chu Kỳ An nhanh chóng đi qua phòng làm việc của bác sĩ, trực tiếp bỏ qua phòng bệnh khoa truyền nhiễm, đi về phía phòng xét nghiệm và phòng điều phối thuốc xa hơn.

 

———

 

“Phòng giải phẫu bị chập điện gây hỏa hoạn, thi bài của bệnh nhân bị nóng chảy, xin mọi người đừng hoảng sợ.”

 

Ở bên Chu Kỳ An lâu như vậy, Thẩm Tri Ngật diễn xuất cũng rất bài bản, khi tháo thi bài, còn cố tình để lại dấu vết bị cháy trên người tên Độc Long.

 

Quả nhiên vẫn chưa ai phát hiện ra sơ hở, loa phát thanh liên tục phát đi thông báo.

 

Ở một nơi nào đó trên tầng mười, đôi mắt thỏ đỏ ngầu tàn nhẫn mở ra, trong đáy mắt tham lam hiện lên một tia sáng kỳ lạ.

 

“Hỏa hoạn…”

 

Tai thỏ của Tư tiên sinh lập tức dựng đứng, hiện tại nó rất nhạy cảm với từ này.

 

Tại sao lại xảy ra hỏa hoạn?

 

Không lâu sau, loa phát thanh lại vang lên lần nữa:

 

“Vòng tay bệnh nhân khoa dinh dưỡng lâm sàng bị mất số lượng lớn, ai nhặt được xin vui lòng mang đến quầy tiếp nhận.”

 

“Vòng tay bệnh nhân khoa dinh dưỡng lâm sàng bị mất số lượng lớn, ai nhặt được xin vui lòng mang đến quầy tiếp nhận!”

 

“Mất số lượng lớn…” Ánh sáng trong mắt Tư tiên sinh bùng lên như ngọn lửa: “Khả năng trộm rất lớn.”

 

Lớn đến mức có cảm giác thật quen thuộc.

 

Đúng lúc nó đang chìm đắm trong cảm giác quen thuộc, từ xa, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Tư tiên sinh thu lại mọi cảm xúc, yên lặng quan sát hướng tiếng bước chân.

 

Ở một nơi khác, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật đã hội hợp thành công.

 

Phòng xét nghiệm và phòng điều phối thuốc lần lượt nằm ở hai hướng trái phải, mỗi bên đều có một cánh cửa, không ai biết sau khi đẩy ra bên trong sẽ là gì.

 

Phòng xét nghiệm nồng nặc mùi hoa, còn phòng điều phối thuốc thì như chìm trong bóng tối vô tận, hơi lạnh khủng khiếp chứng tỏ âm khí đang hoành hành.

 

Hai nơi, rõ ràng đi vào nơi nào cũng đều nguy hiểm.

 

[Nhà kính] theo nghĩa đen là một nơi ấm áp, nhưng bây giờ không có thời gian để thử sai nữa.

 

“Giáng lâm đi, nữ thần may mắn của tôi.”

 

Chu Kỳ An không lãng phí thời gian nữa, cậu quả quyết sử dụng đạo cụ may mắn mà Trương Trụ Tử đưa cho, có thể tăng 18% giá trị may mắn!

 

Còn cái 28% kia cậu thật sự không dám dùng.

 

Kích hoạt đạo cụ may mắn thành công, ánh mắt Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật đã ngập tràn tự tin, giống như khi ở trong nhà xác: “Đi thôi, tôi dẫn anh đi trên con đường thênh thang rộng lớn.”

 

Bên trong nhà kính trông như thế nào vẫn là một ẩn số, có đạo cụ may mắn, ít nhất cũng có thể giúp cậu chiếm chút lợi thế lúc ban đầu.

 

Thẩm Tri Ngật như một kẻ ngốc nghếch, gật đầu: “Được.”

 

Chu Kỳ An sải bước tiến lên, sau một hồi oẳn tù tì, cuối cùng đẩy cửa phòng điều phối thuốc ra.

 

Để phòng ngừa Tư tiên sinh không bị đợt náo loạn vừa rồi thu hút, cậu nhanh chóng chỉnh trang lại đồng phục y tá, kéo khẩu trang gần đến bọng mắt, hơi khom lưng, đảm bảo đối phương không thể nhìn rõ mặt mũi cậu trong nháy mắt.

 

Ván này thì Tư tiên sinh thật sự là cạn lời.

 

Chỉ cần nó còn ở đây, căn bản không thể tránh được.

 

May mà mức độ can thiệp của nhân viên công tác ở phó bản này có hạn, đây cũng là lý do tại sao Chu Kỳ An nhất định phải tạo ra hỗn loạn, cho dù bây giờ Tư tiên sinh có gào thét, bên ngoài hỗn loạn như vậy cũng sẽ không có ai lập tức chú ý.

 

Nói cái gì đến cái đó, phía trước có một bóng đen khổng lồ đứng sừng sững.

 

Chu Kỳ An hít sâu một hơi, định mở miệng lợi dụng thân phận y tá để câu giờ một chút. Kết quả môi còn chưa kịp mấp máy, nguồn gốc của bóng đen đã nhảy dựng lên: “Là mày!”

 

Cho dù có biến thành tro bụi thì Tư tiên sinh cũng có thể nhận ra tên khốn kiếp này!

 

Dưới ánh đèn lờ mờ, Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải đôi mắt thỏ hung ác.

 

“…”

 

Trước khi Chu Kỳ An ngẩng đầu, trên người cậu chỉ lộ ra một chiếc mũ y tá.

 

Bị bệnh à!

 

Như vậy mà cũng nhận ra được?

 

Nghề nghiệp của Tư tiên sinh rất thống nhất, ứng tuyển làm tượng đá.

 

Giây phút ngẩng đầu, ngoài tượng đá Tư tiên sinh bên trái, trọng tâm chú ý của Chu Kỳ An đặt ở một bức tượng đá khác, nó giống như con sư tử mini mua trên Pinduoduo.

 

“Giống hệt con ở bệnh viện.”

 

Đồ vật trừ tà thường đi theo cặp, một con đã mất tích, Tư tiên sinh thay thế cũng là hợp tình hợp lý.

 

Tất cả nguyên liệu sau khi được mang vào hiện thực, chất liệu năng lượng và màu sắc sẽ thay đổi, lúc nhìn thấy ở bệnh viện Hòa Thắng Khang, Chu Kỳ An không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng nhìn con trước mắt này, cậu lập tức phát hiện ra điều bất thường.

 

Trong phó bản đã nhìn quen tàn cốt, nguyên liệu của bức Hùng tượng hải cẩu rõ ràng là một bộ xương hoàn chỉnh.

 

“Mày còn dám xuất hiện?” Sau cơn kinh ngạc ban đầu qua đi, nụ cười của Tư tiên sinh trở nên nham hiểm.

 

… Tên trộm chết tiệt.

 

Nghe vậy, Chu Kỳ An nheo mắt, Tư tiên sinh ngoan ngoãn canh giữ mảnh đất một mẫu ba phân này, nhất định là có manh mối.

 

“Khả năng trộm cắp thật mạnh mẽ.”

 

Cậu cảm nhận được từ trên người đối phương một chấp niệm quen thuộc muốn lấy đi thứ gì đó.

 

Đối với một tên trộm, Chu Kỳ An không quan tâm đến mục đích của nó, chỉ quan tâm đến cánh cửa phía sau Tư tiên sinh.

 

Đó là một cánh cửa có màu sắc hỗn tạp, đỏ, hồng, trắng… Màu sắc chuyển tiếp đan xen, phù hợp với các bức phù điêu Tiên Khách Lai đủ màu sắc trên bức tường bên cạnh.

 

Cửa không khóa, Tư tiên sinh chính là ổ khóa tốt nhất.

 

Bây giờ, cậu phải nghĩ cách mở cánh cửa không khóa này ra.

 

Hết chương 150.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tư tiên sinh: Tên trộm, tránh ra tránh ra tránh ra!

 

Chu Kỳ An: Tên cướp, tránh ra tránh ra tránh ra!

 

Chương 150: Gặp Mặt Ba Phần Oán Hận

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên