Chương 151: Giải Cứu
Không đợi đến một cái chớp mắt, Chu Kỳ An dường như đã hạ quyết tâm.
Phía trước, Tư tiên sinh chắn trước cửa cười nham nhở: “Ta muốn xem xem…”
Lời nói hung ác còn chưa dứt, Thánh Khí tỏa sáng kim quang đã đâm tới.
Quá nhanh.
Không phải nói về tốc độ của Chu Kỳ An, mà là việc cậu không chút do dự đã ra tay.
Tư tiên sinh đã từng chứng kiến cảnh cậu sử dụng Thánh Khí đến mức mất máu sắp chết, lời nói hung ác ban nãy cũng dựa trên cơ sở người chơi mất máu quá nhiều sẽ bị đưa vào phòng cấp cứu.
Nó đánh cược, để tránh bị đưa vào phòng hồi sức cấp cứu, Chu Kỳ An tuyệt đối không dám sử dụng Thánh Khí.
Nào ngờ đối phương lại lại trực tiếp tấn công.
Tư tiên sinh sững sờ hai lần.
Lần đầu tiên là vì hành động của Chu Kỳ An, lần thứ hai là ký ức bị cây đinh ba xiên qua tim ở phó bản trường học ùa về.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Chu Kỳ An đã có cơ hội xông tới đẩy cửa.
“Tao sợ mày chắc.”
Mất máu quá nhiều thì dùng đồng hồ quả quýt quay ngược thời gian lại, đánh thì phải bất ngờ như vậy đó.
Móng vuốt thỏ sắc bén từ phía sau nhắm thẳng vào lưng chàng trai, Chu Kỳ An đang đẩy cửa thì cảm nhận được luồng khí âm u lạnh lẽo khiến lỗ chân lông trên người cậu như muốn nổ tung.
“Bạch Lăng.”
Trò chơi không thể hoàn toàn bỏ mặc không giới hạn sức mạnh của nhân viên công tác, bây giờ chỉ xem “người thứ ba” thế nào.
Thẩm Tri Ngật và Chu Kỳ An đẩy cửa, không có động tác thừa thãi nào.
Một dải lụa trắng hoàn toàn không thể cản nổi Tư tiên sinh, từ trên cao quấn xuống chỉ là khoảng không.
Trong chớp nhoáng né tránh Bạch Lăng, Tư tiên sinh cảm nhận được một lực kéo.
Sao còn người chơi nữa vậy?!
Nó quay đầu lại, cái bóng vừa mới trở về nhanh chóng vòng qua bên cạnh. Phía trước Chu Kỳ An vừa đẩy cửa ra, bóng đen thuận thế theo vào trong.
Chu Kỳ An đã vào trong thành công: “Tạm biệt ngài nhé.”
Chiêu thức nào dùng tốt là được, giống như trong trò chơi, chỗ tối ở ngay dưới đèn lúc nào cũng có người mắc bẫy, kế dương đông đánh tây của cậu vẫn luôn hữu dụng.
Phía sau, hai mắt thỏ của Tư tiên sinh co rút lại, móng vuốt sắc nhọn vốn đã sắp tóm được lưng chàng trai, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng kia lao vào trong không chút do dự, nó bỗng nhiên thu tay lại, thay vào đó là nụ cười quái dị.
Đi đi, xuống địa ngục đi.
Bên kia, cuối cùng cũng đi vào bên trong cánh cửa, lúc quay đầu lại, đột nhiên Chu Kỳ An phanh gấp, đôi mắt đào hoa trong nháy mắt trợn to thành mắt mèo, vừa to vừa tròn.
Từ đây nhìn về phía trước là một vùng ruộng bậc thang rộng mênh mông, so với ruộng bậc thang trồng lúa bình thường thì nơi đây có cảm giác phân tầng rõ ràng hơn.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy mỗi tầng đều chứa đầy dịch thuốc có nhiều màu sắc khác nhau, giống như ruộng lúa, còn có vô số bông hoa chen chúc che lấp, trong khóm hoa có những “Nàng công chúa ngủ trong rừng” cuộn tròn thân thể.
Như thể bệnh nhân sẽ an giấc ngàn thu ở đây.
“Hoa Tiên Khách Lai…”
Loài hoa này trước đây đối với Chu Kỳ An mà nói là nguồn gốc của nguy hiểm, ở phòng bệnh đặc biệt còn khiến cậu gặp chút rắc rối.
Nhưng hiện tại xem ra, những bông hoa này cũng là để bảo vệ người chơi, hoa Tiên Khách Lai cũng đang dệt nên một giấc mơ đẹp cho quái vật. Sau khi bệnh nhân chuyển đến phòng bệnh đặc biệt nhất định sẽ ngày càng mất kiểm soát, giả sử hoa trong phòng bệnh bị phá hủy… có lẽ đó mới là nguy hiểm thực sự.
“Cẩn thận một chút.” Thẩm Tri Ngật đột nhiên lên tiếng.
Chu Kỳ An quay đầu nhìn lại, Tư tiên sinh vậy mà không đuổi theo vào, cậu lập tức nâng cao cảnh giác.
Theo bản đồ bố trí tầng, phòng điều phối thuốc và phòng kiểm tra đều có một lối thoát hiểm, điều này cho thấy có cơ hội rời đi từ bên trong.
Tư tiên sinh không vào bắt người quả thực kỳ lạ.
Con thỏ đó im lặng, nhất định là đang giở trò.
Suy đoán cũng vô ích, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng tìm người.
Chu Kỳ An khẽ nuốt nước bọt, “Chúng ta mà đi xuống có thể sẽ đánh thức những con quái vật này.”
Thẩm Tri Ngật gật đầu, không chỉ bọn họ, mà cái bóng cũng vậy. Không có động tĩnh thì không sao, một khi có động tĩnh, ít nhiều gì cũng sẽ để lộ âm khí.
Mỗi tầng ruộng bậc thang đều có ít nhất hàng trăm con quái vật.
Chu Kỳ An nín thở đứng bên mép cẩn thận quan sát, phía dưới vô số đầu người và những bông hoa kỳ dị đồng thời đập vào mắt, chứng sợ hãi đám đông suýt chút nữa đã tái phát.
Tốc độ suy nghĩ của cậu đã nhanh hơn so với trước, rất nhanh sau đó cậu đã có kế hoạch ban đầu, ánh mắt liếc sang phía sau, hiện tại điều duy nhất cần lo lắng… chính là nhân tố cực kỳ bất ổn bên ngoài cánh cửa kia.
……
Bên ngoài cánh cửa ra vào.
Tư tiên sinh vốn định kéo cửa ra, đột nhiên dừng lại.
“Kẻ trộm tới rồi…” Đây là chuyện tốt a.
Cách đây không lâu, người quản lý chợ quỷ đã bí mật liên lạc với nó, rõ ràng đối phương cũng đã bị Chu Kỳ An chơi cho một vố đau.
[Nghe nói anh và cậu ta có thù oán.]
[Vừa hay, ta có chuyện muốn nói cho cậu biết… Tên khốn kiếp này, cậu ta căn bản không phải lần đầu tiên vào phó bản!]
Ba năm trước, trò chơi đang trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ, lúc đó Tư tiên sinh vừa mới nhậm chức, chưa từng nghe nói đến ác danh của Chu Kỳ An.
Khi nhìn thấy bí mật mà người quản lý chợ quỷ gửi đến, Tư tiên sinh cũng khá kinh ngạc.
Vậy mà lại có người đi đi về về trong trò chơi?
Điên rồi hả.
“Lần này mới là thiên thời địa lợi nhân hòa thực sự.”
Nếu không phải đang trong giờ làm việc, Tư tiên sinh đã sớm gọi điện thoại cho Người đầu trâu, bàn bạc lại chi tiết hại người lần này.
Trên mặt nó hiện lên vẻ xảo quyệt tàn nhẫn, nghĩ đến thiết kế của phòng điều phối thuốc, ba cánh môi của Tư tiên sinh suýt chút nữa thì nhe đến tận mang tai.
“Lối thoát hiểm quả nhiên là thứ tốt.”
Ai biết được lối đi này sẽ dẫn đến thiên đường hay địa ngục chứ?
————
Trong lúc xông tới ban nãy, mũ y tá đã bị lệch, Chu Kỳ An buộc tóc dài gọn gàng, phòng ngừa lúc chạy sẽ vướng víu. Màu tóc đã khôi phục như lúc ban đầu, tóc đuôi ngựa màu xanh bay phấp phới trong gió âm u, bàn tay thon dài còn lại nắm chặt một cây bút máy.
Cậu nhìn Thẩm Tri Ngật, hai người nhìn nhau, sau đó người kia khẽ gật đầu.
Ấn ba cái vào nắp bút, Chu Kỳ An hít sâu một hơi:
“Ứng Vũ, Ứng Vũ có ở đó không!”
“Cậu sinh viên đại học, cậu sinh viên đại học, hôm nay cậu thế nào?”
Hoa vô số, bệnh nhân cũng vô số kể, cậu không có kỹ năng gọi người nào cả, chỉ biết hét.
Cho dù Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học còn sống, trong mùi hoa nồng nặc như vậy, e rằng đã sớm chìm đắm trong ảo cảnh, không thể dễ dàng tỉnh lại như những quái vật khác. Khắp nơi đều là hoa, có những bông hoa còn có mùi tử thi, muốn dựa vào mắt thịt để tìm kiếm là điều không thể.
Bút máy ước mơ được kích hoạt, trong phạm vi mười mét, tất cả sinh vật đều phải nghe thấy giọng nói của cậu.
Đáng tiếc là diện tích mỗi tầng ruộng bậc thang đều rất rộng, mười mét chỉ có thể bao phủ một phạm vi rất nhỏ, Chu Kỳ An không chỉ phải hét, mà còn phải chạy khắp nơi để hét.
Cành hoa run rẩy, Thẩm Tri Ngật đột nhiên kéo Chu Kỳ An một cái, cậu cúi đầu nhìn, chỗ bùn đất ban nãy mọc ra một bàn tay xương xẩu.
Bệnh nhân trong vườn hoa trông còn ra dáng người cũng tỉnh lại, chỉ là, trên cơ thể thỉnh thoảng như có côn trùng bò lổm ngổm, mạch máu đập không được tự nhiên.
Một con quái vật nối tiếp một con quái, giống như hiệu ứng domino, sau khi đợt gọi hồn lần đầu tiên kết thúc, những bệnh nhân trong phạm vi năm mươi mét gần đó đều lần lượt tỉnh lại. Trên người chúng rơi rụng rất nhiều cánh hoa, đứng dậy, lảo đảo lại gần.
Thi triều sống sờ sờ.
“Đạo cụ may mắn thật may mắn a.” Chu Kỳ An nghiến răng nghiến lợi.
Dịch thuốc ngập qua mắt cá chân khiến da thịt đau nhói, dưới sự tấn công gần như bao vây tứ phía này thì không thể trốn tránh được, Chu Kỳ An trực tiếp dùng gậy đánh về phía một bệnh nhân đang lao đến.
Chỉ dựa vào đánh đập thôi thì không thể giết quái được.
Trên người bệnh nhân ít nhiều gì cũng có vết thương, dựa vào yểm trợ Thẩm Tri Ngật, cậu nhắm vào vết thương, dùng gậy trực tiếp chọc vào.
Khoảng cách rất gần, máu bắn tung tóe.
Trên da thịt lộ ra của hai người đều dính máu của bệnh nhân. Ngoại trừ nước từ trên người quái vật như đống thịt nổ ra, nếu không có vết thương hở, thì những giọt máu này cũng không lợi hại như vậy.
Nhưng số lượng bệnh nhân thực sự quá nhiều, trong lúc đánh nhau, huyết hoa nổ tung như pháo bay tứ tán, có những cánh hoa bắn vào mắt.
Chu Kỳ An không mặc bộ quần áo bảo hộ lấy được từ nhà xác, thứ đó có lợi cũng có hại, một khi mặc vào tốc độ di chuyển sẽ chậm lại, tầm nhìn cũng bất tiện.
Lần này đến đây chủ yếu là để tìm người và chạy trốn.
Phản ứng của cơ thể phải thật nhanh, thậm chí cậu còn có một cảm giác rõ ràng, những giọt máu bẩn này sau khi gây ra vết bỏng nhẹ, đang dần dần thấm qua da, không ngừng phá hủy hệ thống miễn dịch.
Chu Kỳ An cố nhịn cảm giác khó chịu, dường như hoàn toàn không để ý đến trạng thái bị nhiễm bệnh hiện tại, cậu thản nhiên tiếp tục giết quái.
“Cậu sinh viên đại học! Ứng Vũ! Nếu có ở đó thì mau tỉnh lại!”
Trong giọng nói hiếm khi lộ ra cảm giác nôn nóng.
Theo kế hoạch, hiện tại Chu Kỳ An rất gấp gáp, trong vòng một phút, nếu không tìm thấy hai người này, thì chỉ có thể tạm thời tuyên bố bỏ cuộc.
Thẩm Tri Ngật không tìm người, hai người phân công rõ ràng, hắn phụ trách tìm kiếm lối thoát hiểm.
Trong quá trình gian nan tiến về phía trước, chân Chu Kỳ An bị vấp phải thứ gì đó, cậu cúi đầu nhìn thì thấy một thi thể.
Nhìn bệnh nhân trong bể thuốc chết cũng khá an yên, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp, nhưng cơ thể thì đã sớm cứng đờ.
Mong rằng bọn Ứng Vũ không sao.
“Đi về phía trước khoảng trăm mét, chỗ đó hẳn là lối thoát hiểm.” Thẩm Tri Ngật đột nhiên nói nhỏ.
Sau khi xác định được vị trí, hai người không lập tức chạy tới, Bút máy ước mơ vẫn đang truyền tải giọng nói của Chu Kỳ An:
“Ứng tiên sinh, cậu nhân viên nhảy múa vũ khúc hiến tế cho anh vẫn đang chờ anh trở về đấy, đừng có quên kế hoạch Tàng Ốc! Hiện tại anh mà xảy ra chuyện, phòng thí nghiệm phải làm sao đây, quần chúng nhân dân phải làm sao đây?”
“Cậu sinh viên đại học… Đừng ép tôi phải đánh cậu, tôi cho cậu ba giây, mau tỉnh lại.”
Độ khó của phó bản hiện tại đã dừng lại ở cấp ba sao, cao hơn trước một chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Điều đáng sợ nhất của lũ quái vật bây giờ chính là khả năng lây nhiễm, máu thịt của chúng chính là vũ khí tấn công tốt nhất.
Lại một đóa huyết hoa bắn lên trán Chu Kỳ An, giống như vết bớt, nơi đó nhiều thêm một dấu ấn hình cánh hoa.
Bản thân cậu chỉ cảm thấy đau.
Tứ phía đều là máu và quái vật, không biết vì sao Chu Kỳ An vẫn không từ bỏ việc đếm thời gian: “Bốn mươi giây rồi.”
Vung gậy đánh quái, sương mù đỏ như máu khiến nhãn cầu đau nhức, muốn nhìn xung quanh một cái cũng không được.
“Ứng…”
Chu Kỳ An đột nhiên dừng lại, hình như có âm thanh gì đó khác lạ.
Ánh sáng đỏ rực rỡ chiếu xuống từ không trung.
Nguồn sáng là một khối rubik.
Hai mắt cậu lập tức sáng lên, khi đối phó với Thánh nữ lúc ở thôn Phong Thủy, Ứng Vũ đã sử dụng khối lập phương này.
“Ở bên kia!”
Thẩm Tri Ngật cũng nhìn thấy, hai người gần như tắm máu tiến lên.
Trong dịch thuốc phía trước mọc ra rất nhiều rễ cây, những sợi dây dài màu đen kịt đan xen lan tràn trên mặt đất, tầm nhìn của Chu Kỳ An đã có chút mờ mịt, cậu lau đi máu trên lông mi, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở một chỗ.
Cách đó khoảng hai mươi mét, một người đàn ông gầy gò nằm trong vườn hoa, một phần rễ cây chứa dịch thuốc đã đâm thủng tĩnh mạch trên người anh ta, dường như đang không ngừng bơm thứ gì đó vào.
Vai, cột sống, eo sau đều có lỗ bơm như vậy, thật khó tưởng tượng được trong tình huống như vậy, cơ thể người đàn ông này vậy mà vẫn còn hô hấp phập phồng.
Chu Kỳ An đứng thẳng trong mưa máu, khẽ nuốt nước bọt, cậu đã nhận thức được tầm quan trọng của việc lập nhóm hạ phó bản rồi.
Thiết lập của nhà xác, ai gặp phải người đó sẽ xui xẻo, nếu không phải có Thẩm Tri Ngật ra tay kiểm soát độ khó của phó bản, sợ rằng cậu có ra khỏi đó thì cũng phải vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Cách đó không xa, còn có một người khác.
Cậu sinh viên đại học trông có vẻ còn thê thảm hơn Ứng Vũ nhiều, trên người toàn là vết máu, Chu Kỳ An chú ý đến vết thương trên người Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học cứ cách một lúc lại có xu hướng lành lại, cậu sinh viên đại học đang thi triển kỹ năng chữa trị trong vô thức.
Rõ ràng Ứng Vũ đã có sắp xếp trước khi rơi vào hôn mê, số lượng bệnh nhân vây quanh bọn họ không tính là nhiều.
Mí mắt khẽ run, về mặt ý thức thì Ứng Vũ hẳn là đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế cơ thể được, chỉ có thể miễn cưỡng dùng ý niệm điều khiển đạo cụ.
“Năm mươi mốt giây.”
Chu Kỳ An mua một thanh đao cán dài ở Thương Thành, điên cuồng chém đứt rễ cây trên mặt đất.
Lần đầu tiên không thành công, dây dưa không dứt.
Thẩm Tri Ngật: “Chặt chỗ rẽ nhánh.”
Chu Kỳ An thử một lần, quả nhiên làm như vậy dễ dàng hơn rất nhiều.
Năm mươi hai giây.
Năm mươi ba giây.
Năm mươi tư giây.
……
Còn thiếu một chút nữa là chặt xong, quái vật từ bốn phương tám hướng đều đang điên cuồng lao đến.
Cho dù bây giờ có chặt đứt toàn bộ dây leo, quái vật khôi phục ngày càng nhiều, bọn họ cũng hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Không chỉ có bệnh nhân tầng này tỉnh dậy. Ruộng bậc thang phía dưới cũng giống như zombie vây thành, những bệnh nhân tỉnh lại ngửi được mùi máu thịt tươi mới, từng người từng người đều đang leo lên. Từ góc độ của cậu nhìn xuống, chúng đông đúc dày đặc giống như vô số con rận.
Bệnh nhân ở tầng ruộng bậc thang tiếp theo leo lên trước tiên, trong nháy mắt, xung quanh đã nhiều thêm hàng trăm con quái vật.
Thẩm Tri Ngật thấp giọng: “Sắp được rồi.”
Đột nhiên Chu Kỳ An như từ bỏ chống cự mà dừng tấn công, thậm chí còn không có ý định che chắn cho cậu sinh viên đại học và Ứng Vũ nữa.
Cậu hít sâu một hơi: “Năm mươi chín giây.”
Đối mặt với lũ quái vật vô cùng vô tận này, Chu Kỳ An canh đúng thời gian kích hoạt đồng hồ quả quýt: “Cuộc sống toàn là diễn tập.”
【Bạn đã kích hoạt đồng hồ quả quýt thành công.】
【Thời gian sẽ trở về một phút trước.】
【Thời gian đang đảo ngược——】
Trong nháy mắt thời gian quay ngược, mùi máu tanh trong không khí dần dần nhạt đi, những bệnh nhân đang đuổi theo phía sau giống như PPT bị kẹt, lùi lại từng khung hình một.
Ngay cả bản thân Chu Kỳ An, sau một trận trời đất xoay chuyển dữ dội, cũng trở về vị trí ban đầu trên ruộng bậc thang.
Lảo đảo một chút, Chu Kỳ An theo bản năng đưa tay tìm kiếm điểm tựa.
Thẩm Tri Ngật đỡ cậu đứng vững.
Chu Kỳ An vẫn nhìn chằm chằm đồng hồ quả quýt, thở phào nhẹ nhõm.
Ký ức của cậu vẫn còn.
Ban đầu còn lo lắng sau khi sử dụng đồng hồ quả quýt, ký ức cũng sẽ reset về một phút trước, may mà đạo cụ trò chơi không cùi bắp như vậy.
Đồng hồ quả quýt hiện tại hiển thị đang trong thời gian hồi chiêu.
Cậu vội vàng nhìn về phía Thẩm Tri Ngật: “Anh…”
Giọng nói Thẩm Tri Ngật lạnh lùng, nhưng lại mang theo vài phần khiến người ta yên tâm: “Có cái bóng ở đây, ký ức của tôi không bị ảnh hưởng.”
Vết máu trên người đã biến mất, trở lại trạng thái xanh sạch không ô nhiễm, Chu Kỳ An hơi cử động cơ thể: “Xuất phát thôi.”
Lần trước đã chạy khắp bản đồ một lần, lần này, hai người lựa chọn vị trí chính xác, trực tiếp nhảy vào ruộng bậc thang gần vị trí của cậu sinh viên đại học và Ứng Vũ nhất.
Điều này giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian, đám quái vật vốn đã sớm khôi phục cho đến tận bây giờ mới bắt đầu ngọ nguậy.
Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật quen đường quen nẻo chém về phía điểm rẽ nhánh của rễ cây, đã chém quen tay, mỗi lần rơi đao ở đâu đều nắm bắt cực kỳ chính xác. Lần nữa đến bên cạnh hai người, Chu Kỳ An trực tiếp cõng Ứng Vũ gần đó lên, Thẩm Tri Ngật vốn có thể một tay xách một người nhưng bị cướp mất đơn hàng, chỉ có thể âm trầm liếc nhìn người đàn ông trên lưng chàng trai, vẻ mặt ghét bỏ dùng một tay xách cậu sinh viên đại học lên.
Hai người trực tiếp rút lui về phía cửa an toàn.
“Cái bóng.” Chu Kỳ An gọi.
Cái bóng tiện tay ném vòng tay của đám quái vật như đống thịt mà bọn họ đã cướp được ban nãy ra.
Bệnh nhân có chấp niệm trời sinh với vòng tay, bệnh nhân ở phòng điều phối thuốc vẫn đang trong quá trình nuôi dưỡng, chưa được phân bổ khoa, tất nhiên cũng không có vòng tay. Những bệnh nhân chặn đường gần đó theo bản năng tranh giành vòng tay trước, điều này giúp Chu Kỳ An tranh thủ được một chút thời gian.
Tránh chiến đấu trực tiếp, hai người tranh thủ thời gian di chuyển về phía cửa an toàn.
Mãi cho đến khi sắp đến cửa an toàn, Chu Kỳ An mới bắt đầu sử dụng Bút máy ước mơ: “Cậu sinh viên đại học, Ứng Vũ, tỉnh lại đi…”
Ứng Vũ mơ mơ màng màng động đậy ngón tay.
Đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ.
Nhưng mà Ứng Vũ vẫn theo bản năng phán đoán, không cần nghĩ cũng biết ai là người có thể đến giải cứu bọn họ, anh ta không nói nhảm một câu, vẫn còn chưa mở mắt, nhưng đã cố gắng nói ra thông tin hữu ích cho tình hình hiện tại.
“… Mỗi tầng ruộng bậc thang đều có…. một lối thoát hiểm khẩn cấp… Mỗi tầng tương ứng với một cái, một khoa.”
Ánh mắt Chu Kỳ An lóe lên, cậu nhớ tầng chín là khoa não.
Trước khi hiệu lực sử dụng của Bút máy ước mơ bước vào thời gian đếm ngược, Chu Kỳ An nhanh chóng nói vài câu với cây bút, Ứng Vũ vẫn đang nằm trên lưng, nghe vậy thì mí mắt giật giật.
Giây tiếp theo, 【Thẻ vạn năng】 khẽ quẹt qua cửa.
Cánh cửa an toàn vốn không có bất kỳ nút bấm nào xung quanh, chậm rãi mở ra.
Chu Kỳ An lập tức xông ra ngoài, Thẩm Tri Ngật bọc hậu, cái bóng phụ trách đóng cửa. Những bệnh nhân vặn vẹo đuổi theo phía sau đập mạnh vào cửa, điên cuồng đập phá gõ cửa.
“Rốt cuộc cũng…..” Trong khoảnh khắc trốn thoát thành công, Chu Kỳ An khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Bốp bốp bốp.”
Tiếng vỗ tay vang lên từ phía trước, vậy mà còn có thể lấn át cả tiếng đập cửa nặng nề của đám quái vật.
Cơ thể Chu Kỳ An hơi cứng đờ.
Cậu quay người lại, đập vào mắt là vài y tá và bác sĩ mặc áo blouse trắng, Tư tiên sinh vẫn đang vỗ tay nhiệt tình, cách đây không lâu, chính nó là người đã thông báo cho nhân viên y tế tầng chín.
Mỗi tầng ruộng bậc thang đều có một cánh cửa an toàn, nhưng tương ứng, vị trí khác nhau và rất khó tìm, còn phải đối mặt với một lượng lớn bệnh nhân.
Chu Kỳ An muốn chạy trốn, chỉ có thể quay lại đường cũ hoặc đi từ tầng chín, đi xuống nữa, hệ số nguy hiểm quá cao.
Dựa vào sự hiểu biết của nó đối với chàng trai này, nhất định sẽ rút lui từ tầng chín, Tư tiên sinh nở nụ cười khoa trương, đầy ẩn ý, nói: “Gần đây bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt không được ngoan ngoãn cho lắm, ngoài khoa dinh dưỡng, lại có người từ phòng điều phối thuốc chạy ra.”
Sắc mặt Chu Kỳ An trầm xuống.
Đây là trực tiếp dán cho bọn họ cái mác bệnh nhân.
Quần áo y tá đã sớm bị nước hoa và lá cây nhuộm bẩn trong lúc chạy trốn, bệnh nhân thì còn có đường sống, nhưng nếu là y tá cố ý thả người vào trong, vậy thì mức độ nghiêm trọng hơn nhiều.
Y tá và bệnh nhân phòng điều phối thuốc đều không có vòng tay, Tư tiên sinh đây là đang nhắc nhở cậu phải nhịn, ngoan ngoãn đóng vai bệnh nhân.
Đương nhiên, đối phương tuyệt đối không có ý tốt.
Biển báo treo phía trước chứng minh cậu nhớ không nhầm, tầng này là khoa não, dòng chữ đỏ như máu được viết thật to đập vào mắt.
Người trước đó nhắm vào não cậu chính là người quản lý Quỷ thị.
Vẻ mặt của các NPC xung quanh còn trắng hơn cả áo blouse trắng, bác sĩ dẫn đầu đi trước, mang theo y tá bước từng bước tới, mỗi bước đi đều tỏa ra áp lực kinh người.
【Chúc mừng bạn đã phát hiện ra khoa não.】
【Bác sĩ khoa não nguyện ý tạm thời tiếp nhận các bạn làm bệnh nhân của khoa này.】
【Bạn sẽ được điều trị não bộ trong hai mươi phút.】
Âm thanh nhắc nhở khiến sắc mặt Chu Kỳ An trở nên thật đặc sắc, còn chưa chẩn đoán đã bắt đầu điều trị rồi?
Cậu sinh viên đại học trên tay Thẩm Tri Ngật đột nhiên tỉnh lại: “… Được cứu rồi sao?”
Cậu ta yếu ớt hỏi.
Hình như không còn mùi hoa nồng nặc trong không khí nữa.
Cậu sinh viên đại học nhớ mang máng mình đã nhìn thấy bóng dáng của anh Chu… Đối phương hơi xanh xanh.
Phiên bản xanh lam của Chu Kỳ An, cậu ta đã từng nhìn thấy lúc đi cho cá ăn ở hồ cá rồi.
Trời đất quỷ thần ơi, anh Chu đã cứu bọn họ thoát khỏi hang cọp rồi.
“Chúng ta đang…”
Ở đâu? Phó bản, lối đi phó bản, hay là, đã trở về hiện thực?
Chu Kỳ An: “…”
Hay là cậu cứ ngất tiếp đi.
Hết chương 151.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Vừa ra khỏi hang cọp lại vào ổ sói, hơi mệt một chút.
Cậu sinh viên đại học: Để đó cho em.
Chu Kỳ An: ???