Chương 152: Tranh Luận (04)

 

Chương 152: Tranh Luận (04)

 

Trần Tranh đi theo Tiểu Ôn, bước vào thang máy đặc biệt. Lương Nhạc Trạch đang chờ anh trong một căn phòng có cửa sổ sát đất, lúc Trần Tranh đến, Lương Nhạc Trạch đang rót trà vào tách.

 

Tiểu Ôn đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại Trần Tranh và Lương Nhạc Trạch. Trần Tranh ngắm nhìn cách bài trí trong phòng như một vị khách mới đến, có vẻ đây là phòng nghỉ ngơi, không có bàn làm việc, chỉ có một quầy bar dài. Không gian rộng rãi, tầm nhìn thoáng đãng. Hôm nay thời tiết đẹp, nhìn từ cửa sổ, toàn cảnh phồn hoa của Lạc Thành thu hết vào tầm mắt.

 

“Nơi này của cậu còn có chỗ thế này nữa à?” Trần Tranh nói: “Khác với phòng làm việc của tổng tài mà tôi tưởng tượng.”

 

“Không tính là phòng làm việc, chỉ là nơi để thư giãn khi mệt mỏi.” Lương Nhạc Trạch ra hiệu cho Trần Tranh ngồi xuống. Quầy bar dài song song với cửa sổ sát đất, ngồi ở phía đối diện cửa sổ có thể vừa uống trà vừa nhìn ngắm bầu trời.

 

Một chiếc máy bay lướt qua bầu trời trong xanh, để lại một vệt khói trắng xóa, Trần Tranh nhìn theo nó, chẳng mấy chốc, vệt khói tan ra, không còn rõ ràng nữa.

 

“Cậu vẫn thích ngắm mây nhỉ.” Lương Nhạc Trạch uống trà, “Tôi cũng thích. Nhưng bây giờ khác hồi nhỏ rồi, không còn nhiều thời gian để nhìn lên bầu trời như thế.”

 

Vừa dứt lời, một chiếc máy bay khác lại lướt qua.

 

Trần Tranh nói: “Tuyến hàng không này đông đúc thật đấy.”

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Ừ, chỉ cần ở trong căn phòng này, ngẩng đầu lên là gần như đều nhìn thấy.”  Một lúc sau, Lương Nhạc Trạch quay sang Trần Tranh, “Lần cuối cùng chúng ta cùng ngắm máy bay là khi nào nhỉ?”

 

Trần Tranh nghĩ ngợi, “Trước kỳ thi đại học? Cậu trốn học, còn rủ rê tôi cùng trốn.”

 

Lương Nhạc Trạch kinh ngạc: “Tôi từng làm chuyện đó sao? Thật là thiếu đạo đức.”

 

Trần Tranh nhớ lại, hồi nhỏ, mỗi lần anh về thành phố Tuệ Quảng, đều chơi cùng Lương Nhạc Trạch. Nhà họ Lương có khu vườn rất rộng, có núi, có hồ. Lương Nhạc Trạch dẫn anh cùng những đứa trẻ khác chạy nhảy trong núi, mệt mỏi liền nằm trên bãi cỏ ngắm nhìn bầu trời, đếm số máy bay bay qua, cho đến khi nước mắt chảy dài vì nắng gắt.

 

Vì thường xuyên nhìn thấy máy bay, Lương Nhạc Trạch từng có ước mơ trở thành phi công, còn muốn Trần Tranh làm tiếp viên hàng không, “Như vậy chúng ta sẽ là cộng sự của nhau.”

 

Trần Tranh trợn mắt, “Sao cậu không làm tiếp viên hàng không đi?”

 

Lương Nhạc Trạch mặt dày nói: “Vì tiếp viên hàng không hay bị khách hàng làm khó dễ. Tôi không chịu được, nên cậu làm thì tốt hơn.”

 

Ước mơ của Lương Nhạc Trạch thay đổi xoành xoạch, nhưng Trần Tranh rất thích nằm trên bãi cỏ nhà họ Lương tắm nắng, dần dà, cũng thích đếm máy bay, ngắm nhìn vệt khói máy bay. Lên cấp ba, mỗi lần có máy bay bay qua, anh đều ngẩn người nhìn theo.

 

Lương Nhạc Trạch cũng học trung học ở Lạc Thành, nhưng không cùng trường với Trần Tranh, anh ta học trường quý tộc siêu đắt đỏ, thường xuyên khoe khoang với bạn bè rằng có một người anh em tốt là học sinh giỏi lớp chọn của trường trọng điểm thành phố.

 

Lương Nhạc Trạch rủ Trần Tranh đến trường chơi, Trần Tranh không chút nghi ngờ, kết quả là bị đám con nhà giàu vây xem như khỉ, từ đó về sau không bao giờ đến trường quý tộc nữa. Lương Nhạc Trạch biết mình sai, nên thường xuyên đến tìm anh. Trường trung học quản lý nghiêm ngặt, Lương Nhạc Trạch đưa tiền cho bảo vệ, vậy mà lại làm được một cái thẻ học sinh giả, khiến Trần Tranh phải bái phục.

 

Năm lớp 12, áp lực học tập lớn, nhưng lên lớp học lại không nhiều, Trần Tranh phần lớn thời gian đều ở trong phòng tự học, Lương Nhạc Trạch cũng đến tự học, nhưng xem toàn là sách nhảm. Trần Tranh cặm cụi làm bài tập, cậu ta thì ngắm nhìn bầu trời.

 

“Nơi này của các cậu có tuyến hàng không.” Lương Nhạc Trạch nói: “Trường tôi không có.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy sau này cậu xây một tòa nhà, chuyên xây dựng trên tuyến đường hàng không.”

 

Một tuần trước kỳ thi đại học, Lương Nhạc Trạch đến phòng tự học tìm Trần Tranh lần cuối, hôm đó Trần Tranh cũng không muốn làm bài tập, hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, cả buổi chiều mộng tưởng về tương lai.

 

Không có tương lai nào giống như bây giờ. Hai người bạn thời thơ ấu đang dần đi về phía đối lập của nhau. Trần Tranh chợt nhớ đến ngày anh cùng Lương Nhạc Trạch đi viếng mộ hai đứa em song sinh vào năm ngoái, sau khi xuống núi, anh và Lương Nhạc Trạch lái xe đi về hai hướng khác nhau, hướng đi về Tuệ Quảng mây đen giăng kín, còn hướng đi về Trúc Tuyền lại trời xanh mây trắng.

 

“Có chuyện gì liên quan đến tôi à?” Lương Nhạc Trạch nói: “Nếu phải đến cục cảnh sát, cậu phải báo trước cho tôi một tiếng, để tôi còn thu xếp thời gian.”

 

Trần Tranh nhìn Lương Nhạc Trạch, có lẽ vì trải qua quá nhiều chuyện phức tạp, trên mặt Lương Nhạc Trạch chỉ còn lại sự bình tĩnh, ánh mắt mang theo vẻ bao dung lịch sự.

 

“Nếu phải đến cục cảnh sát thì không phải là tôi đến đây trò chuyện với cậu rồi.” Trần Tranh nói: “Nhạc Trạch, năm đó lúc Tiểu Bân và Tiểu Tình gặp chuyện, tôi không ở bên cạnh cậu, không thể ở bên cạnh an ủi cậu, tôi luôn cảm thấy rất tiếc nuối.”

 

Lương Nhạc Trạch hơi sững sờ, sau đó mỉm cười, “Lúc đó không có cách nào khác mà, cậu cũng có cuộc sống của riêng mình. Chưa nói đến cậu, ngay cả bố mẹ tôi, cô tôi, cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh tôi. Con người đều như vậy, đâu phải dùng chung một bộ não, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.”

 

Trần Tranh nói: “Khoảng thời gian đó cậu vất vả lắm phải không, một mình gánh vác, vực Vân Tuyền dậy. Tôi nhớ trong số những lý tưởng của cậu, không có cái nào là kế thừa gia nghiệp.”

 

Lương Nhạc Trạch cười khẽ, “Trần Tranh, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Giữa chúng ta, không cần phải vòng vo tam quốc như vậy chứ?”

 

Trần Tranh nhìn vào mắt anh ta, mãi một lúc lâu sau mới hỏi: “Tại sao cậu nhất định phải gánh vác Vân Tuyền? Sau này lão gia tử cũng đã buông bỏ rồi. Lương Nhạc Trạch mà tôi quen biết sẽ không để bản thân sống khổ sở như vậy.”

 

Nụ cười trên môi Lương Nhạc Trạch như tan vào dòng nước. Anh ta quay sang nhìn cửa sổ sát đất, đôi mắt nheo lại dưới ánh nắng mặt trời, “Lương Nhạc Trạch mà cậu quen biết, sau khi mất đi người thân, chẳng phải đã biến mất rồi sao.”

 

Trần Tranh nhíu mày.

 

“Tiểu Bân và Tiểu Tình quan trọng với tôi như thế nào, thật ra cậu, bố mẹ tôi, cô út tôi, tất cả mọi người đều không thể cảm nhận được.” Lương Nhạc Trạch nói: “Tôi chứng kiến chúng nó lớn lên, tôi là anh trai của chúng, nhưng tôi cảm thấy, tôi còn yêu thương chúng hơn cả bố mẹ mình, chúng giống như một phần của tôi, là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng cho kẻ ăn chơi trác táng như tôi. Chúng vừa đi, tôi liền không còn là tôi của ngày xưa nữa.”

 

Lương Nhạc Trạch thở dài, “Tôi cũng muốn sống thoải mái hơn một chút, tập đoàn Vân Tuyền có duy trì được hay không, thật ra đối với tôi mà nói không có gì khác biệt. Nhưng nếu tôi kiên trì, tôi sẽ cảm thấy, chúng vẫn còn ở đây. Không có ai bầu bạn với tôi, nhưng chúng nó thì có.”

 

Trần Tranh cảm thấy rất khó hỏi tiếp, không liên quan gì đến kỹ thuật thẩm vấn, mà là do sự khó xử về mặt tình cảm.

 

Nhưng anh đã đến rồi, chuyện cũng đã nói đến nước này, những gì cần hỏi vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

 

“Lúc ở đảo Kim Ti, cậu đã tiếp xúc với những ai?” Trần Tranh hỏi trong ánh mắt nghi hoặc của Lương Nhạc Trạch: “Ví dụ như, những người hứa hẹn có thể giúp Vân Tuyền vực dậy.”

 

Ánh mắt Lương Nhạc Trạch thay đổi, như thể Trần Tranh hỏi một câu hỏi mà anh ta không thể hiểu, cũng không thể trả lời. “Cậu…” Anh ta dừng lại vài giây mới nói: “Cậu cảm thấy, tôi nhúng tay vào chuyện gì sao?”

 

Trần Tranh nói: “Nhạc Trạch, tôi không dám nói là hiểu rõ con người cậu bây giờ, nhưng trước khi xảy ra chuyện, tôi tự nhận là cũng hiểu cậu phần nào. Tiểu Bân và Tiểu Tình rất quan trọng trong lòng cậu, điều này tôi tuyệt đối tin tưởng, nhưng cậu lúc đó, nếu không có người khác giúp đỡ, rất khó để đi đến ngày hôm nay.”

 

Lương Nhạc Trạch lộ ra nụ cười cay đắng, “Nhưng con người chẳng phải đều bị ép phải tiến về phía trước từng bước một sao? Chúng nó ở trên trời phù hộ cho tôi, để tôi không đến mức vạn kiếp bất phục.”

 

Trần Tranh biết rõ Lương Nhạc Trạch đang né tránh vấn đề, “Gần đây tôi đang điều tra một vụ án, có chút liên quan đến vụ án của Tiểu Bân và Tiểu Tình.”

 

Giọng Lương Nhạc Trạch cứng lại, “Vụ án gì?”

 

Trần Tranh hỏi: “Cậu có quen biết Tân Pháp không?”

 

Yết hầu Lương Nhạc Trạch khẽ động đậy, “Cái tên này, hình như tôi từng nghe qua.”

 

“Ông ấy là cấp trên của tôi ở thành phố Trúc Tuyền, nhưng tôi chưa bao giờ nhắc đến ông ấy với cậu.” Trần Tranh nói: “Nếu cậu quen ông ấy, chắc là đã gặp ông ấy ở đảo Kim Ti.”

 

Lương Nhạc Trạch cau mày, không biết đang suy tư điều gì.

 

“Là ông ấy đã tìm đến cậu? Hay là cậu tìm đến ông ấy?” Trần Tranh hỏi.

 

“Tôi…” Lương Nhạc Trạch chìm vào hồi ức, đó là những ngày tháng không nhìn thấy chút ánh sáng nào, anh ta không thể chấp nhận việc những người thân yêu nhất đã rời xa mình, nói là ở lại đảo Kim Ti để thúc giục cảnh sát điều tra vụ án, nhưng thực chất sống như một cái xác không hồn.

 

Anh ta căm ghét tất cả cảnh sát, cho rằng bọn họ vô dụng, tham nhũng, ghê tởm. Đặc biệt là sau khi cảnh sát nước M điều tra qua loa, định nghĩa vụ giết người là tai nạn, anh ta hoàn toàn mất kiên nhẫn, làm ầm ĩ ở đồn cảnh sát địa phương. Có một người đã ngăn anh ta lại, nói với anh ta rằng, cuộc điều tra vẫn chưa kết thúc, ông ấy nhất định sẽ tìm ra chân tướng.

 

Người đó chính là Tân Pháp.

 

Biết được thân phận của Tân Pháp, anh ta đẩy Tân Pháp ra, tức giận nói: “Điều tra? Điều tra thế nào? Các người đều là cùng một giuộc! Em trai em gái tôi bị người ta hại chết! Các người đều không nhìn ra sao?”

 

Tân Pháp nhìn anh ta với ánh mắt vừa phẫn nộ vừa kiên định, bình tĩnh nói: “Tôi không giống bọn họ, tôi là cảnh sát Hoa Quốc!”

 

Anh ta khịt mũi coi thường.

 

Trước khi rời khỏi đảo Kim Ti, anh ta còn gặp Tân Pháp vài lần nữa. Tân Pháp thật sự đang điều tra, nhưng một người nước ngoài thì có thể có tác dụng gì? Tân Pháp về nước trước anh ta, hình như bị cấp trên gọi về. Trong lòng anh ta lạnh lẽo, đã sớm biết sẽ có kết cục như vậy.

 

“Sau này hai người không gặp lại nhau sao?” Trần Tranh hỏi.

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Không có. Sau khi về nước tôi đã nghĩ thông suốt, chân tướng gì đó, cũng không còn quan trọng nữa, tôi phải vực dậy Vân Tuyền, nếu ngay cả tôi cũng gục ngã, nhà họ Lương coi như thật sự xong đời.”

 

Trần Tranh nói: “Tân Pháp vẫn luôn điều tra, cho đến khi không còn phù hợp để làm cảnh sát hình sự ở tuyến đầu nữa, bị điều đến Viện nghiên cứu.”

 

Lương Nhạc Trạch khẽ nói: “Thật sao.”

 

Trần Tranh nói tiếp: “Bây giờ ông ấy đã mất tích, loại trừ những khả năng khác, nguyên nhân ông ấy mất tích rất có thể có liên quan đến vụ án năm xưa.”

 

Lương Nhạc Trạch biến sắc, “Ông ấy điều tra ra chân tướng rồi sao?”

 

Trần Tranh nhìn vào mắt Lương Nhạc Trạch, một lúc sau mới lắc đầu, “Tôi không biết ông ấy đã điều tra ra chân tướng hay chưa.”

 

Trong lòng Lương Nhạc Trạch dấy lên sóng to gió lớn, nhất thời không nói nên lời.

 

“Nhưng từ những manh mối hiện có, tôi đã phần nào khôi phục lại được chân tướng.” Trần Tranh nhìn Lương Nhạc Trạch đang vô cùng chấn động, “Đây cũng là lý do hôm nay tôi đến tìm cậu. Nhạc Trạch, rốt cuộc cậu và ‘Lượng Thiên Xích’ có quan hệ gì?”

 

Lương Nhạc Trạch im lặng nhìn Trần Tranh, mãi một hồi lâu sau mới thốt ra một câu: “Là ai đã hại chết Tiểu Bân và Tiểu Tình?”

 

Trần Tranh nói: “Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”

 

Lương Nhạc Trạch nhanh chóng tiến lên phía trước, gọng điệu gấp gáp: “Chính là “Lượng Thiên Xích” cậu vừa nói có phải hay không? Đó là ai?”

 

Trần Tranh đẩy tay anh ta đang nắm lấy cổ áo mình ra, “Trước đây, cậu chưa từng nghe qua cái tên này sao?”

 

“Tôi chưa từng!” Lương Nhạc Trạch tức giận nói: “Trần Tranh, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Cậu đang đùa giỡn tôi sao? Cậu rõ ràng biết chuyện năm xưa là cái gai trong lòng tôi! Cậu có manh mối trong tay, không những không nói cho tôi biết, còn chạy đến đây chất vấn tôi, thế nào, cậu nghi ngờ tôi?”

 

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Lương Nhạc Trạch, Trần Tranh không thể không nói: “Xin lỗi.”

 

“Xin lỗi cái gì?” Lương Nhạc Trạch lắc đầu, “Nếu cậu thật sự cảm thấy xin lỗi, thì nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu đã điều tra được gì!”

 

Trần Tranh nói: “Giai đoạn điều tra, không thể tùy tiện tiết lộ manh mối.”

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Cho nên cậu đến đây để thăm dò tôi? ‘Lượng Thiên Xích’? Gọi như vậy phải không? Là kẻ này đã hại chết Tiểu Bân và Tiểu Tình?”

 

Sự tức giận và đau buồn của Lương Nhạc Trạch là thật, Trần Tranh gần như không nhìn ra được dấu vết giả tạo nào. Anh thở dài, chuẩn bị rời đi. Lương Nhạc Trạch chống tay vào cửa, “Cậu nói rõ ràng đã!”

 

“Đến lúc cần thiết sẽ có người đến tìm cậu, nhưng không phải bây giờ.” Trần Tranh nói ra những lời lạnh lùng này, trong lòng dâng lên một tia áy náy.

 

Quả nhiên, ánh mắt Lương Nhạc Trạch trở nên thất vọng, “Trần Tranh, tôi không ngờ có một ngày cậu lại đứng về phía đối lập với tôi trong chuyện của Tiểu Bân và Tiểu Tình.”

 

Trần Tranh nhìn cậu một lúc, không giải thích thêm gì nữa, bước ra hành lang.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Lương Nhạc Trạch đứng ở cửa, nhìn Trần Tranh rời đi. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ sát đất tràn vào, như thể anh ta sẽ bốc hơi trong ánh sáng đó vậy.

 

Trên con đường nhỏ cách tập đoàn Vân Tuyền không xa, Minh Hàn nhìn Trần Tranh đang sải bước về phía mình qua gương chiếu hậu.

 

Vừa lên xe, Minh Hàn đã đưa ly cà phê nóng hổi vừa mua cho Trần Tranh, “Nè, cho anh ủ ấm tay.”

 

Trần Tranh nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, hơi lạnh từ trong cơ thể tỏa ra cũng phần nào tan biến mất. Anh nghiêng mặt, im lặng nhìn Minh Hàn một lúc, đột nhiên thả lỏng, trong đầu không nghĩ gì cả.

 

Minh Hàn nhìn theo ánh mắt đờ đẫn hơn thường ngày của anh, khẽ nghiêng đầu, cười hỏi: “Nhìn cái gì mà say mê thế?”

 

Trần Tranh hít một hơi thật sâu, nuốt xuống luồng khí nghẹn lại khi đối đầu với Lương Nhạc Trạch, nói những điều mà Minh Hàn muốn nghe: “Một chú chim đẹp trai đang xòe đuôi.”

 

Minh Hàn nhướng mày, “Thật sao? Đẹp trai cỡ nào?”

 

Trần Tranh chụm ngón trỏ và ngón cái lại so sánh.

 

Minh Hàn: “Có thế thôi à?”

 

Trần Tranh bèn lấy điện thoại ra, mở camera, khuôn mặt Minh Hàn lập tức chiếm toàn bộ màn hình.

 

Minh Hàn cố ý che mặt, mỉm cười dè dặt.

 

Uống xong ly cà phê nóng, Trần Tranh cũng bình tĩnh lại, “Lương Nhạc Trạch biết ‘Lượng Thiên Xích’, nhưng cậu ta đã dùng sự tức giận và thất vọng để che giấu. Hôm nay anh đã đánh rắn động cỏ rồi.”

 

Minh Hàn nói: “Chuyện sớm muộn gì cũng lộ, không thể mãi giả vờ như không biết được.”

 

Trần Tranh uống cà phê, “Nhưng mối quan hệ giữa cậu ta và ‘Lượng Thiên Xích’ có thể phức tạp hơn chúng ta nghĩ trước đây. Bây giờ cậu ta đã biết chúng ta đang điều tra cậu ta, những hành động tiếp theo phải cẩn thận hơn.”

 

Xe bon bon trên đường, Trần Tranh khẽ thở dài.

 

Minh Hàn liếc mắt sang phải, “Anh, sao vậy?”

 

Trần Tranh đè đè hốc mắt, “Nếu Lương Nhạc Trạch có liên quan đến ‘Lượng Thiên Xích’, vậy chẳng phải cậu ta đã sớm biết Hàn Cừ nằm vùng trong ‘Lượng Thiên Xích’? Lần này Hàn Cừ xảy ra chuyện, cũng có liên quan đến cậu ta?”

 

Minh Hàn suy nghĩ một lúc, “Cũng khó nói, vẫn phải xem mối quan hệ giữa anh ta và ‘Lượng Thiên Xích’ rốt cuộc sâu đến mức nào, nếu anh ta và tập đoàn Vân Tuyền chỉ là một trong những khách hàng của ‘Lượng Thiên Xích’, vậy thì anh ta không có cách nào biết được Hàn Cừ ở ‘Lượng Thiên Xích’, càng không thể nào phán đoán được Hàn Cừ là cảnh sát nằm vùng.”

 

“Anh cảm thấy có một điểm rất mâu thuẫn.” Trần Tranh nói.

 

Minh Hàn hỏi: “Điểm nào?”

 

“Hàn Cừ ở ‘Lượng Thiên Xích’ lâu như vậy, trong số những thông tin tình báo gửi về hoàn toàn không đề cập đến tập đoàn Vân Tuyền.” Trần Tranh nói: “Giả thiết Lương Nhạc Trạch chỉ là khách hàng bình thường của ‘Lượng Thiên Xích’, vậy thì tính bảo mật sẽ không cao đến vậy, lẽ ra Hàn Cừ phải tra được đến cậu ta.”

 

Minh Hàn cau mày, “Hoặc là Lương Nhạc Trạch thật sự không liên quan gì đến ‘Lượng Thiên Xích’, hoặc là mối quan hệ giữa bọn họ sâu sắc đến mức chúng ta không thể tưởng tượng nổi? Nếu thật sự như vậy, ngay từ đầu Hàn Cừ bước chân vào, chẳng phải là một cái bẫy sao?”

 

Trần Tranh xoa xoa mặt, “Theo dõi Lương Nhạc Trạch một thời gian, xem cậu ta cụ thể có động tĩnh gì.”

 

………..

 

Đúng lúc sự chú ý của đội cơ động dần dồn về phía tập đoàn Vân Tuyền, thì thành phố Trúc Tuyền lại xảy ra chuyện.

 

Viện nghiên cứu tâm lý ở vịnh Trầm Thủy luôn yên bình, những tòa nhà cũ kỹ, những con đường cũ kỹ, dường như sắp bị lãng quên trong dòng chảy thời gian. Rạng sáng ngày 13 tháng 2, ông lão gác cổng Lão Ngũ như thường lệ cầm vụn bánh bao ra cửa sau cho chim ăn, lại phát hiện bên cạnh tường có một bao tải.

 

Trước khi nghỉ hưu Lão Ngũ là cảnh sát, tuy nửa đời người gắn bó với đồn công an cơ sở, nhưng cũng từng ra vào hiện trường án mạng, vừa nhìn thấy cảnh tượng đó liền giật mình, cẩn thận bước tới, hé miệng bao tải ra, khi nhìn rõ bàn tay đã mất hết huyết sắc, ông hít một ngụm khí lạnh.

 

Khổng Binh còn chưa đến phân cục Bắc Diệp đã nhận được điện thoại, giọng Hứa Xuyên mang theo tiếng khóc nức nở, “Đội trưởng Khổng! Đội trưởng Khổng, anh mau đến đây đi! Sở trưởng Tân, sở trưởng Tân bị người ta giết chết rồi!”

 

Khổng Binh cũng sửng sốt, Tân Pháp? Chết rồi?

 

Khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn nghĩ cách tìm kiếm Tân Pháp, từ sau khi từ thành phố Tuệ Quảng trở về vẫn chưa được nghỉ ngơi ngày nào, còn phái người âm thầm theo dõi gần nhà Tân Pháp, nhưng bây giờ là sao? Thi thể Tân Pháp lại bị vứt ở cửa sau viện nghiên cứu?

 

Khổng Binh vội vàng thông báo cho nhân viên giám định hiện trường và pháp y của phân cục, lập tức chạy đến hiện trường, đồn công an đã giăng dây phong tỏa, phần đầu thi thể lộ ra khỏi bao tải, là khuôn mặt quen thuộc mà Khổng Binh biết rất rõ.

 

Người chết thật sự là Tân Pháp, người đã mất tích.

 

Khổng Binh chậm rãi ngồi xổm xuống, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn. Tân Pháp mặt mày tái nhợt, trên trán có một vết đạn màu đen, nhìn có vẻ như đã chết ít nhất ba ngày. Hung khí là súng, chỉ riêng điểm này cũng đủ để chứng minh cái chết của Tân Pháp tuyệt đối không đơn giản. Hơn nữa đây là viện nghiên cứu tâm lý, là nơi Tân Pháp làm việc lúc sinh thời. Gần đây cảnh sát đang tìm kiếm Tân Pháp, thậm chí còn tìm đến tận thành phố Tuệ Quảng, hung thủ ở trong bóng tối, nhất định biết rõ chuyện này.

 

Rõ ràng biết rõ, vậy mà còn cố tình sau khi giết chết Tân Pháp mấy ngày lại chuyển thi thể ông ấy đến đây, đây tuyệt đối là hành động khiêu khích và cười nhạo cảnh sát!

 

Một bên mắt Tân Pháp đã nhắm nghiền, còn bên còn lại thì nửa mở, nhãn cầu đã đục ngầu, ông như thể đang dùng chút sức lực cuối cùng để chờ đợi đồng đội đến phát hiện ra mình. Khổng Binh thở dài một hơi, đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh.

 

Trước khi phân cục Bắc Diệp chuyển đến tòa nhà mới, anh ta từng làm việc ở đây trong một thời gian dài, quen thuộc mọi ngóc ngách ở nơi này. Cửa trước viện nghiên cứu đối diện với một con đường sầm uất, còn cửa sau thì rất vắng vẻ, là một khu nhà cũ kỹ gần như không có người ở, nhưng vẫn chưa bị phá dỡ. Bình thường rất ít người qua lại con đường phía sau này, ngay cả những cảnh sát mới đến còn không biết còn có một cánh cửa sau ở đây.

 

Tiếng khóc lóc vang lên từ phía sau, Khổng Binh hoàn hồn, chỉ thấy Hứa Xuyên đang lau nước mắt. Anh ta đi tới, muốn nói gì đó, nhưng Hứa Xuyên đã ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy sự phẫn nộ và bất cam nồng đậm trong mắt chàng trai trẻ tuổi này.

 

“Là tôi đã chậm trễ!” Hứa Xuyên nghẹn ngào nói: “Thật ra lúc đầu phát hiện Sở trưởng Tân mất tích, tôi đã nên cảnh giác rồi. Nếu lúc đó bắt đầu điều tra toàn diện thì Sở trưởng Tân đã không chết!”

 

“Không phải lỗi của cậu.” Khổng Binh lắc đầu, “Sở trưởng Tân nhất định có nỗi lo riêng, là ông ấy cố tình tránh mặt chúng ta.”

 

“Nhưng mà…..”

 

“Không có nhưng nhị gì hết, nhiệm vụ hiện tại của cậu là ổn định Viện nghiên cứu, nhiệm vụ của tôi là tóm gọn hung thủ.” Khổng Binh bình tĩnh nói: “Cậu cũng nhìn ra vụ án này không đơn giản, có thể có liên quan đến vụ án mà thầy Trần đang điều tra. Trước khi cậu ấy đến, chúng ta phải tìm được càng nhiều manh mối càng tốt.”

 

Hứa Xuyên kìm nén nước mắt, “Tôi hiểu rồi!”

 

Trần Tranh nhận được tin tức, anh không khỏi kinh ngạc, lập tức lên đường đến thành phố Trúc Tuyền, Minh Hàn tiếp tục nhiệm vụ theo dõi Lương Nhạc Trạch.

 

Thi thể Tân Pháp nằm trên bàn giải phẫu ở phân cục Bắc Diệp, Trần Tranh biết trước đây ông là cảnh sát hình sự xuất sắc nhất thành phố Tuệ Quảng, nhưng khi anh tiếp xúc với ông, ông đã là vị sở trưởng viện nghiên cứu ngày ngày uống trà đọc báo, Trần Tranh rất khó liên hệ Sở trưởng Tân với đội trưởng Bân lại với nhau. Lúc này, nhìn cơ thể đầy rẫy vết thương cũ kỹ kia, Trần Tranh như thể nhìn thấy con người từng xông pha nơi tuyến đầu điều tra năm xưa.

 

Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy, thời gian Tân Pháp bị hại là ngày 10 tháng 2, ngoài vết thương do súng bắn trên trán, trên người còn có nhiều vết thương do bị trói chặt. Trước khi bị giết chết, ông đã phải chịu đựng không ít đau khổ. Súng nghi là loại “Hôi Lan – 14” thường thấy ở nước ngoài. Sau khi chết, thi thể ông bị đặt nằm thẳng, kết hợp với camera giám sát của viện nghiên cứu, là bị vứt bỏ ở cửa sau vào lúc 3 giờ sáng ngày 13.

 

Người xuất hiện trong camera giám sát là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, mặc đồ đen, che kín mặt, không nhìn rõ ngũ quan. Camera giám sát không quay được xe, nhưng lúc đó xe nhất định đỗ ở gần đó. Phân cục đang kiểm tra lại camera giám sát ở khu vực xa hơn, hy vọng tìm được chiếc xe khả nghi.

 

Bố mẹ Tân Pháp đều đã qua đời, người thân cũng sớm đã không còn liên lạc, mọi người ở viện nghiên cứu chỉ biết ông là một vị lãnh đạo dễ nói chuyện, còn cảnh sát hình sự thành phố Tuệ Quảng và ông cũng dần dần xa cách. Trần Tranh nhìn ông với một bên mắt nhắm nghiền, đột nhiên trong lòng anh bỗng dâng lên một nỗi bi thương không nói nên lời.

 

Đây là một người vì chân tướng, vì sự thật mà chấp niệm đến mức tự mình tách khỏi đám đông. Có lẽ đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông vẫn đang dốc hết sức lực để tìm kiếm chân tướng. Ông mất tích là vì có được manh mối nào đó, mà trong quá trình theo đuổi manh mối đã thất bại? Không, có lẽ ông đã không thất bại, ông đã có được thứ mình muốn. Nhưng ông không thể truyền đạt chân tướng sự thật trở về, ông đã bị diệt khẩu.

 

Sau ba ngày hung thủ, đã đưa thi thể ông trở về, không phải nơi nào khác, mà là ngay trước mặt cảnh sát.

 

Đây là lời cảnh cáo dành cho cảnh sát sao? Đừng điều tra nữa, nếu không kết cục của các người cũng sẽ giống như ông ấy.

 

Đến tối, một dấu chân được nhân viên giám định hiện trường thu thập được ở cửa sau, sau khi so sánh, đã phát hiện dấu chân này có kích cỡ giày, thói quen đi lại trùng khớp với dấu chân của hung thủ trong vụ án Hoắc Diệp Duy, nhưng vân giày lại khác nhau.

 

Trần Tranh đồng bộ tình hình ở thành phố Trúc Tuyền cho đội cơ động, Lư Hạ Kình trầm ngâm, nói: “Hung thủ là cùng một người, người này là sát thủ chuyên thực hiện nhiệm vụ quan trọng của ‘Lượng Thiên Xích’? Hắn ta hoàn toàn không ngại để lại dấu vết của mình, cũng biết chúng ta rất khó tìm được hắn ta.”

 

Người này tạm thời được gọi là “Sát thủ A”.

 

Trần Tranh nói: “Theo tình hình hiện tại, chắc hẳn Tân Pháp đã sớm biết vụ án ở đảo Kim Ti là do ‘Lượng Thiên Xích’ làm. ‘Lượng Thiên Xích’ bây giờ mới diệt khẩu, chắc chắn có liên quan đến hành động gần đây của chúng ta.”

 

Nhưng càng nghĩ sâu, Trần Tranh càng cảm thấy mâu thuẫn. Người mà “Sát thủ A” giết ở “Trang viên Vi Mạt” chính là con trai độc nhất của Hoắc Hi Linh, mà Hoắc Hi Linh là người được lợi từ vụ án ở đảo Kim Ti, bây giờ “sát thủ A” lại giết chết Tân Pháp, Tân Pháp là người điều tra vụ án ở đảo Kim Ti. Bọn họ đứng về hai phía đối lập, vậy mà đều chết dưới tay “sát thủ A”.

 

“Cậu nghi ngờ ‘Lượng Thiên Xích’ đang thực hiện một hành động nhắm vào cảnh sát.” Lư Hạ Kình trầm giọng nói: “Có thể là vì chuyện của Hàn Cừ, hoặc là do chúng ta không còn án binh bất động nữa, khiến bọn chúng cảm thấy bị kích thích, cho nên bọn chúng mới bắt đầu ra tay với cảnh sát. Trần Tranh, con ở thành phố Trúc Tuyền phải cẩn thận mọi việc.”

 

Trần Tranh ngẩn người, cậu út của anh rất ít khi nói những lời quan tâm đến anh như vậy, đây là thế nào?

 

“Cục trưởng Lư, có phải bên đó có tình hình mới hay không?” Trần Tranh suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

 

Lư Hạ Kình im lặng không nói.

 

Trần Tranh nói: “Cậu út.”

 

Lư Hạ Kình thở dài một hơi, cuối cùng cũng thừa nhận: “Cậu và Lão Đường đều cảm thấy, có người đang theo dõi chúng ta.”

 

Trần Tranh cảnh giác hỏi: “Là ai? Camera giám sát có quay được không?”

 

Lư Hạ Kình nói: “Không có, cũng không tìm thấy người.”

 

Trần Tranh hiểu ra, là trực giác, là khứu giác dựa trên kinh nghiệm và ý thức nguy hiểm của những lão cảnh sát.

 

“Vậy thì…..” Trần Tranh nhất thời không biết nên nói sao, “Vậy hai người cũng cẩn thận.”

 

Cúp điện thoại, Trần Tranh nhìn cái cây bên ngoài phân cục Bắc Diệp. Năm ngoái, lần đầu tiên anh đến đây vì vụ án, lá trên cây đó đang dần chuyển sang màu vàng, từ tươi tốt của mùa hè sang tàn úa của mùa thu đông. Bây giờ cành cây đã mọc lên những chồi non xanh biếc, tràn đầy sức sống.

 

Mà những người cảnh sát lao vào tội ác, lại đang phải đối mặt với muôn vàn nguy hiểm. Nói là “Cẩn thận”, nhưng có đôi khi cẩn thận cũng vô dụng, chắc chắn Tân Pháp cũng đã cẩn thận, nhưng có lúc, bọn họ nhất định phải mạo hiểm, phải nghênh đón nguy hiểm.

 

Trần Tranh báo tin cho bà Cổ, vợ cũ của Tân Pháp, trong điện thoại, bà Cổ im lặng rất lâu, giọng nói hơi run rẩy hỏi: “Ông ấy… Có ai lo liệu hậu sự cho ông ấy không?”

 

Trần Tranh nói: “Tạm thời vẫn chưa thể lo liệu hậu sự, phải đợi đến khi kết thúc vụ án.”

 

Bà Cổ nói: “Vậy, vậy đến lúc đó cậu báo cho tôi một tiếng, đã từng là vợ chồng một thời, tôi đến tiễn ông ấy đoạn đường cuối.”

 

Trần Tranh định đến nhà Tân Pháp một chuyến nữa, lần trước anh đến thì Tân Pháp vẫn chỉ là mất tích, bây giờ đã xác nhận bị hại, tư duy và phương hướng điều tra đều phải thay đổi.

 

Nhưng trên đường đi, không biết có phải vì lời cảnh báo của Lư Hạ Kình trong điện thoại hay không, anh mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt như có như không đang theo dõi mình.

 

Lúc này đã là hoàng hôn, ánh sáng đang dần tắt, màn đêm từ khắp nơi trong thành phố dâng lên, ánh đèn nhân tạo phác họa nên những bóng đen, thật giả lẫn lộn như mực nước hòa vào nhau.

 

Nói một cách tương đối, thành phố Trúc Tuyền là một thành phố nhỏ khá yên bình, cho dù vụ án búp bê nguyền rủa năm ngoái đã khiến các trường học trong toàn thành phố náo loạn, nhưng sau một cái Tết, cơ bản đã khôi phục lại dáng vẻ trước đây.

 

Nhưng Trần Tranh cảm thấy ánh mắt kia như con dao kề sau lưng, khi anh quay đầu lại, con dao lại biến mất không một dấu vết, như thể đang cười nhạo anh đã nghi thần nghi quỷ vậy.

 

Hết chương 152.

 

Chương 152: Tranh Luận (04)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên