Chương 159: Rất Độc Đáo
Cả hành lang im bặt, không ai nói thêm lời nào nữa.
Tinh thần được thư giãn trong chốc lát, đây là khoảng nghỉ ngơi hữu hiệu. Khoảng hai mươi phút sau, khi cậu thiếu niên quay trở lại, cảm giác mệt mỏi của Chu Kỳ An đã giảm bớt đi rất nhiều.
“Tìm thấy bọn họ rồi, đã hẹn gặp ở gần căn tin.”
Tất nhiên là cậu thiếu niên không thể trực tiếp dẫn hai người chơi còn lại lên.
Mọi người cùng nhau đi thang máy xuống.
Trong đại sảnh, Mục Ca đang nhàm chán nghịch một con dao nhỏ, cô ta vừa tìm được không ít manh mối, lợi thế trong tay cũng nhiều hơn. Vượng Tài đứng bên cạnh cô ta, vẫn là dáng vẻ hung hãn như lần đầu gặp mặt.
Bức tranh yên bình bỗng chốc bị phá vỡ khi Mục Ca nhìn thấy trong số những người đi xuống không có Kerr và Triệu Tam Tuần.
Tay Mục Ca nắm chặt dao, chẳng lẽ không chỉ có A Linh, mà hai người còn lại cũng đã bị giết?
Cách đây không lâu, Triệu Tam Tuần còn tìm đến cô ta, nói rằng hắn ta biết được mật mã thang máy chuyên dụng từ chỗ A Linh, hỏi cô ta có muốn giao dịch, cùng nhau đi lên hay không.
Lúc đó Mục Ca đang làm nhiệm vụ phụ nên đã từ chối.
A Linh đã trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ kia, Triệu Tam Tuần giao dịch với cô ta chắc chắn cũng không thể thoát khỏi kết cục bi thảm.
Còn về sự tồn tại của Ứng Vũ và những người khác, vừa rồi khi cậu thiếu niên xuống tìm người đã đề cập đến việc bọn họ đã tập hợp với những người chơi đợt trước còn sống sót trong phó bản, Mục Ca cũng không quá ngạc nhiên.
“Nhiệm vụ chính cuối cùng đã được kích hoạt.” Chu Kỳ An tin rằng cậu thiếu niên đã nói rõ rồi, vậy nên cậu cũng đi thẳng vào vấn đề luôn: “Hợp tác chứ?”
Mục Ca dứt khoát gật đầu: “Được.”
Mấy người này rõ ràng đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, cô cũng phải bám vào thôi.
Mục Ca chủ động thể hiện thành ý: “Bắt đầu từ tầng ba, mỗi khoa ngoài cửa an toàn ở cầu thang, cuối mỗi khoa còn có một lối thoát hiểm và cửa an toàn riêng biệt.”
Thấy phần lớn mọi người đều không có gì thay đổi, biết rằng phần lớn bọn họ đã rõ, cô ta liền tiếp tục nói:
“Tôi và Vượng Tài đã tìm thấy một vài trang giấy ghi chú ở tòa nhà khám bệnh, bên trong có ghi chép về một lối đi bí mật, nhưng không thể mở được cánh cửa đó.”
Cuối cùng Chu Kỳ An cũng có chút biểu cảm, tin tức về hồ Tiên Khách Lai của Kerr cũng có được từ những trang giấy ghi chú.
Chẳng trách Mục Ca lại tích cực chia sẻ như vậy, không có thẻ vạn năng, bọn họ không thể mở cửa.
Nhưng đúng như anh và Thẩm Tri Ngật đã trao đổi trước đó, cả hai đều cho rằng thẻ vạn năng phù hợp để chạy trốn hơn, việc cố gắng xông vào một cánh cửa nào đó có thể rất nguy hiểm.
Nhưng câu nói tiếp theo của Mục Ca đã khiến Chu Kỳ An lập tức kiên định quyết tâm vào cửa.
“Trang giấy ghi chú nói rằng, phía bên kia lối đi là khu vườn bí mật của bác sĩ.”
Chu Kỳ An lặp lại mấy chữ cuối cùng, tìm ra mối liên hệ.
Phòng điều phối dược cũng là nơi trồng rất nhiều hoa Tiên Khách Lai và bệnh nhân, có thể ví như một khu vườn với vô số loài hoa.
“Tư tiên sinh vẫn luôn canh giữ nơi đó, chắc chắn còn có bí mật chưa được khám phá.”
Một câu nói bâng quơ của cậu đã khiến sắc mặt Mục Ca lập tức thay đổi: “Tư tiên sinh?”
Cô ta nhanh chóng che giấu sự ngạc nhiên, có người chơi sống sót trước đó thì chắc chắn cũng có nhân viên trò chơi làm việc.
“Đi thôi.”
Mục Ca kinh ngạc: “Đi ngay bây giờ?”
Chu Kỳ An gật đầu.
Sau khi ra khỏi giấc mơ, độ khó của phó bản hiện tại đã tăng lên cấp bốn sao, đã bước vào giai đoạn thực hiện nhiệm vụ cuối cùng, bây giờ không đi, chẳng lẽ còn đợi độ khó tiếp tục tăng lên mới hành động?
Về điểm này thì mọi người đều đồng ý, sau khi trao đổi trên đường đi, tất cả đều hướng đến tòa nhà khám bệnh.
————
Ngoài đêm đầu tiên đến phó bản và trong giấc mơ, đây là lần đầu tiên Chu Kỳ An chính thức đến tòa nhà khám bệnh.
Tòa nhà khám bệnh vẫn im ắng như mọi khi, nhìn vào trông có vẻ hoang tàn đổ nát.
Tòa nhà nội trú ít nhất ban ngày còn có y tá và bác sĩ đi lại, còn nơi này thì chẳng nhìn thấy bóng người nào. Có mấy cái xác quái vật như đống thịt ở cửa ra vào, là Mục Ca mặc đồ bảo hộ của nhà xác giết khi làm nhiệm vụ.
Chu Kỳ An cẩn thận quan sát xung quanh.
“Còn có một chuyện rất kỳ lạ.”
Mục Ca dừng lại một chút, nhìn qua Ứng Vũ và cậu sinh viên đại học một chút rồi mới nói: “Nhưng nhìn thấy bọn họ cũng không có gì lạ.”
“Cánh cửa bí mật mà tôi phát hiện có biểu tượng của Hiệp hội săn cá voi…” Mục Ca không nhận ra ánh mắt Chu Kỳ An bỗng chốc sa sầm, tiếp tục nói: “Có vẻ như Hiệp hội săn cá voi cũng đã từng có người đến phó bản này, chúng ta không biết là đợt người chơi thứ mấy.”
Không phải đã từng đến, mà là chính bọn họ là người thiết kế.
Chu Kỳ An chỉ mất một giây đã đưa ra kết luận này.
Khi các thành viên của Hiệp hội săn cá voi vượt phó bản, lúc đó cái tên hiệp hội đầy ẩn ý này còn chưa ra đời, chứ đừng nói gì đến việc để lại ký hiệu.
Chỉ có thể là kiệt tác sau khi phá đảo.
Trong ký ức, hiệp hội đã từng tham gia thiết kế phó bản.
Trong đầu cậu như có một đoạn phim mờ ảo nào đó hiện lên.
Khi cố gắng nhớ lại kỹ hơn, cơn đau đầu vừa dịu đi bỗng chốc ập đến, Chu Kỳ An choáng váng lảo đảo.
“Cậu không sao chứ!” Thấy cậu phản ứng dữ dội đột ngột như vậy khiến Mục Ca giật mình.
Thẩm Tri Ngật đã bước đến bên cạnh Chu Kỳ An, cảm nhận được cơ bắp dưới lớp áo đang run rẩy, hắn trầm giọng, nói: “Kỳ An, nhìn tôi.”
Bây giờ đến lượt Mục Ca và những người khác đau đầu.
Không biết vì sao, khi Thẩm Tri Ngật mở miệng, bọn họ hoàn toàn không nghe rõ đối phương đang nói gì, dây thần kinh não bộ cũng có một khoảnh khắc đau nhói.
Sức mạnh phong ấn trong đôi mắt xanh đặc thù đã yếu đi rất nhiều, một cổ sức mạnh vô hình truyền từ bàn tay Thẩm Tri Ngật đi vào người cậu.
Trái tim ác mộng khẽ vận hành, thúc đẩy máu tuần hoàn.
Đôi đồng tử co rút vì đau đớn của Chu Kỳ An cũng dần bình tĩnh lại.
Hình ảnh mờ ảo trong ký ức trước đó chợt lóe lên:
“Cậu đề nghị để trò chơi làm một cái Thánh Khí thật hay, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng rất hay ho.”
Chu Kỳ An nhìn thấy chính mình khi còn trẻ hơn, nở nụ cười không chân thật lắm, hỏi: “Ý tưởng gì?”
“Chưa biết có thành công hay không, sau này thành công rồi sẽ nói cho cậu biết.”
Hình ảnh lại một lần nữa đột ngột biến mất.
Bình thường Chu Kỳ An ghét nhất là người ta cứ thích úp úp mở mở, giờ đây chính ký ức của cậu lại chơi trò úp úp mở mở với cậu, suýt chút nữa thì tức đến bật cười.
Nửa người ướt đẫm mồ hôi lạnh, Chu Kỳ An điều chỉnh lại hơi thở, gắng gượng đứng thẳng dậy, khàn giọng nói: “Không sao, tụt huyết áp chút thôi, đi tiếp nào.”
Khi bước tiếp, đội ngũ rõ ràng im lặng hơn rất nhiều.
Ánh mắt khó hiểu của Mục Ca đảo qua Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Tri Ngật, là đạo cụ cách âm sao?
Cho nên vừa rồi mới không nghe thấy anh ta nói chuyện.
Nhưng mọi chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.
Vừa suy nghĩ, cô ta vừa dẫn mọi người đến trước cánh cửa bí mật.
“Chính là chỗ này.”
Cái gọi là lối đi bí mật lại được xây dựng ở phía sau máy rút tiền tự động ở tầng một của tòa nhà khám bệnh. Máy móc đã bị dời đi, lộ ra phía sau là một cánh cửa màu đỏ sẫm nhỏ hẹp, trên cánh cửa khắc họa những bông hoa Tiên Khách Lai nở rộ.
Cả cánh cửa gần như khít chặt với bức tường, chỉ lộ ra một chỗ cảm biến.
So với hoa Tiên Khách Lai, Chu Kỳ An chú ý đến biểu tượng màu xanh lam nhỏ hơn lòng bàn tay bên dưới: Bức tranh là một con cá voi đang phun sương mù. Nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ thấy nó đang phun ra máu.
Bề ngoài Chu Kỳ An không lộ ra biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cười lạnh: Chẳng trách phó bản Hoa Tiên Khách Lai lại có nhiều thiết kế ghê tởm như vậy.
Đây là một phó bản cần người chơi phối hợp ăn ý, một đám người chơi xa lạ làm sao có thể phối hợp với nhau?
Trong phó bản còn cố tình đặt đạo cụ ẩn, để kích động người chơi chém giết lẫn nhau, chưa kể đến trong quá trình phá đảo không những phải đề phòng virus, còn phải cẩn thận để không bị đưa vào ICU nếu để bị thương nặng.
Chu Kỳ An lấy thẻ vạn năng ra, tấm thẻ nhỏ màu trắng khi đến gần cánh cửa bí mật, một luồng khí lạnh khó tả bao trùm xung quanh.
Cảm giác đó… Giống như bị vận rủi bám lấy vậy.
Người chơi phía sau cũng cảm nhận được luồng khí lạnh khác thường đó, tựa như việc sử dụng tấm thẻ này để mở cửa sẽ mang đến bất hạnh vậy.
Mục Ca có chút do dự: “Có nên mở không?”
Chu Kỳ An không nói gì, cậu đưa tay sờ lên cửa, cảm giác đã thay đổi, ban đầu khi chạm vào là cảm giác lạnh lẽo của xi măng, lúc này cánh cửa dường như đã trở nên mềm mại hơn. Giao tiếp với quái vật nhiều lần, cậu chắc chắn đó là cảm giác của thịt nát.
Cánh cửa bắt đầu trở nên sống động quỷ dị vô cùng.
Điều kỳ lạ là, chỉ cần đứng trước cửa, sẽ bất giác nảy sinh nỗi sợ hãi, đứng càng lâu, nỗi sợ hãi càng sâu.
“Không thể tiếp tục như vậy được.”
Chu Kỳ An nhắm mắt lại, cắn răng, trực tiếp dán thẻ lên, cậu muốn xem bên trong có gì.
Cùng với tiếng động trượt ken két kỳ quái, một luồng gió âm u phả ra từ dưới chân, luồng khí lạnh đột ngột ập đến bao trùm lấy tất cả mọi người, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực càng lúc càng dồn dập.
Chu Kỳ An theo bản năng muốn rút thẻ ra, nhưng lúc này thẻ lại dính chặt vào cảm biến, “Cạch” một tiếng, cánh cửa bật mở như tủ lấy đồ chuyển phát nhanh, tiếng thông báo lạnh lùng của hệ thống vang lên:
“Bạn đã mở cửa khu vườn bí mật thành công.”
“Lưu ý, do đạo cụ ẩn [Cốt chú tử vong] của phó bản 47814 đã được lấy, kích hoạt cách chơi ẩn của phó bản, độ khó của phó bản được thay đổi từ bốn sao lên năm sao rưỡi.”
Mức độ khó trên bảng nhiệm vụ của người chơi ngay lập tức biến thành sáu sao, ở vị trí ngôi sao thứ sáu, hiện ra nửa ngôi sao màu xám.
Chu Kỳ An: “…”
………
Số người online diễn đàn hôm nay có vẻ nhiều khác thường, một đạo cụ ẩn mang đến chấn động hữu hạn, nhưng khi người sở hữu nó và người sở hữu Thánh Khí là cùng một người, thì đó đúng là một tin tức gây chấn động.
Người chơi đang lướt diễn đàn, liên tục refresh, trong lúc gõ chữ điên cuồng, màn hình diễn đàn bỗng dưng giật lag như bị đứng hình.
Lag rồi à?
Vừa mới nghĩ đến đây, điện thoại đã phát ra mấy tiếng “Xẹt xẹt”, ngay sau đó, trên cùng của diễn đàn đột nhiên xuất hiện thông báo pop-up mới.
【Do đạo cụ ẩn đã được lấy, phó bản năm sao rưỡi đầu tiên (47814) đã được mở, mong các người chơi chú ý.】
【Vẫn còn một số phó bản chưa được mở khóa có chứa đạo cụ ẩn, mong người chơi đừng nản lòng, hãy tiếp tục cố gắng!】
Hành động đăng bài sôi nổi của người chơi đều dừng lại, vừa rồi là hệ thống lag, giây phút này bọn họ mới thực sự như bị đứng hình.
Năm sao rưỡi.
Lần đầu tiên nhìn thấy, cấp độ khó xa lạ này vẫn chưa mang đến bất kỳ thay đổi cảm xúc nào. Nhưng khi ý thức kịp phản ứng, cảm xúc lập tức bùng nổ.
Trò chơi vậy mà còn có phó bản năm sao rưỡi!! Phát ngôn chấn động.
Vào đó còn có thể sống sót trở ra hả?
Điều đáng sợ nhất là, nghe ý này, hình như còn có mấy phó bản ẩn tương tự.
Bọn họ không còn là người xem náo nhiệt nữa, trong nháy mắt có cảm giác nhập tâm như bản thân đang ở trong đó, đặc biệt là một số người chơi có sở hữu đạo cụ phẩm chất cao càng thêm căng thẳng.
Một khi bị trò chơi đánh giá là có thực lực tiến vào phó bản liên quan… Không ít người đang lướt web nuốt nước bọt, các ngón tay như muốn bóp nát màn hình.
Người mặc áo choàng đỏ đang tích cực trả giá để bán thông tin của người sở hữu Thánh Khí, khi nhìn thấy tin tức, làn da trắng như búp bê của cô ta hơi biến sắc.
Vài người chơi vừa mới liên lạc với cô ta lập tức ngắt kết nối.
Phó bản năm sao rưỡi, người chết rồi thì mua tin tức cũng vô dụng.
Nếu còn sống sót trở ra… Bọn họ có bị điên mới đi chọc vào!
Ai ngờ được rằng, ở một nơi kỳ diệu nào đó, thật sự có người đang giăng bẫy rập chờ chọc tức người ta.
Môi trường ở đây rất tốt, chỉ có điều, trong không khí còn có âm khí nhàn nhạt, chứng tỏ đây không phải là thế giới hiện thực, cũng không phải là thế giới mới.
Người đàn ông ngồi trước máy tính nhìn thấy thông báo trên diễn đàn, ánh mắt mỉm cười nhìn chằm chằm vào thông báo.
Cơ chế phó bản này ban đầu được lấy cảm hứng từ Chu Kỳ An.
Từ đó, hắn ta nảy ra ý tưởng có thể sử dụng đạo cụ ẩn phẩm chất cao để tăng độ khó của phó bản.
Phó bản có độ khó không cố định, nếu đạo cụ ẩn không bị phát hiện, thì độ khó của phó bản sẽ dừng lại ở mức bốn sao đến bốn sao rưỡi, nhưng một khi có người chơi có năng lực lấy được đạo cụ nghịch thiên, độ khó của phó bản sẽ hợp lý tăng lên.
Người phụ nữ bưng trái cây đi vào, cười như không cười hỏi: “Anh không sợ cậu ta viết tên chúng ta vào Cốt chú tử vong sao?”
Thấy người đàn ông không nói gì.
Nụ cười của người phụ nữ dần tắt hẳn: “Anh nghĩ cậu ấy sẽ dễ dàng chết trong phó bản năm sao rưỡi sao.”
Lần thứ hai mở miệng không phải là câu hỏi.
“Không thử sao biết được?”
Lúc này, lại có một cô gái mặt búp bê hậm hực xông vào: “Đội trưởng! Bây giờ phải làm sao? Anh Kỳ An đã lấy được đạo cụ, chúng ta không phải tiêu đời rồi sao?”
“Bị viết tên vào, tỷ lệ tử vong cũng không phải là tuyệt đối.” Người đàn ông bình tĩnh nói: “Nhưng nếu cậu ta nhớ ra tên của chúng ta, vậy thì tỷ lệ tử vong của cậu ta nhất định là tuyệt đối.”
Ký ức được khôi phục hoàn toàn, đồng nghĩa với việc mất kiểm soát sức mạnh.
“Cậu ta có được Cốt chú tử vong, sẽ không nhịn được mà suy nghĩ về tất cả những điều này. Bất cứ thứ gì liên quan đến chúng ta, cậu ta cũng sẽ suy nghĩ.”
Hiệp hội săn cá voi đã trở thành cái gai trong mắt Chu Kỳ An, hắn ta là người rõ hơn ai hết, có đường tắt viết tên, tiềm thức sẽ buộc đối phương không ngừng cố gắng nhớ lại quá khứ.
Đây là bản năng của con người.
Bức tượng chảy vào thế giới hiện thực, Tư tiên sinh, kiểm tra não bộ… Trong bóng tối, người đàn ông đã làm không ít chuyện, tất cả những chi tiết nhỏ nhặt đó đều là vì mục đích này –
Biến sức mạnh phong ấn thành bom hẹn giờ, kích nổ hoàn toàn.
Chỉ là, không biết vì sao, tốc độ khôi phục ký ức của Chu Kỳ An lại chậm hơn so với dự đoán của hắn ta rất nhiều.
Không sao, phó bản năm sao rưỡi, cho dù đối phương không mất trí nhớ, muốn vượt qua một cách suôn sẻ cũng rất khó.
Người phụ nữ nghe vậy thì trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng: “Thật ra tôi cảm thấy hận ý của anh đối với cậu ta còn mãnh liệt hơn tất cả chúng ta.”
Nếu là bọn họ, hận thì hận, sẽ không lãng phí thời gian làm nhiều việc như vậy chỉ để giết một đồng đội cũ.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc lạnh lẽo, lạnh đến mức cô gái nhỏ vào sau cũng muốn kiếm cớ chuồn đi.
Người đàn ông lại mở miệng: “Đừng quên kỹ năng của tôi.”
Bói toán.
Khác với người chơi thông thường chỉ có thể tính toán những chuyện liên quan đến trò chơi, sau khi tiến hóa hoàn toàn, phạm vi bói toán của hắn ta đã được mở rộng rất nhiều.
Người đàn ông cúi đầu, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ: “Kết quả bói toán cho thấy, cậu ta sẽ… có được sinh mệnh trường tồn hơn cả Tân nhân loại, sức mạnh cường đại, và linh hồn bất tử.”
Cơ thể người phụ nữ khẽ run lên.
Vẻ mặt người đàn ông có chút méo mó: “Đúng vậy, chính là sự biến đổi sinh mệnh cấp cao hơn mà chúng ta vẫn luôn theo đuổi.”
Kẻ đó đã chặn đường của bọn họ, tự mình đi một con đường thênh thang, còn có được tất cả những thứ mà bọn họ hằng mong ước.
Điều này làm sao có thể khiến hắn ta cam tâm.
Chuyện kết quả bói toán bị đảo ngược thường xuyên xảy ra, hắn ta sẽ tự tay chặn đứng con đường đến thế giới mới của Chu Kỳ An.
…………
Phó bản 47814 đang được mọi người chú ý.
Cánh cửa vừa mở ra, một luồng âm khí lạnh lẽo thật khó tả tràn ra từ lối đi bí mật.
Âm khí và tiếng thông báo của hệ thống ập đến cùng lúc, cơ thể người chơi căng cứng, có người thậm chí còn nắm chặt tay, như thể vừa nghe thấy tiếng chuông tử thần vang lên.
Chẳng trách độ khó phó bản lại là [?], ban đầu bọn họ còn cho rằng đó là chuyện tốt, từ từ tăng lên, dù sao cũng chỉ là phó bản bốn năm sao, ít nhất có thể tận hưởng một quãng thời gian độ khó thấp, thuận tiện cho bọn họ thu thập thông tin.
Quà tặng của vận mệnh và cái giá được đánh dấu trong bóng tối thường tỷ lệ thuận với nhau, câu nói này đã quá quen thuộc rồi.
Nhưng khi thực sự phải trả giá, mới biết được cái giá phải trả đắt đỏ đến nhường nào.
Để mặc cho nỗi sợ hãi lan tràn sẽ chẳng có lợi ích gì.
Chu Kỳ An tương đối bình tĩnh, cậu đứng im tại chỗ, độ khó năm sao rưỡi, kinh nghiệm nhận được nhất định rất nhiều, nói không chừng còn có kinh nghiệm tràn ra.
Như vậy phó bản tiếp theo cậu có thể trực tiếp lựa chọn tiến hóa não bộ, chờ đến khi cơ quan cấp một hoàn thành tiến hóa triệt để, các cơ quan quan trọng khác có diện tích bao phủ tiến hóa hơn tám mươi phần trăm, những cơ quan còn lại hoàn toàn có thể chờ cơ quan tiến hóa cấp một dẫn dắt.
Người chơi bình thường còn như vậy, huống chi cậu còn có một trái tim mắt cá năm sao làm máy bơm, cất cánh sẽ càng nhanh hơn.
“Mọi người, chúng ta là những người đầu tiên ăn cua.”
Mọi người: “…”
Cua năm sao rưỡi à?
“Vào lối đi bí mật trước đã.” Như thể bị tiếng thông báo đánh trúng, Mục Ca khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình.
Hy vọng kết cục không phải là đám tang của tôi và đồng đội tạm thời của tôi.
Mọi người ngầm hiểu ý nhau, không tiếp tục thảo luận về độ khó của phó bản nữa, bọn họ thậm chí còn đang cố ý phớt lờ sự thật này.
Thảo luận cũng vô ích, chỉ khiến áp lực tâm lý tăng thêm mà thôi.
Theo phân công lao động, cậu thiếu niên cung cấp ít thông tin nhất là người phụ trách đi đầu.
Bản thân cậu ta không phải là người nhát gan, nhưng cảm giác mà lối đi bí mật này mang đến rất kỳ quái, khi nửa người cậu ta chui vào bóng tối, có cảm giác như nghẹt thở.
Lối vào lối đi bí mật rất hẹp, cậu thiếu niên miễn cưỡng khom lưng đi về phía trước một đoạn, không gian rộng rãi hơn rất nhiều, ít nhất có thể đứng thẳng người.
Bên trong rất tối, chỉ dựa vào chút ánh sáng le lói từ lối vào căn bản không thể soi sáng, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương hoa lẫn với mùi hôi thối, mùi hương tương tự, bọn họ đã từng ngửi thấy trong nhà kính.
Cậu thiếu niên bật đèn pin lên, khi mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng, cậu ta suýt chút nữa đã lùi lại hai bước.
Bức tường hai bên lối đi căn bản không phải là xi măng gì cả, mà giống như thịt nát màu đỏ tươi, cậu thiếu niên lấy hết can đảm đưa tay sờ thử, rồi lại rụt về.
Bức tường đang động đậy.
Co vào rồi phồng lên, giống như thịt, thịt sống!
Càng đi về phía trước, biên độ hô hấp của chúng càng lớn, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, có mấy lần những khối thịt này suýt chút nữa đã dính vào da cậu ta.
Cậu thiếu niên nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước, trước mắt không có manh mối nào khác, chỉ có thể liều mạng tiến về phía trước.
Chu Kỳ An đi ở vị trí giữa đội ngũ, cũng không hề lơ là cảnh giác.
Kinh nghiệm, đạo cụ… tất cả những lợi ích đều được xây dựng trên cơ sở sống sót.
Mọi người im lặng di chuyển, cho đến khi có tiếng “Bịch” vang lên.
Một mảng tường, không, phải nói là một cục thịt từ trên đỉnh đầu rơi xuống, khi tiếp đất nó ở trạng thái bán trong suốt như thạch, nhưng chỉ trong nháy mắt, nó bắt đầu phồng lên vặn vẹo, từng khối từng khối, thịt nối liền với nhau, chắn ngang đường đi.
Từ một ngọn đồi nhỏ, trong nháy mắt biến thành núi thịt, cuối cùng vậy mà mọc ra tứ chi, biến dị thành một gã khổng lồ máu me cầm rìu.
Cả lối đi cũng cao lên theo sự xuất hiện của gã khổng lồ, cho đến khi trở thành không gian để gã khổng lồ tự do di chuyển. Mặt đất cũng trở nên lầy lội, những người chơi ở phía sau theo bản năng muốn quay người lùi lại.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này cậu thiếu niên đi đầu lại ngây người.
Gã khổng lồ máu me há to miệng, liên tục há miệng ngậm miệng, trong miệng như đang nhai tứ chi của con người.
Cậu thiếu niên ngửi thấy mùi hương hoa, nhìn gã khổng lồ máu me, như thể trở lại ngày mà cậu ta không muốn nhớ lại nhất. Trong phó bản lần đó, đồng đội của cậu ta đã bị gã khổng lồ máu me ăn sống.
Gã khổng lồ máu me là một con boss không thể tiêu diệt, gặp phải gần như là chết chắc.
Một chiếc liềm ba lưỡi từ phía sau bay vụt đến, lưỡi liềm sắc bén cắm phập vào cơ thể gã khổng lồ, từ vai trái xé toạc xuống, xuyên qua lớp thịt, rồi bay về tay Mục Ca.
“Còn ngây ra đó làm gì?!”
Mục Ca nắm chặt tay cầm, cô làm vậy không phải là để giúp cậu thiếu niên, mà là bọn họ đã đi vào lối đi bí mật này, nhất định phải vượt qua ải gã khổng lồ máu me kia.
Vô dụng thôi.
Tư duy của cậu thiếu niên như sợi xích hoen gỉ, theo bản năng nhớ đến gã khổng lồ mà mình đã gặp trong phó bản, mỗi lần bị thương, thịt của nó sẽ tái tạo, hơn nữa sẽ trở nên hung dữ hơn.
“Giết, giết…”
Ý nghĩ này vừa lóe lên, gã khổng lồ vốn dĩ yếu ớt bỗng chốc như rồng như hổ, không những hồi sinh ngay tại chỗ, mà còn nổi điên vung rìu lao tới.
Cậu thiếu niên cắn chặt đầu lưỡi, lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Quái vật không thể giết được kia không thể nào chạy loạn trong nhiều phó bản như vậy, gã khổng lồ máu me trước mắt và lúc trước tuyệt đối không phải là một boss. Nhưng không biết vì sao, lúc này ý chí của cậu ta lại cực kỳ bạc nhược, tất cả những chuyện trong phó bản trước kia đều hiện lên trong đầu một cách rõ ràng, thực lực của quái vật cũng tăng cường theo nỗi sợ hãi trong lòng cậu ta.
“Tôi đã từng gặp con quái vật này trong một phó bản khác, nó rất mạnh.” Cậu thiếu niên không ngừng hít thở sâu, cố gắng tìm lại một chút lý trí, “Cũng là cơn ác mộng… vô số lần của tôi.”
“Tôi không khống chế được…”
Cậu ta nín thở, cũng không thể ngăn cản hương hoa xâm nhập, đôi mắt cậu thiếu niên mở to vô cùng sợ hãi.
Lời vừa dứt, những người chơi khác đều có phán đoán riêng.
Mục Ca và Vượng Tài lập tức xông lên, chặn gã quái vật lại trước.
Ứng Vũ nhân cơ hội kéo mạnh cậu thiếu niên đang bị nỗi sợ hãi khống chế, trực tiếp đánh ngất cậu ta.
Thế nhưng gã khổng lồ máu me vẫn không hề suy yếu khi cậu thiếu niên ngất xỉu, ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Chu Kỳ An cũng đi đến bên cạnh cậu thiếu niên, cậu ấn lên mắt trái đang âm ỉ đau từ nãy đến giờ.
Lúc mở mắt ra, con mắt lúc linh lúc không này, mơ hồ nhìn thấy trên đầu cậu thiếu niên kết nối dày đặc những sợi tơ máu, rất nhỏ, nguồn gốc của những sợi tơ máu này đều đến từ những bức tường thịt đang hô hấp xung quanh.
Ứng Vũ: “Con quái vật này có thể biến hóa thành thứ đáng sợ nhất trong lòng người khác.”
Điều này không khó phán đoán.
Cho dù đã đánh ngất, nhưng ý thức của cậu thiếu niên cũng không hoàn toàn chìm vào bóng tối, như thể vẫn đang mơ thấy cơn ác mộng nào đó, nhãn cầu không ngừng chuyển động.
… Như thể sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Lúc này Thẩm Tri Ngật đột nhiên lên tiếng: “Trùng ký sinh trong giấc mơ, một loại sinh vật sinh ra trong một số giống hoa đặc biệt.”
Phó bản liên quan đến giấc mơ, lại còn thả trùng ký sinh giấc mơ, không cần phải nghi ngờ gì nữa, trò chơi đang tăng độ khó.
Bản thân trùng ký sinh trong giấc mơ không có tính công kích, chỉ là, sau khi ký sinh sẽ tái hiện nỗi sợ hãi, trước khi chúng tiến hành ký sinh, cho dù là Thẩm Tri Ngật cũng rất khó nhận ra thứ không có sát ý.
Loại sinh vật này gần giống với thần thoại trong truyền thuyết, có thể cực mạnh, cũng có thể cực yếu.
Dù sao thì nỗi sợ hãi thường là thứ không thể chiến thắng được.
“Nói cách khác, bây giờ chúng nó đều đang ký sinh trong đầu Trương Trụ Tử?”
Hàn Lệ liếc nhìn cậu thiếu niên: “Vậy chẳng phải chúng ta phải giết cậu ta thì mới có thể sống sót sao?”
Không chỉ có cô ta, Mục Ca và Vượng Tài cũng không nhịn được mà nảy ra ý định này.
Gã khổng lồ máu me càng ngày càng mạnh, ban đầu bị đâm thủng người, tốc độ của gã khổng lồ còn chậm nửa nhịp, nhưng bây giờ không những không bị ảnh hưởng, mà những khối thịt bị thối rữa còn có thể hoạt động như phân thân, kìm hãm tay chân con người.
Nếu tiếp tục để gã khổng lồ máu me này phát triển, bọn họ sẽ tiêu đời.
Đến bây giờ vẫn chưa ra tay, chỉ có một nguyên nhân –
“Liệu nó có ký sinh lần hai hay không?”
Thẩm Tri Ngật nở một nụ cười kỳ quái: “Cậu nói xem?”
Kỳ thực mọi người đều đã biết đáp án.
Sợi tơ máu trên tường nhiều vô số kể, căn bản không thể nào giết hết trùng ký sinh giấc mơ ở đây.
Điều duy nhất khiến bọn họ có thời gian thở dốc chính là, trùng ký sinh giấc mơ mỗi lần chỉ chọn một người để ký sinh, nếu không bọn họ đã sớm toàn quân bị diệt sạch rồi.
Đây có lẽ cũng là con đường sống mà trò chơi dành cho bọn họ.
Thấy những sắc mặt khó coi đó, Chu Kỳ An nhìn về phía Ứng Vũ: “Cắt đứt những sợi tơ máu này được không?”
Ứng Vũ gật đầu: “Được.”
Chỉ là, sau khi cắt đứt sẽ phải đối mặt với hai trường hợp, thứ nhất là trùng ký sinh giấc mơ tiếp tục phân hóa tơ máu ký sinh lên người cậu thiếu niên, thứ hai là tìm kiếm mục tiêu khác.
Chu Kỳ An liếc nhìn gã khổng lồ máu me sắp sửa không thể kiểm soát bên kia, lập tức quyết định: “Cắt.”
Ứng Vũ cũng rất dứt khoát, liền cắt thật.
Tơ máu đứt đoạn, gã khổng lồ máu me lung lay sắp đổ, Mục Ca và Vượng Tài nhân cơ hội xông lên, thử chạy ra khỏi đường hầm. Nhưng chưa đi được hai bước, tơ máu đã lập tức lao về phía bọn họ.
Sắc mặt Mục Ca thay đổi, xem ra quy tắc là người chạy đầu tiên sẽ bị ký sinh!
Trước khi tơ máu đến gần, cô đã không nhịn được mà bắt đầu nhớ lại ký ức đáng sợ nhất.
Đột nhiên, một cơn gió âm u lướt qua.
Ngay sau đó, một bàn tay đẩy cô ra, Chu Kỳ An vốn dĩ còn đang ở bên cạnh cậu thiếu niên đã chạy đến trước mặt Mục Ca.
Lần đầu tiên bị người không quen biết cứu trong trò chơi, Mục Ca run lên, suýt chút nữa đã kêu lên:
Cậu tạo nghiệt rồi!
Tuy không tiếp xúc nhiều, nhưng giây phút Chu Kỳ An lấy thẻ vạn năng ra đã nói rõ, Triệu Tam Tuần đã chết trong tay cậu ta, người như vậy nhất định không đơn giản, để mặc cho thứ đáng sợ nhất trong lòng cậu ta xuất hiện, đó chẳng phải là tạo nghiệt thì là gì?
Lần này thật sự biến thành đám tang của đồng đội rồi.
“Xong rồi.” Cậu sinh viên đại học cũng tối sầm mặt mày, cảm giác như đã nhìn thấy cảnh sếp vặn đầu bọn họ xuống rồi.
Ứng Vũ đẩy gọng kính, nhớ tới chuyện mẹ Chu Kỳ An đã đào tám mươi mốt cái hang trong hầm mộ cổ.
“Cầu mong ông trời phù hộ…” Hàn Lệ cầu mong Tư tiên sinh đừng xuất hiện, nếu không phó bản này nhiều Tư tiên sinh quá rồi.
Thẩm Tri Ngật lại hiếm khi cảm thấy có chút tò mò, hắn không cho rằng Kỳ An sợ sếp và mẹ Chu.
Chu Kỳ An rất yêu mẹ mình, sau khi khôi phục một ít ký ức, đối với sự tồn tại của sếp, trong lòng cậu là bất đắc dĩ và muốn giúp đỡ càng nhiều hơn.
Ngay lúc mọi người đang mang đủ loại biểu cảm phức tạp và hoạt động tâm lý, không có bất kỳ con quái vật hay con người nào xuất hiện.
Khoảng mấy giây sau, một chiếc nồi cơm điện mặc váy cưới từ trên trời rơi xuống, người chơi còn chưa kịp đánh, nó đã vỡ tan tành khi rơi xuống đất.
“…”
Nồi cơm điện rơi xuống đất, phát ra tiếng vang giòn tan, vỡ thành nhiều mảnh.
Chu Kỳ An nhắm mắt lại: “Hôn nhân của tôi, tan vỡ rồi.”
“?”
Trong lối đi bí mật lặng ngắt như tờ.
Mãi đến một phút sau, Mục Ca mới dám dè dặt vươn cổ ra nhìn, xác định chỉ là một cái nồi cơm điện bình thường, trong đầu cô ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí còn tưởng tượng ra nồi cơm điện có thể là người máy hoặc robot biến hình, sắp sửa hiện nguyên hình.
Chờ thêm mấy giây nữa, xác định đây chỉ là một cái nồi cơm điện.
Kể cả Ứng Vũ, về cơ bản thì tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nửa ngày sau, Vượng Tài vốn ít nói nhất cũng nhìn Chu Kỳ An: “Thứ cậu sợ… thật sự rất là độc đáo.”
Hết chương 159.
Tác giả có lời muốn nói:
Hiệp hội săn cá voi: Tôi cứ tưởng cậu sợ nhất là chúng tôi.
Chu Kỳ An: … Các người là ai?
————
Tối hôm đó, Chu Kỳ An đã mơ thấy ác mộng, nhưng không liên quan đến Hiệp hội săn cá voi.
Nồi cơm điện số N vứt bỏ váy trắng: “Chị em ơi đứng dậy!”
Nồi cơm điện số N+1 đốt váy trắng đã vứt bỏ: “Anh em ơi đứng dậy!”
“Toàn quân tấn công——”
Chu Kỳ An: …