Chương 156: Tranh Luận (08)

 

Chương 156: Tranh Luận (08)

 

“Ông ta nói với ông à?” Minh Hàn hỏi: “Năm đó ông ta từ bỏ thị trường trong nước, ra nước ngoài đầu tư, chẳng lẽ là hợp tác với ông?”

Kim Hiếu Toàn lấp lửng: “Chúng tôi quả thực có không ít lần hợp tác. Điều tôi không ngờ tới chính là cậu con trai cảnh sát của ông ta, thế mà cũng có ngày đến cầu xin một ‘kẻ buôn người’ như tôi. Nếu ông ta biết được, chắc chắn sẽ phải kinh ngạc.”

“‘Kẻ buôn người’?” Minh Hàn nói: “Ông tự định nghĩa về bản thân như vậy sao?”

Kim Hiếu Toàn cười ha hả, “Chỉ là nói đùa thôi, cảnh sát Minh sẽ không vì thế mà bắt tôi đi đấy chứ? Tôi là người nước ngoài.”

Minh Hàn nói: “Người nước ngoài ở nước ngoài làm gì tôi không quản được, nhưng ở đây, ở tỉnh Hàm, tôi vẫn có khả năng quản được.”

Kim Hiếu Toàn giơ hai tay ra, làm bộ vô tội, “Vậy rốt cuộc tôi đã phạm pháp gì?” Nói xong, Kim Hiếu Toàn nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Văn Ngộ trong đám đông, “Mà cần đến hai vị cảnh sát bất chấp ‘bán thân’ cũng phải trà trộn vào đây?”

Sau một lúc nhìn nhau, Minh Hàn đột nhiên cười, “Kim tổng đã biết thân phận của tôi rồi, vậy tôi cũng lười diễn kịch nữa. Nói thẳng ra là, tôi đến đây để điều tra vụ tai nạn xe cộ của Lương Nhạc Trạch.”

Thần sắc Kim Hiếu Toàn hơi nghiêm nghị, “Chuyện đó tôi cũng không ngờ tới, rất đáng tiếc, nhưng may mà Lương tiên sinh không có vấn đề gì lớn, nếu không…”

Minh Hàn: “Nếu không thì sao?”

Kim Hiếu Toàn nhún vai, “Sự nghiệp của tôi dựa vào Tập đoàn Vân Tuyền, Lương tiên sinh nhân từ, lo cho dân chúng, mới có Hội chợ lao động. Giả sử anh ta có mệnh hệ gì, Hội chợ lao động có tiếp tục được hay không còn phải xem xét. Hiện tại có rất nhiều doanh nghiệp có thực lực, nhưng doanh nhân có tấm lòng tốt lại không nhiều.”

Minh Hàn nói: “Hình như ông đang ra sức bày tỏ với tôi rằng, vụ tai nạn xe cộ không liên quan gì đến ông.”

Kim Hiếu Toàn nói: “Các người nghi ngờ tôi động tay động chân, điều này vốn đã rất khó tin, tôi và Lương tiên sinh là đối tác, cùng chung lợi ích, tôi hại ai cũng không thể hại anh ta được.”

Minh Hàn hỏi: “Vậy theo như ông hiểu biết về Lương Nhạc Trạch, về tập đoàn Vân Tuyền, thì ai là kẻ đứng sau sai khiến tài xế xe tải?”

Kim Hiếu Toàn cau mày, quay sang phía cửa sổ sát đất, màn đêm bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, vị trí của bọn họ đủ cao, nhìn xuống như biển đèn trôi nổi dưới chân.

“Nói thật, người như Lương tiên sinh, quả thực đã chắn đường của không ít người.” Kim Hiếu Toàn nói: “Tôi nghe nói nếu không phải nhờ anh ta thì Tập đoàn Vân Tuyền đã không còn tồn tại.”

Minh Hàn cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ông biết cũng thật nhiều.”

“Nếu tôi là người năm đó suýt chút nữa hủy hoại Tập đoàn Vân Tuyền, tôi nhất định sẽ rất không cam lòng, lần này, tôi sẽ không để thất thủ nữa.” Kim Hiếu Toàn nói.

Minh Hàn nói: “Nhưng ông đã thất thủ rồi.”

Kim Hiếu Toàn nghiêng người nhìn Minh Hàn một cái, “Vậy nên người đó không phải là tôi.”

Minh Hàn cười nói: “Nói đùa thôi mà.”

“Những câu đùa của cảnh sát các cậu dễ khiến người ta sởn cả gai ốc.” Kim Hiếu Toàn đột nhiên chuyển chủ đề, “Cậu và cha cậu rất khác nhau.”

“Hả? Ý ông là sao?”

“Ông ấy không giống cậu, không có tính công kích mạnh như vậy, ở chung với ông ấy, tôi luôn cảm thấy rất thoải mái.”

Minh Hàn cười một tiếng, “Vậy tại sao không tiếp tục hợp tác nữa?”

 

Kim Hiếu Toàn nói: “Chuyện trên thương trường, không thể nói rõ trong một hai lời được.”

“Vậy ông có biết hiện tại ông ta thế nào không?” Minh Hàn hỏi.

Kim Hiếu Toàn lắc đầu, “Nhiều năm rồi không gặp, nghe nói ông ấy đang ở nước G, Châu Âu không phải là nơi tôi có quan hệ rộng.”

“Nói đến quan hệ.” Minh Hàn nói: “Quan hệ của ông ở nước M rất rộng?”

Kim Hiếu Toàn nói: “Đông Á, Nam Á, Đông Nam Á, đó đều là những nơi tôi đã dày công gây dựng khi còn trẻ.”

Minh Hàn nói: “Vậy chắc ông cũng rất quen thuộc đảo Kim Ti ở nước M nhỉ?”

Kim Hiếu Toàn lại đánh giá Minh Hàn một lần nữa, mãi một lúc sau thì hất cằm về phía anh Đỗ đang uống rượu cách đó không xa, “Nếu cậu không phải là cảnh sát, hẳn là hắn ta sẽ đưa cậu đến đảo Kim Ti, đó là thiên đường kiếm tiền nhanh chóng.”

Minh Hàn nói: “Cờ bạc, ma túy, mại dâm?”

Kim Hiếu Toàn cúi đầu cười nói: “Cảnh sát Minh à, có lẽ cậu nên mở to mắt nhìn thế giới này rồi, không phải mọi hành vi mà cậu cho là vi phạm pháp luật thì đều vi phạm pháp luật, hơn nữa, tôi chưa bao giờ dính líu đến ma túy, những người tôi đưa ra nước ngoài, cũng không dính líu đến thứ này.”

Lúc này, một người có vẻ ngoài giống thư ký đi đến bên cạnh Kim Hiếu Toàn, nói nhỏ điều gì đó.

Kim Hiếu Toàn nói: “Tôi có việc phải đi trước, cảnh sát Minh đã bỏ tiền đến đây rồi thì đi dạo xung quanh xem sao, ít nhất cũng phải lấy lại vốn chứ.”

Nhìn bóng lưng Kim Hiếu Toàn, Minh Hàn lắc nhẹ ly rượu. Gã đàn ông đầy nghi vấn này trông rất thản nhiên, dường như không hề để ý đến sự xuất hiện của cảnh sát. Minh Hàn chú ý thấy ánh mắt đang tập trung vào mình, quay lại thì thấy anh Đỗ đang nhìn mình chằm chằm. Khác hẳn với lúc nãy, anh Đỗ không còn nhiệt tình nữa, mà ánh mắt nhìn cậu ngập tràn cảnh giác.

Kim Hiếu Toàn đã rời khỏi buổi tiệc rượu, Minh Hàn và Văn Ngộ đợi hơn nửa tiếng rồi quay trở lại xe.

Văn Ngộ nói: “Đi làm việc ở nước ngoài một cách chính đáng, quả thực có thể kiếm được ngoại tệ, nhưng muốn nhờ vậy mà phát tài thì không thể nào, những người đến đây hôm nay, kỳ thực đều là nhắm đến công việc bất hợp pháp. Chỉ cần ra nước ngoài, đặc biệt là đến Đông Nam Á, có người trung gian móc nối thì mọi chuyện đều dễ dàng.”

Minh Hàn biết Văn Ngộ tối nay không chỉ ăn mỗi hàu sống, “Cụ thể là những công việc gì?”

“Kinh doanh nhạy cảm là phổ biến nhất.” Văn Ngộ nói: “Không phải nhất định phải bán thân, ở mức độ sơ cấp là đến các địa điểm giải trí tiếp rượu, ngồi lên đùi, hôn hít, làm tốt mới có thể tiếp tục leo lên. Kinh doanh nhạy cảm và cờ bạc thường đi liền với nhau, tôi đoán trong đó cũng có buôn bán ma túy, nhưng tạm thời vẫn chưa nghe ngóng được.”

Minh Hàn nói: “Vậy nên Tập đoàn Vân Tuyền không cao thượng như trong quảng cáo, việc chuyển giao lao động bình thường chỉ là tấm bình phong che mắt thiên hạ cho những hạng mục này.”

…………

Ở thành phố Trúc Tuyền, cảnh sát đã bố trí lực lượng bao vây xung quanh làng Hạnh Phúc, nhưng người bí ẩn xuất hiện ở tòa nhà số 3, căn hộ 502 vẫn chưa xuất hiện nữa, hung thủ giết chết Tân Pháp càng như bốc hơi khỏi nhân gian. Các cảnh sát hình sự thay phiên nhau trực, còn Trần Tranh vẫn chưa nghỉ ngơi, càng ở hiện trường lâu, anh càng có cảm giác mãnh liệt rằng, bóng dáng đó là nhắm vào anh mà đến.

“Cậu về ngủ một giấc đi.” Khổng Binh xuống xe, “Tôi đã nghỉ ngơi rồi.”

Trần Tranh nhớ lại trước đây, anh và Minh Hàn thường xuyên khuyên Khổng Binh nghỉ ngơi, bây giờ lại đổi ngược lại.

“Không phải tôi nói cậu, cậu cứ gắng gượng như vậy cũng không phải là biện pháp, vụ án của Sở trưởng Tân, còn có ‘Lượng Thiên Xích’, đây là một cuộc chiến trường kỳ.” Khổng Binh bắt đầu lải nhải.

Trần Tranh nghe mà tâm trí bay bổng, bị Khổng Binh quát lớn một tiếng mới nói: “Tôi về một chuyến.”

“Vậy mới đúng chứ.” Khổng Binh vừa nói vừa định gọi đội viên đến lái xe.

“Tôi không biết lái xe à?” Trần Tranh nói.

“Tôi đây không phải là sợ cậu mệt mỏi lái xe xảy ra chuyện….” Khổng Binh còn chưa nói hết đã tự mình “phụt” một tiếng, “Không có chuyện gì đâu!”

Trần Tranh cười nói: “Có chuyện gì thì liên lạc với tôi ngay.”

Nửa đêm, Trần Tranh trở về khu chung cư Phong Thư. Nơi này cũng giống như khi anh còn làm việc ở Viện nghiên cứu, bên ngoài ồn ào, bên trong yên bình, những người bình thường sống cuộc sống bình thường ở đây, không cần phải lo lắng về những nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối. Phần lớn mọi người cả đời cũng không tiếp xúc được với những mặt tối tăm đó.

Chìa khóa được tra vào ổ khóa, xoay nhẹ, cửa mở ra, ánh sáng hành lang chiếu vào bóng tối bên trong nhà, Trần Tranh đứng ở cửa một lúc, trong khoảnh khắc đèn cảm ứng tự động tắt, một bóng đen đột nhiên lao ra từ trong nhà!

Bóng đen như một tia chớp cuốn theo gió mạnh, lao về phía Trần Tranh, ánh bạc sắc bén lóe lên, là một lưỡi dao khát máu. Trần Tranh nhanh chóng cúi người né tránh, lưỡi dao sượt qua tai, rạch ra một đường máu.

Khoảnh khắc đó, Trần Tranh như nghe thấy tiếng rắn độc thè lưỡi. Bóng đen thấy một kích không trúng, lập tức điều chỉnh thân hình, tiếp tục lao về phía Trần Tranh.

Trần Tranh tay không tấc sắt, chỉ có thể né tránh. Bóng đen như một ngọn núi cực kỳ áp bức, nhưng lại vô cùng linh hoạt.

Bóng đen giơ dao lên, lực đạo cực mạnh, âm thanh xé rách không khí khiến người ta kinh hãi, hắn ta không hề vung dao bừa bãi, mỗi lần đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Trần Tranh. Trần Tranh nhanh chóng né tránh, thị lực dần thích ứng với bóng tối. Ngũ quan của bóng đen giống như nổi lên từ trong nước biển, mặt dài, ngũ quan sắc nét.

Trần Tranh không kịp suy nghĩ xem người này là ai, lúc lưỡi dao lại một lần nữa chém về phía mình, anh liền giơ chân đá bay chiếc ghế, trong tích tắc chiếc ghế bay lên, anh đạp lên bàn nhảy lên, tung một cú đá vào không trung, chiếc ghế hung hăng đập về phía bóng đen. Bóng đen dùng cánh tay đỡ lấy, Trần Tranh nhân cơ hội này, lao đến phía sau bóng đen, tấn công vào gáy hắn!

Nhưng tốc độ phản ứng của bóng đen vô cùng biến thái, hắn ta lập tức quay người lại, vung dao chém về phía cánh tay đang tấn công của Trần Tranh!

Nguy rồi! Trong lòng Trần Tranh thắt lại, nhanh chóng thu lực, giả vờ đánh về bên phải, đồng thời né được đòn tấn công này, eo dùng lực, ngửa người về phía sau, đá vào cổ tay bóng đen. Chỉ nghe thấy một tiếng “xoảng”, con dao trong tay bóng đen rơi xuống đất. Trần Tranh nhìn đúng thời cơ, định nhặt lên, nhưng bóng đen lại một lần nữa thể hiện sự linh hoạt khác thường, lăn hai vòng trên mặt đất, nắm chặt con dao trong tay.

Nhưng điều này cũng khiến hắn ta mất đi lợi thế, Trần Tranh bay người lên, đá vào đầu hắn ta, cú đá này hoàn toàn không hề nương tay, đầu bóng đen nghiêng sang một bên, loạng choạng lùi về sau. Trần Tranh còn muốn đánh tiếp, hắn ta lại đứng dậy, lùi về sau một bước, định bỏ chạy.

Đương nhiên Trần Tranh sẽ không dễ dàng để hắn ta chạy trốn, trong lúc giao đấu vừa rồi, anh đã từ vóc dáng, thân thủ của bóng đen phán đoán ra, người này rất có thể chính là “sát thủ A” đã giết chết Hoắc Diệp Duy, đặt thi thể của Tân Pháp ở cửa sau Viện nghiên cứu. Mình đã trở thành mục tiêu tiếp theo của hắn ta sao? Vậy thì anh phải để người này ở lại đây!

Trần Tranh cầm lọ hoa đập về phía bóng đen, bóng đen bất đắc dĩ phải đỡ, nhưng đây chỉ là chiêu nghi binh của Trần Tranh, trong nháy mắt bóng đen bị lọ hoa thu hút sự chú ý, nắm đấm phải của Trần Tranh đã hung hăng đánh vào bụng trên của hắn ta.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Bóng đen phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng cũng chính trong khoảnh khắc này, cánh tay bóng đen siết chặt lấy Trần Tranh, muốn bẻ gãy cổ anh. Đó giống như hai sợi dây thép chí mạng, nếu Trần Tranh thu nắm đấm chậm nửa giây, e rằng đã thân một nơi đầu một nơi. Anh mượn lực trượt chân, lách qua bên cạnh bóng đen, trước khi bóng đen quay người lại, con dao găm sắc bén đã chém mạnh vào lưng hắn ta.

Bóng đen lại rên rỉ một tiếng, thế nhưng cuộc giằng co này vẫn chưa kết thúc, bóng đen vậy mà lại dùng động tác lộn nhào để hóa giải lực đạo, lúc cơ thể hạ thấp đến mức tối đa, toàn thân như biến thành một lưỡi dao sắc bén, lao thẳng về phía Trần Tranh. Trần Tranh lăn sang phải, bả vai đập mạnh vào bàn, vô cùng chật vật.

Bóng đen thấy một kích không trúng, lại một lần nữa cầm dao lao tới. Trần Tranh lấy chiếc bàn làm lá chắn, lúc bóng đen vung dao lên, anh liền lật người qua bàn, hai chân kẹp chặt lấy đầu bóng đen. Bóng đen gầm lên giận dữ, lưỡi dao đâm thẳng vào chân trái của Trần Tranh!

Âm thanh lưỡi dao xé rách da thịt vang lên trong bóng tối vô cùng chói tai, trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu tanh. Lúc này Trần Tranh căn bản không cảm thấy đau, chỉ muốn chế ngự được tên quái vật này, không thể nào không trả giá một chút được. Anh đá vào mặt bóng đen, vết thương ở chân gần như không ảnh hưởng đến tốc độ và phản ứng của anh, còn bóng đen lại không kịp rút dao ra, ảnh hưởng đến động tác sau đó. Nhân lúc bóng đen chần chừ, Trần Tranh vung nắm đấm đánh vào cằm của hắn, tiếp đó lại là một cú đánh bằng khuỷu tay, bóng đen liên tục lùi về phía sau, bị dồn đến cạnh cửa sổ.

Lúc này, một màn khiến Trần Tranh không kịp trở tay đã xảy ra, bóng đen vậy mà lại chống tay lên bệ cửa sổ, bay người nhảy ra ngoài, nhảy từ độ cao tầng chín xuống!

Trần Tranh theo bản năng đưa tay ra, âm thanh ma sát quen thuộc của sợi dây thừng vang lên trong màn đêm, bóng đen nắm lấy một sợi dây thừng treo từ trên cao xuống, trong nháy mắt đã đáp xuống đất, biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại sợi dây thừng vẫn đang đung đưa.

Không thể đuổi theo nữa rồi, nhịp tim đập nhanh như trống trận của Trần Tranh dần dần chậm lại, lúc này anh mới cảm thấy đau nhức dữ dội ở chân. Anh đưa tay ấn lên vết thương, lau đi máu trên tay, quần đã bị máu nhuộm đỏ, cuộc giao chiến cường độ cao vừa rồi và mất máu khiến anh choáng váng dữ dội, anh dựa vào cửa sổ, từ từ ngồi xuống, mấy giây sau, lại khó khăn đứng dậy, bật đèn, tìm điện thoại di động bị rơi ra trong lúc đánh nhau.

Giọng nói của Khổng Binh nhanh chóng truyền đến, “Sao thế, không phải bảo cậu nghỉ ngơi à, sao cậu…”

Trần Tranh bình tĩnh nói: “Tôi bị người ta tập kích, đến giúp tôi một tay, đưa tôi đến bệnh viện.”

Khổng Binh ngẩn người, “Cái gì? Tôi đến ngay!”

Cùng đến với Khổng Binh còn có xe cứu thương, Trần Tranh đã tự mình xử lý đơn giản, dùng quần áo băng bó vết thương lại. Lưỡi dao của bóng đen đó không đâm trúng chỗ hiểm, nhưng nếu lệch một chút, sẽ đâm thủng mạch máu.

Khổng Binh vừa nhìn thấy, liền mắng: “Ai làm?”

Trần Tranh hất cằm về phía cửa sổ, sắc mặt tái nhợt vì mất máu, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, “Bỏ chạy rồi. Tôi nghi ngờ là hung thủ giết hại Sở trưởng Tân, hắn ta không phải đi vào từ cửa chính, mà là từ trên lầu xuống, nhà ở trên tầng của tôi thường xuyên không có ai, anh biết đấy, sợi dây thừng cũng là được treo từ nhà đó xuống. Lát nữa anh kiểm tra camera giám sát, camera giám sát ở đây của tôi luôn bật, dù hắn ta có xóa cũng vô dụng, có lưu trữ đám mây……”

“Đừng nói nữa, đi thôi!” Nhân viên y tế kiểm tra vết thương xong thì giục.

Trần Tranh toát mồ hôi lạnh, Khổng Binh cũng vội vàng giục anh, gọi hai người đội viên hộ tống. Anh nằm lên cáng, được đưa lên xe cứu thương, nhìn cửa xe cứu thương đóng lại, đột nhiên nhớ đến Minh Hàn.

Sau vụ nổ, Minh Hàn cũng bị đưa lên xe cứu thương như vậy sao? Minh Hàn bị thương nặng hơn anh, cũng không biết bây giờ thế nào rồi.

Trong khoảnh khắc này, trong lòng anh có một thôi thúc mãnh liệt, muốn gọi điện cho Minh Hàn, nhưng lại không muốn để em ấy biết mình bị thương. Đầu óc anh vẫn còn rất hỗn loạn, tạm thời không thể bình tĩnh phân tích hành động lần này của bóng đen đó có ý nghĩa gì, nghĩ không thông, vậy thì không nghĩ nữa, Minh Hàn mà biết được, chỉ càng thêm lo lắng.

Trần Tranh nhắm mắt lại, cánh tay che khuất tầm mắt, cơ thể giống như bị ném vào trong nước lạnh, trong nước trôi nổi vô số manh mối, anh muốn bắt lấy, nhưng mỗi lần đưa tay ra đều chỉ chạm vào những bong bóng vỡ tan.

Hứa Xuyên nghe tin liền vội vàng chạy đến, cùng Trần Tranh kiểm tra, khâu vết thương. May mà trên dao không có tẩm độc, vết thương của Trần Tranh chỉ là vết thương ngoài da, khâu chín mũi, nhìn vết thương rất đáng sợ, giống như một con sâu đang bám trên chân hút máu.

Hứa Xuyên vừa tức giận vừa kích động, “Bọn họ vừa mới hại chết Sở trưởng Tân, lại còn đánh chủ ý lên người anh! Chủ nhiệm Trần, chúng ta phải làm sao mới có thể tóm được bọn chúng đây? Có gì mà em có thể làm được không?”

Trần Tranh nói: “Sở trưởng Tân vừa mới mất, viện nghiên cứu bây giờ như rắn mất đầu, tôi cũng không thể lúc nào cũng ở viện nghiên cứu được, cho nên cậu chính là trụ cột, cậu không thể loạn được.”

Hứa Xuyên đỏ mắt, “Em gánh vác không nổi trách nhiệm này.”

Trần Tranh cười cười, “Là ai lúc trước nói với tôi, muốn thay đổi viện nghiên cứu? Sao bây giờ lại chùn bước rồi?”

Hứa Xuyên cúi đầu, “Đó là vì lúc ấy có Sở trưởng Tân và anh che chở phía trên, em mới dám kiêu ngạo như vậy. Bây giờ…..”

“Nhưng thanh niên luôn phải trưởng thành.” Trần Tranh nói: “Ép buộc cũng được, trưởng thành sau một đêm cũng được, cậu phải thích nghi thôi.”

Y tá đến thay chai truyền dịch cho Trần Tranh, Hứa Xuyên lui sang một bên, mấy phút sau, cậu ta như đã thông suốt, nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm Trần, anh yên tâm, em sẽ làm tốt việc ở Viện nghiên cứu.”

Lúc này ở nhà Trần Tranh, Khổng Binh đã xem hết tất cả camera giám sát, dấu vết cũng đã thu thập xong. Bóng đen mở cửa căn hộ 1003 trên lầu lúc 7 giờ, theo lời quản lý tòa nhà, sau Tết thì chủ căn hộ 1003 đã đi công tác, trong nhà không có ai. 7 giờ rưỡi, bóng đen men theo sợi dây thừng đến nhà Trần Tranh, camera giám sát đã quay lại được cảnh hắn ta chui vào từ cửa sổ.

Sau đó, hắn ta giấu sợi dây thừng ra ngoài cửa sổ, nếu không thò đầu ra ngoài cửa sổ, rất khó phát hiện ra bên ngoài còn có một sợi dây thừng.

Hắn ta đi đi lại lại trong phòng khách, phát hiện ra camera giám sát, sau đó ngắt điện camera, nhưng điều khiến Khổng Binh khó hiểu là, hắn ta không xóa nội dung camera giám sát, dường như không để tâm đến việc mình bị quay lại.

Sau đó, hành động của hắn ta trong nhà chỉ có thể phân tích thông qua dấu chân. Hắn ta đã vào tất cả các phòng, nhưng dường như chỉ vào xem xét. Hắn ta có lấy đi đồ vật quan trọng hay không, điều này phải đợi Trần Tranh quay về kiểm tra lại mới biết được.

Dấu chân ở huyền quan cho thấy, hắn ta đã đứng ở đây rất lâu, dường như là đang đợi Trần Tranh về, ra tay tấn công, một phát chí mạng.

Trong nhà có máu, là máu của Trần Tranh, bóng đen chỉ để lại dấu chân và dấu vân tay, không có DNA.

Lúc Khổng Binh thông báo thông tin cho Trần Tranh, đầu óc Trần Tranh đã hoạt động trở lại. Bóng đen là “sát thủ A”, để thận trọng, chỉ có thể xác định hắn ta có quan hệ mật thiết với “Lượng Thiên Xích”. Rõ ràng, mục tiêu của “sát thủ A” hôm nay là anh, bắt đầu từ Tân Pháp, cảnh sát đang trở thành mục tiêu bị tấn công, tuy rằng Minh Hàn bị thương là lúc đang truy đuổi Thang Tiểu Vạn, nhưng cũng khó đảm bảo Minh Hàn không phải là mục tiêu tấn công thực sự của Thang Tiểu Vạn, còn Lương Nhạc Trạch bị đâm mới là giả.

Lần này đến lượt chính bản thân Trần Tranh, nhưng Trần Tranh càng nhớ lại quá trình giao đấu với “sát thủ A”, anh càng cảm thấy khó hiểu, đối phương hình như không có ý định giết chết anh giống như giết Tân Pháp.

Thứ nhất, súng dễ giết người hơn dao, Tân Pháp bị bắn chết, chứng tỏ những người này có khả năng kiếm được súng, vậy tại sao “Sát thủ” lần này lại dùng dao? Đương nhiên, trong trường hợp đánh giáp lá cà, uy lực của dao không thua kém gì súng, nhưng xét đến tình hình thực tế lúc đó, nếu như sau khi mở cửa, trong bóng tối bắn ra một phát súng, căn bản sẽ không có màn đánh giáp lá cà phía sau, anh đã xong đời rồi.

Thứ hai, trong lúc “sát thủ A” đánh nhau với anh, nhìn như chiêu nào cũng muốn lấy mạng anh, nhưng anh cũng đã làm “sát thủ A” bị thương, hình như “sát thủ A” có điều kiêng kỵ gì đó.

Thứ ba, “sát thủ A” đã sớm chuẩn bị sẵn đường lui – sợi dây thừng đủ để đáp đất an toàn. Nếu như mục đích cuối cùng là giết chết anh, vậy tại sao “sát thủ A” lại chuẩn bị sợi dây thừng? Sau khi giết chết anh, trực tiếp đi ra ngoài từ cửa chính là được rồi, cần gì phải phiền phức như thế?

“Mục đích không phải là giết chết mình, vậy là gì?” Trần Tranh cau mày lẩm bẩm, “Uy hiếp? Răn đe?”

“Sát thủ A”, hoặc là người đứng sau “sát thủ A”, đang cảnh cáo anh, muốn anh dừng những việc đang làm lại.

Nhưng anh cũng là cảnh sát, anh và những cảnh sát khác có gì khác nhau sao? Những cảnh sát khác thì phải chết, còn anh chỉ bị cảnh cáo?

Đúng lúc Trần Tranh đang vắt óc suy nghĩ mối liên hệ trong đó, thì điện thoại đột nhiên vang lên, anh cứ tưởng là Khổng Binh lại phát hiện ra tình huống mới, cầm lên xem, lại là Minh Hàn.

Nhịp tim đang bình ổn bỗng chốc trở nên bất ổn, yết hầu khẽ động, trước khi bắt máy lại có chút do dự.

Trong tích tắc điện thoại được kết nối, giọng nói của Minh Hàn đã truyền đến, “Anh! Anh…..”

Trần Tranh biết cậu gọi đến đây là để “truy hỏi”, vội vàng nói trước khi cậu kịp lên tiếng: “Anh gặp chút chuyện, bây giờ đang ở bệnh viện, nhưng đã khâu vết thương xong rồi, không sao rồi!”

Bên kia im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở. Trần Tranh nghe một lúc, thăm dò hỏi: “Khổng Binh mách lẻo với em rồi à?”

Minh Hàn vẫn rất lo lắng, “Khổng Binh nói anh bị đâm!”

“Không nghiêm trọng như vậy đâu, để anh cho em…..” Trần Tranh vốn định nói anh mở video call cho em xem, nhưng tay vừa đặt lên miếng gạc, lại do dự, vết thương này đối với anh mà nói quả thực không tính là gì, sau khi lành rồi có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến chức năng cơ thể, nhưng bây giờ vết thương vẫn còn sưng, chỗ khâu lại càng xấu xí vô cùng, anh đột nhiên không muốn cho Minh Hàn nhìn thấy.

“Được rồi, anh mở video call cho em xem đi.” Minh Hàn nói.

“Bác sĩ nói vừa mới băng bó xong, tháo ra tháo vào sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục.” Trần Tranh đổ hết trách nhiệm cho bác sĩ.

Minh Hàn lại im lặng, Trần Tranh vừa định lên tiếng, liền nghe thấy cậu nói: “Em rất lo cho anh.”

Giọng điệu của Minh Hàn rất nhẹ, rất trầm, cùng với cảm xúc truyền đến, Trần Tranh nhất thời không nói nên lời.

“Đặc biệt là bây giờ em không ở bên cạnh anh, không thể ở bên cạnh chăm sóc cho anh.” Minh Hàn nói: “Anh bị thương, người anh thông báo là Khổng Binh, không phải là em.”

Trần Tranh giải thích, “Lúc đó khá nguy cấp, Khổng Binh ở gần anh nhất…..”

Minh Hàn ngắt lời, “Em biết, cho nên em mới càng thêm sốt ruột, ngay cả chuyện anh bị thương, em cũng phải thông qua Khổng Binh mới biết được.”

Trần Tranh lập tức cảm thấy áy náy, không phải anh không có thời gian tự mình nói cho Minh Hàn biết, lúc ở nhà đợi xe cứu thương, trên đường đến bệnh viện, lúc băng bó, lúc kiểm tra… Anh có vô số lần có thể gọi điện thoại cho Minh Hàn, nhưng lý trí đã kìm hãm anh lại, ban đầu là do tình hình vết thương chưa rõ ràng, không muốn để Minh Hàn lo lắng, sau đó là do xác định không có gì đáng ngại, hình như cũng không cần thiết phải để Minh Hàn biết.

Nếu như Minh Hàn ở thành phố Trúc Tuyền, anh thề, cuộc điện thoại đầu tiên nhất định là gọi cho Minh Hàn, nhưng Minh Hàn đang ở Lạc Thành, bản thân còn đang bị thương, còn có nhiệm vụ của đội cơ động…

“Anh, có phải anh đang áy náy không.” Minh Hàn nói.

Trần Tranh hoàn hồn, trong lòng như trào dâng sóng nước, Minh Hàn đã hiểu anh như vậy, cách một màn hình điện thoại cũng có thể đọc hiểu được sự im lặng của anh lúc này.

Anh khẽ gật đầu, “Ừm. Lần sau anh…”

Minh Hàn nói: “Không có lần sau. Em không muốn chuyện như vậy còn xảy ra lần nữa, không muốn anh lại bị thương, không muốn lúc anh bị thương em lại không ở bên cạnh anh.”

Trần Tranh vô thức co chân không bị thương lại, anh và Minh Hàn cách nhau rất xa, nhưng giọng nói của Minh Hàn rất gần, linh hồn của bọn họ cũng rất gần, Minh Hàn giống như đang ở bên cạnh anh, giống như đêm mưa ở Lạc Thành hôm đó, ôm lấy anh.

Một lúc lâu sau, anh hít một hơi thật sâu, “Anh sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, thật đấy.”

“Ừm.” Minh Hàn nói hết những lo lắng trong lòng, lại hỏi về tình huống lúc đó. Trần Tranh kể lại từng chi tiết, Minh Hàn trầm ngâm một lúc, hỏi ra câu hỏi giống như anh: “Hắn ta không giống như muốn dồn anh vào chỗ chết, còn để lại đường lui, hắn ta đang cảnh cáo anh sao?”

Trần Tranh nói: “Bọn họ muốn anh rút lui, nhưng đội cơ động, sở công an tỉnh đã công khai hành động đối phó với ‘Lượng Thiên Xích’ rồi, cho dù một mình anh rút lui thì có thể ảnh hưởng gì đến cục diện chung?”

Hết chương 156.

 

Chương 156: Tranh Luận (08)

Ngày đăng: 12 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên