Chương 155: Tranh Luận (07)
Bên ngoài phòng bệnh của Lương Nhạc Trạch có cảnh sát đặc nhiệm canh gác. Minh Hàn mặc đồ bệnh nhân đi bộ tới, lập tức có người của tập đoàn Vân Tuyền tiến lên ngăn cản không cho cậu vào. Cậu cười khẽ, giơ giấy tờ tùy thân: “Khi Lương tổng gặp chuyện, tôi ở ngay phía sau xe của anh ta, người truy bắt Thang Tiểu Vạn cũng là tôi. Sao thế, bây giờ tôi vào nói chuyện với anh ta về cảm giác sống sót sau tai nạn cũng không được sao?”
Thư ký Tiểu Ôn khó xử nói: “Lương tổng cần tĩnh dưỡng, bác sĩ đã nói vậy.”
Minh Hàn nói: “Bác sĩ cũng nói tôi cần tĩnh dưỡng, bác sĩ còn nói Lương tổng của các người nói vài câu sẽ không sao.”
Cảnh sát đặc nhiệm mở cửa cho Minh Hàn. Minh Hàn quay sang Tiểu Ôn: “Nếu không yên tâm thì vào cùng đi, dù sao tôi cũng không hỏi chuyện gì khuất tất đâu.”
Lương Nhạc Trạch đang tựa vào đầu giường, không biết đang nghĩ gì. Anh ta thấy Minh Hàn và Tiểu Ôn xuất hiện thì trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ gặp lại lần nữa lại là ở đây.” Minh Hàn nói: “Lương tổng, anh còn nhớ tôi không? Lần trước anh từng đến nhà tôi.”
Lương Nhạc Trạch hơi nhíu mày: “Nhà cậu?”
“À, hình như có chút hiểu lầm.” Minh Hàn cười nói: “Nhưng bây giờ tôi quả thật đang ở nhà anh Trần, nhà anh ấy cũng coi như là nhà của tôi.” Vừa nói, Minh Hàn vừa lắc lắc chùm chìa khóa: “Anh Trần đưa cho tôi.”
Lương Nhạc Trạch khẽ cụp mắt xuống một lát rồi gật đầu: “Ngồi đi.” Lại nhìn thư ký: “Tiểu Ôn, tôi nói chuyện với cảnh sát Minh một chút, cậu ra ngoài trước đi.”
Tiểu Ôn hơi cúi đầu, ngoan ngoãn rời đi.
“Không ngờ lại xảy ra chuyện này.” Minh Hàn nói: “Anh có quen người lái xe tải kia không?”
Trước đó, đội cơ động đã thông báo cho Lương Nhạc Trạch về tình hình cụ thể của vụ tai nạn. Anh ta lắc đầu: “Chưa từng gặp.”
“Nhưng anh cũng coi như đã giúp hắn ta, nếu không có hội chợ việc làm của tập đoàn Vân Tuyền thì hắn ta cũng không tìm được công việc hiện tại.” Minh Hàn nói vô cùng ẩn ý.
Lương Nhạc Trạch nói: “Tôi cung cấp cơ hội, nhưng không có nghĩa là tôi tiếp xúc với từng người xin việc.”
“Tôi hiểu.” Minh Hàn nói: “Giống như lần này, anh chỉ lên sân khấu phát biểu mười phút.”
Lương Nhạc Trạch nhìn Minh Hàn: “Cậu cũng có mặt ở hiện trường?”
Minh Hàn nói: “Nếu không thì sao tôi có thể bám theo anh được? Chắc anh không cho rằng tôi chỉ tình cờ xuất hiện ở đại lộ Trung Gia chứ?”
Lương Nhạc Trạch cau mày: “Rốt cuộc các người đang nghi ngờ tôi cái gì?”
Minh Hàn nhún vai: “Nghi ngờ anh cái gì thì lần trước anh của tôi cũng đã nói rõ rồi.”
Lương Nhạc Trạch thở dài: “Nhưng tôi cũng đã nói rất rõ, tôi không biết ‘Lượng Thiên Xích’ mà các người nói, tôi càng không thể hợp tác với cái tổ chức không rõ lai lịch đó! Trần Tranh biết gia đình tôi gặp nạn như thế nào, nhưng cậu ấy không chịu nói cho tôi biết!”
“Đừng vội, bác sĩ nói bây giờ anh không được tức giận.” Minh Hàn nói: “Anh và anh của tôi là bạn thân từ nhỏ, lẽ nào anh không biết manh mối của cảnh sát không được tùy tiện tiết lộ?”
Ánh mắt Lương Nhạc Trạch có chút thất vọng: “Bạn thân….. có lẽ cậu ấy đã sớm không còn coi tôi là bạn nữa rồi.”
“Không thể nói như vậy được.” Minh Hàn nói: “Thôi bỏ đi, hôm nay tôi cũng không phải đến để nói chuyện về anh của tôi, sau này còn nhiều cơ hội. Anh có biết không, những người trên chiếc taxi đó đều chết cả rồi, tài xế hơn bốn mươi tuổi, con cái đang học ở trường trọng điểm, tự thi vào đấy, thành tích rất tốt, nữ hành khách ngồi phía sau thì vừa mới tốt nghiệp, quê ở vùng nông thôn nghèo, làm việc liên tục hơn nửa tháng, bị ốm, khó chịu quá mới bắt taxi về nhà nghỉ ngơi. Chỉ một cú va chạm mà người đã mất, hai gia đình cũng tan nát.”
Lương Nhạc Trạch nắm chặt lấy chăn, một lúc sau mới thở dài: “Tôi rất xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng hết sức bồi thường cho gia đình bọn họ.”
“Bồi thường với danh nghĩa gì?” Minh Hàn nói: “Thật ra anh cũng là nạn nhân, là Thang Tiểu Vạn đâm vào anh, chứ không phải anh đâm vào bọn họ.”
Lương Nhạc Trạch lắc đầu: “Bọn họ đúng là vì tôi mà gặp tai họa bất ngờ.”
Minh Hàn nói: “Xem ra tiền bạc đúng là có thể mua mạng người, có người đã mua mạng của Thang Tiểu Vạn, còn chiếc xe sang của anh đã giúp anh tránh được tai ương, những người lái taxi, đi taxi lại không có được may mắn đó.”
Lương Nhạc Trạch im lặng một lát: “Cho nên tôi muốn bồi thường cho bọn họ.”
Minh Hàn lại hỏi: “Anh nghĩ ai có thể đứng sau Thang Tiểu Vạn?”
Lương Nhạc Trạch nói: “Tôi không biết.”
Minh Hàn nói: “Là không biết, hay là không tiện nói?”
Sắc mặt Lương Nhạc Trạch trầm xuống: “Cảnh sát Minh, ý cậu là sao?”
Minh Hàn nói: “Anh có lên mạng không? Cư dân mạng rất quan tâm đến hai vụ tai nạn xe của nhà họ Lương trong quá khứ và hiện tại, rất nhiều người tiếc thương cho cái chết của em trai, em gái và chú của anh, cũng không ít người cầu nguyện cho anh, hy vọng anh có thể vượt qua. Bọn họ nói, có người năm xưa muốn làm sụp đổ Vân Tuyền nên người thân của anh mới gặp nạn, sau này anh lại không bị đánh gục, Vân Tuyền còn phát triển tốt hơn trước kia, vì vậy bây giờ anh trở thành người nhất định phải bị loại bỏ. Ngay cả quần chúng không hiểu rõ sự tình cũng nghĩ ra được điều này, còn anh thì sao?”
Lương Nhạc Trạch có vẻ rất không muốn nhắc đến quá khứ đó, bực bội nói: “Chuyện năm xưa không có kết quả, có qua bao lâu đi nữa cũng sẽ không có kết quả. Người nhà tôi đã sớm yên nghỉ rồi, tôi không muốn họ bị quấy rầy.”
Minh Hàn lạnh lùng nói: “Họ không yên nghỉ đâu, anh là người rõ nhất mà.”
“Cậu….” Sắc mặt Lương Nhạc Trạch trở nên khó coi, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Cảnh sát Minh, khi vụ án ở đảo Kim Ti xảy ra, cậu vẫn còn là một đứa trẻ đúng không?”
“À, nhắc đến chuyện này, suýt chút nữa tôi quên mất.” Minh Hàn mỉm cười: “Lúc đó tôi quả thật còn là một đứa trẻ, cha tôi tên là Bặc Dương Vận, là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Nam Sơn lúc bấy giờ.”
Lương Nhạc Trạch vẻ mặt bình thản: “Tôi biết ông ấy, nhưng chúng tôi không hợp tác.”
Minh Hàn vốn cho rằng khi mình nhắc đến Bặc Dương Vận, Lương Nhạc Trạch sẽ có phản ứng gì đó, nhưng không có, hoàn toàn không có gì cả. Nhưng chính sự bình tĩnh này lại càng khiến anh ta có vẻ kỳ lạ.
“Được rồi, ai đứng sau Thang Tiểu Vạn thì để cảnh sát chúng tôi điều tra.” Minh Hàn nói: “Dù sao thì cũng đã đến rồi, anh không ngại nếu tôi hỏi anh thêm vài câu nữa chứ?”
Lương Nhạc Trạch tựa ra sau, có vẻ rất mệt mỏi: “Cậu hỏi đi.”
Minh Hàn nói: “Tập đoàn Vân Tuyền do anh quản lý, nghiệp vụ vẫn luôn là trong lĩnh vực công nghệ, sao anh lại đột nhiên nghĩ đến việc tổ chức hội chợ việc làm, mở trường kỹ thuật?”
Lương Nhạc Trạch nhìn Minh Hàn như đang suy tư điều gì đó: “Trần Tranh không nói với cậu sao?”
Minh Hàn nghe ra mấy phần khiêu khích trong câu nói này: “Anh của tôi không thích nói chuyện của người khác cho tôi nghe.”
Lương Nhạc Trạch có vẻ hơi bất ngờ trước câu trả lời của cậu, dừng lại vài giây: “Ông nội tôi là một người rất được kính trọng.”
Minh Hàn nói: “Tôi biết, Lương lão gia là một thương nhân xuất chúng.”
Lương Nhạc Trạch lắc đầu: “Năm xưa tập đoàn Vân Tuyền thật ra đã trên đà xuống dốc rồi, chú hai của tôi kiên quyết cải cách, muốn cắt giảm rất nhiều bộ phận lâu đời, hai người đã nổ ra tranh cãi gay gắt. Tôi và chú hai đều cho rằng, ông nội tuổi cao hồ đồ, bảo thủ cố chấp. Sau khi tôi tiếp quản Vân Tuyền, những gì có thể cắt giảm tôi đều đã cắt giảm hết, Vân Tuyền bây giờ đã sớm không phải là Vân Tuyền của trước kia nữa.”
“Nhưng cuối cùng khi đứng trên độ cao năm xưa của ông nội, tôi mới phát hiện ra, doanh nghiệp lớn cần phải gánh vác một trách nhiệm xã hội nhất định. Ông nội không phải là không biết những bộ phận đó đã sớm không kiếm ra tiền, ông chỉ là muốn cố gắng hết sức để cung cấp công việc cho những người có thu nhập thấp. Con người một khi mất việc, hủy hoại không chỉ một người mà còn cả gia đình người đó.”
“Hội chợ việc làm có thể mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho Vân Tuyền, Vân Tuyền ngược lại còn phải dùng nhân mạch, bối cảnh của mình để làm cầu nối, bảo lãnh. Tôi làm những việc này, là để giống như ông nội, gánh vác trách nhiệm xã hội. Tôi nói như vậy, cậu đã hiểu chưa, cảnh sát Minh?”
Những lời lẽ hùng hồn này của Lương Nhạc Trạch nghe có vẻ rất có lý, nhưng Minh Hàn không khỏi suy nghĩ, sự thật có đúng như anh ta nói hay không? Tạo cơ hội việc làm cho vô số quần chúng lao động nghèo khó, cũng đồng nghĩa với việc nắm trong tay lực lượng lao động khổng lồ này, xa hơn nữa, thậm chí là tương đương với việc có được một số lượng người có thể chi phối không thể đo lường.
Con người là tài nguyên cốt lõi nhất, càng là tầng lớp dưới đáy, càng dễ bị kiểm soát, Lương Nhạc Trạch không thể không nghĩ tới điều này, anh ta chỉ chọn một góc độ cao thượng khác để giải thích hành vi của mình.
Nhưng hiện tại cảnh sát vẫn chưa phát hiện ra hội chợ việc làm có vấn đề gì, Thang Tiểu Vạn gặp chuyện tuy là nhờ hội chợ việc làm mà tìm được công việc hiện tại, nhưng người điều khiển hắn ta lại là “Bích Không giáo”, dường như không liên quan gì đến tập đoàn Vân Tuyền.
Sự chú ý của Minh Hàn đổ dồn vào thương nhân Kim Hiếu Toàn người nước K. Tại hội chợ việc làm, còn có không ít người môi giới nước ngoài giống như ông ta, tập đoàn Vân Tuyền cũng thông qua bọn họ, đạt được hợp tác với các doanh nghiệp nước ngoài, cung ứng lao động.
Minh Hàn khẽ hít một hơi, có khả năng nào, điều mà tập đoàn Vân Tuyền thật sự muốn làm là đưa lực lượng lao động ra nước ngoài hay không?
Nhưng nếu chỉ đưa ra nước ngoài, một mặt quy mô rất khó đạt được như quy mô của hội chợ việc làm hiện tại, mặt khác việc phê duyệt sẽ rất rắc rối, chắc chắn sẽ càng nghiêm ngặt hơn. Tập đoàn Vân Tuyền đã giấu việc đưa lao động ra nước ngoài dưới cái vỏ lớn của hội chợ việc làm, nên trông không có vẻ gì đặc biệt.
………….
Đội cơ động đang họp về chi tiết điều tra tiếp theo. Trong lịch sử liên lạc của Thang Tiểu Vạn có một người tên là Trung ca, người này rất có khả năng là thành viên “Bích Không giáo” đã đưa ma túy cho hắn ta, xúi giục hắn ta phạm tội. Nhưng Trung ca sử dụng danh tính giả, không thể xác định được rốt cuộc là ai đứng sau.
Lư Hạ Kình đã định ra hai hướng lớn, một là điều tra những người môi giới nước ngoài có quan hệ mật thiết với tập đoàn Vân Tuyền, hai là xác minh những người đã tìm được việc làm thông qua hội chợ việc làm trong 5 năm nay. Hạng mục sau cần tiêu tốn rất nhiều nhân lực và thời gian, nhưng đó là việc cần phải làm.
Minh Hàn ở bệnh viện không nổi nữa, vừa tháo băng đã vội vàng đến đội cơ động để hội họp với đại đội. “Lão Đường….”
Đường Hiếu Lý liếc nhìn cậu một cái, không đợi cậu nói hết câu đã cầm điện thoại lên. Cậu nhanh tay lẹ mắt, vội vàng giật lấy, vừa nhìn, thì ra Đường Hiếu Lý định gọi cho Trần Tranh.
Đường Hiếu Lý nói: “Anh Trần của cậu đã nói với cậu thế nào?”
“Anh ấy bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt.” Minh Hàn tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Đường Hiếu Lý nói: “Vậy cậu đang làm cái gì đây?”
Minh Hàn nói: “Giật điện thoại.”
Đường Hiếu Lý hít sâu một hơi: “…!”
Minh Hàn cười nói: “Lão Đường, đừng có cổ hủ thế chứ, phân tích cụ thể từng vấn đề đi, tôi cũng có sao đâu, cứ nằm ở bệnh viện mãi phiền phức lắm? Lương Nhạc Trạch còn ở đấy, tôi sợ mình cứ động chút là lại đi tìm anh ta gây sự, đến lúc đó tập đoàn Vân Tuyền lại gửi cho tôi cái thư cảnh cáo của luật sư, lại làm khổ anh giải quyết.”
Đường Hiếu Lý đau đầu: “Cái đồ tàn phế như cậu, cậu muốn làm gì?”
Minh Hàn nói: “Cái ông Kim Hiếu Toàn đó vẫn còn ở Lạc Thành, tối nay bọn môi giới này có một buổi tiệc rượu nhỏ, tôi đi góp vui một chút.”
Đường Hiếu Lý nghiêm túc lại: “Cậu đã nghĩ kỹ xem phải làm thế nào chưa?”
Minh Hàn thành thật nói: “Chưa. Nhưng tôi không thể cứ thế này được, anh của tôi còn mắc kẹt ở Trúc Tuyền, tôi muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện bên này để đến giúp anh ấy một tay.”
Đường Hiếu Lý chắp tay sau lưng, đi vài bước: “Buổi tiệc rượu đó, ban đầu tôi định để Văn Ngộ đi.”
“Cậu ta không hợp bằng tôi.” Minh Hàn nói: “Dù sao tôi cũng có ông bố tên Bặc Dương Vận.”
Đường Hiếu Lý suy nghĩ một lúc: “Thôi được, hai cậu cùng đi, nhưng nhớ kỹ, lần này chỉ là thu thập manh mối.”
“Hiểu rồi.”
Thời gian tổ chức tiệc rượu đã được định trước từ trước khi có hội chợ việc làm, Kim Hiếu Toàn là người tổ chức, địa điểm là một khách sạn năm sao. Nếu không xảy ra vụ tai nạn xe, thư ký Tiểu Ôn của Lương Nhạc Trạch sẽ là khách quý, nhưng tình hình hiện tại đặc biệt, tập đoàn Vân Tuyền không có một ai đến, một số người được mời khác cũng không có mặt.
Tiệc rượu khá riêng tư và kín đáo, khách mời của Kim Hiếu Toàn ngoài các đối tác còn có một số người sau khi ra nước ngoài làm ăn khấm khá, dùng họ làm tấm biển quảng cáo cho mình.
Những buổi tiệc như thế này trước đây cũng từng được tổ chức, Minh Hàn nghe ngóng được, mỗi năm đều có những người muốn ra nước ngoài bằng mọi giá, tìm cách len lỏi vào, chỉ cần gặp được các nhà môi giới lao động thì sẽ có cơ hội đặt bước chân vững chắc ở nước ngoài.
Lần này Minh Hàn và Văn Ngộ đóng vai những người muốn len lỏi vào tiệc rượu để tìm cơ hội. Đối với bọn họ mà nói, đây không phải là chuyện gì khó. Bảo vệ của tiệc rượu cũng quen với chuyện này, kiểm tra giấy tờ, nhận quà biếu xong thì liền cho bọn họ vào. Minh Hàn dùng tên thật của mình, Bặc Thắng Hàn, còn Văn Ngộ nghĩ mãi, tự đổi tên thành Văn Tranh.
Minh Hàn: “?”
Văn Ngộ nghiêm túc nói: “Tên anh Trần nghe rất hay.”
Tiệc rượu thuê một tầng của khách sạn, tiếng nhạc du dương, ánh đèn vừa phải, huyền bí và hoa lệ, những chàng trai cô gái trẻ tuổi mặc trang phục lộng lẫy đang đi lại giữa các vị khách, cảnh đêm Lạc Thành đang dần hiện lên bên ngoài cửa sổ sát đất.
Minh Hàn chú ý, có không ít người xin việc giống như cậu và Văn Ngộ, so với khách mời, biểu cảm của bọn họ có vẻ lúng túng, căng thẳng, muốn đến gần những người nắm trong tay suất ra nước ngoài, nhưng lại có chút e dè. Đương nhiên, cũng có những người gan lớn, vừa phát hiện ra mục tiêu đã lao vào, hận không thể dính chặt vào người ta.
Ánh mắt Minh Hàn đảo qua đám đông, tất cả những tên trùm môi giới đều là đối tác của Lương Nhạc Trạch, Lương Nhạc Trạch gặp chuyện, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng đến việc làm ăn của bọn chúng. Có người dù đến tham gia yến tiệc nhưng vẫn cau mày ủ rũ, có người cầm ly rượu, xã giao trò chuyện với người khác.
Lúc này, ánh mắt của mọi người dồn về một phía, Minh Hàn cũng nhìn theo, chỉ thấy một người đàn ông cao ráo mặc tây trang mỉm cười đi tới, tên này chính là nhân vật chính ngày hôm nay, Kim Hiếu Toàn.
Gã ta có dáng vẻ điển hình của người nước K, mắt dài mặt dài, vai rộng, rất dễ nhận ra giữa đám đông. Gã ta cúi chào mọi người, đầu tiên bày tỏ sự lo lắng về việc Lương Nhạc Trạch gặp chuyện, sau đó nói cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc rượu, hy vọng sau này hợp tác nhiều hơn, cùng nhau mang đến một sân khấu lớn hơn cho tập đoàn Vân Tuyền trên thế giới.
Sau khi kết thúc bài phát biểu, lập tức có người xin việc tiến lên, đây là những người vốn đã có quan hệ, được người khác dẫn theo, giới thiệu cho Kim Hiếu Toàn làm quen. Kim Hiếu Toàn luôn giữ nụ cười trên môi, kiên nhẫn hỏi han tình hình cụ thể của đối phương, sau này muốn đi nước nào, muốn làm công việc gì vân vân.
Gã ta giống như một người lắng nghe hoàn hảo, những người xin việc đã bỏ tiền ra để được vào tiệc rượu cũng dần dần không còn căng thẳng nữa.
Minh Hàn nhìn một lúc, không vội vàng đến gần mà đi đến chỗ Văn Ngộ. Văn Ngộ đã ăn hết năm đĩa hàu sống.
Minh Hàn: “…Cảnh sát Tiểu Văn, cho tôi hỏi một câu, hôm nay cậu đến đây để làm gì vậy?”
Văn Ngộ ợ một tiếng, nghiêm túc giải thích: “Tiền đã bỏ ra rồi, không ăn cho lại vốn thì tôi ngủ không được.”
Minh Hàn khó hiểu: “Sao tự nhiên lại tính toán thế này? Lão Đường nợ lương cậu à?”
“Không có.” Văn Ngộ nói: “Lần trước đi làm nhiệm vụ với anh Trần, anh Trần dạy, dù có nhiều tiền đến đâu cũng không được để bản thân chịu thiệt, huống chi tôi là người ở vùng núi khó khăn đi ra, còn không có tiền bằng anh Trần.”
Minh Hàn phục luôn: “…Cậu có thể đừng mở miệng ra là một câu anh Trần hai câu anh Trần được không?”
Văn Ngộ lại đi lấy tôm, lườm Minh Hàn một cái: “Anh Trần là tấm gương cho thế hệ trẻ, tôi dũng cảm nổ súng cũng là do anh Trần dạy.”
Bầu không khí của tiệc rượu đang dần nóng lên, ban đầu những người đến nhưng không dám bắt chuyện với người môi giới đều đã hành động. Không chỉ người môi giới bị bao vây, ngay cả những người sau khi ra nước ngoài làm ăn khấm khá cũng bị vây quanh.
Minh Hàn giả vờ vô tình đi về phía một người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa thấp. Người này họ Đỗ, người khác gọi hắn ta là anh Đỗ. Hắn ta đang thao thao bất tuyệt, nói mình đã đi theo Kim tổng từ bốn năm trước, làm việc trong nước rất chăm chỉ mà thu nhập lại thấp, ở nước M thì khác, tuy ở đó loạn thì có loạn, nhưng thủ đô Tiêu Lưu thì rất an toàn, chỉ cần không đến phía Bắc đánh nhau mỗi ngày thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa dân bản địa ở nước M rất lười, người Hoa đến đó chỉ cần nỗ lực một chút là có thể nhận được thù lao không nhỏ.
Minh Hàn chen vào hỏi: “Anh Đỗ, anh ở Nước M làm gì vậy?”
Ánh mắt anh Đỗ nhìn cậu vô cùng trần trụi: “Khách sạn, du lịch, có hứng thú đến không? Tôi thấy điều kiện của cậu không tệ.”
Minh Hàn giả ngu: “Tôi thì có điều kiện gì đâu? Tôi bằng cấp không đủ, thành tích học tập rất kém.”
“Ai nói với cậu là thành tích?” Anh Đỗ khinh bỉ nói, tiến lên hai bước, dùng ngón tay quẹt lên mặt Minh Hàn: “Tôi nói là khuôn mặt này, và cả vóc dáng của cậu.”
Minh Hàn kinh ngạc: “A cái này!”
Anh Đỗ đã quen với những phản ứng tương tự, cảm giác ưu việt lại trỗi dậy: “Các cậu đều như vậy, muốn kiếm tiền, nhưng lại không dám xả thân, thấy người khác có thì ghen tị, tự trách mình không được như vậy, tất cả đều là do bản thân mình thôi.”
Minh Hàn khiêm tốn thỉnh giáo: “Anh Đỗ, anh dạy tôi đi, tôi không hiểu.”
Có lẽ anh Đỗ thấy cậu quả thật là một “Người có tố chất”, hắn ta vẫy tay: “Đến đây, tôi từ từ nói cho cậu nghe.”
Ở một góc khuất ánh đèn mờ ảo, anh Đỗ đưa cho Minh Hàn một ly rượu, kể về kinh nghiệm của mình sau khi ra nước ngoài. Anh Đỗ của bốn năm trước cũng chỉ là một kẻ quê mùa, ở trong nước không kiếm được việc gì, nghe được tin hội chợ việc làm có người nước ngoài, có thể ứng tuyển thì sẽ được đi nước ngoài làm việc. Hắn ta lập tức động lòng, vội vàng đến tìm hiểu. Ở đó, hắn ta đã gặp được đội ngũ của Kim Hiếu Toàn, bọn họ nhìn trúng ngoại hình của hắn ta, đẩy hắn ta sang nước J làm trai bao.
Minh Hàn cố ý phun rượu ra: “Là, là đi bán cái đó sao?”
“Cậu nhìn xem, đúng là không biết gì!” Anh Đỗ khinh bỉ nói: “Sao có thể gọi là bán được chứ? Ở nước J thì chuyện đó là hợp pháp, cậu hiểu không? Phụ nữ mua được giá trị cảm xúc của chúng ta, trong xã hội hiện đại, giá trị cảm xúc quan trọng như thế nào, cậu có hiểu không?”
Minh Hàn ra vẻ mờ mịt: “Hiểu… hiểu chứ.”
Anh Đỗ hừ một tiếng, tiếp tục nói, tuy hắn ta ở nước J cũng sống không tệ, nhưng người nước J vẫn quá cứng nhắc, hơn nữa lại bất đồng ngôn ngữ, thế là hắn ta tìm đến đội ngũ môi giới, hỏi có thể đổi cho hắn ta sang nước khác không.
Lần này, hắn ta đổi sang nước M, sau khi đến nước M, cuối cùng hắn ta cũng cảm thấy bản thân đã tìm được nơi thuộc về mình trong cuộc đời. Ở đây có rất nhiều người có thể nói tiếng Hoa, nhiệt tình, cởi mở, muốn loạn thế nào thì loạn, chỉ cần biết cách dỗ người, quả thật tiền cứ như nước chảy vào túi.
Minh Hàn hỏi: “Dỗ người là có ý gì?”
Anh Đỗ quan sát cậu một lát: “Tiểu Bặc, cậu nói thật đi, cậu thật sự muốn ra nước ngoài làm ăn à? Nói thật với cậu, muốn kiếm tiền ở nước M thì phải xả thân.”
Minh Hàn nói: “Đương nhiên là muốn ra nước ngoài rồi, nếu không thì hôm nay tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để chen vào đây làm chi?”
Anh Đỗ hài lòng: “Với điều kiện của cậu, sang nước M chỉ kiếm được nhiều hơn tôi chứ không ít hơn. Đến lúc đó nể tình tôi là người dẫn đường cho cậu, cậu phải chiếu cố tôi nhiều vào đấy.”
Mặt Minh Hàn đỏ lên vì kích động: “Đó là chuyện chắc chắn rồi! Anh Đỗ, anh vẫn chưa nói chúng ta sang đó thì làm gì.”
Anh Đỗ hắng giọng: “Những lời này vốn dĩ bây giờ tôi không nên nói với cậu, cậu sang đó thì tự khắc biết. Nhưng mà thấy nhóc con cậu chất phác, nên tôi vẫn nói cho cậu biết, nếu không thì cậu sang đó dễ bị lừa lắm.”
Minh Hàn tập trung tinh thần gật đầu: “Ừ ừ!”
Anh Đỗ nói, muốn ra nước ngoài kiếm nhiều tiền, trước hết không được dùng đạo đức và pháp luật trong nước để tự đeo gông xiềng cho mình. Nước M có thể cá cược, có thể mua bán thân xác, làm chút “thuốc lắc” cũng không có gì khó, nếu gan lớn hơn nữa thì đến phía Bắc buôn bán vũ khí càng tuyệt hơn, phất lên chỉ trong một đêm là chuyện nằm trong tầm tay.
Người có vẻ ngoài nổi bật như cậu, căn bản không cần phải cố gắng, cũng sẽ có người tự đến dâng tiền, hiểu chuyện một chút, ngọt ngào một chút là cái gì cũng có.
Minh Hàn vừa sợ hãi vừa hưng phấn: “Nhưng, nhưng mà tôi nghe nói tập đoàn Vân Tuyền sẽ giám sát mà, những người đi ra từ hội chợ việc làm đều làm công việc chân chính! Nếu, nếu như bị phát hiện thì sao?”
“Giám sát?” Anh Đỗ cười nói: “Làm gì có nhiều giám sát như thế chứ? Đều là làm cho cấp trên xem thôi. Hơn nữa, người đã ở nước ngoài rồi, họ quản được sao? Chuyện này, đều là nhắm một mắt mở một mắt, cậu ra nước ngoài rồi sẽ biết, biết đâu tập đoàn Vân Tuyền còn chia một phần lợi trong đó đấy!”
Minh Hàn run rẩy: “Thì ra là như vậy. Vậy thì, anh Đỗ, tôi đi theo anh!”
Anh Đỗ xua tay: “Gì mà đi theo tôi, tôi cũng chỉ là một người làm thuê thôi, chỉ là làm ăn khá khẩm nên bị lôi ra làm quảng cáo sống. Nếu cậu thật sự có gan đó, tôi dẫn cậu đi gặp Kim tổng, ông ấy mới là quý nhân của chúng ta.”
Minh Hàn nhìn về phía trung tâm đám đông, Kim Hiếu Toàn đang cầm ly rượu, đang bị mọi người vây quanh.
“Kim tổng, tôi giới thiệu cho ông một người.” Anh Đỗ chọn đúng thời cơ, dẫn Minh Hàn đến trước mặt Kim Hiếu Toàn.
Khi đối diện với Kim Hiếu Toàn, Minh Hàn đã phát hiện ra ánh mắt gã ta khẽ động, không giống như đang nhìn một người lạ chưa từng quen biết.
Kim Hiếu Toàn nói với người bên cạnh: “Xin lỗi, tôi xin phép đi một lát.”
Ánh mắt của mọi người đều dồn vào anh Đỗ và Minh Hàn, một số người có vẻ biết anh Đỗ và Kim Hiếu Toàn có quan hệ tốt, liền hiểu ý tránh sang một bên.
“Kim tổng, vị này là Tiểu Bặc, muốn sang Nước M kiếm vàng.” Đến góc cửa sổ, anh Đỗ nói.
Từ đầu đến cuối Kim Hiếu Toàn không nhìn anh Đỗ, mà nhìn chằm chằm vào Minh Hàn với ánh mắt đầy ẩn ý: “Tôi nói chuyện với Tiểu Bặc một chút.”
Anh Đỗ trước đây đã giới thiệu không ít người cho Kim Hiếu Toàn, Kim Hiếu Toàn luôn rất tôn trọng hắn ta, lần này lại như thể không hề có sự tồn tại của hắn ta. Anh Đỗ có chút bực bội, lườm Minh Hàn một cái rồi quay người bỏ đi.
Góc khuất trở nên yên tĩnh, tiếng nhạc, tiếng cụng ly, tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người, dường như đều bị một bức tường vô hình ngăn cách.
Minh Hàn chủ động lên tiếng: “Kim tổng.”
Kim Hiếu Toàn nói: “Đãi ngộ ở sở công an tỉnh Hàm không tốt sao? Sao ngay cả cảnh sát cũng chê bát cơm sắt, muốn đi theo tôi làm ăn?”
Minh Hàn nhướn mày, hóa ra Kim Hiếu Toàn biết cậu.
Khi nói chuyện, trên mặt Kim Hiếu Toàn nở một nụ cười, nhưng nụ cười này lại có chút mỉa mai. Điều khiến Minh Hàn có chút bất ngờ là, Kim Hiếu Toàn lại thẳng thắn vạch trần thân phận của cậu như vậy, ngay cả giả vờ cũng lười.
“Chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ sao?” Minh Hàn bình tĩnh hỏi.
Kim Hiếu Toàn nói ra một câu kinh người: “Tôi từng gặp cha cậu, chúng tôi còn từng làm ăn cùng nhau.”
Đồng tử của Minh Hàn hơi co rút lại: “Ông quen Bặc Dương Vận?”
Kim Hiếu Toàn cười nói: “Cậu có biết cha cậu lo lắng điều gì không? Con trai của ông ấy lại không muốn trở thành thương nhân giống như ông ấy, không muốn kiếm nhiều tiền mà lại muốn làm cảnh sát gì đó.”
Trong lòng Minh Hàn dâng lên một sự lạnh lẽo, cậu đã đánh giá thấp Kim Hiếu Toàn, người này tuyệt đối không chỉ là một người môi giới nước ngoài có quan hệ mật thiết với tập đoàn Vân Tuyền!
Hết chương 155.