Chương 16: 030620 – Mổ Xẻ
Không biết Quạ Đen có chấp niệm đặc biệt gì với phòng sách hay không, nhưng nơi này quả thực là nơi thường xuyên xảy ra chuyện nhất.
Khoảnh khắc cánh cửa gỗ nặng nề được đẩy ra, dấu vết trên tấm thảm phòng sách hiện ra rõ ràng.
“So với chỗ này, vết máu ở hành lang đúng là khiêm tốn quá.” Du Phùng cúi đầu nhìn vết máu kéo dài thành hình.
Lê Chỉ thầm nghĩ đúng là quá khiêm tốn, cứ như sợ máu không đủ rải, trên đường làm dấu hiệu cố ý tiết kiệm vậy.
Có lẽ vì trời còn sớm, chưa đến giờ cậu bé quản gia dọn dẹp hiện trường.
Vết máu kéo dài đó cứ tiếp tục, kéo đến cạnh tường sách, đột ngột trở nên hỗn loạn —
Trên giấy dán tường màu vàng nhạt có vô số dấu tay dính máu, tập trung ở mép giá sách, trông rất dữ tợn.
“Ông ta bị kéo xuống tầng hầm rồi.” Lê Chỉ nhớ vị trí lối vào đó.
Du Phùng gật đầu: “Và đã tỉnh lại một lần lúc đến chỗ lối vào này.”
Những dấu ngón tay lộn xộn cho thấy nơi đây đã từng xảy ra một trận giãy giụa kịch liệt.
Lưng Vưu Thụ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh ta đứng đực ra bên cạnh, rõ ràng là vẻ mặt thiếu thông tin: “Tầng hầm?”
“Đúng vậy, tầng hầm. Bên trong có nhà xác.” Du Phùng sờ những dấu ngón tay nặng nhẹ khác nhau, “Chúng ta sau này chắc sẽ nằm ngay ngắn trong đó.”
“Sẵn sàng chưa? Đưa anh đi tham quan trước nơi an nghỉ ngàn thu của mình.”
Vưu Thụ: “…”
Lê Chỉ không biết Du Phùng sẽ còn nói đùa kiểu này đến bao giờ, nhưng vẫn chiều theo ý hắn, đưa tay xoay cây bút lông vũ trên bàn, sau vài vòng, lối vào tối om lại lặng lẽ xuất hiện trên bức tường màu vàng nhạt.
Mùi máu tanh lặng lẽ nồng nặc hơn, là mùi máu tươi.
Bóng tối dưới lòng đất ẩn chứa một luồng khí u ám, sâu hun hút như hôm qua.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ dưới lòng đất, không gần lắm, nhưng vẫn nghe ra được âm thanh chói tai không giống tiếng người.
Lê Chỉ thầm rùng mình, có chuyện gì đó đang xảy ra.
“Xuống xem sao.” Du Phùng nói.
Ba người men theo bậc thang xuống tầng hầm, ngọn nến leo lắt trên tường khiến Lê Chỉ lại nhớ đến trận ẩu đả ở đây trước đó.
Vết máu đến đây đã không còn đứt đoạn nữa, bọn họ chỉ cần men theo vết máu mà đi là được.
“Lê Chỉ!”
Vưu Thụ ở phía sau đột nhiên hét lên.
“Bên phải!”
Lê Chỉ theo bản năng quay đầu sang bên phải, một chiếc mỏ nhọn hoắt phóng đại trước mắt, mổ thẳng vào mắt phải của cậu.
Cậu nhanh chóng nghiêng người né tránh.
Nhưng lại không thể tránh khỏi mùi hôi thối kinh tởm đó, cảm giác buồn nôn xộc thẳng lên não.
“Cái quái gì thế này?” Vưu Thụ chạy đến, đá văng con quái vật đó ra xa ba mét.
Là con vật lai giữa rắn và cú mèo mà Lê Chỉ đã từng gặp trong lồng.
“Ban đầu nó bị nhốt trong lồng dưới lòng đất.” Lê Chỉ nhìn thân rắn trắng xóa đầy lỗ máu quằn quại trên mặt đất, “Bây giờ được thả ra rồi.”
“Hành lang bên trái toàn là lồng, e là không chỉ có một con bị thả ra.”
Như để đáp lại lời phỏng đoán của Lê Chỉ, từ trong lối đi tối tăm phía trước vọng lại tiếng động mơ hồ, như có thứ gì đó đang cọ xát trên mặt đất.
“Vậy chúng ta còn xuống nữa không?” Vưu Thụ hơi run chân.
Lê Chỉ khó hiểu nhìn thân hình vạm vỡ của anh ta, cứ như người vừa đá bay con rắn cú mèo kia không phải là anh ta vậy.
“Ông ta vẫn còn sống, xuống xem sao.”
Du Phùng: “Đừng lo, không chết được đâu.”
Mặc dù Lê Chỉ muốn xuống tầng hầm để xem xét tình hình, nhưng tình huống tuyệt đối không đơn giản như lời Du Phùng nói, cậu cảm thấy Du Phùng không giống người thường, những nguy hiểm chưa biết trong mắt hắn căn bản chẳng đáng là gì.
Vưu Thụ tuy do dự, nhưng sau khi được hai người thuyết phục thì cũng khó mà từ chối, đành cắn răng đi theo.
Mùi máu tanh phía trước ngày càng nồng nặc, còn có một luồng hơi nóng kỳ lạ bốc lên.
Tiếng hét thảm thiết đột nhiên gần hơn.
Bước chân Vưu Thụ như bị xịt keo dính chặt xuống mặt đất gồ ghề, anh ta không bước nổi nữa, đứng im tại chỗ.
Nỗi sợ hãi vô hình gần như đã đánh gục phòng tuyến tâm lý của anh ta, thân hình cường tráng lúc này chẳng mang lại chút cảm giác an toàn nào.
Lại một tiếng hét thảm thiết nữa vang lên, âm thanh dội thẳng lên dây thần kinh của Lê Chỉ.
Quá chói tai.
Lê Chỉ và Du Phùng đã chạy lên.
Những ngọn nến leo lắt trên tường bị gió thổi tắt vài ngọn.
Âm thanh đó đã ở rất gần, chỉ cần vượt qua khúc quanh phía trước là thấy được.
Lê Chỉ cố chịu đựng cảm giác đau nhức trong màng nhĩ, bước qua khúc quanh.
Vừa bước qua cậu đã sững người.
Trước mặt căn bản không phải là người đàn ông trung niên đang hấp hối như cậu tưởng tượng.
Mà là khuôn mặt khổng lồ của con rắn cú mèo.
Đôi mắt vàng cam của nó nhìn chằm chằm vào người đột ngột xuất hiện. Khuôn mặt Lê Chỉ chỉ cách nó chưa đầy mười centimet.
Hơi thở của nó phả thẳng vào mặt Lê Chỉ, khiến lông mi cậu khẽ rung lên.
“Tôi muốn nôn.”
Sau khi kinh ngạc không phải là sợ hãi.
Mà vẫn là cảm giác ghê tởm về mặt sinh lý đối với mùi hôi thối này.
Lê Chỉ cảm thấy miếng thịt xông khói vừa ăn trong phòng ăn đã trào lên chỗ sụn thanh quản.
Lại một tiếng hét xé tai.
“Hóa ra là tiếng kêu của con quái vật này.” Lê Chỉ có cảm giác hụt hẫng như bị lừa.
“Đừng đứng ngây ra đó.” Du Phùng từ phía sau đột ngột kéo cậu một cái.
Lúc này Lê Chỉ mới nhận ra thân rắn đã lặng lẽ bò đến chân mình.
Du Phùng nhanh chóng kéo cậu lùi lại.
Nhưng con rắn cú đó lại không đuổi theo, mà cúi đầu xuống, nằm phục trên mặt đất, lượn lờ một lúc rồi ngậm lên một thứ gì đó mềm nhũn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lê Chỉ nheo mắt, “Đó là cái gì?”
“Hình như hình dạng không được đều lắm. Tối quá không nhìn rõ.” Du Phùng trả lời.
Lê Chỉ tò mò không chịu được, cậu bước từng bước tiến lên phía trước, khoảng cách giữa cậu và con rắn cú lại gần hơn.
Lê Chỉ: “Là thức ăn quản gia cho chúng ăn sao?”
Du Phùng: “Loại quái vật này thì ăn cái gì được chứ?”
Hắn kéo Lê Chỉ về phía sau, “Cậu đừng lại gần nữa, lại gần nữa thì chạy không kịp đâu.”
Nhưng thực ra khoảng cách cũng đã đủ, dưới ánh nến mờ ảo, Lê Chỉ đã nhìn ra đại khái.
Du Phùng ở phía sau lên tiếng: “Tôi nhìn thấy rồi.”
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
“Là một khúc cẳng chân.”
Lê Chỉ cũng nhìn thấy, đường cong mơ hồ ở phần đuôi là ngón chân của con người.
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng động cực lớn, cường độ âm thanh cực cao
Lại là tiếng hét chói tai đó, khiến da đầu Lê Chỉ tê dại.
Lần này không phải tiếng kêu của một con.
Rõ ràng là tiếng kêu của rất nhiều con chồng lên nhau, như một con dao găm thẳng vào ống tai. Sau tiếng hét chói tai đó, tai Lê Chỉ thậm chí còn bị ù.
Âm thanh đến từ phía sau.
Bỗng nhiên Lê Chỉ quay người lại.
Hình như Vưu Thụ căn bản không đi theo. Không biết là anh ta đã cạn kiệt dũng khí ở đoạn nào và không tiến lên nữa.
Mà thay vào đó là một đàn rắn cú mèo ở phía sau bọn họ. Vô số đôi mắt vàng cam phát sáng trong bóng tối mờ ảo.
Thật tốt quá. Bây giờ không chỉ ù tai, mà mắt cũng bị chói đến phát đau.
“Thật náo nhiệt.”
Giọng Du Phùng hơi thay đổi, có lẽ bị tiếng hét chói tai làm phiền, trông hắn có vẻ hơi cáu kỉnh.
Đám quái vật dị hình này chỉ đứng im tại chỗ một lúc rồi bắt đầu bò về phía Du Phùng và Lê Chỉ.
Chúng có kích thước dài ngắn khác nhau, nhưng những lỗ máu trên người đều bị thối rữa ở nhiều mức độ như nhau.
Sinh vật bình thường chỉ khi chết mới xuất hiện tình trạng này, nhưng lẽ thường trên người chúng đã bị bóp méo, chúng ngoan cố sống sót trái với quy luật tự nhiên.
Vô số hình thù uốn lượn trước mắt, cực kỳ kích thích thị giác.
Lê Chỉ nín thở.
Trong khoảnh khắc này, cậu và Du Phùng đã phát huy đến mức tối đa khả năng nhanh nhẹn của cơ thể con người.
Nhưng không phải là do khao khát sống sót thúc đẩy.
Mà chỉ là cả hai đều không muốn nôn lên chiếc áo sơ mi mới thay thôi.
Bọn họ chạy thục mạng trong hành lang tối tăm, đàn rắn bị bỏ lại phía sau, nhưng mùi máu tanh hôi thối trong không khí thì lại không tài nào thoát khỏi.
Tất cả các lồng sắt dọc đường đều đã bị mở ra, những tấm vải trắng phủ lên như vải liệm bị vứt lung tung khắp nơi, cả tầng hầm như một bãi tế khổng lồ.
“Chờ đã! Lê Chỉ!”
Du Phùng bên cạnh như nhìn thấy gì đó.
Lê Chỉ buộc phải ổn định tầm nhìn đang rung chuyển dữ dội của mình, cậu dần dần giảm tốc độ.
Cuối cùng dừng lại.
Vết máu kéo dài về phía trước, kết thúc cách đó mười bước chân.
Như hình dạng một bông pháo hoa màu máu nổ tung.
Vẫn còn sót lại một số mô cơ thể người, như thịt băm dính trên mặt đất gồ ghề.
Ở phía trước một chút, trong hành lang có một đàn rắn cú khác tập trung, thân rắn trắng xóa quằn quại quấn lấy nhau như giòi bọ.
Chúng vây quanh tranh nhau ăn thứ gì đó.
Lê Chỉ có thể nghe thấy tiếng mỏ nhọn đâm vào thịt, tiếng thịt ướt át bị vật cứng xé rách.
“E là… không tìm được nữa rồi.” Lê Chỉ nhỏ giọng nói.
Cậu đang nói đến thi thể của người đàn ông trung niên.
Ở phía trước liên tục vang lên tiếng kêu giống hệt tiếng hét thảm thiết của con người, âm thanh lúc lên lúc xuống, hết đợt này đến đợt khác, nếu không biết còn tưởng là hiện trường thảm sát.
Nhưng sự thực lại là một bữa tiệc thịnh soạn.
Đàn rắn cú vừa ăn vừa kêu, như tiếng thở dài mãn nguyện, có cặn đỏ nhỏ xuống từ khóe miệng, thịt vụn lẫn vào bụi bẩn trên mặt đất.
Một bóng đen đột nhiên bị ném ra ngoài từ giữa đống rắn, do tranh giành thức ăn quá kịch liệt nên bị văng ra.
Vừa hay thứ đó lại lăn đến bên chân Lê Chỉ, chạm vào mũi giày của cậu rồi dừng lại.
Lê Chỉ cúi đầu, nhìn vào mắt người đàn ông trung niên.
Nhưng chỉ có một mắt.
Đó là một cái đầu không nguyên vẹn, chỉ còn lại một phần tư phía trên bên trái.
Mũi, miệng, hàm dưới và mắt phải đều không còn. Những bộ phận đó không biết đang ở trong miệng hay dạ dày của con rắn cú nào.
Chỉ còn lại một con mắt trái trợn tròn bị máu nhuộm đỏ, tròng mắt hiện rõ cảm giác tuyệt vọng chết chóc.
Lê Chỉ nhìn chằm chằm vào con mắt không cam lòng đó.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy một vật cứng màu đen bóng khác thường nằm giữa mớ hỗn độn của óc và tóc.
Cậu vừa định đưa tay ra lấy, thì Du Phùng đã nhanh tay hơn một bước.
Hôm nay Du Phùng mặc một chiếc áo sơ mi đen trông rất giống hôm qua, khi tay hắn ta xuất hiện ở cự ly gần, Lê Chỉ mới nhìn rõ, phần cổ tay áo màu đen của hắn có một đường viền màu xanh lá cây rất nhạt.
Nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì hình ảnh thị giác lại đột nhiên bắt đầu tan rã…..
Cảm giác tách rời hoàn toàn giống như ở nhà xác hôm qua.
Hết chương 16.