Chương 157: Tranh Luận (09)
Tình hình trở nên phức tạp, tạm thời không thể phân tích ra kết quả.
Thông tin mà Minh Hàn và Văn Ngộ thu thập được từ buổi tiệc rượu cho thấy, hoạt động đưa người lao động ra nước ngoài do Tập đoàn Vân Tuyền dẫn đầu có tồn tại vùng xám, tạo điều kiện cho các hoạt động kinh doanh bất hợp pháp ở nước ngoài. Nhưng mà, cảnh sát hiện chưa có bằng chứng đầy đủ, anh Đỗ có thể thay đổi lời khai bất cứ lúc nào, những người xuất khẩu lao động đã được xác minh đều không thừa nhận tham gia đánh bạc bất hợp pháp hay cung cấp dịch vụ tình dục.
Tổ cơ động điều tra sâu vào lý lịch của Kim Hiếu Toàn, phát hiện một số điểm không phù hợp với suy đoán ban đầu của cảnh sát. Gã ta mới đến Hoa Quốc lần đầu tiên cách đây sáu năm, mặc dù là người nước K, nhưng ở nước K, gã ta dường như chỉ là một thương nhân hết sức bình thường, nếu không phải dựa vào làn sóng đưa người lao động ra nước ngoài của Tập đoàn Vân Tuyền, gã ta sẽ không có được vị thế như ngày hôm nay. Hơn nữa, trung tâm hoạt động của gã ta không phải ở quê nhà nước K, mà là ở Đông Nam Á, lực lượng lao động gia nhập công ty của gã ta cũng chủ yếu được đưa đến Đông Nam Á.
“Thật kỳ lạ.” Minh Hàn chống cằm, cau mày khó hiểu, “Giao điểm giữa gã ta và Tập đoàn Vân Tuyền đáng lẽ phải sâu sắc hơn, gã ta nói chuyện gần như không nghe ra là người nước ngoài, không thể nào mới đến đây sáu năm. Chỉ với sáu năm, tại sao gã ta lại quen biết Bặc Dương Vận? Hai người bọn họ không chỉ quen biết, mà còn từng hợp tác. Gã ta đã từng đến nước G?”
Đường Hiếu Lý lắc đầu, “Ít nhất theo thông tin hiện tại chúng ta nắm được, gã ta chưa từng đến châu Âu, phạm vi hoạt động chủ yếu vẫn là khu vực Đông Nam Á và Nam Á.”
“Vậy thì gã ta đang nói dối.” Minh Hàn nói, “Có thể gã ta không quen biết Bặc Dương Vận, nhưng gã ta biết mối quan hệ giữa tôi và Bặc Dương Vận, cố ý nói ra để phá hoại kế hoạch của tôi. Hoặc thân phận hiện tại của gã ta là giả mạo, gã ta đã đến Trung Quốc từ lâu, ở nước K cũng không phải là một thương nhân bình thường.”
Vẫn phải tiếp tục điều tra Kim Hiếu Toàn, nhưng tổ cơ động lại gặp phải một vấn đề nan giải, Kim Hiếu Toàn có thể xuất cảnh bất cứ lúc nào. Cảnh sát không nắm được bằng chứng phạm tội của gã ta, cùng lắm chỉ có thể yêu cầu gã ta hợp tác điều tra, không thể trực tiếp giữ gã ta ở lại trong nước. Hiện tại, hội chợ việc làm đưa người lao động ra nước ngoài đã kết thúc, rất nhiều người trúng tuyển đang được đào tạo, gã ta hoàn toàn có lý do để cùng bọn họ đến các quốc gia khác.
Ngoài Kim Hiếu Toàn, tổ cơ động còn nắm được một manh mối liên quan đến Tập đoàn Vân Tuyền, manh mối này cũng có chút liên quan đến thành phố Cư Nam.
Tập đoàn Vân Tuyền và Xưởng trà Hồ Vận ở thành phố Cư Nam thoạt nhìn không hề có liên quan gì đến nhau, nhưng trên thực tế từ chín năm trước, hai doanh nghiệp này đã thiết lập mối liên hệ. Xưởng trà Hồ Vận đã mở một dây chuyền sản xuất dược phẩm, ban đầu vẫn treo biển hiệu của xưởng trà, Tập đoàn Vân Tuyền là một trong những doanh nghiệp đầu tư đầu tiên.
Ban đầu, Dược phẩm Hồ Vận cũng sử dụng khu vực nhà máy của xưởng trà, nhưng sau nhiều năm phát triển, xưởng trà và xưởng thuốc đã chính thức tách ra, thậm chí còn bỏ cả cái tên “Hồ Vận”, đổi thành Dược phẩm Nam Phong.
Doanh nghiệp dược phẩm này quy mô không lớn, ngay cả ở địa phương thành phố Cư Nam cũng không mấy tiếng tăm, sản xuất chủ yếu là thuốc giảm cân và thực phẩm chức năng.
“Điều này cũng không phù hợp với hoạt động kinh doanh của Tập đoàn Vân Tuyền.” Minh Hàn vừa dứt lời liền chợt nhớ đến khuôn mặt nhân từ của Lương Nhạc Trạch, Lương Nhạc Trạch từng nói muốn mang đến cơ hội việc làm cho nhiều người lao động nghèo khó hơn, vì vậy đã thành lập trường kỹ thuật, tổ chức hội chợ việc làm đưa người lao động ra nước ngoài, thiết lập quan hệ hợp tác với nhiều doanh nghiệp không liên quan, Dược phẩm Nam Phong dường như không có gì nổi bật.
“Họ Đỗ kia vẫn đang ở Lạc Thành, giam giữ thêm một thời gian xem hắn ta nói gì.” Minh Hàn đột nhiên đứng dậy, “Tôi đến Tập đoàn Vân Tuyền một chuyến.”
Đường Hiếu Lý gọi Minh Hàn lại, “Cậu quá nóng vội rồi.”
Minh Hàn cau mày, đúng vậy, cậu biết mình nóng vội, nhưng Trần Tranh đã gặp chuyện ở thành phố Trúc Tuyền một lần, tên sát thủ có thân thủ bất phàm kia vẫn mất tích, không thể đảm bảo hắn ta sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt Trần Tranh lần nữa.
Cậu không muốn lãng phí thêm một giây phút nào ở Lạc Thành, nhưng cậu cũng mang trên mình trọng trách, không thể bỏ nhiệm vụ bên này mà chạy đến canh chừng Trần Tranh. Vậy nên cách duy nhất là phải nhanh chóng xé toạc màn sương mù ở Lạc Thành.
Anh Đỗ bị đưa đến phòng thẩm vấn, hắn ta la hét om sòm, nói cảnh sát xâm phạm quyền con người của hắn ta.
Văn Ngộ lạnh lùng nhìn hắn ta, “Anh làm công việc gì ở Đảo Kim Ti?”
Anh Đỗ tên thật là Đỗ Điền Quân, được người ta gọi là anh Đỗ anh Đỗ riết thành quen, thật sự cho rằng mình là đại ca. Lúc ở buổi tiệc rượu hắn ta uống khá nhiều, thấy Minh Hàn tướng mạo xuất chúng, lại là bỏ tiền lẻn vào hội chợ tìm việc làm, muốn lôi kéo Minh Hàn về phe mình làm đàn em, nên mới nói ra nội dung công việc sau khi xuất ngoại.
Lúc này rượu đã tỉnh, ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện là camera, hắn ta nào còn dám nói ra những lời lúc đó, vội vàng giả ngu, “Đều là công việc đàng hoàng, chúng tôi đã ký hợp đồng lao động rồi, anh tưởng tôi là ai?”
Văn Ngộ nói, “Tôi lười đoán anh là ai, anh đã tự mình nói ra rồi.”
Đỗ Điền Quân cứng họng, một mực khẳng định mình không phạm pháp, “Đảo Kim Ti là địa điểm du lịch, cần rất nhiều nhân viên phục vụ, tôi ấy à, là đi phục vụ du khách, bọn họ có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định phải đáp ứng chứ? Nước ngoài vốn dĩ cởi mở như vậy, tôi có cách nào đâu? Dù sao tôi cũng không làm gì vượt quá phạm vi công việc, không chỉ tôi, những người do Kim tổng đưa đi đều trong sạch!”
Trong sạch cái con khỉ. Văn Ngộ lại hỏi, “Vậy loại ma túy mà lần trước anh nhắc đến là gì?”
Đỗ Điền Quân có chút lúng túng, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Cái này tôi cũng không kiểm soát được, nước M cho phép một số loại ma túy tồn tại, nói thật với anh, đúng là có một số vị khách đến đó là vì mục đích ấy, nhưng chỉ là số ít, những người như chúng tôi từ Hoa Quốc sang, tuyệt đối không dính líu đến thứ đó, Kim tổng cũng không cho phép.”
Văn Ngộ nói, “Xem ra anh nhịn giỏi thật đấy.”
“Chắc chắn rồi!” Đỗ Điền Quân nói, “Dù sao tôi cũng không ở lại đó cả đời, tôi còn phải về nước nữa chứ.”
Tổ cơ động tiến hành kiểm tra ma túy cho anh Đỗ, kết quả âm tính, sau đó điều tra các mối quan hệ xã hội của hắn ta, những người mà hắn ta kết giao phần lớn là ở nước ngoài, trong nước chỉ có người thân, người thân của hắn ta đều không có tiền án tiền sự, có thể coi là công dân tuân thủ pháp luật, còn những người hắn ta quen biết ở nước ngoài, nhất thời rất khó điều tra.
Đỗ Điền Quân đắc ý nhìn Văn Ngộ, “Cảnh sát Văn, tôi khuyên anh nên thả tôi về sớm, tôi ở lại đây cũng chỉ lãng phí thời gian của các anh thôi.”
Văn Ngộ không quan tâm đến hắn ta, nhất quyết giam giữ hắn ta đủ thời hạn.
Còn tại Tập đoàn Vân Tuyền, Minh Hàn lại gặp Lương Nhạc Trạch. Đáng lẽ lúc này Lương Nhạc Trạch phải nằm viện dưỡng thương, nhưng đã đến tập đoàn chủ trì công việc.
“Lương tổng quả nhiên là người bận rộn.” Minh Hàn quan sát văn phòng của Lương Nhạc Trạch.
Lương Nhạc Trạch bình tĩnh nói, “Cũng như nhau thôi. Hôm nay Cảnh sát Minh đến đây là vì chuyện gì?”
“Tôi không tin anh không nghe ngóng được gì.” Minh Hàn luôn thẳng thắn với Lương Nhạc Trạch, “Hội chợ việc làm đưa người lao động ra nước ngoài của anh không đơn giản như vậy đâu nhỉ? Những người lao động bị anh đưa ra nước ngoài, rốt cuộc đã làm gì ở Đông Nam Á, tôi biết rất rõ.”
Lương Nhạc Trạch chống một tay lên mép bàn, bình tĩnh nhìn thẳng vào Minh Hàn, “Nếu cậu đang nói đến chuyện ‘câu cá’ ở buổi tiệc rượu, thì tôi có nghe nói qua.”
Minh Hàn nhướng mày.
“Nhưng Kim tổng, còn có những người phụ trách công ty môi giới khác đã giải thích với tôi, quá trình chúng tôi đưa người lao động ra nước ngoài là hợp pháp, người lao động đến địa phương cũng đều tuân thủ pháp luật sở tại, không tham gia vào công việc bất hợp pháp.” Lương Nhạc Trạch nói, “Cảnh sát Minh, có lẽ giữa cậu và Kim tổng có hiểu lầm.”
“Cho nên tôi mới đang điều tra đây.” Minh Hàn tiến lại gần hai bước, “Lương tổng, anh và Kim Hiếu Toàn quen biết nhau như thế nào?”
Lương Nhạc Trạch nói, “Điều này có liên quan gì đến cuộc điều tra của cậu à?”
Minh Hàn hỏi ngược lại, “Tôi trông giống người thích nói nhảm sao?”
Lương Nhạc Trạch cau mày, có chút khó chịu, “Tôi quen biết Kim tổng trong một hội nghị giao lưu ở nước ngoài, người này, anh ta là người rất biết cách khiến mọi người ở các vị trí khác nhau phát triển và tỏa sáng. Khi đó Tập đoàn Vân Tuyền đã ổn định, tôi cũng ngày càng hiểu rõ ông cụ nhà mình, muốn làm chút gì đó, nhưng nhất thời chưa có phương án khả thi. Sau khi trò chuyện với Kim tổng, tôi bỗng nhiên sáng tỏ.”
Minh Hàn nói, “Vậy nên hội chợ việc làm đưa người lao động ra nước ngoài thực chất là ý tưởng của Kim Hiếu Toàn?”
“Không hẳn, anh ta chỉ cung cấp cho tôi một hướng đi.” Lương Nhạc Trạch nói, “Trong tầng lớp lao động nghèo khó, không ít người có ý định ra nước ngoài làm việc. Những người này thường còn khá trẻ, ấp ủ dự định bươn chải ở nước ngoài ba, năm năm, tích góp đủ tiền rồi về nước mua nhà, kết hôn. Nhưng vấn đề thực tế là, bọn họ rất khó tự mình ra nước ngoài, chỉ có thể thông qua con đường môi giới. Nhưng môi giới rất phức tạp, nhiều người ra nước ngoài rồi, không những không kiếm được tiền, mà còn trở thành con cừu non bị đem ra làm thịt.”
Nói đến đây, Lương Nhạc Trạch nhìn Minh Hàn với ánh mắt đầy ẩn ý, “Những tình huống cậu nói, những người đi trước thường xuyên gặp phải, có thể trở về hay không còn phải xem vận may. Cho nên tôi nghĩ, có lẽ Tập đoàn Vân Tuyền có năng lực này, biến việc đưa người lao động ra nước ngoài trở nên quy củ hơn. Đúng rồi, bản thân Kim tổng là dân môi giới, anh ta cũng giống như tất cả những người môi giới khác, cũng từng ‘bán’ người lao động. Nhưng hợp đồng của chúng tôi có tác dụng giám sát anh ta, những người đi từ chỗ tôi, anh ta phải đảm bảo, không được đưa họ vào vũng lầy mà ai cũng biết.”
Minh Hàn nheo mắt, “Tại sao gã ta phải nghe lời anh?”
Lương Nhạc Trạch cười khẽ, “Bởi vì tôi có thể cung cấp cho anh ta một lượng lớn lao động chăng? Về mảng đưa người lao động ra nước ngoài, anh ta đúng là chuyên nghiệp hơn tôi, nhưng nếu không phải Tập đoàn Vân Tuyền cung cấp cho giới môi giới cái nền tảng là hội chợ việc làm đưa người lao động ra nước ngoài, thì một người nước ngoài như anh ta, lấy đâu ra nhiều người lao động để ký hợp đồng như vậy? Anh ta hợp tác với tôi thì phải tuân thủ quy tắc do tôi đặt ra. Đối với anh ta, đối với người lao động, đây là một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi.”
Minh Hàn nói, “Vậy còn anh?”
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Lương Nhạc Trạch nói, “Tôi đã nói rồi, đối với một công ty có quy mô như Tập đoàn Vân Tuyền, phải gánh vác một phần trách nhiệm xã hội nhất định. Hội chợ việc làm đưa người lao động ra nước ngoài không mang lại lợi nhuận, hoàn toàn là chúng tôi đang hồi đáp lại xã hội. Ban đầu, ý tưởng của tôi chỉ là đưa những người muốn ra nước ngoài đi, đảm bảo an toàn cho bọn họ ở nước ngoài. Nhưng thực tế triển khai mới phát hiện, hội chợ việc làm đưa người lao động ra nước ngoài có quy mô lớn như vậy, nếu chỉ đơn thuần là đưa người ra nước ngoài thì quá lãng phí.”
“Trên thực tế, có nhiều người mong muốn tìm được một công việc ổn định trong nước. Cho nên đến nay, trong số những người tham gia hội chợ việc làm đưa người lao động ra nước ngoài, tám mươi phần trăm là muốn ở lại trong nước, xuất khẩu lao động ngược lại trở thành thiểu số. Tuy nhiên, điều này cũng không sao, quy mô tổng thể của hội chợ rất lớn, sức ảnh hưởng ngày càng tăng, cho nên cho dù chỉ có hai mươi phần trăm thì con số cụ thể vẫn rất đáng kể, đủ để Kim tổng và những người môi giới khác thu lợi nhuận.”
Lương Nhạc Trạch nói đâu ra đấy, không hề lộn xộn, Minh Hàn nhìn anh ta, hỏi, “Vậy nên kỳ thực anh cũng biết, trong tay Kim Hiếu Toàn có rất nhiều hoạt động làm ăn mờ ám, đặc biệt là ở khu vực Đông Nam Á?”
Lương Nhạc Trạch thở dài, “Tôi và anh ta chỉ hợp tác trong hội chợ việc làm đưa người lao động ra nước ngoài, còn anh ta có hoạt động kinh doanh gì ở những quốc gia khác, tôi thực sự không có quyền can thiệp.”
Minh Hàn đi đi lại lại hai vòng trong văn phòng rộng lớn, “Lần trước anh của tôi đến tìm anh cũng là ở văn phòng này sao?”
Lương Nhạc Trạch có vẻ bất ngờ khi cậu đột nhiên nhắc đến Trần Tranh, “Ở phòng khác, có vấn đề gì sao?”
“Sau đó hai người còn trò chuyện nữa không?” Minh Hàn thản nhiên tựa vào mép bàn, khoanh tay trước ngực.
Lương Nhạc Trạch lộ vẻ ảm đạm, có chút thê lương, “Trần Tranh nghi ngờ tôi, chúng tôi đã không còn nói chuyện được với nhau nữa.”
“Anh ấy gặp chuyện rồi.” Minh Hàn nhìn thẳng vào mắt Lương Nhạc Trạch nói.
Lương Nhạc Trạch giật mình, có chút hốt hoảng, “Ý cậu là sao?”
“Bị người lạ mặt tấn công.” Minh Hàn nói, “Cuộc điều tra của anh ấy khiến một số người rất bất an, những người này muốn trừ khử anh ấy.”
Lương Nhạc Trạch nhíu mày, “Cậu ấy có sao không? Hiện giờ tình hình thế nào?”
Minh Hàn nói, “Xem ra anh vẫn rất quan tâm đến anh ấy.”
Lương Nhạc Trạch nhận ra mình vừa rồi hơi mất bình tĩnh, “Chúng tôi… dù sao cũng là bạn bè nhiều năm.” Anh ta thở dài, “Nghe ý cậu là, cậu ấy không sao chứ?”
Minh Hàn hỏi, “Anh đoán xem, kẻ tấn công anh ấy là ai?”
Lương Nhạc Trạch khựng lại, “Cậu đang thăm dò tôi sao? Cậu cho rằng là tôi làm? Cậu cho rằng tôi muốn hãm hại người bạn thân từ nhỏ của mình?”
Minh Hàn cười khẩy, “Tôi không nói như vậy, nhưng tôi là người máu lạnh, chưa bao giờ tin tưởng thứ tình cảm bạn bè thân thiết, anh em kết nghĩa gì đó có thể tồn tại vĩnh cửu.”
Lương Nhạc Trạch lắc đầu, ngồi xuống, “Hết người này đến người khác, ai cũng đến thăm dò tôi, nhưng không một ai chịu trả lời câu hỏi của tôi. Các cậu có quên rằng, người nhà tôi mới là nạn nhân năm đó hay không? Trần Tranh ám chỉ với tôi rằng, hung thủ năm đó đã có manh mối, nhưng lại không chịu tiết lộ cho tôi. Cậu cũng vậy, muốn tôi biết gì nói nấy, nhưng lại không cho tôi biết bất cứ điều gì. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Minh Hàn hơi bất ngờ, Lương Nhạc Trạch đây là mất kiểm soát sao?
“Cũng được, cũng được.” Lương Nhạc Trạch ôm trán, đôi mắt bị bóng tối che khuất, “Các cậu đã nghi ngờ tôi, vậy thì cứ việc điều tra Tập đoàn Vân Tuyền từ trên xuống dưới, cuối cùng để Trần Tranh đến giải thích rõ ràng cho tôi!”
Minh Hàn đi đến bên cạnh Lương Nhạc Trạch, như định rời đi, nhưng lại nói, “Lương tổng, anh có quen thuộc thành phố Cư Nam không?”
Lương Nhạc Trạch khó hiểu, “Từng đến, sao vậy?”
“Chúng tôi điều tra được, cách đây chín năm tập đoàn Vân Tuyền có từng đầu tư vào doanh nghiệp nòng cốt của thành phố Cư Nam là Xưởng trà Hồ Vận, khi đó Xưởng trà Hồ Vận đang mở rộng sang mảng kinh doanh mới, là dược phẩm.” Minh Hàn nói, “Hiện giờ hai doanh nghiệp này đã tách ra hoàn toàn, Xưởng trà Hồ Vận là Xưởng trà Hồ Vận, Dược phẩm Nam Phong là Dược phẩm Nam Phong. Tôi khá tò mò, tại sao Tập đoàn Vân Tuyền lại hợp tác với xưởng trà, xưởng thuốc? Hoạt động kinh doanh của các anh hoàn toàn không liên quan. Hơn nữa năm đó anh cũng chưa bắt đầu thực hiện cái gọi là trách nhiệm xã hội của anh.”
Lương Nhạc Trạch im lặng hồi lâu, “Ông cụ nhà chúng tôi là khách hàng trung thành của Xưởng trà Hồ Vận, cả đời ông ấy đã nếm qua vô số loại trà, trong đó có không ít loại quý hiếm, nhưng trà ông ấy thích nhất vẫn là trà của tỉnh Hàm chúng ta.”
Nhắc đến người nhà, giọng điệu của Lương Nhạc Trạch trở nên ôn hòa, dường như rất hoài niệm. Thuở nhỏ, anh ta có một khoảng thời gian dài sống cùng ông nội, văn phòng, phòng ngủ của ông nội lúc nào cũng thoang thoảng hương trà. Cha mẹ anh ta ham mê hưởng lạc, suốt ngày ăn chơi trác táng, đã sớm khiến ông nội thất vọng, người cháu trai này ngược lại được ông nội khá cưng chiều. Nhưng anh ta lại là kẻ không học vấn, không nghề ngỗng, nhiều lần khiến ông nội thất vọng.
Sau này, người được ông nội đưa theo bên cạnh là Lương Ngữ Bân, anh ta không còn vây quanh ông nội nữa, nhưng hương trà nồng đượm ấy vẫn luôn lưu lại trong ký ức.
Chín năm trước, Xưởng trà Hồ Vận kinh doanh khó khăn, trở thành cụ già bị bỏ lại ở thời đại cũ. Một bộ phận muốn cải tạo nó cho phù hợp với thị hiếu của giới trẻ, một bộ phận muốn mở rộng sang mảng kinh doanh dược phẩm, hai bên tranh cãi không ngừng, xưởng trà đứng trước nguy cơ phá sản.
Một vị lãnh đạo kỳ cựu của xưởng trà đã tìm đến Lương Nhạc Trạch, cầu xin Tập đoàn Vân Tuyền giúp đỡ. Lương Nhạc Trạch không quen biết ông ta, nhưng ông ta lại lấy ra một tấm ảnh chụp chung với ông nội nhà họ Lương từ nhiều năm trước.
Hóa ra, ông nội anh ta từng đến thăm Xưởng trà Hồ Vận với tư cách cá nhân, kết giao với một số lãnh đạo cấp cao của xưởng trà lúc bấy giờ, trên bàn rượu, ông nội anh ta còn đảm bảo, sau này nếu xưởng trà có việc gì cần, cứ việc tìm đến ông ấy!
Khi đó, Xưởng trà Hồ Vận vẫn đang trong thời kỳ hoàng kim, trước khi ông nội qua đời, chưa từng có ai yêu cầu ông nội giúp đỡ.
Vị lãnh đạo kỳ cựu kia nói, nội bộ Xưởng trà Hồ Vận mâu thuẫn rất nhiều, chỉ dựa vào bán trà thì không thể vực dậy được nữa, ông ta và một số đồng nghiệp đã thử qua nhiều phương án tự cứu khác nhau, chỉ có chuyển hướng sang sản xuất dược phẩm thì mới có thể có một con đường sống. Nhưng vấn đề thực tế là, bọn họ thiếu vốn.
Bởi vì lời hứa năm xưa của ông nội, Lương Nhạc Trạch đồng ý xem xét việc đầu tư vào xưởng trà. Sau khi được các chuyên gia đánh giá, việc Xưởng trà Hồ Vận sản xuất dược phẩm không phải là hành động cuối cùng để vớt vát chút lợi nhuận, nếu kinh doanh bài bản, nguồn vốn dồi dào thì rất có khả năng lật ngược tình thế. Mà Tập đoàn Vân Tuyền sau vài năm gây dựng đã hồi sinh, có đủ năng lực để đầu tư vào Xưởng trà Hồ Vận.
Cứ như vậy, xưởng trà có được khoản tiền cứu mạng, mảng kinh doanh dược phẩm dần đi vào quỹ đạo, bản thân xưởng trà cũng đang cải cách, có sự hỗ trợ từ mảng kinh doanh dược phẩm, cuối cùng xưởng trà cũng hồi sinh. Không lâu sau, xưởng trà và xưởng thuốc chính thức tách ra, hiện tại đều đang hoạt động kinh doanh tốt.
Lương Nhạc Trạch cau mày, “Chẳng lẽ Dược phẩm Nam Phong có vấn đề? Nhưng Tập đoàn Vân Tuyền chưa bao giờ can thiệp vào hoạt động cụ thể, cũng chỉ cung cấp vốn một lần.”
Minh Hàn nói, “Không có gì, tôi chỉ là vì tò mò, nên mới hỏi về chuyện này. Thành phố Cư Nam từng xảy ra một loạt vụ án vào dịp Tết Nguyên đán, anh có nghe nói qua không?”
Lương Nhạc Trạch nói, “Trong đó có một nạn nhân là minh tinh nổi tiếng, nhà họ Hoắc cũng từng hợp tác làm ăn với tôi.”
“Vậy còn những nạn nhân khác thì sao?” Minh Hàn nói.
Lương Nhạc Trạch lắc đầu, “Không rõ lắm, tôi không có nhiều thời gian xem tin tức xã hội.”
“Một số nạn nhân là công nhân kỳ cựu của Xưởng trà Hồ Vận.” Minh Hàn nói, “Những điều khác tôi không tiện tiết lộ với anh. Nhưng mà Xưởng trà Hồ Vận này có chút kỳ quái, còn có một số vụ mất tích chưa được phá án. Cho nên, tôi phát hiện ra Tập đoàn Vân Tuyền từng đầu tư vào Xưởng trà Hồ Vận, nên không nhịn được mà suy nghĩ nhiều hơn một chút.”
Lương Nhạc Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
“Thôi vậy, hôm nay tôi về trước đây.” Minh Hàn lịch sự nói, “Lại làm phiền anh rồi, Lương tổng.”
Lương Nhạc Trạch tiễn cậu đến cửa thang máy, “Chuyện cậu bị thương, tôi rất xin lỗi.”
Minh Hàn, “Ồ?”
“Hung thủ nhắm vào tôi, cậu chỉ là làm tròn trách nhiệm của cảnh sát, đuổi theo hắn ta.” Lương Nhạc Trạch nói, “Cho nên vấn đề vẫn là do tôi, cậu bị thương là bị tôi liên lụy.”
Minh Hàn cúi đầu cười khẽ, giơ tay vỗ vai Lương Nhạc Trạch, “Khách sáo rồi, Lương tổng.”
Lương Nhạc Trạch lo lắng nói, “Tôi hy vọng có thể sớm hóa giải hiểu lầm, giữa tôi và cậu, và giữa tôi với Trần Tranh.”
Thang máy đã đến, Minh Hàn bước vào, xoay người, bấm nút xuống tầng 1, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, cậu nói, “Tôi cũng hy vọng, anh có thể thẳng thắn hơn một chút.”
Cửa thang máy đóng hẳn, trên cửa thang máy bằng kim loại phản chiếu bóng dáng của Lương Nhạc Trạch, anh ta chỉnh lại cà vạt, gương mặt dần trở nên mờ nhạt trong ánh sáng bạc nhàn nhạt.
………….
“Cái gì?” Khổng Binh vỗ bàn đứng bật dậy, “Cậu muốn làm mồi nhử? Tôi không đồng ý! Ai cũng có thể làm mồi nhử, nhưng cậu thì không được!”
Trần Tranh thản nhiên nhìn anh ta, “Tại sao tôi không được? Bởi vì tôi không phải người của Phân cục Bắc Diệp, không phải người của anh?”
“Tôi không có ý đó!” Khổng Binh sốt ruột, “Cho dù cần một người làm mồi nhử, cũng tuyệt đối không phải là cậu! Cậu nói cho tôi biết, phải làm mồi nhử như thế nào, để tôi đi!”
Trần Tranh bật cười, thản nhiên nói, “Anh xem anh kìa, anh còn không biết làm mồi nhử như thế nào mà còn muốn thay tôi đi. Tiểu Khổng, đây chẳng phải là chuyện xấu sao?”
Khổng Binh vốn dĩ đã không bình tĩnh, câu “Tiểu Khổng” của Trần Tranh càng khiến anh ta nổi giận, “Tiểu Khổng cái gì! Cậu có phải là muốn ra oai với tôi không?”
“Là anh không coi tôi là người một nhà.” Trần Tranh nghiêm mặt nói, “Tôi sẽ làm mồi nhử, cứ quyết định như vậy đi.”
Khổng Binh vội vàng kéo anh lại, “Quyết định cái gì mà quyết định? Tôi cảnh cáo cậu, tôi không đồng ý!”
Trần Tranh thở dài, “Đội trưởng Khổng, hiện giờ tình hình rất bất lợi cho chúng ta, đã có kẻ ra tay với cảnh sát rồi, vết thương này của tôi là lời cảnh cáo mà chúng dành cho tôi, chúng sẽ không cam tâm chỉ cảnh cáo tôi một lần đâu. Nếu chúng ta còn không phản công thì sẽ mất quyền chủ động, sau này sẽ càng ngày càng tồi tệ.”
“Chính vì chúng còn lần sau, cho nên tôi mới không yên tâm để cậu làm mồi nhử!” Khổng Binh vất vả bày tỏ, “Cậu khác với chúng tôi, chúng tôi chỉ là cảnh sát địa phương, Minh Hàn từng nói với tôi, rất nhiều chuyện tôi không biết, là vì cấp bậc chưa đủ. Nhưng tin tức mà cậu nắm giữ nhiều hơn tôi rất nhiều, nhìn thấy cũng nhiều hơn tôi, nếu cậu xảy ra chuyện thì tổn thất còn lớn hơn việc mất đi bất kỳ ai trong chúng tôi!”
Trần Tranh nhìn đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng của Khổng Binh, trong lòng xúc động. Anh hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói, “Đội trưởng Khổng, tôi hiểu ý anh, tôi cũng không nói lời khách sáo với anh, mồi nhử này nhất định phải do tôi làm, đổi thành bất kỳ ai khác đều vô nghĩa.”
Khổng Binh khó hiểu, “Tại sao?”
“Bởi vì tôi cảm giác được, lần này chúng nhắm vào tôi mà đến.” Trần Tranh nói, “Tôi và những cảnh sát khác có ý nghĩa khác nhau đối với chúng, ngày hôm đó ở nhà tôi, mục đích của kẻ đó không phải là muốn giết tôi. Theo lý mà nói, sau khi đến đây một lần rồi, chúng nên tạm thời rút lui khỏi bên cạnh tôi, nhưng không, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt đó đang dán chặt vào người tôi.”
Khổng Binh nói, “Vậy làm sao cậu biết lần sau chúng sẽ không xuống tay với cậu?”
“Có lẽ tôi còn có ích.” Trần Tranh nói, “Nhưng nếu anh muốn tôi đảm bảo với anh rằng, chúng sẽ không giết tôi, thì tôi không thể nào đảm bảo được, không ai có thể đảm bảo được điều đó. Muốn nắm quyền chủ động thì nhất định phải mạo hiểm. Ngoài ra, tôi còn muốn xác nhận một suy đoán.”
Khổng Binh hỏi, “Suy đoán gì?”
Trần Tranh lắc đầu, “Bây giờ chưa thể nói. Tóm lại, Đội trưởng Khổng, mồi nhử này tôi nhất định phải làm, không thể để cho những kẻ đó hành động một cách ngang ngược nữa. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân, còn lại giao cho anh.”
Thấy anh kiên quyết như vậy, lời nói cũng hợp tình hợp lý, Khổng Binh cũng hết cách, chỉ đành nói, “Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu.”
Trần Tranh mỉm cười, đấm một cái vào vai Khổng Binh. Khổng Binh vốn cao lớn lực lưỡng, nhưng lúc này tâm trạng nặng nề, lại không đứng vững, loạng choạng lùi lại một bước. Trần Tranh lại trêu chọc anh ta, “Yếu thế nhỉ, Tiểu Khổng.”
Khổng Binh bực bội nói, “Người ngoài, đi đi đi!”
Người ngoài là Trần Tranh quay lưng bỏ đi, vừa ra khỏi phân cục, cái cảm giác bị theo dõi kia lại xuất hiện. Trần Tranh biết, một mặt bởi vì đúng là có người đang theo dõi anh, mặt khác là bởi vì tinh thần anh đã căng thẳng tột độ, giác quan bị phóng đại lên vô hạn.
Hết chương 157.