Chương 159: Tranh Luận (11)
“Tới rồi!” Con dốc dần trở nên bằng phẳng, Minh Hàn đá văng cánh cửa, cơn gió đêm lạnh lẽo ùa vào. Trần Tranh nhìn ánh đèn trên xe cảnh sát nhấp nháy trên đường xa xa, cuối cùng cũng kiệt sức ngã vào lòng Minh Hàn.
“Anh!” Minh Hàn giật mình, cánh tay siết chặt anh hơn.
Trần Tranh không bất tỉnh, chỉ là ở trong hầm tối ngột ngạt quá lâu, ý thức có chút mơ hồ. Anh dựa vào Minh Hàn, quay đầu lại, đồng tử lập tức bị ánh lửa ngút trời chiếm lấy.
Tòa nhà cổ kính theo phong cách phương Tây bị bỏ hoang bùng cháy dữ dội trong đêm tối, tạo nên một vẻ đẹp quỷ dị lạ thường. Ngọn lửa trên mặt đất dữ dội gấp mấy lần so với dưới hầm, những mảnh gỗ gãy vụn rơi xuống từ trên không như thiên hỏa giáng xuống. Không khí tràn ngập sức nóng, vòi rồng phun nước từ các hướng khác nhau, xối thẳng về phía tòa nhà đang bốc cháy.
Trần Tranh lại nghe thấy tiếng cười quỷ dị khó phân biệt nam nữ kia, Tào Muội đã rời khỏi hầm, trèo lên nóc tòa nhà. Cô ta không nhìn về phía Trần Tranh và Minh Hàn, nên không biết bọn họ đã thoát ra. Cô ta dang rộng vòng tay trong ngọn lửa đầy tự mãn, như thể Phượng Hoàng bất tử trong thần thoại phương Tây, ngọn lửa không thể đe dọa cô ta, mà ngược lại trở thành chất dinh dưỡng cho cô ta niết bàn.
Cô ta kiêu ngạo hét về phía xe cảnh sát và xe cứu hỏa phía dưới: “Các người đến muộn rồi! Người các người muốn cứu đã chết bên dưới rồi! Trần Tranh đã xuống địa ngục chuộc tội cho anh trai tôi rồi! Hắn ta đáng bị như vậy!”
Tiếp theo là một tràng ho khan xé ruột xé gan. Cô ta cũng hít phải một lượng lớn khói bụi trong ngọn lửa, khí quản và phổi bị tổn thương nghiêm trọng, lúc này cô ta chỉ đang đốt cháy những gì còn sót lại của sinh mệnh, tiến hành màn trình diễn cuối cùng.
Những cột nước phun thẳng lên nóc tòa nhà, sau khi ngọn lửa được dập tắt, nơi đó chỉ còn là đống than có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Tiếng cười của Tào Muội ngày càng nhỏ dần, cô ta dựa vào tường, nhìn lên bầu trời không trăng sao, không biết có nhìn thấy người anh trai mà cô ta luôn nhung nhớ trong ảo giác trước khi chết hay không.
Đầu óc Trần Tranh dần tỉnh táo, muốn nói nhưng vừa mở miệng đã ho sặc sụa: “Tào Muội, không thể chết…”
Minh Hàn nhìn người phụ nữ co rúm thành một đống nhỏ, trong mắt dâng lên vẻ lạnh lùng và thù hận: “Đúng vậy, chết như vậy chẳng phải quá dễ dàng cho cô ta sao?”
Khổng Binh xuống xe cảnh sát, lo lắng gọi: “Đội trưởng Trần!”
Sau khi nhận được tín hiệu theo dõi của Trần Tranh, anh ta đã đến nơi nhanh nhất có thể, nhưng không ngờ rằng tòa nhà bị bỏ hoang ở nơi vắng vẻ này lại bốc cháy. Xe cứu hỏa nối đuôi nhau lao đến, nhưng ngọn lửa bốc lên từ dưới hầm, trong thời gian ngắn rất khó dập tắt. Nếu người bên trong không tự mình thoát ra khỏi đó kịp thời, thì gần như không thể cứu được người từ bên dưới.
Mắt Khổng Binh đỏ hoe, mặc kệ Minh Hàn đang đứng bên cạnh, ôm chầm lấy Trần Tranh. Nhưng Trần Tranh vẫn cảm nhận rõ ràng cơ thể anh ta đang run rẩy: “Đội trưởng Khổng, lần này là tôi bất cẩn rồi.”
“Bây giờ còn nói những thứ này làm gì nữa!” Khổng Binh không để Trần Tranh tự trách mình, vô thức đẩy anh ra sau, do kiệt sức, Trần Tranh lùi về sau, đụng phải lồng ngực Minh Hàn.
Tiếng gầm của Khổng Binh cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Tào Muội. Ban đầu cô ta đã không thể chống đỡ nổi cơ thể, ngã xuống bên tường, nhưng khi nghe thấy hình như Trần Tranh đã được cứu, sinh lực dường như đã quay trở lại cơ thể cô ta trong giây lát. Cô ta bò trên mặt đất, lảo đảo vịn vào lan can để đứng dậy.
Ngọn lửa chắn giữa cô ta và Trần Tranh, giống như lúc ở dưới hầm. Những mảnh vỡ bốc cháy bay trên biển lửa, cô ta không thể tin được nhìn chằm chằm vào Trần Tranh, môi run rẩy. Trần Tranh cũng nhìn cô ta, tuy có chút chật vật, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng bình tĩnh.
Cô ta phát ra tiếng kêu nhỏ, vô nghĩa. Tiếng kêu ngày càng to, ngày càng khàn đặc, như tiếng quái vật ẩn náu trong rừng sâu.
Minh Hàn quay đầu nhìn Trần Tranh, sau đó ôm Trần Tranh chặt hơn.
Tào Muội không thể chấp nhận được việc cô ta đã liều lĩnh tất cả để đồng quy vu tận với Trần Tranh, nhưng Trần Tranh lại bình an vô sự đứng bên ngoài biển lửa. Cô ta trèo lên lan can, muốn nhảy xuống. Nhưng lính cứu hỏa đã xuất hiện phía sau cô ta, kéo cô ta xuống.
Ngọn lửa sắp tắt, tòa nhà cổ kính theo phong cách phương Tây bị thiêu rụi như một bộ xương mục nát, ánh lửa le lói. Tiếng gào thét của Tào Muội vang vọng trong đống đổ nát, như thể hiện thân của linh hồn xấu xí của cô ta.
Tiếng còi xe cứu thương gào thét, Tào Muội được đưa đến bệnh viện thành phố để cấp cứu. Trần Tranh mặc áo khoác của Minh Hàn, dặn dò Khổng Binh: “Đừng để cô ta chết.”
Khổng Binh cau mày: “Cậu cũng đi khám đi! Sao, cậu còn muốn ở lại đây à?”
Hiện trường vụ cháy cần được kiểm tra, Trần Tranh thật sự muốn ở lại, nhưng điều đó có chút phi thực tế, chưa kể đến việc Khổng Binh chắc chắn sẽ áp giải anh đến bệnh viện, phía sau anh còn có Minh Hàn cao lớn như vậy.
“Anh, lên xe.” Minh Hàn nói với giọng điệu không cho phép anh từ chối.
Là kẻ phóng hỏa, Tào Muội bị bỏng nặng đang được cấp cứu. Trần Tranh và Minh Hàn đã được kiểm tra, tuy hít phải một lượng khí thải nhưng cả hai đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp về tai nạn hỏa hoạn, nên không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Trời đã về sáng, hiện trường truyền đến tin tức, ngọn lửa đã được dập tắt hoàn toàn, không phát hiện nạn nhân. Có tổng cộng 5 điểm bắt lửa, trong đó 3 điểm ở tầng hầm, 2 điểm ở tầng 1 và tầng 2 của tòa nhà. Tào Muội đã đặt rất nhiều vật liệu dễ cháy trong tòa nhà từ trước, nên lửa bùng phát rất nhanh.
Kết cấu tầng hầm phức tạp, chủ sở hữu trước đây của tòa nhà cố tình thiết kế các cơ quan và ám hiệu, có thể là để ẩn nấp trong chiến tranh, hiện tại đã không thể kiểm chứng được nữa.
Tào Muội phóng hỏa rất độc ác, người không quen thuộc tầng hầm cơ bản không có khả năng sống sót, ngay cả bản thân cô ta cũng không biết trong con hào sâu còn có một con đường bí mật dẫn lên mặt đất. Cuộc điều tra sẽ được tiếp tục, nếu Tào Muội được cứu sống, cô ta sẽ phải đối mặt với việc bị thẩm vấn.
Trần Tranh nhìn Minh Hàn bị cháy mất nửa lông mày, hỏi: “Sao em biết còn có một con đường khác?”
Minh Hàn chú ý tới ánh mắt của Trần Tranh, đưa tay sờ lông mày, chỗ đó hơi nóng rát: “Xong rồi, lại bị phá tướng rồi.”
Ngón tay lạnh lẽo của Trần Tranh đặt lên đó, xoa xoa một cái, rồi lại một cái. Minh Hàn theo bản tính thẳng lưng, nhìn chằm chằm Trần Tranh không chớp mắt.
Lúc này Trần Tranh dường như cũng không còn vội vàng muốn biết đáp án nữa, đêm nay thập tử nhất sinh, suýt chút nữa anh đã bỏ mạng trong biển lửa. Anh cứ tưởng mình đang lần theo manh mối quan trọng, nhưng kết quả lại là mũi tên đoạt mạng bắn ra từ hơn mười năm trước.
Tào Muội đã chuẩn bị gần như hoàn hảo, tính toán chính xác tâm lý muốn nắm bắt manh mối của anh. Tầng hầm sẽ trở thành nơi chôn thây của anh, nhưng lại có người từ trong vòng xoáy của ngọn lửa lao ngược vào, liều mạng cứu anh thoát khỏi biển lửa.
Ngón tay anh dừng lại trên xương mày trơn nhẵn của Minh Hàn, nơi đó bị bỏng, có vết đỏ, suy nghĩ của anh dừng lại ở khoảnh khắc nhìn thấy Minh Hàn, khoảnh khắc Minh Hàn trùm áo khoác lên đầu anh. Cơ thể hành động nhanh hơn não, anh tiến lại gần, hôn lên vết bỏng đỏ ửng.
Minh Hàn cứng người trên ghế, tay cũng lơ lửng giữa không trung, tim đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn để Trần Tranh nghe thấy.
Trần Tranh quả thực cũng nghe thấy, anh nâng mặt Minh Hàn lên, yên lặng nhìn thẳng vào mắt cậu.
Minh Hàn khẽ gọi: “Anh…”
“Cảm ơn em.” Trần Tranh nói.
Minh Hàn lắc đầu, nhưng Trần Tranh lại nói: “Bất kể chúng ta là quan hệ gì, em đã cứu anh thì xứng đáng nhận được lời cảm ơn này.”
Minh Hàn vùi trán vào vai Trần Tranh, giọng nói nghẹn ngào: “Anh, may mà em đã đến kịp.”
Trần Tranh nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, hai trái tim kề sát nhau, như đang an ủi lẫn nhau, dần dần bình tĩnh lại.
“Vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đó Chim nhỏ.” Trần Tranh nói: “Sao em biết anh ở đó? Sao em tìm được con đường đó?”
Minh Hàn kể lại chuyện từ mùa hè năm ngoái, khi cậu vừa bị “Đày” đến thành phố Trúc Tuyền.
“Thói quen đi lang thang khắp nơi mỗi khi đến một chỗ mới của em thực ra là do sư phụ dạy, anh ấy nói chúng ta là cảnh sát, đặc biệt là những người trong đội cơ động như chúng ta, nhất định phải quen thuộc với môi trường xung quanh hơn người bình thường, bởi vì không biết chừng nào sẽ có lúc dùng đến.”
Vì Lưu Phẩm Siêu, Minh Hàn cũng coi như quen thuộc với thành phố Trúc Tuyền, năm ngoái sau khi xác định sẽ ở đây một thời gian, cậu đã bắt đầu đi khắp thành phố, ghi chép lại theo thói quen cũ.
Tòa nhà cổ kính theo phong cách phương Tây ở ngoại ô thành phố, cậu chỉ đến một lần, nhưng lại ấn tượng rất sâu. Trên mạng có giới thiệu về tòa nhà này, nó được xây dựng bởi một nhóm người nước ngoài và một địa chủ giàu có vào thế kỷ trước, bị bỏ hoang mấy chục năm, thỉnh thoảng có người trẻ tuổi đến chụp ảnh check-in bên ngoài tòa nhà. Bởi vì bên trong lộn xộn, âm u, chất đầy đồ đạc, gần như không ai bước vào.
Minh Hàn đã đến rồi, nên cũng muốn vào xem thử. Tòa nhà này vậy mà lại có một cầu thang dẫn xuống lòng đất, đi xuống có thể phát hiện không gian tầng hầm rất cao, hơn nữa còn có rất nhiều cơ quan và mật thất, hình như là được xây dựng để ẩn nấp trong chiến tranh. Minh Hàn đi loanh quanh trong tầng hầm một lúc, nhiều lần lạc đường, cuối cùng vô tình rơi xuống con hào sâu.
Toàn bộ tầng hầm không có tín hiệu, càng đừng nói đến con hào sâu đó. Minh Hàn thầm nghĩ, tiêu rồi, cậu vừa mới đến thành phố Trúc Tuyền, còn chưa gặp Trần Tranh, nếu cứ thế này mà chết ở đây thì cả đời này thật không đáng.
Nghe đến đây, Trần Tranh khẽ hít một hơi. Cách đây không lâu, chính con hào sâu đó đã cứu anh, nếu không có con hào sâu đó, có lẽ bọn họ đã bị thiêu rụi trong biển lửa rồi. Nhưng cũng chính con hào sâu đó lại suýt chút nữa cướp đi mạng sống của Minh Hàn.
Minh Hàn tiếp tục nói, cậu ôm lấy niềm tin nhất định phải gặp được Trần Tranh, mò mẫm trong con hào sâu, cuối cùng cũng tìm được cánh cửa đi ra ngoài. Ra khỏi cửa, con dốc bắt đầu nghiêng lên trên, thẳng tắp dẫn lên mặt đất. Cậu nằm bò ở cửa hang thở hổn hển.
Lúc đó, toàn bộ vùng hoang dã xanh mướt, cỏ dại cao bằng nửa người, cửa hang vốn đã rất bí mật, dưới sự che chắn của cây cối lại càng không lộ ra dấu vết, người bên ngoài tuyệt đối không thể phát hiện ra cửa hang, chỉ có người thoát nạn từ con hào sâu mới có thể tìm thấy nơi này.
Phần lớn mọi người trong tình huống may mắn thoát nạn này, có thể sẽ bỏ chạy ngay tại chỗ vì sợ hãi, nhưng vì thế mà Minh Hàn lại càng thêm tò mò về tòa nhà, sau khi nghỉ ngơi một lúc, cậu lại quay trở lại con đường cũ, đi qua con hào sâu trở về tầng hầm, lần nữa cẩn thận tìm hiểu kết cấu của tầng hầm, ghi nhớ sơ sơ những cơ quan không biết còn có thể sử dụng được hay không, cuối cùng từ cầu thang trở về tòa nhà.
Tòa nhà và tầng hầm như hai thế giới, tầng hầm ngăn nắp, tòa nhà đổ nát. Minh Hàn lên đến tầng hai, phát hiện ra chăn bông cũ, bếp ga du lịch và bộ nồi nấu ăn dã ngoại,…
Có người sống ở đây.
Minh Hàn từng tiếp xúc với những người lang thang trong thành phố, bọn họ cũng có những vật dụng tương tự. Không lâu sau, Minh Hàn kiểm tra xong toàn bộ tòa nhà, xuống lầu rời đi. Cho đến khi cậu lên xe máy, người sống trong tòa nhà vẫn chưa quay lại.
Ban đầu, đây không phải là một trải nghiệm gì đặc biệt đáng nhớ, Minh Hàn đã ở trong đội cơ động nhiều năm như vậy, gặp nhiều chuyện kỳ lạ, nên chẳng bao lâu đã quên mất chuyện này.
Cách đây không lâu, Trần Tranh bị tấn công tại nhà riêng, không chỉ vậy, Trần Tranh còn nói cảm giác có người theo dõi mình.
Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng người theo dõi Trần Tranh và người đột nhập là cùng một nhóm, rất có thể có liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, ngay cả bản thân Trần Tranh, Đường Hiếu Lý, Lư Hạ Kình cũng nghĩ như vậy. Đối với cảnh sát, đây là một cơ hội đáng để mạo hiểm, nói không chừng còn có thể lấy được manh mối quan trọng.
Nhưng những chuyện liên quan đến Trần Tranh, Minh Hàn còn lo lắng hơn bất kỳ ai. Cảnh sát, Trần Tranh hiện tại đang sa lầy trong vũng bùn “Lượng Thiên Xích”, cho rằng người theo dõi Trần Tranh không phải là “Lượng Thiên Xích” thì cũng là người có liên quan đến “Lượng Thiên Xích”.
Nhưng nhận thức như vậy thực chất đã rơi vào ngõ cụt, tại sao không thể là người nào đó chỉ nhắm vào Trần Tranh? Trần Tranh từ một cảnh sát hình sự bình thường ở Lạc Thành lên đến chức đội trưởng đội hình sự, người hận anh cũng nhiều như người biết ơn anh!
Minh Hàn cảm thấy một trận rùng mình, cậu không nói suy nghĩ này với bất kỳ ai, nhưng lại bớt thời gian để điều tra những tên tội phạm bị Trần Tranh bắt giữ và người nhà của chúng. Trong số những tội phạm này, có người đã bị tử hình, có người đang chấp hành án, số người được thả không nhiều.
Minh Hàn đột nhiên nhìn thấy một cái tên – Tào Muội. Vụ án đằng sau cô ta khiến người ta phải rưng rưng nước mắt, còn anh trai cô ta là Tào Thọ đã chết trong biển lửa trong quá trình vây bắt.
Trần Tranh từng nhắc đến vụ án này, Minh Hàn còn nhớ dáng vẻ của Trần Tranh khi nhắc đến, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Rất nhiều vụ án do Trần Tranh chủ trì, tham gia đều có kết quả cuối cùng rất viên mãn, nhưng vụ án này lại xảy ra ngoài ý muốn. Hai anh em Tào gia là kẻ buôn người, để trốn tránh sự truy bắt của cảnh sát, Tào Thọ đã giấu những đứa trẻ chưa kịp sang tay ở tầng hầm của một tòa nhà cổ kính theo phong cách phương Tây. Tòa nhà bị cảnh sát bao vây, Tào Thọ liều chết chống cự, vậy mà lại châm lửa đốt tòa nhà, âm mưu dùng ngọn lửa để buộc cảnh sát rút lui.
Trần Tranh dẫn đầu xông vào biển lửa, giải cứu những đứa trẻ bị mắc kẹt, thậm chí còn cứu cả Tào Muội. Nhưng Tào Thọ đã không được cứu, cậu ta rơi từ ban công tòa nhà xuống, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa bao trùm.
Hung thủ đã chết, trở thành người duy nhất bị thiêu chết trong tòa nhà. Tào Muội ra tòa, bị kết án hơn mười năm. Tháng 5 năm ngoái, Tào Muội ra tù.
Minh Hàn xác minh tình hình của Tào Muội sau khi ra tù, cô ta ở một nơi gọi là huyện Lư Bình ở tỉnh Hàm cho đến tháng 7 năm ngoái, sau đó biến mất không dấu vết.
Mí mắt Minh Hàn giật liên hồi, cảm giác bất an len lỏi trong từng đường gân thớ thịt. Cảm giác tiếc nuối rõ ràng hiện lên trong mắt Trần Tranh khi anh kể về tình hình nguy hiểm trong biển lửa năm đó, ngay cả Trần Tranh cũng tiếc nuối vì không cứu được Tào Thọ, vậy Tào Muội thì sao? Điều Trần Tranh tiếc nuối là không thể đưa Tào Thọ ra tòa, chịu sự trừng phạt của pháp luật, vậy còn Tào Muội thì sao? Cô ta và Tào Thọ nương tựa lẫn nhau, ngọn lửa đã cướp đi người thân duy nhất của cô ta, nhưng liệu cô ta có hận ngọn lửa không? Có hận Tào Thọ đã phóng hỏa không?
Minh Hàn đã chứng kiến quá nhiều khuôn mặt của tội phạm, bọn họ sẽ chỉ hận những cảnh sát đang truy đuổi bọn họ thôi.
Minh Hàn không thể ngồi yên được nữa, xin nghỉ phép với Đường Hiếu Lý, vội vàng chạy đến thành phố Trúc Tuyền.
Cậu không nói trước suy nghĩ của mình cho Đường Hiếu Lý và Trần Tranh, chuyện này có thể là do cậu thần hồn nát thần tính, lo bò trắng răng, nói không chừng còn gây trở ngại cho quá trình điều tra “Lượng Thiên Xích” của cảnh sát. Điều duy nhất cậu có thể làm là, làm người chuẩn bị cho tình huống bất ngờ, người lót đường.
Nếu cậu phán đoán sai, vậy thì cậu chỉ là người xem trong hành động lần này, nếu linh cảm của cậu chính xác, cậu phải giải cứu Trần Tranh khỏi âm mưu!
Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, ánh hoàng hôn như ngọn lửa đang cháy, bùng cháy dữ dội ở cuối tầm mắt, cậu lao vào ngọn lửa đó, sắc trời thay đổi, ngọn lửa bị màn đêm xâm chiếm, cơn gió đêm thổi vào từ cửa sổ lạnh đến thấu xương.
Trước khi đến thành phố Trúc Tuyền, cậu đã liên lạc với phân cục Bắc Diệp, mà lúc đó Khổng Binh đang nhận được tín hiệu theo dõi của Trần Tranh, cảnh sát hình sự của phân cục đã chạy đến ngoại ô, khi cậu biết được tin này, vội vàng mở bản đồ, nhìn thấy tòa nhà cổ kính theo phong cách phương Tây mà mấy tháng trước từng đến, trái tim như ngừng đập.
Tầng hầm như mê cung, dấu vết sinh hoạt trên tầng hai, Tào Muội mất tích.
Đứa trẻ bị nhốt dưới tầng hầm của tòa nhà năm đó, hai anh em họ Tào, ngọn lửa ngút trời đó, cuối cùng Tào Thọ bị thiêu chết trong biển lửa.
Ánh mắt âm u, dai dẳng bám theo trong lời nói của Trần Tranh, cảm giác bị theo dõi vẫn chưa biến mất sau vụ đột nhập.
“Đội trưởng Khổng!” Minh Hàn hét lớn trong điện thoại: “Nhanh chóng xin hỗ trợ từ đội cứu hỏa! Chuẩn bị cho tôi hai bộ trang bị xông vào biển lửa!”
Khổng Binh sững sờ, tại sao phải liên lạc với đội cứu hỏa?
“Làm theo lời tôi nói!” Minh Hàn quát.
Khổng Binh không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Minh Hàn kích động như vậy, tưởng rằng đội cơ động có được thông tin tình báo mà cảnh sát địa phương chưa biết, không do dự nữa, lập tức gọi điện cho đội cứu hỏa.
Khi cảnh sát hình sự của phân cục và đội cứu hỏa đến tòa nhà, tòa nhà đã bốc cháy, ngọn lửa bốc lên ngùn trời, giống như một con phượng hoàng dang cánh trên cánh đồng hoang.
Tim Khổng Binh đập như sấm, Trần Tranh đang ở bên trong! Lính cứu hỏa lập tức dập lửa, ngọn lửa như vậy dập tắt không tính là khó, thế nhưng lính cứu hỏa vào trong rồi mới phát hiện, trong tòa nhà căn bản không có người!
“Ở tầng hầm!” Minh Hàn lao xuống xe, thay quần áo bảo hộ với tốc độ nhanh nhất, khoác bộ của Trần Tranh lên lưng.
Khổng Binh nghe nói còn có tầng hầm, hơi bình tĩnh lại, tầng hầm thường có biện pháp cách ly, cho dù lửa trên tòa nhà có cháy lớn đến đâu cũng sẽ không ảnh hưởng đến tầng hầm.
Sắc mặt Minh Hàn lại lạnh như băng: “Tầng hầm cũng bị cháy rồi, không phải cháy từ trên xuống, mà là có người cố ý phóng hỏa ở tầng hầm!”
“Cái gì?” Đồng tử Khổng Binh co rút, nhìn sang đội trưởng đội cứu hỏa bên cạnh, người này là dân chuyên nghiệp, biết rằng nếu tầng hầm bị cháy thì công việc chữa cháy sẽ rất khó khăn, thiết bị lớn không thể xuống, thiết bị nhỏ xuống cũng chỉ như muối bỏ bể, hơn nữa còn phải đối mặt với vấn đề thiếu oxy nghiêm trọng. Trong trường hợp này chỉ có thể cho lính cứu hỏa xuống cứu người lên, để mặc ngọn lửa tự tắt.
Nhưng tình hình tầng hầm chưa rõ, để lính cứu hỏa xuống mạo hiểm như vậy là rất nguy hiểm.
Minh Hàn đã lao vào ngọn lửa chói mắt, Khổng Binh muốn đuổi theo, nhưng lại bị đội trưởng đội cứu hỏa kéo lại: “Đội trưởng Khổng, anh không thể vào đó! Anh không có trang bị!”
Dòng nước áp lực cao phun về phía tòa nhà, Minh Hàn chạy nhanh trong biển lửa, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều đang bốc cháy, ngọn lửa nuốt chửng, thiêu đốt cậu. Nhưng cậu nhất định phải xuống đó, chỉ có cậu mới có thể xuống đó, Trần Tranh đang đợi cậu trong biển lửa!
Chỉ cần nghĩ đến việc Trần Tranh có thể đã bị thiêu rụi, bị khói lửa cướp đi không khí, làm anh không thể thở được, cậu rất khó giữ được bình tĩnh. Cậu mở tấm ván chắn dẫn xuống tầng hầm, bên dưới cũng đã chìm trong biển lửa.
Đầu óc cậu hỗn loạn, nhưng đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói của sư phụ: “Chẳng phải cậu đã từng đến đây sao? Nghĩ kỹ lại xem, phía trước có những cơ quan nào, mật thất nào có lối tắt.”
Cậu kiềm chế bàn tay run rẩy, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, cố gắng hết sức lắng nghe động tĩnh trong ngọn lửa.
Rất nhiều chấn song sắt đã được hạ xuống, đường đi trong tầng hầm bị thay đổi, nhưng dù thay đổi thế nào thì cũng chỉ có một lối thoát duy nhất, đó chính là con đường dẫn đến con hào sâu!
Đột nhiên, cậu nghe thấy một tiếng hít thở cực kỳ nhỏ, trong tiếng lách tách của ngọn lửa, tiếng thở này quá yếu ớt, như thể sắp tắt. Cậu nhìn về hướng đó, ngọn lửa ở đó cháy càng ngày càng dữ dội hơn, không có một kẽ hở nào.
Chính là ở đó!
Cậu không chút do dự, lao về phía đó. Ngọn lửa hừng hực bốc lên khắp người cậu, luồng khí nóng như cơn sóng thần đáng sợ nhất, cậu bị nhấn chìm, bị xoáy nước kéo xuống đáy biển sâu hun hút. Nhưng Trần Tranh đang đợi cậu trong biển lửa, chỉ có cậu mới có thể cứu Trần Tranh, nếu cậu bỏ cuộc, Trần Tranh sẽ bị thần chết cướp đi mất.
Vượt qua biển lửa, nhìn thấy Trần Tranh trong nháy mắt đó, hơi ấm tuôn trào từ trong tim cậu, khiến tầm mắt cậu trở nên mờ mịt, cậu trùm áo khoác lên đầu Trần Tranh, cảm giác bỏng rát, khó thở gì đó, tất cả đều không còn cảm nhận được nữa. Trần Tranh còn sống, cậu phải đưa Trần Tranh rời khỏi đây!
Trong lòng Trần Tranh như có ngọn lửa bùng cháy, bản thân anh đã trải qua một phen thập tử nhất sinh, còn Minh Hàn thì càng sóng gió hơn. Anh nhìn Minh Hàn, ngoài nụ hôn ra, anh không thể nào diễn tả nổi ngọn lửa mãnh liệt trong lòng mình.
Khổng Binh từ tòa nhà chạy về, lo lắng muốn xem tình hình của hai người, vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng này, mặt già của anh ta lập tức đỏ bừng, vội vàng quay người, đẩy đám thuộc hạ đang chen chúc xem náo nhiệt đi: “Nhìn cái gì mà nhìn! Có cái gì mà nhìn! Quay lại làm việc đi!”
Tào Muội vẫn chưa tỉnh lại, Trần Tranh và Minh Hàn đến phân cục Bắc Diệp, vụ tai nạn lần này dường như không phải do “Lượng Thiên Xích” gây ra, nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra cũng khó nói, bác sĩ nói Tào Muội bị u não và bệnh thận nặng, cô ta có thể đã sống trong đau đớn một thời gian dài, đồng thời, trong cơ thể cô ta còn phát hiện ra thành phần của thuốc an thần, thuốc này đến từ đâu?
Trần Tranh lập tức liên tưởng đến Thang Tiểu Vạn, người này chính là bị “Hắc Ấn” thao túng, hơn nữa còn bị chứng đau lưng hành hạ trong một thời gian dài.
Khổng Binh mang mẫu thuốc chưa bị thiêu rụi từ tòa nhà cổ về, Trần Tranh vừa nhìn đã biết, đây chính là “Hắc Ấn”!
Lần trước ở bệnh viện Minh Hàn chỉ nghe Trần Tranh nói sơ qua, hồ sơ vụ án tra được ở đội cơ động cũng không thể khôi phục lại toàn bộ sự thật, lúc này cả cậu và Trần Tranh đều không buồn ngủ, cậu hỏi: “Anh, rốt cuộc vụ án của Tào Muội là như thế nào?”
Đêm xuân se lạnh, Trần Tranh uống cạn nửa cốc trà nóng do Khổng Binh mang đến, im lặng hồi lâu mới nói: “Cả Tào Muội và Tào Thọ đều là trẻ mồ côi, trước khi phạm tội, bọn họ đều là những người đáng thương.”
Tào Muội và Tào Thọ không phải anh em ruột, giữa bọn họ không có quan hệ huyết thống, chỉ là cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện. Tào Thọ hơn Tào Muội ba tuổi, có lẽ vì hợp nhau, cũng có lẽ vì Tào Muội được Tào Thọ nuôi nấng, nên quan hệ giữa hai người rất tốt.
Cô nhi viện năm đó rất khác so với trại trẻ mồ côi bây giờ, trẻ em rất khó được chăm sóc tốt, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm là chuyện thường, học hành càng không dám nhắc tới.
Tào Thọ và Tào Muội bị viện trưởng, giáo viên đưa đi biểu diễn kiếm tiền, số tiền kiếm được không thể giúp bọn họ cải thiện cuộc sống, chỉ có thể cho con cái của viện trưởng được mặc Adidas và Nike.
Biểu diễn kiếm tiền còn đỡ, sau này viện trưởng cảm thấy biểu diễn kiếm được ít tiền, còn tốn thời gian, công sức tập luyện, nên cho bọn trẻ ra ngoài ăn trộm.
Tào Thọ là đứa trẻ giỏi ăn trộm nhất trong tất cả đám trẻ, vì để bản thân và Tào Muội có cơm ăn, thằng bé liều mạng thò tay vào túi người khác. Số lần bị bắt không ít, nhưng thường thì khi bị bắt sẽ được đưa đến đồn công an, viện trưởng sẽ đến bảo lãnh.
Tất cả đều là trẻ con, viện trưởng đã sớm bịa ra lý do, nói rằng bọn chúng chỉ là thích nghịch ngợm, cứ thích ra ngoài ăn trộm. Cảnh sát có thể làm gì bọn trẻ? Lập biên bản, giáo dục một hồi, rồi thả về.
Nhưng có một lần, Tào Thọ gặp phải người không dễ chọc vào, đối phương không dạy dỗ, cũng không đưa cậu ta đến đồn công an, mà trực tiếp đánh gãy tay gãy chân cậu ta.
Hết chương 159.