Chương 151: Tranh Luận (03)

 

Chương 151: Tranh Luận (03)

 

Trong video gửi từ thành phố Cư Nam, Lẫm Đông mặc chiếc áo gió dính đầy bùn đất, tóc cắt ngắn ngủn, dựng đứng như tổ chim, gầy gò tiều tụy hơn hẳn lần cuối cùng xuất hiện trước mặt Trần Tranh, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một ngôi sao nữa.

 

Cảnh sát đã rút khỏi “Trang viên Vi Mạt”, bảo vệ chặn anh ta lại, tưởng anh ta là người lang thang từ đâu tới. Anh ta bị đưa đến phòng quản lý, anh ta nói mình muốn gặp cảnh sát. Lý Sơ lập tức chạy đến, nhưng trong mắt anh ta lại hiện lên vẻ thất vọng, anh ta lại nói rằng người mình muốn gặp là Trần Tranh, có tin tức quan trọng muốn báo cho Trần Tranh.

 

Việc Lưu Tình đã chết chỉ là tin tức anh ta thuận miệng báo cho cảnh sát, anh ta nói, anh ta biết rõ mọi chuyện xảy ra ở “Trang viên Vi Mạt” vào ngày 18, nhưng dù Lưu Tình là fan hâm mộ đầu tiên của anh ta, anh ta cũng bất lực, không thể làm gì.

 

“Chuyện anh ta muốn nói có thể có liên quan đến Hàn Cừ.” Trần Tranh nhìn chằm chằm vào video, chân mày nhíu chặt, “Khoảng thời gian anh ta mất tích hẳn là ở trong tay ‘Lượng Thiên Xích’, tại sao bây giờ lại trở về? Cục trưởng Lư, tôi sẽ xuất phát ngay.”

 

Minh Hàn nói: “Em cũng đi!”

 

Trần Tranh ngăn cậu lại, “Em ở lại.”

 

“Lẫm Đông là cái hố ‘Lượng Thiên Xích’ đào ra.” Minh Hàn nghiêm túc nói: “Anh không thể đi một mình.”

 

Lư Hạ Kình nói: “Hai đứa cùng đi đi, có thể hỗ trợ cho nhau. Nhanh chóng đưa Lẫm Đông về, đừng để xảy ra sơ suất.”

 

Vì Lư Hạ Kình đã lên tiếng, Trần Tranh cũng không dài dòng nữa, một lần nữa cùng Minh Hàn đến thành phố Cư Nam.

 

Lẫm Đông đã nói ra vị trí thi thể của Lưu Tình, vậy mà lại ở trong một kho lạnh hải sản cách hồ Cư Nam không xa. Kho lạnh thuộc sở hữu tư nhân, Lý Sơ lo lắng có bẫy, còn đặc biệt xin hỗ trợ của cảnh sát đặc nhiệm. Ông chủ kho lạnh thấy nhiều cảnh sát đến như vậy, sợ đến mặt mày tái mét, không ngừng nhấn mạnh mình chỉ là người làm ăn, thiết bị đều cho thuê lại, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

 

Cảnh sát đặc nhiệm đã loại trừ khả năng kho lạnh có bom, có mai phục, lúc này Lý Sơ mới dẫn kỹ thuật hình sự vào. Lẫm Đông không nói dối, thi thể Lưu Tình quả nhiên được giấu trong một tủ đông, nửa trên tủ đông chất đầy cá đông cứng, nếu không phải cố tình tìm kiếm, thì để thêm mấy tháng nữa cũng không ai phát hiện ra bên trong có thi thể.

 

Thi thể được đưa ra, ông chủ kho lạnh ngồi phịch xuống đất, không nói nên lời. Lý Sơ trích xuất camera giám sát, lại phát hiện vào đêm xảy ra vụ án Hoắc Diệp Duy, camera giám sát bị can thiệp gây nhiễu, không ghi lại được gì. Anh ta cau mày nhìn người phụ nữ có vết thương dữ tợn trên cổ, thở dài. Bọn họ đã tốn rất nhiều thời gian tìm kiếm Lưu Tình, thảo luận xem cô ta là cùng hung thủ bỏ trốn hay bị hung thủ thủ tiêu. Hóa ra ngay trước khi cảnh sát khởi động điều tra, cô ta đã bị vứt bỏ ở xó xỉnh này rồi.

 

Lúc Trần Tranh và Minh Hàn chạy đến cục cảnh sát thành phố Cư Nam, Lê Chí đang đích thân thẩm vấn Lẫm Đông, thi thể Lưu Tình đã được rã đông, chuẩn bị khám nghiệm tử thi.

 

Dưới ống kính, Lẫm Đông rất bình tĩnh, những chuyện liên quan đến Lưu Tình, Lê Chí hỏi gì anh ta đều trả lời. Nhưng những chuyện khác, anh ta đều im lặng.

 

“Sao cậu biết Lưu Tình ở đó?” Lê Chí nói: “Là ai đã giết cô ta? Tại sao lại giết cô ta?”

 

Lẫm Đông nói: “Là hung thủ giết Hoắc Diệp Duy. Lưu Tình là fan hâm mộ của tôi, cô ấy hận Hoắc Diệp Duy nên đã bị hung thủ lợi dụng.”

 

Lê Chí nói: “Cậu vẫn chưa nói hung thủ là ai.”

 

“Điều đó không quan trọng.” Lẫm Đông nói: “Hắn ta chỉ là một con dao, một công cụ, giống như tôi bây giờ.”

 

Lê Chí hỏi: “Ý cậu là gì?”

 

Lẫm Đông im lặng.

 

Lê Chí chỉ đành hỏi lại: “Vậy sao cậu biết thi thể Lưu Tình ở trong kho lạnh?”

 

Lẫm Đông nói: “Bọn họ nói cho tôi biết. Bọn họ bảo tôi đến nói cho các người.”

 

“Bọn họ là ai?”

 

Anh ta lại im lặng.

 

Lê Chí hỏi: “Vậy mục đích của cậu là gì?”

 

Lẫm Đông nói: “Cô ấy và chị gái cô ấy từng giúp đỡ tôi, tôi không muốn cô ấy cứ ở mãi nơi đó.”

 

Lê Chí nghe ra điều bất thường, “Chỉ vậy thôi?”

 

Nửa phút sau, Lẫm Đông lại lên tiếng, “Đó chỉ là ý nguyện cá nhân của tôi, nhưng tôi đã nói rồi, tôi cũng chỉ là công cụ, bọn họ cảm thấy, tôi để các người tìm thấy Lưu Tình, sẽ khiến những lời tôi nói sau này đáng tin hơn.”

 

Lê Chí hỏi: “Lời gì?”

 

Lẫm Đông nhìn về phía cửa, “Trần Tranh đến chưa?”

 

Giọng nói của Trần Tranh truyền đến tai nghe của Lê Chí, “Phó cục trưởng Lê, tôi vừa đến.”

 

Lê Chí nói: “Trần Tranh đã đến, nhưng để phòng hờ, bây giờ cậu không thể gặp cậu ấy.”

 

“Vậy sao?” Lẫm Đông gật đầu, quay sang camera, “Cảnh sát Trần, anh đang xem phải không? Tin tức của tôi có liên quan đến….”

 

Thần kinh Trần Tranh lập tức căng thẳng. Lẫm Đông không nói ra cái tên đó, nhưng nhìn khẩu hình thì là Hàn Cừ!

 

“Phó cục trưởng Lê, người này, tôi muốn đưa về Lạc Thành điều tra.” Trần Tranh lấy ra văn bản có chữ ký của Lư Hạ Kình.

 

Lê Chí cũng hiểu Lẫm Đông nhất định có liên quan đến vụ án cấp tỉnh, “Tôi sẽ bố trí cảnh sát đặc nhiệm cho các cậu.”

 

Quá trình khám nghiệm tử thi của Lưu Tình đang được tiến hành, nhưng Trần Tranh không thể đợi được kết quả. Lẫm Đông bị còng tay, bị áp giải ra khỏi phòng thẩm vấn. Từ đầu kia hành lang truyền đến tiếng bước chân và tiếng khóc. Người đến là Lưu Huân, cô ta nước mắt lưng tròng, bất chấp sự ngăn cản của cảnh sát, túm chặt lấy Lẫm Đông, giáng một cái tát vào mặt Lẫm Đông, “Là anh hại chết Tình Tình! Là anh giết cô ấy!”

 

Lẫm Đông không hề phản kháng, má sưng vù đau rát. “Xin lỗi.”

 

Lưu Huân khóc lóc càng thêm thảm thiết. Cô ta quay người lại, nhìn thấy Trần Tranh, “Cảnh sát Trần, em gái tôi đã chết. Các người không tìm được cô ấy về.”

 

Minh Hàn theo bản năng chắn trước mặt Trần Tranh, nếu Lưu Huân lao tới như cách cô ta tát Lẫm Đông, cậu sẽ không chút do dự đẩy cô ta ra.

 

Cô ta từng bước tiến lại gần, tay phải run rẩy dữ dội, đã không thể giơ lên nổi, “Em gái tôi…”

 

Cô ta không nói hết câu, bàn tay giơ lên lại rơi xuống mặt mình. Cô ta chán nản ngồi phịch xuống, hai tay ôm mặt, phát ra tiếng nức nở tuyệt vọng.

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Minh Hàn nhíu mày suy tư. Lưu Huân cho cậu cảm giác có chút kỳ lạ, nhất thời khó nói rõ, luôn cảm thấy có dấu vết diễn xuất.

 

Trần Tranh kéo Minh Hàn, đi ngang qua người Lưu Huân, phát hiện lần này Lưu Huân đến một mình, Trịnh Phi Long luôn đi theo bảo vệ cô ta không có ở đây.

 

Lẫm Đông khẽ há miệng, dường như muốn nói gì đó, ánh mắt Minh Hàn đầy nguy hiểm liếc qua, Lẫm Đông nhíu mày, lát sau thì cúi đầu.

 

Cảnh sát đặc nhiệm điều động hai chiếc xe, Minh Hàn nhất quyết muốn ngồi cùng xe với Lẫm Đông, để Trần Tranh ngồi xe khác. Trần Tranh biết cậu đang lo lắng điều gì, nếu trên đường xảy ra chuyện, nhất định là xe chở Lẫm Đông sẽ xảy ra chuyện.

 

Nhưng từ thành phố Cư Nam đến Lạc Thành, toàn bộ hành trình đều yên ắng, màn đêm tĩnh mịch như mặt biển tĩnh lặng không chút sóng gió.

 

Trong phòng thẩm vấn của đội cơ động, Trần Tranh ngồi đối diện Lẫm Đông, môi Lẫm Đông nứt nẻ, Trần Tranh đưa cho anh ta một cốc nước nóng, anh ta nhận lấy rồi uống cạn, tư thế có chút gượng gạo.

 

“Hàn Cừ làm sao vậy?” Khi Trần Tranh hỏi câu này, tim đập rất nhanh. Lẫm Đông là con mồi “Lượng Thiên Xích” tung ra, lúc này anh ta mang đến tin tức của Hàn Cừ, rất có thể chứng tỏ Hàn Cừ đã bại lộ trong “Lượng Thiên Xích”.

 

Hốc mắt và sống mũi Lẫm Đông đỏ ửng, nước mắt gần như tuôn rơi tức thì, như thể sự bình tĩnh trước đó của anh ta đều là giả vờ.

 

“Cảnh, Cảnh sát Hàn đã chết rồi.”

 

Đầu óc Trần Tranh ong lên một tiếng, môi mấp máy, nhưng lại không phát ra một âm tiết nào.

 

Lư Hạ Kình đang xem camera giám sát cũng im lặng không nói, chỉ là đáy mắt bỗng lóe sáng.

 

“Chết như thế nào?” Giọng nói của Minh Hàn vang lên bên tai Trần Tranh, bình tĩnh, trầm ổn. Trần Tranh quay đầu nhìn cậu, cậu đang nhìn chằm chằm Lẫm Đông, ánh mắt và giọng điệu đều dứt khoát như nhau.

 

Trần Tranh hít sâu một hơi, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc.

 

“Cảnh sát Hàn vì cứu tôi, tôi còn sống, chứng tỏ anh ấy đã….” Lẫm Đông lau nước mắt, thấp giọng nói: “Là lỗi của tôi.”

 

Trần Tranh hỏi: “Ngày 13 tháng 1, cậu rời khỏi nhà một mình, là đi đâu? Làm gì?”

 

Lẫm Đông nói: “Tôi nhận được tin nhắn của cảnh sát Hàn, anh ấy bảo tôi đến phố Trung Thành, sẽ có người tiếp ứng tôi ở đó.”

 

Trần Tranh hỏi: “Thật sự là Hàn Cừ?”

 

Lẫm Đông vừa khóc vừa lắc đầu, “Không phải, nhưng khi tôi biết thì đã muộn, đó là một cái bẫy, bọn họ muốn dùng tôi để thử cảnh sát Hàn.”

 

Phố Trung Thành là nơi tương đối phức tạp, ngư long hỗn tạp ở Lạc Thành, ít camera giám sát, xe ba bánh, xe tải nhỏ dừng đỗ lung tung. Lẫm Đông nhìn thấy chiếc xe tải nhỏ mà “Hàn Cừ” nói với anh ta, trên xe có hai người lạ mặt. Trong lòng anh ta thấp thỏm, nhưng vừa nghĩ đến Hàn Cừ đang đợi mình, liền lấy hết can đảm lên xe.

 

Xe chạy chưa được bao lâu, anh ta đã hôn mê vì bị đánh mạnh vào cổ.

 

Khi tỉnh lại, anh ta bị nhốt trong một nơi hình như là nhà nghỉ ở thị trấn nhỏ, không có cửa sổ, tất cả giấy tờ tùy thân, thiết bị liên lạc của anh ta đều bị lục soát, anh ta đã mất khái niệm về thời gian. Có người đến đưa cơm cho anh ta, anh ta hỏi đối phương có biết Hàn Cừ ở đâu không, đối phương chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

 

Anh ta không nhớ đã trải qua bao nhiêu ngày đêm, cuối cùng một ngày nọ, anh ta bị đưa ra ngoài, ném vào trong một chiếc xe. Mắt anh ta bị bịt kín, khi xuống xe, anh ta nghe thấy giọng nói của Hàn Cừ.

 

Hàn Cừ gọi anh ta: “Lẫm Đông.”

 

Anh ta còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nam xa lạ truyền đến, “Không phải muốn chứng minh cậu không phải cảnh sát sao? Tới đây, tôi đã chuẩn bị bài kiểm tra cho cậu rồi. Giết cậu ta đi, tôi sẽ tin cậu.”

 

Đầu óc anh ta như muốn nổ tung, thị giác bị hạn chế khiến anh ta càng thêm hoảng sợ, anh ta không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người nói là ai?

 

Xung quanh rất yên tĩnh, ngoại trừ Hàn Cừ và người nói chuyện, còn có những người khác, nhưng anh ta không phân biệt được rốt cuộc có bao nhiêu người. Anh ta như con ruồi bay loạn xạ, lúc sắp ngã thì anh ta được Hàn Cừ đỡ lấy.

 

Anh ta ngửi được mùi máu tanh, Hàn Cừ đã bị thương? Bị thương ở chỗ nào? Trước đây khi Hàn Cừ cùng anh ta nghiền ngẫm vai diễn Vũ Phong, trên người chưa từng có mùi vị này.

 

Nước mắt thấm ướt miếng vải đen trên mắt, anh ta kinh hãi kêu lên, “Hàn Cừ! Hàn Cừ! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

 

Đáp lại anh ta là sự im lặng của Hàn Cừ, và tiếng cười nhạo của người lạ mặt.

 

Không lâu sau, anh ta nghe thấy tiếng động gì đó, giống như có người nhặt được thứ gì. Ngay sau đó, mi tâm anh ta bị thứ gì đó chĩa vào. Anh ta lập tức bất động.

 

Vì để diễn tròn vai cảnh sát Vũ Phong, anh ta đã học bắn súng, tháo lắp súng ống, anh ta biết cảm giác này đại diện cho điều gì.

 

“Hàn… Cừ…” Muốn giết anh ta!

 

Anh ta cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn, nhưng không thể kìm được run rẩy. Trong đầu anh ta trống rỗng, chỉ còn lại một nhận thức, anh ta sắp chết rồi, chết trong tay Hàn Cừ!

 

Anh ta luôn tin rằng Hàn Cừ là một cảnh sát tốt, Hàn Cừ quả nhiên là đến nằm vùng! Là anh ta vô dụng, đã sập bẫy. Đến nước này, anh ta không thể sống sót được nữa. Nếu anh ta còn sống, Hàn Cừ sẽ không có kết cục tốt.

 

Khi tiếng súng vang lên, anh ta tưởng mình đã chết.

 

Nhưng không, anh ta chỉ hôn mê một lần nữa. Khi tỉnh lại, anh ta đang ở trên chiếc xe tải nhỏ đã đưa anh ta đi, người lái xe lại không phải hai người đàn ông ban đầu. Đó là một người phụ nữ, mặt che kín mít.

 

“Tại sao tôi…” Anh ta khàn giọng hỏi.

 

Người phụ nữ nói: “Bản thân cậu không biết sao?”

 

Anh ta giật mình, “Hàn Cừ chết rồi?”

 

Người phụ nữ nói: “Giữa hai người các cậu, nhất định phải có một người chết.”

 

Anh ta không nói nên lời.

 

“Phía trước chính là thành phố Cư Nam, cậu xuống xe ở ngã tư, đến ‘Trang viên Vi Mạt’. Cậu hẳn là rất quen thuộc nơi đó nhỉ?” Người phụ nữ nói: “Dù sao thì kẻ thù không đội trời chung trước đây của cậu cũng sống ở đó.”

 

Anh ta nghe mà đầu óc mê man.

 

Người phụ nữ nói cho anh ta biết, Hoắc Diệp Duy đã chết, Lưu Tình cũng đã chết, anh ta có thể sống sót, là bởi vì anh ta còn có ích.

 

“Cậu đi nói cho đám cảnh sát kia biết, Lưu Tình đang ở kho lạnh chờ bọn họ. Còn Hàn Cừ.” Người phụ nữ cười khẽ, “Tùy cậu, cậu muốn nói thế nào thì nói.”

 

Lẫm Đông được đưa đến bệnh viện, tiếp nhận hàng loạt kiểm tra về thể chất và tinh thần. Tin tức anh ta mang đến chắc chắn là một cú đấm mạnh vào đội cơ động, Hàn Cừ đã chết, “Lượng Thiên Xích” còn cố ý để anh ta sống sót trở về báo tin cho Trần Tranh, chứng tỏ “Lượng Thiên Xích” đã nắm rõ như lòng bàn tay bố trí của cảnh sát, mối quan hệ giữa Hàn Cừ và cảnh sát.

 

Kế hoạch của đội cơ động bị đảo lộn, dường như Lư Hạ Kình khó lòng tiếp nhận sự thật này, ông nhốt mình trong văn phòng, ai cũng không chịu gặp.

 

Tâm trạng của Trần Tranh cũng vô cùng sa sút, lúc Minh Hàn tìm được anh, anh đang hút thuốc trên ban công, tàn thuốc chất thành đống.

 

“Ăn chút gì đi.” Minh Hàn chạm vào cánh tay Trần Tranh, đưa cơm nắm còn hơi ấm qua, “Em vừa mua ở cửa hàng tiện lợi đối diện, ăn tạm vậy.”

 

Trần Tranh nhận lấy, gật đầu, xé túi nilon. Mùi thơm của nước sốt tỏa ra, anh cắn một miếng, lại có chút buồn nôn. Không phải khó ăn, mà là thật sự không có khẩu vị.

 

Minh Hàn vặn nắp chai nước mơ, “Chậm thôi.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trần Tranh uống hết nửa chai, nhìn thấy Minh Hàn đang ngồi xổm xuống đất, nhặt tàn thuốc anh vừa ném xuống đất, vội nói: “Lát nữa anh tự dọn.”

 

Minh Hàn lắc đầu, “Anh cứ ăn đi.”

 

Trần Tranh vừa uống nước mơ vừa ăn hết hai cái cơm nắm, trong dạ dày nặng trịch, cảm giác hụt hẫng cũng biến mất.

 

“Anh đang nghĩ, Lẫm Đông có khả năng nói dối hay không, nếu nói dối, động cơ của anh ta là gì.” Trần Tranh chủ động nói: “Nếu anh ta không có chủ ý nói dối, liệu có phải là bị động, anh ta bị lừa, cho rằng Hàn Cừ thật sự đã chết.”

 

Minh Hàn dùng giấy gói tàn thuốc lại, “Hàn Cừ không thể chết được?”

 

Trần Tranh cau mày, “Không phải không thể chết được, nếu bị bại lộ, nội gián rất khó có kết cục tốt. Nhưng tình huống Lẫm Đông nói, anh cảm thấy rất không đúng.”

 

Minh Hàn hỏi: “Vì sao?”

 

“Lẫm Đông nói, giữa anh ta và Hàn Cừ, nhất định phải chết một người, anh ta còn sống, vậy thì Hàn Cừ nhất định phải chết. Phát súng Hàn Cừ bắn, không phải giết anh ta, mà là cứu anh ta.” Trần Tranh nói: “Nhưng trong tình huống đó, Hàn Cừ đã cứu anh ta như thế nào? Bắn chết ‘Lượng Thiên Xích’ có mặt? Vậy chẳng phải chính Hàn Cừ cũng được cứu sao? Tự bắn vào mình? Vậy nên ‘Lượng Thiên Xích’ đã thả Lẫm Đông, để anh ta đến truyền tin Hàn Cừ đã chết? Vì muốn khiến lời nói của Lẫm Đông đáng tin, còn cố ý để chúng ta biết thi thể Lưu Tình ở đâu. Nhưng vấn đề cũng nằm ở chỗ này, anh thử đặt mình vào vị trí của Hàn Cừ, trong hoàn cảnh Lẫm Đông miêu tả, vì muốn chứng minh anh không phải người của cảnh sát, anh sẽ không chút do dự bắn xuyên qua đầu Lẫm Đông.”

 

Minh Hàn nhíu mày, không nói gì.

 

“Hôm đó Lão Lư nói, tại sao ông ấy lại chọn Hàn Cừ, Hàn Cừ đã trả lời ông ấy như thế nào, em cũng có mặt.” Trần Tranh nói: “Nếu không có một trái tim kiên định, cậu ấy không thể tiếp nhận nhiệm vụ này.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy giả sử, Lẫm Đông đối với anh ấy là một người không giống những người khác?”

 

Trần Tranh lắc đầu, “Bất kể là ai, cậu ấy cũng sẽ nổ súng.”

 

Minh Hàn nói: “Nói như vậy, chính là Lẫm Đông đang nói dối.”

 

Trần Tranh nói: “Điều anh không thể xác định được là, ‘Lượng Thiên Xích’ hay chính Hàn Cừ tạo ra giả tượng này cho Lẫm Đông, hay là anh ta cố ý nói dối chúng ta. Động cơ của cả hai bên đều rất khó suy đoán. Điều duy nhất có thể khẳng định là, tình cảnh hiện tại của Hàn Cừ nhất định rất nguy hiểm, tạm thời cũng không thể hỗ trợ gì cho chúng ta.”

 

Minh Hàn nói: “Còn có một khả năng, Lẫm Đông đã là người của ‘Lượng Thiên Xích’ rồi. Khoảng thời gian mất tích, anh ta đã trải qua những gì chỉ có bản thân anh ta biết. Nói cho cùng thì anh ta cũng chỉ là người bình thường, từng đóng vai cảnh sát, nhưng không phải cảnh sát thật, sự nghiệp diễn xuất của anh ta cũng tiêu tan rồi. ‘Lượng Thiên Xích’ có đủ năng lực thay đổi anh ta.”

 

Trần Tranh tán thành, “Cho nên anh cảm thấy mỗi một câu anh ta nói đều có khả năng là bẫy rập.” Trần Tranh thở dài, “Hiện tại anh ta đang ở trong tay chúng ta, thật ra là một vấn đề rất nan giải.”

 

Cảm xúc của Lẫm Đông dần bình ổn trở lại, đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh. Trần Tranh tìm chuyên gia giám định tâm thần cho anh ta, đối phương nói trí nhớ của anh ta có tình trạng thiếu hụt, rất có thể là do quá hoảng sợ gây ra.

 

“Cảm thấy thế nào?” Trần Tranh đến phòng bệnh, giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.

 

Lẫm Đông đang xem điện thoại, nhìn thấy Trần Tranh thì lập tức đặt điện thoại sang một bên.

 

Do trên người anh ta có điểm nghi ngờ lớn, nên điện thoại của anh ta đang bị giám sát, mọi thông tin lên mạng của anh ta đều bị cảnh sát nắm giữ. Minh Hàn đứng trước màn hình, kỹ thuật viên nói: “Anh ta không đăng nhập tài khoản chính thức của Lẫm Đông, mà dùng nick phụ, đang xem tin tức của chính mình…..”

 

“Cảnh sát Trần.” Lẫm Đông căng thẳng nói: “Bây giờ tôi nên làm gì? Tôi đều nghe theo các anh.”

 

Trần Tranh hỏi: “Hôm qua ở thành phố Cư Nam, anh nói nhất định phải gặp tôi mới chịu nói chuyện của Hàn Cừ. Là ai dặn dò anh làm vậy?”

 

Lẫm Đông ngẩn người, né tránh ánh mắt anh, “Không phải.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy đó là ý nghĩ của chính anh? So với những cảnh sát khác, tôi càng đáng để anh tin tưởng?”

 

“Vì cảnh sát Hàn.” Giọng nói của Lẫm Đông lại nghẹn ngào, “Vì cảnh sát Hàn tin tưởng anh.”

 

Trần Tranh quan sát anh ta, mấy giây sau mới nói: “Hàn Cừ….. còn nói gì khác không? Trí nhớ của anh có thể không được đầy đủ, nếu anh có thể nhớ ra, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho tôi biết.”

 

Lẫm Đông khẽ gật đầu, đưa tay lau nước mắt.

 

Trần Tranh đưa khăn giấy cho anh ta, một lúc sau lại hỏi: “Anh thật sự cho rằng Hàn Cừ đã gặp chuyện không may?”

 

Ánh mắt Lẫm Đông mờ mịt, “Trong tình huống đó, anh ấy còn cơ hội sống sót sao?”

 

Trần Tranh nói: “Người đưa anh trở về hôm đó, anh còn nhớ đặc điểm của cô ta không?”

 

Lẫm Đông lắc đầu, khẽ ôm đầu, “Tôi không biết.”

 

Trần Tranh âm thầm thở dài, khi rời đi còn dặn dò Chu Quyết trông chừng Lẫm Đông.

 

Bệnh viện không phải là nơi an toàn, Lẫm Đông phải được chuyển đi càng sớm càng tốt, Trần Tranh tìm Đường Hiếu Lý thương lượng, quyết định để Lẫm Đông tạm thời ở điểm bố trí bí mật của đội cơ động, đồng thời hạn chế anh ta ra ngoài.

 

Minh Hàn đến bệnh viện đón Lẫm Đông, trên đường đi Lẫm Đông im lặng không nói gì, như người mất hồn. Đến điểm bố trí, anh ta cẩn thận đánh giá căn phòng, bỗng cười khổ nói: “Lúc bọn họ bắt tôi đi, nơi ở cũng gần giống như vậy.”

 

Minh Hàn nói: “Anh muốn nói, cảnh sát và ‘Lượng Thiên Xích’ cũng chẳng khác gì nhau?”

 

Lẫm Đông lắc đầu, “Tôi hiểu các anh, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy mình không trong sạch.”

 

Minh Hàn khoanh tay, nhìn minh tinh tiều tụy này.

 

“Cảnh sát Trần hỏi tôi, Hàn Cừ có thật sự đã chết hay không, ban đầu tôi không hiểu tại sao anh ấy lại hỏi vậy.” Lẫm Đông bất đắc dĩ nói: “Sau đó tôi đã hiểu ra, bởi vì tôi từng tiếp xúc với ‘Lượng Thiên Xích’, tôi đã không còn trong sạch nữa rồi. Bất cứ câu nào tôi nói đều có khả năng là bẫy rập dành cho các cậu, các cậu không thể tin tưởng tôi.”

 

Minh Hàn khoanh tay không nói.

 

Lẫm Đông thở dài, “Lúc tôi chạy đến ‘Trang viên Vi Mạt’, thật ra suy nghĩ rất đơn giản, tôi muốn lập tức nói cho các cậu biết chuyện xảy ra ở ‘Lượng Thiên Xích’, tôi vội vàng muốn dẫn cảnh sát đến kho lạnh, tìm thấy Lưu Tình. Nhưng trong mắt các cậu, khoảnh khắc tôi xuất hiện đã đồng nghĩa với rắc rối. Tại sao tôi còn sống? Lý do ‘Lượng Thiên Xích’ không giết tôi là gì?”

 

Minh Hàn tiến lại gần, cúi người, nhìn thẳng vào mắt Lẫm Đông.

 

Có lẽ không ngờ cậu bỗng nhiên lại gần như vậy, Lẫm Đông ngẩn người, theo bản năng ngả người ra sau.

 

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Giọng nói Minh Hàn lạnh nhạt, trong mắt có màu sắc u ám mà Lẫm Đông không thể nào hiểu được, “Nhiệm vụ hiện tại của anh là sống cho tốt.”

 

Khóe môi Lẫm Đông mím lại, “Ừm.”

 

“Nói không chừng anh còn có thể đợi được Hàn Cừ trở về.” Minh Hàn đứng thẳng người, chuẩn bị rời đi.

 

Lẫm Đông kinh ngạc nhìn cậu, “Cậu nói gì?”

 

Minh Hàn quay đầu lại, “Chính mắt anh nhìn thấy Hàn Cừ chết rồi sao?”

 

“Tôi…”

 

“Lừa gạt người khác thì được, đừng có lừa gạt chính mình.”

 

Cửa bị đóng lại, khóa trái. Lẫm Đông ngồi im lặng, rất lâu không động đậy, nếu không phải vai anh ta vẫn hơi nhấp nhô vì thở, thì anh ta hệt như đã chết.

 

Lẫm Đông đã phá vỡ nhịp độ hành động của đội cơ động, người nhanh chóng trở lại quỹ đạo nhất là Trần Tranh, anh bất ngờ bình tĩnh, đang xem tin tức mới nhất của giới truyền thông về tập đoàn Vân Tuyền.

 

Minh Hàn ngồi xuống bên cạnh anh, cùng xem một lúc, anh nói: “Tập đoàn Vân Tuyền vậy mà còn có trường kỹ thuật, ngành nghề cũng khá đầy đủ. Chế tạo, ẩm thực, nông nghiệp, lái xe… Gần như bao phủ mọi mặt của cuộc sống cơ bản.”

 

Trong ấn tượng của anh, Vân Tuyền cũ làm thực nghiệp, Lương lão gia tử rất được kính trọng, tập đoàn Vân Tuyền cũng nhận được rất nhiều chính sách hỗ trợ. Nguyên nhân là do, Vân Tuyền cũ đã khách quan cung cấp rất nhiều công việc, đảm bảo cuộc sống cho rất nhiều quần chúng lao động nghèo khó. Sau khi Vân Tuyền cũ xảy ra chuyện, Lương Nhạc Trạch bị ép chuyển hình, Vân Tuyền mới mẻ càng ngày càng tinh gọn, càng ngày càng cao cấp, số lượng công việc cũng giảm mạnh.

 

Đây không phải lỗi của Lương Nhạc Trạch, năm đó tập đoàn Vân Tuyền suýt nữa phá sản, chỉ có thể vứt bỏ một phần để bảo toàn.

 

Thì ra mấy năm nay Vân Tuyền mới lại chú ý đến tầng lớp lao động nghèo khó, không chỉ mở trường kỹ thuật, mà thanh niên sau khi tốt nghiệp trường kỹ thuật, cơ bản đều có thể tìm được công việc phù hợp. Điều này giống hệt cách làm của Lương lão gia tử năm xưa.

 

“Anh, anh muốn tự mình đi gặp Lương Nhạc Trạch?” Minh Hàn hỏi.

 

Trần Tranh nói: “Anh đi dò hỏi cậu ta một chút, đến lúc chính thức thẩm vấn, phải đổi người khác.”

 

Minh Hàn chống cằm, im lặng nhìn Trần Tranh.

 

Ánh mắt này quá rõ ràng, một lúc sau, cuối cùng Trần Tranh cũng không nhịn được, “Em đang nhìn cái gì?”

 

Minh Hàn mỉm cười, “Anh, anh điều chỉnh nhanh thật đấy. Lão Đường với cậu út vẫn còn đang hỏi một câu đáp một câu, mà anh đã nghĩ đến bước tiếp theo, bước tiếp theo nữa rồi.”

 

Trần Tranh nhìn ra cửa, “Lão Đường với cậu út….. với lão Lư có biết em nói như vậy về họ không?”

 

Minh Hàn nói: “Bọn họ chỉ là không trầm ổn như anh, em cũng đâu nói sai. Người già rồi, trở nên không còn điềm tĩnh nữa.”

 

Trần Tranh nói: “Bọn họ cũng có nỗi lo của họ, không giống chúng ta, không cần cân nhắc quá nhiều đến cục diện, chỉ cần làm tốt việc trước mắt.”

 

Minh Hàn ngả người ra sau, hai tay gối đầu, “Em còn tưởng anh sẽ lo lắng mất tinh thần một lúc, còn muốn đến an ủi anh cơ.”

 

Trần Tranh khựng lại, bốn mắt nhìn nhau với Minh Hàn. Đôi mắt Minh Hàn trong veo, cậu vẫn luôn như vậy khi nhìn anh. Anh biết Minh Hàn đang lo lắng điều gì.

 

“Có người từng nói, anh chính là người quá suôn sẻ, cho nên mới không chịu nổi đả kích.” Trần Tranh đứng dậy, cầm quyển sổ trên tay gõ lên đầu Minh Hàn, “Bây giờ anh đã nếm trải qua mùi vị không suôn sẻ rồi, nếu vẫn không ngẩng đầu lên nổi trước đả kích, vậy chẳng phải những chuyện không suôn sẻ trước kia đều chịu đựng uổng phí sao? Yên tâm, lần này đi theo anh, anh sẽ không để em thất vọng.”

 

…………

 

Trụ sở mới của tập đoàn Vân Tuyền rất hoành tráng, được hoàn thành cách đây 5 năm, Trần Tranh đã nhiều lần đi ngang qua, nhưng lại chưa từng bước vào lần nào.

 

Hôm nay Lương Nhạc Trạch ở trụ sở, buổi sáng có một cuộc họp, buổi chiều hình như phải ra ngoài, lịch trình của doanh nhân được sắp xếp rất chặt chẽ, Trần Tranh tranh thủ thời gian, trực tiếp liên lạc với thư ký Tiểu Ôn của anh ta, hỏi anh ta buổi trưa có rảnh gặp mặt không.

 

Tiểu Ôn quen biết Trần Tranh, rất nghi hoặc khi Trần Tranh không liên lạc với Lương Nhạc Trạch mà lại liên lạc với mình, vội vàng báo cáo cho Lương Nhạc Trạch. Lương Nhạc Trạch buông công việc trong tay xuống, hình như cũng rất khó hiểu, “Trần Tranh tìm tôi?”

 

5 phút sau, Trần Tranh nhận được điện thoại của Lương Nhạc Trạch, “Tranh Tranh, cậu đến rồi à? Sao lại tìm Tiểu Ôn mà không trực tiếp tìm tôi?”

 

Trần Tranh nói: “Nửa việc riêng nửa việc công, có thời gian không?”

 

Hình như Lương Nhạc Trạch đã đoán được, “Việc công? Có vụ án cần tôi phối hợp điều tra?”

 

Trần Tranh nói: “Cũng không tính, tôi đến nói trước với cậu một tiếng.”

 

Lương Nhạc Trạch im lặng, sau đó cười nói: “Tôi còn không biết cậu sao, nói trước cái gì, Tiểu Ôn sẽ lập tức đến đón cậu, gặp mặt rồi nói.”

 

Trần Tranh ở dưới lầu đợi Tiểu Ôn, nhìn thấy Lương Nhạc Trạch tự mình xuống, còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhìn kỹ lại, hóa ra người đến không phải Lương Nhạc Trạch, mà là con của cô Lương Nhạc Trạch. Trần Tranh ngẫm nghĩ một hồi, hình như đối phương tên là Tạ Diệc Lương.

 

“Anh Trần?” Vừa mở miệng, Tạ Diệc Lương đã không còn giống Lương Nhạc Trạch chút nào, cậu ta cong người sang phải một cách khoa trương, dáng vẻ công tử bột, còn không quên vuốt tóc lên, “Thật sự là anh à! Đến tìm anh họ em?”

 

Trần Tranh cười nói: “Trùng hợp quá, lâu không gặp, hôm nay cậu đến…”

 

“Haiz, đi cùng mẹ em đến xử lý chút việc.” Tạ Diệc Lương đi đến trước mặt Trần Tranh, tự nhiên như ruồi, “Anh Trần, mấy năm nay anh đi đâu vậy? Đi, mời anh uống cà phê.”

 

Trần Tranh nói: “Lần khác đi, tôi đang đợi thư ký của Nhạc Trạch.”

 

“Anh đến vậy mà anh ta không tự mình xuống đón, để mẹ em nói chuyện với anh ta!” Tạ Diệc Lương bĩu môi.

 

Trần Tranh không hiểu biết nhiều về người em họ này của Lương Nhạc Trạch, nhưng trước đây từng chơi chung. Tạ Diệc Lương nhỏ hơn anh và Lương Nhạc Trạch 5 tuổi, lúc nhỏ rất hiếu động, luôn bám lấy Lương Nhạc Trạch. Lương Nhạc Trạch rất ghét bỏ Tạ Diệc Lương, bảo Tạ Diệc Lương đi chơi với hai đứa em sinh đôi của mình. Trần Tranh nhớ có một lần, hai đứa nhóc sinh đôi vậy mà đào một cái hố đất, “Chôn sống” Tạ Diệc Lương.

 

Trần Tranh và Lương Nhạc Trạch chạy đến, cứu Tạ Diệc Lương ra, Tạ Diệc Lương khóc ré lên, đòi mách ông bà ngoại, Lương Nhạc Trạch hứa sẽ chơi với cậu ta một tháng, cậu ta mới vừa khóc vừa cười rồi đồng ý.

 

Sau đó Lương Nhạc Trạch dạy dỗ hai đứa nhóc sinh đôi, Lương Hinh Tình làm nũng, nói Tạ Diệc Lương chỉ giỏi phóng đại, bọn họ căn bản không “chôn sống” cậu ta, mọi người chơi trò đào đất trong hố đất, Tạ Diệc Lương cứ đòi nằm vào trong, bọn họ mới đổ đất lên người cậu ta.

 

Trần Tranh cười thầm bên cạnh, hai đứa nhóc sinh đôi thích sạch sẽ, nhưng Lương Hinh Tình lại thích đào đất, trong nhà còn đặc biệt làm riêng cho con bé một cái hố đất, ngay cả Lương Nhạc Trạch cũng từng xuống đó chơi với con bé.

 

Tạ Diệc Lương thuộc loại nhớ anh không nhớ đánh, không bao lâu sau đã lại chơi đùa cùng hai đứa nhóc sinh đôi như hình với bóng.

 

Trong ấn tượng của Trần Tranh, Tạ Diệc Lương là cái đuôi nhỏ của Lương Nhạc Trạch, gen nhà họ Lương quá mạnh, Tạ Diệc Lương không giống nhà họ Tạ, ngược lại có nét giống Lương Nhạc Trạch, đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu ta thân thiết với Lương Nhạc Trạch.

 

Tiểu Ôn còn chưa xuống, Trần Tranh đành phải trò chuyện với Tạ Diệc Lương. Tạ Diệc Lương theo nhà họ Tạ làm ăn, làm một quản lý nhỏ, không có việc gì làm, là một cậu ấm nổi tiếng ở Lạc Thành. Cậu ta phàn nàn, dạo này mẹ cậu ta thường xuyên đến Vân Tuyền, cậu ta cũng bị lôi theo.

 

“Mệt chết đi được, không thể để em an tâm làm một cậu ấm ăn chơi sa đọa sao?” Tạ Diệc Lương vừa nói vừa duỗi lưng.

 

Trần Tranh có chút bất ngờ, theo anh biết, Lương Huệ Đình, cô của Lương Nhạc Trạch, sau khi gả đi rất ít khi nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Vân Tuyền, sao bây giờ lại qua lại với tập đoàn Vân Tuyền thường xuyên như vậy?

 

Lúc này, Tiểu Ôn vội vàng chạy đến, “Trần tiên sinh!”

 

Trần Tranh cười với Tạ Diệc Lương, “Tôi đi trước đây.”

 

Tạ Diệc Lương còn chưa nói chuyện xong, “Vậy lần sau em mời anh uống cà phê!”

 

Hết chương 151.

 

Chương 151: Tranh Luận (03)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên