Chương 152: Cậu Sinh Viên Đại Học

 

Chương 152: Cậu Sinh Viên Đại Học

 

Rất nhanh, cậu sinh viên đại học đã cảm thấy có gì đó không ổn. Trước mắt cậu ta là một bóng trắng hư ảo đang đến gần. Ngay khi cậu ta định dụi mắt để nhìn rõ hơn,

 

Phía sau, nữ y tá lực lưỡng đã bước tới, thô bạo kéo Ứng Vũ xuống khỏi lưng Chu Kỳ An.

 

Chu Kỳ An không phản kháng. Một khi đã kích hoạt tình huống đặc biệt, chỉ cần vượt qua trị liệu thì sẽ có cơ hội rời khỏi đây. Việc Tư tiên sinh tự ý rời khỏi vị trí gác cổng, đặc biệt đến thông báo cho bác sĩ khoa não, rõ ràng là nhắm vào cậu.

 

Chỉ cần nhắm vào cậu đủ mạnh, những người khác sẽ có cơ hội thoát thân.

 

Bác sĩ khẽ động ngón tay, lập tức có thêm nhiều y tá nữa xuất hiện, gần như ép buộc bọn họ tiến về phía trước bằng cách kẹp chặt hai bên. Dọc hành lang là những bức tường lạnh lẽo.

 

Đi bộ khoảng bảy, tám phút, cả nhóm được đưa đến khu vực điều trị.

 

 “A a a a!” Tiếng la hét thảm thiết vang lên từ trong phòng điều trị bên cạnh.

 

 “Tôi sai rồi, tôi sai rồi—” Tiếng kêu la thảm thiết hơn vang lên từ phòng khám xa hơn một chút. Không chỉ là tiếng kêu la, còn có tiếng nức nở, như thể bệnh nhân đang trải qua điều gì đó còn tuyệt vọng còn hơn cả cả tra tấn thể xác nữa.

 

Thẩm Tri Ngật mơ hồ đoán được điều gì đó, ánh mắt hắn nhìn Tư tiên sinh như thể đang nhìn mấy cân thịt đông lạnh đã được đặt trên thớt.

 

Không còn cơ hội xoay chuyển tình thế, bốn người lần lượt được đưa vào phòng điều trị riêng biệt.

 

Trong không khí không có mùi thuốc khử trùng, tạm thời cũng không có mùi hoa.

 

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Chu Kỳ An nhanh chóng quét mắt nhìn vào bên trong. Cấu trúc bên trong phòng điều trị rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một thiết bị. Trên mép kim loại của chiếc giường có rất nhiều vết máu khô, có thể tưởng tượng được cảnh tượng móng tay bệnh nhân gần như bấu chặt vào khe hở kim loại, máu thịt lẫn lộn.

 

Trên gạch lát sàn cũng có những vết bẩn tương tự, màu sắc của vết máu nhạt hơn, dường như còn lẫn với các chất lỏng trong suốt khác.

 

Chu Kỳ An nhất thời chỉ có thể nghĩ đến nước bọt và nước mắt.

 

Khi đối xử với bệnh nhân, các y tá thường rất mạnh. Trước khi bị ép nằm xuống giường bệnh, Chu Kỳ An đã tự mình nằm xuống.

 

Y tá thành thạo buộc dây đai cố định cho cậu, chặt hơn so với buộc cho bệnh nhân bình thường.

 

Không lâu sau, bác sĩ đẩy một thiết bị cao nửa người đi tới. Bánh xe lăn trên mặt đất tạo ra tiếng động rất lớn. Bác sĩ ló nửa khuôn mặt từ phía sau cỗ máy ra, giọng nói khiến người ta nghe mà rợn tóc gáy.

 

 “Bộ não là linh hồn thứ hai của con người. Hầu hết bệnh nhân trong quá trình cải tạo đều mất kiểm soát vì khả năng chịu đựng quá kém.”

 

 “Đáng tiếc là bệnh viện không coi trọng nghiên cứu khoa não của chúng tôi, chỉ biết đầu tư cho phòng chăm sóc đặc biệt.”

 

Bác sĩ đang khởi động máy móc. Đây là một loại máy điều trị tổng hợp tuần hoàn não, nhưng cấu trúc trông phức tạp hơn. Ông ta dán các điện cực vào huyệt thái dương và vùng da đầu nhạy cảm của Chu Kỳ An, “…Chỉ cần liên tục lặp lại cơn đau là có thể nâng cao khả năng chịu đựng, giống như khả năng kháng thuốc vậy.”

 

Dứt lời, ông ta trực tiếp nhấn nút nguồn.

 

Dòng điện kích thích cơ thể, khiến cả người cậu khẽ co giật từng cơn.

 

Y tá hỗ trợ mang đến mấy chậu hoa tiên khách lai đang nở rộ. Sự kích thích do hương hoa và dòng điện luân phiên nhau, vừa như được giải thoát vừa đau đớn, khiến cậu phải thở hổn hển, nắm chặt lấy không khí trong lành.

 

Trạng thái này kéo dài chưa đầy một phút, Chu Kỳ An đã bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồng, dần chìm vào giấc mơ nửa thật nửa giả.

 

【Thời gian điều trị hiện tại: 00:29:33】

 

Lần đầu tiên Chu Kỳ An gần như phớt lờ tiếng nhắc nhở của hệ thống.

 

Khi tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, cậu đang đứng trên một con đường hẹp, con quái vật có móng vuốt từ trên cao lao xuống, móng vuốt đó gần như xuyên thẳng qua người cậu —

 

Nỗi đau bị xé xác là có thật, nhưng không hề có máu chảy ra.

 

 “Giấc mơ…”

 

Chu Kỳ An nhận thức về điều này rất rõ ràng.

 

Hương hoa thoang thoảng không ngừng quanh quẩn bên người, khiến giấc mơ quen thuộc lại ập đến.

 

Hình ảnh của mẹ và sếp nằm trên vũng máu ở đằng xa… đầu cậu đau đớn vô cùng, trong cơn đau đớn ấy, ký ức lại ùa về, hướng đến một mốc thời gian sớm hơn.

 

Quá trình tua ngược thời gian này gần như khiến người ta muốn tự tay cắt đứt dây thần kinh trong đầu mình để chấm dứt đau đớn.

 

Trong hiện thực, cậu giãy giụa mạnh đến mức cổ tay đã xuất hiện những vết xước đỏ do ma sát, một mảng da bị bong ra, nhưng người trong cuộc lại không hề hay biết, ngược lại còn chìm sâu hơn vào giấc mơ.

 

Hình bóng những người nằm trong vũng máu biến mất, màn sương mù trong đầu như bị xé toạc.

 

Hình ảnh thoát khỏi công ty, đi đến một vùng đất kỳ lạ. Chu Kỳ An không nhìn rõ xung quanh, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, từ xa, cậu nhìn thấy một thanh niên đang nói chuyện với mọi người.

 

Lần này cậu rất chắc chắn, đó là chính mình khi còn trẻ hơn.

 

Có vài người đứng đối diện với cậu thanh niên, cậu không nhìn rõ mặt mũi, nhưng rõ ràng là rất quen thuộc.

 

 “Vất vả lắm mới giành được cơ hội tham gia thiết kế phó bản, sao lại đề nghị với trò chơi thêm Thánh Khí?”

 

Người đàn ông ít nói bên cạnh lúc này cũng lên tiếng: “Người chơi sở hữu Thánh Khí sau này khi đến Thế Giới Mới sẽ ảnh hưởng đến địa vị của chúng ta.”

 

 “Đúng vậy, lúc đó chúng ta đâu có điều kiện này! Tôi không đồng ý.” Người phụ nữ cũng không vui.

 

Cậu thanh niên cười, nói: “Hạn chế là được rồi, ví dụ như quy định người chí thiện chí thuần mới có thể sử dụng, như vậy chẳng phải sẽ không ai dùng được sao?”

 

 “… Đồng thời có thể giúp chúng ta lấy lòng trò chơi một chút. Một Thánh Khí không ai sử dụng được, lại có thể trấn áp quái vật, tạo ra cảm giác nguy hiểm, có lợi cho việc thống trị của trò chơi.”

 

 “… Đương nhiên, Thánh Khí cũng có thể giúp chúng ta tăng độ khó tổng thể của trò chơi một cách hợp lý hơn.”

 

Người đàn ông trầm mặc nghe vậy thì sửng sốt một chút, bỗng nhiên vỗ tay cười, nói: “Quả nhiên trong chúng ta, đầu óc của cậu là tốt nhất.”

 

Cậu thanh niên khẽ cụp mắt, che giấu suy nghĩ khác trong mắt, thản nhiên nói: “Vậy tôi đi viết báo cáo, lát nữa chúng ta cùng nộp.”

 

Những người có khuôn mặt mờ nhạt này không phải là lần đầu tiên Chu Kỳ An nhìn thấy.

 

Lần trước bị người quản lý chợ quỷ kích thích, trong đầu cậu đã hiện lên hình ảnh của Hiệp hội săn cá voi. Mặc dù không nhìn rõ mặt mũi, nhưng cậu vẫn có cảm giác giống như vậy.

 

 “Thánh Khí…”

 

Vậy ra vũ khí này ban đầu là do cậu chuẩn bị cho chính mình sao? Phù hợp với thiết lập độ thân thiết một trăm phần trăm trong phần giới thiệu kỹ năng.

 

Rõ ràng Hiệp hội săn cá voi không hiểu rõ đặc điểm này của cậu.

 

Người quản lý chợ quỷ nói lúc gặp cậu là lúc cậu đang đi ngược lại. Thánh Khí hẳn là thứ được chuẩn bị trước khi cậu đi ngược chiều.

 

Tiến độ thời gian lại tua về trước…

 

Đau quá.

 

Cậu nhìn thấy người thanh niên lạnh lùng viết xong báo cáo, giống như một cỗ máy vô tri vô giác, chậm rãi bày mưu tính kế.

 

 “Đã thông quan trò chơi một lần, chắc chắn trò chơi sẽ không để mình vào phó bản cấp thấp nữa.”

 

Bắt đầu từ ba sao trở lên, nhưng một khi mất đi sức mạnh của người tiến hóa, cũng không thể để cậu vừa vào đã phải chơi phó bản bốn sao, khả năng cao nhất là phó bản ba sao rưỡi.

 

 “Phải nghĩ cách đặt Thánh Khí vào phó bản khó nhất trong số các phó bản ba sao rưỡi.”

 

Phần còn lại thì giao cho trò chơi. Trong muôn vàn điều kiện, chắc chắn nó có thể tìm cho cậu một phó bản phù hợp.

 

Chỉ dựa vào tình cảm và lòng dũng cảm là chưa đủ, ban đầu cậu còn phải có sức mạnh mới có thể bảo vệ tốt hơn cho những người bên cạnh.

 

 “Trò chơi chắc chắn sẽ luôn để mình chơi phó bản có độ khó cao nhất trong số các phó bản cùng cấp.”

 

 “Còn phải nghĩ cách thêm vào một trong các phó bản, thiết lập có thể kéo người thân vào.”

 

Cậu thanh niên nắm chặt cây bút, cuối cùng viết ra hai chữ: Nhân tính.

 

Trò chơi rất thích thử thách nhân tính, lợi dụng điểm này, có lẽ có thể cho người bình thường cơ hội bước vào phó bản.

 

Khoảnh khắc cậu thanh niên đặt bút xuống, cả người Chu Kỳ An gần như chết lặng. Trong phó bản trường học, cảnh tượng người chơi mời phụ huynh liên tục hiện lên trong đầu cậu.

 

Trong cơn đau dữ dội của thần kinh, tất cả những mảnh vỡ rời rạc dần kết nối thành một mạng lưới lớn.

 

Đỉnh của mạng lưới là một bàn tay vô hình đang thao túng, chủ nhân của bàn tay đó đến từ chính bản thân cậu trong quá khứ.

 

Bên dưới mạng lưới, cậu của hiện tại đang khó khăn leo lên từng chút một.

 

Trong phòng điều trị, bác sĩ đứng sang một bên, thưởng thức vẻ mặt đau đớn của chàng trai trẻ.

 

Ký ức nảy mầm lung lay, phá vỡ mặt đất, tác động đến sức mạnh bị phong ấn, Chu Kỳ An siết chặt nắm tay.

 

May mắn thay, cậu vẫn thiếu cảm giác nhập tâm đó, vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo trong thời gian ngắn.

 

Từ đầu đến cuối, cậu vẫn luôn nhìn mọi thứ từ góc độ của một người ngoài cuộc.

 

Báo cáo kiểm tra sức khỏe của phó bản trước cho thấy cậu bị tê liệt não bộ. Trước khi vào đây, khi Ứng Vũ nói mỗi tầng tương ứng với một khoa, Chu Kỳ An đã lập tức cảnh giác. Trước đó, cậu đã từng bị người quản lý chợ quỷ cưỡng ép kích thích, trải nghiệm suýt chết khi đó vẫn còn in sâu trong tâm trí.

 

Vì vậy, trong khoảng thời gian cuối cùng, trước khi mở cửa an toàn, cậu đã tự thôi miên mình bằng Bút máy mơ ước: Não tôi không bị tê liệt.

 

Hai sức mạnh thôi miên trái ngược nhau chống lại lẫn nhau, tác dụng tạo ra đã làm chậm quá trình phục hồi trí nhớ.

 

Trong lúc điều trị, Chu Kỳ An mơ màng mở mắt ra, suy nghĩ phân tán dần tập trung lại, cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ: Cậu phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

 

……

 

Ngoài cửa phòng điều trị, Tư tiên sinh như người nhà bệnh nhân, kiên nhẫn chờ đợi.

 

Chỉ là, sự chờ đợi này rất vui vẻ.

 

Điều trị não bộ sẽ đào sâu hết lần này đến lần khác tất cả những ký ức đau buồn của con người.

 

Người chơi hai lượt, ký ức và sức mạnh đều bị trò chơi phong ấn. Trong quá trình đào sâu này, việc khôi phục là điều sớm muộn. Trò chơi chắc chắn sẽ không dung thứ cho một yếu tố phá vỡ sự cân bằng dữ liệu. Khi đó, tất cả những gì liên quan đến Chu Kỳ An sẽ…

 

“Về không, về không, về không!” Nó ác ý bắt chước giọng nói máy móc.

 

Đồng thời liếc nhìn mấy phòng điều trị khác, tất cả người chơi hãy chết hết đi.

 

Trong số đó có một căn phòng đã bị Tư tiên sinh nhanh chóng lướt qua. Thẩm Tri Ngật nằm trên giường bệnh nhưng vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh.

 

Y tá và bác sĩ đều tưởng người này đã chết. Bác sĩ thậm chí còn ân cần hỏi: “Cậu có chuyện gì không nghĩ thông suốt được phải không?”

 

Con ngươi đỏ như máu nhìn sang, sự bình tĩnh quá mức khiến bác sĩ nhất thời cảm thấy rợn cả tóc gáy.

 

Phớt lờ sự tồn tại của NPC, Thẩm Tri Ngật nheo mắt lại.

 

 “Kỳ An chưa chắc đã chịu đựng được…”

 

Cho dù có chịu đựng được, cũng sẽ rất khổ sở.

 

Không có gì phải do dự, quyết định được đưa ra rất nhanh chóng. Thẩm Tri Ngật chậm rãi nhắm mắt lại. Trong nháy mắt, bắt đầu từ xung quanh cơ thể hắn, tất cả ánh sáng như bị nuốt chửng, màu sắc của thế giới như bị cưỡng ép tước đoạt, thậm chí trong mắt bác sĩ chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đen trắng mờ ảo.

 

Bóng tối trong góc dần dần di chuyển trở lại cơ thể, hơi thở u ám đáng sợ trong nháy mắt bao trùm lấy phòng bệnh, từng lớp sức mạnh bị phong ấn trong cơ thể bắt đầu được giải phóng.

 

Thẩm Tri Ngật biết rất rõ, một khi sức mạnh được giải phóng hoàn toàn, trò chơi sẽ lập tức khóa mục tiêu vào hắn.

 

Đương nhiên, trước đó, hắn sẽ cho nổ tung khoa não, bóp nát não của tất cả NPC, nguy cơ tự nhiên sẽ được giải trừ.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Cái giá phải trả là có thể hắn sẽ chìm vào giấc ngủ rất lâu.

 

Nhưng không sao, đợi đến khi Kỳ An tiến hóa hoàn toàn, trái tim ác mộng sẽ trở về cơ thể, bọn họ vẫn còn cơ hội gặp lại.

 

Hơi thở lạnh lẽo khiến những bông hoa Tiên Khách Lai xung quanh bị băng giá bao phủ, những bông hoa nhanh chóng héo úa. Chỉ giải phóng chưa đến một nửa thực lực, bác sĩ và y tá đã muốn bỏ chạy.

 

Bỗng nhiên, Thẩm Tri Ngật như cảm nhận được điều gì đó, hắn kìm hãm tốc độ giải trừ phong ấn, “Hửm?”

 

Bóng tối tạm thời tách khỏi cơ thể, Thẩm Tri Ngật nghiêng đầu, ánh mắt như muốn xuyên qua bức tường nhìn về một hướng nào đó.

 

Cách một bức tường dày, hắn như cảm nhận được hơi thở của đồng loại.

 

Trong hành lang u ám.

 

Tư tiên sinh vẫn đang đi tới đi lui: “Nhanh chóng khôi phục ký ức đi.”

 

Từ phòng điều trị của Chu Kỳ An đã toát ra một ít năng lượng phân tán, đại diện cho việc đồng thời giải trừ phong ấn ký ức và sức mạnh.

 

Tư tiên sinh ngày càng phấn khích khi chờ đợi tin tốt, nhưng ngay sau đó, nó đột ngột quay đầu nhìn về phía phòng điều trị số 2.

 

Phòng điều trị số 2 lại là nơi đầu tiên bộc phát âm khí đáng sợ.

 

 “Chuyện gì vậy?”

 

Ngoại trừ Chu Kỳ An mang Thánh Khí, Tư tiên sinh không mấy quan tâm đến những người chơi khác.

 

Nó đột nhiên nảy sinh dự cảm chẳng lành. Gần đây phó bản đã xảy ra đủ lỗi rồi, nếu xảy ra lỗi nữa rất dễ bị đình chỉ công tác.

 

Tư tiên sinh vội vàng muốn đi xem tình hình của Thẩm Tri Ngật ở phòng điều trị số 2, ngay sau đó, từ phòng điều trị số 3 bỗng truyền đến động tĩnh còn lớn hơn. Chỉ trong nháy mắt, bóng tối bao trùm, hơi thở lạnh lẽo khó tả như lũ quét, chỉ trong vòng không phẩy mấy giây đã tràn ra toàn bộ.

 

 Phòng điều trị số 3.

 

Miếng dán điện cực hoạt động tích cực, kích thích liên tục khiến khuôn mặt cậu sinh viên đại học không còn một chút máu, ánh mắt cậu ta dần trở nên trống rỗng, màu sắc nhãn cầu cũng đang thay đổi.

 

 “Hơ…” Từ cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái, căn bản không phải là âm thanh mà con người có thể phát ra.

 

Hơi thở hiền lành trước đây như bị dòng điện gột sạch, thay vào đó là khí tức hủy diệt gần như vô tận.

 

Những người khác mất kiểm soát đều có một quá trình từ từ, còn cậu sinh viên đại học này lại trực tiếp lên thẳng đỉnh nóc.

 

Cậu ta là người yếu nhất trong số các bệnh nhân, sau khi bị đưa vào phòng điều trị, con ngươi đen láy của bác sĩ chưa từng rời khỏi người cậu ta.

 

Là bác sĩ khoa não, bác sĩ thích nhất là được thưởng thức cảnh tượng ký ức của bệnh nhân bị đào sâu từng chút một, sau đó là tiếng gào thét, đau đớn… Đó là cảm giác còn sung sướng hơn cả chứng siêu trí nhớ. Tất cả những ký ức muốn phai mờ theo thời gian hoặc cơ chế tự bảo vệ sẽ bùng nổ hoàn toàn.

 

Chỉ một thoáng cảm xúc như vỡ đê, đủ để đánh gục ý chí của con người.

 

Đèn trên đầu liên tục nhấp nháy, âm khí trong phòng dày đặc đến mức có thể nhỏ ra nước.

 

 “Cậu…”

 

Cảm thấy có gì đó không ổn, vị bác sĩ đang say sưa theo dõi theo bản năng muốn lùi lại, nhưng đã bị một bàn tay lạnh lẽo bóp cổ trước một bước.

 

Đau.

 

Nhưng không nói rõ được là đau ở đâu.

 

Bác sĩ muộn màng cúi đầu xuống, ngay sau đó nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nhất trong đời: “Không—”

 

Khi Tư tiên sinh xông vào, cơ thể bác sĩ đang tan chảy như kem, bắt đầu từ nửa thân dưới, máu thịt ở dạng lỏng rơi xuống đất từng chút một, phần da còn sót lại rơi xuống đất cũng nhanh chóng biến mất.

 

Vị bác sĩ cứ như vậy trơ mắt nhìn bản thân mình tan rã.

 

Lúc này, khí chất của cậu sinh viên đại học hoàn toàn trái ngược với ngày thường, sống động như một tên đồ tể. Nghe thấy tiếng động, cậu ta nhìn về phía cửa, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra nụ cười quỷ dị.

 

Sắc mặt Tư tiên sinh thay đổi đột ngột, cơ thể nó hành động trước cả suy nghĩ, vội vàng lao lên dừng công việc của máy tuần hoàn lại.

 

Sự xuất hiện của nó đã đánh thức nữ y tá, cô ta khôi phục được một chút khả năng hành động, hét lên một tiếng rồi lao ra ngoài.

 

Không ai để ý đến nữ y tá bỏ chạy, hai con ngươi đáng sợ của Tư tiên sinh vẫn luôn dán chặt vào cậu sinh viên đại học.

 

 “Là mày, vậy mà lại là mày!!”

 

Ngay khoảnh khắc tắt thiết bị, vẻ mặt Tư tiên sinh lạnh lùng chưa từng có, khóe miệng đỏ như máu co rút lại. Năm đó chính vì nó đã ăn vụng một miếng thịt của đối phương, đắc tội với đối phương, dẫn đến việc bị tước bỏ họ ‘Mão’, thực lực và trí tuệ đều bị giảm sút rất nhiều.

 

Nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ vô tội trước mặt, cái miệng ba môi của Tư tiên sinh oán hận phun ra hai chữ: “Thái Tuế.”

 

……

 

Nữ y tá vừa chạy vừa hét, tiếng động rất lớn.

 

Cách một bức tường, vị bác sĩ đang điều trị cho Chu Kỳ An bỗng nhiên run lên.

 

Quái vật còn chú ý đến chuỗi thức ăn hơn cả con người. Khoảnh khắc âm khí rò rỉ trước đó, nhiệt độ phòng điều trị số 1 bị ảnh hưởng đã giảm mạnh, hơi lạnh khiến Chu Kỳ An tỉnh táo hơn rất nhiều.

 

Cơ bắp vẫn còn hơi run rẩy vì dòng điện, Chu Kỳ An cố gắng nghiêng đầu, mơ hồ nhìn thấy cánh cửa được mở ra.

 

 “Chạy loạn cái gì?” Những người mặc áo blouse trắng ở tầng này đều rất nóng nảy, bác sĩ túm lấy một nữ y tá đang phát điên.

 

Trên khuôn mặt tê liệt của nữ y tá cuối cùng cũng xuất hiện biểu cảm khác:

 

 “Bệnh nhân gây rối… bệnh nhân giết người rồi!”

 

Không khí trong phòng điều trị nhất thời im lặng.

 

Nhân lúc những người mặc áo blouse trắng chạy tới cách vách xem xét tình hình, các nữ y tá mất tập trung, Chu Kỳ An thử co duỗi các khớp ngón tay, tìm lại cảm giác từng chút một. Ký ức đau đớn trước đó khiến cậu phải giãy giụa mấy lần, dây đai cố định đã lỏng hơn rất nhiều.

 

Lúc Chu Kỳ An đang cố gắng dùng sức thì cổ tay truyền đến cảm giác đau rát.

 

Trong nháy mắt, các đốt ngón tay siết chặt cũng bắt đầu trắng bệch, Chu Kỳ An dùng sức giật mạnh, một bên dây đai cố định đã bị xé rách.

 

Bốp.

 

Nữ y tá cảm thấy có gì đó không ổn, vừa quay đầu lại, cùng với tiếng xương gãy, gậy gỗ đã đập lệch đầu cô ta.

 

Cổ tay như muốn gãy lìa, mặt mày Chu Kỳ An tái nhợt xé miếng dán điện cực và các dây đai cố định khác ra, đầu óc choáng váng ngồi bên mép giường.

 

Nữ y tá bị đánh một gậy, vậy mà không chết, hai tay cô ta ôm lấy cổ, vặn lại cái đầu bị đánh lệch từng chút một.

 

Mặc dù vậy, cô ta vẫn không ngừng lặp lại một câu: “Bệnh nhân gây rối…”

 

Ai đang gây rối?

 

Thẩm Tri Ngật, hay là Ứng Vũ?

 

Đầu đau quá, nhất thời không có cách nào suy nghĩ sâu về những vấn đề phức tạp hơn.

 

Ngàn lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, hóa thành một câu chửi thề, “…Mẹ kiếp.”

 

Quả nhiên không hổ là khoa não, xương sọ cứng như titan, nữ y tá bị cậu đánh một gậy mà không chết.

 

Không kịp bồi thêm một phát nữa, bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì, còn hỗn loạn hơn cả phòng chăm sóc đặc biệt.

 

Sau khi khôi phục được một chút khả năng di chuyển, Chu Kỳ An chạy ra ngoài.

 

Cậu nhớ vừa rồi bác sĩ đi về phía bên cạnh, vì vậy Chu Kỳ An đi đẩy cửa phòng điều trị đối diện trước, đề phòng gặp phải.

 

Lần đầu tiên không đẩy ra được, đến lần thứ hai, cánh cửa mở ra, bên trong có hai cái bóng trắng đang đứng.

 

Là bác sĩ và y tá của phòng điều trị số 2.

 

Chu Kỳ An siết chặt gậy gỗ, lại phát hiện hai người này căn bản không còn tỉnh táo, bọn họ đều đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào giường bệnh.

 

Nhiệt độ trong phòng điều trị này cũng rất thấp.

 

Chu Kỳ An nhìn theo ánh mắt của hai người kia, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ.

 

Chỉ thấy Thẩm Tri Ngật đang ngồi bên mép giường, hơi cúi đầu, liên tục tự mình gắn miếng dán điện cực lên đầu, tay kia thản nhiên đặt trên nút của thiết bị, liên tục tăng cường độ.

 

Dòng điện tuần hoàn vượt xa sức chịu đựng của con người chạy trong cơ thể, Thẩm Tri Ngật chỉ hơi nhíu mày, hoàn toàn không để tâm.

 

Hắn vẫn đang suy nghĩ.

 

…… Là mùi của Thái Tuế.

 

Tốc độ đưa ra phán đoán của Thẩm Tri Ngật nhanh hơn Tư tiên sinh rất nhiều, nhìn hơi thở rò rỉ từ phòng bệnh bên cạnh, cậu sinh viên đại học kia ít nhất cũng là một phân thân của Thái Tuế.

 

 “Kỳ lạ.”

 

Vậy mà hắn lại hoàn toàn không nhận ra.

 

Ngay cả trò chơi cũng không thể che giấu cảm nhận của hắn đến mức độ này, dòng điện của máy điều trị não bộ điên cuồng kích thích các dây thần kinh, Thẩm Tri Ngật bình tĩnh phân tích: “Trừ phi là do mình tự thôi miên chính mình.”

 

Hắn rất chắc chắn mình đã từng giao dịch với Thái Tuế, yêu cầu hai miếng thịt Thái Tuế đã được tinh chế, nhưng về phần thù lao thì hắn không có chút ấn tượng nào.

 

 “Thái Tuế sẽ không vô duyên vô cớ tạo ra một phân thân.”

 

Điều đáng sợ của việc che giấu nhận thức là ở chỗ đó, huống chi còn chồng thêm buff tự thôi miên. Ai cũng nhìn ra cậu sinh viên đại học có gì đó không ổn, nhưng trong ấn tượng của tất cả mọi người, cậu sinh viên đại học mãi mãi chỉ là cậu sinh viên đại học.

 

Lý trí đã nhận định có vấn đề, mọi người vẫn thuận lý thành chương công nhận sự thật này.

 

Đầu ngón tay liên tục chọc vào nút màu đỏ trên thiết bị, cường độ đã được tăng lên mức tối đa, nhưng vẫn chưa đủ, Thẩm Tri Ngật hơi mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên: “Mang thêm mười cái máy nữa đến đây.”

 

Đều gắn hết lên người cho hắn.

 

Ngay lúc Thẩm Tri Ngật ngước mắt lên, một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt.

 

Chu Kỳ An đứng bên cạnh nhân viên y tế, đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, mãi một hồi lâu sau mới chậm rãi thốt ra một chữ: “Anh……”

 

Anh đến đây để làm vật lý trị liệu à?

 

Hết chương 152.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tư tiên sinh: … Một quân bài suýt chút nữa đánh ra ba quân bài chủ.

 

Giới thiệu về Thái Tuế ở chương trước được chuyển đến đây:

 

【Vị trí thứ hai: Thái Tuế.

 

Mức độ nguy hiểm: ???.

 

Khả năng: Chưa rõ, nổi tiếng là thần bí. Người chơi chưa từng gặp qua, truyền thuyết về Thái Tuế bắt nguồn từ những lời đồn đại của nhân viên phó bản. Nghe nói Tư tiên sinh đã đắc tội với Thái Tuế nên bị tước bỏ mệnh cách con giáp Mão.

 

Những nhân viên khác có con giáp Mão đều được gọi là Mão tiên sinh, chỉ có nó là phải dùng cách gọi khác.】

 

Chương 152: Cậu Sinh Viên Đại Học

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên