Chương 154: An Dưỡng Mộng
Để tránh tiếp tục xa rời thế giới hiện thực, Ứng Vũ chuyển chủ đề.
Anh ta cập nhật tiến độ trò chơi. Có lẽ vì những người chơi cùng đợt với anh ta, ngoại trừ cậu sinh viên đại học ra thì đều đã chết, độ khó của phó bản hiện tại của anh đã đồng bộ với nhóm người chơi thứ hai.
Chu Kỳ An đang chuẩn bị ăn cơm, vừa trộn đều nước sốt với cơm, vừa suy nghĩ rồi nói: “Hình như ở phòng bệnh đặc biệt có hai người chơi cùng đợt với anh.”
Nói được một nửa, cậu chợt nhận ra điều gì đó.
Những người được đưa đến phòng bệnh đặc biệt đều là những bệnh nhân đã được “Nuôi dưỡng” xong, mà “Nuôi dưỡng” đối với người chơi chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.
Cậu đổi giọng, hỏi: “Cần tôi tìm thuốc cho anh không?”
Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học đã từng vào ICU, lại còn ở trong nhà kính lâu như vậy, chắc chắn cũng bị nhiễm bệnh rồi.
Ứng Vũ từ chối: “Chiết xuất của hoa Tiên Khách Lai có thể làm giảm bớt.”
Hoa Tiên Khách Lai có thể khiến quái vật rơi vào trạng thái ngủ say, có giá trị y học, nhược điểm là sẽ gây nghiện, theo thời gian, tác dụng của nó sẽ ngày càng giảm, liều lượng cần thiết ngày càng lớn.
Tìm thuốc quá lãng phí thời gian, không hiệu quả bằng việc vượt ải phó bản.
Hơn nữa, nhìn những bệnh nhân ở đây cũng không ai có thể chữa khỏi.
Ứng Vũ chia một ống chiết xuất thành nhiều phần, đưa cho mỗi người một ống, để đối phó với lây nhiễm và các tình huống đặc biệt.
“Đừng dùng quá liều.”
Chu Kỳ An đã từng tận mắt chứng kiến vẻ mặt kinh hoàng của bác sĩ khi bị ép dùng thuốc quá liều, cậu gật đầu.
Sau khi nhận lấy ống nghiệm, cậu nhìn Ứng Vũ bằng ánh mắt thông cảm.
Rõ ràng mọi việc đều chu toàn, vậy mà suýt chút nữa đã bị một đám đồng đội “Thần tiên” hố chết, đúng thật là xui xẻo.
Ứng Vũ không có chút oán trách nào: “Người chết là hết.”
Chu Kỳ An rũ mắt xuống.
Ứng Vũ đã từng nói rằng anh ta đã giết bệnh nhân trong mơ để trì hoãn thời gian bước vào phó bản tiếp theo của cậu, không biết trong số những bệnh nhân này, có bao gồm cả người chơi hay không.
Nhưng mà, cậu cũng đồng ý với lời nói của Ứng Vũ, người ta đã chết rồi, thế thì cứ như vậy đi.
Chu Kỳ An đề cập đến nhiệm vụ chính.
Độ khó của phó bản hiện tại đã được đồng bộ, nhưng nhiệm vụ thì không, chỉ có hộ lý của phòng bệnh đặc biệt mới có thể có nhiệm vụ tìm kiếm Trương Tú Tú.
“Mấy người có biết Trương Tú Tú này không?”
Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học đều lắc đầu, bọn họ thậm chí còn không biết tiến sĩ Z là ai.
Tất nhiên, ngoại trừ Chu Kỳ An đã “Trao đổi nhân sinh” ngay từ ngày đầu tiên thì không ai biết tiến sĩ Z là ai.
Ứng Vũ đột nhiên hỏi: “Trước đó cậu nói phòng bệnh đặc biệt có tổng cộng hai mươi hai bệnh nhân?”
“Không tính hai người chúng ta đưa lên, thì chỉ có từng đó.”
Chu Kỳ An dùng đôi đũa trên tay vẽ sơ lược hai khuôn mặt trên nắp hộp cơm: “Đây là hai người có phản ứng đặc biệt khi tôi nhắc đến Mona Lisa.”
Chỉ bằng vài nét vẽ đơn giản, nhưng thần thái lại rất sống động.
Ứng Vũ liếc mắt nhìn: “Quả thực từng là người chơi.”
Chu Kỳ An gật đầu: “Có thể loại trừ phòng mười tám và mười chín rồi.”
Ứng Vũ lấy giấy bút từ trong ba lô cá nhân ra, tiếp tục vẽ bốn bức tranh, tuy không sống động như của Chu Kỳ An, nhưng cũng rất có thần.
“Bốn người này cũng loại trừ. Trong lúc các giấc mơ giao nhau, tôi đã nhìn thấy họ, trên vòng tay bọn họ đeo không có ai tên là Trương Tú Tú.”
Chu Kỳ An nhướng mày, bây giờ chỉ còn mười sáu lựa chọn một.
Cậu sinh viên đại học lúng túng đứng sang một bên, cúi đầu hổ thẹn: “Đầu óc em rối bời, cái gì cũng không nhớ rõ.”
Chu Kỳ An xua tay, tiếp tục suy nghĩ về nhiệm vụ: “Như vậy xem ra, bước vào giấc mơ sẽ hiệu quả hơn là trực tiếp đẩy cửa vào.”
Mỗi lần đẩy cửa vào có thể sẽ gặp nguy hiểm, còn giấc mơ giao nhau chỉ cần đối mặt với một môi trường nguy hiểm chung.
Ứng Vũ đã đạt được thành quả đáng kể trong mơ.
Nghe vậy, Ứng Vũ lại lắc đầu: “Chỉ có bệnh nhân mới có thể đi vào giấc mơ, hơn nữa, trong mơ, bệnh nhân sẽ bước vào một thế giới liệu dưỡng.”
Chu Kỳ An tò mò lắng nghe.
“Bệnh viện Tiên Khách Lai trong mơ khác với những gì chúng ta nhìn thấy bây giờ.”
“… Bệnh nhân của các khoa sẽ được điều dưỡng và thư giãn ở các khu vực khác nhau, tôi chỉ vô tình đi vào khu vực hoạt động của bệnh nhân thuộc khoa quản lý đặc biệt một lần, suýt chút nữa đã bỏ mạng ở đó.”
Nói đến đây, Ứng Vũ hơi nhíu mày: “Sau khi tỉnh lại, ngoại trừ thông tin của chính bệnh nhân, tôi hoàn toàn không nhớ gì về môi trường an dưỡng đó.”
Chu Kỳ An im lặng suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra được gì, cuối cùng quyết định ăn cơm cho xong.
Do Thẩm Tri Ngật im lặng một lúc thật lâu, cậu không khỏi liếc nhìn hắn một cái.
“Mơ…” Ánh sáng ban ngày chiếu lên làn da hắn, một vài tia nắng nhảy nhót trên vai Thẩm Tri Ngật, đôi đồng tử màu xám trắng ẩn sau con ngươi màu máu lóe lên tia sáng: “Tôi rất giỏi nằm mơ.”
————
Sau bữa ăn, mọi người quyết định lên lầu một lần nữa,
Có mật khẩu thang máy chuyên dụng, về lý thuyết thì ai cũng có thể lẻn vào khoa quản lý đặc biệt. Nhưng hậu quả khi bị y tá phát hiện là rất nghiêm trọng, hơn nữa, khi gặp nguy hiểm, rất có thể sẽ bị NPC nhắm làm mục tiêu trước.
Thái độ Ứng Vũ vẫn rất kiên quyết: Vẫn phải lên đó.
Anh ta cần một lượng hoa Tiên Khách Lai nhất định để chiết xuất.
Một khi ngừng sử dụng dịch hoa, tình trạng lây nhiễm sẽ nhanh chóng lan rộng. Với trạng thái hiện tại mà bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt một lần nữa, tỷ lệ sống sót là rất mong manh.
Chu Kỳ An: “Còn có thể trụ được bao lâu?”
“Khoảng một ngày rưỡi.”
Chu Kỳ An sững sờ, đối phương tỏ ra quá bình tĩnh, đến nỗi cậu cứ nghĩ ít nhất còn ba, bốn ngày.
“Xem ra phải nghĩ cách tìm Trương Tú Tú ngay lập tức, mở khóa nhiệm vụ chính.”
Hiện tại có hai cách, đẩy cửa và đi vào giấc mơ.
Chu Kỳ An vẫn thiên về việc đi vào giấc mơ hơn, hiệu quả sẽ cao hơn. Nhưng lại có một vấn đề thực tế đặt ra trước mắt, người chơi không phải bệnh nhân, làm thế nào để đi vào giấc mơ?
Cậu nhìn sang Thẩm Tri Ngật, người này sẽ không vô duyên vô cớ nói một câu “Giỏi nằm mơ”.
Ánh mắt giao nhau, Thẩm Tri Ngật khẽ gật đầu.
Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học sống hay chết, hắn không quá quan tâm, nhưng Thẩm Tri Ngật biết rõ Chu Kỳ An muốn thông qua Ứng Vũ để có được đạo cụ tương tự như [Túi Dưỡng Sinh], để mẹ của em ấy và cấp trên lấy lại lý trí.
“Tôi có thể đưa mọi người đến nơi giấc mơ giao nhau, nhưng không thể đảm bảo an toàn.”
Dưới sự hạn chế của quy tắc, giới hạn của Thẩm Tri Ngật là đưa bọn họ đến gần khu vực hoạt động của bệnh nhân thuộc khoa nội trú đặc biệt ở trong mơ.
Chu Kỳ An nhướng mày, khả năng này còn ghê gớm hơn tưởng tượng.
Bây giờ không phải lúc tìm hiểu, cậu nói một câu mà Thẩm Tri Ngật đã từng nói trong phó bản ở trường học: “Tôi thích giết người trong mơ.”
Dường như Chu Kỳ An còn có một vài mưu đồ khác, cậu nói nhỏ với Thẩm Tri Ngật vài câu.
Lắng nghe cậu nói xong, trên tay Thẩm Tri Ngật xuất hiện một đóa hoa hồng đen, giống như một chiếc trâm cài áo, bông hồng được cài ở vị trí ngực áo hoodie.
Khác với mọi khi, bông hồng không lập tức héo úa.
“Khi nào cần đi vào giấc mơ thì bóp nát nó, tôi sẽ cảm nhận được.” Thẩm Tri Ngật nhắc nhở: “Phải sử dụng ở khu vực công cộng bên ngoài phòng bệnh.”
Đồng thời, hắn cũng tiện tay nhét một thứ cho Chu Kỳ An.
Lần trước, sau khi từ thôn Phong Thủy trở về, hắn và Chu Kỳ An mỗi người chọn một đạo cụ ở chỗ Ứng Vũ.
Lúc đó, Chu Kỳ An đã chọn Thời gian bảo vệ tân thủ, Thẩm Tri Ngật bèn lấy đạo cụ thế mạng. Bình thường, nếu hắn đưa đạo cụ cho cậu, nhất định sẽ bị từ chối, bây giờ coi như đã tìm được cơ hội.
Thẩm Tri Ngật kiên quyết, muốn đi vào giấc mơ thì phải cầm đạo cụ.
Cậu sinh viên đại học không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, chỉ là thấy dáng vẻ của Thẩm Tri Ngật có chút khó hiểu, bèn hỏi Ứng Vũ: “… Anh ta đang kiêu ngạo cái gì vậy?”
Ứng Vũ hiếm khi không đưa ra được câu trả lời.
……….
Trong lúc ăn cơm, có vẻ như náo loạn trên lầu đã lắng xuống.
Thang máy vốn dĩ phải đi thẳng lên tầng mười một, không biết vì sao Thẩm Tri Ngật lại chọn tầng chín. Sau khi thang máy dừng lại, Thẩm Tri Ngật liếc nhìn cậu sinh viên đại học, ra hiệu cho cậu ta đi theo.
Chân cậu sinh viên đại học bỗng nhiên mềm nhũn, lần trước gặp mặt, Mục Thiên Bạch cũng không có khí thế áp bức mạnh mẽ như vậy.
Chu Kỳ An định nói gì đó thì nghe thấy Thẩm Tri Ngật nói: “Tôi có chừng mực.”
Dường như cũng biết “Chừng mực” trong miệng mình không đáng tin cho lắm, Thẩm Tri Ngật định nói thêm vài câu, nhưng Chu Kỳ An lại cúi đầu, dịu dàng nhìn cái bóng dưới đất, giơ ngón tay út ra làm động tác móc ngoéo: “Giám sát anh ấy cho tốt nhé.”
“!!!”
Thành công khiến Thẩm Tri Ngật tự giác giám sát bản thân, Chu Kỳ An tiếp tục cùng Ứng Vũ đi thang máy lên khoa nội trú đặc biệt.
Cửa vừa mở ra, một người phụ nữ tóc tai bù xù xông vào.
Chu Kỳ An suýt chút nữa không kiềm chế được, định dùng cây đinh ba đâm chết người ta.
Người phụ nữ xông vào cũng giật mình, đứng vững lại sau khi xác định mình không nhìn nhầm, phát hiện bên cạnh Chu Kỳ An còn có một người nữa, Hàn Lệ không khỏi lùi lại một bước nhỏ.
Chu Kỳ An nhìn ra ngoài thang máy, không thấy có nguy hiểm gì.
Sau khi thở hổn hển mấy hơi, Hàn Lệ kinh hồn bạt vía, vội vàng nói trọng tâm:
“Lúc cậu không có ở đây, chúng tôi đã thử đẩy cửa phòng bệnh số tám, vừa vào trong thì bệnh nhân tỉnh dậy.”
Như thể nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng nào đó, cô ta nôn khan hai tiếng mới mô tả được: “Cơ thể bệnh nhân trực tiếp tan chảy, sau đó tái hợp lại thành một cái miệng đầy máu cắn về phía chúng tôi, sau đó, chúng tôi lại nhanh chóng thử đẩy cửa phòng số chín, cũng y hệt như vậy.”
Chu Kỳ An nhớ đến con quái vật như đống thịt ở khoa dinh dưỡng lâm sàng, có vẻ như bệnh nhân đã được “Nuôi dưỡng” xong có thể dễ dàng thực hiện việc tách rời máu thịt.
“Vậy hai người kia thì sao?”
Hàn Lệ có chút lúng túng: “Tôi chạy nhanh nhất.”
Kỹ năng dòng điện đã phát huy tác dụng.
Chu Kỳ An im lặng một lúc: “Cô có nhìn thấy tên trên vòng tay của bệnh nhân không?”
Hàn Lệ chột dạ: “Vòng tay bị cuộn trong vũng máu.”
Chạy chậm thêm chút nữa, mạng sống cũng khó giữ, làm gì còn có gan đào bới vũng máu đang ngọ nguậy sống động như vậy.
Nhìn ra cô ta còn có chuyện muốn nói, Chu Kỳ An gật đầu, ra hiệu cứ nói thẳng.
“Cậu bảo tôi để ý xem hai người đó có gì bất thường không, tôi đã thử hết rồi, không thấy có vấn đề gì.”
Hàn Lệ do dự một chút: “Nhưng mà có một chuyện, tôi luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô ta vội vàng hạ thấp giọng, tăng tốc độ nói.
“Ồ?” Chu Kỳ An trầm ngâm.
Hàn Lệ không nói gì thêm, tiếng bước chân phía sau ngày càng đến gần.
Không lâu sau, cậu thiếu niên đi tới, âm dương quái khí nói: “Chạy nhanh thật đấy.”
Nhìn thấy hai người trong thang máy, thiếu niên lập tức cảnh giác, trước tiên là đánh giá xem Ứng Vũ là người hay NPC.
Chu Kỳ An không giải thích, bước ra ngoài.
Nhìn thấy A Linh chạy đến sau đó, ánh mắt cậu khẽ nheo lại.
Trước đó, Hàn Lệ nói rằng khi phó bản mới bắt đầu, sương mù dày đặc, bao gồm cả A Linh, mọi người đều thảo luận xem còn bao lâu nữa mới ra khỏi màn sương.
A Linh còn oán giận một câu là cô ta đã đợi trong màn sương mấy tiếng đồng hồ rồi.
Với khả năng quan sát của A Linh, nếu thực sự đã đợi vài tiếng đồng hồ, không thể nào không phát hiện ra quy luật này, trừ khi cô ta căn bản không đến sớm như vậy.
Cố tình che giấu thời gian bước vào phó bản sao?
Hàn Lệ ho khan một tiếng, ám chỉ Chu Kỳ An nhìn A Linh quá lâu rồi.
Chu Kỳ An không những không rời mắt, ngược lại còn được đà tiến tới, chỉ thấy cậu trực tiếp tiến về phía A Linh, mái tóc mang màu sắc hiếm có cũng theo đó hơi lay động.
Khoảng cách của hai người rất gần.
A Linh nhíu mày, có chút cảnh giác nhìn cậu.
Tóc mái rủ xuống tạo thành cái bóng mờ nhạt trên trán, đôi môi của Chu Kỳ An có phần nhạt màu hơn so với mọi ngày: “Bây giờ tôi nghi ngờ cô đến đây để hãm hại tôi.”
Hàn Lệ bị sặc nước miếng.
Chỉ là một chi tiết đáng ngờ, trong trường hợp bình thường, không phải là nên từ từ thăm dò, bí mật quan sát rồi cuối cùng mới đưa ra phán đoán sao?
Sao đột nhiên lại áp sát mặt vạch trần như vậy?
Một câu nói không đầu không đuôi, A Linh cũng bật cười: “Cậu đang nói gì vậy?”
Chu Kỳ An đi cùng cô ta, cũng lặng lẽ cười.
Một lát sau, cậu chậm rãi xắn tay áo lên, lúc ở phòng điều trị, do cố gắng giãy khỏi dây trói, cánh tay bị rạch một đường rất sâu, bây giờ vẫn chưa lành hẳn. Chỉ hơi dùng sức một chút, vết thương lại bắt đầu rỉ máu.
“Nào.” Chu Kỳ An nhanh như chớp nắm lấy cổ tay A Linh, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Nhúng vào máu của tôi một chút.”
Kiểu cách này, người không biết còn tưởng bị quỷ ám, cậu thiếu niên vốn định ngăn cản, nhưng lại bị Ứng Vũ chặn lại.
Chu Kỳ An nhìn A Linh không chớp mắt: “Tôi nói một chữ, cô viết một chữ, nếu tôi hiểu lầm, đạo cụ và điểm tích lũy giao dịch trước đó sẽ trả lại cho cô. Năm mươi vạn minh tệ, đổi lấy việc cô viết vài chữ, không lỗ đâu nhỉ?”
Hàn Lệ đứng bên cạnh đột nhiên trợn to hai mắt, hiển nhiên là đã nhớ ra chuyện gì đó.
Ban đầu chính cô ta là người gọi điện thoại bảo Chu Kỳ An đến bệnh viện xem thử.
Bên dưới bức tượng Hùng tượng hải báo hùng vĩ kia có khắc tên của Chu Kỳ An và ba người, cũng là nguyên nhân căn bản khiến bọn họ bước vào phó bản, nghe ý tứ của cậu, là đang nghi ngờ A Linh làm sao?
Tất nhiên, Chu Kỳ An không thể nào chỉ dựa vào một chi tiết nhỏ mà kết luận, cho nên mới muốn thử.
Hiện tại có người muốn cướp đoạt Thánh Khí của cậu, có người muốn lấy mạng cậu, hai chuyện này trộn lẫn vào nhau, khó mà phán đoán được.
“Chữ cái đầu tiên, chữ Chu trong Chu nhi phục thủy.”
Ánh mắt Chu Kỳ An vô cùng sắc bén.
Người chạm vào bức tượng nhất định sẽ bước vào phó bản, giả sử A Linh và bọn họ đến vào khoảng thời gian không chênh lệch bao nhiêu, rất có thể cô ta đã lợi dụng mã số người chơi của chính mình, thực hiện việc cưỡng chế ghép đôi từ xa, cho nên mới trì hoãn việc bước vào phó bản mấy ngày.
Trước đó, tất cả mọi người đều tụ tập cùng một chỗ, tùy tiện thăm dò sẽ phản tác dụng.
Hiện tại Ứng Vũ đã được tìm thấy, những người chơi khác vẫn đang làm hộ lý ở khoa nội trú thông thường, vậy thì còn thăm dò gì nữa?
Hỏi thẳng luôn đi.
Vẻ mặt A Linh vẫn không lộ ra chút sơ hở nào.
Ánh mắt Chu Kỳ An chậm rãi di chuyển xuống dưới, cuối cùng liếc nhìn cổ tay đang bị mình nắm chặt: “Chị gái, nhịp tim của chị đập càng lúc càng nhanh rồi.”
“A…” Nụ cười của Chu Kỳ An càng lúc càng sâu: “Lại đập nhanh hơn một chút rồi.”
————
Trong khi Chu Kỳ An đang đo nhịp tim bằng phương pháp thủ công trên lầu, Thẩm Tri Ngật vẫn đang bận rộn làm một số việc khác ở khoa não.
Cậu sinh viên đại học vừa đến đây chân đã mềm nhũn, nhưng rất nhanh sau đó đã đứng thẳng trở lại.
“Sao không có ai vậy?”
Đã vài phút trôi qua kể từ khi hai người ra khỏi thang máy, hiện tại chỉ có tiếng động ở gần cửa an toàn phía xa, hình như là nhân viên y tế đang dọn dẹp tàn cuộc ở phòng điều trị.
Cậu sinh viên đại học không dám ló đầu ra từ góc tường để nhìn, chỉ có thể phán đoán bằng âm thanh.
Nhưng Thẩm Tri Ngật ngược lại trực tiếp đi ra khỏi góc tường, như thể sợ người ta không nhìn thấy, còn vỗ nhẹ tay một cái.
Không lâu sau, âm thanh này đã nhanh chóng bị chú ý, một bóng dáng to lớn đột nhiên nhìn về phía này.
Cậu sinh viên đại học nhịn không được liếc mắt nhìn, sắc mặt kinh hãi, vội vàng ấn nút thang máy một lần nữa: “Là Tư tiên sinh!”
Cửa thang máy ở ngay tầng này, rất nhanh đã mở ra, nhưng Thẩm Tri Ngật không có ý định đi lên.
Cậu sinh viên đại học còn muốn gọi hắn chạy trốn, rốt cuộc Thẩm Tri Ngật cũng mở miệng nói một câu: “Cậu có thể lên đó rồi.”
“?”
Thẩm Tri Ngật mất kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Bắt gặp đôi đồng tử màu máu kia, cậu sinh viên đại học thức thời nuốt hết nghi vấn vào trong bụng, lựa chọn phối hợp.
Lúc cửa thang máy từ từ đóng lại, Tư tiên sinh cũng vừa hay đi tới.
Nhìn thấy cậu sinh viên đại học một lần nữa, trên mặt con thỏ đã không còn vẻ phẫn nộ, vẻ ôn hòa giả tạo giống như một lớp sứ mỏng manh, ẩn chứa sự đáng sợ có thể nứt vỡ bất cứ lúc nào.
Nó không xông vào thang máy, mà nhìn về phía Thẩm Tri Ngật, mơ hồ cảm nhận được một loại cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ từ trên người đối phương.
Lúc tiến hành điều trị não bộ, phòng bệnh mà người này nằm cũng có âm khí của dị loại thoát ra.
Người chơi bình thường bị nhân viên công tác nhìn lâu như vậy, sớm đã sợ hãi trong lòng.
Nhưng khuôn mặt Thẩm Tri Ngật từ đầu đến cuối vẫn mang vẻ thờ ơ, một lúc sau, anh ta thốt ra mấy chữ: “Biết Hiệp hội săn cá voi không?”
Vẻ mặt khinh thường của Tư tiên sinh đã thay cho câu trả lời: Hiệp hội gì chứ, đó là cái quái gì?
Bộ móng vuốt sắc nhọn rục rịch muốn động đậy, chỉ có máu tươi mới có thể áp chế tâm trạng tồi tệ của nó trong ngày hôm nay.
“Không biết thì đi hỏi.”
Giọng điệu ra lệnh đã hoàn toàn chọc giận Tư tiên sinh.
Trước khi nó kịp hành động, Thẩm Tri Ngật thản nhiên nói: “Không có được tọa độ của hiệp hội này, tên sinh viên ngốc nghếch kia sẽ đi tố cáo ông tự ý thả bệnh nhân ở nhà kính.”
Một tên gác cổng làm mất hai bệnh nhân, lại tự ý rời khỏi vị trí, còn gây ra náo loạn ở khoa não, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Hiện tại bệnh viện không có ai ra ngoài truy bắt Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học, chứng tỏ Tư tiên sinh đang ra sức che giấu sự thật này.
NPC trong phó bản không có bộ lọc tự nhiên đối với nhân viên công tác, một khi xác định là tự ý thả bệnh nhân, sẽ trực tiếp ra tay. Hai bên đánh nhau, Tư tiên sinh rất có thể sẽ bị cách chức.
Khác với đình chỉ công tác, nhân viên công tác bị mất biên chế sẽ phải trả giá rất đắt.
Nghe vậy, Tư tiên sinh tức giận đến mức bật cười, nếu tố cáo sẽ bị bắt tại chỗ, ném trở lại nhà kính, đó là tự tìm đường chết.
Cười rồi lại cười, sắc mặt liền thay đổi.
Nó nghĩ đến tên sinh viên đại học vừa đi thang máy lên kia, chuyện hy sinh bản thân như vậy, tên ngốc đó thực sự có thể làm ra được.
Cho dù là bản thể hay phân thân gì cũng đều hèn hạ đến cùng cực.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng cắt ngang lời nguyền rủa trong lòng nó, Thẩm Tri Ngật bình tĩnh nói: “Trong vòng ba phút, tôi muốn biết toàn bộ thông tin của Hiệp hội săn cá voi.”
“…”
Mẹ kiếp.
………..
Nhập mật khẩu, cậu sinh viên đại học cẩn thận đổi sang thang máy chuyên dụng đi lên, cậu ta nơm nớp sợ hãi trên đường đi sẽ đụng phải y tá.
Nhưng một đường bình an vô sự.
Cậu sinh viên đại học thở phào nhẹ nhõm.
Tình hình ở dưới lầu đã vượt quá tầm hiểu biết của cậu ta, Mục Thiên Bạch vậy mà lại muốn ở lại khoa não một mình, còn cố ý thu hút Tư tiên sinh đến.
Cửa vừa mở ra, một giọng nói dịu dàng như mây bay tới.
“Không viết sao?” Ánh đèn trắng bệch của hành lang chiếu lên mặt Chu Kỳ An, toát ra vẻ đáng sợ: “Ba phút, phút đầu tiên tôi sẽ bẻ gãy tay cô, coi như là ngầm thừa nhận, phút thứ hai, bạn tôi sẽ ra tay, phút thứ ba, bọn họ sẽ đánh cho cô bị xuất huyết trong, thu hút y tá đưa đến ICU.”
Thiếu niên đứng bên cạnh nhíu mày.
Bây giờ ai cũng có thể nhìn ra có gì đó không đúng.
Chỉ là viết một chữ thôi mà, hơn nữa còn là viết tên của người khác, không thể gây bất lợi gì cho bản thân được. Chuyện dễ dàng đổi lấy mấy nghìn điểm tích lũy và đạo cụ như vậy, tại sao lại do dự?
Chẳng lẽ thật sự như người đầu sứa đó nói, A Linh đến đây để giết người?
Lần này xuống phó bản là do A Linh rủ cậu ta lập nhóm, trước đây hai người đã hợp tác không chỉ một lần, trước khi đến, A Linh cũng không hề nói muốn đối phó với ai.
A Linh cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.
Biết cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định giãy giụa, Chu Kỳ An liếc mắt nhìn về phía cậu sinh viên đại học, cười nói: “Nhìn kìa, tôi lại có thêm một người bạn, bây giờ là bốn đánh một rồi.”
Cuối cùng cũng đến lượt cậu ta được đánh hội đồng người khác.
Cậu sinh viên đại học vẻ mặt mơ hồ.
Tình hình ở đây là sao?
Nụ cười của Chu Kỳ An càng thêm lạnh lẽo.
Sự im lặng của A Linh đã thay cho câu trả lời: Không phải vì tiền, mà là muốn lấy mạng cậu.
Đồng thời, dùng hai nhóm người để đối phó với cậu, chiêu này Hiệp hội săn cá voi đã từng dùng rồi. Bất quá chiêu thức nằm ở chỗ dễ dùng chứ không phải mới hay không, sự tồn tại của Triệu Tam Tuần và những người khác, cũng tương đương với Trần Tố và những người khác, dùng để chuyển dời sự chú ý của cậu.
Cửa thang máy đột nhiên mở ra lần nữa, vậy mà lại là Triệu Tam Tuần và Kerr.
“Thật náo nhiệt.” Triệu Tam Tuần đi đầu.
Buổi sáng, trước khi A Linh và Chu Kỳ An giao dịch, cô ta đã âm thầm đưa cho Triệu Tam Tuần một đạo cụ liên lạc, tuy rằng hắn ta không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng vừa rồi đột nhiên nhận được liên lạc, nói cho hắn ta mật khẩu thang máy chuyên dụng.
Nhìn tình hình hiện tại, A Linh đã trở mặt với Chu Kỳ An.
Chuyện tốt!
“Hôm nay là một ngày tốt lành.” Chu Kỳ An mỉm cười lên tiếng trước, cướp mất lời thoại của Triệu Tam Tuần.
Dường như cậu cũng không hề ngạc nhiên trước việc A Linh cố ý trì hoãn thời gian, nhân lúc cậu không chú ý mà liên lạc với Triệu Tam Tuần và những người khác.
Ta ít địch nhiều, đây là một người phụ nữ thông minh biết chừa đường lui cho mình, nếu cậu là A Linh, cậu cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.
Cuối cùng A Linh cũng ngẩng đầu lên một lần nữa, nhìn Chu Kỳ An, thản nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Hay là mọi người tập trung làm nhiệm vụ trước đã?”
Chu Kỳ An chớp chớp mắt: “Chị gái à, tôi là người muốn cái này cũng muốn cái kia.”
Vừa muốn làm nhiệm vụ, vừa muốn lấy răng trả răng, vừa muốn những kẻ có ý đồ bất chính phải phát huy hết tác dụng.
Nói xong, Chu Kỳ An nở một nụ cười trong sáng, trực tiếp bóp nát bông hồng đen cài trên ngực.
A Linh lập tức lùi lại một bước, cô ta vẫn luôn cảm thấy bông hồng này rất kỳ lạ, chỉ là, tình hình không cho phép cô ta tìm hiểu.
Triệu Tam Tuần cũng tưởng là đạo cụ gì đó, cũng theo bản năng lùi lại một bước.
Ở dưới lầu, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, cái bóng dần dần lan rộng và to ra, diện tích từ một tầng lầu mở rộng thành thang máy, cho đến khi lan rộng vô tận về phía không gian rộng lớn hơn, tầng cao nhất… sảnh lớn…
Trong nháy mắt, bóng đen gần như bao trùm toàn bộ tòa nhà nội trú.
Sắc mặt A Linh hơi thay đổi: “Cậu đã làm gì?”
Nụ cười trên môi Chu Kỳ An càng lúc càng rạng rỡ.
Thẩm Tri Ngật đã nói, khi nào cần đi vào giấc mơ thì bóp nát bông hồng, bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất.
“Đưa mọi người đến một nơi tốt đẹp, nếu không, tôi nói nhảm với cô lâu như vậy để làm gì?”
Nhiều người như vậy, ở lại bên ngoài thật lãng phí, chi bằng cùng nhau vào trong mơ.
Chu Kỳ An đã nghĩ kỹ rồi, phải làm thế nào để những người này phát huy hết tác dụng trong mơ mới được.
Hết chương 154.