Chương 157: Tranh Đoạt Bảo Vật

 

Chương 157: Tranh Đoạt Bảo Vật

 

Hai đầu gối hơi khuỵu xuống trong nước, không chỉ biến hình, Chu Kỳ An còn được bao phủ bởi hiệu ứng ánh sáng đặc biệt, một luồng ánh sáng mỏng manh không rõ từ đâu xuất hiện luôn bao quanh người chàng trai.

 

Gần đó, một con cá sấu dị biến hơi rục rịch, nó tiến lại gần một chút, há miệng ra, hơi thở hôi thối xộc vào trong nước.

 

Hành động thăm dò của nó không kéo dài quá ba giây.

 

Mái tóc mềm mại nhưng sắc bén như sợi thép, lặng lẽ quấn quanh đầu con cá sấu dị biến, siết nhẹ một cái, đầu và thân nó liền đứt lìa, máu đen phun trào trong hồ.

 

So với hồi ở trang viên Lương Dạ, theo cấp độ tiến hóa của cơ thể ngày càng cao, mái tóc mà Chu Kỳ An từng chê bai là vô dụng, giờ đây lại trở thành vũ khí tự nhiên dưới nước.

 

Cảnh tượng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán khiến A Linh vô thức há hốc mồm, cô ta muốn nói gì đó.

 

Thậm chí cô ta còn quên mất mình đang ở dưới nước.

 

Ùng ục ùng ục.

 

Dòng nước mang theo mùi tanh nồng tràn vào cổ họng, A Linh vội vàng ngậm miệng lại.

 

Ngay sau đó, cô ta phát hiện ra điều gì đó còn kinh khủng hơn.

 

“Vòng tay!”

 

Mái tóc tỏa ra như thác nước, lợi dụng màn che của máu đen, đã lan đến chỗ bọn họ từ lúc nào không hay. Dòng nước xoáy ngược mang theo hương hoa thoang thoảng, tiếc là mùi hương cũng bị mùi máu át đi, cả A Linh và Triệu Tam Tuần đều không phát hiện ra ngay lập tức.

 

Làn nước lướt qua nhãn cầu, hai người chìm vào trạng thái mê man trong giây lát, vòng tay đã bị lấy đi lúc nào không hay.

 

Bản thân Chu Kỳ An cũng có chút buồn ngủ.

 

“Tinh chất hoa Tiên Khách Lai Ứng Vũ đưa cho quả thật hữu dụng.”

 

Tác dụng thôi miên của hoa Tiên Khách Lai đã được phát huy đến mức tối đa.

 

Sử dụng một lượng không nhiều, A Linh và Triệu Tam Tuần cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng vòng tay của bệnh nhân thì đã biến mất.

 

【Bạn đã nhận được vòng tay bệnh nhân trong mơ *2】

 

【Lưu ý, nó sẽ đại diện cho thân phận bệnh nhân trong mơ của bạn.】

 

【Bạn lấy hai cái làm gì?】

 

Bỏ qua lời phàn nàn của hệ thống, Chu Kỳ An cầm vòng tay, như một con cá, đột nhiên bơi về phía A Linh và Triệu Tam Tuần.

 

Trong trường hợp bình thường, hiện tại ở gần cậu là một điều tốt, để mượn oai hùm, có thể trấn áp được một số sinh vật dưới nước. Nhưng mà, hai người đã lần lượt sử dụng đạo cụ cao cấp tập trung tấn công lên người Chu Kỳ An, dẫn đến việc các con quái vật dị biến xung quanh không ngừng tụ tập về phía cậu.

 

Chu Kỳ An khống chế mái tóc, không tiếp tục săn giết nữa.

 

Tốc độ của cậu rất nhanh, đối với Triệu Tam Tuần và A Linh, cũng giống như khi hai người phản bội trước đó, gần như không thể né tránh.

 

Triệu Tam Tuần bị ép phải sử dụng kỹ năng độc tố.

 

Nhưng hắn ta cũng biết rõ, đây là một nước cờ sai lầm, độc tố không thể vượt qua vòng vây sinh vật bên ngoài để tấn công Chu Kỳ An, ngược lại sẽ khiến lũ quái vật càng thêm căm hận.

 

Điều duy nhất có thể làm là nhân lúc độc tố khiến lũ quái vật dưới nước tê liệt trong vài giây, nhanh chóng chạy trốn.

 

A Linh ra hiệu, ý muốn hợp tác.

 

Triệu Tam Tuần cũng có ý này.

 

Tuy Chu Kỳ An đang bơi về phía bọn họ, nhưng đột nhiên cậu nhìn về phía Kerr gần đó, nói chính xác là nhìn vào vai hắn ta.

 

Vết thương mà Kerr bị quái vật như đống thịt gây ra trước đó, sau khi ngâm nước đã nứt ra, những sợi máu đỏ tươi đang rỉ ra, mấy con nhện nước biến dị nhạy bén đã không thể chờ đợi được mà lao đến hút máu.

 

Ánh mắt giao nhau, Chu Kỳ An ra hiệu về phía A Linh.

 

Kerr chợt lạnh sống lưng.

 

“Vừa rồi lão đại và A Linh đồng thời ra tay, chắc chắn đã tìm được cách rời khỏi giấc mơ, không được…”

 

Lúc Chu Kỳ An cướp vòng tay, Kerr đang bận đối phó với lũ nhện, không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra.

 

Hắn ta chỉ chắc chắn một điều, theo thỏa thuận, mình phải đâm sau lưng A Linh một nhát trước khi rời khỏi giấc mơ. Nếu cô ta bỏ đi, đồng nghĩa với việc hắn ta sẽ vi phạm đạo cụ khế ước, cái giá phải trả không hề nhỏ.

 

“Cứu mạng quan trọng hơn.”

 

Trong lòng Kerr vừa giận vừa hận, vốn tưởng rằng giao dịch này sẽ chiếm thế thượng phong, chỉ cần chọn đúng thời cơ đâm sau lưng thì sẽ không ảnh hưởng quá lớn.

 

Ai ngờ lại rơi vào tình cảnh này.

 

Hắn ta bắt đầu đi tìm Triệu Tam Tuần để hợp tác.

 

Chu Kỳ An lại dừng lại ở vị trí vừa vặn.

 

Bên kia, nhìn thấy Kerr đang bơi tới và lũ nhện nước đuổi theo hút máu, A Linh lập tức nghĩ đến một lối thoát, lợi dụng bọn chúng để trì hoãn thời gian rút lui. Đáng tiếc là cô ta vẫn đang trong giai đoạn suy nghĩ, còn Kerr thì khác, hắn ta đã nghĩ xong!

 

Lúc chạm mặt, Kerr giả vờ muốn cùng chạy trốn, nhưng ngay sau đó lại đột nhiên ra tay với A Linh. Cái rìu nhắm vào Chu Kỳ An trước đó, bây giờ đang nhắm thẳng vào đầu A Linh bổ xuống, tuy dưới nước tốc độ chậm hơn một chút.

 

A Linh biến sắc, đừng nói là cô ta, ngay cả Triệu Tam Tuần cũng không ngờ Kerr lại đột nhiên ra tay.

 

“Cậu…”

 

Vừa há miệng là nước tràn vào, căn bản không thể chất vấn.

 

Cơ thể A Linh đột nhiên thay đổi hình dạng, trở nên dị dạng và cong queo hơn cả quái vật, né tránh lưỡi rìu, đồng thời phản công.

 

Điều kỳ diệu đã xảy ra, cơ thể Kerr cũng đồng thời biến dạng, tay chân như kẹp giấy, bẻ cong về mọi hướng, né tránh được đòn tấn công của cô ta rồi tiếp tục ra tay.

 

Trong tích tắc kinh ngạc ngắn ngủi đó đã khiến A Linh phân tâm, vai bị chém trúng.

 

Chuyện xảy ra quá đột ngột, giây trước mọi người còn đang bàn chuyện liên minh, Triệu Tam Tuần ngẩn người ra, đột nhiên nhìn thấy gì đó, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

 

Cách đó không xa, Chu Kỳ An tóc xanh đang cầm một dải lụa trắng trên tay, dùng mái tóc làm bút, máu đen của cá sấu dị biến làm mực, kết hợp thành dòng chữ mang đầy tính nghệ thuật: Nhanh dừng tay! Mọi người đừng đánh nhau nữa!

 

“…”

 

Tiện nhân.

 

Cậu hài lòng nhìn hai bên tự giết lẫn nhau một lúc, Chu Kỳ An chuẩn bị nổi lên mặt nước để thay đổi không khí, đồng thời tiêu hóa thông tin hiện có.

 

Loài tiến hóa ban đầu mà A Linh chọn có lẽ là bạch tuộc, có thể thay đổi hình dạng tùy ý, nhưng đáng sợ nhất vẫn là kỹ năng [Sao chép] của Kerr, mặc dù đã xem qua tư liệu trước đó, nhưng khi tận mắt chứng kiến, Chu Kỳ An vẫn không khỏi thầm kinh ngạc.

 

Kỹ năng này quả thực quá mạnh, may mắn là trong thời gian ngắn, trò chơi không thể để hắn ta sử dụng lần thứ hai.

 

Nhờ có Kerr, đã giúp cậu ép A Linh phải sử dụng kỹ năng.

 

Bất kể là ai thắng ai thua, sau này muốn đối phó với cậu, chắc chắn sức mạnh sẽ giảm đi rất nhiều.

 

Vui mừng khôn xiết, Chu Kỳ An tạo ra một hình trái tim biết ơn dành tặng cho bọn họ, làn sóng nước tuyệt đẹp này chỉ khiến lửa giận trong mắt Triệu Tam Tuần càng thêm dữ dội.

 

“Phù~”

 

Vẫn là không khí trên mặt hồ dễ chịu hơn.

 

Hai phút trước khi cậu nổi lên mặt nước, một số con rắn nước đang hoạt động trên mặt nước đột nhiên di chuyển vị trí.

 

Trương Trụ Tử vốn định lặn xuống xem thử, nhưng thấy cậu sinh viên kia không nhúc nhích, cậu ta cảm thấy có gì đó mờ ám, nên cũng không hành động ngay lập tức.

 

Giây sau, Chu Kỳ An đột ngột ló đầu ra, cậu thiếu niên kinh ngạc——

 

Cái đầu thật đẹp.

 

Thời gian của đạo cụ tập trung hỏa lực kết thúc, các sinh vật dưới nước bao quanh Chu Kỳ An cũng tản ra.

 

Chuẩn bị lặn xuống một lần nữa, sau khi Chu Kỳ An ngoi lên cũng không nói nhảm, trực tiếp liếc nhìn cậu sinh viên đại học: “Đi, qua hồ thôi.”

 

Không thèm liếc mắt nhìn cục diện rối ren dưới nước, như thể đang đối mặt với rác thải đại dương, tâm tư của cậu lại tập trung vào nhiệm vụ.

 

Cậu sinh viên đại học ngẩn người, vội vàng đuổi theo.

 

Cậu thiếu niên vừa kinh ngạc vừa lặn xuống một lần nữa.

 

Khi Chu Kỳ An không nói chuyện, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, như thể bản thân là một loài sinh vật biển lạnh lẽo nào đó.

 

Hoàn toàn không biết bản thân đã mang đến cho người khác cảm giác gì, Chu Kỳ An cẩn thận quan sát hai bên.

 

“Kỳ lạ.”

 

Cậu thầm kinh ngạc, tại sao dưới đáy hồ lại có nhiều xương cốt như vậy? Nếu là xương cá nhỏ thì còn dễ hiểu, nhưng nhìn kỹ thì đều là xương của những sinh vật to lớn.

 

Càng đi về phía trước, xương cốt càng nhiều, Chu Kỳ An dứt khoát đổi hướng, đi vòng sang phía bên phải.

 

Nước hồ lạnh lẽo, gột rửa mồ hôi lạnh trên người người chơi.

 

Thay đổi một lớp da mới, giống như mở khóa buff đặc biệt, trên đường đi không còn gặp phải bao vây của các sinh vật biến dị dưới nước, không biết đã bơi bao lâu, mực nước phía trước dần dần trở nên nông hơn, ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

 

Sắp cập bờ rồi!

 

Chu Kỳ An đổi hướng bơi ra sau cậu thiếu niên, cậu sinh viên đại học theo sau cậu, một đội hình như xiên que mới đã hình thành dưới nước.

 

Mí mắt cậu thiếu niên giật giật, người đầu tiên lên bờ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm lớn nhất.

 

Hèn chi đối phương không đề cập đến bất kỳ lợi ích nào, đồng ý cho mình bám đuôi, hóa ra là đang đợi ở đây.

 

Nghĩ đến việc các sinh vật dưới nước đều tránh xa người này, cậu thiếu niên quyết định trước tiên không chiếm tiện nghi nhà người ta, mà phối hợp đánh lên bờ trước.

 

Cậu ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng may mắn là, khi ló đầu ra khỏi mặt nước không gặp phải nguy hiểm nào.

 

Tin tốt hơn là, khuôn mặt máu luôn bám theo trên bầu trời đã dừng lại ở một chỗ nào đó trên mặt hồ.

 

Chu Kỳ An ướt sũng bước lên bờ, quay đầu nhìn nơi khuôn mặt máu dừng lại, dường như chính là nơi có nhiều xương động vật nhất.

 

Khuôn mặt máu là do bệnh nhân biến thành, trong lúc đuổi bắt ở tòa nhà khám bệnh đã bị Triệu Tam Tuần dùng đạo cụ làm bị thương, trong trạng thái bị thương, dường như chúng không dám vượt qua ranh giới này.

 

“Tách ra hành động riêng?” Câu hỏi của cậu thiếu niên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Kỳ An.

 

Cậu quay người lại.

 

Trên bãi cỏ rộng lớn giống như cánh đồng hoang vu ở phía xa, các bệnh nhân nằm rải rác, không nhiều không ít, mười sáu bệnh nhân còn lại đều ở đây.

 

Còn những bệnh nhân mà bọn họ cưỡng ép đưa đến khoa nội trú đặc biệt, có lẽ là do thủ tục chưa hoàn tất, nên không có ở đây.

 

Chu Kỳ An: “Chờ thêm chút nữa đi.”

 

Rõ ràng là cậu thiếu niên cũng có ý này, nên khi hỏi vẫn đứng im tại chỗ, muốn đợi những người còn lại dưới hồ lên tập trung đông đủ rồi mới cùng nhau đi vào vùng nguy hiểm phía trước.

 

Trong lúc này, ba người quan sát địa hình xung quanh.

 

Chu Kỳ An quan sát kỹ lưỡng nhất, hệ thống nói rằng xung quanh Trương Tú Tú sẽ có bảo vật, nếu đạo cụ ẩn giấu không nằm trên người Trương Tú Tú, chẳng lẽ được chôn dưới đất?

 

Sau khi cậu dò xét sơ bộ ven hồ, đã thử mấy cách nhìn xa xuyên thấu nhưng đều thất bại. Mặt hồ lại có động tĩnh.

 

Người lên bờ là A Linh và Triệu Tam Tuần.

 

Vai áo A Linh bị máu nhuộm đỏ một mảng, máu đã được đạo cụ trị liệu cầm máu kịp thời, Triệu Tam Tuần mặt mày đen sì, ánh mắt nhìn Chu Kỳ An không còn che giấu nữa, mà tràn đầy lửa giận như muốn ăn sống nuốt tươi.

 

Không phải hắn ta không ra tay giúp Kerr, nhưng A Linh còn giấu trang bị sát thương, những sinh vật khác vây quanh, tiếp tục dây dưa ở đó, tất cả đều sẽ chết.

 

Bây giờ Kerr đã chết, cho dù chắc chắn có liên quan đến Chu Kỳ An, nhưng mối thù giữa hắn ta và A Linh coi như đã kết.

 

Chu Kỳ An nhìn hình đoán ý, giả vờ hỏi: “Kerr tiên sinh, hậu phương vững chắc của tôi, vậy mà lại không lên bờ sao?”

 

Kỹ năng sao chép quả thực thiệt thòi, nếu không thể một kích tất sát, thì về sau rất dễ bị lật ngược tình thế.

 

Nhưng chết cũng đáng, Kerr chết rồi, mấy tờ báo kia cũng theo đó tan thành mây khói, sẽ không bị A Linh, người cũng có thân phận hộ lý nhìn thấy nữa.

 

Triệu Tam Tuần nghiến răng cười một tiếng: “Tìm người trước đã.”

 

A Linh đứng bên cạnh không nói gì, vẫn không hiểu nổi tại sao Chu Kỳ An lại có thể biến hình dưới nước, hơn nữa còn khống chế được những sinh vật dưới nước đó.

 

Trên người cậu ta, nhất định là còn tồn tại bí mật gì đó.

 

Biến hình không phải là hiệu quả mà đạo cụ có thể mang lại, chẳng lẽ là… tiến hóa?

 

A Linh mơ hồ cảm thấy mình đã nghĩ ra điều gì đó.

 

Trong khoảnh khắc cúi đầu, trong lòng cô ta đột nhiên nảy ra một suy đoán, đó chính là hướng tiến hóa của loài ban đầu.

 

Hiệp hội săn cá voi nói Chu Kỳ An đã đắc tội với bọn họ, ban đầu cô ta không nghĩ nhiều, chuyện treo thưởng truy sát trong trò chơi có rất nhiều, nhưng hiện tại, A Linh cảm thấy tên của hiệp hội có lẽ chính là đáp án.

 

Hướng tiến hóa của Chu Kỳ An, có phải là cá voi không?!

 

Cô ta cố gắng che giấu suy nghĩ trong mắt, tin tức này nếu sử dụng tốt sẽ có thu hoạch bất ngờ.

 

Cậu sinh viên đại học chú ý tới khóe miệng A Linh khẽ nhếch lên, cậu ta không khỏi mím môi.

 

Mới vào giấc mơ có một lúc mà đã bị chém một rìu, còn đánh nhau với người ta dưới nước, trong lúc đánh nhau nhất định sẽ tiêu hao đạo cụ, đã vậy rồi mà còn cười ngây ngô được?

 

Cảm nhận được có người đang nhìn mình, A Linh ngẩng đầu lên.

 

Cậu sinh viên đại học chân thành nói: “Thực ra không phải cô gái nào hay cười cũng đều may mắn đâu.”

 

Anh Chu của cậu ta rất khắc với những người hay cười.

 

“…”

 

Người đã đủ, Chu Kỳ An tiến lên trước một bước, một bệnh nhân đang nằm im gần đó lập tức có xu hướng mở mắt.

 

Cậu lùi lại, nhìn những người khác.

 

Mọi người đều lắc đầu, hiển nhiên cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn.

 

A Linh thu hồi ánh mắt muốn giết người dành cho cậu sinh viên đại học, đối mặt với nhiệm vụ cũng không ngu ngốc giấu diếm: “Tính từ bên trái, bệnh nhân thứ hai và bệnh nhân thứ ba không phải là người chúng ta đang tìm.”

 

Lúc trước bọn họ đi đẩy cửa, Hàn Lệ chạy nhanh nhất, không nhìn thấy tên. Nhưng A Linh đã nắm bắt được thời cơ bệnh nhân biến hình trong tích tắc, nhìn thấy vòng tay đeo trên cổ tay rơi ra từ trong áo bệnh nhân.

 

“Nước hồ.” Chu Kỳ An liếc nhìn khuôn mặt máu trên không trung: “Bệnh nhân hẳn là sẽ không xuống nước.”

 

Giống như là trực tiếp biến thành khuôn mặt máu bay tới, giả thiết sau này bị bệnh nhân truy đuổi, bọn họ có thể thử trốn xuống nước.

 

“Sương mù dày lên rồi.” Cậu sinh viên đại học chú ý tới sự thay đổi của môi trường xung quanh, chỉ là thuận miệng nói một câu, không ngờ tất cả mọi người đều biến sắc.

 

Cậu ta vội vàng nhìn Chu Kỳ An, tưởng rằng mình đã nói sai điều gì.

 

Chu Kỳ An nheo mắt lại: “Có lẽ giấc mơ này sắp kết thúc rồi.”

 

Lúc giấc mơ bắt đầu là một màn sương mù, lúc sắp kết thúc e rằng cũng như vậy, điều này không liên quan gì đến thời gian bọn họ tiến vào giấc mơ, mà là từ khi tiếp cận Trương Tú Tú, trò chơi đang tăng độ khó.

 

Thông thường, khi một cảnh nào đó bắt đầu đếm ngược, báo hiệu nguy hiểm sắp ập đến.

 

Triệu Tam Tuần cảnh giác cao độ với xung quanh, trong lòng càng thêm uất ức. Nếu như không bị cướp vòng tay, bất kể là có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, ít nhất an toàn cũng được đảm bảo.

 

Sương mù ngày càng lan rộng.

 

Cỏ trên mặt đất đều bắt đầu lay động ngược chiều gió, trong không khí vốn dĩ thoang thoảng mùi bùn đất cỏ xanh, bây giờ lại trở nên vô cùng tanh hôi.

 

Các bệnh nhân nằm trên mặt đất đồng loạt mở mắt ra, đôi mắt vô hồn, trong tích tắc gió tanh lướt qua, vẻ hung hãn lập tức hiện rõ trên khuôn mặt.

 

“Cầm lấy.” Chu Kỳ An đưa một chiếc vòng tay cho cậu sinh viên đại học, “Lúc nguy hiểm thì kéo đứt nó.”

 

Cậu sinh viên đại học: “Đưa cho em rồi, vậy anh thì…”

 

“Mua một tặng một, tôi còn một cái.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Triệu Tam Tuần và A Linh vừa lấy trang bị ra, mặt mày đồng thời co giật.

 

Cậu thiếu niên vẫn luôn cà lơ phất phơ bỗng nhiên xông ra ngoài đầu tiên, sau lưng cậu ta, bất kể là có bao nhiêu thù hận, người chơi gần như đều chủ động tấn công bệnh nhân.

 

Hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng nhất.

 

Lúc này chỉ có thể liều mạng với bệnh nhân trước khi bọn họ đứng dậy, sau đó nghĩ cách nhìn tên trên vòng tay.

 

Thiếu niên đột nhiên quát lớn: “Nổ.”

 

Chu Kỳ An tưởng rằng cậu ta cho bom nổ, theo bản năng lùi xa một chút, ai ngờ trên người thiếu niên lại bắn ra một luồng sáng chói lọi, còn khoa trương hơn cả đèn pin mười hai vạn lumens.

 

Các bệnh nhân vừa mới mở mắt ra đều có phản ứng với ánh sáng chói mắt này, sôi nổi ghé mắt nhìn sang.

 

“…” Tốc độ của Chu Kỳ An là nhanh nhất, lợi dụng thời gian này lao đến bên cạnh một bệnh nhân.

 

—— Lý Cát Tường.

 

Không phải người này.

 

“Người đeo dây chuyền không phải.”

 

Cùng lúc đó, giọng nói của Triệu Tam Tuần cũng vang lên.

 

A Linh: “Người đàn ông có nốt ruồi giữa hai lông mày không phải.”

 

Cơ thể của các bệnh nhân vừa mới tỉnh lại còn hơi cứng nhắc, nhưng chỉ trong vòng ba giây, phần lớn cơ thể bệnh nhân ở đây bắt đầu phình to, đầu tiên là dài ra như cao su, sau đó biến thành mô thịt nguyên thủy nhất.

 

Một khối thịt vừa vặn chảy đến bên cạnh cậu sinh viên đại học, cậu ta nhìn thấy cái tên trên đó, không phải Trương Tú Tú.

 

Vỡ nát thành như vậy rồi, cũng không có cách nào miêu tả đặc điểm ngoại hình.

 

Phần lớn thịt tụ tập thành một khuôn mặt, há cái miệng máu me ra về phía người chơi.

 

Cậu sinh viên đại học vội vàng né tránh, giọng nói run rẩy: “Làm thế nào mới tính là tìm được?”

 

Câu hỏi này không ai có thể đưa ra câu trả lời, bởi vì trong thông báo nhiệm vụ của hệ thống cũng không có đề cập cụ thể.

 

Cho đến thời điểm hiện tại, mọi người chỉ có thể dựa vào suy đoán thông thường: Chứng minh thân phận. Bọn họ tận mắt nhìn thấy vòng tay có viết tên Trương Tú Tú, có lẽ chính là đã tìm được.

 

Triệu Tam Tuần dùng độc tố khống chế một bệnh nhân, kết quả vẫn không phải.

 

Sương mù càng lúc càng dày đặc, sau khi loại trừ từng vòng tay một, mọi người gần như đang tìm kiếm vòng tay trong đống thịt nát.

 

Trò chơi luôn khắc nghiệt với người chơi, sau khi tìm kiếm một hồi mà không có kết quả, Chu Kỳ An nhìn về phía mấy bệnh nhân ở xa bọn họ nhất.

 

Nhìn như vậy, cậu thật sự đã nhìn ra điểm bất thường.

 

Có một nữ bệnh nhân, vậy mà lại đứng một mình ở một nơi kín đáo, dáng vẻ như con người bình thường, đang xem người chơi đại chiến với quái vật. Nhìn lâu như vậy, cho đến khi đối diện với ánh mắt của Chu Kỳ An, cô ta che miệng, phát ra tiếng cười.

 

Thiếu niên cao giọng nói: “Nhanh nhìn kìa, vòng tay của cô ta…”

 

Một đầu của vòng tay lộ ra, vừa vặn có thể nhìn thấy chữ “Trương”.

 

Mọi người gần như lập tức lao về phía nữ bệnh nhân đó, bọn họ chạy, nữ bệnh nhân đó cũng chạy, càng chạy, tiếng cười của cô ta càng lớn, như ảo như mộng, giống như màn sương mù này, luôn cách một lớp mỏng manh, không thể đuổi kịp.

 

Trong lúc liều mạng đuổi theo, thể lực tiêu hao càng lúc càng lớn.

 

“Không đúng.” Chu Kỳ An nhíu mày.

 

Cậu đã xem qua bảng tên trên cửa phòng bệnh của khoa nội trú đặc biệt, giới thiệu về bệnh nhân đều là: Thân hình to lớn, cực kỳ hung hãn.

 

Những bệnh nhân khác đều hoàn toàn phù hợp với đặc điểm này, có thể biến thành mô thịt khổng lồ, duy chỉ có người phụ nữ này là hoàn toàn không phù hợp.

 

Thể hình nhỏ bé, không có tách rời thịt, càng không nhìn ra được hung hãn ở chỗ nào.

 

Là bảng tên viết sai? Hay là… Ánh mắt Chu Kỳ An lóe lên, có nguyên nhân nào khác?

 

Nhìn nhất cử nhất động của người phụ nữ, càng xem càng giống như đang trêu đùa bọn họ để câu giờ.

 

Hiện tại số lượng bệnh nhân không có vấn đề, nếu như cô ta không phải là bệnh nhân, vậy thì còn một bệnh nhân nữa đã đi đâu?

 

Sương mù càng lúc càng dày đặc, bước chân Chu Kỳ An chậm lại.

 

Đột nhiên, cậu như ý thức được điều gì, bỗng nhiên nhìn về phía mặt hồ, những bộ xương kỳ lạ nhìn thấy dưới đáy hồ trước đó hiện lên trong đầu.

 

Xương cốt lớn đều tập trung ở một chỗ, Chu Kỳ An còn lo lắng có phải là có quái vật khổng lồ dưới đáy biển hay không.

 

Nếu thật sự tồn tại quái vật khổng lồ dưới đáy biển, có phải nó chính là bệnh nhân không?

 

Chiều cao bất thường của khoa nội trú đặc biệt chính là bằng chứng rõ ràng nhất, thể hình to lớn và không thể thay đổi, cho nên mới phải để chiều cao tăng gấp đôi.

 

[… Được biết, con Tượng Hải Báo đột nhiên xuất hiện này có thân hình to lớn vô cùng…]

 

Nội dung trên báo hiện lên trong đầu cậu.

 

Chu Kỳ An dừng bước, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.

 

“Trương Tú Tú chính là con Tượng Hải Báo kia, người phụ nữ đeo vòng tay ở phía trước rất có thể là tiến sĩ Trương.”

 

Một người và một con Tượng Hải Báo cùng nhau sống trong một phòng bệnh.

 

Đặt tên cho thú cưng, đối tượng nghiên cứu,… những cái tên giống người cũng không phải là chuyện hiếm gặp.

 

Không do dự nữa, Chu Kỳ An xoay người nhảy xuống hồ, hành động này khiến những người khác giật mình.

 

A Linh phản ứng nhanh nhất, biết rõ thanh niên sẽ không vô duyên vô cớ xuống nước, cô ta cũng nhảy xuống theo, sau đó mới bắt đầu suy nghĩ.

 

Nước hồ lúc này lạnh hơn lúc trước rất nhiều, một đường bơi về phía trước, mỗi lần Chu Kỳ An nổi lên mặt nước để hít thở đều phải liếc nhìn khuôn mặt máu trên bầu trời một cái.

 

Vị trí mà đám khuôn mặt máu dừng lại lúc trước, hoàn toàn có thể coi là tọa độ.

 

Nước hồ phía trước càng lúc càng lạnh, A Linh bơi một đoạn đi theo cậu, đột nhiên phản ứng lại: Rất có thể Trương Tú Tú không phải là con người.

 

Vùng nước này không có nhiều sinh vật bơi lội.

 

Mùi vị của nước phía trước đã thay đổi, mặc dù không hít thở, nhưng Chu Kỳ An vẫn có thể cảm nhận được một mùi hương ngọt ngào, rất giống mùi hoa Tiên Khách Lai.

 

Phía sau có ánh sáng chiếu tới, Triệu Tam Tuần cũng đã đuổi tới.

 

Dưới ánh sáng của đạo cụ chiếu sáng, Chu Kỳ An cũng nhìn rõ phía trước hơn.

 

Nếu không phải là môi trường không cho phép, suýt nữa thì cậu đã hít một hơi lạnh.

 

Phía trước là nơi chất đầy xương trắng, chỗ đó có một con quái vật khổng lồ đang ẩn nấp.

 

Nó chỉ khẽ động đậy thân mình, lập tức tạo ra sóng nước kinh khủng, từng lớp da nhăn nheo chồng chất lên nhau, màu sắc hơi đỏ, trên da đầy những hoa văn kỳ lạ, cái vòi dài có thể co giãn kia dài hơn hẳn so với đồng loại, quả thực là bá chủ của cả cái hồ này.

 

Lúc này, con Tượng Hải Báo nặng hơn cả ngàn cân này đang ăn.

 

Cơ thể con cá sấu trước mặt dễ dàng bị xé ra làm đôi, nội tạng bị hút sạch sẽ.

 

Sau khi người chơi bơi đến gần, lập tức khiến con Tượng Hải Báo cảnh giác.

 

Cái miệng rộng đó vẫn luôn không khép lại, khuôn mặt xấu xí kia ở dưới nước càng thêm dữ tợn, sinh vật vốn dĩ chỉ có thể bò trườn trên cạn này, hiện tại nó há to miệng cắn về phía người chơi, tốc độ lại cực kỳ nhanh.

 

Theo động tác của nó, có thể nhìn thấy tấm biển thay thế vòng tay bệnh nhân đeo trên ngực, trên đó có khắc ba chữ Trương Tú Tú, dòng chữ đỏ cũng đong đưa theo sóng nước khi con Tượng Hải Báo di chuyển với tốc độ cao.

 

“Lương tâm đâu?”

 

Chu Kỳ An suýt chút nữa thì tối sầm mặt mũi, đặt tên cho con quái vật đáng sợ như vậy là Tú, một chữ Tú còn chưa đủ, còn phải thêm hai chữ.

 

Không giống như những sinh vật dưới nước khác có chút kiêng kỵ Chu Kỳ An, con Tượng Hải Báo này vẫn kiên trì truy đuổi tất cả các sinh vật sống dưới nước.

 

Chu Kỳ An liều mạng bơi.

 

Con Tượng Hải Báo này không những không sợ cậu, ngược lại trong ba người, nó đuổi theo cậu là ác liệt nhất.

 

Trong lúc suýt chút nữa thì bị cắn trúng một miếng, theo khoảng cách rút ngắn lại chỉ trong nháy mắt, thông báo của hệ thống cũng vang lên trong hồ nước lạnh lẽo:

 

【Chúc mừng bạn đã tìm thấy Trương Tú Tú】

 

【Nhiệm vụ chính hiện tại đã hoàn thành, sắp mở nhiệm vụ chính cuối cùng.】

 

Thông báo phía sau cậu căn bản không có tâm trạng nghe, Chu Kỳ An vẫn đang chơi trò “Trốn tìm” với con Tượng Hải Báo.

 

Trong lúc không ngừng tìm kiếm, cậu cũng phát hiện còn có một người nữa cũng đang di chuyển có mục đích.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An lạnh lùng, dường như A Linh cũng biết manh mối về đạo cụ ẩn giấu.

 

Triệu Tam Tuần càng thêm ranh mãnh, phát hiện Chu Kỳ An không lập tức rời khỏi giấc mơ, liền chắc chắn nơi này nhất định có thứ gì đó có thể hấp dẫn cậu. Trong phó bản, thứ có thể dụ dỗ người chơi mạo hiểm không gì khác ngoài bảo vật và manh mối.

 

Bảo vật.

 

Chỉ cần nghĩ đến hai chữ này, trái tim của Triệu Tam Tuần cả ngày hôm nay lạnh lẽo cũng ấm áp lên một chút.

 

Cậu thiếu niên và cậu sinh viên đại học lúc này cũng đã đuổi tới, cậu sinh viên đại học bơi loạn xạ, cậu ta không biết tụ tập ở đây để làm gì, hải tượng có thân hình to lớn, khi nó tấn công, rất khó nhìn rõ tấm biển trên ngực.

 

Cậu sinh viên đại học vẫn đang bơi chỉ vì một lý do: Mình có thể phải hồi máu cho Chu Kỳ An bất cứ lúc nào.

 

Gần chỗ con Tượng Hải Báo chỉ có xương và bùn đất dưới đáy hồ, những bộ xương nhuốm máu, có cái trôi nổi trên mặt nước, có cái quấn vào rong biển.

 

Chu Kỳ An tinh mắt chú ý tới một khúc xương trong đó.

 

Con ngươi đã được tiến hóa có thể nhìn thấu hư ảo ở một mức độ nào đó, có một khúc xương thoạt nhìn màu trắng, nhưng khi Chu Kỳ An nhìn lại lần nữa, màu sắc đã thay đổi, nó giống với hải tượng, hơi đỏ, hơn nữa còn đỏ đến tận khe xương, hoa văn cũng rất kỳ lạ.

 

Cậu không khỏi nghĩ tới bức tượng Hùng Tượng Hải Báo.

 

Nói không chừng đã từng có người chơi lựa chọn mang khúc xương đi, chỉ là chọn sai mà thôi.

 

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An đột nhiên lặn xuống, chuẩn bị xác nhận thêm.

 

Phía sau, con Tượng Hải Báo khổng lồ vẫn luôn truy đuổi gắt gao, vung đuôi một cái đã tạo ra sóng lớn, khúc xương theo dòng nước trôi xa một chút.

 

A Linh vẫn luôn quan sát Chu Kỳ An, cô ta cười lạnh một tiếng, lập tức nắm bắt cơ hội này, tăng tốc vượt lên.

 

“Cuối cùng…”

 

Ánh mắt cô ta trở nên nóng rực.

 

A Linh kích hoạt đạo cụ tăng tốc, ai ngờ con Tượng Hải Báo đột nhiên quay đầu 180 độ, lại trực tiếp há miệng cắn về phía cô ta. Đột ngột thay đổi mục tiêu săn đuổi khiến người ta trở tay không kịp, A Linh đang định né tránh thì bị một dải lụa trắng quấn quanh cản đường trong sóng nước.

 

Hai giây bị cản trở này, khiến cánh tay của cô ta trực tiếp bị hàm răng đáng sợ xuyên thủng.

 

Cơn đau dữ dội từ cánh tay truyền đến, A Linh cố nén đau, trong nháy mắt đã đoán được Chu Kỳ An đã làm gì.

 

… Đạo cụ tập trung hỏa lực tấn công.

 

Nếu không phải thứ này có thời gian hồi chiêu, cô ta cũng sẽ dùng.

 

Lấy gậy ông đập lưng ông, có thể nói là Chu Kỳ An làm rất triệt để.

 

Lực cắn của hải tượng rất mạnh, trực tiếp xé rách một cánh tay, A Linh vội vàng sử dụng đạo cụ trị liệu, nhưng cơ thể vẫn đang dần trở nên trong suốt.

 

“Không tốt!”

 

Thần sắc của cô ta hiếm khi xuất hiện vẻ lo lắng.

 

Bị thương nặng, bị cưỡng ép rời khỏi giấc mơ, rất có thể vận mệnh đang chờ đợi cô ta là bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

 

Trong cơn nguy kịch, trong mắt A Linh lóe lên một tia tàn nhẫn, cuối cùng nghĩ đến một biện pháp trực tiếp nhất: Chết một lần thì sao?

 

Chết hẳn rồi, có phải là có thể tránh được việc bị mang đi hay không?

 

Bên kia, Chu Kỳ An vẫn tiếp tục bơi về phía trước, thầm nghĩ nếu như A Linh có đạo cụ thế mạng, nói không chừng còn có cơ hội lật ngược tình thế.

 

Đáng tiếc.

 

Mấy người Thẩm Tri Ngật vẫn đang ở bên ngoài, vận mệnh đang chờ đợi cô ta ở đâu cũng giống nhau.

 

Dưới nước cũng không ảnh hưởng gì đến việc mọi người đều có tâm tư riêng.

 

Triệu Tam Tuần nhân lúc A Linh bị thương nặng, cũng không lập tức đuổi theo, mà là đang tìm góc độ. Hắn ta nhìn chằm chằm vào vị trí đôi mắt của Chu Kỳ An, chỉ cần đối phương hơi nghiêng người một chút, Triệu Tam Tuần sẽ lập tức phóng kim độc.

 

Sóng nước lay động, ai ngờ một bóng người không ngờ tới lại chắn trước mặt.

 

Cậu sinh viên đại học cầm vòng tay, chắn trước mặt Triệu Tam Tuần, giơ một tay lên làm động tác cắt cổ.

 

Cơ thể của bọn họ vẫn đang ở bên ngoài, nếu như phá hủy vòng tay có thể lập tức rời đi, vậy thì cậu ta có thể đi trước, sau đó giải quyết hết những chướng ngại vật ở bên ngoài.

 

Đương nhiên, cậu sinh viên đại học không thể làm ra chuyện trực tiếp giết người, cho nên cậu ta mới chắn trước mặt Triệu Tam Tuần để thị uy.

 

Nếu như uy hiếp không có tác dụng, vậy thì… vậy thì chỉ có thể đánh trọng thương cơ thể của những người này ở bên ngoài trước, sau đó giao cho y tá xử lý.

 

“Cậu, mẹ nó…”

 

Những lời thô tục chỉ có thể giữ ở trong lòng, hết lần này đến lần khác bị uy hiếp y hệt như vậy, hơn nữa còn là vào lúc quan trọng như thế, trong lúc nhất thời cổ họng Triệu Tam Tuần trào lên một cỗ tanh ngọt.

 

Máu của A Linh ở trong nước đã kích thích con Tượng Hải Báo.

 

Máu người sống còn thơm ngon hơn máu của quái vật trong hồ gấp trăm lần, con Tượng Hải Báo há to miệng, cắn xé lung tung mọi thứ xung quanh.

 

Chu Kỳ An vừa lặn xuống vừa lấy Thánh Khí ra.

 

Trong nháy mắt ánh sáng bùng phát, đáy hồ được chiếu sáng, Tượng Hải Báo bị Thánh Khí chấn nhiếp trong nháy mắt, động tác ngậm miệng cũng chậm nửa nhịp. Chu Kỳ An cũng nhân cơ hội này nhìn rõ khúc xương kia, dưới ánh sáng của thánh khí, màu sắc của khúc xương càng thêm đỏ tươi.

 

Không sai!

 

Đêm dài lắm mộng, ai biết được sương mù bên ngoài có hoàn toàn dày đặc vào lúc mình cướp bảo vật hay không, sau đó bị ép buộc rời khỏi giấc mơ.

 

Vào lúc này, Chu Kỳ An không hề keo kiệt điểm tích lũy, mặc dù đạo cụ tăng tốc trong Thương Thành đều là loại có phẩm chất bình thường, cậu vẫn bỏ ra sáu trăm điểm tích lũy, mua một đạo cụ tăng tốc rồi kích hoạt ngay lập tức, gần như là lao thẳng xuống dưới.

 

Từng đường vân trên khúc xương màu đỏ như máu đều giống như điềm báo chẳng lành, ngón tay đang đến gần gần như đã đông cứng, Chu Kỳ An kiên trì nhịn xuống, duỗi cả cánh tay cứng đờ ra.

 

Cuối cùng…

 

… Đầu ngón tay gần như mất đi cảm giác đã chạm vào mép của khúc xương máu đó.

 

Trong nháy mắt, ánh sáng kỳ dị lấy khúc xương làm trung tâm tỏa ra bốn phía, gần như bao trùm cả vùng nước này. Cả hồ nước cùng với sương mù trên không trung đều biến thành màu đỏ nhạt, như thể hơi thở của cái chết đang bao phủ không gian này.

 

Màu đỏ máu phản chiếu trong đồng tử của Triệu Tam Tuần ở gần đó, trong nháy mắt, cảm xúc không cam lòng gần như trào ra ngoài.

 

Nhìn hiệu ứng đặc biệt này cũng biết thứ mà Chu Kỳ An lấy được không hề tầm thường!

 

Tượng Hải Báo đang ăn thì bị ánh sáng đỏ kia bức lui ra xa mấy trượng, cậu thiếu niên đang đứng xem kịch hay ở phía xa, phải dựa vào chút lý trí còn sót lại mới kìm nén được ham muốn xông qua cướp bảo vật.

 

Một phần sắc đỏ quỷ dị chiếu vào hiện thực, Tư tiên sinh vừa mới trở về chòi canh cửa, dường như nó cũng cảm nhận được điều gì đó.

 

Đó là luồng khí tức hoàn toàn trái ngược với Thánh Khí, khí tức này tản ra sự hỗn độn và tà ác.

 

Hình như lại là một đạo cụ nghịch thiên nào đó.

 

Dựa vào khí tức để phán đoán, không phải thứ mà nó muốn, nhưng đồng tử của Tư tiên sinh suýt chút nữa lại dựng đứng lên vì tức giận.

 

Ai đã mở ra bảo bối lợi hại như vậy?

 

. . . . . .

 

Trên diễn đàn 【 Úy Lam 】, một dòng chữ thông báo đỏ rực trên toàn server bất ngờ hiện lên trên trang chủ:

 

“Chúc mừng người chơi sở hữu Thánh Khí [ Kim sắc ***], đã đạt được [ Cốt Chú Tử Vong ] trong truyền thuyết tại phó bản số 47814, quả thật là phúc lộc song toàn, khiến người người ngưỡng mộ!”

 

Hết chương 157.

 

Chương 157: Tranh Đoạt Bảo Vật

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên