Chương 156: Công Bằng Ở Đâu?
Chu Kỳ An đang cầm tờ báo trên tay thì khựng lại.
Vận may tới rồi? Chỉ đọc một tờ báo đã tìm ra manh mối cho đạo cụ ẩn, loại chuyện may mắn như trúng số này khiến hắn có chút sợ hãi.
Làn da Chu Kỳ An nổi da gà.
Đổi tên thành Sinh viên đại học là có thể trở nên may mắn sao?
Kerr phát hiện ra sự thay đổi trong nét mặt của cậu, lập tức nhìn chằm chằm: “Cậu phát hiện ra gì rồi à?”
Giả vờ thản nhiên đưa tờ báo lại cho đối phương, Chu Kỳ An lắc đầu: “Chỉ là có chút tiếc nuối, trên đó chỉ giới thiệu về bối cảnh của phó bản. Nhưng mà, người lãnh đạo của kế hoạch Tiên Khách Lai cũng họ Trương, có khả năng là người chúng ta đang tìm kiếm.”
Khác với vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng Chu Kỳ An đang nhanh chóng suy nghĩ.
Ứng Vũ nói rằng nhóm người chơi của anh ta đã tự triệt tiêu lẫn nhau vì có người tìm ra manh mối cho đạo cụ ẩn, nhưng những người đó về cơ bản đều đã chết, đạo cụ chắc chắn cũng không bị lấy đi.
Chu Kỳ An liếc mắt nhìn Kerr.
Về đạo cụ ẩn, chắc chắn là Kerr không biết gì, nếu không hắn ta đã không đưa tờ báo cho cậu xem.
Thân phận.
Chu Kỳ An lập tức hiểu ra, thân phận hộ lý của khu phòng bệnh đặc biệt là chìa khóa, trước đó lời nhắc nhở đã đặc biệt nhấn mạnh vào những từ này. Có lẽ những thân phận khác cũng có thể tìm ra manh mối, nhưng chắc chắn không phải là hộ lý bình thường.
Bị khế ước đạo cụ ràng buộc, Kerr tiết lộ thêm một manh mối khác: “Chúng tôi còn tìm thấy một mảnh giấy ghi chú, ghi lại việc nước ở hồ Tiên Lai Khách bị rút ra để làm suối nước nóng trong nhà, nằm ở tầng hầm của tòa nhà khám bệnh.”
Vì vậy, tầng hầm rất có thể là khu vực điều dưỡng của bệnh nhân thuộc khoa nội trú đặc biệt.
“… Những gì nên nói tôi đều đã nói.” Kerr liếc nhìn cánh tay bị dính dịch của quái vật như đống thịt, sắp thối rữa như than tổ ong, chờ đợi phương pháp giải quyết của Chu Kỳ An.
Nếu không đưa ra được thì chính là đối phương vi phạm hợp đồng.
Vậy thì hãy chờ bị đạo cụ khế ước tiêu diệt đi.
Chu Kỳ An chưa bao giờ thất hứa, cậu lấy chất chiết xuất từ hoa Tiên Khách Lai mà Ứng Vũ đưa cho ra: “Có thể chia cho anh một phần ba.”
Giống như một nhân viên bán hàng chuyên nghiệp, hắn còn đặc biệt giải thích công dụng: “Uống một lượng vừa phải sẽ làm chậm sự lây lan của virus, rắc một chút lên người, mùi hương cũng có thể khiến lũ quái vật dịu dàng với anh hơn một chút.”
Mùi hương của hoa Tiên Khách Lai sẽ khiến lũ quái vật chìm vào giấc mơ, trong tiềm thức chúng có chút bài xích, đương nhiên không nên rắc quá nhiều, nếu không dễ tự mình ngất đi trước.
Kerr nhận lấy phần được chia, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng xảo trá.
Từ đầu đến cuối, ngoài việc đồng ý đâm sau lưng A Linh, hắn ta chỉ bỏ ra một chút manh mối về bối cảnh phó bản.
Chu Kỳ An nhìn thấu biểu hiện của hắn ta.
Nếu là Triệu Tam Tuần, đột nhiên làm được một vụ giao dịch có lợi cho bản thân, chắc chắn sẽ lập tức sinh nghi, nhưng đạo hạnh của Kerr so với trình độ của hắn ta vẫn còn kém lắm.
Lúc này, cậu sinh viên đại học rụt rè lên tiếng: “Xuống dưới trước, hay là chờ bọn họ đến hội hợp?”
“Không thể trông chờ vào người khác làm mọi chuyện được.” Chu Kỳ An dạy dỗ cậu ta, “Chúng ta đã có ngài Kerr dẫn đầu rồi.”
Khóe miệng Kerr vừa nhếch lên đã cứng đờ.
Muốn xuống tầng hầm chỉ có thể đi thang máy.
Vừa vào cabin, Chu Kỳ An đã tự giác đứng sau lưng Kerr, cậu sinh viên đại học đứng thứ ba, ba người tạo thành hình dạng chuỗi người.
Kerr thầm mắng trong lòng.
Mấy người như vậy, không gian như vậy, có gì phải trốn?
Cửa vừa mở ra, cả ba người đều không lập tức bước ra.
Toàn bộ tầng hầm trông thật sự có vài phần giống khu nghỉ dưỡng, nguồn sáng không phải màu đỏ tươi hay trắng bệch như khu bệnh nhân, mà là ánh sáng ấm áp rất hài hòa.
Nhưng mà, giống như mặt trời trên khoảng đất trống khi bọn họ vừa bước vào, ánh sáng chiếu vào người, cảm giác lạnh lẽo tận xương cốt.
Kerr bước đi vô cùng cẩn thận, bệnh viện bình thường tuyệt đối sẽ không xây dựng suối nước nóng nào ở dưới lòng đất.
Chu Kỳ An vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng người khác.
Bố cục tầng hầm có chút tương tự với khoa chăm sóc đặc biệt tầng mười, ở giữa là một sảnh tròn, hai bên đều có một lối đi, cuối lối đi là một cánh cửa, tình hình cụ thể sau cánh cửa thì không ai có thể biết được.
Chu Kỳ An nhìn về phía cậu sinh viên đại học: “Chọn một hướng đi.”
Cậu sinh viên đại học do dự hơn bao giờ hết, cuối cùng nói: “Bên trái đi.”
Sau khi chọn xong, cậu ta nhìn Chu Kỳ An, dường như còn muốn nói gì đó, không ngờ đã bị cậu phất tay cắt lời.
Chu Kỳ An cũng nhận ra vận may của cậu sinh viên đại học đã bị hạn chế trong phó bản này, nhưng trước mắt không còn cách nào khác: “Không sao, chúng ta có ngài Kerr rồi.”
Kerr: “…”
Mẹ kiếp.
Hình dạng chuỗi người của đội ba người vẫn luôn được giữ vững vô cùng chuẩn xác.
Kerr cũng không phải kẻ ngốc, luôn vô tư sẵn lòng đi đầu, nhưng Chu Kỳ An rất biết cách nắm bắt chừng mực, không phải hoàn toàn rụt rè, cậu cầm chất lỏng chiết xuất từ hoa Tiên Khách Lai, cứ lẩm bẩm lầm bầm bảo nếu gặp rắc rối sẽ hắt ra ngoài, ít nhiều gì cũng có thể tranh thủ cho bọn họ chút thời gian chạy trốn.
Bỏ qua những kẻ xâm nhập là người chơi, giấc mơ chỉ thuộc về bệnh nhân, sảnh tròn và hành lang không có nhân viên y tế, càng tạo điều kiện thuận lợi cho bọn họ hành động hơn.
Trong hành lang yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của ba người.
Ánh mắt Chu Kỳ An không chỉ một lần dừng lại trên trần nhà, chiều cao của tầng trệt tòa nhà khám bệnh so với khu bệnh nhân đặc biệt còn cao hơn, vượt xa khoảng cách bình thường, khiến toàn bộ không gian càng thêm âm u lạnh lẽo.
Chiều cao này khiến cậu có cảm giác bất an.
Đi thẳng về phía trước, cuối cùng cũng đến cánh cửa nhớp nháp ở cuối con đường.
“Cứ mở đi, chúng tôi là hậu thuẫn vững chắc của anh.” Chu Kỳ An cổ vũ Kerr.
Hậu thuẫn thì nên ở phía sau.
“…” Có một khoảnh khắc, Kerr thật lòng muốn cùng đồng quy vu tận với cậu.
Trong lòng thầm mắng, nhưng hắn ta cũng chuẩn bị sẵn sàng, một tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Két——
Cả ba người đều giật nảy mình.
Tiếng động khi cửa mở rất lớn, âm thanh ken két kỳ lạ gần như vang vọng khắp tầng hầm.
Đẩy thì cũng đã đẩy rồi, bọn họ không chạy trốn, mà tất cả đều đồng loạt thò đầu nhìn vào trong trước.
Môi trường bên trong sáng sủa, là thiết kế của một nhà hàng tự chọn kinh điển, điểm khác biệt là, hầu như không nhìn thấy món nóng nào, toàn bộ là khu thực phẩm đông lạnh. Trên những tảng băng pha lê trong suốt, bày la liệt hải sản tươi sống.
Thực khách chỉ có lác đác vài bệnh nhân.
Hơi lạnh từ khu hải sản khiến chữ viết trên vòng tay mờ đi, nhiệt độ không cao hơn nhà xác là bao. Tiếng đẩy cửa khiến các bệnh nhân lần lượt quay người lại, Kerr cố gắng nắm bắt cơ hội cuối cùng để quan sát kỹ hơn.
“Chạy!”
Ai ngờ phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát lạnh lùng của Chu Kỳ An.
Âm thanh này chủ yếu là để nhắc nhở cậu sinh viên đại học.
Cậu sinh viên đại học chạy trước, Chu Kỳ An chạy rất nhanh, Kerr lại bị ép đảm nhận vị trí hậu thuẫn một lần nữa.
Khi ba người chạy như bay, dưới chân liên tục có luồng khí lạnh bốc lên, như thể hành lang này đã biến thành khu vực đông lạnh, còn bọn họ là thức ăn được đặt trên đó.
Ánh mắt Chu Kỳ An tối sầm lại, nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy. Trong đó có thể phán đoán từ kiểu tóc và màu tóc của hai bệnh nhân, đó là người chơi cũ, ngoại hình của bốn người còn lại trùng khớp với bức tranh mà Ứng Vũ đưa ra lúc đó.
Tổng cộng ở đây chỉ có sáu bệnh nhân, có thể loại trừ trực tiếp, hẳn là nơi mà Ứng Vũ từng đến trong giấc mơ.
Có vẻ như Trương Tú Tú không ở đây.
“Tiếc thật…” Sau khi Ứng Vũ tỉnh giấc chỉ nhớ thông tin bệnh nhân, tất cả cảnh tượng khi điều dưỡng đều bị xóa sạch, nếu không sẽ dễ dàng hơn.
Phía sau vang lên tiếng động kỳ quái, giống như tiếng bóp nặn của bọt khí.
Chu Kỳ An nhịn không được ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy những bệnh nhân vừa rồi còn tay chân, nháy mắt toàn bộ cơ thể đều hóa thành chất liệu trong suốt như nước giả, có tính lưu động cực mạnh, lan rộng trên không trung thành một khuôn mặt bánh kếp màu máu, nó đang lao về phía bọn họ cắn xé.
“Bà nó!”
Da đầu Chu Kỳ An tê dại, quả quyết tăng tốc.
Đinh!
Đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
A Linh và ba người vừa mới thoát khỏi nguy hiểm bên ngoài, đáng tiếc vận may của bọn họ thật sự không tốt. Ban đầu đang đứng trong cabin để tiến hành các bước quan sát sơ bộ thông thường, bỗng nhiên một khuôn mặt dính đầy máu bay qua bổ nhào tới.
“…” Cái trò giết người khi mở cửa chết tiệt này.
Không ai lên tiếng, cũng không ai hỏi đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều điều chỉnh nhịp thở đến trạng thái tốt nhất để chạy như bay, theo bản năng gia nhập vào đội ngũ chạy trốn.
Trong tiếng bước chân hỗn loạn, ánh mắt Chu Kỳ An tối sầm lại, dựa theo thực lực của mấy người này, liên thủ đột phá vòng vây của những người phụ nữ mang thai kia, đáng lẽ không cần dùng nhiều thời gian như vậy.
Thời gian trì hoãn thêm đó là bọn họ đang làm gì?
“Chẳng lẽ đang tính kế mình?”
Trong lòng cậu dâng lên một tia nghi ngờ, Chu Kỳ An càng chạy càng nhanh.
Mọi người đều đang chạy về phía cánh cửa còn lại, dọc đường đi, Triệu Tam Tuần sử dụng kỹ năng, tốc độ truy đuổi của khuôn mặt máu có tính lưu động cực mạnh đã giảm đi một chút.
Trong số tất cả mọi người, Chu Kỳ An dẫn đầu, cậu là người đầu tiên chạm tay vào cánh cửa phía trước.
Cả cánh cửa lạnh lẽo khác thường, bên trong ẩm ướt nặng nề, trên ván cửa còn đóng một lớp sương mỏng, hơi lạnh khiến lòng bàn tay cũng đau nhức.
Một giọt nước nhỏ từ nơi nào đó chậm rãi trượt xuống, khuôn mặt đẫm máu phía sau phản chiếu trong giọt nước, ngày càng trở nên to lớn.
Nhìn thấy khuôn mặt máu sắp đuổi kịp, biết không thể chần chừ thêm nữa, Chu Kỳ An bất chấp giá lạnh, nghiến răng đẩy cửa ra.
Một cơn gió lạnh thổi qua lối vào, khiến mái tóc dài bay phất phới.
Ban đầu tưởng rằng mười bậc thang của nhà kính ở phòng điếu phối dược đã đủ kinh ngạc rồi, khi nhìn rõ nơi này, sắc mặt Chu Kỳ An hơi thay đổi, bên dưới tòa nhà khám bệnh lại là một hồ nước rộng lớn.
Mặt nước đục ngầu, trên đó nổi lềnh bềnh những thứ giống như dầu mỡ, từng đợt gợn sóng lan rộng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy rắn nước bơi lội.
Bên dưới hồ nước, mạch nước ngầm cuồn cuộn.
Kerr nói nước hồ Tiên Lai Khách bị rút ra để làm suối nước nóng trong nhà, bây giờ Chu Kỳ An vô cùng nghi ngờ, giống như vỏ bọc bệnh viện thực chất là viện nghiên cứu, suối nước nóng cũng là giả, toàn bộ bệnh viện Tiên Khách Lai được xây dựng trên hồ nước.
Cậu sinh viên đại học tạm thời mua một chiếc kính viễn vọng, Chu Kỳ An nhận lấy nhìn thử, mơ hồ có thể nhìn thấy vài bóng người bệnh nhân ở bờ hồ đối diện, bọn họ nằm trên vùng đất cao đối diện, bất động, như thể hòa làm một với thiên nhiên, với đất trời nơi này.
Bệnh nhân càng tự tại, người chơi càng khốn đốn.
Mọi người men theo bờ hồ liều mạng chạy trốn, từng khuôn mặt màu máu phía sau vẫn như hình với bóng.
Chạy được một đoạn, cậu thiếu niên thở hổn hển nói: “Không ổn.”
Cho dù bọn họ có chạy bao xa, con đường phía trước vẫn mang đến cảm giác dài vô tận. Trong đầu cậu ta đột nhiên lóe lên một suy đoán đáng sợ nhưng hợp lý, muốn vòng qua bờ hồ này gần như là chuyện không thể.
Trừ khi… trừ khi bọn họ bơi qua hồ!
Không chỉ một mình cậu ta có phán đoán này, vài ánh mắt lần lượt lướt qua mặt hồ, bên dưới lớp dầu mỡ liên tục có bóng đen lớn lướt qua.
Có thể khẳng định, trong hồ có nuôi rất nhiều sinh vật đáng sợ, tỷ lệ tử vong khi nhảy xuống là rất cao.
Cậu sinh viên đại học thở hổn hển lên tiếng: “Vừa rồi ở khu đồ ăn nguội, tôi có nhìn thấy sinh vật giống cá sấu.”
Nói là giống, bởi vì răng nanh của con cá sấu đó lộ ra bên ngoài khoang miệng, là một sinh vật dị dạng.
Xung quanh bệnh viện là vùng đất hoang, theo lý thuyết thì loại “Hải sản” đó không thể xuất hiện được, rất có thể là được đánh bắt từ hồ nước này.
Mối nguy hiểm trong hồ nước tám chín phần mười còn lớn hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
“Nhảy!” Chu Kỳ An quả quyết nói.
Khuôn mặt máu phía sau kết hợp lại, trực tiếp tạo thành một mảng lớn, hình thành “Đám mây lửa” màu đỏ tươi trên đỉnh đầu.
Giây tiếp theo, một tấm lưới máu lớn mở rộng hạ thấp, gần như muốn bao trùm tất cả mọi người vào trong.
Ùm, ùm!
Không còn lựa chọn nào khác, mọi người lần lượt nhảy xuống hồ.
Tấm lưới máu trên đỉnh đầu có chút bài xích hồ nước này, không tiếp tục đuổi theo, nhưng vẫn luôn trôi nổi trên không trung, ngoan cố bám theo.
Do động tác xuống hồ quá lớn, đã kinh động không ít sinh vật trong hồ.
Ở quá gần mặt hồ, bọn họ vẫn luôn có cảm giác khuôn mặt máu như hình với bóng, sẽ bị hút vào miệng quái vật, mọi người đồng loạt lặn xuống một chút, cố gắng quan sát tình hình trong hồ.
Dưới nước tối tăm, mò mẩm bơi trong bóng tối quá nguy hiểm, A Linh lấy ra đạo cụ chiếu sáng, vừa chiếu xuống, mặt cô ta đại biến.
Những sinh vật dưới nước vốn nên ở khắp ngũ hồ tứ hải, lại tụ tập đông đủ trong hồ nước này.
Sắc mặt Chu Kỳ An cũng không thể nói là đẹp được.
Kỹ năng của Hàn Lệ là dòng điện, may mà lần này cô ta không đi theo, nếu không chắc chắn sẽ kêu gào đồng bạn chèn ép.
Phía trước là một đàn cá chình điện được mệnh danh là đường dây cao áp dưới nước, không chỉ một con, chúng đan xen như mạng lưới, gần như chia cắt một phần không gian với hàng trăm con trăn khổng lồ, chưa kể đến những con cá sấu đang bơi về phía bọn họ, chúng nó đã bày ra tư thế săn mồi.
“Hít…” Cậu thiếu niên bỗng nhiên run lên, suýt nữa đã hít phải một ngụm nước, thì ra trên mặt nước còn treo ngược mấy con nhện chuông đang lặn xuống đẻ trứng, nó đã cắn cậu ta một cái.
Chu Kỳ An kịp thời kéo cậu sinh viên đại học một cái, tránh được đòn tấn công của một con cá mút đá.
Những loài động vật này chỉ có năm phần giống với bên ngoài, năm phần còn lại phát triển dị dạng, ví dụ như cá mút đá có hai đầu, răng mọc dày đặc đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Những dị vật nguy hiểm bị ánh sáng thu hút bơi tới, nhưng hoàn toàn không có ánh sáng cũng không được, cuối cùng, Triệu Tam Tuần lấy ra một vật thể giống như dạ minh châu để chiếu sáng.
Nín thở dưới đáy nước quá lâu, mọi người lần lượt ngoi lên mặt nước để lấy không khí.
Vừa ló đầu lên, khuôn mặt máu trên không trung lập tức đè xuống.
Chu Kỳ An tranh thủ thời gian nói: “Yểm hộ tôi bơi qua đó.”
A Linh và Triệu Tam Tuần nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, Chu Kỳ An nhướng mày: “Nếu không thì tất cả cùng chôn thân dưới nước à.”
Không ai nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, mọi người lần lượt chìm xuống đáy nước.
Hai người được chỉ định trước đó, bất đắc dĩ phải đóng vai trò bảo vệ.
A Linh bơi đến trước mặt Chu Kỳ An, dang tay về phía trước, trong tay cầm dao găm, rõ ràng là muốn thay cậu cản những sinh vật này.
Triệu Tam Tuần cũng ở gần đó.
Tập trung một chỗ mục tiêu quá lớn, cậu sinh viên đại học và cậu thiếu niên giữ một khoảng cách nhất định khi bơi.
Những sinh vật đáng sợ bơi tới phía trước tạo thành bóng đen dày đặc, dòng nước cuồn cuộn, phát ra âm thanh khuấy động ầm ầm, người chơi muốn đi qua chỉ có thể chém giết mở đường máu. Ngay khi bọn chúng sắp đến gần, hai người vừa rồi còn bất đắc dĩ phải bảo vệ Chu Kỳ An, đột nhiên lùi về sau.
Không chỉ lùi lại, bọn họ còn đồng thời sử dụng đạo cụ tập trung hỏa lực tấn công cấp cao.
Với khoảng cách và hành động bất ngờ này, phản ứng nhanh đến mấy cũng không tránh khỏi.
Rút lui đến khoảng cách an toàn, Triệu Tam Tuần làm động tác cắt cổ, trên mặt A Linh càng hiện lên nụ cười quái dị.
Hai người hành động rất nhanh, dòng nước chảy xiết và nguy cơ cùng lúc ập đến.
Ánh mắt Chu Kỳ An lóe lên, có thể khiến bọn họ ra tay không chút do dự như vậy, chắc chắn là đã tìm được cách rời khỏi giấc mơ.
“Hèn chi lại trì hoãn ở bên ngoài lâu như vậy.”
Nhìn thấy Chu Kỳ An như thể bị dọa ngốc, không nhúc nhích, A Linh và Triệu Tam Tuần cười lạnh một tiếng, trong tay mỗi người đều xuất hiện thêm một chiếc vòng tay bệnh nhân.
Trước đó bọn họ đã thử vài lần ở bên ngoài, cuối cùng cũng phát hiện ra khi bệnh nhân bị giết chết trong giấc mơ, vòng tay bệnh nhân sẽ tồn tại thêm vài giây rồi mới biến mất.
Sau khi cướp được vòng tay, hệ thống liền đưa ra lời nhắc, người sở hữu vòng tay tương đương với việc sở hữu thân phận bệnh nhân trong giấc mơ.
Một khi vòng tay bị phá hủy hoàn toàn, có nghĩa là mất đi thân phận [bệnh nhân], có thể rời khỏi giấc mơ.
Bây giờ bọn họ chỉ cần xác định Chu Kỳ An bị những sinh vật dị dạng dưới nước này vây công, sẽ dứt khoát rời khỏi đây, sau khi đảm bảo an toàn cho cơ thể ở thế giới thực, sẽ quay lại giấc mơ.
Hai người tập trung cao độ.
Phải canh đúng thời gian, trước khi người ở thế giới thực phát hiện ra Chu Kỳ An tử vong, phải rút lui trước một bước.
Những sinh vật đáng sợ vây quanh ngày càng nhiều, cậu thiếu niên cứ tưởng cậu sinh viên đại học sẽ hỗ trợ một chút, dù sao nhìn vào thì hai người cũng là một phe, ai ngờ đối phương như thể lắp động cơ, không chỉ bơi nhanh về phía khác, còn nhân lúc hỗn loạn trốn lên mặt nước hít thở.
Cậu thiếu niên cũng theo đó nổi lên, khịt mũi: “Thật đúng là lúc nguy cấp thì chỉ biết tự lo cho thân mình.”
Năm nay đồng đội đều không đáng tin cậy, giống như cậu ta, ban đầu cảm thấy A Linh này cũng được, cùng hẹn nhau xuống phó bản, không ngờ đối phương còn nhận thêm đơn hàng.
Thở hổn hển một hơi, cậu sinh viên đại học lắp bắp nói: “… Đẹp.”
“Anh ấy sắp biến thành mỹ nhân rồi!”
Hơn nữa còn là loại đẹp không tưởng tượng nổi, chuyện này bình thường sao?!
Trương Trụ Tử cảm thấy người trước mặt đã phát điên rồi.
Cơ thể cậu sinh viên đại học khẽ run nhè nhẹ, những ký ức trong quá khứ ùa về trong tâm trí.
Ở trong hồ của sơn trang Lương Dạ, lúc đó cậu ta tưởng là ảo giác, cá tôm không ăn Chu Kỳ An, nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy không đúng.
Nếu là ảo giác, tại sao chỉ mình cậu ta nhìn thấy?
Vừa rồi dưới nước, lịch sử đang lặp lại, bởi vì ánh sáng quá tối, gần như không ai chú ý đến tóc của Chu ca đang dài ra, làn da tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nhớ lại lúc nãy đối phương là người đầu tiên chủ động nhảy xuống, hơn nữa còn mang theo khí thế “Vinh quy bái tổ”.
Chuyện này tuyệt đối cũng nằm trong tính toán của anh Chu!
Đối phương căn bản không sợ, thậm chí có thể nói là đang chờ những người chơi khác phản bội mình dưới nước.
Dưới đáy hồ.
Trên thực tế, Chu Kỳ An chỉ nắm chắc chín mươi chín phần trăm.
Tương tự như nước thánh ở Hoa Cổ Thành, cậu không có phản ứng gì khi ở trong đó, nhưng nếu trong nước có một lượng lớn các loài cá khác thì không ổn, rất dễ kích thích cơ thể xảy ra biến hóa nào đó.
Người ta thường nói cá voi là bá chủ thực sự của đại dương, quy luật cá lớn nuốt cá bé của chuỗi thức ăn áp dụng trong trò chơi dường như càng không thể đảo ngược.
Ngay cả những con cá chuyên ăn thịt người ở trang viên Lương Dạ cũng không ăn cậu, những con này nói không chừng cũng không ăn.
Hơn nữa hiện tại cậu còn có đạo cụ miễn tử mà Thẩm Tri Ngật nhét cho, căn bản không sợ thử nghiệm.
Ở một bên khác, sau khi tập trung sử dụng đạo cụ tấn công thành công, tận mắt nhìn thấy những sinh vật dị dạng dưới nước như cá sấu vây quanh Chu Kỳ An, bản thân A Linh và Triệu Tam Tuần cũng sắp phá hủy vòng tay, nhưng đã nửa phút trôi qua, những sinh vật dưới nước này chỉ bơi lội vây quanh Chu Kỳ An, thậm chí còn không hoàn toàn tiếp cận.
Cảnh tượng máu thịt bị xé rách như bong bóng xà phòng, trực tiếp vỡ tan.
Vẻ mặt đắc ý của hai người cũng dần dần nhạt đi.
Cùng lúc đó, hình dạng của mục tiêu bị vây công dần dần thay đổi.
Mái tóc dài màu xanh lam bàn bạc óng ánh bắt đầu mọc dài hoang dại, cuối cùng gần như kéo dài đến mắt cá chân thon dài, hàng mi dài khác thường nhẹ nhàng lay động trong làn nước. Đôi mắt đang nhắm cũng hờ hững mở ra, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mọi thứ trước mặt.
“Cá tôm” bao vây đã kích thích ý thức sâu hơn, cảm giác khó chịu khi bị sinh vật cấp thấp khiêu khích khiến diện mạo chân thật nhất của cơ thể này dần dần lộ diện.
A Linh và Triệu Tam Tuần nhìn nhau ——
Biến, biến hình rồi?!
Hết chương 156.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Tam Tuần: Đang trong cơn nguy kịch bỗng nhiên biến hình, chuyện này có hợp lý không?!
Chu Kỳ An: Nữ thần bóng tối GuNaLa —— Biến hình!