Chương 153: Tranh Luận (05)

 

Chương 153: Tranh Luận (05)

 

Căn hộ của Tân Pháp vẫn như lần trước, kỹ thuật viên hiện trường đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mang về phân cục. Trần Tranh tranh thủ trò chuyện với hàng xóm của Tân Pháp, nhưng không ai nhớ đã nhìn thấy Tân Pháp xuất hiện cùng người khác trong khoảng thời gian này.

 

“Ông ấy luôn sống khép kín, trước đây cũng không phải người ở đây, chúng tôi cũng không tiện chào hỏi.” – Người hàng xóm nói với vẻ mặt áy náy.

 

Khách quan mà nói, khả năng tội phạm tiếp cận khu nhà này rất thấp, nhưng làm sao bọn chúng có thể chắc chắn rằng trong nhà Tân Pháp không có thứ gì bất lợi cho mình? Bọn chúng chắc chắn Tân Pháp đã tiêu hủy bằng chứng quan trọng? Hay là chắc chắn Tân Pháp chưa bao giờ có bằng chứng quan trọng?

 

Mùa xuân vẫn chưa thực sự đến, trời vừa tối, nhiệt độ đã giảm nhanh chóng. Các đồng đội ở phân cục đã về trước, Trần Tranh nhìn đồng hồ, cũng chuẩn bị rời đi. Nhưng đúng lúc này, anh nhìn thấy một bóng người lướt qua trong căn nhà đối diện. Khi anh nhìn kỹ, căn phòng lẽ ra phải có người đã tối om.

 

Tòa nhà đó không phải khu nhà tập thể, mà là một khu dân cư cũ kỹ, người dân địa phương gọi là làng Hạnh Phúc, nằm đối diện khu nhà tập thể, cách nhau một con đường, cửa sổ đối diện cửa sổ, nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy đồ đạc trong nhà của nhau.

 

Có người ở đối diện theo dõi Tân Pháp? Bây giờ lại chuyển sang theo dõi cảnh sát hình sự là bọn họ? Trần Tranh lập tức căng thẳng, quyết định đến làng Hạnh Phúc để tìm hiểu.

 

Hai tòa nhà trông có vẻ gần nhau, nhưng cổng lại nằm ở hai hướng ngược nhau, lại còn có đèn giao thông, khi Trần Tranh chạy tới nơi, đã là mười lăm phút sau.

 

Bảo vệ của làng Hạnh Phúc chặn Trần Tranh lại, “Này, làm gì đấy? Xông vào trong làm gì? Sao tôi chưa gặp anh bao giờ?”

 

Trần Tranh vừa lấy giấy tờ chứng minh thân phận vừa nói: “Cảnh sát.”

 

Anh còn chưa kịp lấy giấy tờ ra, đối phương đã chậc lưỡi, “Cảnh sát gì chứ, tôi nói cho anh biết, khu nhà bên cạnh tôi toàn là cảnh sát, tôi…”

 

Trần Tranh giơ giấy tờ chứng minh thân phận ra, bảo vệ nghẹn họng, “Cảnh sát thật à?”

 

Trần Tranh không nói nhảm với ông ta, bước nhanh về phía tòa nhà số 3, vừa đi vừa quan sát những người đang có mặt trong sân. Khu nhà cũ, nhưng người dân ở đây không phải ai cũng lớn tuổi, người giao hàng ra vào tấp nập, cũng có thanh niên tan sở vội vã lên lầu, có người dắt chó, dắt con đi dạo dưới lầu, nhìn đều là người sống ở đây.

 

Căn phòng xuất hiện bóng người khả nghi nằm trên tầng 5, đây là nhà thang bộ, mỗi tầng có 4 hộ. Trần Tranh phác họa sơ đồ bố trí căn hộ trong đầu, đứng trước cửa nhà 502. Tết vừa qua, trên nhiều cánh cửa vẫn còn dán câu đối đỏ và chữ Phúc, còn cửa nhà này chỉ có tờ rơi quảng cáo.

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

Trần Tranh luồn tay qua song sắt cửa, mở khóa, cánh cửa sắt mở ra. Cách một cánh cửa gỗ duy nhất, muốn mở ra là chuyện rất dễ dàng, nhưng anh không có giấy phép khám xét nhà, hơn nữa chỉ đuổi theo một bóng người mà đến, ai cũng sẽ nói anh không có căn cứ.

 

Anh đẩy cửa sắt lại, gõ cửa gỗ hai tiếng.

 

Không có ai đáp lại, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ bên trong.

 

Anh tiếp tục gõ, lúc này, một người phụ nữ trung niên xách túi đi lên, nhìn Trần Tranh với vẻ nghi ngờ, “Có phải anh tìm nhầm người rồi không?”

 

Trần Tranh hỏi: “Nhà này không có ai à?”

 

Người phụ nữ trung niên nói: “Lâu nay vẫn không có ai ở, nhà này thiếu đạo đức, nhận tiền cất giữ tro cốt, bị chúng tôi đuổi đi rồi, sau đó không còn ai ở nữa!”

 

Trần Tranh nhớ rất rõ, bóng người kia quả thực xuất hiện ở căn hộ này. Nếu nói ở đây căn bản không có ai ở, vậy cảm giác ban nãy của anh càng thêm chắc chắn, quả thực có người ở đây quan sát động tĩnh trong nhà Tân Pháp.

 

Trần Tranh lập tức gọi điện cho Khổng Binh, xin lệnh khám xét nhà. Cánh cửa vừa mở ra, một mùi nhang khói cũ kỹ xộc vào mũi.

 

Trần Tranh mò mẫm công tắc đèn ở cửa, đèn không sáng, điện đã bị cắt. Dưới ánh đèn hành lang, có thể nhìn thấy mờ mờ đồ đạc bên trong. Tủ đựng hũ tro cốt đã bị dỡ bỏ hoàn toàn, trên tường còn lưu lại dấu vết. Giữa phòng khách đặt một chiếc bàn lớn, là nơi đặt lễ vật, làm lễ cúng bái, nhưng lúc này trên bàn không có gì cả. Góc tường có những cây nhang chưa cháy hết, cũng không vứt đi, cửa đóng then cài không thông gió, nên mùi mới nồng nặc như vậy.

 

Việc nối điện cần có thời gian, Khổng Binh liên lạc với chủ nhà, ông ta vừa nghe cảnh sát đến nhà, đã sợ hãi đến mức giọng nói run rẩy.

 

Lúc này không thể khám nghiệm hiện trường, chỉ có thể quan sát sơ bộ tình hình. Trần Tranh cẩn thận đi vào một phòng ngủ, tất nhiên, nó đã không còn là phòng ngủ nữa, cũng không có giường. Rèm cửa bẩn thỉu kéo kín mít, không có ai trốn trong đó. Nhưng bóng người kia cách đây không lâu đã ở bên cửa sổ này, nhìn chằm chằm vào nhà Tân Pháp, nhìn chằm chằm vào anh.

 

Khổng Binh hơi sốt ruột, “Thầy Trần, người cậu nói là đang theo dõi Tân Pháp hay là theo dõi cậu?”

 

Câu hỏi này Trần Tranh không thể trả lời, thậm chí anh anh còn không đưa ra được bằng chứng chứng minh có người theo dõi căn nhà đối diện.

 

Điện đã có, ánh sáng lập tức chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng, cho dù không cần thiết bị chuyên dụng, cũng có thể nhìn thấy dấu chân rõ ràng trên mặt đất. Nhìn kích cỡ và kiểu dáng, người trốn ở đây hình như là phụ nữ.

 

Phụ nữ?

 

Phản ứng đầu tiên của Minh Hàn là Từ Hà Đường. Khi Lữ Âu bị Hách Nhạc nhốt trong tiệm xăm mình, bà ta đã để lại dấu chân tại hiện trường, có thể so sánh với dấu chân này.

 

Khi cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường, chủ nhà đến nơi. Trần Tranh hỏi: “Lần trước ông đến đây là khi nào?”

 

Chủ nhà suy nghĩ hồi lâu, “Hơn hai năm rồi? Không cho tôi làm kinh doanh tro cốt nữa, tôi dọn đi rồi. À phải rồi, năm ngoái còn đòi cắt nước cắt điện của tôi, còn gọi tôi quay lại đóng phí quản lý. Đùa gì vậy, tôi cũng đâu có ở, dựa vào đâu bắt tôi trả tiền?”

 

Trần Tranh hỏi: “Vậy ngoài ông ra, còn ai có chìa khóa nữa không?”

 

Chủ nhà nói: “Hết rồi, nơi này, ai dám đến chứ, thật là…”

 

Thế nhưng sự thật là, có người đã lợi dụng tâm lý không dám vào đây của mọi người, biến nơi này thành sào huyệt. Mục đích của cô ta là gì?

 

……….

 

Ngày 14 tháng 2, Lạc Thành, một hội chợ việc làm mùa xuân quy mô lớn đang diễn ra, đơn vị tổ chức chính là tập đoàn Vân Tuyền. Hội chợ việc làm này đã được tổ chức năm năm, nhưng năm nay mới lọt vào tầm ngắm của cảnh sát.

 

Minh Hàn và Chu Quyết ăn mặc như những thanh niên đi tìm việc, trà trộn vào đám đông, chậm rãi chen chúc trong hội trường. Hội trường rất lớn, rất nhiều doanh nghiệp đã đăng ký gian hàng, các tình nguyện viên đang phát tờ rơi, giới thiệu các loại công việc.

 

Mọi người với những biểu cảm khác nhau, đứng trước những gian hàng đa dạng, bọn họ đều đang kiễng chân ngó nghiêng, có người nhiệt tình giới thiệu bản thân, có người rục rịch muốn thử, nhưng lại không dám tiến lên. Nhưng trong mắt mỗi người đều ánh lên tia hy vọng, mong muốn tìm được một công việc nuôi sống bản thân và gia đình trong mùa xuân khởi sắc này.

 

“Điểu ca, cậu đã từng đến hội chợ việc làm kiểu này chưa?” Chu Quyết nói: “Sao không giống như tôi tưởng tượng nhỉ?”

 

“Cậu tưởng tượng như thế nào?” Minh Hàn nói: “Vest, cà vạt, ai cũng xách theo cặp tài liệu?”

 

Chu Quyết gãi gãi mái tóc ngắn ngủn, “Gần giống vậy. Sao lại giống chợ rau thế này?”

 

Minh Hàn nói: “Xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy, hãy đặt chân xuống đất, nhìn cuộc sống của người bình thường đi.”

 

Chu Quyết không vui, “Này, sao tôi lại không đặt chân xuống đất chứ!”

 

Minh Hàn chỉ vào dòng chữ khẩu hiệu được treo ở đằng xa, “Lao động, nhìn thấy chưa? Những người đến đây tìm việc, về cơ bản đều chưa tốt nghiệp đại học, không học cao, thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, bọn họ thường không vào các tòa nhà văn phòng làm nhân viên văn phòng, công việc mà bọn họ muốn tìm kiếm về cơ bản là vận chuyển, nấu ăn, dọn dẹp, giúp việc gia đình, xây dựng, nông nghiệp, dịch vụ…”

 

Vừa nói, Minh Hàn vừa liếc nhìn khu vực dịch vụ lao động nước ngoài, tập đoàn Vân Tuyền còn thiết lập quan hệ với các doanh nghiệp nước ngoài, những người tìm việc đáp ứng yêu cầu sau khi được đào tạo bài bản có thể đi làm việc ở nước ngoài.

 

Chu Quyết muốn trải nghiệm cảm giác tìm việc, cậu ta đến trước một gian hàng của công ty vận tải. Người phỏng vấn là một người đàn ông trung niên, hỏi sơ yếu lý lịch của cậu ta, cậu ta bịa đại ra một thân phận, đối phương nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, có vẻ rất hài lòng với vóc dáng của cậu ta, bảo cậu ta điền vào một tờ đơn rồi chờ thông báo.

 

“Vậy là xong rồi à?” Chu Quyết cầm tờ đơn, nói với Minh Hàn: “Tìm việc cũng dễ dàng ghê.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy thì cậu mau chóng nhảy việc đi, để tôi nói với lão Đường cho.”

 

Chu Quyết gõ tờ đơn lên đầu Minh Hàn, nói: “Nói chuyện kiểu gì thế.” Một lúc sau, Chu Quyết lại cảm thán: “Tôi phát hiện chỉ cần đến đây, phóng khoáng một chút, có một kỹ năng, tìm việc thực sự không khó, cho dù không tìm được việc trong nước, còn có thể thử ra nước ngoài, kiếm chút ngoại tệ. Nhưng cái khó là tổ chức một hội chợ việc làm lớn như vậy.”

 

Minh Hàn nói: “Muốn mời được nhiều doanh nghiệp như vậy, cung cấp nhiều vị trí công việc như thế, hội trường lại đâu ra đấy, tập đoàn Vân Tuyền quả thực có bản lĩnh.”

 

Chu Quyết nói: “Tập đoàn Vân Tuyền đây là đang làm từ thiện à?”

 

“Cũng là một hình thức tuyên truyền.” Minh Hàn vừa nói vừa lướt điện thoại, có thể thấy, vì liên tục tổ chức hội chợ việc làm trong năm năm, nỗ lực cung cấp việc làm cho tầng lớp lao động nghèo, danh tiếng của tập đoàn Vân Tuyền ngày càng tốt, rất nhiều người nói, những doanh nghiệp lớn kia quyên góp tiền bạc vật chất đều là giả dối, chỉ có tập đoàn Vân Tuyền mới thực sự làm việc thiết thực.

 

Quả thực, đối với người bình thường, một công việc ổn định còn thiết thực hơn bất kỳ món quà tặng, sự quan tâm nào.

 

So với các vị trí trong nước, số lượng người vây quanh khu vực dịch vụ lao động nước ngoài ít hơn, về cơ bản đều là người trẻ tuổi. Minh Hàn giả vờ hứng thú, đi tới. Ở đây có khá nhiều doanh nghiệp đến từ nước K, nước J và các nước Đông Nam Á, những nơi này cũng rất cần lao động, hơn nữa lại gần Hoa Quốc, công việc được cung cấp chủ yếu là nông nghiệp, công nghiệp chế biến, xây dựng…

 

Minh Hàn nhìn một vòng, tạm thời chưa phát hiện ra điều gì bất thường, quy trình tuyển dụng, phỏng vấn, đào tạo ít nhất trên bề mặt là rất quy củ.

 

Hôm nay cậu và Chu Quyết đến đây là để điều tra tập đoàn Vân Tuyền. Trần Tranh nghi ngờ tập đoàn Vân Tuyền có liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, nhưng cảnh sát vẫn chưa biết hai bên hợp tác với nhau dưới hình thức nào.

 

Lúc này, từ cổng số 2 truyền đến một trận xôn xao. Minh Hàn lập tức nhìn sang, chỉ thấy một đám người mặc đồ đen giống như vệ sĩ chen vào, vây quanh một người đàn ông, đó chính là Lương Nhạc Trạch.

 

Đến rồi. Minh Hàn nghĩ.

 

Những hội chợ việc làm trước đây, Lương Nhạc Trạch thường đến hội trường vào ngày thứ hai hoặc thứ ba, đại diện tập đoàn Vân Tuyền cảm ơn các doanh nghiệp đã nhận lời mời tham gia, đồng thời chúc những người đến tìm việc làm sớm tìm được việc làm như ý. Năm nay, Lương Nhạc Trạch lại đến vào ngày thứ ba.

 

Người dẫn chương trình giới thiệu, Lương tổng của tập đoàn Vân Tuyền đã đến, hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Rất nhiều người không biết Lương tổng là ai, nhưng nhìn trận thế này, chắc chắn là nhân vật quan trọng của ban tổ chức, tập đoàn Vân Tuyền đã cho bọn họ cơ hội tìm việc làm, vậy thì bọn họ đương nhiên phải hoan nghênh nhân vật quan trọng của tập đoàn Vân Tuyền rồi.

 

Tình cảm của mọi người thật giản dị và chân thành, Minh Hàn nghe thấy người thanh niên bên cạnh reo hò vỗ tay, cũng giơ tay vỗ theo.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Lương Nhạc Trạch không mặc vest, mà ăn mặc giống như nhiều người đến tìm việc, bộ đồ thể thao đơn giản, thoải mái, dễ vận động, lại còn chống bẩn. Anh ta giới thiệu ngắn gọn về tính chất của hội chợ việc làm, nhấn mạnh tập đoàn Vân Tuyền sẽ cố gắng hết sức làm tốt công tác kết nối, đảm bảo quyền lợi cho người lao động. Đặc biệt là những người được lựa chọn đi lao động nước ngoài, tập đoàn Vân Tuyền thấu hiểu những khó khăn của mọi người khi ở nước ngoài, sau khi xuất ngoại gặp khó khăn gì, đều có thể tìm đến tập đoàn Vân Tuyền.

 

Bài phát biểu hùng hồn của anh ta đã nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt. Anh ta dường như rất biết điểm dừng, thời gian phát biểu không dài, dừng lại đúng lúc mọi người sắp cảm thấy mệt mỏi, cuối cùng quảng cáo cho trường kỹ thuật của tập đoàn Vân Tuyền, rồi mỉm cười rời đi.

 

Minh Hàn và Chu Quyết đã tản ra từ lúc nào, tín hiệu trong hội trường không được tốt lắm, Minh Hàn gửi cho Chu Quyết một tin nhắn, lập tức chen ra khỏi cổng số 2.

 

Bên ngoài hội trường, Lương Nhạc Trạch đã lên xe, đó là một chiếc Maybach, vô cùng nổi bật. Vị trí đỗ xe của Minh Hàn và Chu Quyết không được tốt lắm, khi Minh Hàn lái xe ra ngoài, chiếc Maybach gần như đã biến mất khỏi tầm mắt.

 

May là cậu rất thông thuộc đường xá ở Lạc Thành, cậu đi đường tắt, cuối cùng cũng đuổi kịp, cách chiếc Maybach ba chiếc xe, bám theo phía sau.

 

Chiếc Maybach chạy ngược hướng với tập đoàn Vân Tuyền, không biết Lương Nhạc Trạch muốn đi đâu. Khu triển lãm chiếm diện tích rất rộng, nên được xây dựng ở nơi xa trung tâm thành phố. Lúc này bọn họ đã lái xe đến vị trí cách khu triển lãm 4 km, nhưng mật độ người qua lại xung quanh vẫn còn khá thưa thớt. Khu vực này có mật độ công trình cao tầng rất thấp, tầm nhìn tương đối thoáng đãng. Minh Hàn vừa lái xe, vừa quan sát đường xá xung quanh.

 

Phía trước có đèn giao thông, còn 10 giây nữa là chuyển sang đèn đỏ. Cậu đạp ga, vượt đèn đỏ, nếu không rất có thể sẽ phải trơ mắt nhìn chiếc Maybach chuồn mất ngay trước mắt.

 

Nhưng đúng lúc cậu tăng tốc, một chiếc xe tải nhỏ từ con dốc bên phải lao xuống. Nơi đó vừa hay có một tòa nhà cao tầng, ở vị trí của Minh Hàn, căn bản không nhìn thấy chiếc xe tải bên phải. Đồng hồ đếm ngược đã chuyển sang hàng đơn vị, giữa Minh Hàn và chiếc Maybach không còn chiếc xe nào khác, chiếc Maybach sắp sửa vượt đèn đỏ.

 

Chiếc xe tải nhỏ đã lao đến vào đúng khoảnh khắc này, như một quả bom lao thẳng vào chiếc Maybach. Minh Hàn phanh gấp, dây an toàn ghì chặt lấy cơ thể cậu đang lao về phía trước.

 

Cú va chạm mang theo xung kích như những thanh đao vô hình, hung hăng rạch lên kính chắn gió của cậu, tiếng động lớn đó kích thích mạnh mẽ vào màng nhĩ Minh Hàn. Chiếc xe tải nhỏ căn bản không dừng lại, chiếc Maybach bị húc văng sang làn đường ngược chiều, va chạm với chiếc taxi đang chạy tới, chiếc taxi lật nhào, chiếc Maybach bị dồn ép dừng lại ở dải phân cách, tiếng còi xe inh ỏi vang lên trên đường, thế nhưng chiếc xe tải nhỏ gây tai nạn lại tăng tốc bỏ chạy!

 

Minh Hàn nhìn về phía chiếc Maybach, tình hình trong xe vẫn chưa rõ, nhìn sang chiếc xe tải nhỏ, nó đang chạy về hướng ra khỏi thành phố.

 

“Khốn kiếp!” Minh Hàn chửi thề một tiếng, lựa chọn đuổi theo trước.

 

“Chu Quyết!” Minh Hàn nhìn chằm chằm về phía trước, “Mau thông báo cho mọi người đến đại lộ Trung Gia, xe của Lương Nhạc Trạch bị đâm, không phải tai nạn giao thông bình thường!”

 

Lúc này Chu Quyết vẫn còn ở trong hội trường, vội vàng chạy ra ngoài, mượn xe của cảnh sát đặc nhiệm đang làm nhiệm vụ tại hiện trường, phóng nhanh về phía hiện trường vụ tai nạn.

 

Vì vụ tai nạn giao thông bất ngờ xảy ra, một bên đường của đại lộ Trung Gia đã bị tắc nghẽn, xe cứu hỏa, xe cứu thương chạy từ hướng ngược lại, tiếng còi hú inh ỏi.

 

Khi Chu Quyết đến nơi, nhân viên y tế vừa mới đưa những người trong chiếc Maybach và chiếc taxi ra ngoài, trên mặt đất là một vũng máu, không nhìn rõ vết thương của từng người. Chu Quyết liên lạc với Minh Hàn, Minh Hàn chỉ nói một câu “Vẫn đang đuổi theo”, rồi cúp máy.

 

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Chu Quyết lắc đầu, chen vào bên cạnh xe cứu thương, xuất trình giấy tờ, nhất quyết muốn đi cùng đến bệnh viện. Nhân viên y tế ban đầu không cho phép, nhưng cảnh sát giao thông nhìn thấy cậu ta là người của Đội cơ động thì hét lớn: “Cho cậu ấy đi cùng!”

 

Xe cứu thương lao nhanh về phía bệnh viện, Chu Quyết nhìn Lương Nhạc Trạch đầu đầy máu, hôn mê bất tỉnh, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Đội đặc nhiệm vừa mới để mắt đến Lương Nhạc Trạch, anh ta đã gặp chuyện ngay trước mắt Minh Hàn. Ai mà gan to như vậy, dám ra tay giết người vào thời điểm nhạy cảm này?

 

Lực lượng cảnh sát hỗ trợ đã đến đại lộ Trung Gia, tiếng còi hú vang trời, chặn đường đi của chiếc xe tải nhỏ. Chiếc xe tải nhỏ đánh lái một cái, nhưng Minh Hàn đã chặn đầu bên kia.

 

Chiếc xe tải nhỏ dừng lại một chút, lại bất ngờ tăng tốc lao thẳng về phía Minh Hàn!

 

Xe của đội đặc nhiệm đa phần đều được cải tiến, chắc chắn và bền bỉ, nhưng lần này Minh Hàn lái ra chỉ là xe bình thường, hiệu suất không bằng chiếc Maybach của Lương Nhạc Trạch, chiếc xe tải nhỏ ngay cả Maybach còn dám liều mạng tông vào, căn bản không coi Minh Hàn ra gì. Minh Hàn đánh lái gấp, lên đạn, bóp cò nhắm thẳng vào bánh trước của chiếc xe tải nhỏ.

 

“Đoàng – Đoàng -” Hai tiếng súng vang lên gần như đồng thời, bánh trước và bánh sau của chiếc xe tải nhỏ trúng đạn, kéo theo tiếng ma sát chói tai lao về phía lề đường, “ầm” một tiếng lật nhào.

 

Minh Hàn nhìn về phía chiếc xe cảnh sát phía trước, một bàn tay đeo găng tay giơ lên, là Văn Ngộ.

 

Trong đội đặc nhiệm, khả năng bắn súng của Văn Ngộ thực ra cũng tạm được, nhưng có một vấn đề chết người, đó là do dự khi nổ súng. Chu Quyết từng nói khả năng bắn súng của Văn Ngộ đúng là uổng phí, không dám nổ súng trong tình huống thực tế, vậy thì làm cảnh sát làm gì, chi bằng đi làm vận động viên, thi đấu biểu diễn còn hơn.

 

Không kịp suy nghĩ xem tại sao lần này Văn Ngộ lại nổ súng dứt khoát như vậy, Minh Hàn lập tức xuống xe, chạy về phía chiếc xe tải nhỏ.

 

Trong xe tải nhỏ chỉ có một mình tài xế, chân hắn ta bị kẹt, đang cố gắng vùng vẫy. Minh Hàn chĩa súng tiến lại gần, bất chợt đồng tử co rút, trong tay tài xế vậy mà lại cầm một thiết bị kích nổ bom.

 

“Chạy mau!” Minh Hàn hét lớn.

 

Vừa dứt lời, khuôn mặt tài xế chảy đầy máu, cười man rợ ấn nút kích nổ. Trong nháy mắt, cả thế giới như chìm vào im lặng, chỉ nhìn thấy lửa cháy và sóng xung kích bốc lên ngùn ngụt phía sau Minh Hàn, giống như cánh cổng địa ngục mở ra, ma quỷ trong biển lửa đang nhảy múa cuồng loạn, nuốt chửng những kẻ liều lĩnh muốn đến gần.

 

Minh Hàn bị sóng xung kích hất tung lên cao, cậu nghiến răng nghiến lợi, cố hết sức bảo vệ đầu. Sau cú va chạm mạnh, khi cơ thể rơi xuống nóc xe, thính giác, cảm giác đau đớn, tất cả đều quay trở lại, thời gian cuối cùng cũng bắt đầu trôi đi.

 

Kính xe đã vỡ vụn, cậu đau đớn như thể lục phủ ngũ tạng bị một bàn tay rỉ sét xé toạc, vừa há miệng đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

 

Chiếc xe tải nhỏ vẫn đang bốc cháy, cây cối hai bên đường bị bén lửa, cũng bốc cháy theo. Minh Hàn cố gắng ngoái đầu nhìn lại, bầu trời mùa xuân vốn trong xanh đã bị khói đen và lửa nhuộm thành một màu đỏ đen, khói lửa mù mịt, bụi bay mù mịt, chiếc xe tải nhỏ đang bị thiêu rụi thành tro bụi.

 

Minh Hàn nắm chặt tay, đấm mạnh lên nóc xe. Cậu vừa động đậy, liền phun ra một ngụm máu.

 

“Điểu ca! Minh Hàn!” Giọng nói của Văn Ngộ vọng lại từ trong làn khói dày đặc, nghe vô cùng sốt ruột, giọng nói lớn như vậy, chắc là không bị thương.

 

Văn Ngộ lao qua biển lửa, nhìn thấy Minh Hàn, bàn tay đang giơ lên lại không dám động đậy, tình trạng của Minh Hàn trong mắt cậu ta thật sự rất tệ, cậu ta sợ chỉ cần động vào Minh Hàn một cái, Minh Hàn sẽ tắt thở.

 

“Tôi… không sao.” Minh Hàn nói, hơi thở yếu ớt, “Cứu hỏa, xe cứu thương…”

 

Văn Ngộ đỏ hoe mắt nói: “Sắp đến rồi! Cậu cố lên!”

 

Minh Hàn cũng tự biết rõ tình trạng cơ thể mình, cậu bị thương, cú va chạm vừa rồi quả thực rất nặng, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Đầu óc cậu rất tỉnh táo, vẫn đang tiếc nuối vì không thể bắt sống được tên tài xế đó.

 

Tên tài xế đó là ai? Nhận được lợi ích gì, lại liều lĩnh lao thẳng vào chiếc Maybach như vậy, sau đó lại tự sát bằng bom một cách dứt khoát như thế?

 

Tiếng còi xe cứu thương từ xa vọng lại, Minh Hàn hít thở trong làn khói lửa, ho dữ dội. E rằng câu trả lời tạm thời không thể biết được nữa rồi.

 

Sau khi Minh Hàn được đưa đến bệnh viện, Trần Tranh mới biết được vụ tai nạn giao thông kỳ lạ này, đầu óc anh ù đi, nhất thời không phản ứng kịp.

 

Khổng Binh ở bên cạnh sốt ruột nói: “Cậu mau hỏi thăm tình hình của Minh Hàn xem sao rồi!”

 

Khi Trần Tranh cầm điện thoại lên, đầu ngón tay khẽ run rẩy, nỗi bất an còn mãnh liệt hơn cả lúc cứu Minh Hàn tại nhà hát Vân Hương ở thành phố Nam Sơn ùa đến. Minh Hàn truy đuổi chiếc xe gây tai nạn, lúc bom nổ lại ở rất gần tâm vụ nổ.

 

Rốt cuộc thì Minh Hàn…..

 

Anh bấm số gọi đi, nhưng không ai nghe máy. Tim anh đột nhiên đập nhanh không kiểm soát, một giọng nói vang lên trong đầu: Gọi cho em ấy chắc chắn là vô ích, vậy gọi cho người khác đi!

 

Anh tìm số của Văn Ngộ, đang định bấm gọi thì điện thoại đột nhiên reo lên, trên màn hình nhấp nháy cái tên “Chim nhỏ”.

 

Anh vội vàng bắt máy, “Minh Hàn, em…..”

 

“Anh Trần, là tôi.” Giọng nói của Văn Ngộ vang lên.

 

Trần Tranh cảm thấy trống rỗng, mồ hôi túa ra trên trán, “Bây giờ Minh Hàn sao rồi?”

 

Văn Ngộ nói: “Đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng bác sĩ vẫn đang kiểm tra cho cậu ấy, cậu ấy không nghe điện thoại được, điện thoại đang ở chỗ em với Chu Quyết.”

 

Trần Tranh nhắm mắt lại, cảm giác như bị côn trùng gặm nhấm cuối cùng cũng vơi đi phần nào, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Còn những người khác thì sao? Có ai bị thương không? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

 

Văn Ngộ đứng ở hành lang bệnh viện, kể lại tình hình lúc đó: “Bọn em không sao, ở xa xe tải, Minh Hàn còn nhắc nhở bọn em, cậu ấy ở gần đó, cậu ấy cũng muốn bắt sống tên tài xế, không ngờ tên đó lại liều lĩnh như vậy.”

 

Trần Tranh nghe mà kinh hồn táng đảm, sự việc xảy ra quá đột ngột, mọi quyết định tại chỗ của Minh Hàn đều đúng đắn, chỉ trách tên tài xế và kẻ đứng sau hắn ta quá man rợ. Nếu Minh Hàn ở gần xe tải hơn một chút, nếu Minh Hàn rút lui chậm hơn một chút, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

 

Văn Ngộ lại nói: “Anh Trần, Minh Hàn biết anh gọi điện đến, cậu ấy sợ anh lo lắng, nên mới bảo em gọi lại ngay. Bây giờ cậu ấy không nghe điện thoại được, lát nữa cậu ấy sẽ gọi lại cho anh.”

 

Trần Tranh siết chặt tay, “Được, bảo em ấy nghỉ ngơi cho khỏe, anh sẽ đợi.”

 

Gác điện thoại, Trần Tranh ngẩn người ra một lúc, anh không có mặt tại hiện trường, không thể cảm nhận trực tiếp cảnh tượng chiếc xe tải nhỏ lao thẳng vào chiếc Maybach. Kẻ gây án là đã có ý định ra tay với Lương Nhạc Trạch từ trước, hay là vì cảnh sát bắt đầu điều tra tập đoàn Vân Tuyền, nên mới bất đắc dĩ ra tay với Lương Nhạc Trạch?

 

Lịch trình của Lương Nhạc Trạch tại hội chợ việc làm đã được lên kế hoạch từ trước, có lẽ chiếc xe tải nhỏ đã mai phục trên đại lộ Trung Gia từ nhiều ngày trước, chính là chờ đợi khoảnh khắc Lương Nhạc Trạch đi qua. Bọn chúng có nghĩ đến việc phía sau xe Lương Nhạc Trạch có cảnh sát theo dõi hay không? Bọn chúng không ra tay với Lương Nhạc Trạch vào những thời điểm khác, có phải vì bọn chúng muốn ra tay ngay trước mặt cảnh sát?

 

Biểu dương lực lượng? Khiêu khích? Hay là đe dọa?

 

Trần Tranh không khỏi nghĩ đến thi thể của Tân Pháp bị vứt ở cửa sau viện nghiên cứu, “Lượng Thiên Xích” cực kỳ ngông cuồng, không chỉ giết chết cảnh sát, mà còn vứt xác ở nơi ông ấy làm việc.

 

Vậy lần này thì sao? Kẻ đứng sau tên tài xế cũng là “Lượng Thiên Xích”? “Lượng Thiên Xích” muốn trừ khử Lương Nhạc Trạch?

 

“Sao có thể như vậy được?” Trần Tranh cau mày, sự việc đang phát triển theo hướng hoàn toàn trái ngược với suy đoán trước đó của anh. Bặc Dương Vận và Hoắc Hi Linh đã lợi dụng “Lượng Thiên Xích”, trừ khử chú hai của Lương Nhạc Trạch và hai đứa em sinh đôi của anh ta, có thù oán không đội trời chung với Lương Nhạc Trạch. Nhưng căn cứ theo những manh mối mà cảnh sát nắm được cho đến nay, sau hơn mười năm, “Lượng Thiên Xích” hiện tại và “Lượng Thiên Xích” năm xưa có thể đã khác, Lương Nhạc Trạch lại có liên lạc với “Lượng Thiên Xích” hiện tại. Vậy thì tại sao “Lượng Thiên Xích” lại ra tay với Lương Nhạc Trạch?

 

Rốt cuộc có bao nhiêu thế lực ngầm đang hoạt động trong đó? Trước mặt cảnh sát là bao nhiêu băng nhóm tội phạm khác nhau?

 

Hết chương 153.

 

Chương 153: Tranh Luận (05)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên