Chương 155: Bạo Quân
Cả bệnh viện như bị bao phủ bởi một lớp sương mù xám xịt, tất cả bệnh nhân đang chìm trong giấc mơ, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình yên như khi ngủ bình thường, không hề nhận ra giấc mơ của mình đang bị xâm nhập.
Men theo các nút thắt phức tạp của giấc mơ, bóng đen thành công xé toạc một khoảng trống trong giấc mộng khổng lồ.
Dưới lầu, Tư tiên sinh mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhưng lại không thể nói ra điều bất thường.
Đó là điều đáng sợ nhất của giấc mơ, cho dù nó lướt qua bạn, tấn công bạn, hay thậm chí là bóp méo ký ức của bạn… tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Loài đặc biệt như Tư tiên sinh, từng nếm qua một miếng thịt Thái Tuế, cũng chỉ có thể cảm nhận được màu sắc của tòa nhà dường như hơi tối đi một chút.
“Hai phút rưỡi rồi.” Thẩm Tri Ngật vừa canh thời gian vừa hỏi: “Tọa độ ở đâu?”
Đây mới là lần thứ hai Hiệp hội Săn Cá Voi ra tay, nhưng hắn đã mất hết kiên nhẫn, chỉ muốn nhanh chóng tiễn chúng lên đường.
Thẩm Tri Ngật biết rõ, người chơi hoàn toàn bước vào thế giới mới có thể xem nhưng không thể sử dụng diễn đàn. Khả năng toàn trí toàn năng của quái vật cấp Truyền thuyết không phải là thứ mà một nhân viên công tác như nó có thể so sánh được.
Hiệp hội Săn Cá Voi thi thoảng lại lợi dụng diễn đàn để xúi giục những người chơi khác, chắc chắn là đang ở một nơi đặc biệt, thậm chí có thể là đang tạm thời cư trú trong một phó bản nào đó.
Ngoài ra, còn có một món nợ cần phải giải quyết.
Con thỏ Tư tiên sinh này sẽ không vô duyên vô cớ đưa bọn họ đến khoa thần kinh, chắc chắn là đã biết điều gì đó.
“Quản lý chợ quỷ ư?”
Thẩm Tri Ngật nhớ lại những con boss gần đây đã khiến Chu Kỳ An phải chịu thiệt thòi.
Bất kể có phải hay không, món nợ này đều tính lên đầu nó.
Nghe thấy bốn chữ “Quản lý chợ quỷ”, mắt Tư tiên sinh vừa mới trợn tròn một chút thì đã nghe thấy Thẩm Tri Ngật thản nhiên nói: “Tôi biết ông muốn có được thứ gì trong phó bản này. Cho tôi tọa độ chính xác, thường xuyên cung cấp xăng cho xe của nhà Kỳ An…”
“Cung cấp mẹ mày.” Nghe đến xe của nhà Kỳ An, Tư tiên sinh suýt chút nữa thì bất chấp quy tắc lao đến tấn công.
Giây tiếp theo, nó chợt phát hiện ra một điều kinh hoàng.
Trong trường hợp bình thường, nó tuyệt đối không thể kiên nhẫn nghe người chơi nói hết những lời này, nhưng hiện tại, ý thức của nó lại không thể sinh ra bất kỳ sự phản kháng nào.
Thẩm Tri Ngật bình tĩnh nói tiếp: “Làm được hai điều này, thứ đó sẽ không ai tranh giành với ông.”
Có giành được thứ này thì Kỳ An cũng không dùng được.
Các đốt ngón tay thon dài bất thường khẽ động, trong hai việc, nếu có một việc không làm được, hắn sẽ tự tay lột da con thỏ này.
Phát hiện trước đó khiến hơi thở cuồng bạo của Tư tiên sinh dịu đi một chút.
Nó dám chắc người đàn ông trước mặt này cũng không đơn giản, bản thân nó dường như biết thân phận của hắn, nhưng lại không tài nào nhớ ra được. Rào cản nhận thức khiến nó từ bỏ việc suy nghĩ quá nhiều, bắt đầu đánh giá thương vụ này từ góc độ lợi ích.
Ngoài việc cung cấp xăng dầu, giao dịch bằng miệng này về cơ bản chỉ làm tổn thương người khác.
Dù sao cũng không phải tọa độ của nhà nó.
Tư tiên sinh vốn nắng mưa thất thường, sau vài giây, trên mặt nó đột nhiên lộ ra nụ cười u ám méo mó: “Được, nhưng nếu bất kỳ ai trong hai người giành lấy thứ tôi muốn, chúng ta sẽ cùng nhau chết.”
Đây là một trong số ít cơ hội của nó.
Thẩm Tri Ngật hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của Tư tiên sinh, căn cứ vào tốc độ phát triển và độ khó của phó bản này, có lẽ sẽ có những thứ tốt khác.
…………..
Vài phút sau, Thẩm Tri Ngật nhận được câu trả lời như ý muốn, hắn bước vào trong cabin, thang máy lại tiếp tục đi lên.
【56007】
Nghe nói đây là một phó bản chưa được thử nghiệm công khai.
Trước đó Tư tiên sinh đã thăm dò quản lý Quỷ thị một lần, sau đó lại nhắn tin cho Người đầu trâu hỏi, hai kênh đều chỉ đến cùng một tọa độ, chắc chắn sẽ không sai.
Ánh mắt Thẩm Tri Ngật lạnh lùng, biết được tọa độ rồi thì cách tiễn Hiệp hội Săn Cá Voi lên đường chỉ còn một bước nữa thôi.
…………..
Mọi thứ đều rất mơ hồ, những tòa nhà xung quanh giống như những đường nét mờ ảo.
Bàn chân người chơi giẫm trên mặt đất, nhưng cơ thể lại lâng lâng, có cảm giác cực kỳ không chân thực.
Người đầu tiên có ý thức trong cảm giác kỳ diệu này là Triệu Tam Tuần, không lâu trước đó, hắn ta như bị hút vào một cơn lốc xoáy, cố gắng tập trung tinh thần rồi mở mắt ra, liền nhìn thấy một thế giới mù mịt như vậy.
Hắn ta chỉ qua loa lướt qua môi trường xung quanh, có mục đích nhìn chằm chằm người phía trước, giây tiếp theo, ánh mắt hắn ta đã khóa chặt Chu Kỳ An cách đó vài mét.
Lúc này bên cạnh Chu Kỳ An chỉ có một người trẻ tuổi, trên quần áo của người sau dính đầy vết máu, tinh thần uể oải, ánh mắt hoảng sợ, căn bản không đủ sức chống cự.
Khả năng phán đoán của Triệu Tam Tuần rất mạnh, suy đoán đó hẳn là nhóm người chơi trước, nếu không thì đợt của bọn họ sẽ phải có nhân viên dẫn đường.
Hắn ta và A Linh nhìn nhau.
A Linh khẽ gật đầu.
Trương Trụ Tử không quen biết Chu Kỳ An, cậu ta sẽ không nhúng tay vào, vậy nên cô ta và Triệu Tam Tuần, cộng thêm Kerr nữa, cùng đồng loạt ra tay, đủ để kết liễu Chu Kỳ An.
Ánh mắt trao đổi chưa đến một giây, trong tay Triệu Tam Tuần xuất hiện một chiếc đèn lồng màu trắng, chiếc đèn lồng tỏa ra âm khí như con ma bay về phía đỉnh đầu Chu Kỳ An, thứ này thường dùng để đối phó với quỷ, nhưng khi đối phó với con người cũng có một tác dụng rất tuyệt vời: Làm chậm tốc độ.
Đồng thời, cây kim độc giống như đuôi ong mật bay vòng vèo bắn tới.
Trong tay Kerr thì xuất hiện một chiếc rìu rỉ sét loang lổ, thứ này trong tay hắn ta nhẹ nhàng vô cùng, có thể xoay tự do từ mọi góc độ để chặt đầu người khác.
A Linh thì càng khỏi phải nói, lựa chọn đạo cụ đơn sơ nhất cũng là nhanh nhất, một mũi tên nhỏ từ hướng khác đâm tới.
May mà bọn họ chỉ có ba người, nếu không, Chu Kỳ An sợ là sẽ bị vây kín mít.
Ánh mắt Chu Kỳ An sắc bén: “Thật đúng là dứt khoát.”
So với những người chơi này, những người chơi mà cậu đã từng gặp trước đây có thể được mô tả là lề mề rườm rà.
Tốc độ của cậu nhanh hơn so với tất cả mọi người dự đoán, ngay cả khi âm khí từ đèn lồng tỏa ra nhập vào cơ thể, thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến động tác của cậu. Nhanh chóng né về hướng an toàn duy nhất, lưỡi rìu suýt chút nữa thì lướt qua đỉnh đầu, cây kim độc lại lướt qua da cổ.
Mặc dù né rất nhanh, nhưng vẫn bị cứa một đường rách da.
Phần lớn đòn tấn công đều nhắm vào một người, cậu sinh viên đại học không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Chu Kỳ An liếc mắt ra hiệu cho người sau bình tĩnh, đồng thời lau vết thương trên cổ, vết máu trên đầu ngón tay đỏ tươi dị thường.
Thành công rồi.
Triệu Tam Tuần híp mắt cười lạnh, độc tố trong kỹ năng của hắn ta không chỉ nhắm vào quỷ.
Cậu sinh viên đại học lo lắng muốn lên tiếng, nhưng Chu Kỳ An đã khoát tay ngăn lại.
Trông cậu không hề có chút khó chịu nào, bình tĩnh đứng tại chỗ, khi Triệu Tam Tuần và những người khác lần nữa liên thủ, cậu dùng giọng điệu dạy dỗ nghiêm túc nói: “Giết chóc trong mơ thật là không tốt.”
Mơ?
Kerr còn tò mò một chút, nhưng Triệu Tam Tuần và A Linh thì tâm trí kiên định, không muốn nghe Chu Kỳ An nói thêm một chữ nào nữa.
Khi bọn họ lại xông lên, lớp sương mù xám xịt trên đỉnh đầu bỗng nhiên tan biến.
Phía trước là một tràng tiếng cười vui vẻ.
Âm thanh đột ngột vang lên, khiến mọi người không khỏi phải tạm dừng động tác, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ngoài kia, các bà bầu đang ngồi trên ghế dài phơi nắng.
Bọn họ trò chuyện rôm rả, tiếng cười vui vẻ phát ra từ trong bụng, rung động khiến bụng không ngừng run rẩy, theo tiếng cười ngày càng lớn, nghe mà rợn người.
Không còn sương mù, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người mỗi người, nhưng lại không cảm nhận được chút ấm áp nào, ngược lại, ngay cả lòng bàn chân cũng lạnh toát.
Lúc này mọi người mới nhận ra, có lẽ Chu Kỳ An đã không nói dối, trong ảo cảnh, cơ thể thường không thể điều khiển được, hiện tại cho dù là cơ thể hay ý thức gì cũng đều không có vấn đề gì.
Hơn nữa…
Dưới ánh nắng, tất cả bọn họ đều không có bóng.
Chắc chắn là đang nằm mơ.
Mái tóc màu sắc đặc biệt của Chu Kỳ An lấp lánh dưới ánh nắng, đột nhiên tự nói về nhiệm vụ:
“Tất cả bệnh nhân đều sẽ mơ thấy giấc mơ an dưỡng, chúng ta phải tìm khu vực điều dưỡng của bệnh nhân khoa nội trú đặc biệt, nhận dạng tên trên vòng tay của bọn họ, cuối cùng tìm được Trương Tú Tú.”
“Chúng ta?” Ánh mắt gian xảo của Triệu Tam Tuần lướt qua xung quanh, đột nhiên hắn ta ẩn ý nghiền ngẫm nhai đi nhai lại từ này.
Sột soạt, sột soạt.
Có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch trong bụi cây, cắt ngang tiếng cười trào phúng của Triệu Tam Tuần. Trên ghế dài, tiếng cười trong bụng của một bà bầu nhỏ dần, dường như đã phát hiện ra điều gì đó, nhìn về phía này.
“Không phải chúng ta, vậy thì là các người.” So với bà bầu, nụ cười trên khóe miệng Chu Kỳ An càng thêm quái dị: “Có phải các người đã quên điều gì đó rồi không? Ví dụ như… Thân xác ở hiện thực.”
Sắc mặt A Linh vốn dĩ còn coi như điềm tĩnh, nghe vậy thì lập tức trở nên khó coi.
Từ lúc bước vào giấc mơ đến bây giờ, chưa đầy một phút. Cho dù là Triệu Tam Tuần hay A Linh gì cũng đều theo bản năng chỉ nhìn thấy lợi ích.
“Nhìn kỹ thêm chút nữa đi, không phát hiện ra thiếu mất hai người sao?”
Lúc trước ở cửa thang máy, Ứng Vũ và Hàn Lệ có ở cùng bọn họ.
Vừa rồi Thẩm Tri Ngật còn chưa lên, đương nhiên không thể kéo tất cả mọi người vào giấc mơ được, có người nằm mơ, thì cần phải có người canh gác an toàn cho thân xác của người chơi ở hiện thực.
Chu Kỳ An mỉm cười: “Nếu như thân thể của tôi ở bên ngoài có bất kỳ phản ứng khó chịu nào, bạn của tôi sẽ…”
Lời còn lại không cần phải nói, cứ dùng bốn chữ thay thế: “Tự hiểu lấy đi.”
Như để chứng minh cho lời nói của anh, không lâu sau khi Chu Kỳ An nói xong, vị trí vốn dĩ bị thương trên vai Triệu Tam Tuần, đột nhiên phun ra một tia máu.
Ứng Vũ ở bên ngoài ước chừng thời gian cũng gần được rồi, lập tức hành động.
Không cần nghĩ cũng biết trong giấc mơ sẽ xảy ra chuyện gì, anh ta đã trực tiếp rạch một đường trên vai Triệu Tam Tuần.
Trong mơ, máu tươi bắn ra càng thêm kích thích bà bầu.
Vết thương xuất hiện một cách khó hiểu như vậy khiến sắc mặt Triệu Tam Tuần đại biến.
Chu Kỳ An nghiêng đầu sang một bên, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Sảng khoái không?”
“…”
Từ trong tòa nhà nội trú ở phía xa truyền đến tiếng hát của trẻ con, tiếng hát như chất xúc tác, bụng của các bà bầu đột nhiên lớn hơn.
Bọn họ năm tay nhau cùng đi về phía khu vực của người chơi.
Theo bước chân của bà bầu ngày càng nhanh, trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi nhàn nhạt.
Chu Kỳ An ra lệnh: “Nhanh lên, yểm hộ tôi vào tòa nhà khám bệnh.”
Phía sau các bà bầu là tòa nhà khám bệnh, Thẩm Tri Ngật đã nói sẽ cố gắng đưa bọn họ đến gần khu vực giấc mơ của bệnh nhân khoa nội trú đặc biệt, gần đây cũng không nhìn thấy bệnh nhân nào khác, mục tiêu cần tìm kiếm rất có thể là ở trong tòa nhà khám bệnh.
Từ khi bị vạch trần thân phận đến giờ, A Linh cơ bản không giao tiếp trực diện với Chu Kỳ An, vẫn luôn âm thầm chuẩn bị.
Trước khi sương mù tan đi, để phòng ngừa quái vật từ trong màn sương chui ra, cô ta đã tập trung chuẩn bị sẵn đạo cụ tấn công, chỉ chờ thời cơ hành động.
Lúc này, những đạo cụ tấn công vốn định dùng cho Chu Kỳ An, đã bị cô ta nắm chặt trong tay.
Các bà bầu đã ở ngay trước mặt, cái bụng nhô ra phía trước đột nhiên xẹp xuống, giống như chuột túi, từng đứa trẻ ma quái từ trong bụng mẹ trực tiếp nhảy ra ngoài.
Chúng nhảy lên giữa không trung, sau đó rơi xuống từng đứa một như bánh chẻo.
Chu Kỳ An chỉ mỉm cười.
“Mẹ mày chứ.” A Linh bị ép phải thốt ra một câu chửi thề, lập tức lật tay, trong tay xuất hiện một chiếc ô giấy dầu. Chiếc ô này dường như nặng ngàn cân, cô ta hai tay nắm chặt tay cầm, gân xanh trên cánh tay nổi lên, mặt ô trong nháy mắt mở rộng, kịp thời cản lại nước ối bắn ra cùng lúc với lũ trẻ ma quỷ kia.
Không chỉ là để che cho bản thân, A Linh chủ yếu là che chắn trước mặt Chu Kỳ An. Sự việc xảy ra quá đột ngột. Đạo cụ tấn công chưa kịp kích hoạt, rơi xuống đất.
Chu Kỳ An vội vàng nhặt lên giúp cô ta, phủi phủi bụi rồi nhét vào túi áo của mình.
“Cảm ơn.”
A Linh: “…”
Chu Kỳ An bảo cậu sinh viên đại học đứng sau lưng mình, bản thân thì làm rùa rụt cổ ở phía trước.
“Yểm hộ tôi cho tốt vào.” Chu Kỳ An lo lắng thay cho bọn họ, “Nếu không thì tất cả các người đều là vật chôn theo đấy.”
Cho dù là A Linh hay Triệu Tam Tuần gì cũng không còn vẻ vênh váo vừa rồi nữa, vừa phải cản lũ bệnh nhân, vừa phải giữ im lặng khủng bố, sát ý trong mắt lộ ra càng rõ ràng hơn.
Lũ trẻ ma quỷ kia rất linh hoạt, vung đôi móng vuốt màu xanh tím sắc bén cào về phía người chơi từ mọi góc độ.
“Đừng để bị cào trúng!”
Bên kia, khóe miệng Trương Trụ Tử giật giật, theo bản năng giúp Chu Kỳ An chú ý xem có chất lỏng nào bắn ra từ bên cạnh hay không, những thứ này rất có thể mang theo virus.
Tuy rằng là trong mơ, nhưng ai biết được bị nhiễm bệnh trong mơ sẽ có kết cục gì.
Cậu ta hận đến nghiến răng: “Chuyện giữa các người, liên quan gì đến tôi?”
Tại sao lại kéo cậu ta vào giấc mơ cùng chứ!
Chu Kỳ An u ám nói: “Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội cả.”
“?”
Có bệnh à!
Nhìn thì có vẻ là đang trốn, trên thực tế, Chu Kỳ An vẫn luôn tìm kiếm cơ hội có thể xông ra ngoài, người đông sức mạnh lớn, đặc biệt là tìm người, càng nhiều mắt càng tốt.
Cậu mới không ngu ngốc tự mình làm nhiệm vụ đâu.
Nếu không phải lo lắng việc tất cả mọi người đều đến khoa nội trú đặc biệt sẽ gây ra những tình huống khác, thậm chí cậu còn muốn dụ dỗ Mục Ca và Vượng Tài vào giấc mơ cùng.
Cơ hội đây rồi!
Dưới sự trợ giúp của Kerr, Triệu Tam Tuần đã thành công ném một đứa trẻ ma quái về phía ranh giới bãi đậu xe ở xa, bà bầu đang nổi điên với bọn họ, gào thét lao về phía đó.
Thù hận của những bà bầu và lũ trẻ ma quái khác đều tập trung vào một mình Triệu Tam Tuần, Chu Kỳ An nhân cơ hội này, dẫn theo cậu sinh viên đại học lao nhanh về phía tòa nhà khám bệnh.
“Kerr.”
Kerr bị điểm danh suýt chút nữa đã bị lũ trẻ ma quái tóm được.
Chu Kỳ An bảo cậu sinh viên đại học bám sát mình, sau đó ra lệnh cho Kerr: “Dẫn đường cho tôi.”
Đám người Triệu Tam Tuần đã từng thăm dò khoa khám bệnh, chắc chắn là có phát hiện. Chỉ dựa vào kỹ năng trị liệu của cậu sinh viên đại học là chưa đủ, cậu còn cần thêm một tên tay sai tạm thời.
Kerr nghiến răng nghiến lợi, uất ức đến cực điểm.
Chỉ huy từ xa một cách tự nhiên như vậy, người không biết còn tưởng rằng hắn ta là thuộc hạ của Chu Kỳ An.
Vậy mà lại để cho Chu Kỳ An khai phá con đường phía trước, một khi đối phương chết trong giấc mơ, bọn họ ở hiện thực phỏng chừng cũng tiêu đời, chắc chắn bọn họ cũng phải chôn cùng.
Phong cách làm việc tạm thời bây giờ của Chu Kỳ An chẳng khác nào bạo quân, cậu lên tiếng: “Nhanh lên.”
Thời gian cấp bách, Kerr không còn thời gian để cân nhắc, hắn ta ném ra đạo cụ cản trở lũ trẻ ma quái, cùng Chu Kỳ An xông về phía khoa khám bệnh.
Nhìn thấy mấy bóng dáng kia chạy càng lúc càng xa, đồng tử của A Linh gần như co rút thành một đường thẳng độc ác.
Rõ ràng là cách đây không lâu, cô ta còn chiếm thế thượng phong.
“Chờ đấy…”
Cho đến nay, thông tin mà Hiệp hội Săn Cá Voi đưa ra về phó bản này đều không có sai sót, nếu như thông tin tình báo của bọn họ vẫn luôn chính xác, trong phó bản còn cất giấu một loại đạo cụ ẩn, nghe nói đạo cụ đó thậm chí có thể hủy diệt hoàn toàn ý thức của một người, tạo ra khuynh hướng tự hủy hoại bản thân mãnh liệt.
Đừng nói là người, ngay cả quỷ cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ được, huống chi là Chu Kỳ An.
So với đạo cụ, cô ta càng quan tâm đến một thứ khác, nghe nói chỉ cần tìm được nó, bản thân cô ta thậm chí có thể trực tiếp tiến hóa hoàn toàn.
Bên kia, Triệu Tam Tuần vội vàng né tránh công kích của người mẹ, hắn ta trầm giọng, nói: “Là mơ thì sẽ có cách rời đi.”
Chỉ cần bọn họ nghĩ cách rời khỏi giấc mơ trước là có thể kết liễu tên khốn kiếp kia.
Nhưng trước khi tìm được cách kết thúc giấc mơ, điều bọn họ cần phải làm là —
Bảo vệ.
Nghĩ đến hai chữ này, Triệu Tam Tuần suýt chút nữa thì nôn ra máu, đây đã không phải là lần đầu tiên hắn ta nếm trải cảm giác ức chế này, chuyện bị cướp đi thẻ vạn năng cách đây không lâu vẫn còn in hằn trong tâm trí.
Ở phía xa, Chu Kỳ An chạy một mạch.
Triệu Tam Tuần, A Linh và thiếu niên phối hợp ăn ý, đã thành công cản bệnh nhân của khoa sản lại, tạo hậu phương vững chắc cho cậu.
Phía trước, còn có Kerr làm người tiên phong.
Lúc này, nhiều nhất là còn mười mét nữa là có thể đến khoa khám bệnh, Chu Kỳ An đang định mở miệng hỏi thì đột nhiên kéo cậu sinh viên đại học nhảy mạnh sang một bên.
Bụi cây giống như sóng biển lay động, ngay khi những chiếc lá rơi xuống đất, quái vật như đống thịt lập tức chui từ trong đó ra, ít nhất cũng phải có mười mấy con, những khối u thịt trên người khiến người ta phải ghê sợ.
Chu Kỳ An không có ý định tấn công, không biết cậu đã làm gì, mà đám quái vật như đống thịt đó lại không lập tức tấn công cậu.
Trong lúc Kerr còn đang nghi hoặc, tay cũng không hề nhàn rỗi, theo bản năng đánh về phía con quái vật lao tới gần.
Chỉ một đòn, chất lỏng giống như mực in phun ra.
Cho dù là tốc độ phun hay lượng phun gì cũng đều vượt xa bệnh nhân lúc trước, có thể nói là không có khả năng né tránh.
Chu Kỳ An đã sớm có chuẩn bị, dẫn theo cậu sinh viên đại học khom người lùi ra xa, tối ngày hôm qua, chính mắt cậu đã chứng kiến kết cục sau khi nữ bệnh nhân đánh bại quái vật như đống thịt.
Thứ này rất dễ giết, nhưng một khi đã giết thì cơ bản là phải đối mặt với kết cục tự thiệt hại tám trăm. Cậu không hề báo trước cho Kerr, đương nhiên, cho dù có nói cho đối phương thì cũng không kịp phản ứng, trên cánh tay Kerr lưu lại một mảng vết thương bị ăn mòn.
Kerr phát ra một tiếng kêu đau đớn, Chu Kỳ An đã đi trước một bước đến cửa lớn: “Nhanh vào đây.”
Con quái vật như đống thịt bị nổ tan tành, xác của nó bị chính đồng loại của nó ăn thịt. Một miếng thịt lớn như vậy nhưng chỉ mất vài giây là đã bị nuốt chửng hoàn toàn.
May mắn là thứ này di chuyển không quá nhanh.
Đau đớn trên cơ thể trong giấc mơ không hề kém gì ngoài đời thực, chắc chắn cơ thể thực của hắn ta cũng đã bị lây nhiễm.
Sau khi Kerr đau đớn xông vào, Chu Kỳ An và cậu sinh viên hợp lực, mỗi người đóng một cánh cửa lớn.
Quái vật như đống thịt bị chặn lại ở bên ngoài, Chu Kỳ An cũng không sợ chúng đâm thủng cửa kính, có rất nhiều quái vật như đống thịt giống thế này ở nhà xác, nhưng chúng đều không thể nào đâm thủng cửa kính được.
Bên trong, cậu sinh viên đại học dùng sức giữ cửa, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Kerr, trong lòng khẽ run lên.
Bị thương rất dễ khiến người ta mất kiểm soát.
Chu Kỳ An lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, rất chân thành quan tâm đến vết thương của hắn ta: “Không sao chứ?”
Sát ý trong lòng Kerr dâng trào mãnh liệt, một khi hắn ta có nguy hiểm đến tính mạng, dù có nói gì cũng phải kéo tên súc sinh này chết chung.
Dường như hoàn toàn không nhìn ra sự thù địch của hắn ta, Chu Kỳ An dịu dàng an ủi: “Đừng quá căng thẳng, tôi biết cách làm giảm bớt tình trạng lây nhiễm của anh.”
Kerr thờ ơ.
Triệu Tam Tuần cũng bị lây nhiễm, hắn ta đương nhiên biết là cần phải uống thuốc của bệnh nhân. Chỉ là thuốc đó không thể ngăn cản được xung động tự hủy hoại bản thân, giống như nữ bệnh nhân kia, thi thoảng Triệu Tam Tuần lại dùng dao tự làm mình bị thương, cảm giác ngứa ngáy dữ dội từ trong ruột gan vẫn đang tiếp tục tăng lên, rất có thể trước khi uống thuốc lần sau, Triệu Tam Tuần sẽ nhịn không được mà moi bụng phá ruột trước.
Chu Kỳ An khoát tay: “Cách của tôi tốt hơn một chút, còn có thể khiến anh không trở thành mục tiêu săn đuổi đầu tiên khi bị quái vật bao vây.”
Kerr đột nhiên nhìn sang, phân biệt thật giả trong lời nói của đối phương.
Chu Kỳ An nhún vai, cậu tốt bụng cho hắn ta một chút thời gian suy nghĩ.
Điểm trước không cần phải nói, nhưng điểm sau Kerr đã được chứng kiến, vừa rồi đám quái vật như đống thịt kia đều lao đến tấn công hắn ta trước, mà không phải là hai người còn lại.
Nhìn thấy đám quái vật như đống thịt bên ngoài vẫn bám chặt lấy cửa không chịu bỏ cuộc, chúng ép chặt vào cửa kính, dịch thịt như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Kerr cười lạnh một tiếng: “Muốn dùng điểm này để ép tôi ra tay với lão đại, cậu cũng thật là ngây thơ.”
Nào ngờ Chu Kỳ An lại lắc đầu, hạ giọng nói: “Anh chỉ cần làm một việc là đủ. Đợi sau khi chúng ta tập hợp với những người còn lại, trước khi rời khỏi giấc mơ, anh phải ra tay giết A Linh một lần.”
Kerr nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.
Trên mặt Chu Kỳ An treo nụ cười nhàn nhạt, một bên má lúm đồng tiền hiện ra, mang đến cho người ta cảm giác vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp.
Nhưng lúc này, Kerr hoàn toàn nhìn ra được sự tàn độc ẩn giấu bên dưới lớp da đẹp đẽ này.
Đây là dương mưu.
Triệu Tam Tuần và A Linh liên minh muốn giết chết Chu Kỳ An, giả sử hắn ta phản bội, liên minh sẽ tự sụp đổ. Người phụ nữ kia nhìn cũng không phải là người dễ chọc, sau này nói không chừng sẽ trả thù.
Để ngăn chặn khả năng này, hai bên rất có thể sẽ tự giết hại lẫn nhau ngay trong giấc mơ.
“Chuyện hại người, cũng không phải là chuyện gì có thể làm khó được anh.”
Thấy Kerr vẫn còn do dự, Chu Kỳ An như con rắn độc dụ dỗ người ta phạm tội:
“… Còn có một chuyện nữa tôi phải nói cho anh biết. A Linh chính là người của Hiệp hội Săn Cá Voi, các anh chẳng qua chỉ là một quân cờ mà Hiệp hội Săn Cá Voi dùng để thu hút sự chú ý của tôi thôi.”
“Cô ta đến đây cũng không phải là đơn thuần muốn giết tôi, trong phó bản này còn có một thứ tốt, vì để có được bảo vật, cuối cùng các anh cũng sẽ tự giết hại lẫn nhau.”
Bí quyết của lời nói dối chính là tất cả đều là chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ.
Ở phó bản trước, Hiệp hội Săn Cá Voi đã làm như vậy, vì Thánh Khí mà trăm phương ngàn kế muốn giết chết cậu cũng không chỉ có một người, chỉ cần gộp lại một chút, ngay cả bản thân Chu Kỳ An cũng không tìm ra được sơ hở trong những lời này.
Cảm giác phẫn nộ khi bị lợi dụng, lòng tham đối với bảo vật, còn có cả vết thương trên người.
Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến Kerr dao động.
Chu Kỳ An: “Tôi còn có thể hứa, sau khi rời khỏi giấc mơ, trừ khi anh trở mặt trước, nếu không tôi sẽ không để bạn tôi ra tay với anh.”
Ánh mắt Kerr lóe lên, nhìn chằm chằm vào cậu: “Thật chứ?”
Chu Kỳ An gật đầu: “Đương nhiên, đạo cụ khế ước sẽ đảm bảo tất cả. Nhưng anh nhất định phải nói cho tôi biết, những gì các anh đã phát hiện được ở khoa khám bệnh.”
Từng bước từng bước giăng bẫy, cho đủ lợi ích, như vậy sẽ bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt.
Ví dụ như cậu chưa từng nói là sẽ không ra tay với Triệu Tam Tuần, không còn Triệu Tam Tuần, Kerr chỉ là một người cô độc, huống chi, ai biết được hắn ta có thể sống sót rời khỏi giấc mơ hay không.
Từ đầu đến cuối cậu sinh viên đại học vẫn phát huy tác dụng chặn cửa của mình, từ góc độ của cậu ta mà nghe, thì trong thỏa thuận này Kerr đã chiếm được lợi thế.
Không những biết được bộ mặt thật của A Linh, còn có thể có được cách ức chế lây nhiễm, cùng với lời hứa Chu Kỳ An sẽ không ra tay trước.
Nhưng như vậy mới đáng sợ.
Anh Chu chưa bao giờ làm việc thiện cả.
Hai bên rất nhanh đã ký kết khế ước, đạo cụ khế ước đương nhiên là do Kerr đưa ra.
Ở đây không phải là chỗ để nói chuyện, sau khi đám quái vật như đống thịt bên ngoài dần dần tản ra, quay về chỗ bụi cây, mấy người lập tức chạy như bay về phía cầu thang.
Tuy rằng là trong mơ, nhưng không ảnh hưởng đến việc lấy và sử dụng những vật phẩm đã được cất trong ba lô.
Đến một nơi tương đối kín đáo, theo như đã thỏa thuận, Kerr cung cấp những phát hiện ở khoa khám bệnh.
Dù sao cũng không phải là thông tin gì ghê gớm.
Hắn ta lấy ra một tờ báo, là manh mối mà bọn họ đã tìm thấy ở khoa khám bệnh trước đó.
Chu Kỳ An nhanh chóng đọc:
《Có bạn từ phương xa đến – Một con Tượng Hải Báo kỳ lạ xuất hiện bí ẩn ở hồ Tiên Khách Lai?》
[… Được biết, con Tượng Hải Báo đột nhiên xuất hiện này có kích thước cực kỳ lớn, từ năm mươi năm trước, trong hồ đã có truyền thuyết về thủy quái. Nếu như là thật, thì tuổi thọ của nó sẽ vượt xa đồng loại thông thường. Để nghiên cứu con Tượng Hải Báo này, các ban ngành liên quan dự định sẽ xây dựng viện nghiên cứu ở vùng phụ cận.]
Đến tờ báo thứ hai, thời gian đã trôi qua mười năm.
《Con Tượng Hải Báo trưởng thành được phát hiện mười năm trước nay vẫn còn sống, tiến sĩ Trương phụ trách nghiên cứu Tượng Hải Báo, tuyên bố nhóm của bà đang nghiên cứu phân tích gen trường thọ trong Tượng Hải Báo, có thể sẽ tạo ra ảnh hưởng to lớn đến việc kéo dài tuổi thọ của con người.
Nghiên cứu này đã được chính thức đặt tên là kế hoạch Tiên Khách Lai.》
Tờ báo thứ ba lại cách hai năm.
《Khu đất của viện nghiên cứu được đem ra đấu giá, dự kiến sẽ hoàn thành xây dựng bệnh viện vào cuối năm.》
[Một năm trước, viện nghiên cứu xảy ra vụ nổ, thương vong thảm trọng, nhưng theo người trong cuộc tiết lộ, vụ nổ chỉ là vỏ bọc, rất nhiều nhân viên trong nhóm nghiên cứu đã bị nhiễm virus, phát điên phát rồ…]
Chu Kỳ An đọc lướt qua chữ cuối cùng, cơ bản đã nắm rõ bối cảnh của phó bản.
Người của viện nghiên cứu đã tiến hành nghiên cứu trên một con Tượng Hải Báo đặc biệt, chưa biết là có nghiên cứu ra được thuốc kéo dài tuổi thọ hay không, nhưng dù sao cũng đã thành công nghiên cứu ra virus. Cuối cùng bùng phát một cuộc khủng hoảng tương tự như zombie dị dạng.
Nơi bọn họ đang đứng chính là viện nghiên cứu trước đây, sau này bị biến thành bệnh viện.
Đây chẳng phải là phòng thí nghiệm được ngụy trang dưới lớp vỏ bệnh viện sao?
“Phó bản này rất phù hợp với Lục gia.”
Chu Kỳ An thầm nghĩ, nếu Lục gia ở đây, cậu nhất định sẽ đưa đối phương đi làm vật thí nghiệm, trợ giúp Lục gia thực hiện giấc mơ.
Đúng lúc Chu Kỳ An đang định trả lại tờ báo cho Kerr, thì âm thanh thông báo lạnh lùng của hệ thống đột nhiên vang lên:
【Nhân viên chăm sóc đặc biệt, bạn đã đọc báo * 3, chúc mừng bạn đã nhận được gợi ý manh mối về đạo cụ ẩn.】
Sững người một chút, Chu Kỳ An nhanh chóng liếc nhìn Kerr, rõ ràng là đã đọc tờ báo từ lâu, vậy mà đối phương lại ra vẻ không hề hay biết, còn đang giục cậu mau xem.
Âm thanh thông báo của hệ thống vẫn tiếp tục:
【Manh mối về đạo cụ ẩn: Xin hãy chú ý, gần Trương Tú Tú có bảo vật đấy!】
Hết chương 155.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Bạo quân: “Lũ ranh con, không muốn thành vật bồi táng thì mau xông lên cho ta! Bây giờ bắt đầu điểm danh… Triệu Tam Tuần!”
Triệu Tam Tuần: Có!
Bạo quân: Kerr.
Kerr: Có!
Bạo quân: A Linh!
A Linh: Có!
Bạo quân: Trương Trụ Tử.
Cậu thiếu niên: … Có.
Bạo quân Chu: “Toàn quân xuất kích ——”