Chương 154: Tranh Luận (06)
Bình tĩnh lại một chút, Trần Tranh gọi điện cho Đường Hiếu Lý. Đường Hiếu Lý vừa rời khỏi bệnh viện, chuẩn bị đến hiện trường một lần nữa.
“Lương Nhạc Trạch đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Trợ lý của anh ta bị thương nặng hơn, nguy hiểm đến tính mạng. Tài xế thì không sao.” Đường Hiếu Lý thở dài, “Tài xế taxi và hành khách ngồi sau đã tử vong.”
Lòng Trần Tranh như chùng xuống.
Đường Hiếu Lý nói, Lương Nhạc Trạch được hệ thống an toàn vượt trội của chiếc xe sang bảo vệ, nhưng tài xế và hành khách taxi thì không được may mắn như vậy. Mặc dù chiếc taxi không bị xe tải tông trực diện, nhưng lực va chạm vào chiếc Maybach rất mạnh, hành khách ngồi sau không thắt dây an toàn nên đã bị văng ra ngoài, gãy đốt sống cổ, còn tài xế thì tắt thở trên đường đến bệnh viện.
Đối với chiếc xe gây tai nạn, hiện đã xác định được thuộc về công ty vận tải Phi Mã, tài xế xe tải tên là Thang Tiểu Vạn, 42 tuổi, đã lái xe hơn 20 năm, là một tài xế già dặn kinh nghiệm. Trước đây hắn ta chạy xe đường dài, 4 năm trước mới được nhận vào công ty vận tải Phi Mã, lái xe tải nhỏ, thường nhận những việc nhỏ như chuyển nhà, chuyển văn phòng.
Công ty Phi Mã hiện đang rối ren, ông chủ một mực khẳng định không biết tại sao Thang Tiểu Vạn lại phát điên, mấy hôm trước gặp hắn ta còn thấy bình thường. Việc điều tra gia đình hắn ta vẫn đang được tiến hành, thi thể hắn ta bị nổ tan xác, chỉ riêng việc ráp nối lại cũng đã mất không ít thời gian.
“Cái tên Thang Tiểu Vạn này, cũng nhờ tập đoàn Vân Tuyền mà tìm được công việc hiện tại.” Đường Hiếu Lý nói.
Trần Tranh hỏi: “Hắn ta đã tham gia hội chợ lao động?”
“Đúng vậy, hắn ta không còn chạy xe đường dài nữa, không phải vì chạy xe đường dài không kiếm được tiền, mà là do cuộc sống lang bạt trên đường dài khiến hắn ta bị thoái hóa cột sống nghiêm trọng, suýt nữa thì bỏ mạng.” Đường Hiếu Lý thuật lại những gì nghe được từ ông chủ Phi Mã, “Nếu năm đó không có hội chợ lao động, cho hắn ta cơ hội, chưa chắc hắn ta đã tìm được việc nhanh như vậy.”
Trần Tranh nói: “Vậy chẳng phải hắn ta đang lấy oán báo ân với Lương Nhạc Trạch sao?”
Đường Hiếu Lý nói: “Người này chắc chắn chỉ là một công cụ, có thể hắn ta còn không biết người mình muốn đâm chết là ai. Có người mua mạng hắn ta, hắn ta chỉ cần xuất hiện ở địa điểm đã định vào thời gian đã định, lao xe vào, sau đó tự sát trước khi cảnh sát đến.”
Trần Tranh nhớ lại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo, “Đội trưởng Đường, anh có nghĩ rằng, mục tiêu của hắn ta không phải là Lương Nhạc Trạch?”
Đường Hiếu Lý sững người, “Ý cậu là, người hắn ta muốn đâm là Minh Hàn?”
Trần Tranh nói: “Việc chúng ta điều tra tập đoàn Vân Tuyền vốn không phải là bí mật, bọn chúng cũng đã thực sự ra tay với cảnh sát. Muốn đâm chết Minh Hàn, thực ra ở đâu cũng được, nhưng bọn chúng biết Minh Hàn sẽ bám theo xe của Lương Nhạc Trạch, nên đã ra tay trong lúc bám đuôi. Đội trưởng Đường, nếu hôm nay người gặp nạn là Minh Hàn, anh sẽ nghĩ sao?”
Đường Hiếu Lý trầm ngâm: “Phản ứng đầu tiên là có người muốn ra tay với cảnh sát, nhưng suy nghĩ kỹ lại, còn có thể rút ra một kết luận khác: Nhiệm vụ mà Thang Tiểu Vạn nhận được là đâm vào Lương Nhạc Trạch phía trước, nhưng lại đâm nhầm vào Minh Hàn.”
“Đúng vậy!” Trần Tranh nói, “Có lẽ đây chính là kết quả mà bọn chúng mong muốn, nhưng Thang Tiểu Vạn đã đâm nhầm, suýt nữa thì lấy mạng Lương Nhạc Trạch.”
Xe của Đường Hiếu Lý dừng lại ở đoạn đường xảy ra vụ nổ, đám cháy đã được dập tắt, giao thông cơ bản đã được khôi phục, nhưng cây cối hai bên đường đều bị thiêu rụi, trông thật tiêu điều trong mùa vạn vật hồi sinh.
“Đợi Lương Nhạc Trạch tỉnh lại, tôi sẽ thăm dò anh ta.” Đường Hiếu Lý nói.
Vụ tai nạn xe hơi này đã phá hỏng kế hoạch của Trần Tranh tại thành phố Trúc Tuyền. Kẻ sát hại Tân Pháp và phi tang xác vẫn biệt tăm biệt tích, cảnh sát ngoài việc xem đi xem lại camera giám sát, không còn cách nào tốt hơn để tìm ra hắn ta, mà hắn tarõ ràng là một kẻ lão luyện, ngoại trừ bị camera giám sát công cộng ở con hẻm sau viện nghiên cứu quay được, những lúc khác hắn gần như bốc hơi khỏi thế giới.
Và ngay cả lần xuất hiện đó, hắn ta cũng có thể tránh được camera giám sát. Dường như hắn ta muốn cho cảnh sát biết: Tao đã đến, nhưng chúng mày chẳng thể làm gì tao.
Trong trường hợp này, bóng người mà Trần Tranh phát hiện càng đáng chú ý hơn, nhìn dấu chân, bọn họ không phải là một người, bóng người đó rất có thể là nữ. Khổng Binh dẫn người rà soát xung quanh làng Hạnh Phúc, hỏi xem có ai nhìn thấy người phụ nữ khả nghi ra vào hay không, nhưng ngay cả người gác cổng nghiêm khắc cũng nói không thấy ai khả nghi.
Vậy người này có thể là cư dân của làng Hạnh Phúc? Sau khi bị Trần Tranh phát hiện, cô ta không hề rời đi, mà quay trở lại nhà mình, hoặc trốn vào nhà nào đó.
Các thành viên trong đội so sánh dấu chân với dấu chân của cư dân, nhưng đây rõ ràng là một công việc tốn công vô ích, không ai muốn bị coi là nghi phạm, nghe nói dấu chân xuất hiện ở căn 502 thì lập tức đen mặt, thề sống chết cũng không đến căn 502.
Kiểm tra cả buổi sáng, dấu chân không khớp với bất kỳ ai.
Trần Tranh hoàn hồn sau vụ tai nạn xe hơi, lại cảm nhận được ánh mắt âm u đó đang nhìn mình.
………..
Tại bệnh viện Nhân dân số 3 thành phố Lạc Thành, Minh Hàn vừa làm xong tất cả các xét nghiệm, đã vội vàng gỡ kim truyền dịch trên tay, “Văn Ngộ, điện thoại của tôi đâu?”
Văn Ngộ đưa điện thoại cho cậu, y tá đi ngang qua, thấy cậu không chịu yên phận, định vào ngăn cản, Văn Ngộ chặn y tá lại, còn đóng cửa phòng, “Để cậu ấy gọi đi, không gọi cuộc điện thoại này, lát nữa cậu ấy chết cho cô xem.”
Y tá: “…” Cảnh sát các anh nói chết là chết thật sao?
Số điện thoại được gọi đi, bên kia gần như ngay lập tức bắt máy, giọng nói của Trần Tranh truyền đến, rất khác so với bình thường, gấp gáp hơn, căng thẳng hơn, không hề giống thầy Trần điềm đạm, bình tĩnh thường ngày.
Minh Hàn vô thức cong khóe môi, “Anh—”
Gọi xong tiếng này, chính cậu cũng ngẩn người, lúc bị thương thì chỗ nào cũng đau, mơ mơ màng màng nhìn thấy bà ngoại, nhưng lúc này sau khi được điều trị, đã đỡ hơn nhiều. Cậu chỉ muốn gọi Trần Tranh một tiếng, kéo dài âm cuối một chút, để Trần Tranh biết cậu không sao. Cậu không hề có ý định dùng giọng mũi nũng nịu như vậy.
Trần Tranh định nói gì đó, nhưng bị tiếng “Anh” này gọi cho mất hồn, im lặng một lúc, mãi đến khi nghe thấy tiếng hít thở của Minh Hàn mới hoàn hồn, “Em… mở video call được không?”
Minh Hàn luống cuống tay chân, “Video call á?”
“Để anh, em chỉ cần nhận máy.” Trần Tranh nói xong liền cúp điện thoại, gửi lời mời video call. Ngay lập tức, gương mặt ửng đỏ của Minh Hàn hiện lên trên màn hình. Trán cậu bị thương, đang quấn băng gạc, còn nhìn thấy vết máu lờ mờ, trong mắt có tia máu, khóe môi bị rách, hơi sưng, nhưng tinh thần trông có vẻ không tệ, chỉ là, không biết những chỗ khác bị thương ra sao.
“Anh!” Minh Hàn lại gọi một tiếng, lần này không còn giọng điệu nũng nịu nữa.
Trần Tranh cẩn thận đánh giá cậu từ trên xuống dưới, nhận thấy gò má Minh Hàn còn đỏ hơn lúc nãy, “Sao mặt em đỏ vậy?”
Minh Hàn vội vàng sờ mặt, “Đỏ sao?”
Cậu không sờ thì thôi, vừa sờ, càng đỏ hơn.
Trần Tranh thở dài, “Vất vả rồi, Chim nhỏ.”
Minh Hàn nghiêm mặt đi, nói: “Đáng tiếc là không tóm được kẻ nào sống, chỉ suýt chút nữa thôi.”
Trần Tranh không muốn trách móc Minh Hàn vào lúc này, “Kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra đi.”
Thực ra anh đã nắm được diễn biến sự việc, nhưng nghe Minh Hàn kể lại từ góc nhìn thứ nhất, cảm giác càng thêm kinh hãi. Sau khi phát hiện Thang Tiểu Vạn có thiết bị nổ trên tay, Minh Hàn đã bỏ chạy, nhưng vẫn bị sóng xung kích hất tung, may mắn là Minh Hàn có thể chất đủ tốt, nếu không thì lúc này cậu đã nằm ở phòng ICU, hoặc là nhà xác rồi.
Trần Tranh có chút sợ hãi, Minh Hàn đột nhiên chỉ vào vết thương ở khóe môi, nói: “Anh à, em bị phá tướng rồi.”
Vết thương đó bây giờ nhìn thì đáng sợ, nhưng sau khi xẹp xuống sẽ không quá rõ ràng, Trần Tranh nói: “Ngay cả khâu lại cũng không cần thì phá tướng cái gì?”
“Trên mặt đấy, lại còn là vị trí quan trọng như cái miệng.” Minh Hàn bất mãn càu nhạt.
Trần Tranh chiều theo ý cậu: “Ừ thì đúng là vậy, sau này ăn cay phải cẩn thận kẻo chạm vào.”
Minh Hàn lại nói: “Sau này hôn cũng không tiện nữa.”
Trần Tranh: “…”
Minh Hàn chớp chớp mắt.
Trần Tranh hỏi: “Bây giờ trong phòng bệnh không có ai khác chứ?”
Minh Hàn cười nói: “Chỉ có mình em thôi. Bọn họ đều bị em đuổi hết ra ngoài rồi, ồn chết đi được.”
Trần Tranh thầm nghĩ, em cũng ồn ào lắm đấy.
Minh Hàn ghé sát lại, đưa vết thương trên trán cho Trần Tranh xem, “Nói thật đi anh, em bị phá tướng rồi, anh có chê em không?”
Trần Tranh bất lực, “Có chuyện gì đâu mà? Em…” Anh vốn còn muốn nói, em to xác vậy rồi, còn làm nũng sao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt có chút tủi thân của Minh Hàn, nghĩ đến việc Minh Hàn đã phải chịu khổ, anh liền mềm lòng.
“Sao hả anh?” Minh Hàn truy hỏi.
Trần Tranh suy nghĩ một chút, “Những chỗ khác của em thì sao? Cho anh xem thử.”
Minh Hàn cầm điện thoại ra xa một chút, vén áo bệnh nhân lên, trên người cậu cũng quấn băng gạc, cơ bắp chỗ xanh chỗ tím, vậy mà cậu còn muốn ra oai bằng lời nói, “Anh cứ nói thẳng là muốn xem cơ bụng của em đi.”
Trần Tranh: “… À, đúng rồi, anh muốn xem cơ bụng của em. Chỗ đó, có phải bị tông cho bay mất rồi không?”
Minh Hàn giật mình, vội vàng kiểm tra, “Nói bậy, vẫn còn!”
Nói chuyện phiếm một lúc, từ khi Trần Tranh biết Minh Hàn bị thương, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng được thả lỏng, dặn dò Minh Hàn yên tâm dưỡng thương, trước khi bác sĩ cho xuất viện thì tuyệt đối không được tự ý hành động.
Minh Hàn miệng thì đồng ý, lại nói: “Lương Nhạc Trạch và tài xế, trợ lý của anh ta cũng đều nằm viện ở đây, trợ lý của anh ta bị thương nặng hơn. Chờ anh ta tỉnh lại, em sẽ đến thăm anh ta.”
Trần Tranh nói: “Em muốn hỏi cậu ta điều gì?”
Minh Hàn lắc đầu, “Nói thật là em cũng không biết. Vụ tai nạn xe hơi của anh ta xảy ra quá kỳ lạ, em rất khó xác định vai trò của anh ta trong vụ việc này.”
Trần Tranh nói: “Em cũng cảm thấy cậu ta không phải là nạn nhân đơn thuần.”
Ánh mắt Minh Hàn trầm xuống, cậu cũng nghĩ đến vấn đề giống như Trần Tranh, “Có lẽ xe của em mới là mục tiêu mà Thang Tiểu Vạn muốn đâm.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Trần Tranh, “Vậy thì em càng phải cẩn thận, tạm thời anh chưa về được, em…”
Minh Hàn khẽ cười, “Anh à, em lo cho anh hơn. Bên này ít ra em còn có nhiều người canh gác như vậy, bên anh chỉ có mỗi Khổng Binh.”
Trần Tranh nhìn “Chim nhỏ bị thương” trong màn hình, hơi ngẩn người, một lúc sau mới đành hắng giọng, nói: “Khổng Binh mà biết em nói vậy, lần sau em đừng hòng bước chân vào địa bàn của anh ta nữa.”
“Anh à.” Minh Hàn lại nói: “Em thật sự muốn nhanh chóng đến bên anh. Nếu mục tiêu của bọn chúng thực sự là cảnh sát, thì tình cảnh của anh càng nguy hiểm hơn.”
Trần Tranh nghiêm túc nói: “Anh biết, anh sẽ cẩn thận gấp bội.”
Hai người cách màn hình điện thoại nhìn nhau, một lúc sau, Minh Hàn làm ra vẻ yếu ớt, “Không được rồi, em vừa nghĩ đến việc mình bị phá tướng, trong lòng liền buồn bã, sau này không thể hôn hôn tử tế được nữa.”
Trần Tranh chụm ngón trỏ và ngón giữa lại, áp lên môi, sau đó áp lên khóe môi bị thương của Minh Hàn.
Minh Hàn sững người, bất động, như thể mạng lag vậy.
Trần Tranh nói: “Mất tín hiệu rồi à? Thế thì thôi vậy, cúp máy đây.”
“Anh!” Minh Hàn vội vàng nói: “Vẫn còn tín hiệu, vẫn còn tín hiệu mà!”
Trần Tranh cười nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe, nếu không sẽ không hết bị phá tướng đâu.”
Hai người lại đôi co một lúc, y tá đến kiểm tra phòng, Trần Tranh mới cúp điện thoại.
Vụ tai nạn xe hơi của Lương Nhạc Trạch đã gây xôn xao dư luận, trên mạng đã có người nhắc đến tai nạn của tập đoàn Vân Tuyền năm xưa, liên kết vụ tai nạn xe hơi này với vụ tai nạn xe hơi trên đảo Kim Ti.
“Rốt cuộc thì tập đoàn Vân Tuyền đã đắc tội với ai? Sao lại độc ác như vậy? Lần trước suýt chút nữa đã hủy hoại Vân Tuyền, vất vả lắm mới vực dậy được, nay lại ra tay nữa rồi?”
“Nói đi cũng phải nói lại, cái tên Lương Nhạc Trạch này lợi hại thật, nếu không phải anh ta ra tay cứu vãn, thì Vân Tuyền đã thực sự tiêu đời rồi.”
“Đẹp trai vậy luôn á? Tôi còn tưởng là một ông chú trung niên bụng bia cơ!”
“Cậu em trai đã mất của anh ta mới là nhân tài thực sự, nếu cậu em trai đó còn sống, không biết Vân Tuyền đã phát triển đến mức nào rồi.”
“Lương Nhạc Trạch nhất định phải khỏe lại, không thể để kẻ xấu được như ý!”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, vụ tai nạn của nhà họ Lương, cảnh sát nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bắt được hung thủ sao? Cảnh sát ăn lương nhà nước để làm gì?”
“Biết đâu cảnh sát thông đồng với bọn tội phạm?”
“Đừng có mà suy đoán lung tung, vụ tai nạn xảy ra ở nước M, bên đó hỗn loạn như vậy, bạn có cách nào? Cứ nhìn lần này đi, chắc chắn sẽ tóm được hung thủ!”
………..
Trong khi cư dân mạng tha hồ tưởng tượng, đội cơ động vẫn đang tiếp tục điều tra tập đoàn Vân Tuyền. Lương Nhạc Trạch bắt đầu xây dựng trường dạy nghề, lên kế hoạch đưa người lao động phổ thông đi xuất khẩu lao động từ 5 năm trước, hợp tác với không ít doanh nghiệp nước ngoài.
Điều này thực ra không liên quan gì đến hoạt động kinh doanh cốt lõi của tập đoàn Vân Tuyền, từ khi tập đoàn Vân Tuyền về tay Lương Nhạc Trạch, dần dần trở thành doanh nghiệp công nghệ, cần những nhân tài chất lượng cao, giai đoạn đầu sản xuất đều là tìm đơn vị gia công. Vì vậy quyết định của Lương Nhạc Trạch 5 năm trước rất đáng để nghiên cứu.
Trong số các doanh nghiệp nước ngoài có quan hệ hợp tác với tập đoàn Vân Tuyền, có một thương nhân người nước K tên là Kim Hiếu Toàn, người này đã thu hút sự chú ý của đội cơ động.
Gã ta là một người môi giới lao động, đi khắp thế giới, có văn phòng đại lý ở châu Á, châu Phi, Mỹ Latinh, hàng năm đều tham gia hội chợ lao động do tập đoàn Vân Tuyền tổ chức, những người có nhu cầu đi làm việc ở nước ngoài đều qua tay gã ta, bọn họ được đào tạo kỹ năng, ngôn ngữ,…. Sau đó thì được đưa đến các quốc gia khác nhau.
Cách thức hoạt động cụ thể của việc này, thực ra có rất nhiều vùng xám, nhưng ở Hoa Quốc, có tập đoàn Vân Tuyền bảo lãnh cho gã ta, ở nước ngoài, lại có thế lực địa phương kết nối, công việc làm ăn của gã ta dường như rất thuận lợi.
Những người môi giới như gã ta không phải là hiếm trong số các đối tác của tập đoàn Vân Tuyền, đội cơ động tập trung chú ý đến gã ta, một là vì quy mô nhóm của gã ta lớn, quan hệ với Lương Nhạc Trạch mật thiết, hai là vì quốc tịch và tên họ của gã ta.
Trong “Lượng Thiên Xích” có vô số ông Kim, ông Kim từ lâu đã trở thành một biểu tượng. Vậy Kim Hiếu Toàn này thì sao? Liệu có phải là một ông Kim nào đó không?
Không ít lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vân Tuyền đã đến bệnh viện, các đối tác của Vân Tuyền cũng lần lượt cử người đến thăm hỏi, nhưng đều bị nhân viên y tế và cảnh sát chặn lại, tình trạng hiện tại của Lương Nhạc Trạch không thích hợp để tiếp khách.
Trong số những người đến thăm hỏi không có Kim Hiếu Toàn, dường như gã ta và Lương Nhạc Trạch không có quan hệ cá nhân quá thân thiết. Hội chợ lao động vẫn đang tiếp tục, gã ta vẫn đi đi về về giữa khách sạn và hội trường, tỏ ra rất bận rộn. Trong phạm vi được phép hạn chế, cảnh sát không điều tra ra được hành vi kinh doanh của gã ta ở trong nước có vi phạm pháp luật hay không.
Cuộc điều tra về Thang Tiểu Vạn ngược lại đã tìm ra được không ít manh mối. Vợ cũ của hắn ta là bà Lý, sau khi biết hắn ta gây ra chuyện động trời như vậy, sợ hãi nhiều hơn là đau buồn, bà kích động nói: “Tôi đã biết là hắn ta nhất định sẽ có ngày hôm nay! Hắn ta phát điên từ lâu rồi! May mà chúng tôi đã ly hôn!”
Đường Hiếu Lý đích thân thẩm vấn bà Lý, “Hai người ly hôn vì lý do gì?”
Bà Lý ngắt quãng nói, bà và Thang Tiểu Vạn là đồng hương, quen biết từ nhỏ, từng rất yêu thương nhau. Thang Tiểu Vạn siêng năng, thật thà, nói muốn đến thành phố lớn làm ăn, kiếm nhiều tiền, nhưng chắc chắn sẽ rất vất vả, hỏi bà có đồng ý theo hắn ta chịu khổ hay không.
Bà cảm thấy Thang Tiểu Vạn là người đàn ông đáng để phó thác cả đời, đi theo Thang Tiểu Vạn, cuộc sống sẽ rất có tương lai, vì vậy bà đã cùng Thang Tiểu Vạn chạy xe đường dài.
Nghề lái xe đường dài rất vất vả, hai người ăn ngủ gì cũng đều ở trên xe, phần lớn thời gian trong năm đều ở trên đường. Nhưng cũng tích góp được kha khá tiền, mua được nhà, sinh được con, trở thành người thành phố.
Nhưng do lái xe quanh năm suốt tháng, Thang Tiểu Vạn bị thoái hóa cột sống, nằm liệt giường, uống thuốc, mát xa đều không khỏi. Hắn ta là trụ cột trong gia đình, nếu hắn ta gục ngã, thì gia đình này cũng tan tành.
Thang Tiểu Vạn chữa bệnh tốn kém rất nhiều tiền, gia đình bỗng chốc trở nên túng quẫn, Bà Lý bắt đầu ra ngoài tìm việc làm. Khi đó trong lòng bà vẫn còn ấp ủ hy vọng tích cực, Thang Tiểu Vạn không bị liệt, vẫn có thể xuống giường được, sau này không lái xe nữa, về quê mở trạm chuyển phát nhanh hoặc tiệm tạp hóa, thì vẫn có thể sống được.
Nhưng câu nói “Có bệnh thì vái tứ phương” đã được kiểm chứng qua thời gian và nhiều thế hệ, Thang Tiểu Vạn thấy bác sĩ không chữa khỏi bệnh cho mình, liền bắt đầu tin vào mê tín dị đoan. Không biết hắn ta nghe ở đâu về một giáo phái tên là “Bích Không Giáo”, ngày nào cũng ở nhà thờ “Bích Không Thần”, cầu nguyện vị thần linh bí ẩn này có thể cứu rỗi mình.
Bà Lý lớn lên ở một ngôi làng nghèo khó, nhưng công tác xóa bỏ mê tín dị đoan ở đó lại rất hiệu quả. Bà không tin vào thần phật, thậm chí còn rất phản cảm. Bà cho rằng chồng mình đã bị trúng tà, ngày nào cũng cãi nhau với chồng, muốn cải tạo hắn ta. Nhưng Thang Tiểu Vạn ngày càng quá đáng, lấy tiền trong nhà đi cúng bái “Bích Không Thần”, nói rằng chỉ có “Bích Không Thần” mới có thể chữa khỏi bệnh cho hắn ta
Nhìn số tiền tích góp bao nhiêu năm bị phung phí, Bà Lý không chịu đựng được nữa, ly hôn với Thang Tiểu Vạn, đưa con về quê. Còn Thang Tiểu Vạn không biết đã dùng cách gì, mà lưng hắn ta ngày một tốt lên.
Bà Lý đã từng nghi ngờ, chẳng lẽ “Bích Không Thần” kia thực sự có tác dụng?
Sau khi khỏi bệnh, Thang Tiểu Vạn đã tìm được việc làm, vẫn là lái xe, nhưng không còn chạy xe đường dài nữa, công việc hàng ngày nhẹ nhàng hơn nhiều, thu nhập tất nhiên cũng giảm sút. Thang Tiểu Vạn cho rằng là “Bích Không Thần” đã ban cho hắn ta cuộc sống mới, thường xuyên đi truyền giáo cho người thân bạn bè, còn định kéo cả con trai trở thành tín đồ cùng hắn ta.
Bà Lý kiên quyết không đồng ý, Thang Tiểu Vạn về quê truyền giáo, bà liền đi gõ cửa từng nhà, nói Thang Tiểu Vạn bị bệnh, bị điên rồi. Hai người nhiều lần xảy ra tranh cãi, Thang Tiểu Vạn mắng bà là đồ điên, bà tức giận không thôi, lần cuối cùng gặp mặt đã buột miệng mắng: “Sớm muộn gì anh cũng bị ‘ôn thần’ mà anh thờ hại chết!”
Bà Lý run rẩy, “Tôi, tôi nói trúng rồi, hắn ta thực sự bị ‘ôn thần’ hại chết!”
Thi thể của Thang Tiểu Vạn không còn nguyên vẹn, việc khám nghiệm tử thi diễn ra vô cùng khó khăn. Kết hợp với hồ sơ bệnh án của hắn ta, pháp y xác nhận hắn ta bị thoái hóa cột sống nghiêm trọng. Còn việc tại sao sau đó hắn ta lại khỏi bệnh, lại có thể tiếp tục làm tài xế, thì e rằng không phải do “Bích Không Thần”, mà là do một loại thuốc nào đó.
Trong số những mảnh thi thể, pháp y đã tìm thấy thành phần thuốc hướng thần, ở nhà hắn ta cũng tìm thấy loại thuốc này. Việc hắn ta đột nhiên khỏi bệnh, không phải là do thoái hóa cột sống đã thực sự khỏi, mà là do thuốc đã khiến hắn ta không còn cảm thấy đau, mất đi cảm giác đau đớn ở lưng.
Đường Hiếu Lý cầm báo cáo xét nghiệm, cau mày. Loại thuốc này chính là “Hắc Ấn” mà Đội cơ động đang đặc biệt chú ý, năm xưa Tiết Thần Văn đã sử dụng phiên bản đời đầu của nó, cách đây không lâu thuốc Hoắc Diệp Duy sử dụng cũng chính là “Hắc Ấn”!
Tiết Thần Văn và Hoắc Diệp Duy đều là người có tiền, có nhiều cách để có được ma túy, còn điều kiện kinh tế của Thang Tiểu Vạn thì chỉ có thể là do “Bích Không Giáo” cung cấp! Vì vậy hắn ta vô cùng biết ơn, lầm tưởng là “Bích Không Thần” hiển linh.
Căn bệnh mà bỏ ra mấy vạn tệ đi khám chuyên gia cũng không chữa khỏi, vậy mà cứ thế khỏi hẳn! Hắn ta trở thành tín đồ trung thành nhất, có cơ hội liền đi truyền giáo khắp nơi, trong mắt vợ con và người trong làng, hắn ta trở thành kẻ điên.
Cuối cùng, hắn ta cũng thực sự trở thành kẻ điên.
Thang Tiểu Vạn là vậy, thế Hoắc Diệp Duy thì sao? Những vụ án liên quan đến “Hắc Ấn”, thông tin cảnh sát nắm trong tay không nhiều, loại ma túy này vẫn chưa lan truyền trên diện rộng, khả năng rất lớn là Hoắc Diệp Duy cũng có được nó từ “Bích Không Giáo”.
Ông chủ của công ty vận tải Phi Mã khi biết thoái hóa cột sống của Thang Tiểu Vạn căn bản chưa hề khỏi, liền sợ đến toát mồ hôi hột.
Ông ta nói, những công ty nhỏ như bọn họ sẽ không yêu cầu nhân viên đi khám sức khỏe định kỳ, Thang Tiểu Vạn tự đi khám sức khỏe, kết quả cho thấy bình thường, ông ta cũng không quản nữa, “Nếu tôi biết hắn ta dựa vào loại thuốc đó để cầm cự, tôi nhất định không dám dùng hắn ta! Không phải là không có ai nói cho tôi biết sao!”
“Loại thuốc giảm đau tác động lên tinh thần như ‘Hắc Ấn’, có tính gây nghiện cực mạnh.” Đường Hiếu Lý nói: “Bọn chúng cho Thang Tiểu Vạn nếm trải sự ngọt ngào, định kỳ định lượng cho hắn ta dùng thuốc, mà chỉ cần ngưng thuốc, hắn ta sẽ phát điên vì đau đớn. Cơ thể của hắn ta đã bị ma túy khống chế hoàn toàn.”
Minh Hàn đã có thể xuống giường đi lại, tự mình vịn vào giá truyền dịch, “Vậy thì lúc này muốn Thang Tiểu Vạn làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất đơn giản, không cho hắn ta dùng thuốc, cơn đau ban đầu và cơn nghiện thuốc cũng đủ khiến hắn ta sống không bằng chết, ‘Chúng tôi có thể cho anh dùng thuốc, nhưng anh phải làm cho chúng tôi một việc’. Ngoài thuốc, Thang Tiểu Vạn không còn nghe thấy gì khác nữa, cho dù đối phương có nói với hắn ta, cuối cùng hắn ta phải bấm nút kích nổ, hắn ta cũng sẽ lập tức đồng ý. ‘Bích Không Giáo’ này rốt cuộc là từ đâu ra?”
Đường Hiếu Lý nói: “Hiện tại manh mối mà chúng ta nắm trong tay còn rất ít, tín đồ của nó không nhiều.”
Minh Hàn nghi hoặc nói: “Nhưng Thang Tiểu Vạn không phải gặp ai cũng truyền giáo sao? Những người như hắn ta chắc hẳn không ít, tại sao tín đồ lại không phát triển được?”
Đường Hiếu Lý nói: “Tôi và lão Lư đã phân tích, có thể là do ‘Bích Không Giáo’ rất nghiêm khắc, những người mà nó thực sự tiếp nhận chỉ có những người mà nó nhắm đến, còn những tín đồ khác do tín đồ cũ phát triển, ví dụ như những người mà Thang Tiểu Vạn tìm đến, đều không được nó công nhận thực sự, những người này không thể tiếp xúc được với bí mật của ‘Bích Không Giáo’. Thang Tiểu Vạn đã phát triển được 6 tín đồ, tôi đều đã tiếp xúc với từng người, nhưng bọn họ chỉ biết đến cái tên ‘Bích Không Giáo’, học theo Thang Tiểu Vạn thờ ‘Bích Không Thần’, bình thường niệm ‘thần linh phù hộ’ gì đó. Bọn họ chưa từng gặp cấp trên của Thang Tiểu Vạn, cũng chưa từng nhận được bất kỳ loại thuốc nào từ tay Thang Tiểu Vạn.”
Minh Hàn nói: “Vậy chẳng khác nào tín đồ vô dụng.”
Đường Hiếu Lý gật đầu, “Đúng là như vậy. Những người như Thang Tiểu Vạn chắc hẳn là không ít, bọn họ đều có nỗi đau về thể xác và tinh thần không thể vượt qua, vì vậy ‘Bích Không Giáo’ mới có thể thừa cơ len lỏi vào, dùng thuốc để ban cho bọn họ sự giải thoát ngắn ngủi, và sự khống chế lâu dài. Hoắc Diệp Duy cũng vậy, hắn ta không có nỗi đau về thể xác, nhưng nỗi đau tinh thần lại vô cùng nghiêm trọng.”
Minh Hàn trầm ngâm, “Vậy thì ‘Bích Không Giáo’ và ‘Lượng Thiên Xích’ có quan hệ gì với nhau?”
“Đây là việc cần phải điều tra tiếp theo.” Đường Hiếu Lý chắp tay sau lưng, “‘Hắc Ấn’ được sản xuất ở đâu cũng là một dấu hỏi lớn.”
Hết chương 154.